Chương Mười Một
TỐT LÀNH
Sống công chính là sống đúng
với sự thật.
SỐNG TỐT LÀNH LÀ SỐNG
HỢP VỚI SỰ THIỆN.
Muốn sống công chính, hữu
thể của con người phải được sự
thật chiếm đoạt. Bằng không, con người
cũng không thể nào biết đâu là sư thật để
mà theo, chứ đừng nói đến việc để
mà sống.
Cũng thế,
Muốn sống tốt lành,
hiện thể con người phải được sự
thiện làm chủ. Bằng không, con người vốn hướng
hạ sẽ chỉ t́m kiếm,
chạy theo và vồ vập
cho bằng được, thậm chí với bất cứ
gía nào, những sự thiện theo tư lợi của ḿnh
mà thôi, nhiều khi bất chấp cả công ích hay quyền
lợi của tha nhân, mất sự công bằng và phản
lại đức công chính.
Bởi thế,
Bắt đầu sống công
chính tức là bắt đầu sống thiện hảo.
Nói cách khác,
Không thể nào sống thiện
hảo nếu cứ sống bất chính.
Thật vậy,
Một khi đă có sự thật
trong ḿnh rồi, đă được sự thật chiếm
đoạt rồi, hữu thể của con người sẽ
là một sự có đích thực và trọn vẹn.
Nó không c̣n ở trong tối tăm
của gian dối và quyền lực của sự chết.
Trái lại, nó c̣n phản ảnh Sự Hữu tuyệt đối
tối cao của con người.
Bởi v́,
Tự bản tính, sự thật
chính là Sự Hữu.
Cái ǵ không có, hay có một cách
tượng trưng, một cách gỉa tạo, một cách
tạm bợ, như cái có của tạo vật mà con người
là
một, đều không phải,
không đúng là sự thật thuần túy.
Sự thật chiếm đoạt
con người và con người trở nên công chính bằng
một sự có đích thực và trọn vẹn hơn ở
tại ư thức sống động, tức ở tại
hiện thể của họ.
Chính hiện thể mới có
khả năng để nhận biết (lư trí) và chấp
nhận (ư chí) sự thật.
Để rồi, sau khi phần
thượng đă nhận biết và chấp nhận sự
thật, phần hạ cũng sẽ được thừa
hưởng và chia sẻ với sự thật mà phần
thượng ư thức, bằng những tác động và
hoạt động theo đúng sự thật, dưới
sự hướng dẫn của lương tâm, sứ giả
của sự thật nơi con người.
Mọi sự lành dữ do con
người làm đều từ trong con người mà ra,
chứ không phải từ ngoài con người mà vào. Nên, con
người tốt lành hay bất toàn là do hiện thể của
con người có hoàn thiện hay không. Cây xấu không thể
nào sinh trái tốt, hay ngược lại, cây tốt không thể
nào sinh trái xấu là vậy. Bản tính của sự thật
là Sự Hữu tuyệt đối tối cao, tức một
Sự Hữu thuần túy,
một Sự Hữu hoàn toàn,
không thể thêm vào hay bớt đi, thay đổi hay bị
chi phối, một Sự Hữu vô cùng viên măn.
Vậy, một khi con người
đă được sự thật chiếm đoạt để
trở nên công chính, họ, đồng thời, cũng được
hiệp thông với sự thiện hảo của sự hữu
là bản tính của sự thật.
Con người công chính hiệp
thông với sự thiện ở chỗ, tâm trí của họ
chỉ suy nghĩ, phán đoán và ước muốn những
điều tốt
lành theo như sự thiện
chân thật mà thôi, chứ không c̣n theo tự ái thôi thúc, tư
lợi đ̣i hỏi, hay t́nh ái quyến rũ nữa.
Và,
Tác động tỏ ra con người
công chính tốt lành đó là chỉ biết và chỉ muốn
thông ban, cho đi, hiến thân, dấn thân, xả thân hơn
là muốn chiếm đoạt, muốn hưởng thụ
v.v.
Chính tác động cho đi của
họ đă đủ chứng tỏ sự sung măn của
họ. V́ có mới cho, không có lấy ǵ mà cho. Không cóchẳng
những không cho được, trái lại, c̣n t́m kiếm
cho có đủ. Những con người vị kỷ, con
người t́m ḿnh, con người tự ái là con người
không có, thiếu thốn, tham lam, đói khát hơn ai hết.
Hơn thế nữa,
Con người công chính có thể
cho cả những cái họ không có, những cái mà chỉ có
t́nh yêu mới có.
Tuyệt đỉnh tốt
lành của con người công chính là như thế.
Quảng đại và bao dung
là thái độ của tinh thần tốt lành ấy nơi
con người công chính.
Thái độ tiên vàn của một
con người công chính tốt lành đó là thông ban một cách
quảng đại.
Nghĩa là cho không lưỡng
lự, không tính toán, không nửa vời, không nhỏ mọn,
không đ̣i hỏi, không mong mỏi, không lo ngại, trái lại,
c̣n cho tất cả những ǵ ḿnh có, cho như ư muốn của
nhau, nhanh bao nhiêu có thể, nhiều bao nhiêu có thể v.v.
Sở dĩ họ quảng đại
được như vậy là v́ nhờ đức bác ái,
tức t́nh yêu nhau trọn hảo, họ đă thoát khỏi
giới hạn nhỏ bé và hèn hạ của cái tôi.
Mặc dù việc thông ban nhiều
khi qúa quảng đại của họ, đối với
một số người, có thể là những việc
phung phí, làm hại hơn là làm lợi cho người họ
yêu, song họ vẫn không thể nào làm khác hơn được
sự thật đă chiếm đoạt họ và luôn hướng
dẫn họ.
Như đă nói,
Sự tốt lành phát xuất
từ bên trong con người, nghĩa là, con người phải
được sự thiện làm chủ hoàn toàn mới có
thể sống tốt
lành một cách tự nhiên như
sống theo bản tính bẩm sinh của ḿnh.
V́ sự thiện làm chủ
con người công chính, nên không phải họ sống nữa,
mà là sự thiện sống trong họ, tỏ ḿnh trong họ,
qua họ và nhờ họ.
Những tác động cho đi
của họ, theo tự nhiên, phản lại và vượt
qúa khả năng bẩm sinh của riêng họ cũng như
của chung phàm nhân, tất nhiên phải là của sự thiện
và do sự thiện.
C̣n một điều có thể
chứng tỏ họ không sai lầm hay qúa độ trong
việc thông ban hết ḷng, hết sức của ḿnh như
vậy, đó là kết qủa của chính việc thông ban.
Kết qủa của việc
thông ban quảng đại này, trước hết là ở
nơi họ, một con người cho đi mà không hề
kiệt quệ, mất sức, trái
lại, c̣n sung sức và thoải
mái hơn là nếu không cho đi.
Kết qủa của việc
thông ban này c̣n ở tại đối tượng thông ban,
không sớm th́ muộn, không nhiều th́ ít, sẽ bị
chinh phục bởi t́nh yêu được phát xuất từ
tấm ḷng quảng đại của người yêu họ.
Thái độ sâu xa hơn của
con người công chính tốt lành đó là thông ban một cách
bao dung.
Một con người tốt
lành quảng đại thật, đă trở nên thừa tác
nhân của t́nh yêu, một bản tính duy nhất vô cùng viên măn,
sẽ không bao giờ kiệt quệ hay hao ṃn v́ thông ban, cũng
như không ǵ có thể chi phối hoặc ngăn cản được
việc thông
ban của họ.
THÔNG BAN LÀ HƠI THỞ CỦA
HỌ, MỘT CON NGƯỜI MÀ LẼ SỐNG LÀ BÁC ÁI, T̀NH
YÊU TRỌN LÀNH, T̀NH YÊU SIÊU NHIÊN.
Chỉ có bao giờ hết yêu,
hết bác ái, bấy giờ hơi thở thông ban của họ
mới bị ngừng.
Hơi thở biểu lộ
sự sống bác ái này của họ, một khi thở vào
ai, nhất là những kẻ bị bất tỉnh nhân sự
v́ lỗi lầm sai lạc, sẽ có sức làm cho con người
đang chết giả đó, (con người c̣n sống về
thể lư song đă chết về luân lư qua sự bất lực
làm lành lánh
dữ của tâm linh họ),
hồi sinh.
Thông ban một cách quảng đại
là nói đến qùa tặng, đến số lượng
và phẩm chất vật được cho đi, trong khi
thông ban một cách bao dung th́ chú ư đến chủ thể
cho và đối tượng cho.
Về Chủ thể cho th́ không
bao giờ bị tổn thương hay tử thương
v́ yêu, dù có bị chính đối tượng yêu bất nhân,
bất nghĩa đến nỗi ra tay phũ phàng hạ sát
họ đi nữa.
Về đối tượng
cho, dù nhiều đến đâu, khác nhau đến đâu đi
nữa với tác nhân yêu, thậm chí ghen ghét hận thù hăm hại
tác nhân yêu thế nào, vẫn không làm mất đi hay giảm
thiểu, (trái lại, nhiều khi c̣n làm tăng thêm đến
cùng độ), t́nh yêu vô cùng bao dung nơi chủ thể
cho, hiện thân trung thực và tác nhân sống động nhất
của bác ái, t́nh yêu cao cả trọn lành.
Sự bất diệt và bất
biến của t́nh yêu nơi tác nhân yêu chứng tỏ tầm
vóc tốt lành vô cùng của t́nh yêu nơi con người yêu.
Tầm vóc tốt lành của
t́nh yêu này nơi tác nhân yêu, tức nơi chủ thể cho,
là tinh thần sống của họ, là nhân đức bác ái
của họ.
Với đức bác ái là tinh
thần sống siêu nhiên này, tác nhân yêu chẳng những yêu
thương tha nhân như bản thân ḿnh, mà c̣n yêu tha nhân hơn
cả bản thân của họ nữa.
Ở chỗ, họ sẵn sàng
chịu thiệt tḥi, bất lợi, thậm chí, chịu
oan ức, ghen ghét bởi chính người họ yêu, đến
nỗi có thể v́ người
yêu mà chết.
C̉N G̀ CAO CẢ VÀ TỐT LÀNH HƠN
T̀NH YÊU CỦA KẺ THÍ MẠNG SỐNG M̀NH V̀ NGƯỜI
YÊU.
Một sự tốt lành chẳng
những tỏa ra nơi tác nhân yêu, mà c̣n chinh phục và hoàn
thiện cả đối tượng yêu, một việc
mà lư trí
tự nhiên cũng như công
lư không thể nào triệt thấu và với tới được,
một tinh thần mà chỉ có đức công chính, tính chất
của
sự thật, mới có thể
đạt được.
Người ta có thể cảm
thấy hữu xạ tự nhiên hương được
tỏa phát một cách tự nhiên và thu hút từ một con
người tốt lành.
Về ngoại diện, con người
tốt lành này có thể là một con người rất tầm
thường, ở mặt học vấn, sự nghiệp,
công danh, chức phận, tài nghệ v.v.
Thế nhưng,
Về phương diện
tinh thần, con người tốt lành có một thế lực
lạ lùng, bởi sự có rất sung măn trong họ, đến
nỗi, có thể làm được mọi sự cho mọi
người, kể cả trở nên mọi sự cho mọi
người, một việc làm mà kẻ uy quyền nhất,
giầu sang nhất, tài giỏi nhất trên thế gian này cũng
không thể nào làm được.
Bề ngoài, những con người
tốt lành phải hy sinh, chịu đựng và phục vụ,
chẳng được hưởng thụ ǵ, nhiều khi
c̣n bị tước đoạt, phản bội, lợi dụng
nữa là đàng khác.
Nhưng, tự ḿnh, họ lại
cảm thấy thoải mái nhất, măn nguyện nhất, v́
được dịp thể hiện và sống động
theo bản tính Chân, Thiện, Mỹ của t́nh yêu đă chiếm
đoạt và sai khiến ḿnh, bằng không, họ sẽ cảm
thấy đời vô nghĩa, chẳng c̣n gía trị ǵ.
Cuộc đời của một
con người công chính tốt lành:
Chỉ để ư đến
tha nhân hơn là nhu cầu của ḿnh,
Lo cho tha nhân hơn sự sống
của ḿnh,
Tôn trọng tha nhân hơn danh
gía của ḿnh,
Phục vụ tha nhân hơn hạnh
phúc của ḿnh;
Tha nhân khổ là họ buồn,
Tha nhân sướng là họ
vui,
Tha nhân ngă th́ họ nâng.
Tóm lại,
Tha nhân là tất cả của
họ.
Tha nhân là chính bác ái của họ.