|
3/8 Thánh Lydia Là người phụ nữ đầu tiên lănh bí tích Thánh Tẩy ở Âu Châu. Làm nghề bán vải vóc. Thánh Phaolô Tông Đồ đă ở trọ nhà thánh nhân và đă rửa tội cho thánh nhân. |
Bài trích sách Xuất Hành. Trong những ngày ấy, toàn thể cộng đoàn con cái Israel kêu trách Môisen và Aaron, họ nói với hai ông rằng: “Thà chúng tôi chết trong đất Ai Cập do tay Chúa, khi chúng tôi ngồi kề bên nồi thịt và ăn no nê. Tại sao các ông dẫn chúng tôi lên sa mạc nầy, để cả lũ phải chết đói như vầy?” Chúa liền phán cùng Môisen rằng: “Đây Ta sẽ cho bánh từ trời rơi xuống như mưa: dân chúng phải đi lượm bánh ăn mỗi ngày, để Ta thử coi dân có tuân giữ lề luật của Ta hay không. Ta đă nghe tiếng kêu trách của con cái Israel: ngươi hăy nói với họ rằng: “Chiều nay các ngươi sẽ ăn thịt, và sáng mai sẽ ăn bánh no nê, như thế các ngươi sẽ nhận biết rằng Ta là Thiên Chúa các ngươi”. Chiều hôm ấy, có chim cút bay tới che rợp các trại, và sáng hôm sau có sương sa xuống quanh trại. Tới lúc sương tan trên mặt đất, th́ thấy vật ǵ nho nhỏ tṛn tṛn như hột sương đông đặc trên mặt đất. Con cái Israel thấy vậy, liền hỏi nhau rằng: “Manhu”, có nghĩa là: “Cái ǵ vậy?” v́ họ không biết là thứ ǵ. Môisen liền nói với họ: “Đó là bánh do Chúa ban cho anh em ăn”.
Lời của Chúa. Đáp ca: (Xin mời Cộng đoàn thưa) Chúa đă ban cho họ được bánh bởi trời. 1. Điều mà chúng tôi đă nghe, đă biết mà tổ tiên đă thuật lại cho chúng tôi hay, chúng tôi sẽ kể lại cho thế hệ tương lai: đó là những lời khen ngợi và quyền năng của Chúa. 2. Nhưng Người đă ra lệnh cho ngàn mây trên cơi cao xanh, và Người đă mở rộng các cửa trời, Người đă làm mưa manna xuống để họ ăn, và Người đă ban cho họ được bánh bởi trời.
3.
Con người
được ăn bánh của những bậc hùng anh, Người ban cho họ lương thực ăn tới no nê.
Người đưa họ vào nơi thánh địa của Người, tới miền non núi mà tay hữu Người tậu
sắm.
BÀI ĐỌC II: Eph
4:17, 20-24 Bài trích thơ Thánh Phaolô Tông đồ gởi tín hữu Êphêsô. Anh em thân mến, tôi nói với anh em điều này, và chứng thực trong Chúa là anh em chớ ăn ở như Dân Ngoại ăn ở chiều theo sự giả trá của tâm tư ḿnh. Phần anh em, anh em không hề học biết Đức Kitô như thế đâu, nhưng nếu anh em đă nghe biết Người và đă được thụ giáo trong Người, như sự chân thật trong Đức Giêsu dạy, là anh em hăy khử trừ lối sống xưa kia, hăy lột bỏ con người cũ, đă bị hư theo những đam mê lầm lạc. Anh em hăy trở nên mới trong ḷng trí anh em, hăy mặc lấy người mới đă được tác thành theo thánh ư Chúa trong sự công chính và thánh thiện xứng với sự thật.
Lời của Chúa. (Xin mời Cộng đoàn đứng)
Alleluia, alleluia. — Lạy Chúa, xin mở ḷng chúng tôi, để chúng tôi nghe lời Con
Chúa. — Alleluia.
PHÚC ÂM: Joan
6:24-35 Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan. Khi ấy, lúc đám đông thấy không có Chúa Giêsu ở đó, và môn đệ cũng không, họ liền xuống các thuyền kia và đến Capharanaum t́m Chúa Giêsu. Khi gặp Người ở bờ biển bên kia, họ nói với Người rằng: “Thưa Thầy, Thầy đến đây bao giờ?” Chúa Giêsu đáp: “Thật, Ta bảo thật các ngươi, các ngươi t́m Ta, không phải v́ các ngươi đă thấy những dấu lạ, nhưng v́ các ngươi đă được ăn bánh no nê. Các người hăy ra công làm việc không phải v́ của ăn hay hư nát, nhưng v́ của ăn tồn tại cho đến cuộc sống muôn đời, là của ăn Con Người sẽ ban cho các ngươi. Người là Đấng mà Thiên Chúa Cha đă ghi dấu”. Họ liền thưa lại rằng: “Chúng tôi phải làm ǵ để gọi là làm việc của Thiên Chúa?” Chúa Giêsu đáp: “Đây là công việc của Thiên Chúa là các ngươi hăy tin vào Đấng Ngài sai đến”. Họ thưa Chúa Giêsu: “Ngài sẽ làm dấu lạ ǵ để chúng tôi thấy mà tin Ngài? Ngài làm được việc ǵ? Cha ông chúng tôi đă ăn manna trong sa mạc, như đă chép rằng: “Người đă ban cho họ ăn bánh bởi trời”. Chúa Giêsu đáp: “Thật, Ta bảo thật các ngươi, không phải Môisen đă ban cho các ngươi bánh bởi trời đích thực. V́ bánh của Thiên Chúa phải là vật tự trời xuống và ban sự sống cho thế gian”. Họ liền thưa Người rằng: “Thưa Ngài, xin cho chúng tôi bánh đó luôn măi”. Chúa Giêsu nói: “Chính Ta là bánh ban sự sống. Ai đến với Ta sẽ không hề đói, ai tin vào Ta sẽ không hề khát bao giờ”. Phúc Âm của Chúa.
------------------------------------------------------------------------- Chúa Nhật XVIII Thường Niên
Bánh Sự Sống phải chăng
Như bài chia sẻ tuần trước đă nhận định, chu kỳ Phụng Vụ Năm B theo Phúc Âm Thánh Marcô, sẽ được chuyển sang Thánh Gioan 5 tuần liền, kể từ tuần vừa rồi. Và trong bài Phúc Âm tuần trước, Thánh Kư Gioan cho chúng ta thấy Chúa Giêsu chẳng những lo phần hồn cho con người mà cả phần xác của họ nữa, bằng cách hóa nhiều 5 ổ bánh lúa mạch và 2 con cá khô. Tuần này, cũng qua Thánh Kư Gioan, Chúa Giêsu bắt đầu tỏ cho chúng ta biết ư nghĩa siêu nhiên thực sự của bánh ăn cũng như của việc ăn bánh. Theo ư của Chúa Giêsu th́ bánh ăn đây là ǵ và việc ăn bánh là chi? Nếu Bánh hằng sống đây là chính bản thân Chúa Kitô th́ việc ăn bánh đây c̣n ǵ khác ngoài việc tin vào Người, và Thiên Chúa ban Bánh bởi trời là Chúa Kitô cho con người c̣n muốn ǵ hơn là muốn cho con người tin vào Con của Ngài mà được sự sống. Câu cuối cùng của bài Phúc Âm hôm nay đă chứng thực nhận định trên đây: “Chính Tôi là Bánh Sự Sống. Không ai đến cùng Tôi lại bị đói, không ai tin vào Tôi lại phải khát”. Bởi thế, trong bài Phúc Âm hôm nay Chúa Giêsu chẳng những tỏ ḿnh ra là Bánh Sự Sống được Thiên Chúa ban cho thế gian, mà c̣n kêu gọi con người hăy ăn Người, tức hăy tin nhận Người.
Thật vậy, tất cả mọi sự “Thiên Chúa là Thần Linh” (Jn 4:24) làm trên thế gian này, bắt đầu là việc tạo dựng trời đất muôn vật, hay trong lịch sử loài người, điển h́nh nhất là lịch sử Do Thái thời Cựu Ước cũng được gọi là lịch sử cứu độ, đều có một mục đích duy nhất, đó là làm cho con người tạo vật nhận biết Ngài. Vẫn biết, theo chương tŕnh tạo dựng th́ Thiên Chúa nghỉ ngơi trong ngày Thứ Bảy (x Gen 2:2). Thế nhưng, theo Mạc Khải được Sách Khởi Nguyên ghi nhận, th́ Thiên Chúa Hóa Công chỉ “nghỉ ngơi không làm tất cả những ǵ Ngài đă làm vào ngày thứ bảy” (ibid) mà thôi, nghĩa là Ngài không tạo dựng nên thêm một sự ǵ nữa, việc tạo dựng của Ngài kể như đă hoàn toàn kết thúc sau thời gian sáu ngày, nhưng Ngài vẫn tiếp tục thực hiện việc bảo tồn chúng, nhất là việc thánh hoá con người, bằng không, công cuộc tạo dựng của Ngài không trọn, hay nói cách khác, bằng không, việc tạo dựng của Ngài chỉ là việc để Ngài tỏ quyền toàn năng của Ngài ra thôi, chứ không phải là việc tỏ chính bản thân là t́nh yêu của Ngài ra. Đó là lư do, ngay sau câu Thánh Kinh trên, Sách Khởi Nguyên viết tiếp: “Vậy Thiên Chúa chúc lành cho ngày thứ bảy và làm cho ngày này là một ngày thánh, v́ Ngài nghỉ ngơi sau khi hoàn tất hết mọi việc tạo dựng Ngài làm” (Gen 2:3). Đó cũng là lư do Chúa Giêsu đă khẳng định về Cha của Người cũng như về chính Người với thành phần Do Thái bách hại Người về việc Người chữa lành trong ngày thứ bảy rằng: “Cha Tôi hằng làm việc cho tới nay, Tôi cũng đang làm việc như vậy nữa” (Jn 5:17).
Tóm lại, Thiên Chúa đă giành ra sáu ngày để tạo dựng nên trời đất, nên tất cả mọi sự hữu h́nh và vô h́nh, nhưng Ngài dùng một ngày thứ bảy duy nhất để thánh hóa con người nói riêng và tạo vật của Ngài nói chung (x Rm 8:21). Vậy Thiên Chúa làm việc trong ngày thứ bảy là ngày thánh của Ngài như thế nào, nếu không phải là Ngài tỏ chính bản thân của Ngài ra cho con người, một Mạc Khải Thần Linh được nên trọn và lên đến tuyệt đỉnh khi Ngài tỏ ḿnh ra nơi chính “Lời đă hóa thành nhục thể” (Jn 1:14), để làm cho con người tin vào Ngài khi họ chấp nhận Con Ngài, “hiện thân đích thực bản thể Cha” (Heb 1:3). Đó là lư do Chúa Giêsu đă tỏ ư định sâu xa về các hoạt động thánh hóa của Cha Người làm từ sau khi hoàn tất công cuộc tạo dựng cho đám dân Do Thái theo đuổi Người, đám dân được Người làm phép lạ cho ăn bánh no nê, cũng là đám dân đă hỏi Người “chúng tôi phải làm những ǵ để thực hiện những việc của Thiên Chúa”, rằng: “Đây là công việc của Thiên Chúa, đó là hăy tin vào Đấng Ngài đă sai”.
Đúng thế, v́ con người là loài hữu h́nh và hữu hạn, không thể tự ḿnh biết được Đấng Hóa Công của ḿnh thực sự là Đấng nào, nếu không được chính Ngài tỏ ḿnh ra cho, bằng không, con người chỉ tôn thờ ngẫu tượng theo ư nghĩ của ḿnh mà thôi. Hiện tượng đa thần ngày xưa của con người không thể nào không có tín ngưỡng, của loài tâm linh hữu thần, không chứng thực sự thật hiển nhiên này hay sao? Điển h́nh nhất là trường hợp Dân Do Thái trong sa mạc, dù đă được chứng kiến tận mắt quyền năng vô cùng của Thiên Chúa giải thoát họ khỏi Ai Cập, họ vẫn đúc ḅ bằng vàng để tôn thờ như đấng cứu tinh của họ (x Ex 32:1,4). Tuy nhiên, qua các cuộc thần hiển (theophany) trong Cựu Ước, dù có tỏ ḿnh ra thế nào đi nữa, tất cả những dấu chỉ điềm lạ và nhân vật sống động (x Heb 1:2) đều không phải là chính bản thân Ngài, không thể nào diễn tả được thực sự Ngài là Đấng nào, bản tính của Ngài ra sao, cho đến khi Con Ngài xuất hiện, một Ngôi Vị duy nhất có hai bản tính, là Con Người thật sự đồng thời cũng chính là Thiên Chúa thật sự, đến nỗi, “ai thấy Thày là thấy Cha” (Jn 14:9).
Khi tỏ ḿnh ra cho loài người qua Người Con là Lời của ḿnh như thế, chẳng khác ǵ Thiên Chúa ban cho con người trần gian một thứ bánh bởi trời, như Chúa Giêsu đă cho những người xin xem dấu lạ của Người để có thể tin vào Người, như cha ông tổ phụ của họ đă được thấy dấu lạ manna trong sa mạc xưa do Moisen làm, biết trong bài Phúc Âm Chúa Nhật tuần này rằng: “Tôi nói thật cho quí vị biết, không phải là Moisen đă ban cho quí vị bánh bởi trời; chính Cha của Tôi đă ban cho quí vị bánh bởi trời thực sự. Bánh của Thiên Chúa từ trời xuống ban sự sống cho thế gian”. Ở đây, Chúa Giêsu chẳng những đính chính quan niệm lầm lẫn của người Do Thái về nguồn gốc của manna, một nguồn gốc thần linh chứ không phải nhân loại, mà c̣n xác định ư nghĩa đích thực của “bánh bởi trời thực sự”, một thứ bánh được tiên báo qua h́nh ảnh manna, một thứ bánh “ban sự sống cho thế gian”, một sự sống đời đời chỉ t́m thấy duy nơi bánh bởi trời duy nhất này thôi, một thứ lương thực không hư hoại song tồn tại cho sự sống trường sinh, như Chúa Giêsu đă khuyên người Do Thái trong bài Phúc Âm Chúa Nhật này cần phải t́m kiếm. Thứ bánh bởi trời ban sự sống cho thế gian này là ǵ, một thứ bánh sau khi nghe Chúa Giêsu nói thế những người Do Thái bấy giờ liền lên tiếng “Thưa Ngài, xin ban cho chúng tôi thứ bánh này luôn măi”, đă được Người khẳng định ở câu kết bài Phúc Âm: “Chính Tôi là Bánh Sự Sống. Không ai đến cùng Tôi lại bị đói, không ai tin vào Tôi lại phải khát”. Nghĩa là Chúa Giêsu đă kêu gọi dân Do Thái hăy tin vào Người, Đấng Cha sai, v́ tin vào Ngài là tin vào Thiên Chúa, là gặp được Thiên Chúa, là không c̣n khắc khoải không biết Thiên Chúa là ai và ra sao nữa, không c̣n đói khát thần linh nữa.
Nếu Chúa Giêsu Kitô, Lời Nhập Thể là Bánh Sự Sống, là lương thực tồn tại cho sự sống đời đời th́ điều Người dạy trong Kinh Lạy Cha: “xin cho chúng con hôm nay lương thực hằng ngày”, trước hết và trên hết, là xin ban cho chúng con Lời Nhập Thể, mà Lời Nhập Thể đă thực sự ban cho con người rồi, nên lời cầu này c̣n được hiểu là xin Cha hăy tiếp tục tỏ chính bản thân của Cha là Chúa Kitô ra cho chúng con, tức làm cho chúng con có thể “nhận biết Cha là Thiên Chúa chân thật duy nhất và Đấng Cha sai là Chúa Giêsu Kitô” (Jn 17:3), tóm lại, xin Cha ban cho chúng con được sự sống đời đời là nhận biết Cha và Đấng Cha sai, một sự sống đời đời được thể hiện nơi “lương thực hằng ngày”.
Nếu “lương thực hằng ngày” đây là việc Thiên Chúa luôn tỏ ḿnh ra cho con người, chẳng khác ǵ như manna hằng ngày nuôi dân Do Thái xưa trong cuộc hành tŕnh sa mạc của họ tiến về Đất Hứa, một ân huệ Thiên Chúa ban cho thành phần tuyển chọn, ban cho con cái của Ngài, th́ việc tỏ ra nhận biết Cha là Thiên Chúa chân thật duy nhất và Đấng Cha sai là Chúa Giêsu Kitô, chính là thái độ đáp ứng của con người trước Mạc Khải Thần Linh, là hành vi đáp lại t́nh yêu của Thiên Chúa. Thế nhưng, làm sao con người nhiễm mắc nguyên tội đầy yếu hèn và mù tối có thể hoàn toàn và tuyệt đối đáp ứng Mạc Khải Thần Linh, có thể như Mẹ Maria đầy ơn phúc không hề làm mất đi một mảy may nào ân sủng Chúa ban.
Bởi thế, lời cầu tiếp theo là “xin Cha tha nợ chúng con”, tức tha cho chúng con những lần không đáp ứng tác động thần linh. Đó là lư do ngay sau khi “xin Cha thợ nợ chúng con”, Kitô hữu liền “xin chớ để chúng con sa chước cám dỗ”, nghĩa là xin chớ để chúng con theo khuynh hướng tự nhiên chỉ muốn làm theo ư nghĩ vị kỷ và ư muốn tự do của ḿnh, dù phản lại với ư Chúa. Việc coi trọng ư nghĩ và ư muốn của ḿnh hơn ư muốn vô cùng khôn ngoan và toàn năng của Thiên Chúa đă là một hành động lộng ngôn phạm thượng, như hai nguyên tổ đă làm trong vườn địa đường thuở sơ khai, là một sự dữ kinh hoàng rùng rợn mà Chúa Kitô dạy con người khi kết thúc Kinh Lạy Cha phải “xin cứu chúng con cho khỏi sự dữ”. Vấn đề then chốt ở đây là, một khi linh hồn biết khao khát “lương thực hằng ngày” là Mạc Khải Thần Linh, bằng việc Đáp Ứng Đức Tin, th́ họ sẽ được “sự sống và là một sự sống viên trọn”, đủ (nếu không muốn nói là dư) sinh lực thần linh để chẳng những chế ngự những “chước cám dỗ” mà c̣n tiêu diệt cả “sự dữ” là tội lỗi và sự chết nữa.
Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL
|