“Tôi muốn điều hành dân chúng bằng đức bác ái hơn là công lư”.
Những Lời Trần T́nh của một Người Bạn Hồi Giáo gửi vị Linh Mục Công Giáo bị thảm sát ở Iraq Chúa Nhật Lễ Chúa Ba Ngôi 3/6/2007
Nhân danh Vị Thiên Chúa cảm thương và nhân hậu,
Anh Ragheed của tôi ơi,
Tôi xin anh tha thứ cho tôi v́ tôi không được ở với anh khi những tay tội ác ấy nổ súng vào anh và vào các người huynh đệ của anh. Những viên đạn đă xuyên qua thân thể tinh tuyền và vô tội của anh cũng đă xuyên thấu tâm can và linh hồn của tôi.
Anh là một trong những người đầu tiên tôi được gặp khi tôi đến Rôma. Chúng ta đă gặp nhau ở những sảnh đường của Đại Học Angelicum và chúng ta đă uống cà phê cappuccino của Ư với nhau ở quán cà phê của đại học ấy. Anh làm tôi cảm mến về tính chất chân thành vô tội của anh, về niềm vui của anh, về nụ cười trong sáng và tŕu mến luôn tươi nở trên môi anh.
Tôi hằng thấy được h́nh ảnh anh tươi cười, vui vẻ và đầy sức sống của anh. Đối với tôi, Ragheed là một vị tinh tuyền vô tội; một vị tinh tuyền vô tội khôn ngoan ấp ủ nơi tâm can ḿnh những khổ sầu của thành phần bất hạnh. Tôi c̣n nhớ có lúc, ở pḥng ăn của đại học, khi Iraq đang bị cấm vận, anh đă nói với tôi rằng giá của một ly cà phê Ư cappuccino thôi cũng đủ để đáp ứng các nhu cầu của một gia đ́nh Iraq cả ngày.
Anh nói với tôi điều ấy như thể anh đang cảm thấy có lỗi bởi ở xa cách với thành phần dân chúng bị bách hại của anh và không thể chia sẻ với những nỗi khổ đau của họ vậy…
Thật thế, anh đă trở về Iraq, chẳng những để chia sẻ với nỗi khổ đau và số mệnh của nhân dân anh, mà c̣n ḥa máu của ḿnh với máu của bao nhiêu là ngàn người Iraq bị sát hại hằng ngày. Tôi không bao giờ quên được ngày thụ phong của anh (31/10/2001) ở Giáo Hoàng Học Viện Urbanian… anh vừa ứa nước mắt vừa nói với tôi rằng: “Hôm nay, tôi đă chết cho chính ḿnh”… một điều thật khó mà nói lên được.
Tôi không hiểu lời nói ấy ngay lúc bấy giờ, hay có thể là tôi đă không coi trọng nó như tôi đáng lẽ cần phải tỏ ra…. Thế nhưng, hôm nay, qua việc tử đạo của anh, tôi đă hiểu được câu nói đó…. Anh đă chết trong linh hồn của anh và nơi xác thể của anh để được sống lại nơi người thân yêu của anh, nơi thày dạy của anh, và để Đức Kitô được phục sinh nơi anh, bất chấp những đớn đau và buồn khổ, bất kể những chao đảo và dại khờ.
Nhân danh vị tử thần nào mà họ đă hạ sát anh vậy? Nhân danh thứ chủ nghĩa vô đạo nào mà họ đă đóng đanh anh chứ? Họ có thực sự biết được những ǵ đă đă làm hay chăng?
Ôi Thiên Chúa, chúng tôi không xin Ngài trả thù hay báo oán. Chúng tôi xin Ngài cho một cuộc chiến thắng, một cuộc chiến thắng của công lư trên sai lầm, sự sống trên sự chết, vô tội trên phản bội, máu huyết trên gươm đao…. Máu của anh sẽ không đổ ra vô ích, Ragheed ơi, v́ bằng máu này, anh đă chúc phúc cho quê hương của anh. Từ trời, nụ cười dịu dàng của anh sẽ tiếp tục sáng soi bóng tối đêm đen của chúng tôi và loan báo cho chúng tôi thấy được một tương lai tốt đẹp hơn.
Thưa anh, tôi xin anh tha thứ cho, v́ khi kẻ sống qui tụ lại với nhau th́ họ nghĩ rằng họ có đủ thời giờ trên thế giới này để nói năng, thăm viếng và chia sẻ cảm xúc và tâm tưởng. Anh đă mời tôi đến Iraq… Tôi đă mơ tới cuộc viếng thăm này, tới cuộc viếng thăm nhà cửa của anh, cha mẹ của anh, văn pḥng của anh…. Nó đă không bao giờ xẩy ra cho tôi nữa ngoài việc một ngày kia tôi tới viếng mộ của anh, hay tôi sẽ đọc những câu trong Sách Koran của tôi để cầu cho linh hồn anh được an nghỉ…
Có lần, trước chuyến đi đầu tiên của anh về Iraq sau một chuỗi ngày dài anh vắng bóng, tôi đă cùng anh đi mua đồ kỷ niệm để tặng cho gia đ́nh anh. Anh đă nói với tôi về hoạt động tương lai của anh. Anh đă nói rằng: “Tôi muốn điều hành dân chúng bằng đức bác ái hơn là công lư”.
Tôi khó ḷng mà nghĩ được rằng anh là một “vị thẩm phán về giáo luật”… Và hôm nay đây, máu của anh và cuộc tử đạo của anh đă nói thay cho anh, một phán quyết của ḷng trung thành và của đức nhẫn nại, của niềm hy vọng trước tất cả mọi khổ đau, trước việc sống c̣n, bất chấp sự chết, bất chấp mọi sự.
Thưa anh, máu của anh đă không đổ ra vô ích, và bàn thờ thánh đường của anh đă không phải là một thứ ngụy tạo…. Anh đă đảm nhận một trách nhiệm một cách hết sức nghiêm chỉnh cho đến cùng, bằng một nụ cười không bao giờ tắt… không bao giờ.
Người huynh đệ yêu dấu của anh,
Adnam Mokrani
Roma, 4/6/2007
Giáo Sư về Nghiên Cứu Hồi Giáo thuộc Học Viện Nghiên Cứu Tôn Giáo Và Văn Hóa
Giáo Hoàng Học Viện Gregorian
Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL, chuyển dịch theo tín liệu được Zenit phổ biến ngày 6/6/2007