Thứ Sáu Tuần Thánh

 

Rạng đông ngày hôm sau, Caipha ra lệnh đưa Cha đến Philatô để quan kết án từ hình cho Cha.

 

Philatô khéo léo tra hỏi Cha, mong tìm ra được lý do chính đáng để lên án Cha, song không thấy gì, lương tâm của ông liền cho ông biết, ông có thể phạm đến một điều hết sức bất công..., nên để tránh né trách nhiệm, Quan gửi Cha đến Hêrôđê.

 

Linh hồn của Philatô là tiêu biểu cho những linh hồn đu đưa giữa những thúc động của ân sủng và những quyến dụ của đam mê riêng mình, đâm ra mù quáng lui bước để cho danh tiếng thế gian và tự ái lấn át' vì khi đối diện với một chước cám dỗ hay một dịp tội nguy hiểm, họ nhắm mắt lại luận giải dần dần cho đến khi họ tự trấn an mình rằng điều đó vô hại, không có gì nguy hiểm..., họ đủ khôn ngoan để quyết định lấy và không cần phải bàn hỏi gì cả..., họ sợ như làm hề trước mắt thế gian..., họ thiếu nghị lực để thắng mình, lại không lợi dụng ân sủng, họ sa ngã hết dịp này đến dịp khác, cho đến khi, như Philatô, họ trao Cha cho Hêrôđê.

Một tu sĩ gặp vấn đề có thể không phạm đến Cha cách trầm trọng. Nhưng để chống lại, cần phải khiêm tốn hay khó chịu một chút..., mà nếu xa vời với việc tuân theo ân sủng đánh động, lại ngây ngô đối diện với chước cám dỗ, theo kiểu tự vấn rồi giải quyết là không cần phải tránh né điều nguy hại này hay phải bỏ sự thoả mãn kia, thì linh hồn chẳng mấy chốc sẽ gặp nguy hiểm hơn... Như Philatô, linh hồn sẽ bị mù quáng và mất can đảm để hành động cách chính trực, rồi dần dần, không sớm thì muộn, linh hồn sẽ trao Cha cho Hêrôđê.

 

Hãy sống trong an bình cùng nhận thức những  khốn cùng và hư không của con, (ở đây Chúa đang nói riêng với Josefa). Như vậy con rất ít bị chấn động..., song đừng sợ' lòng thương xót và tình yêu của Cha còn vô cùng lớn lao hơn nữa, và sự yếu đuối của con sẽ không bao giờ vượt được sức mạnh của Cha đâu.

 

Đối với tất cả các câu hỏi của Philatô, Cha không đáp lại gì cả, nhưng đến khi quan nói "Ông có phải là Vua dân Do Thái không?" thì, thấy mình thật sự có trách nhiệm Cha đã trang trọng trả lời: "Quan nói ra điều đó' Tôi là Vua, song Vương Quốc của Tôi không thuộc về thế gian này",.

 

Vậy, khi có dịp chiến thắng cảm tình thế gian và can đảm chấp nhận hạ mình hay chịu khổ (cho dù có dễ dàng tránh né) để tỏ mình ra, linh hồn phải trả lời rằng: 'Vương Quốc của tôi không thuộc về thế gian này', đó là lý do tôi không tìm kiếm thiện cảm thế gian' tôi đi về quê hương chân thật của tôi là nơi nghỉ ngơi và hoan lạc đang chờ đợi tôi. Trong khi chờ đợi, tôi sẽ trung thành làm phận sự của tôi và không quan tâm đến ý nghĩ của trần gian. Nếu vì thế mà tôi phải hạ mình và chịu khổ, tôi sẽ không lui bước' tôi sẽ lắng nghe tiếng của ân sủng, và gạt bỏ tiếng của bản tính tự nhiên. Nếu tôi không thể làm điều này được một mình thì tôi sẽ đi bàn hỏi, vì tôi biết tự ái và đam mê thường bịt mắt tôi và dụ dỗ tôi đi vào những đường lối gian ác.

 

Thế là Philatô, bị tình cảm thế gian chế ngự và sợ gánh vác trách nhiệm, đã truyễn đem Cha đến cho Hêrôđê, một con người ngoan cố, chỉ tìm thoả mãn những đam mê lăng loàn của mình. Vua lấy làm hãnh diện khi thấy Cha xuất hiện trước Án Đường của vua, vì vua hy vọng được tiêu khiển bởi những lời nói và các phép lạ của Cha.

 

Hãy coi Cha cầm mình khi bị đưa ra đối diện với một con người thật gian xảo với những câu hỏi, điệu bộ và cử động làm Cha gớm quá đi.

 

Ôi các linh hồn đồng trinh và tinh tuyền..., hãy lại gần Cha mà bảo hộ cho Cha... Hãy lắng nghe những chứng nhân gian dối..., hãy nhìn xem đám người nhốn nháo ham hố những điều ô nhục mà trước mặt họ Cha đã biến thành trò cười. Hêrôđê mong Cha trả lời cho những chất vấn châm biếm của vua, mong Cha tự biện minh và bào chữa, nhưng Cha không hé môi và hoàn toàn lặng thinh trước mặt vua.

 

Vị thế cao cả của Cha được biểu lộ qua việc giữ im lặng này, vì những bình phẩm châm chọc của một con người quá hư đốn này không đáng được trao lời với Đấng Thuần Khiết.

Trong cuộc chất vấn này, Trái Tim Cha chặt chẽ kết hợp với Cha Cha Trên Trời. Cha nóng lòng mong đổ đến giọt Máu cuối cùng của Cha cho các linh hồn mà Cha hết sức yêu thương, và Cha hoàn toàn bị chiếm đoạt bởi ý nghĩ đến những linh hồn sẽ theo mẫu gương cũng như lòng quảng đại của Cha. Cha chẳng những thật sự hân hoan giữa cuộc chất vấn kinh hoàng này, mà còn bị nội tâm thôi thúc mong cho chóng đến giây phút chịu khổ nạn trên Thánh Giá.

 

Sau khi hoàn toàn im lặng chịu đựng những nhục nhã này, Cha để mình bị đối xử như một tên khùng trong bộ đồ trắng biểu hiệu cho một trò hề, và Cha cứ ăn mặc như vậy khi bị dẫn trả về cho Philatô, giữa những la hò nhạo báng của đám đông.

 

Hãy nhìn vào Philatô! Coi kià, quan lo sợ và bấn loạn biết bao' cuối cùng, không biết làm gì hơn, để trấn an dân chúng giận dữ đòi giết Cha, quan đã ra lệnh hành hình Cha.

 

Cũng vậy, đối với linh hồn không đủ dũng cảm và quảng đại để cương quyết dứt khoát trước những đòi hỏi của thế gian, trước bản tính tự nhiên và với các đam mê của mình. Thay vì vâng theo lương tri và chặn đứng chước cám dỗ, linh hồn biết nó không bởi tinh thần tốt lành mà ra, linh hồn nhường bước cho hết mộng tưởng này đến ảo vọng kia, cho một chút thoả mãn..., nếu linh hồn thắng mình được ở chỗ này, thì lại đầu hàng ở chỗ cần phải cố gắng nhiều hơn' thi hành được ít nhiều việc hãm mình, nhưng linh hồn lại do dự về những gì bảo đảm cho lòng trung thành của linh hồn với ân sủng, hay với Lề Luật, song đòi phải hy sinh một vài vui thỏa nhỏ nhoi. Linh hồn cho phép mình lơ lửng theo bản tính tự nhiên, hay theo những đòi hỏi của đam mê, mà bịt miệng lương tâm lại.

 

Chúng ta thử đặt giả sử trong vấn đề tiết lộ một lầm lỗi nào đó, thật sự xẩy ra hay chỉ do tưởng tượng, mà linh hồn thấy nơi người khác. Không phải vì đức bác ái huynh đệ hay lòng nhiệt thành lo cho ích chung thúc đẩy, song do một cám dỗ kín đáo phát xuất từ đam mê mà có. Ân sủng và lương tâm báo động cho linh hồn về tinh thần thúc đẩy linh hồn sắp làm một việc bất chính. Có thể sẽ xẩy ra một cuộc giằng co nội tâm trong chốc lát, nhưng đam mê vốn được thả lỏng của linh hồn, chẳng mấy chốc, sẽ làm cho linh hồn mất đi ánh sáng và can đảm loại trừ đi cái mục đích quái gở như vậy. Thế rồi linh hồn cựa quậy tìm cách lấn át đi những gì linh hồn biết được, chưa hết, còn tự trấn an mình bằng ý nghĩ là những điều như thế cần phải tỏ ra mới đúng..., mình sẽ giới hạn lại một chút xíu thôi... v.v.

 

Như Philatô, con đành để Cha bị hành hình! Đừng nghĩ là làm như thế đam mê của con sẽ được thỏa mãn, hôm nay bằng ấy, ngày mai hơn nữa. Nếu con đã đầu hàng trước một chước cám dỗ nhỏ, thì con sẽ ra sao trước cơn cám dỗ kịch liệt?

 

Hãy chiêm ngưỡng Cha, ôi linh hồn yêu dấu của Cha, như con chiên hiền lành bị dẫn đi hành hình bởi những trừng phạt khủng khiếp và nhục nhã.

 

Thân thể Cha, đầy những dấu vết và lả mệt, lại bị các người hành xích tới tấp đánh đập... Với những chiếc roi và những sợi giây thắt nút, họ quật Cha hung bạo đến nỗi, làm cho từng đốt xương của Cha lung lay, và Cha tan nát bởi vô số các thương tích..., những mảnh thịt thần linh của Cha bắn ra theo đòn vọt..., tay chân máu tuôn ra, và Cha bị biến dạng thảm thương, đến nỗi không còn là hình tượng con người nữa.

 

Các con có thể chiêm ngưỡng Cha trong bể sầu thương bất động như thế này được chăng? Cha không trông mong các người hành xích Cha thương hại Cha, mà là mong mỏi nơi các con, ôi các linh hồn tuyển chọn của Cha, Cha thật sự mong được cảm thương!

 

Này đây các Thương Tích của Cha! có ai đã chịu khổ vì yêu thương các con như Cha không?

 

Josefa ơi, hãy chiêm ngắm Cha trong tình trạng hèn hạ nhục nhã này.

 

Hãy nói cho Cha hay, những thương tích của Cha chẳng lẽ sẽ không cho con sức mạnh để chiến thắng và chống lại chước cám dỗ hay sao?

 

Hãy nói cho Cha biết, chẳng lẽ con không tìm được nơi những thương tích của Cha lòng quảng đại, để nhờ đó con tự hiến mình và hy sinh mọi sự cho ý muốn của Cha hay sao?

 

Đúng thế, Josefa à, hãy gắn mắt nhìn những thương tích của Cha, và hãy để mình được hướng dẫn bởi ân sủng cũng như bởi ước vọng an ủi Cha là nạn nhân của tội lỗi.

Đừng sợ, những cực hình của con một lúc nào đó sẽ tương đương với của Cha... Ân sủng của Cha sẽ giúp con thi hành những gì Cha xin con làm.

 

Cuối cùng, sau khi đã ra tay mệt nhoài, những con người rắn rỏi và hung bạo này dừng tay, họ quấn một triều thiên bằng gai và ấn sâu vào đầu Cha, và khi họ đứng thành hàng ngũ trước mặt Cha, họ châm biếm kêu lên: "Quốc Vương ơi, chư thần bái kiến Bệ Hạ!" Một số hạ nhục Cha, những người khác dã man đập lên đầu Cha, rồi từng người và mọi người chồng chất thêm các khốn khó thân xác Cha đã phải chịu.

 

Ôi các con là người Cha yêu thương, hãy chiêm ngắm Cha bị lên án tử, bị kẻ man rợ nhục mạ và tục hoá, bị hành hình ở cột đá' và tất cả những việc này hình như chưa đủ để làm Cha bị khổ nhục nhất, giờ đây, Cha lại bị đội triều thiên gai, khoác tấm vải điều, và bị chào nhạo như một ông vua hề..., bị đối xử như một thằng điên...

 

Là Con Thiên Chúa, Đấng nắm giữ cả vũ trụ trong bàn tay mình, Cha lại muốn rằng, trước con mắt người ta, Cha phải hiện thân như một vật thấp hèn đáng khinh hơn hết mọi sự. Thay vì bay thoát khỏi những sự nhục nhã hèn hạ như vậy, Cha còn vui lòng chịu đựng chúng, để đền lại sự kiêu ngạo của loài người, và để lôi kéo các linh hồn theo chân Cha.

 

Bằng triều thiên đau đớn này, Cha bù đắp lại sự kiêu căng của những người từ chối không chấp nhận những gì hạ họ xuống trước con mắt thế gian.

Cha để cho đôi vai Cha bị phủ bằng chiếc áo khoác mỉa mai, và để mình bị đối xử như một thằng điên, cho nhiều linh hồn không sợ khinh khi trong việc theo chân Cha đi vào con đường mà thế gian cho là ghê tởm, nhục nhã và hạ cấp bất xứng.

 

Không có một đường lối nào lại nhục nhã và hèn hạ một khi nó bởi ý muốn của Thiên Chúa. Các con là những người tự cảm thấy mình được thu hút theo đường lối này... thì đừng cưỡng cự, đừng gắng biện luận theo lòng kiêu ngạo chống lại ý muốn của Thiên Chúa để làm theo ý mình. Các con sẽ không tìm thấy an bình và hoan lạc trong vị thế ít nhiều ngon lành trước con mắt người đời, song chỉ trong việc hoàn thành ý muốn của Thiên Chúa, và trong việc hoàn toàn thuận phục tất cả những gì Người có thể đòi hỏi nơi các con thôi.

 

Trong thế gian cũng có một số các linh hồn uốn mình an phận tương lai của họ trên đời này. Có thể trong số này một linh hồn này hay linh hồn kia  cảm thấy bị âm thầm thu hút vào một người nào đó mà họ gặp thấy được những đức tính tốt, như lòng trọng kính, đức tin, đạo đức, làm ăn lương thiện, trách nhiệm gia đình' tất cả những gì linh hồn mong thấy được nơi người mình yêu... Thế nhưng, niềm kiêu hãnh đột nhiên xâm chiếm tâm trí của linh hồn này. Những điều mà linh hồn này mong mỏi chắc chắn sẽ được mãn nguyện, nhưng vẫn chưa phải là tham vọng hư ảo của linh hồn này được thế gian biết đến. Thế rồi, linh hồn ấy quay đi tìm kiếm những gì làm cho linh hồn được tạo vật càng chú ý đến, bằng cách tỏ ra mình sang trọng cao kỳ hơn. Linh hồn này đang tự làm cho mình trở nên mù tối là chừng nào... Đúng thế, không, các con sẽ không gặp được hạnh phúc mà các con tìm kiếm ở đời này đâu' dù các con có liều mình thật nguy hiểm như vậy, nếu Chúa thương, các con mới có thể gặp được nó ở đời sau mà thôi.

 

Cha sẽ nói gì với những người Cha kêu gọi sống trọn lành và yêu thương mà lại điếc lác trước tiếng của Cha? Ảo tưởng là chừng nào những người tưởng mình sẵn lòng làm theo ý Cha, theo Cha và kết hợp với Cha..., mà lại ấn sâu mạo gai vào đầu Cha...

 

Có những linh hồn Cha muốn coi như là của riêng Cha; Cha biết họ sâu xa, và vì yêu thương họ vô cùng tha thiết, Cha lôi kéo họ theo chiều hướng đức khôn ngoan của Cha đã dọn cho họ một con đường nên thánh bảo đảm nhất. Bằng cách đó, Cha dự định sẽ tỏ Trái Tim Cha ra cho họ, và cũng nhờ thế, họ sẽ yêu mến Cha nhất và dâng cho Cha nhiều linh hồn nhất...

 

Thế nhưng, chống đối biết bao và thất vọng chừng nào! Bao nhiêu người trong họ, bị mù quáng bởi kiêu hãnh hay bởi ước vọng thoả mãn bản tính tự nhiên hay tham vọng bỉ ỗi, tâm trí họ đầy những tư tưởng hoang đường mà kết cục là xa lià đường nẻo được tình yêu vạch định cho.

 

Ôi các linh hồn được Trái Tim Cha tuyển chọn cách riêng, các con nghĩ rằng, khi theo đuổi những bản năng của mình là các con dâng lên Cha vinh hiển mà Cha mong ở các con hay sao..., hoặc là các con làm theo ý Cha khi các con cưỡng lại tiếng kêu mời của ân sủng, hay khi các con kiêu kỳ chối từ theo chân Cha bước đi trên con đường yêu thương hay sao?

A! Josefa con, biết bao linh hồn mù quáng bởi kiêu căng! Hôm nay con sẽ tăng thêm những tác động khiêm nhượng và tùng phục ý muốn thần linh, để chiếm lấy cho nhiều linh hồn ân sủng theo con đường Cha đầy yêu thương đã sửa soạn cho họ.

 

Josefa ơi, con có trông mong Cha không vậy? Cha đã có mặt ở đây một lúc rồi mà con không thấy Cha. Hãy hôn đất và hôn chân Cha đi. Chúng ta sẽ làm cho các linh hồn hiểu họ đã bị kiêu căng lừa dối ra sao.

 

Đội triều thiên gai và khoác áo điều, Cha được quân lính dẫn về lại cho Philatô giữa những dồn dập xỉ nhục và chửi rủa... Không tìm thấy Cha phạm tội ác đáng chết, quan lại thẩm vấn Cha và hỏi Cha tại sao Cha không đáp lại, khi thấy rằng quan có quyền đóng đanh Cha hay thả Cha ra.

 

Bấy giờ, không giữ im lặng nữa, Cha nói: "Quan chẳng có quyền gì trên Tôi cả, nếu từ trên không ban cho quan, nhưng những lời Kinh Thánh phải được ứng nghiệm". Sau đó, Cha lại lặng thinh, hoàn toàn phó mình cho Thiên Chúa.

 

Trong khi đó, bị bối rối bởi lời nhắn của vợ, và bị lo âu vì lương tâm day dứt, cũng như sợ rằng có thể bị dân chúng quay ra chống đối mình, nếu không chịu lên án tử Cha, quan đã tìm lý do chính đáng để thả Cha ra. Bởi vậy, khi đem Cha bị hành hình trở nên  thảm thương như thế trước dân chúng, quan đề nghị thả Cha mà xử tội tên trộm Baraba thay Cha. Thế nhưng, đám đông căm tức đồng thanh la ó: "Giết hắn đi!... Hắn phải chết và thả Baraba ra".

Ôi, tất cả các con là người yêu mến Cha, hãy coi Cha đã bị sánh ví với một tên trộm như thế đó..., hơn thế nữa, Cha bị đánh giá còn tệ hơn là một tên tội phạm hạ cấp, một kẻ bại hoại nhất loài người. Hãy nghe những tiếng la ó lồng lộn lên phản lại Cha, và những kêu gào cực lực đòi giết chết Cha cho bằng được.

 

Thay vì tìm cách thoát khỏi cảnh bị đem ra bêu nhục này, Cha vui lòng chấp nhận nó vì yêu thương các linh hồn, vì yêu thương các con..., mong chứng tỏ cho các con thấy rằng tình yêu của Cha đã đưa Cha, chẳng những đến chỗ chết mà còn đến chỗ bị khinh bỉ, bị nhục nhã và bị thù ghét bởi ngay những người mà Cha phải tuôn đổ Máu Cha ra như thế.

 

Cha bị xử đối như một tên gây rối loạn, như mất trí, như một người điên, và Cha chấp nhận tất cả một cách hết sức hiền lành và khiêm hạ.

 

Các con nghĩ là, theo bản tính tự nhiên của mình, Cha không cảm thấy ô nhục và sầu khổ ư? ... Cha có ý muốn cảm nghiệm tất cả những gì mà các con phải chịu, để nhờ gương của Cha, các con có thể mạnh mẽ mà sống trong mọi hoàn cảnh của cuộc đời mình. Bởi thế, dù có dễ thoát thân, Cha cũng không muốn làm, Cha đã vui lòng chấp nhận tất cả, để nhờ thế mà được tăng sức, các con hiểu được thế nào là hy sinh mọi ương gàn để hoàn tất thánh ý của Thiên Chúa, Cha của Cha..., bù đắp lại vinh quang của Người..., bù lại các tội lỗi thế gian và chiếm lấy phần rỗi cho nhiều linh hồn.

 

Đây, một lần nữa, Cha ngỏ lời với các linh hồn Cha đã nói với hôm qua. Các con là những linh hồn được kêu gọi sống một cuộc đời trọn lành, những linh hồn dùng dằng với ân sủng rồi đáp lại như thế này: làm sao tôi có thể liên lỉ sống trong bóng tối?... Tôi không quen với nếp sống đó..., với việc làm thấp hèn như thế..., gia đình tôi và bạn bè của tôi sẽ cười vào mặt tôi..., vì tôi là một người tài giỏi có thể hữu dụng hơn ở một nơi khác, v.v."

 

Cha đáp lại các con như thế này: "Khi Cha được sinh ra bởi cha mẹ nghèo nàn thấp kém..., xa quê quán nhà cửa..., trong một chuồng thú vật..., vào một mùa kinh khủng nhất năm, và vào một đêm lạnh lẽo nhất..., Cha có ngần ngại hay không? Cha có chối từ hay không?

 

Trong 30 năm, Cha quen làm công việc vất vả trong một xưởng thợ thầm lặng, chịu những người được dưỡng phụ Giuse của Cha phục vụ khinh khi và vô tình... Cha cũng không coi thường những công việc thường hèn kín đáo trong gia cư nghèo nàn khi giúp đỡ Mẹ của Cha. Cha hồi 12 tuổi đã giảng dạy các vị Tiến Sĩ trong Đền Thờ, lại không dư hiểu biết về công việc làm ăn của một người thợ mộc hay sao? Thế nhưng, ý muốn của Cha Cha là như thế, do đó, theo đường lối này mà Cha đã làm vinh danh Cha của Cha...

 

Từ khi bắt đầu Cuộc Đời Công Khai, Cha đã có thể tỏ ra ngay Cha là Đấng Thiên Sai và là Con Thiên Chúa, để nhờ đó lôi kéo chú ý và kính trọng của người ta vào giáo huấn của Cha. Cha đã không làm như vậy, vì ước vọng duy nhất của Cha là làm theo tất cả mọi sự Cha của Cha muốn.

 

Khi giờ Khổ Nạn của Cha điểm, hãy xem Cha lại càng ôm chặt lấy thánh ý ấy, bất chấp người này làm khổ, kẻ khác nhục mạ, môn đồ bỏ rơi, đám đông bội bạc..., cuộc tử đạo khôn tả nơi thân xác của Cha, và cuộc phản kháng kịch liệt nơi bản tính tự nhiên của Cha.

 

Cũng thế, khi các con quảng đại thuận phục bản thân cho ý muốn của Thiên Chúa, bất chấp nội tâm theo tự nhiên kháng cự lại..., gia đình cản trở..., thế gián phán đoán..., nếu các con quảng đại hiến mình cho ý muốn của Thiên Chúa, bấy giờ các con sẽ được kết hợp chặt chẽ với Người, và được nếm hưởng ngọt ngào vời vợi.

 

Điều Cha đã nói với các linh hồn cảm nghiệm được nỗi chống cưỡng sâu xa đối với đời sống thường hèn kín ẩn, Cha cũng lập lại cho những linh hồn ngược lại được kêu gọi trong việc dấn thân phục vụ thế gian, khi mà tất cả lòng hâm mộ của họ chỉ muốn sống thanh lặng và làm việc âm thầm.

 

Các linh hồn tuyển chọn ơi, hạnh phúc của các con và sự trọn lành của các con không hệ tại việc làm theo lòng hâm mộ của các con, không ở trong đời sống được thế gian biết đến hay vô danh tiểu tốt, trong việc sử dụng hay dấu đi các tài năng mà các con được phú bẩm, trong việc được nghĩ đến nhiều hay ít..., trong việc được khỏe mạnh hay không..., mà là và chỉ là ở tại việc yêu mến ôm ấp ý muốn của Thiên Chúa, và nên trọn lành với ý muốn của Người trong tất cả những gì ý của Người muốn nơi các con, cho vinh hiển của Người cũng như cho việc nên thánh của các con.

 

Josefa ơi, hôm nay như thế là đủ rồi' ngày mai chúng ta sẽ tiếp. Hãy yêu mến và thực thi ý muốn của Cha cách hăm hở và hân hoan, vì ý muốn của Cha phác định cho con đường lối mến yêu trong tất cả mọi sự.

 

Hãy suy trong chốc lát về cuộc tử đạo của Trái Tim yêu thương êm ái tuyệt vời nhất của Cha, khi Cha thấy rằng Baraba được coi trọng hơn Cha, và khi thấy mình bị khinh bỉ quá sức, Cha cảm thấy tái tê nhức buốt là chừng nào trước những tiếng la hò của đám đông đòi giết Cha.

 

Cha mường tượng lại những châm sóc dịu dàng của Mẹ Cha, khi người ép Cha vào ngực của người..., những công khó của dưỡng phụ Cha, và sự coi sóc mà dưỡng phụ đã bao bọc cuộc đời của Cha.

 

Cha ôn lại trong tâm trí những phúc lộc mà Cha trào đổ xuống trên đám dân bội bạc này... Cha đã làm những gì cho người mù được thấy..., bệnh nhân bình phục..., què quặt được lành..., Cha đã làm những gì để nuôi đám đông trong sa mạc..., ngay cả việc làm cho kẻ chết sống lại..., mà coi kìa, giờ đây, Cha đã trở nên một thứ kinh tởm là chừng nào..., càng đáng ghét hơn nữa, có lẽ còn đáng ghét hơn bất cứ một người đáng ghét nào..., bị lên án tử như một tên trộm tệ hại nhất..., đám đông đòi Cha phải chết... Philatô bấy giờ đã tuyên án. Hỡi tất cả các con là những linh hồn yêu mến Cha, hãy chú tâm mà nhìn xem những khổ đau của Trái Tim Cha!

 

Sau vụ phản bội trong Vườn Cây Dầu, Giuđa lang thang bất định, một con người trốn lánh, một con mồi bị lương tâm gặm nhắm, oán trách về những phạm thánh xấu xa nhất. Rồi khi Giuđa nghe thấy rằng Cha bị lên án tử, hắn hoàn toàn tuyệt vọng và tự treo cổ.

 

Ai có thể lường được Trái Tim Cha đớn đau mãnh liệt và sâu xa là chừng nào, khi thấy linh hồn này được tình yêu dạy dỗ lâu dài như thế..., con người nhận lãnh giáo huấn của Cha, một con người thường được nghe môi miệng Cha nói về lòng thứ tha đối với những tội ác xấu xa nhất, cuối cùng lại gieo mình vào lửa hỏa ngục?

 

A! Giuđa ơi, tại sao con lại không gieo mình xuống dưới chân Thày, để Thày có thể tha thứ cho con? Nếu con sợ đến gần Thày, vì nhóm người man dợ đang bủa vây chung quanh Thày, thì ít là con hãy nhìn vào Thày... Đôi mắt của Thày sẽ bắt gặp đôi mắt của con, ngay cả cho đến lúc này đây, đôi mắt của Thày vẫn âu yếm  chú ý đến con.

 

Ôi, tất cả các con là những linh hồn đã bị lún sâu trong tội, và những người, hơn một lần, không dài thì ngắn, đã sống như những kẻ hoang đàng và trốn lánh vì những tội ác của mình..., nếu những xúc phạm mà các con lầm lỗi làm cho lòng các con cứng cỏi và mù loà..., nếu việc để cho các đam mê này nọ làm các con chìm đắm vào những con đường gian ác... A! khi nào những động lực hay những đồng chí phạm tội bỏ mặc các con, và các con nhận ra tình trạng linh hồn mình, Ôi, lúc bấy giờ các con đừng nản lòng tuyệt vọng! Vì bao lâu còn hơi thở, người ta vẫn có thể chạy đến kêu cầu tình thương mà xin ơn tha thứ.

 

Nếu các con còn trẻ, mà những gương xấu của đời sống các con đã hạ thấp các con xuống trước con mắt thế gian, thì đừng sợ hãi... Ngay cả trường hợp có lý do để xử với các con như một tội phạm, nhục mạ và loại trừ các con đi nữa... Thiên Chúa của các con cũng không muốn thấy các con rơi vào lửa hỏa ngục... Ngược lại, Người nóng lòng muốn các con đến với Người để Người có thể thứ tha cho các con. Nếu các con sợ thân thưa với Người, thì ít là hãy nhìn lên Người và hãy để cho những nỗi lòng của các con chạm đến Người, lập tức, các con sẽ thấy bàn tay nhân ái từ phụ của Người giơ ra dẫn dắt các con đến với những mạch nguồn thứ tha và sự sống.

 

Nếu trường hợp xẩy ra là các con đã trải qua một phần lớn cuộc đời trong vô đạo và vô tâm, thế rồi, đùng một cái, giờ chết đến làm cho các con đầy tối tăm thất vọng... A! các con đừng để mình bị mắc lừa, vì còn thời gian là còn được tha thứ. Dù chỉ còn một tích tắc cho các con sống, thì trong giây phút duy nhất ấy, các con cũng có thể mua lại cho mình sự sống đời đời rồi!

 

Nếu cả đời các con đã trôi qua trong vô thức và lầm lạc..., nếu các con đã trở nên căn nguyên gây ra đại ác cho các người khác, cho xã hội nói chung, hay cho tôn giáo, mà nhờ một cảnh ngộ trong những trường hợp nào đó, các con nhận ra rằng các con đã bị lừa dối..., thì đừng để mình bị giầy vò đè bẹp bởi sức nặng của các tội lỗi mình, và của việc làm gian ác mà các con là công cụ' nhưng, với một tâm hồn sâu xa ăn năn thống hối, hãy gieo mình xuống vực thẳm cậy trông và hãy mau chạy đến với Đấng đang chờ chực các con trở về, chỉ để tha thứ cho các con thôi.

 

Trường hợp cũng tương tự như thế, đối với một linh hồn đã trung thành giữ lề luật Cha từ tấm bé, nhưng dần dần trở nên nguội lạnh, rơi vào tình trạng ương dở, và đi vào những đường nẻo lỏng lẻo của một đời sống dễ chịu. Phải nói rằng, linh hồn này đã quên mất bản thân mình và những hứng thú cao qúi của mình. Thiên Chúa cần những cố gắng lớn hơn nữa của linh hồn này, nhưng bị mù lòa bởi những sa ngã theo thói quen, linh hồn lại rơi vào một tình trạng ương ương dở dở còn tệ hơn cả tội lỗi thật sự, vì lương tri của linh hồn này bị say xẩm và điếc lác, không còn cảm thấy hối tiếc gì cả, hay còn nghe được tiếng của Thiên Chúa nữa.

 

Bấy giờ, có lẽ, linh hồn này thức tỉnh khi nhận thức được đánh động bằng một đời sống như thể thất bại, trống rỗng và vô bổ cho phần rỗi của mình... Linh hồn đã làm mất đi vô số ân sủng, và tên gian ác, không để mất linh hồn, làm cho linh hồn hết sức ê chề, dìm linh hồn vào thất đảm, buồn phiền và chán chường..., cuối cùng đẩy linh hồn vào sự sợ hãi và tuyệt vọng.

 

Ôi linh hồn Cha yêu thương, đừng để ý đến kẻ thù dã tâm này..., song hãy chạy đến kêu cầu cùng Cha sớm bao nhiêu có thể, và với một tấm lòng đầy những xót xa sâu thẳm nhất, hãy van xin lòng thương của Cha, đừng sợ gì cả. Cha sẽ tha thứ cho con. Hãy bắt đầu cuộc sống ân phúc của con, con sẽ lấy lại được những công nghiệp đã mất của con, ơn Cha sẽ không bao giờ làm con thất vọng.

 

Sau hết, Cha nói với các linh hồn tuyển chọn của Cha được không? Giả sử một linh hồn đã sống nhiều năm trong việc liên lỉ thực thi Lề Luật và các bổn phận tu trì của mình..., một linh hồn được phúc nhờ các ơn Cha ban và được hướng dẫn bỡi các huấn dụ của Cha..., một linh hồn trung thành nghe tiếng Cha, và với những linh hứng của ân sủng..., mà nay linh hồn này đã nguội lạnh theo lòng hâm mộ  của linh hồn, hướng chiều về một vài đam mê nào đó...,  những dịp lỗi lầm không tránh né..., một chiều theo nào đó cho những đòi hỏi của bản tính tự nhiên, và cho việc tạm nghỉ cố gắng..., mà hậu quả là, linh hồn bị rơi xuống một mức độ thấp kém hơn..., xuống một thứ đời sống tầm thường..., để rồi, cuối cùng là hâm hâm dở dở đúng nghĩa của nó. Nếu vì một nguyên nhân này hay nguyên do kia, con thức tỉnh từ tình trạng ù lì này, ma qủi lập tức tấn công con bằng mọi cách, giành giật một linh hồn mà hắn mong chiếm được. Hắn sẽ cố gắng thuyết phục các con là quá trễ mất rồi và cố gắng cũng bằng thừa, hắn sẽ gia tăng lòng chống đối của con về việc dứt khoát với tình trạng linh hồn các con..., tức là hắn sẽ đè nén không để các con nói năng hay nhận được ánh sáng... Hắn sẽ làm hết sức để dập tắt niềm tin tưởng và cậy trông trong linh hồn các con.

 

Thế nhưng, tốt hơn hãy lắng nghe tiếng của Cha, và hãy để Cha cho con biết cách hành động: Vừa khi linh hồn các con chạm được ân sủng, và trước khi cuộc giằng co xẩy ra, hãy mau mắn đến với Trái Tim Cha' van xin Cha nhỏ xuống hồn con một giọt Máu của Cha... A! hãy mau đến với Trái Tim Cha..., và đừng lo về quá khứ' tất cả đều đã được vực thẳm của tình thương Cha nuốt hết mất rồi, và tình yêu của Cha đang sửa soạn những ân sủng mới cho con. Hồi niệm về những sa sút của con sẽ là một khích tố để con tự hạ và là một nguồn công phúc cho con, vì con không thể dâng cho Cha một chứng cớ mến thương nào to lớn hơn là tin cậy vào việc thứ tha trọn vẹn của Cha, và tin rằng các tội lỗi của con sẽ không bao giờ to lớn hơn được lòng thương xót của Cha, một lòng xót thương vô cùng bất tận.

 

Josefa ơi, hãy sống ẩn thân trong vực thẳm của tình yêu Cha, nguyện cầu cho các linh hồn được tràn đầy cũng những cảm nhận này.

 

Và giờ đây, Josefa ơi, chúng ta hãy tiếp tục. Con hãy theo Cha gò lưng dưới gánh nặng của Thánh Giá đến Calvary.

 

Trong khi sự kiện Giuđa bị hư mất linh hồn làm cho Cha đầy những sầu thương, thì bấy giờ những kẻ hành xử, mất hết mọi cảm tính nhân loại, đặt lên đôi vai rã rời thương tích của Cha một Thập Giá nặng nề cứng ngắc. Cha đã phải hoàn tất trên Thập Giá mầu nhiệm cứu chuộc loài người.

                       

Hỡi các Thần Trời! hãy nhìn xem Thiên Chúa mà các con hằng phục bái tôn thờ... Này Đấng Tạo Hoá của tất cả mọi kỳ công trên thế gian đang vác Thập Giá thánh đức và ân phúc mà Người phải chịu tử giá trên đồi Canvê.

 

Cũng thế, ôi các linh hồn muốn trung thành theo gương Cha, hãy gắn chặt mắt vào Cha: Cha lừ đừ lê lết bước tới, vì thân xác của Cha tan nát bởi nhiều cực hình và nhoe nhoét mồ hôi máu. Cha chịu khổ, nhưng không một ai thương hại Cha cả. Đám đông đi theo Cha, quân lính vô loài như những con sói đói mồi quyện chung quanh Cha, không một người nào thương xót Cha. Cha mệt mỏi quá sức, lại thêm Thập Giá quá nặng, đến nỗi Cha ngã giữa đường... Kià, hung tàn biết bao quân lính bất nhân bắt Cha đứng lên lại..., kẻ thì nắm lấy cánh tay Cha, người thì túm lấy những mảnh áo Cha bị dính vào các vết thương choe choét..., kẻ khác lại nắm chặt lấy nách Cha..., và người khác túm lấy tóc Cha. Một số nắm chặt tay tới tấp đấm Cha và một số khác túi bụi đá vào thân thể gục xuống của Cha... Thập Giá đổ lên Cha nặng nề đè bẹp Cha. Mặt mũi Cha nát bấy, máu me nhoè nhoẹt với bụi đường, làm mù mịt mắt Cha, và dính cừng ngắc vào nhan thánh của Cha. Cha trở nên xấu xa kinh tởm nhất trong tất cả mọi tạo vật!

 

Hãy theo Cha thêm một chút nữa... Ở đó, các con sẽ thấy Thánh Mẫu của Cha với một con tim bị sầu đau đâm thấu.

 

Hãy coi xem cuộc tử đạo của hai trái tim này như thế nào. Người Mẹ ấy còn yêu thương cái gì hơn là Con của Mình?... Và đã không thể nào giúp đỡ được Con, Người biết rằng, trạng thái đau thương của mình còn làm gia tăng thêm trạng thái đau thương cho Con.

 

Phần Cha, Cha còn yêu thương gì hơn là Mẹ của Cha? Cha chẳng những không thể an ủi được Người gì cả, lại còn biết rằng, cảnh tượng hãi hùng mà Người thấy Cha sẽ đâm xé trái tim Người, làm Người sầu khổ như chính Cha chịu khổ sầu; vì, nếu Cha chịu chết nơi thân xác thì Người chịu chết trong cõi lòng.

 

Đó, đôi mắt ấy gắn chặt lấy đôi mắt của Cha, cũng như đôi mắt của Cha lờ mờ ti hí bởi máu me gắn chặt lấy đôi mắt của Người! Không một lời nói, thế nhưng còn giao cảm nào hơn giữa hai trái tim trao cho nhau ánh mắt tan nát cõi lòng này...

 

Phải, nhờ mạc khải thần linh, Mẹ của Cha hiện diện trong tinh thần ở tất cả những cực hình xẩy ra cho Cuộc Thương Khó của Cha. Một số môn đệ, mặc dầu ở xa xa, vì sợ những người Do Thái, cũng cố theo dõi xem tình hình để tường trình cho Người. Vừa khi Người biết được Cha bị lên án tử thì Người đến gặp Cha, và không rời Cha nữa cho đến khi Cha được an táng trong mồ.

 

Cuộc vác thập giá tiếp tục được tiến hành trên đường đến đồi Canvê...

 

Sợ rằng Cha có thể chết trước khi bị đóng đanh, theo sáng kiến của lòng thù ghét, chẳng thương hại gì hết, những ác nhân nhìn quanh tìm kiếm một người nào đó giúp Cha vác đỡ Thập Giá, và trả công cho chút phần thưởng, bắt gặp một người ở vùng đó tên là Simon...

 

Hôm nay như thế là đủ rồi, Josefa à' ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục. Con hãy đi xin phép xem con có được làm Giờ Thánh mỗi ngày trong tuần này không, cũng như xem coi Cha có được tự do gọi con bất cứ lúc nào Cha muốn hay chăng.

 

Hãy chiêm ngắm Cha trên đường đến đồi Canvê, gò lưng dưới Thập Giá nặng nề của mình. Hãy coi Simon vác thập giá ở đằng sau Cha, và để ý đến hai điều sau đây' mặc dầu ông ta là một người lòng ngay, song ông làm lấy công, nên ông có vác Thập Giá của Cha thì cũng chỉ để được thù lao. Bởi thế, khi bắt đầu mệt, ông để gánh nặng cho Cha phải chịu nhiều hơn, vì thế mà Cha ngã xuống hai lần.

 

Thứ đến, người này giúp Cha một phần Thập Giá của Cha thôi, chứ không phải là tất cả.

 

Có nhiều linh hồn theo Cha chấp nhận phụ giúp Cha vác Thập Giá của Cha, mà vẫn gặp trục trặc về vấn đề nghỉ ngơi và dễ chịu của mình... Nhiều linh hồn đồng ý theo Cha, do đó, ôm ấp một đời sống trọn lành, song lại không bỏ hết tất cả tư lợi, mà trong một số trường hợp, chúng vẫn là điều hào hứng chính yếu của họ. Họ do dự, và để cho Thập Giá của Cha ập xuống khi nó đè nặng trên họ. Họ cố tránh né khổ đau, từ bỏ theo tính toán, xa lánh việc tự hạ, làm việc hay nghỉ mệt bất cứ lúc nào họ có thể. Họ tiếc xót nhìn lại những gì họ đã từ bỏ, và cố vớt vát một chút thoả mãn nào đó. Tóm lại, linh hồn họ thật là vị kỷ và vụ lợi, đến nỗi họ theo Cha vì họ hơn là vì Cha. Họ chỉ chấp nhận điều mà họ không thể tránh được mà thôi, hay cái buộc ngặt..., như thế, họ chỉ vác một phần nhỏ của Thập Giá Cha, mà công hiệu mang lại một công nghiệp vừa đủ không thể phân phát ơn cứu rỗi. Về đời sau họ sẽ thấy họ thụt lùi ở đằng xa là chừng nào.

 

Đàng khác, có nhiều linh hồn, sốt sắng mong được cứu rỗi hơn nữa, thêm vào đó, còn được tình yêu tác động, đã dứt khoát theo Cha trên con đường Thập Giá. Họ hăm hở hâm mộ đời sống trọn lành và dấn thân phụng sự Cha, để vác không phải chỉ một phần mà là trọn Thập Giá. Ước vọng duy nhất của họ là chia  sẻ với Cha và an ủi Cha. Họ hiến mình cho tất cả những gì ý muốn của Cha đòi hỏi, và tìm kiếm tất cả những gì có thể làm hài lòng Cha. Họ không nghĩ đến phần thưởng hay công lênh sự nghiệp của mình, cũng không kể gì đến những mệt mã và chịu đựng có thể chồng chất trên mình, mục tiêu độc nhất của họ là chứng tỏ tình yêu của họ đối với Cha và an ủi Trái Tim Cha.

 

Nếu Thập Giá của Cha đến với họ dưới hình thức bệnh tật, nếu Thập Giá ẩn nấp dưới một việc làm nào đó nghịch với bản năng tự nhiên hay ít thích hợp với các tài năng của họ..., nếu Thập Giá có tất cả những dáng vẻ mang lại kết quả là bị lãng quên, hay chống đối từ những người chung quanh họ, họ đều nhận biết và chấp nhận Thập Giá với tất cả thuận phục theo năng lực lòng muốn của họ.

 

Đôi khi lại xẩy ra là, được thôi thúc bằng một tình yêu và lòng nhiệt thành nhiều hơn nữa trong việc cứu các linh hồn, họ thực hiện điều mà họ cho là tốt nhất trong trường hợp này hay trường hợp kia, song chúng lại xẩy ra không được như lòng họ mong ước, thêm vào đó, còn kéo theo cả một chuỗi những nhục nhã và thử thách. Những linh hồn này, được nguyên một mình tình yêu tác động, vui vẻ chấp nhận những kết quả ngoài ý muốn, do việc làm của họ gây ra, vì họ thấy Thập Giá của Cha nơi những hậu quả này' họ sùng bái Thập Giá, dâng Thập Giá lên và khai thác Thập Giá để mang về cho Cha thêm vinh hiển.

 

Đây là những linh hồn thật sự vác Thập Giá theo Cha. Những phúc lợi của họ và thắng lợi của họ không là gì khác ngoài tình yêu. Đây là những linh hồn vỗ về và tôn vinh Trái Tim Cha!

 

Hãy tin chắc một điều là, nếu việc từ mình và chịu đựng của các con mãi mới sinh hoa kết trái, hay chẳng thấy có sinh hoa kết quả gì cả, thì chúng cũng chỉ luống công vô ích hay bằng thừa thôi đâu. Một ngày kia, các con sẽ khuân vác những bó dư dật và sẽ gặt hái một kết quả lớn lao.

 

Khi một linh hồn thực sự yêu thương, linh hồn không đo lường điều linh hồn làm, hay cân lường điều linh hồn chịu' không bao giờ tìm kiếm phần thưởng, mà chỉ tìm kiếm điều mà linh hồn tin là làm cho Thiên Chúa vinh danh hơn, linh hồn không bao giờ nói "đủ" khi cảm thấy lao nhọc hay mệt nhọc..., và vì chủ đích tinh tuyền của mình mà bất kể kết quả có thế nào, linh hồn cũng chẳng trách mình hay bất mãn về những ý hướng tốt lành của mình' tình yêu là nguyên động lực của linh hồn mà các nỗ lực và chịu đựng của linh hồn luôn luôn làm Thiên Chúa được vinh danh. Linh hồn không bị rối rít hay mất bình an tâm hồn khi chạm trán với nghịch cảnh, với bắt bớ hay với việc hạ mình, khi mà nguyên động lực của linh hồn là tình yêu, và khi linh hồn phó mặc các kết quả trong tay của Tình Yêu.

 

Những linh hồn này không làm việc để lấy công' họ chỉ muốn Cha được ủi an' họ chỉ muốn Cha được nghỉ ngơi và vinh hiển. Đó cũng là lý do nữa cho thấy tại sao họ đã gánh vác cả Thập Giá của Cha và mang trọn gánh nặng của Thập Giá cho Cha.

 

Con hãy hôn đất. Hãy hạ mình xuống, vì con không xứng đáng nghe những lời Cha sắp nói... Nhưng vì Cha yêu thương các linh hồn và vì họ mà Cha đến với con.

 

Chúng ta đã gần đến đồi Canvê. Đám đông càng nhốn nháo khi Cha vô cùng khó nhọc lê lết tấm thân Cha, để rồi chẳng được bao lâu, mệt nhoài, Cha ngã xuống đất lần thứ ba.

 

Ngã lần thứ nhất, Cha dành lấy cho các tội nhân đâm rễ trong gian ác ơn ăn năn hối cải... Ngã lần thứ hai, lòng can đảm cho những linh hồn yếu đuối bị mù quáng bởi sầu muộn và lo âu, để họ có thể vùng lên bắt đầu lại con đường nhân đức. Lần ngã thứ ba của Cha sẽ giúp cho các linh hồn ăn năn trong giờ chết sau cùng.

 

Giờ đây, chúng ta đã lên tới đỉnh. Hãy nhìn coi bạo quyền mà những tội nhân cứng cỏi này vây chung quanh Cha..., một số nắm chắc lấy cây Thập Giá đặt nằm xuống đất..., những người khác thì giật  những mảnh áo ở trên mình Cha, làm cho tất cả những vết thương của Cha lại toạc ra... Máu Cha lại tuôn trào...

 

Các linh hồn yêu dấu ơi, hãy nghĩ đến nỗi thẹn thuồng mà Cha thấy mình bị lộ liễu trước con mắt chăm chú của nhóm người dã man..., xác thân cực hình biết bao, linh hồn Cha bối rối biết mấy. Hãy nghĩ đến nỗi thảm thương của Mẹ Cha, khi người chứng kiến cảnh kinh hoàng này... Mẹ mong lấy được chiếc áo bấy giờ đã đẫm Máu Cha.

 

Giờ đã điểm! Những kẻ hành xử căng thây Cha trên Thập Giá. Họ dùng sức ghì chặt và lôi kéo những cánh tay của Cha ra, để đôi bàn tay của Cha có thể đến đúng những lỗ mà họ đã khoét sẵn vào cây gỗ. Mỗi một nhúc nhích làm cho đầu đội triều thiên gai của Cha và Thập Giá chạm nhau mạnh mẽ..., gai góc càng xoắn sâu vào đầu của Cha. Hãy nghe tiếng búa đầu tiên đóng vào bàn tay phải của Cha..., nó vang vọng đến tận đất sâu. Hãy lắng nghe lần nữa: họ đóng bàn tay trái của Cha. Ngay các tầng trời cũng phải rung động và nhìn thấy các Thiên Thần phục xuống...

 

Riêng Cha, Cha hết sức im hơi lặng tiếng - không một tiếng thì thào nào thoát ra khỏi môi miệng của Cha.

 

Đóng đinh đôi bàn tay của Cha xong, họ lôi kéo đôi bàn chân của Cha cách tàn nhẫn' các vết thương của Cha lại bật mở..., các giây thần kinh căng thẳng..., các đốt xương trật khớp..., cực hình khôn xiết kể!... Họ đóng thủng đôi bàn chân của Cha, và máu của Cha tuôn ra tràn lan trên mặt đất! 

 

Dừng lại một chút mà chiêm ngắm những bàn tay và bàn chân bị chọc thủng này..., tấm thân phủ đầy thương tích này..., chiếc đầu này bị các thứ gai nhọn đâm sâu vào dần, bụi ngầu, bết mồ hôi máu.

 

Hãy ngẫm nghĩ mà lạ lùng về sự lặng im, nhẫn nhục và phó mặc của Cha cho cuộc hành xử dã man như thế. Hãy hỏi mình xem ai chịu khổ đó? Ai là nạn nhân cho cuộc tàn bạo như thế? Đó là Chúa Giêsu Kitô, chính Con Thiên Chúa, Đấng Tác Thành trời đất và tất cả mọi sự..., ai khiến cho các loài thảo mộc mọc lên và mọi sinh vật nẩy nở... Ai dựng nên con người và quyền năng của ai bảo trì tất cả mọi sự... Kià, Người không thể cựa quậy, như một thứ kinh tởm, bị tước đoạt trần trụi. Thế nhưng, chẳng bao lâu nữa, sẽ có một số đông biết bao theo Người, bỏ đi thân thế, tiện nghi, vinh dự, gia đình và xứ sở..., mọi sự mà thế gian có thể ban cho, để dâng cho Người vinh dự và vinh hiển, cùng với tình yêu xứng với Người.

 

Bấy giờ, quân lính bất nhân làm cho không trung vang động với những nhát búa của họ..., trái đất rùng mình..., thì bầu trời lặng thinh, các thần trời phục bái tôn thờ..., Thiên Chúa bị treo trên Thập Giá!

Josefa ơi, hãy nhìn Giêsu của con bị căng thây trên Thập Giá, không còn gì là vinh dự, là tự do. Người không thể nhúc nhích tay chân... Người không còn gì cả.

 

Không ai thương hại Người, không ai cảm thương những khổ đau của Người, thay vào đó, họ lập lại những lời chửi bới, những nhục mạ, chồng chất đớn đau vào những gì Người đã phải chịu. Nếu con thực sự yêu mến Cha, con sẽ làm gì để nên giống Cha? Con sẽ từ bỏ mọi sự mà tình yêu Cha xin chăng?... Con sẽ không bỏ qua một cố gắng nào trong việc an ủi Cha chăng?

 

Giờ đây, hỡi Josefa, hãy phục xuống đất và lắng nghe những lời của Cha:

 

            Chớ chi ý muốn Cha chiến thắng trong con...

            Chớ chi tình yêu Cha thiêu đốt con...

            Chớ chi nỗi khốn cùng của con tôn vinh Cha.

           

Phải, Josefa ơi, Cha thực sự đã nói rằng Tình Yêu ban mình cho những người mình yêu quả thật đúng như vậy... Đến với Cha, hãy lại gần Trái Tim Cha và hãy vào đấy, hãy nếm thử, và hãy nhìn coi Trái Tim Cha đầy những xúc động là chừng nào.

 

Tình Yêu ban Mình làm lương thực cho các người yêu của mình, thứ lương thực ban cho họ chất  sống và nâng đỡ họ.

 

Tình Yêu tự hạ trước các người yêu của mình..., làm như vậy là để nâng họ lên một vị thế cao cả nhất.

 

Tình Yêu hoàn toàn phó nộp chính Mình, Tình Yêu ban phát man vàn không giữ lại. Tình Yêu hy sinh, Tình Yêu tế hiến, Tình Yêu ban Mình cho những người Mình yêu, một cách say mê, một cách nhiệt liệt... Thánh Thể là tình yêu quá sức điên cuồng.

 

Bấy giờ là giờ Cứu Chuộc thế gian! Họ sắp dựng Cha lên như một màn hề cho đám đông xem..., song cũng là một cảnh cho các linh hồn thờ kính. ..

 

Bình an đã đến với thế gian!... Thập Giá vốn là một vật dụng hành xử cho các tử tội, được biến thành ánh sáng và bình an cho thế gian, và thành một vật thật sự đáng tôn sùng nhất.

Các tội nhân sẽ kín múc từ các thánh tích của Cha ơn thứ tha và sự sống... Máu của Cha sẽ tẩy sạch và xóa bỏ tất cả những gì là ô uế và hôi thối của họ.

 

Các linh hồn tinh sạch sẽ đến với các thương tích của Cha để giãn cơn khát khao, và để đốt lên những ngọn lửa yêu thương trong lòng họ..., họ sẽ tìm được ở các thương tích của Cha chốn nương thân như gia cư vĩnh viễn của họ.

 

Thế gian đã tìm thấy Đấng Cứu Chuộc, các linh hồn tuyển chọn đã tìm thấy Mô Phạm mà họ phải bắt chước.

 

Còn phần con, Josefa ơi, những bàn tay này là của con ban cho con ơn trợ giúp, những bàn chân này theo con và không bao giờ bỏ con lẻ loi một mình.

 

Con hãy viết tất cả những gì con thấy.

 

"Người bị đóng đanh trên Thập Giá. Triều Thiên Gai vòng quanh chân mày của Người và những gai thật nhọn rạch sâu vào da thịt. Có gai dài hơn chọc qua trán của Người, sâu gần đến con mắt trái, làm sưng lên to tướng. Mặt của Người phủ đầy máu me bẩn thỉu, hơi gục về bên trái một chút. Đôi mắt của Người xưng to và đọng máu, vẫn mở ra, không thôi nhìn xuống đất. Toàn thể xác thân tang thương của Người, được thấy toàn là những nứt mẻ và xưng cục do những đòn vọt gây nên, làm một số phần thể mất đi những mảnh da thịt. Máu tuôn ra từ đầu của Người và từ các thương tích của Người. Đôi môi Người tím và miệng Người hơi choắt lại, song khi con nhìn Người lần cuối lúc độ hơn hai giờ rưỡi miệng Người đã bình thường trở lại. Cảnh tượng thảm thương đến nỗi lòng con xót xa quặn thắt..., điều khiến con đau buồn nhất là thấy Người không thể sử dụng bàn tay để sờ lên mặt của Người.

 

Cảnh tượng Chúa Giêsu bị đóng đanh chân tay này làm cho con mạnh mẽ biết bao..., mạnh mẽ để bỏ đi tất cả và phục tùng ý muốn của Người trong mọi sự với bất cứ giá nào.

 

Con cũng để ý thấy là, khi con đang chăm chú nhìn Người trên Thập Giá thì họ giật râu của Người như thế nào. Dung nhan Người uy nghi như thế..., và tóc đẹp của Người trước kia, làm tăng thêm phúc hậu cho con người của Người như vậy, tất cả đã đóng cục, rối tít và bện máu đang lòng thòng trước mặt Người.

 

Lúc hơn hai giờ rưỡi, Chúa Giêsu nói lại, bằng một giọng hết hơi thều thào.

 

Cha ơi, xin tha thứ cho họ vì họ không biết điều họ làm:

 

Họ không biết Đấng là sự sống của họ. Trên đôi vai của Người họ chồng chất giận dữ do những lỗi lầm của họ gây ra. Thế nhưng, lạy Cha, con van xin Cha hãy chồng chất trên họ đầy lượng từ bi của Cha.

 

Hôm nay, con sẽ ở cùng Cha trên Thiên Đàng...

 

... vì đức tin của con vào tình thương của Chúa Cứu Thế đã tẩy sạch tất cả mọi xúc phạm và sẽ đưa con đến phúc trường sinh.

 

Này Bà, đây là Con bà!

                       

Ôi Mẹ, Mẹ của Con!... những người này là anh em của Con..., Mẹ hãy gìn giữ họ..., hãy yêu thương họ... Các con là những người, vì các con mà Cha đã chết, không còn côi cút nữa' các con có một Người Mẹ để các con có thể chạy đến kêu xin trong mọi nhu cầu cần thiết.

                       

Con thấy gần Thập Giá là Thánh Trinh Nữ, thẳng đứng. Người đang chăm chú nhìn Con của người. Người mặc bộ đồ tím với chiếc khăn đội đầu, nói bằng một giọng dù sầu thảm song cứng cát:

                       

Hỡi con của Mẹ, hãy nhìn xem tình trạng mà tình yêu của Người đối với các linh hồn làm biến đổi Người!... Đấng mà con thấy trong một tình trạng thật buồn và đáng thương như vậy là Con của Mẹ. Tình yêu đã đẩy Người đến chỗ chết..., và chính tình yêu đã buộc Người trong việc làm cho mọi người trở thành anh em khi ban Mẹ mình cho họ tất cả.

           

Thiên Chúa ơi, sao Người lại bỏ rơi Con?

                       

... Phải, từ nay trở đi, một linh hồn có quyền thưa với Thiên Chúa của mình: "Tại sao Người bỏ rơi con?" Sau khi mầu nhiệm Cứu Chuộc được hoàn tất, loài người trở nên con cái của Thiên Chúa, Đức Kitô là anh em của linh hồn, sự sống đời đời là gia nghiệp của linh hồn.

 

Cha khát!

                       

Ôi, Cha ơi, Con thực sự khát cho vinh hiển của Cha, và đây giờ ấy đã đến! Từ rầy về sau, nhờ việc hoàn tất những lời của Con, con người sẽ nhận biết Cha thực sự sai Con và Cha sẽ được hiển vinh.

           

Mọi sự hoàn tất!

                       

Giờ đây, sau bao ngày, đã hoàn tất mầu nhiệm tình yêu cao cả mà một vị Thiên Chúa trao nạp Con Riêng của Mình cho sự chết. Con đến thế gian này để làm theo ý Cha' Ôi lạy Cha! thế là hoàn tất rồi vậy.

 

Con xin phó Thần Trí Con trong tay Cha!

 

Con dâng lại Cha linh hồn Con. Cũng vậy, các linh hồn làm theo ý Cha cũng có quyền để thưa với tất cả sự thật là: Tất cả được hoàn thành... Lạy Chúa của Con, lạy Thiên Chúa của Con, xin nhận lấy linh hồn Con mà Con phó trong tay Cha.

           

Josefa ơi, hãy viết xuống điều con đã nghe. Cha muốn các linh hồn nghe và đọc được điều đã viết..., để họ khát được uống đầy, đói được no thoả.

 

 

Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL

Tuyển Hợp và Chuyển Dịch