THÂN THỂ
(Huy Cận)
Hỡi Thượng
Đế!
Người nh́n
xem, Người đă cho thân thể,
B́nh thịt xương
để chứa đựng linh hồn,
Người đă
cho những bàn tay hoa nở,
Những cây chân,
chồi mạnh búp tơ măng,
Người thu
góp gío mây trong miệng thở,
Nơi mắt ngời,
Người giữ ánh sao trăng,
Mắt sâu sáng
thắp đèn soi vũ trụ,
Và tai rền thu
cất nhạc không gian,
Và tơ tóc ướp
vạn mùa hương ủ,
Và diệu vang
ngân điệu nhịp hoàn toàn,
Và cổ dường
như ḿnh cây vững chăi,
Và vai ngang như
mặt nước xuôi dài,
Hỡi Thượng
Đế! Người công phu biết mấy
Những mọt
sâu nương nấp giữa lâu đài.
Ngh́n yếu đuối
theo sau ngh́n yếu đuối
Bước ngày
mai sẽ chồng dấu hôm nay
A! Thân Thể!
Một cái b́nh tội lỗi!
Đất sơ
sinh đă hóa lại bùn lầy.
Xương với
máu có bao giờ mỏi mệt,
Miệng bao giờ
buông nhả vú chua cay,
Thân không chán đau,
ngực sầu thở chết
Xin thương
lấy những mầm khô trứng dập
Những thân teo
xin Thượng Đế dung thương
Thân qúa nặng
nên hồn sa xuống thấp,
Chớ giận
chi những kẻ mất Thiên Đường!
Nếu Chúa
biết bao nhiêu ḷng hốt hoảng,
Trong sâu hoang đă
gẫy cánh như dơi;
Nếu Chúa
biết bao nhiêu gịng lệ đắng,
Chảy như
sông không ră sạch sầu đời;
Nếu Chúa
biết bao nhiêu hồn ly tán,
V́ đă nâng b́nh
lửa ấp lên môi,
Th́ hẳn Chúa cũng
thẹn thùng hối hận
Đă sinh ra thân
thể của con người.
(Bài thơ này được
trích từ bản chép tay của một người yêu
thơ)
YÊU
(thơ của
R.E.Sherwood; Hoàng Kim Quang phỏng dịch)
Khi tâm tưởng
theo đam mê cuồn cuồn,
Giáng hay thăng
như những ngọn sóng triều,
Khi hy vọng c̣n
trôi theo sợ hăi,
Ấy là khi ta vụng
dại vào yêu.
Khi suốt
cả năm canh ta thức trắng,
Đếm thời
gian từng phút nặng nề trôi,
Khi ta muốn ngày
tàn mau bóng nắng,
Ấy là khi ta
chập chững yêu rồi.
Khi ta thở
bằng thứ hơi thở khác,
Cửa buồng
tim và thớ phổi người yêu,
Khi ta đă không
c̣n là ta nữa,
Ấy là khi ta đă
bước vào yêu.
Khi ta biết
kể trăm ngàn câu dối trá,
Và bên tai văng
vẳng tiếng t́nh nhân,
Khi, tóm lại, ta
đă thành điên dại,
Ấy là khi ta đă
biết yêu chàng...
YÊU LÀ CHẾT
(Xuân Diệu)
Yêu là chết ở
trong ḷng một ít.
V́ mấy khi yêu
mà chắc được yêu.
Cho rất
nhiều song chẳng nhận bao nhiêu,
Người ta
phụ hoặc thờ ơ chẳng biết.
Phút gần gũi
cũng như giờ chia biệt,
Tưởng
trăng tàn hoa tạ với hồn tiêu,
V́ mấy khi yêu
mà chắc được yêu,
Yêu là chết ở
trong ḷng một ít.
Họ lạc
lối giữa u sầu mờ mịt,
Nhưng người
si theo gót dấu chân yêu,
Và cảnh đời
là sa mạc cô liêu,
Và t́nh ái là sợi
giây vướng vít.
Yêu là chết ở
trong ḷng một ít.
V̀ SAO
(Xuân Diệu)
Làm sao cắt
nghĩa được t́nh yêu
Có nghĩa ǵ đâu
những buổi chiều
Nó đến với
ta bằng nắng nhạt
Bằng mây nhè
nhẹ gió hiu hiu.
Rồi một
ngày kia tôi sẽ đi
V́ sao ai nỡ
hỏi làm chi
Tôi khờ
khạo quá ngu ngơ lắm
Chỉ biết
yêu thôi chả hiểu ǵ...
LỠ HẸN
(Hồ Dzếnh)
Em cứ hẹn
nhưng em đừng đến nhé
Để ḷng
buồn anh dạo khắp quanh sân
Ngó trên tay
thuốc lá cháy lụi dần
Anh khẽ nói gớm
sao mà nhớ thế...
Em cứ hẹn
nhưng em đừng đến nhé
Anh sẽ trách
cố nhiên nhưng rất nhẹ
Nếu trót đi
em hăy gắng quay về
Đời
mất vui khi đă vẹn câu thề
T́nh chỉ đẹp
khi t́nh c̣n dang dở
YÊU LÀ SỐNG
(thơ của Robert
Browing; Hoàng Kim Quang phỏng dịch)
Định
trốn anh sao? Đùng cưng nhé!
Em là em, anh
vẫn sẽ là anh.
Khi địa
cầu c̣n chứa đựng chúng ḿnh,
Th́ hai đứa
vẫn chơi tṛ cút bắt.
Anh vẫn t́m yêu
dù em né gặp.
Anh sợ ḿnh
mang số kiếp hẩm hiu,
Cố thật
nhiều, kết qủa chẳng bao nhiêu...
Nhưng mai
mốt, nếu t́nh anh thất bại?
Anh lau khô
những gịng vụng dại,
Để
mỉm cười cùng vấp ngă đau thương,
Tâm hồn anh
vẫn hăng hái can cường,
Anh ngạo
nghễ vùng lên, t́m ... em nữa!
(Bài thơ này được
trích từ cuốn truyện Vũ Điệu Trong Bóng Mờ)
GHEN
(Nguyễn Bính)
Cô nhân t́nh bé
của tôi ơi,
Tôi muốn môi cô
chỉ mỉm cười,
Những lúc có tôi
và mắt chỉ
Nh́n tôi trong lúc tôi
xa xôi.
Tôi muốn mùi
thơm của nước hoa
Mà cô thường
xức chẳng bay xa,
Chẳng làm ngây
ngất người qua lại,
Dẫu chỉ
qua đường khách lại qua.
Tôi muốn cô đừng
nghĩ đến ai,
Đừng hôn dù
thấy đóa hoa tươi,
Đừng ôm
gối chiếc đêm nằm ngủ,
Đừng
tắm chiều nay bể lắm người.
Thế là ghen qúa đấy
mà thôi.
Thế nghĩa
là yêu qúa mất rồi.
Và nghĩa là cô là
tất cả.
Cô là tất
cả của riêng tôi.
T̀NH THỰC HỌC
(A.50575)
Anh chỉ có người
em duy nhất
Cho em là người
thật của anh
Tế bào kia nếu
vỡ mộng không thành
Th́ đâu cấu
thành mô thực vật
Anh luôn muốn em
trong ḷng trái đất
Sinh sản nhiều
đa chất dưỡng thân cây
Làm thế nào sơ
cấp đổi trao nhau
Tạo điều
kiện chuyển sang tầng thứ cấp
Yêu em lắm nên anh
thường ôm ấp
Bó libe anh bó gối
bên ḿnh
Đời em là
chiếc lá có chu tŕnh
Em đẹp đă
vươn ḿnh theo hướng động
Anh khẩn cầu
em kéo dài cuộc sống
Hấp thụ
nhiều muối khoáng với vô cơ
Biến đổi
từ Nitrate ra Nitro
Về với đạm
tự do trong không khí
Em ngoan lắm
kề vai anh năn nỉ
Xuôi theo gịng mạch
mộc của nhựa nguyên
T́m lối ra của
hơi nước thường xuyên
Em cung cấp cho muôn
ngàn diệp lục
Chức phận em
làm ǵ trong quang hợp
Để duy tŕ bức
xạ đỏ và xanh
Nếu đường
đi của nhựa luyện đă thành
Th́ lúc đấy anh
cùng em hô hấp
Chất trừ
bị trữ nhiều nơi thực vật
Khuếch tán
nhiều trong khoáng chất vô cơ
Can tŕnh kia biến đổi
tự bao giờ
Mà đă lại từ
vô cơ sang hữu cơ
Nhiệm vụ em
làm ǵ cây dinh dưỡng
Để duy tŕ cây
tự dưỡng chính anh
Lúc bấy giờ
sang giai đoạn trưởng thành
Ta sung sướng được
sinh hoa nẩy lộc.
(Bài thơ này được
trích từ Đặc San Xuân Tân Dậu 1981
do Liên Đoàn
Thanh-Niên Sinh-Viên Học-Sinh
Công-Giáo Giáo-Phận
Orange thực hiện)
T̀NH TOÁN HỌC I
(A.50575)
Đời
tổng hợp bởi muôn vàn mặt phẳng
Mà t́nh yêu là qũy
tích của không gian.
Kiếp nhân sinh
những hàm số tuần hoàn
Quanh quẩn
chỉ một đường lượng giác.
Anh không muốn
cuộc đời toàn không số,
Sống kiếp
tṛn công thức cộng, nhân, chia.
Cạnh góc ôi phức
tạp vô cùng.
Mà hạnh phúc
chính là đường biểu diễn.
Sống t́nh yêu
chờ ṿng đời định tiến.
Đâu phải
nghiệm số của đời trai.
Anh muốn bên em
tận cực của thiên tài,
Để đo
bán kính trần gian vũ trụ.
Nếu gịng đời
toàn là thông số,
Bài toán t́nh thành
vô nghiệm em ơi!
T́nh đầu
là tam thức bậc hai,
Để có
thể ngồi yên xét dấu.
Mà hai ta là kẻ
chứng minh,
Đừng bao
giờ đảo vệ một phương tŕnh.
T́m đạo
hàm ngồi yên suy nghĩ kỹ,
Sẽ thấy
dần hệ số góc t́nh yêu.
Đừng
vội vàng định hướng một hai
chiều.
V́ t́nh ái có muôn
ngàn hệ luận,
Luống
cuộc đời đầy ánh sáng lập phương.
Trung tuyến đây
kẻ lấy một đường,
Trong mặt
phẳng tương giao hai khoé mắt.
Em chịu khó
kẻ thêm đường thẳng góc,
Để tim em
măi măi phụ kề anh.
Môi nở hoa ôi
công thức trung thành,
Mặc thế
sự ṿng tṛn ngoại tiếp.
Em sung sướng
nhận ra đường tiếp diễn,
Của đời
ta một hằng điểm điều ḥa.
Một h́nh
cầu hạnh phúc nở đầy hoa,
Anh sung sướng
vội đóng khung đáp số.
T̀NH TOÁN HỌC
II
(A 57 58)
Anh đau
khổ t́m em trên qũy tích
Để định
chiều di chuyển của đôi ta
Nhưng tim em
cố định một nơi xa
Nên chẳng
biết t́m đâu ra giới hạn
Cho hệ thức
đời anh không lẻ bạn
Được
cùng em khảo sát mộng tương lai
Ta song song đồng
tiến đến ngày mai
Ôi! Sung sướng
bên t́nh yêu vô định
Nhưng nào
biết yêu em th́ nghịch biến
Ta và nàng
ngăn cách số âm dương
Cho không gian
trọn kiếp sống ngàn phương
Th́ định
nghĩa t́nh yêu là hằng số
Ôi! tan vỡ cũng
chỉ v́ hệ số
Phải cam đành
ứng dụng một đôi câu
Cho tim anh
nghiệm chứng mối t́nh đầu
Và t́m thấy
t́nh ta nơi vô cực
Theo gỉa
thuyết t́nh ta bất đẳng thức
Kết
luận rằng hai đứa phải xa nhau.
T̀NH LƯ HÓA
(DDT)
Khi tôi nói xin em đừng
phản ứng,
Hăy ngồi nghe mà
khái niệm t́nh tôi.
Trái tim này dù điện
giải thành hai,
Tôi cũng sẽ
v́ em làm thí nghiệm.
Sắc đẹp
em như một giây dẫn điện,
V́ đó là đặc
tính tự ngàn xưa.
Một nụ cười
công dụng của em ư?
Hay nguyên tắc
giết người trong khóe mắt.
Theo định
luật của t́nh yêu đậm đặc,
Kẻ t́nh si
bị điều chế nơi em.
Một cuộc đời
son trẻ phải lên men,
Bởi nồng độ
ái t́nh không hạn chế.
Tôi yêu em nhưng
không cùng hóa trị,
Biết lấy
ǵ đo thể tích sầu thương?
Em đă làm
tỏa nhiệt trái tim hoang,
Và trọng lượng
đă mấy lần co dăn.
Tôi đau khổ
t́m tim tôi nứt rạn,
Nên vội thay cường
độ của t́nh yêu.
Giải thích
rồi nhưng em vẫn làm kiêu,
Không phát biểu
một đôi lời cảm ứng?
Tôi buồn chán như
bị em tác dụng,
V́ tương tư
là trạng thái thiên nhiên.
Nếu không tin em
khảo sát mà xem,
Rồi sẽ
thấy tôi cân bằng lờ
Tôi sống với
một t́nh yêu tuyệt đối,
Ḷng nát tan như
tia sáng phân kỳ.
Tôi thầm mong
hội tụ một ngày kia,
Và chẳng
muốn đặt ḿnh nơi vô cực.
Tôi yêu em không
kể ǵ qui ước,
Không kể ǵ áp
lực của riêng ai.
Nụ cười
nào em phóng thích trên môi?
Niềm rạo
rực như là đang xuất hiện.
Trời t́nh ái
bốc hơi trong ống nghiệm,
Qúa vội vàng nên
qui tắc không dùng.
T́nh hơi sai bao
nhiệt độ nhớ nhung,
Trong giây phút đă
tan vào không khí.
Niềm sầu
tủi bốc hơi lên thành lệ,
Nhưng càng thương
điện trở lại càng tăng.
Có nhiều đêm
ảo ảnh của giai nhân,
Đă phản
chiếu qua giấc mơ êm ái.
Khi tỉnh
dậy hồn như đang điện giải,
Đang lạc
về tiêu điểm của hư vô.
Có khi buồn phân
tích lệ thành mưa,
Mang tổng hợp
t́nh yêu vào ḷng đất.
Cúi dâng em một
t́nh yêu nguyên chất,
Tôi thực t́nh
không phóng đại lên đâu.
Qúa si mê tôi tích tụ
từ lâu,
Một dung
dịch chứa rất nhiều vàng bạc.
Tôi đơn
chất em ơi đừng lănh đạm,
Xin em về điều
chỉnh hộ con tim.
Tôi dành riêng
một vị trí cho em,
Cao sang nhất
trong t́nh yêu lư hóa.
T̀NH COMPUTER
(Lê Ái My)
Em thương
anh qua từng input
Em nhớ anh, từng
... phút, từng giây
Nhớ cả
khi những lúc học bài
Hay những lúc
ngồi type keyboard!
I love you qua từng
flowchart
I miss you từng
bit, từng byte
Dù vắng anh
chỉ có một ngày
Em đă
nhủ: Sao mờ nhớ thế!
Bởi nhớ
thế nên bài bê trễ
Thày ask why? I said
don't know!
One more time,
you'll get zero!
Thày thấy
nhỏ mặt mày muốn khóc
Hỏi tại
sao? Bài chạy không ra?
Check lại
phần input, data
Thày chỉ
thấy ... toàn tên hai đứa!
Từ dạo
ấy em thầm tự hứa
Sẽ quên ai,
không nhớ đến ai
V́ t́nh th́, t́nh
vốn mau phai
Em cũng sợ
t́nh ... không output.
Quên một phút,
nhớ thêm nhiều phút
T́nh muốn quên
mà ḿnh có quên đâu
Vẫn type hoài,
input tên nhau
Nên output,
vẫn toàn tên hai đứa!
CON SẼ THẮNG KHI CON ĐĂ THUA
(L.M. Jos. Vũ Xuân Huyên)
Môt
hạt lúa
vàng gío
nhẹ nhàng
vào
ḷng đất lạnh
trên
cánh đồng xanh xanh
giữa
một sớm mai lành
Trời
b́nh minh
sáng
lung linh
chan
ḥa tia nắng ấm
thanh
b́nh
công
minh.
Hạt
lúa ngậm ngùi
cho
duyên phận
Lạc
lơng
cô
đơn
giữa
gịng đời xa lạ
Tưởng
như là
ta
sắp lạc mất ta
tưởng
như là
ta
gần mất tất cả.
...
Xót xa
...
ḷng dạ ...
Nội
chiến đang âm thầm trong ta
không
biên cương
không
chiến trường
không
thù địch
không
đồn bót
giữa
tiểu ngă và đại ngă
giữa
ích kỷ và vị tha
giữa
cho đi và giữ lại
giữa
hủy diệt và sinh tồn
Ai
sẽ thắng
và
ai sẽ thua?
Khi
cả hai phe chỉ là một!
Nếu
thắng, ta vẫn nguyên vẹn là ta
không
hủy hoại h́nh hài
không
hao ṃn tâm trí
Nhưng
lợi ǵ,
khi
con toán vẫn c̣n nguyên đầu bài?
-
Một với một chưa phải là hai.
Ta
c̣n ta chưa làm nên vĩ đại
Một
hạt lúa vẫn c̣n nguyên hạt lúa
Khi
ta thắng là khi ta sẽ thua.
Nếu
thua, ta sẽ tiêu hao tất cả
sẽ
hủy hoại h́nh hài
sẽ
hao ṃn tâm trí
Nhưng
được mùa.
Khi
con toán đă có kẻ nhân lên
-
Một mất một chưa phải là mất cả.
Ta
mất ta sẽ làm nên vĩ đại
Một hạt lúc sẽ thành muôn hạt lúa.
Ta
sẽ thắng khi ta đă thua.
Lạy
Chúa! Xin cho con hiểu một điều
Con
sẽ thắng khi con đă thua!
Để
chấp nhận hao ṃn
như
hạt lúa tí hon
vui
âm thầm mục nát giữa đất lành
trong
cánh đồng xanh xanh
Hẹn
ngày mùa trổ sinh trăm hạt lúa
TRƯỜNG
SINH.