-2-
Điềm trời 1 về
ngày tận thế:
hiện tượng thế
giới hấp hối.
Theo tự nhiên, một con người hấp hối là một
con người đang ở trong t́nh trạng sắp chết,
một t́nh trạng lạnh dần từ chân lên đầu
cho đến khi toàn thân lạnh ngắt như một thây
ma.
Vậy, t́nh trạng lạnh lẽo
của hiện tượng thế giới hấp hối đây
là ǵ, nếu không phải là t́nh trạng thế giới loài
người, một loài tạo vật diễm phúc được
dựng nên theo h́nh ảnh và giống như "Thiên Chúa là
T́nh Yêu" (1Gn 4:8,16), đang bị lạnh cảm, bị
thiếu t́nh, một t́nh trạng nguội lạnh yêu thương,
đúng như một trong những dấu hiệu của
thời điểm tận thế: "V́ sự dữ tăng
tiến mà t́nh yêu của hầu hết sẽ trở nên nguội
lạnh" (Mt 24:12). Chẳng hạn trường hợp
của 5 trinh nữ khờ dại ở trong t́nh trạng
nguội lạnh qua h́nh ảnh cây đèn bị tắt ngúm
(x. Mt 25:8)!?! Dấu hiệu nguội lạnh này cũng là chứng
cớ và là dấu hiệu cho một mùa đông tối tăm
lạnh lẽo của lịch sử loài người đă
tới' nếu thời tận thế lại xẩy ra
"vào mùa đông" này th́ "những ngày ấy sẽ đầy
những thảm khốc hơn bao giờ hết, từ tạo
thiên lập địa cho đến bây giờ và cả sau
này nữa" (Mt 24:20).
Chứng cớ hiển nhiên nhất
về t́nh trạng thế giới nguội lạnh này, về
đạo là hiện tượng xuất tu, 50 ngàn linh mục
bỏ ơn gọi trong ṿng 25 năm từ năm 1970, hay
việc đóng cửa nhà thờ, như dự định
đóng cửa 30 thánh đường ở giáo phận San
Francisco vào cuối tháng 6-1994' và về đời là hiện
tượng ly dị cùng với phá thai đă được
hợp pháp hoá từ thập niên 1960 và 1970.
Nền tảng xă hội loài người
là gia đ́nh, một cơ cấu được tạo nên
bởi t́nh yêu hôn nhân và khả năng truyền sinh, là những
ǵ mà "ngay từ ban đầu" (Mt 19:4), theo ư định
của Ngài (x. KN 1:27), Thiên Chúa đă tự ư lập nên, bằng
cách ban khả năng và trao sứ mệnh cho con người
(x. KN 1:28), lại c̣n nhúng tay vào việc kết hợp con người
lại với nhau (x. KN 2:21-24). Thế mà, cho đến nay,
cơ cấu có tính cách thần linh cao cả này, nền tảng
có tính cách bất di bất dịch này (x. Mt 19:6), càng ngày lại
càng bị khủng hoảng trầm trọng đến tận
nền móng. Đó là dấu hiệu của ngày tận thế,
khi mà ṭa nhà lịch sử văn minh hết sức nguy nga đồ
sộ của con người luân lư đang xiêu vẹo rạn
nứt sắp tới lúc tan tành sụp đổ. Phải
chăng cuộc khủng hoảng đến tận nền
móng của loài người này là cơn chấn động
gây ra bởi ma qủi khi chúng được tự do xổ
lồng đă bung phá "cửa hỏa ngục" (Mt
19:6) để nhào lên tung ḿnh vào thế gian:
"Khốn cho các ngươi, trái
đất và biển khơi, v́ mà qủi đă đến
với các ngươi! Hắn hung bạo vô hạn, v́ hắn
biết thời gian của hắn ngắn ngủi" (KH
12:12).
Sự kiện được hoàn
toàn tự do luyến ái và lấy nhau, (chứ không phải
bị cha mẹ ép uổng như cổ truyền nữa),
cuối cùng vợ chồng lại ly dị nhau, để
không phải sẽ chán mà ở vậy song là để được
dịp lấy một người khác, xẩy ra nhan nhăn hiện
nay, (như 39% ở Bỉ, 44% ở Đại Anh, 50 % ở
Thụy Sĩ, 60% ở Mỹ), không phải hay sao, đă nói
lên thảm trạng con người càng văn minh lại càng
thiếu thốn yêu thương?!? Ở chỗ, con người
khao khát yêu thương và t́m kiếm yêu thương mà vẫn
không cảm thấy hoàn toàn thỏa măn theo như ư của ḿnh!
Tâm trạng khao khát và t́m kiếm yêu
thương mà không thỏa măn như ư của ḿnh chứng
tỏ con người ngày nay, theo lư thuyết, không biết
yêu thương là ǵ, và trên thực tế, không yêu thương
ǵ cả. Thế mà, "không yêu thương th́ ở trong sự
chết" (1Gn 3:14). Trong "Thông Điệp T́nh Yêu Nhân Hậu
gửi Các Hồn Nhỏ", Chúa Giêsu c̣n lập lại chân
lư này với nữ sứ giả giáo dân Maguerite của Người,
khi áp dụng nó vào hiện tượng thế giới hấp
hối hiện nay như sau:
"Cha là Ánh Sáng và là Chân Lư. Ánh Sáng
chiếu soi thế giới, mà thế giới lại khinh
thường. Luật yêu thương mà Cha ban cho các con, hỡi
con cái của Cha, là luật duy nhất có thể cứu rỗi
các con. Thế giới không yêu thương là một thế
giới hư vong" (MML:11-9-1966)
"Thế giới đang chết
đi v́ thiếu yêu thương và chỉ có một ḿnh t́nh
yêu mới có thể cứu được nó"
(MML:21-10-1969)
Trước một t́nh h́nh thế
giới như vậy, từ ngày 29-4-1942, Chúa Giêsu cũng đă
kêu gọi nữ tu Consolata của Người bằng những
lới sau đây:
"Hăy cầu nguyện, cầu
nguyện cho nhân loại, để Cha có thể giảm bớt
những thương đau ấy mà cứu lấy các linh
hồn! Nếu Cha để cho thế giới chịu quá
nhiều đau thương là v́ một mục đích duy
nhất, đó là để cứu lấy các linh hồn cho
cuộc sống trường sinh. Thế giới đang hư
đi, nó đang lao đầu vào việc tự diệt ḿnh..."
(JATW trang 34).
Một khi con người ngày nay
"không yêu thương nhau th́ ở trong sự chết",
tức có sự chết trong ḿnh, hay nói cách chuyên môn hơn đó
là một khi đă cưu mang sự chết trong ḿnh, th́ tất
nhiên cái quái thai được con người sinh ra sẽ
là thù hận, là oán ghét, một tâm trạng được
thể hiện qua việc sát hại nhau, điển h́nh là
phá thai, một hiện tượng chứng tỏ dấu
hiệu rơ ràng của thời điểm tận thế, đúng
hệt như lời Chúa Giêsu đă tiên báo: "Bấy giờ,
nhiều người sẽ vấp ngă, trao nộp nhau và ghét
bỏ nhau" (Mt 24:10).
Như thế, một thế giới
đang càng ngày càng quay cuồng trong cơn lốc ly dị
hiện nay, không phải hay sao, là hiện tượng thế
giới "không yêu thương th́ ở trong sự chết",
tức đang ở trong t́nh trạng hấp hối? Hơn
thế nữa, một thế giới đang điên cuồng
phá thai không phải là hiện tượng một thế giới
đang loan truyền sự chết, đang hạ sinh sự
chết, v́ "ai ghét anh em ḿnh là kẻ sát nhân" (1Gn 3:15).
Tóm lại, thế giới ly dị là thế giới đă
bị sự chết xâm chiếm, và thế giới phá thai
là thế giới đang bị sự chết lan truyền
khắp thân ḿnh, báo hiệu một thế giới hấp hối,
sắp hoàn toàn trở thành một thây ma lạnh cứng vô
hồn rồi vậy!
Trong một bài suy niệm đầu
Mùa Phục Sinh năm 1980, hôm ấy là ngày 13-4, Đức Thánh
Cha Gioan-Phaolô II đă đề cập đến hiện tượng
thế giới hấp hối này như sau:
"Con người sợ chết.
Con người tự vệ để khỏi bị chết.
Và xă hội cố bảo vệ cho họ khỏi chết...
Không phải hay sao, nỗi sợ hăi đang vây bủa con người
hiện đại, tự gốc rễ sâu xa của nó, là
v́ 'cái chết của Thiên Chúa'? Không phải là cái chết trên
thập giá... Nhưng là cái chết mà con người làm cho
Ngài chết nơi chính ḿnh họ, nhất là ở vào những
giai đoạn cuối cùng trong gịng lịch sử của
ḿnh ..." (VWM trang 786)
Khi đọc thấy những lời
"những giai đoạn cuối cùng trong gịng lịch sử"
phát ra từ một vị lănh đạo thế giới Công
Giáo hết sức quan tâm đến "Giáo Hội trong thế
giới ngày nay", người ta không khỏi giật ḿnh
tự hỏi: tại sao Đức Thánh Cha lại dám quả
quyết như vậy, một là Ngài đă được
mạc khải cho biết cách nào chăng, hai là Ngài cũng
chỉ căn cứ vào những "dấu chỉ thời
đại" mà nhận thấy như thế nên muốn
đem ra chia sẻ vậy thôi...? Có thể cả hai đều
đúng, tuy nhiên chắc hơn vẫn là nhận xét thứ
hai.
Thật vậy, hầu như không
một thông điệp nào của ḿnh mà Ngài không đề
cập đến hiện tượng thế giới hấp
hối ngày nay, một hiện tượng mà theo thành ngữ
riêng của Ngài thường dùng để diễn tả, đó
là t́nh trạng thế giới đang sống theo "văn
hoá sự chết". Đặc biệt thông điệp
"Dominum et Vivificantem" về Chúa Thánh Linh trong Đời
Sống của Giáo Hội và của Thế Giới, Ngài đă
nói đến ư nghĩa "cái chết mà con người làm
cho (Thiên Chúa) chết nơi chính ḿnh họ, nhất là ở
vào những giai đoạn cuối cùng trong gịng lịch sử
của ḿnh" như sau:
"Đức giáo hoàng Piô XII đă
tuyên bố rằng: 'tội lỗi của thế kỷ này
là việc mất đi cảm thức tội lỗi' (phụ
chú: đoạn 8 của sứ điệp 'Discorsi e
Radiomessaggi' mà ĐTC đă truyền thanh gửi Hội Nghị
Giáo Lư Toàn Quốc Hoa Kỳ ở Boston ngày 26-10-1946), và việc
mất đi này lại gắn liền với việc 'mất
đi cảm quan về Thiên Chúa'" (số 47)
Thế rồi, cũng trong thông điệp
này, Đức Thánh Cha c̣n diễn tả cái hậu quả
tai hại đang diễn ra trên thế giới của con
người hiện nay, v́ họ đă làm một "việc
mất đi cảm thức tội lỗi", tức v́
con người đă bị chết đi về tâm linh, qua
"việc mất đi cảm quan về Thiên Chúa",
nghĩa là qua việc "con người làm cho Thiên Chúa chết
đi nơi chính ḿnh họ", như sau:
"Cũng cần phải thêm rằng,
nơi chân trời của nền văn minh hiện đại,
nhất là ở cái h́nh thức phát triển nhất theo ư
nghĩa về kỹ thuật và khoa học, th́ những dấu
hiệu và triệu chứng của sự chết lại
thường xuyên tỏ hiện cách đặc biệt. Người
ta chỉ nghĩ về việc thi đua vơ trang và về hiểm
họa của nó gây ra bởi cuộc tự diệt bằng
hạch nhân. C̣n hơn thế nữa, càng ngày ai ai cũng
càng nhận thấy t́nh trạng trầm trọng nơi những
vùng rộng lớn trên hành tinh của chúng ta bị đánh
dấu bởi nghèo khổ và đói khổ đương đầu
với sự chết. Đó là một vấn đề của
những trục trặc không phải chỉ tại kinh tế,
mà c̣n, trên hết, tại đạo lư. Thế nhưng, nơi
chân trời của kỷ nguyên chúng ta, 'những dấu hiệu
của sự chết' chưa bao giờ lại quần tụ
đen tối đến thế: đó là tập tục đă
được thiết lập rộng răi, ở một số
nơi c̣n sợ rằng nó hầu như trở thành một
tổ chức, trong việc lấy đi sự sống con
người ngay cả trước khi họ được
sinh ra, hay trước khi họ tiến đến tận điểm
tự nhiên của cái chết. Ngoài ra, bất chấp nhiều
nỗ lực đáng kể để xây dựng ḥa b́nh, vẫn
có những chiến tranh mới cứ xẩy ra và đang
diễn tiến, những chiến tranh tiêu diệt các mạng
sống hay sức khỏe của hàng trăm ngàn người
dân. Người ta cũng không thể nào không kể đến
những cuộc tấn công sự sống của con người
bằng những khủng bố được tổ chức
bởi ngay cả một tầm vóc quốc tế? Tiếc
thay, đây mới chỉ là một phần c̣n thiếu sót
nơi nét chấm phá trên bức tranh sự chết đang được
sáng tạo trong thời đại của chúng ta, khi chúng ta
càng lúc càng tiến đến tận cùng Thiên Niên thứ hai
của kỷ nguyên Kitô giáo" (số 57)
Trong "Thông Điệp T́nh Thương
Nhân Hậu gửi Các Hồn Nhỏ", Chúa Giêsu đă cho
người nữ sứ giả Maguerite của ḿnh hay là:
"Bóng tối diệt vong đang
chập chờn trên vũ trụ. Nếu các dân tộc không
ăn năn hối cải, họ hăy cứ mở mắt
ra mà xem những tai ương nặng nề xẩy ra trên
mặt đất, dưới biển cả và trên không
trung" (MML:15-1-1967)
"Màng lưới mà kẻ thù của
các linh hồn đă đang bắt đầu thắt chặt...
Đây là triều đại của Satan" (MML: 21-5-1967)