SIÊU THOÁT
Cũng như mọi tạo
vật, tự bẩm sinh, mang thân phận được
tạo dựng, con người là một sự có bất
toàn.
VỀ NGUYÊN UỶ,
Con người là một
sự có bất toàn ở chỗ:
Con người không tự
ḿnh mà có, nghĩa là con người muốn có hay không hoàn
toàn ngoài ư muốn, y' thích và ư nghĩ của con
người.
VỀ CÙNG ĐÍCH,
Con người cũng là
một sự có bất toàn ở chỗ:
Con người không biết
lúc nào là giây phút tận số của ḿnh, dù có không muốn
sống nữa cũng chưa chắc đă có đủ
can đảm tự kết liễu cuộc đời để
ra khỏi trần gian, dù có liều lĩnh đi đến
việc tự tử đi nữa, chắc ǵ họ đă
chết trước thời điểm ấn định
cho số mạng của họ.
VỀ HIỆN SINH,
Con người c̣n là một
sự có bất toàn ở chỗ:
Dù đề pḥng và khôn ngoan
hết sức, con người cũng không sao biết
trước những ǵ bất trắc sẽ xẩy ra cho
ḿnh để mà tránh né; kể cả có biết
trước, con người, trong nhiều trường
hợp, cũng chưa chắc đă biết tránh né thế
nào cho khỏi cảnh lợn
lành chữa thành lợn què;
nhất là, cả những việc trong phạm vi, khả năng
và trách nhiệm của ḿnh, nhiều khi con người
cũng không thể nào chu toàn hay thực hiện cho hoàn toàn
và trọn vẹn theo ư thức của ḿnh.
Như thế,
Sống trên thế gian, con
người chẳng những bất toàn mà c̣n bất
lực nữa.
THẾ GIAN ĐỐI VỚI
CON NGƯỜI CHẲNG KHÁC G̀ NHƯ MỘT NGỤC TÙ CHUNG
THÂN, VÀ CUỘC SỐNG CỦA CON NGƯỜI LÀ MỘT SINH
LINH VẬT DUY NHẤT TRONG VŨ TRỤ HUYỀN BÍ BAO LA NÀY
CHỈ LÀ MỘT CUỘC VƯỢT THOÁT (EXODUS) BA PHẠM
TRÙ CỦA THẾ GIAN LÀ KHÔNG GIAN, THỜI GIAN VÀ NHÂN GIAN.
Không gian LÀ MÔI TRƯỜNG CỦA
HỮU THỂ, tức của cái con người có.
Thời gian LÀ MÔI TRƯỜNG
CỦA HIỆN THỂ, tức của cái con người
là.
Nhân gian LÀ MÔI TRƯỜNG CỦA
NĂNG THỂ, tức của cái con người làm.
Trên thực tế,
Con người bị vây hăm
và lệ thuộc vào ba phạm trù này của thế gian, và
v́ bản chất tự do của ḿnh, họ phải t́m
cách vượt thoát.
Thế nhưng,
Theo nguyên tắc,
KHÔNG PHẢI LÀ CON NGƯỜI
LỆ THUỘC THẾ GIAN MÀ NGƯỢC LẠI, CHÍNH THẾ
GIAN LỆ THUỘC VÀO CON NGƯỜI NHƯ CHỦ THỂ
CỦA M̀NH, TRONG KHI CON NGƯỜI CHỈ LỆ THUỘC
THẾ GIAN NHƯ ĐIỀU KIỆN MÀ THÔI.
Trường hợp con
người ở trong thế gian và lệ thuộc vào
thế gian đó giống hệt như sự cấu trúc
của một hạt giống.
Hạt giống chỉ
nẩy nở theo tầm vóc của ḿnh khi vỏ của nó
nứt ra và mục đi. Thế nhưng, hiện
tượng vỏ của hạt giống nứt ra và
mục đi cho hạt giống có thể nẩy mầm và
phát triển thành cây chỉ là một điều kiện mà
thôi, chứ không phải là nguyên lư của hiện
tượng này. Nguyên lư của việc nẩy nở này
chính là v́ nhân của hạt giống tới thời điểm
nẩy nở của nó, làm bung lớp vỏ bao bên ngoài nó.
Cũng thế,
Con người nhỏ bé
tượng trưng cho nhân của vũ trụ vật
chất cứng ngắc, vô hồn, khổng lồ bên ngoài
thân xác con người, mà cảm giác của con người
là lớp màng giao liên giữa thế giới hữu h́nh và
thế giới vô h́nh nơi con người.
VŨ TRỤ VẬT CHẤT
LỆ THUỘC CON NGƯỜI LÀ NHÂN TRUNG MANG SỰ SỐNG
VÔ H̀NH CỦA NÓ CŨNG SẼ ĐƯỢC BIẾN ĐỔI
VÀ GIẢI THOÁT KHỎI TRẠNG THỂ BẤT TOÀN CỦA M̀NH,
NHỜ Ở CUỘC VƯỢT THOÁT CỦA CON NGƯỜI,
ĐÚNG HƠN LÀ NHỜ Ở CUỘC SIÊU THOÁT CỦA CON NGƯỜI
KHỎI CHÍNH BẢN THÂN CỦA HỌ.
Tuy nhiên,
Làm sao con người có
thể tự giải thoát khỏi bản thân gồm hai
yếu tố vô h́nh, vô hạn là linh hồn, và hữu h́nh,
hữu hạn là thân xác, tự bẩm sinh đă được
hợp nhất với nhau làm thành bản tính tạo nên
hữu thể sống động của họ, nếu
họ không tự tư,
và phải tự tử thành
công mới được.
Bởi v́,
Chỉ có chết thật, con
người mới được giải thoát và ra
khỏi thế gian này mà thôi.
Tuy nhiên,
Nếu chết như
thế, con người chẳng khác nào như nhân bị
thối, chẳng những không làm cho hạt giống
nẩy nở, mà c̣n làm cho nó hư đi và ô uế cả
ḷng đất vô tội nữa là đàng khác.
Nếu cách vượt thoát
thế gian này bất xứng với con người, trong
khi con người, dù không có ư giải thoát thế gian
vật chất hữu h́nh này bằng cuộc tự
vượt thoát của ḿnh, họ vẫn không thể nào có
thể măi măi bị tù túng trong thế gian.
Theo kinh nghiệm,
Nếu con người không
thể vượt thoát được thế gian bằng đường
lối tự tử như thế, th́ họ sẽ
vượt thoát bằng đường hầm, tức
bằng cách đục khoét thế gian cho đến cùng.
Nhưng,
Càng đào sâu vào thế gian,
con người lại càng cảm thấy tăm tối
lạ lùng, không biết đâu mà ṃ, không c̣n thấy đâu
là ánh sáng vẫn le lói trên nóc nhà tù mà lư trí của họ
vẫn nh́n thấy như kêu gọi ḷng muốn vô biên
của họ vươn lên cho hy vọng vượt thoát
của họ.
Có những người đă
đào hầm vượt thoát ngục tù thế gian sâu đến
nỗi đă chạm đến tầng hỏa ngục, để
rồi, chẳng những không vượt thoát khỏi
ngục tù thế gian tạm thời th́ chớ, họ
lại c̣n bị đời đời giam cầm trong đó,
không bao giờ có thể ra
khỏi hay c̣n hy vọng
vượt thoát nữa.
Đây là trường hợp
của những con người vị kỷ và tự ái.
Sống trên thế gian với một ḷng tham vô đáy và
hưởng thụ tận cùng, song không bao giờ thỏa,
lại c̣n cảm thấy bất an và bất hạnh
hơn bao giờ hết, cho tới khi chết là hết.
Họ chẳng khác ǵ nhân
của một hạt giống không có sức phá vỡ
lớp vỏ thế gian bao bọc họ, nên đă bị
chính lớp vỏ đó làm cho chết ngạt một cách
oan uổng. Thế là, cả nhân và vỏ đă bị
hư đi một cách tội nghiệp.
Tự tử là cách
vượt thoát ngục tù thế gian bằng con
người ngang.
Đào hầm là cách
vượt thoát ngục tù thế gian bằng con
người dọc.
Cả hai đều không thành
công.
Chẳng nhẽ không c̣n cách
nào khác?
Con người tự do.
Con người tài giỏi.
Con người khôn ngoan.
Con người vốn tự
đắc là ḿnh đă có thể làm chủ không gian bằng
phi thuyền và những phương tiện lưu thông và
truyền thông xă hội chớp nhoáng nhất.
Cũng nhờ những
phương tiện truyền thông này, họ có thể làm
cho qúa khứ sống lại như thật trên màn ảnh
hay trong sách vở, báo chí, hay cũng có thê báo cho nhau biết
trước những ǵ sẽ xẩy ra tổng quát trong
tương lai như thời tiết, băo lụt, động
đất v.v.
Ngoài ra, với khoa chiêm tinh,
tướng số họ có thể biết được
cả tâm linh và con người của nhau; với hệ
thống điện toán, họ c̣n kiểm soát được
lư lịch và đời sống nhân sự của nhau
nữa v.v.
Thế là, ba phạm trù không
gian, thời gian và nhân gian như thành tŕ kiên cố vây hăm con
người trong thế gian, dần dần đă bị con
người cùng nhau làm chủ.
Đây là một cuộc
vượt thoát có vẻ ngoạn mục nhất. Bởi
v́, con người đă hợp sức với nhau, công kênh
nhau lên cho đến nóc
chót vót của ngục tù
thế gian mới thôi, để có thể vượt thoát
bằng đường thẳng.
Thế nhưng,
Cái tháp người càng lên cao
càng bị lung lay lạ lùng, v́ sức nặng qúa sức
của những con người trên cùng bởi mang theo
những qủa bom nguyên tử hay khinh khí trong ḿnh, với
sứ mệnh, khi lên đến nóc ngục hầm thế
gian th́ dùng nó để phá cửa, (bằng không, có lên đến
nơi, cũng bằng thừa nếu không có ch́a khóa mở
ngục).
Phải, con người đang
chung sức thực hiện cuộc vượt thoát theo đường
thẳng. Và, theo như họ nghĩ, tự ḿnh họ
chắc chắn sẽ vượt thoát, cho dù lâu la, vất
vả và nguy hiểm không ít.
Có thể lúc họ phá cửa
ngục hầm thế gian, cửa hầm chưa kịp
mở th́ chính họ đă bị tiêu diệt bởi khí
giới mà chính bàn tay
quyền năng và trí óc khôn
ngoan của họ đă tạo ra.
Dầu sao, họ cũng đă
đạt được mục đích là thoát khỏi
cuộc giam cầm của thế gian, v́ nhờ chết đi,
họ đă ngang nhiên ra khỏi thế gian một cách
dễ dàng, hơn nữa, thế gian c̣n bị họ tàn phá
để trả thù việc nó đă ác nghiệt và kiên
cố giam cầm một đời làm người tự
do của họ.
Để rồi,
Kết qủa xẩy ra không
thể tránh, đó là, hạt giống sự hữu hữu
h́nh được tạo nên bởi hai thành tố là
thế gian, như vỏ, và con người, như nhân,
vẫn không nẩy nở ǵ cả, trái lại, c̣n cùng nhau
bị hư đi, bị thối rữa, không đạt được
Sự Hữu tuyệt đối vô cùng viên măn mà cả con
người lẫn thế gian được thông phần
khi được dựng nên với thân phận tạo
vật bất toàn (do đó) cần được kiện
toàn trong sự hiệp thông trọn vẹn với Sự
Hữu Đệ Nhất vô cùng toàn chân, toàn thiện và toàn
mỹ, là thực tại và là đối tượng
tối cao của ḿnh.
Ánh sáng le lói, dù rất mờ
nhỏ như sao đêm trên bầu trời cao tỏa
chiếu xuống vực sâu thăm thẳm thế gian,
nơi lưu đầy của người, cũng là h́nh
bóng của Sự Hữu Đệ Nhất vô cùng toàn chân,
toàn thiện và toàn mỹ đối với loài có lư trí để
nhận biết sự thật là con người.
CHÍNH V̀ C̉N THẤY ÁNH SÁNG
SỰ SỐNG ĐÓ MÀ THẾ GIAN CHỈ LÀ NƠI LƯU ĐẦY
CHỨ KHÔNG PHẢI LÀ HỎA NGỤC.
ÁNH SÁNG ĐÓ LÀ NIỀM TIN, LÀ
HY VỌNG VƯỢT THOÁT CỦA CON NGƯỜI VÀ CHO CON
NGƯỜI.
Nhưng,
Tuy biết được
trên đầu ḿnh là thiên đường như thế, con
người vẫn không thể nào tự vượt thoát
khỏi thế gian, nơi mà họ đă
được sinh ra, lớn
lên và sống động, để đời đời được
hưởng hạnh phúc như ḷng của họ vẫn
ước mơ.
Thế mà,
Con người có ngờ đâu
rằng họ vẫn có thể vượt thoát thế gian
một cách hết sức dễ dàng, chớp nhoáng và thần
t́nh, không phải bằng những đường lối
khôn ngoan tự nhiên như loài người thường
nghĩ ra và thực hiện song đă hoàn toàn thất
bại, như hủy thể chính ḿnh (theo chiều ngang),
hưởng thụ thế gian (theo chiều dọc) hay
hủy hoại thế gian (theo chiều thẳng).
Đường lối đó
chính là:
Biến Thể.
Vâng,
Chỉ có biến h́nh đi,
con người mới không bị lệ thuộc vào ba
phạm trù hữu h́nh, hữu hạn mà thế gian đang
vô t́nh vây kín họ.
Nhưng,
CON NGƯỜI LÀM THẾ NÀO ĐỂ
BIẾN THỂ, TỪ MỘT TRẠNG THÁI HỮU H̀NH VÀ
HỮU HẠN, SANG TRẠNG THÁI HOÀN TOÀN VÔ H̀NH VÀ VÔ HẠN, ĐỂ
CÓ THỂ VƯỢT THOÁT THẾ GIAN, NẾU KHÔNG PHẢI LÀ
SIÊU THOÁT.
Đúng thế,
CHỈ CÓ SIÊU THOÁT, DÙ C̉N SỐNG
TRÊN THẾ GIAN VÀ TRONG THẾ GIAN, CON NGƯỜI MỚI KHÔNG
C̉N LỆ THUỘC THẾ GIAN, TRÁI LẠI, C̉N LÀM CHỦ VÀ
LỢI DỤNG THẾ GIAN ĐỂ ĐẠT ĐẾN
CHÂN, THIỆN, MỸ LÀ THỰC TẠI ĐỜI ĐỜI
CỦA CẢ CON NGƯỜI VÀ THẾ GIAN.
Chính nơi mỗi con
người đă có mầm mống để siêu thoát, để
biến thể, đó là linh hồn vô h́nh và vô hạn
của họ.
Và,
Chính nhờ linh hồn và trong
linh hồn này của ḿnh, con người đă nh́n thấy
ánh sáng tỏa ra từ Sự Hữu Đệ Nhất,
nguyên ủy và cứu cánh của họ.
Nhờ linh hồn, con
người đă nh́n thấy ánh sáng sự sống, v́ trí
khôn của họ vốn hướng về sự
thật.
Và,
Trong linh hồn, con
người đă có điện lực của ánh sáng
sự sống này rồi.
Bởi v́,
Nếu không có điện
lực tính, con người cũng không thể nào nh́n
thấy hay bắt được luồng ánh sáng sự
sống ngoại tại kia.
(Cũng như trong
trường hợp dù mắt vẫn mở, ánh sáng vẫn
soi, song con người vẫn không thấy ǵ cả; hay
trong trường hợp dù cũng có bộ óc như ai,
cũng được dậy dỗ như thường,
song con người vẫn có thể không hiểu ǵ cả,
hay chỉ hiểu hết sức tối thiểu và
chậm chạp.
Trường hợp thứ
nhất, có thể v́ con người bị mù, trường
hợp thứ hai, có thể v́ con người tối trí,
không sáng trí đủ. Dù bị mù hay tối trí đi
nữa, nghĩa là v́ lư do kỹ thuật và h́nh thức, con
người bị mù hay không sáng trí đủ, nói chung,
vẫn không có phản ảnh tính tương xứng để
thích ứng với thực tại ngoại tại của
ḿnh, thế thôi).
Về phương diện
tâm linh, phản ảnh tính đối với ánh sáng sự
sống ngoại tại kia là chính điện tính trong
nội tâm của con người này, đă được
phú bẩm cho con người ngay khi họ vào đời, và
được lóe sáng từ bóng đèn lương tâm đơn
thành ngay chính của họ.
Chính ánh sáng được
phát quang từ bóng đèn lương tâm này của con
người là phản ảnh ánh sáng sự sống mà
họ đă nh́n
thấy trên bầu trời,
từ ngục tù thế gian.
Do đó,
Con người, không cần
phải đi đâu xa, chỉ cần đi sâu vào thâm tâm
của ḿnh là thấy ngay thế giới thần linh, và
bắt đầu nhập cuộc đời đời.
V́,
Ở đây, thâm tâm của
họ, dưới ánh sáng huyền diệu song vô cùng
sống động do lương tâm chiếu sáng, con
người đă thấy được và cảm
thấy tỏ tường Sự Hữu Đệ
Nhất vô cùng toàn chân, toàn thiện và toàn mỹ của ḿnh.
Để rồi,
Từ đó, t́nh yêu siêu linh
nẩy sinh trong họ, và chính t́nh yêu này sẽ là nguyên lư làm
cho họ siêu thoát vậy.
T̀NH YÊU, NƠI CON NGƯỜI
VÀ ĐỐI VỚI CON NGƯỜI MỀM YẾU NHƯ NƯỚC,
CHẲNG KHÁC G̀ NHƯ
LÀ MỘT NGỌN LỬA NUNG
NẤU CON NGƯỜI, ĐẾN NỖI, CÓ THỂ LÀM CHO
CON NGƯỜI BIẾN THỂ THÀNH HƠI NƯỚC,
NHỜ ĐÓ, CON NGƯỜI MỚI THOÁT RA KHỎI NGỤC
HẦM THẾ GIAN MỘT CÁCH DỄ
DÀNG.
Như con người là
nhân của thế gian thế nào, t́nh yêu cũng là nhân
của con người như vậy. T́nh yêu là một
bản tính bẩm sinh được phú bẩm nơi con
người khi con người vào đời.
Nhưng, không như
lương tâm cũng là thành phần được phú
bẩm nơi con người, phải đợi đến
khi con người biết sử dụng lư trí mới xuất
đầu lộ diện, t́nh yêu đă bắt đầu
lên men ngay từ khi con người lọt ḷng mẹ.
Tuy nhiên,
T́nh yêu vẫn không thể nào
làm cho ba phạm trù của con người là thân xác (lệ
thuộc phạm trù không gian của thế gian), linh hồn
(lệ thuộc phạm trù thời gian của thế gian),
và cuộc đời của họ (lệ thuộc
phạm trù nhân gian của thế gian) hoàn toàn dậy men được,
để họ có thể trở nên chiếc bánh chứa
ban sự sống, làm cho chính họ cũng như thế
gian no thỏa hạnh phúc, không c̣n bị đói khổ và đói
chết nữa.
Lư do duy nhất đă làm cho
t́nh yêu là một bản tính vô cùng sống động, toàn
năng và bất tử không thể thực hiện được
bản chất chân, thiện, mỹ của ḿnh, là v́ môi
trường mà t́nh yêu, như men, được vùi
xuống đó, không phải hay chưa phải hoàn toàn là
một thứ bột không men thuần khiết để
môi trường của nó được biến hóa từ
bột nên men.
Khối bột con
người, tức môi trường mà t́nh yêu được
vùi vào đó, chưa đủ điều kiện để
dậy men như thế, có thể là v́ những chất
bất lợi sẵn có trong bột.
Chẳng hạn như
chất bản năng, chất tự ái, chất vị
kỷ, nghĩa là toàn những chất t́m ḿnh, có khuynh
hướng làm cho bột cứng lại, đóng thành
từng cục to tướng, làm chết nghẹt cả
men t́nh yêu mang tính cách sung măn nẩy nở đă được
trộn lẫn trong đó.
Bởi thế,
Muốn vượt thoát
thế gian, đúng hơn muốn cùng thế gian siêu thoát,
việc làm quyết liệt và khẩn thiết nhất con
người phải không ngừng nỗ lực thực
hiện, đó là:
Biết ḿnh, TỨC LUÔN NHẬN
BIẾT, (ĐỪNG LÀM TẮT), ÁNH SÁNG SỰ SỐNG TRONG
THÂM TÂM CỦA M̀NH,
VÀ
bỏ ḿnh, (vị tha, chia
sẻ, hợp nhất), nhờ năng lực vô địch
của t́nh yêu và theo bản chất duy nhất vô cùng sung măn
của t́nh yêu, nguyên lư sống động của con
người. Cho đến khi con người, với t́nh
yêu là động lực, về nguồn thực tại
tối thượng của ḿnh là Chân, Thiện, Mỹ, và đạt
đến tầm vóc đích thực của ḿnh là công chính,
thiện hảo và khôn ngoan, làm nên vĩnh phúc của ḿnh,
một con người viên măn yêu thương.
Thế nhưng, thế gian
gồm ba phạm trù là không gian, thời gian, và nhân gian, theo
tự nhiên, nhờ làm nên và hội tụ nơi nhân tính
của con người, đă được nhân bản hóa
nơi hữu thể con người, tâm linh hóa nơi
hiện thể con người, và sống động hóa
nơi năng thể con người, nó có cần hết
mọi con người thuộc về nó, cũng như nó
lệ thuộc họ, phải siêu thoát, và họ phải thực
sự và hoàn toàn siêu thoát, (chứ không nửa vời), th́ nó
mới được giải thoát cùng với sự siêu
thoát của họ chăng?
Nếu mọi người đến
trong thế gian này phải siêu thoát th́ thế gian nhờ đó
mới được siêu thoát với họ và trong họ,
chắc chắn sẽ không thể nào xẩy ra. Cứ xem
những người sắp chết, trước khi ĺa đời,
họ c̣n tiếc xót đủ thứ th́ biết. Hầu
như ai cũng sợ chết, và khi đối diện
với tử thần th́ bấn loạn, bất an, như
gặp bất hạnh nhất trên đời. Như
thế, có nghĩa là, con người, theo tự nhiên,
vẫn chưa hoàn toàn thỏa măn, và, theo siêu nhiên, vẫn
chưa được b́nh an nội tâm là trạng thái hoàn
toàn làm chủ ḿnh, đến nỗi không ǵ có thể
khuấy động được họ nữa. Theo
tự nhiên, hầu hết, nếu không muốn nói là
tất cả, con người c̣n mắc phải triệu
chứng bất toàn, chưa siêu thoát như thế, thử
hỏi, thế gian lệ thuộc vào con người,
như vỏ lệ thuộc vào nhân, (nhân có nẩy nở
th́ vỏ mới rạn nứt và nẩy nở theo thế
nào), cũng không thể tự kiện toàn được,
nếu loài người cứ lệ thuộc vào nó và
chẳng hơn ǵ nó. Như thế, thế gian sẽ không
bao giờ được siêu thoát? Nhất nữa,
chẳng những tất cả mọi người siêu
thoát mà c̣n phải thực sự và hoàn toàn siêu thoát mới được,
th́ thế gian lại càng không bao giờ có thể hy
vọng được tham hưởng trọn vẹn
Sự Hữu tuyệt đối vô cùng toàn chân, toàn
thiện và toàn mỹ, nhờ con người cả!
Thật ra, nếu ai cũng
là người, giống nhau và bằng nhau theo bản tính
của ḿnh là một hữu thể sinh linh có hồn và xác,
dù sinh ra trước hay sau, con người, và chỉ
cần một con người thôi, cũng có thể làm cho
cả thế gian này siêu thoát với chính ḿnh họ. Bởi
v́, nơi nhân tính của họ, cũng như của
mỗi người, nói chung, đă có tất cả ba
phạm trù của thế gian, thân xác hội tụ mọi
yếu tố của không gian, linh hồn bất tử là
bản chất của thời gian hữu hạn, và tinh
thần làm người liên kết nhân tính lại với
nhau là phẩm cách của tất cả nhân gian, khi con
người muốn tỏ ra ḿnh thực sự là loài
người chứ không phải loài vật.
Nhưng, ai sẽ là
người tự cho ḿnh hoàn toàn siêu thoát khi c̣n sống
ở thế gian, để có thể tự cứu ḿnh, đồng
thời cứu đồng loại (phạm trù nhân gian), và
thăng hóa cả hoàn cảnh sống của ḿnh, là nơi
sống (phạm trù không gian) và lúc sống (phạm
trù thời gian)? Nếu không,
thế gian vẫn đời đời bất toàn khi c̣n
thời gian, và vô cùng bất hạnh khi hết thời gian.
Dù sao thời gian cũng chỉ là một yếu tố
tạo nên thế gian, nên nó cũng có đầu, khởi
sự, và có đuôi, kết thúc, chứ không thể là
vĩnh cửu, bằng không, thời gian đă không c̣n
phải là thời gian nữa, mà là vĩnh cửu mất
rồi. Như đời sống của một con
người tới số, hết số sẽ phải chết,
thế gian, khi hết thời gian sẽ là tận thế,
cũng sẽ qua đi trong t́nh trạng bất toàn của
ḿnh, và v́ là đời đời, nên t́nh trạng bất
toàn không c̣n bao giờ có thể hoàn toàn nữa, (v́ hết
thời gian rồi), sẽ trở thành nỗi bất
hạnh vô cùng của thế gian và cho thế gian..., nếu
thế gian không được cứu vớt và giải
thoát kịp thời, bởi ít là một con người siêu
thoát nào đó, bằng t́nh yêu siêu linh tuyệt diệu
của họ.
Thế gian có con người
nào yêu thương hoàn toàn siêu thoát không?
Thế gian có được
cứu thoát khỏi cảnh bất toàn của ḿnh hay không?
Theo niềm tin của Kitô
Giáo, thế gian, trong đó có nhân gian là chính, tức con
người, đă, đang và sẽ được cứu
thoát.
Thế gian đă được
cứu thoát bởi Đức Giêsu Kitô, Đấng đă
tự xưng ḿnh là Ánh Sáng thế gian, là Đạo Lộ,
là Chân Lư và là Sự Sống, Đấng mà ngày Giáng Sinh
hằng năm của Ngài kể như một ngày tết
của thế giới, ngày đầu xuân của thế
gian, Đấng đă tự hiến mạng sống ḿnh
trên thập gía để cứu chuộc thế gian, và đă
thu phục được cả một phần tư
(hiện nay trên một tỉ) con người trên thế
gian (hiện nay trên bốn tỉ).
Thế gian đang được
cứu thoát bởi Giáo Hội của Ngài, nơi qui tụ
các kẻ tin vào Ngài và theo gương Ngài, v́ yêu thương
trọn lành, đă hy sinh vui thú đời ḿnh để
hiến thân và xả thân phục vụ nhân loại một
cách vô vị lợi, về đủ mọi phương
diện. Đặc biệt là phục vụ các thành
phần bất hạnh trên thế gian như nghèo khổ,
yếu đau, trong các viện cô nhi, các bệnh viện, các
trại cùi, các trường học. Điển h́nh
nhất là trường hợp tu hội của mẹ
Têrêsa ở Calcutta bên Ấn Độ hiện nay. Ngoài ra,
lịch
sử của chung nhân
loại và của riêng các dân nước c̣n đỏ
thắm máu đào của các kẻ trung thành theo chân Đức
Kitô, để làm chứng về Ngài, bằng đức
bác ái trọn lành như Ngài đă dậy và đă làm
gương. Dù bị bắt bớ và giết hại
một cách hết sức oan ức, bất công và bất
nhân trong xă hội, ngược lại với quyền
tự do tôn giáo của ḿnh cũng là người dân như
mọi người dân theo các đạo khác, mà vẫn
sẵn sàng thứ tha cho bạo quyền và các kẻ làm
khốn ḿnh. Cái chết đầy yêu thương trọn
lành như thế của họ đă không một vị anh
hùng nào, dù ái quốc đến đâu đi nữa, có
thể tự nhiên mà làm được. Điển h́nh là
thành phần thiểu số Công Giáo ở Việt Nam
chịu tử đạo vào ba thế kỷ 17, 18 và 19
vừa qua, trong số đó, có 117 vị đă được
giáo hội Công Giáo hoàn vũ tôn phong lên bậc hiển thánh
ngày 18-6-1988 tại Rôma, thủ đô từ đầu
của Kitô giáo.
Thế gian sẽ được
cứu thoát bởi chính Đức Giêsu Kitô khi Ngài trở
lại trần gian trong ngày tận thế, ngày mà thời
gian như linh hồn ra khỏi thân xác không gian, làm cho không gian
biến sang một thể trạng có thể đời đời
tồn tại, (v́ tất cả những
ǵ đă được
dựng nên, không thể nào tự động trở về
hư vô là nguồn gốc của ḿnh được
nữa), xứng hợp với bản chất vĩnh
cửu của thời gian lúc bấy giờ. Tuy nhiên, v́
không tự ḿnh mà có, nên, thời gian cũng không tự ḿnh
mà hết. Nó hết là v́
Đức Giêsu Kitô, Ánh sáng
thế gian, thực tại và Sự Sống của thế
gian tái hiện, thay thế cho sự hữu hạn của
thời gian, và làm cho thế gian đổi mới một
cách xứng hợp với Ngài, trong Ngài và cho Ngài.
Phải, chính lúc bấy
giờ, như từ thể thức một hạt
giống trong ḷng đất, (ám chỉ t́nh trạng hữu
h́nh và hữu hạn), biến sang thể thức cây
cối mọc thẳng lên trời, (ám chỉ t́nh trạng
vô h́nh và vô hạn), thế gian được đổi
mới, được canh tân, nghĩa là không c̣n những
ǵ là bất toàn, mà chỉ c̣n toàn là những ǵ chân,
thiện, mỹ, bản chất của t́nh yêu siêu linh
trọn hảo,
đă cứu thoát thế gian
và là sự sống cho con người, trung tâm của
thế gian và là hiện thân của t́nh yêu duy nhất vô cùng
viên măn hạnh phúc và vinh quang!
Hoàn tất vào ngày Độc
Lập Hoa Kỳ 4-7-1990,
Tại Pomona, tiểu bang
California.
Cao Tấn Tĩnh.