Thứ 6
|
Ngày 25/3: Lễ Truyền Tin Lời Nhập Thể Lễ này cử hành việc thiên thần truyền tin Trinh Nũ Maria rằng Mẹ đă được chọn làm Mẹ Đấng Thiên Sai. Trinh nữ Maria đă “xin vâng”. Lễ này trước Lễ Chúa Giáng Sinh đúng chín tháng. |
|
Thứ Sáu Tuần Thánh
Chiêm Niệm Lời Chúa là Thần Linh
"Đứng kề bên thập giá Chúa Giêsu có Mẹ của Người, chị của Mẹ Người là Maria vợ ông Clêôpha, và Maria Mai-Đệ-Liên. Thấy Mẹ của ḿnh ở đó với môn đệ Người yêu, Chúa Giêsu nói cùng Mẹ Người: 'Này Bà, đó là con của Bà'. Rồi Người nói cùng người môn đệ: 'Mẹ của con đó'. Từ bấy giờ người môn đệ đem Mẹ về chăm sóc. Sau đó, nhận thấy rằng mọi sự lúc ấy đă hoàn tất, để trọn lời Thánh Kinh, Người phán: 'Ta khát'... Khi họ (các người lính) đến xem Chúa Giêsu, thấy Người đă chết th́ không đánh dập chân Người. Một người lính lấy cây giáo đâm vào cạnh sườn của Người, tức th́ máu cùng nước chảy ra": "Người bị đâm thâu v́ những xúc phạm của chúng ta, bị chà đạp v́ tội lỗi của chúng ta... Chúng ta tất cả đă như chiên đi sai đường lạc hướng, mỗi người theo nẻo ngơ riêng của ḿnh' nhưng Chúa đă đặt lên Người lỗi lầm của tất cả chúng ta... Như một con cừu bị dẫn đi sát tế, hay một con chiên trước các thợ xén lông, Người nín thinh không hề mở miệng... Khi Người bị loại trừ khỏi mảnh đất nhân sinh, và v́ tội lỗi của dân Người mà bị hành phạt, Người nhận được ngôi mộ ở giữa kẻ tội lỗi và một nơi chôn cất chung với những kẻ gian ác... V́ thế, Ta sẽ ban cho Người phần của Người giữa kẻ cả, và Người sẽ phân chia chiến lợi với kẻ quyền năng, v́ Người đă nộp ḿnh chịu chết và bị liệt vào thành phần tội lỗi" - "Lạy Cha, Con phó linh hồn Con trong tay Cha"' "Vào những ngày khi Người c̣n ở trong xác thịt, Đức Kitô đă lớn tiếng và rơi lệ dâng các lời cầu và khẩn nguyện lên Thiên Chúa, Đấng có thể cứu Người khỏi chết, và v́ ḷng trọng kính, Người đă được nhận lời. Mặc dầu là Con, Người cũng đă biết vâng phục nơi những ǵ Người chịu' và khi thành tựu, Người đă trở nên căn nguyên cứu độ đời đời cho tất cả những ai tùng phục Người".
Cảm Nghiệm Lời Chúa là Sự Sống
"Con Người hiến mạng: đến máu chảy ra". Phải, sau khi Chúa Kitô đă chết, "một người lính lấy cây giáo đâm vào cạnh sườn của Người, tức th́ máu cùng nước chảy ra" (Phúc Âm). Chắc chắn người lính Rôma ngoại đạo này không hề biết ǵ đến Thánh Kinh Cựu Ước của dân Do Thái. Kể cả thành phần dân Do Thái đi nữa, cho dù có biết Thánh Kinh của ḿnh, cũng không ngờ chính họ lại trở thành "một phương tiện Thiên Chúa dùng trong việc hoàn tất những ǵ Ngài đă loan báo từ xa xưa qua tất cả các vị tiên tri" (Acts 3:18). Họ đă không "làm một cách vô thức" (Acts 3:17) cho lời Chúa phán được nên trọn là ǵ, theo như Phúc Âm hôm nay thuật lại, "v́ là ngày Dọn Mừng Lễ, những người Do Thái không muốn có những xác c̣n treo trên thập giá trong ngày hưu lễ... Họ đến xin Philatô cho đánh dập các ống chân và tháo các xác xuống". Nếu những người Do Thái không xin Philatô làm điều này th́, theo sự thường, đâu có chuyện người lính đâm cạnh sườn Chúa Giêsu.
Như thế, nếu Chúa Giêsu cố ư rửa chân cho các môn đệ để tỏ t́nh yêu của Người đối với các vị "cho đến cùng" (Phúc Âm Thứ Năm Tuần Thánh), th́ "máu cùng nước chảy ra" (Phúc Âm) từ cạnh sườn của Chúa Giêsu cũng là một sự kiện đă được Thiên Chúa cố ư an bài để chứng tỏ cho nhân loại thấy rằng Ngài đă yêu thương họ "cho đến cùng", tức cho đến giọt máu cuối cùng.
Bởi v́, nếu Thiên Chúa không yêu thương con người "cho đến cùng", đến hết cỡ, bằng cả bản tính "là t́nh yêu" (1Jn.4:8,16) của ḿnh, th́ Ngài đă không đầy đọa cùng cực chính Con Một của Ngài là "hiện thân đích thực của hữu thể Ngài" (Heb.1:3), là bản thân của Ngài như thế. Đến nỗi, Con của Ngài đă "bị chà đạp... bị dẫn đi sát tế... bị loại trừ khỏi mảnh đất nhân sinh..." (bài đọc 1), làm cho Người đă phải kêu lên: "Chúa Trời Con ơi, Chúa Trời Con ơi, sao Chúa/Ngài lại bỏ rơi Con" (Phúc Âm Chúa Nhật Vượt Qua năm A và B), và cuối cùng Người kêu lên: "Lạy Cha, Con phó linh hồn Con trong tay Cha" (đáp ca)..
Đối với Chúa Giêsu, v́ biết "ḿnh từ đâu đến và sẽ đi đâu" (Jn.8:14), tức là Người tự biết "Thánh Kinh làm chứng về Ta" (Jn.5:39), thế nên, cũng theo Phúc Âm hôm nay thuật lại, "nhận thấy rằng mọi sự lúc ấy đă hoàn tất, để trọn lời Thánh Kinh, Người phán: 'Ta khát'". Đúng vậy, cái "khát" của Chúa Giêsu trước khi chết ở đây, tức trước khi Người đổ hết máu ḿnh ra, đă chứng tỏ "khát" vọng vô cùng yêu thương của một vị Thiên Chúa Toàn Thiện, một t́nh yêu vô biên và tuyệt đối mà chỉ có thể diễn tả một cách giới hạn và tương đối bằng cái chết nơi xác thể hạn hẹp của con người mà thôi.
Thế nhưng, xác thể hạn hẹp của con người này lại là xác thể của "Lời đă hoá thành nhục thể" (Phúc Âm Lễ Ngày Giáng Sinh). Do đó, cái chết của Người không phải là một cái chết tầm thường, song là cái chết có một giá trị vô cùng và vĩnh viễn, một cái chết mà con người cần phải "nhớ đến" (bài đọc 2 Thứ Năm Tuần Thánh). Bởi v́, cái chết này là một cái chết "tự hiến" (Jn.17:19) của một Người Con "đă biết vâng phục nơi những ǵ Người chịu' và khi thành tựu, Người đă trở nên căn nguyên cứu độ đời đời cho tất cả những ai tùng phục Người" (bài đọc 2).
Thật thế, chính nhờ cái chết "tự hiến" này mà Chúa Kitô, Lời nhập thể, "đă trở nên căn nguyên cứu độ đời đời cho tất cả những ai tùng phục Người". Mà hiện thân "cho tất cả những ai tùng phục Người" này chính là Giáo Hội nói chung, và thành phần đứng "kề bên thập giá" (Phúc Âm) nói riêng, trong đó, "có Mẹ của Người, chị của Mẹ Người là Maria vợ ông Clêôpha, và Maria Mai-Đệ-Liên" (Phúc Âm). Tuy nhiên, trong trật tự ân sủng, tiêu biểu nhất "cho tất cả những ai tùng phục Người" vẫn là Mẹ Maria, "một người nữ" tiền định (bài đọc 2 Lễ Mẹ Thiên Chúa) "đầy ơn phúc" và đă "xin vâng" (Phúc Âm Lễ Truyền Tin) cho đến cùng.
Trong danh sách này, Phúc Âm không kể đến tên của tông đồ Gioan, v́ vị "môn đệ Người yêu" này là biểu hiệu chung cho cả Giáo Hội, cho bản chất yêu thương của Giáo Hội. Chính v́ thế mà Chúa Giêsu đă không trao cho vị tông đồ được Người thương này quyền bính cai trị, như sẽ chính thức trao cho vị thủ lănh tông đồ Phêrô trên bờ hồ Tibêria sau khi Người sống lại, mà chỉ trao cho ngài Mẹ của Người: "Mẹ của con đó" (Phúc Âm).
Ở đây, theo cách tŕnh bày của Phúc Âm, Giáo Hội, hiện thân nơi con người của Gioan, "môn đệ Người yêu", được Chúa Giêsu trao phó cho Mẹ của Người trước: "Này Bà, đó là con của Bà", rồi Người mới trao Giáo Hội cho Mẹ ḿnh sau. Tuy nhiên, Phúc Âm không đề cập đến việc Mẹ Chúa Giêsu phải chăm sóc Giáo Hội, mà chỉ nhấn mạnh đến bổn phận của Giáo Hội phải có đối với Mẹ của Người thôi: "Từ bấy giờ người môn đệ đem Mẹ về chăm sóc". Như thế, theo căn bản Phúc Âm ở đây, Giáo Hội cần phải có bổn phận biệt tôn Mẹ của Đấng "là Thày và là Chúa" (Phúc Âm Thứ Năm Tuần Thánh) của Giáo Hội, nhận Mẹ và theo Mẹ như mẫu gương tuyệt hảo của ḿnh, trong vai tṛ vừa là trinh nữ vừa là mẹ (xem Hiến Chế về Giáo Hội "Lumen Gentium", đoạn 63), để Giáo Hội, như cành nho dính liền với thân nho, có thể "sinh muôn vàn hoa trái" (Jn.15:5), bằng việc rửa chân theo tinh thần yêu thương phục vụ "cho đến cùng" của Thày ḿnh.
Lạy Cha chúng con ở trên trời, Cha là Thiên Chúa Toàn Năng và Toàn Thiện. Cha đă biến thập giá vốn là biểu hiệu cho tội lỗi và sự chết của thế gian trở thành "cánh tay Chúa tỏ ra" (Is.53:1) để "giải cứu chúng (con) cho khỏi quyền lực tối tăm mà mang chúng (con) vào vương quốc của Con yêu dấu (Cha)" (Col.1:13). Chính trong Đức Kitô và nhờ máu của Người mà chúng (con) đă được cứu độ và được thứ tha tội lỗi, hồng ân của (Cha) đối với chúng (con) thật bao dung khôn sánh" ('ph.1:7). Xin Cha cho chúng con luôn luôn nhận thức và ư thức rằng nếu Cha đă yêu chúng con đến ban Con Một của Cha cho chúng con, nhất là đă không dung tha Người, trái lại, Cha đă phó nộp Người v́ tất cả chúng con, th́ chúng con cũng không c̣n con đường nào khác để có thể đến với Cha và gặp được Cha ngoài Thánh Giá Chúa Kitô. Bởi thế, xin Cha cũng cho chúng con ham ước và thiết tha ôm lấy Thánh Giá là "cánh tay" yêu thương ăn sủng của Cha, hiên ngang trước mặt thế gian: "Tôi không c̣n hănh diện ǵ hơn thập giá của Chúa Giêsu Kitô" (Gal.6:11). Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL
KẺ ĐÓNG ĐINH CHÚA
|