Thứ 2

.

3/10    Thánh Candidus

Là một sĩ quan trong đạo quân Theban.

Không chịu sát hại Kitô hữu.

Bởi đó ngài và toàn đạo quân của ngài bị đánh đòn và sau đó bị chém đầu.

 

 

Thứ Hai
Mùa Thường Niên (tuần 27) Quanh Năm

 

Tóm Lời Chúa

Bài Sách Thánh năm 1 (năm lẻ): Jon.1:1-2:1-11
Sách Giona ghi việc vị tiên tri này trốn lệnh Chúa truyền, bị bỏ xuống biển và vào ở trong bụng cá.

1 Có lời ĐỨC CHÚA phán với ông Giô-na, con ông A-mít-tai, rằng:2 "Hãy đứng dậy, đi đến Ni-ni-vê, thành phố lớn, và hô cho dân thành biết rằng sự gian ác của chúng đã lên thấu tới Ta."3 Ông Giô-na đứng dậy nhưng là để trốn đi Tác-sít, tránh nhan ĐỨC CHÚA. Ông xuống Gia-phô và tìm được một chiếc tàu sắp đi Tác-sít. Ông trả tiền, xuống tàu để cùng đi Tác-sít với họ, tránh nhan ĐỨC CHÚA.4 Nhưng ĐỨC CHÚA tung ra một cơn gió to trên biển và liền có một trận bão lớn ngoài khơi, khiến tàu tưởng chừng như sắp vỡ tan.5 Thuỷ thủ sợ hãi; họ kêu cứu, mỗi người kêu lên thần của mình và ném hàng hoá trên tàu xuống biển cho nhẹ bớt. Còn ông Giô-na thì đã xuống hầm tàu, nằm đó và ngủ say.6 Viên thuyền trưởng lại gần và nói với ông: "Sao lại ngủ thế này? Dậy! Kêu cầu thần của ông đi! May ra vị thần ấy sẽ nghĩ đến chúng ta và chúng ta khỏi mất mạng."7 Rồi họ bảo nhau: "Nào, chúng ta hãy bắt thăm cho biết tại ai mà chúng ta gặp tai hoạ này." Họ gieo quẻ và quẻ rơi trúng ông Giô-na.8 Họ bảo ông: "Vì ông là người đã đem tai hoạ này đến cho chúng ta, thì xin ông cho chúng tôi biết: Ông làm nghề gì? Ông từ đâu đến, quê ở nước nào, và thuộc dân nào? "9 Ông nói với họ: "Tôi là người Híp-ri, Đấng tôi kính sợ là ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa các tầng trời, Đấng đã làm ra biển khơi và đất liền."10 Những người ấy sợ, sợ lắm; họ nói với ông: "Ông đã làm gì thế? " Thật vậy, do ông kể lại mà họ được biết là ông đang trốn đi để tránh nhan ĐỨC CHÚA.11 Họ hỏi ông: "Chúng tôi phải xử với ông thế nào để cho biển lặng đi, không còn đe doạ chúng tôi nữa? " Quả thật, biển càng lúc càng động mạnh.12 Ông bảo họ: "Hãy đem tôi ném xuống biển thì biển sẽ lặng đi, không còn đe doạ các ông nữa; vì tôi biết là tại tôi mà các ông gặp cơn bão lớn này."13 Những người ấy cố chèo vào đất liền, nhưng không thể được vì biển mỗi lúc một động thêm, uy hiếp họ.14 Họ kêu cầu ĐỨC CHÚA và thưa: "Ôi, lạy ĐỨC CHÚA, ước gì chúng con không phải chết vì mạng sống người này, và xin đừng đổ máu vô tội trên đầu chúng con; vì lạy ĐỨC CHÚA, chính Ngài đã hành động tuỳ theo sở thích."15 Rồi họ đem ông Giô-na ném xuống biển. Biển dừng cơn giận dữ.16 Những người ấy sợ ĐỨC CHÚA, sợ lắm; họ dâng hy lễ lên ĐỨC CHÚA và khấn hứa.
1 ĐỨC CHÚA khiến một con cá lớn nuốt ông Giô-na. Ông Giô-na ở trong bụng cá ba ngày ba đêm.2 Từ trong bụng cá, ông Giô-na cầu nguyện cùng ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của ông.3 Ông nói:
Từ cảnh ngặt nghèo, tôi kêu lên ĐỨC CHÚA, Người đã thương đáp lời. Lạy Chúa, từ lòng âm phủ, con cầu cứu, Ngài đã nghe tiếng con. 4 Ngài đã ném con vào vực sâu, giữa lòng biển, làn nước mênh mông vây bọc con, sóng cồn theo nước cuốn, Ngài để cho tràn ngập thân này.
5 Con đã nói: "Con bị đuổi đi khuất mắt Chúa rồi! Nhưng con vẫn hướng nhìn về thánh điện của Chúa." 6 Nước bủa vây con đến cổ, vực thẳm vây bọc con, trên đầu con, rong rêu quấn chằng chịt. 7 Con đã xuống tận nền móng núi non, cửa lòng đất đã cài then nhốt con mãi mãi. Nhưng Ngài đã đưa sự sống của con lên khỏi huyệt, lạy ĐỨC CHÚA là Thiên Chúa của con. 8 Khi mạng sống con hầu tàn, con đã nhớ đến ĐỨC CHÚA và lời cầu nguyện của con đã tới Ngài, tới đền thánh của Ngài. 9 Bọn thờ thần hư ảo, chớ gì chúng bỏ điều chúng vẫn tôn sùng. 10 Phần con, giữa tiếng hát tạ ơn, con sẽ tiến dâng Ngài hy lễ; con xin giữ trọn điều đã khấn nguyền. ĐỨC CHÚA mới là Đấng ban ơn cứu độ. 11 ĐỨC CHÚA bảo con cá, nó liền mửa ông Giô-na ra trên đất liền.


Bài Phúc Aâm chung cả năm 1 và 2: Lk.10:25-37
Phúc Aâm Luca ghi lại dụ ngôn người Samaritanô nhân lành Chúa dạy để trả lời vấn đề anh em tôi là ai?

25 Và này có người thông luật kia đứng lên hỏi Đức Giê-su để thử Người rằng: "Thưa Thầy, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời làm gia ì26 Người đáp: "Trong Luật đã viết gì? Ông đọc thế nào? "27 Ông ấy thưa: "Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết sức lực, và hết trí khôn ngươi, và yêu mến người thân cận như chính mình."28 Đức Giê-su bảo ông ta: "Ông trả lời đúng lắm. Cứ làm như vậy là sẽ được sống."29 Nhưng ông ấy muốn chứng tỏ là mình có lý, nên mới thưa cùng Đức Giê-su rằng: "Nhưng ai là người thân cận của tôi? "30 Đức Giê-su đáp: "Một người kia từ Giê-ru-sa-lem xuống Giê-ri-khô, dọc đường bị rơi vào tay kẻ cướp. Chúng lột sạch người ấy, đánh nhừ tử, rồi bỏ đi, để mặc người ấy nửa sống nửa chết.31 Tình cờ, có thầy tư tế cũng đi xuống trên con đường ấy. Trông thấy người này, ông tránh qua bên kia mà đi.32 Rồi cũng thế, một thầy Lê-vi đi tới chỗ ấy, cũng thấy, cũng tránh qua bên kia mà đi.33 Nhưng một người Sa-ma-ri kia đi đường, tới ngang chỗ người ấy, cũng thấy, và chạnh lòng thương.34 Ông ta lại gần, lấy dầu lấy rượu đổ lên vết thương cho người ấy và băng bó lại, rồi đặt người ấy trên lưng lừa của mình, đưa về quán trọ mà săn sóc.35 Hôm sau, ông lấy ra hai quan tiền, trao cho chủ quán và nói: "Nhờ bác săn sóc cho người này, có tốn kém thêm bao nhiêu, thì khi trở về, chính tôi sẽ hoàn lại bác."36 Vậy theo ông nghĩ, trong ba người đó, ai đã tỏ ra là người thân cận với người đã bị rơi vào tay kẻ cướp? "37 Người thông luật trả lời: "Chính là kẻ đã thực thi lòng thương xót đối với người ấy." Đức Giê-su bảo ông ta: "Ông hãy đi, và cũng hãy làm như vậy."

 

Suy Lời Chúa

            Ý chính của Lời Chúa qua các bài Thánh Kinh do Giáo Hội cố ý chọn lựa và sắp xếp cho phụng vụ Thánh Lễ của riêng ngày hôm nay được chứa đựng trong nội dung của Bài Phúc Aâm. Đó là “hãy đi mà làm như thế”, như người Samaritanô xử với kẻ bị nạn xa lạ.

            Để trả lời vấn nạn “ai là anh em của tôi?” cho một người luật sĩ (trong bài Phúc Aâm hôm nay), Chúa Giêsu đã lật ngược vấn đề thành “ai là anh em của người bị rơi vào tay bọn cướp?”. Đúng thế, nếu căn cứ “ai là anh em tôi”, tôi mới yêu thương giúp đỡ, thì vị tư tế và thày Lêvi trong dụ ngôn Chúa dạy có phận sự phải giúp kẻ gặp nạn hơn là người Samaritanô ngoại lai. Chính vì thấy rằng mình “là anh em của người bị rơi vào tay bọn cướp” mà người Samaritanô ngoại lai này đã trở thành hiện thân của đức ái Kitô giáo, đáng Kitô hữu noi theo: “hãy đi mà làm như thế”. Cũng chính tinh thần kỳ thị theo chiều hướng “ai là anh em tôi” này, như vị tư tế và thày Lêvi trong dụ ngôn bỏ người đồng hương gặp nạn ngấp ngoái dọc đường, đã xúi bậy Giona (trong bài đọc năm 1 hôm nay) không muốn “lên đường đến đại đô Ninêvê” theo lệnh Chúa, vì ông không muốn thấy họ được thứ tha (cùng bài đọc thứ tư tuần này). Tinh thần “ai là anh em tôi” này hoàn toàn ngược với phúc âm yêu thương của Chúa Kitô, Đấng “đến không phải để được phục vụ mà là để phục vụ, để hiến mạng sống mình làm giá chuộc cho nhiều người” (Mt.20:28), một phúc âm mà vị Tông Đồ Dân Ngoại Phaolô đã dứt khoát với giáo đoàn Galata (trong bài đọc năm 2 hôm nay): “Nếu chúng tôi hay một thiên thần từ trời giảng dạy anh em một phúc âm không đúng phúc âm chúng tôi đã truyền cho anh em thì khốn cho kẻ ấy!... Tôi bảo đảm với anh em rằng phúc âm tôi loan báo cho anh em không phải thuần túy loài người (mà là) do Chúa Giêsu Kitô mạc khải”.

 

Nguyện Lời Chúa

            Lạy Chúa Giêsu Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống, được xức dầu Thần Linh, đã đến trong thế gian như Thiên Chúa ở giữa chúng sinh. Kitô hữu chúng con đã được tái sinh từ trên cao khi chịu Bí Tích Rửa Tội. Thế nhưng, còn sống trong xác thịt, chúng con vẫn có thể chết trong tội lỗi của mình. Bởi thế, xin Mẹ Maria đầy ơn phúcơn nghĩa với Chúa nuôi lớn chúng con bằng lương thực hằng ngày là nhận biết Chúa. Amen.