Một con người bắt
đầu yêu th́ t́nh yêu như nở hoa trong họ.
Thế nhưng, t́nh yêu không phải
chỉ là những cánh hoa để chiêm ngắm, để
hưởng thụ.
Bởi thế, chẳng lạ
ǵ, những kẻ chỉ muốn hưởng thụ t́nh yêu,
muốn ngắt hái t́nh yêu, v́ sắc đẹp, v́ sức
quyến rũ của nó nơi bản thân của đối
tượng yêu, và v́ hương thơm phức được
tỏa ra từ chính t́nh yêu mà đối tượng yêu hiến
cho họ, mà họ đă chạm phải những cái gai của
hoa yêu.
Chính những đau khổ tạo
nên bởi t́nh yêu, (không yêu, con người đă không khổ),
mà t́nh yêu đối với con người không c̣n đẹp
nữa.
Nhưng, không phải v́ thế
mà con người không c̣n yêu hay không muốn yêu nữa, trái
lại, nhiều khi họ c̣n bị khích thích yêu thương
hơn bao giờ hết. Lúc bề ngoài t́nh yêu không c̣n đẹp,
như một cái hoa bắt đầu rụng hết cánh,
hết sắc, hết hương, song bên trong con người
vẫn c̣n sung sức yêu thương như thế, mà t́nh yêu
bắt đầu tượng, nghĩa là bắt đầu
kết nụ để sửa soạn sinh trái.
Thật vậy, không qua giai đoạn
mất đẹp này, t́nh yêu nơi con người không thể
sinh trái được.
Chính trong giai đoạn và nhờ
giai đoạn thử thách này mà sự hiệp nhất của
t́nh yêu trong tinh thần mới được thực hiện.
Bằng không, cùng lắm, nó chỉ
dừng lại ở sự kết hợp theo thể chất,
một sự kết hợp do ong bướm đưa t́nh
xui nên mà thôi, chứ không phải sự kết hợp tự
tại do chính t́nh yêu chín mùi h́nh thành, một sự kết hợp
để sinh muôn vàn trái qủa tốt lành theo bản tính
duy nhất vô cùng viên măn của t́nh yêu.