Kết Phần Một

 

Trời và đất, tự ḿnh, không thể nào sinh hoa trái.

 

Mà, nếu không sinh hoa trái, th́ sự hiện hữu của chúng kể như vô nghĩa.

 

Nhưng,

 

Để sinh hoa trái, cần phải có hạt giống mang một mầm sống nào đó; và hạt giống mang mầm sống đó lại phải được gieo hay được cấy sẵn nơi đất, để, nhờ trời và hướng lên trời (hướng thượng), nó nẩy mầm, tăng triển và sinh hoa kết trái, làm cho cả trời đất trở nên một trời đất mới, từ địa đường thành thiên đường, sung măn sự sống.

 

Hữu thể của con người cũng là một tiểu vũ trụ, thành nên bởi hai yếu tố trời và đất.

 

Trời được hiện thân nơi linh hồn vô h́nh và vô hạn của con người.

 

Đất được hiện thân nơi thân xác hữu h́nh và hữu hạn của con người.

 

Nơi con người tiểu vũ trụ này, một mầm mống của sự sống viên măn đă được gieo vào ngay tự bẩm sinh, đó là T́nh Yêu, để, nhờ nó, cả hữu thể con người trở thành một siêu vũ trụ, bất diệt và bất tận, khi T́nh Yêu hoàn toàn thể hiện và thỏa măn bản chất duy nhất vô cùng viên măn của ḿnh khi sinh muôn vàn hoa trái.

 

Bản chất của T́nh Yêu làm cho cả hữu thể gồm hồn và xác của con người trở thành một siêu vũ trụ này là ǵ?

 

Nếu không phải: 

 

Chân,

 

Thiện,

 

Mỹ.