Chúa Nhật

8/8       Thánh Đaminh (1170-1221)

Sáng lập ḍng Đaminh.

Chịu chức linh mục năm 1196.

Theo tục truyền, thánh nhân được Đức Mẹ hiện ra ban dạy Chuỗi Mân Côi.

 


CHÚA NHẬT XIX QUANH NĂM


BÀI ĐỌC I: Sap 18:6-9
“Như Chúa đă làm hại đối thủ thế nào, Chúa cũng làm cho chúng tôi được vẻ vang như vậy”

Bài trích sách Khôn Ngoan.

Chính đêm đó, cha ông chúng ta đă biết trước, để biết chắc ḿnh đă tin tưởng vào những lời thề nào mà được can đảm... Dân Chúa đă mong đợi sự giải thoát những người công chính và sự tiêu diệt kẻ thù. V́ như Chúa đă hại đối thủ thế nào, Chúa cũng kêu gọi để làm cho chúng tôi được vẻ vang như vậy. V́ những con cái thánh thiện của các tổ phụ tốt lành đă lén lút tế lễ, và đồng tâm thiết lập luật thánh thiện; ấn định rằng những người công chính sẽ đồng hưởng vinh nhục, may rủi đều nhau; như vậy là họ đă xướng lên trước bài ca tụng của các tổ phụ.

Lời của Chúa.


Đáp ca: (Xin mời Cộng đoàn thưa)
Phúc thay dân tộc mà Chúa chọn làm cơ nghiệp riêng ḿnh.

1.      Người hiền đức hăy hân hoan trong Chúa, ca ngợi là việc của những kẻ ḷng ngay. Phúc thay quốc gia mà Chúa là Chúa tể, dân tộc mà Chúa chọn làm cơ nghiệp riêng ḿnh.

2.      Ḱa Chúa để mắt coi những kẻ kính sợ Ngài, nh́n xem những ai cậy trông ân sủng của Ngài, để cứu gỡ họ khỏi tay thần chết và nuôi dưỡng họ trong cảnh cơ hàn.

3.      Linh hồn chúng tôi mong đợi Chúa, chính Ngài là Đấng phù trợ và che chở chúng tôi. Lạy Chúa, xin đổ ḷng từ bi xuống trên chúng tôi, theo như chúng tôi tin cậy ở nơi Ngài.


BÀI ĐỌC II: Hebr 11:1-2, 8-19
“Ông mong đợi thành tŕ có nền móng mà Thiên Chúa là kiến trúc sư và là Đấng sáng lập”

Bài trích thơ gởi tín hữu Do Thái.

Anh em thân mến, đức tin là cốt yếu những thực tại người ta mong đợi, là bằng chứng điều bí ẩn. V́ nhờ đức tin mà các tiền nhân đă nhận được bằng chứng tốt. Nhờ đức tin, Abraham đáp lại tiếng Chúa gọi, để ra đi đến xứ ông sẽ được lănh làm gia nghiệp, và ông ra đi mà không biết ḿnh đi đâu. Nhờ đức tin, ông đến cư ngụ trong đất Chúa hứa, như trong đất khách quê người, sống trong lều trại, cũng như Isaac và Giacób, những kẻ đồng thừa tự cùng một lời hứa. V́ chưng, ông mong đợi thành tŕ có nền móng mà Thiên Chúa là kiến trúc sư và là Đấng sáng lập. Nhờ đức tin mà ngay cả bà Sara son sẽ được sức mang thai, mặc dầu bà đă già, bởi v́ bà tin rằng Đấng đă hứa sẽ trung tín giữ lời. V́ thế, do tự một người, mặc dầu người đó như chết rồi, mà có một ḍng dơi đông đúc vô số như sao trên trời và như cát đáy băi biển. Chính trong đức tin mà tất cả những kẻ ấy đă chết trước khi nhận lănh điều đă hứa, nhưng được nh́n thấy và đón chào từ đàng xa, đồng thời thú nhận rằng ḿnh là lữ khách trên mặt đất. Những ai nói những lời như thế, chứng tỏ rằng ḿnh đang đi t́m quê hương. Giá như họ c̣n nhớ đến quê hương dưới đất mà họ đă ĺa bỏ, chắc họ có đủ thời giờ trở về. Nhưng hiện giờ họ ước mong một quê hương hoàn hảo hơn, tức là quê trời. V́ thế, Thiên Chúa không ngại để họ gọi ḿnh là Thiên Chúa của họ, v́ Người đă dọn sẵn cho họ một thành tŕ. Nhờ đức tin, khi bị thử ḷng, Abraham đă dâng Isaac. Ông hiến dâng con một ḿnh, ông là người nhận lănh lời hứa, là người đă được phán bảo lời nầy: “Chính nơi Isaac mà có một ḍng mang tên ngươi”. V́ ông nghĩ rằng Thiên Chúa có quyền làm cho kẻ chết sống lại, do đó, ông đă đón nhận con ông như một h́nh ảnh.

Lời của Chúa.


(Xin mời Cộng đoàn đứng)
Alleluia, alleluia. — Chúa phán: “Thầy là đường, là sự thật và là sự sống: không ai đến được với Cha mà không qua thầy”. — Alleluia.


PHÚC ÂM: Lc 12:32-48
“Các con hăy sẵn sàng”

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.

Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Hỡi đoàn bé nhỏ, các con đừng sợ, v́ Cha các con đă vui ḷng ban nước trời cho các con. Các con hăy bán những của các con có mà bố thí. Hăy sắm cho các con những túi không hư nát, và kho tàng không hao ṃn trên trời, là nơi trộm cướp không lai văng và mối mọt không làm hư nát. V́ kho tàng các con ở đâu, th́ ḷng các con cũng ở đó. Các con hăy thắt lưng, hăy cầm đèn cháy sáng trong tay, và hăy làm như người đợi chủ đi ăn cưới về, để khi chủ về gơ cửa, th́ mở ngay cho chủ. Phúc cho những đầy tớ nào khi chủ về c̣n thấy tỉnh thức: Thầy bảo thật các con, chủ sẽ thắt lưng, đặt chúng vào bàn ăn, và đi lại hầu hạ chúng. Nếu canh hai hoặc canh ba, chủ trở về mà gặp thấy như vậy, th́ phúc cho các đầy tớ ấy. Các con hăy hiểu biết điều này là nếu chủ nhà biết giờ nào kẻ trộm đến, ắt sẽ tỉnh thức, không để nó đào ngạch nhà ḿnh. Cho nên các con hăy sẵn sàng: v́ giờ nào các con không ngờ, th́ Con Người sẽ đến”. Phêrô thưa Người rằng: “Lạy Thầy, Thầy nói dụ ngôn đó chỉ về chúng con hay về mọi người?” Chúa phán: “Vậy con nghĩ ai là người quản lư trung tín khôn ngoan mà chủ đă đặt coi sóc gia nhân ḿnh, để đến giờ phân phát phần lúa thóc cho họ? Phúc cho đầy tớ đó, khi chủ về, thấy nó đang làm như vậy. Thầy bảo thật các con, chủ sẽ đặt người đó trông coi tất cả gia sản ḿnh. Nhưng nếu đầy tớ ấy nghĩ trong ḷng rằng: “Chủ tôi về muộn”, nên đánh đập tớ trai tớ gái, ăn uống say sưa: chủ người đầy tớ ấy sẽ về vào ngày nó không ngờ, vào giờ nó không biết, chủ sẽ loại trừ nó, và bắt nó chung số phận với những kẻ bất trung. Nhưng đầy tớ nào đă biết ư chủ ḿnh mà không chuẩn bị sẵn sàng, và không làm theo ư chủ, th́ sẽ bị đ̣n nhiều. C̣n đầy tớ nào không biết ư chủ ḿnh mà làm những sự đáng trừng phạt, th́ sẽ bị đ̣n ít hơn. V́ người ta đă ban cho ai nhiều, th́ sẽ đ̣i lại kẻ ấy nhiều, và đă giao phó cho ai nhiều, th́ sẽ đ̣i kẻ ấy nhiều hơn”.

Phúc Âm của Chúa.

 

SUY NIỆM

  

 

Chủ mà không có ch́a khóa… cần phải gơ cửa… mới được vô… mới vô được…



Bài Phúc Âm Thánh Luca đoạn 12 cho Chúa Nhật XIX Mùa Thường Niên Hậu Phục Sinh tuần này chính thức chỉ có 5 câu, từ 35 đến 40. Tuy nhiên, nếu muốn, Giáo Hội cũng cho phép đọc bài Phúc Âm dài hơn, gồm 16 câu, từ câu 32 đến 48. Tất nhiên, ư tưởng chính của bài Phúc Âm sẽ nằm ở trong 5 câu buộc phải đọc cho Chúa Nhật tuần này. Như tuần trước đă đề cập đến, ư nghĩa phụng vụ của bài Phúc Âm Chúa Nhật XIX Mùa Thường Niên Hậu Phục Sinh tuần này chính là lời Chúa Kitô khuyên dạy nằm ở ngay đầu bài Phúc Âm: “Hăy thắt lưng và thắp đèn lên sẵn sàng”. Thế nhưng, “thắt lưng” và “thắp đèn lên sẵn sàng” đây nghĩa là ǵ? Tại sao cần phải “thắt lưng” và “thắp đèn lên sẵn sàng”? Thành phần nào cần phải “thắt lưng” và “thắp đèn lên sẵn sàng”? “Thắt lưng” và “thắp đèn lên sẵn sàng” để làm ǵ?

Thật ra Chúa Giêsu không khuyên dạy chỉ “thắt lưng” hay chỉ “thắp đèn lên”, mà là cả hai, “thắt lưng” trước và “thắp đèn lên” sau. Vậy ư nghĩa của lời Chúa Giêsu khuyên này có liên quan đến cả thứ tự của lời khuyên nhất cử lưỡng động này không?

Một trong những ư nghĩa của lời Chúa Giêsu khuyên dạy “Hăy thắt lưng và thắp đèn lên sẵn sàng” đây là “hăy tỉnh thức và cầu nguyện”, như Người đă nói thẳng ra cho các môn đệ biết trong vườn Cây Dầu ngay trước giây phút Người tự trao nộp cho giáo quyền Do Thái, một lời nói đă được Phúc Âm Thánh Mathêu ghi lại ở đoạn 26 câu 41. Theo thứ tự “tỉnh thức” trước và “cầu nguyện” sau, “tỉnh thức” là điều kiện tiên quyết và tối cần để có thể “cầu nguyện”, hay ngược lại, muốn “cầu nguyện” cần phải hoàn toàn “tỉnh thức”, bằng không, không thể nào cầu nguyện được. Điển h́nh nhất là trường hợp của ba vị tông đồ thân cận của Chúa Giêsu, theo đoạn Phúc Âm Thánh Mathêu trên đây thuật lại, buồn ngủ đến nỗi Vị Thày đang “buồn sầu đến nỗi chết được” của các vị đă phải lắc đầu than lên: “Các con không thể thức nổi với Thày dù chỉ một giờ đồng hồ hay sao?”.

Thật thế, về phương diện thể lư, một khi con người ăn no thường dễ buồn ngủ và khó tỉnh táo thế nào, th́ về phương diện tâm linh cũng vậy, một khi con người không “giữ ḿnh khỏi mọi thứ tham lam” theo lời Chúa Kitô khuyên dạy ở bài Phúc Âm Chúa Nhật tuần trước, nghĩa là nếu chỉ biết sống hưởng thụ, họ cũng rất dễ bị mù tối như vậy, nhất là mù tối trước những cùng quẫn của anh em ḿnh, như trường hợp Chúa Giêsu nêu lên ở dụ ngôn về người phú hộ và Lazarô trong Phúc Âm Thánh Luca đoạn 16, câu 19-20, một t́nh trạng mù tối về phương diện tâm linh đến nỗi, theo lời Chúa Giêsu diễn tả, “có một người ăn xin tên Lazarô ḿnh đầy ghẻ lở nằm ngay trước cổng nhà ḿnh” mà “nhà phú hộ ăn mặc lụa là và yến tiệc linh đ́nh hằng ngày” cũng không hay biết ǵ cho đến khi cả hai qua đi. Giá người phú hộ này biết “thắt lưng” buộc bụng, nghĩa là biết “giữ ḿnh khỏi mọi thứ tham lam”, th́ cây đèn đức tin đầy dầu đức cậy của ông đă sáng lên đức mến rồi vậy, nhờ việc ông biết “thắp đèn lên”, một tác động biểu hiệu cho đời sống liên lỉ “cầu nguyện” của ông.

Về lư do tại sao Chúa Giêsu khuyên dạy “hăy thắt lưng và thắp đèn lên sẵn sàng”, theo bài Phúc Âm, đó là v́ sự vắng mặt của chủ, ở chỗ, như lời Chúa Giêsu trong bài Phúc Âm cho biết là “chủ đi ăn cưới”. Nếu vậy th́ khi chủ có mặt chẳng lẽ những người trong nhà không phải “thắt lưng” và “thắp đèn lên” hay sao? Đúng thế, v́, trong Phúc Âm Thánh Mathêu đoạn 9 câu 15, khi trả lời cho các môn đệ của Thánh Gioan Tiền Hô trước lời họ hạch Người về vấn đề chay tịnh của môn đệ Người, chính Chúa Giêsu đă đích thân xác quyết rằng: “Làm sao các khách dự tiệc cưới lại ưu buồn trong khi chàng rể c̣n ở với họ chứ. Đến ngày nào chàng rể bị mang đi khỏi họ bấy giờ họ mới chay tịnh”. Chàng rễ đây là ai, nếu không phải là chính Chúa Giêsu, “Lời đă hóa thành nhục thể và ở giữa chúng ta” (Jn 1:14). T́nh trạng không cần phải “thắt lưng” và “thắp đèn lên” chẳng những ở vào thời gian Chúa Giêsu c̣n tại thế, mà cả vào thời điểm cánh chung nữa, như Sách Khải Huyền diễn tả ở đoạn 21 câu 23: “Thành không cần mặt trời hay mặt trăng, v́ vinh quang của Thiên Chúa chiếu soi nó, và đèn của nó là Con Chiên”.

Như thế, sau thời gian Chúa Giêsu không c̣n trên thế gian như “Lời đă hóa thành nhục thể và ở giữa chúng ta” cho đến khi Người lại đến trong vinh quang, thời điểm Người ở cùng Giáo Hội, “một Tân Đô Giêrusalem là Thành Thánh từ trời nơi Thiên Chúa mà xuống”, như Thánh Gioan thị kiến thấy trong Sách Khải Huyền ở đoạn 21 câu 2, th́ chính là thời gian vắng mặt chủ hay thời gian chủ đi vắng, do đó, cũng là thời gian Giáo Hội nói chung và Kitô hữu nói riêng cần phải “thắt lưng và thắp đèn lên sẵn sàng”. Đó là lư do, để trả lời cho câu tông đồ Phêrô hỏi trong bài Phúc Âm Chúa Nhật tuần này, ở phần không buộc đọc: “Lạy Chúa, Chúa ám chỉ dụ ngôn này vào chúng con hay Thày có ư nói cho cả thế giới nữa”, Chúa Giêsu đă gợi ư để vị trưởng tông đồ tự nghĩ về bản thân của ḿnh và chức phận của ḿnh như sau: “Theo ư con th́ ai là người quản lư trung thành khôn ngoan được chủ đặt lên trông coi gia nhân của ḿnh để phân phát phần lúa thóc cho họ”. Qua câu trả lời này của Chúa Giêsu, chúng ta thấy được thêm một ư nghĩa nữa về hành động “thắt lưng” và “thắp đèn lên” nơi thành phần môn đệ của Chúa Kitô, đó là hai tác động biểu hiệu cho thái độ của họ cần phải “trung thành” và “khôn ngoan”, một nhất cử lưỡng động liên quan đến chức phận “quản lư” là để phục vụ nhau, như những ǵ đă được chia sẻ ở cuối vấn đề thứ hai trên đây về dụ ngôn người phú hộ và Lazarô.

Nếu lư do cần phải “thắt lưng” và “thắp đèn lên sẵn sàng” là v́ chủ vắng nhà, th́ mục đích của thái độ nhất cử lưỡng động này là, như Chúa Giêsu đă rơ ràng nói đến trong bài Phúc Âm: “Để khi chủ về gơ cửa th́ mở ngay cho chủ”.

Phải, làm ǵ th́ làm, lúc nào cũng thế, thành phần “quản lư trung thành khôn ngoan được chủ đặt lên trông coi gia nhân của ḿnh” đều làm với mục đích để sửa soạn mọi sự cho chủ, để trông mong chủ về. Ở đây chúng ta thấy có hai điều rất lạ như sau: thứ nhất là việc chủ mà không có ch́a khóa để tự động mở cửa vô nhà của ḿnh, đến nỗi cần phải gơ cửa để viên quản lư của ḿnh mở cửa cho mới vô được; và thứ hai là việc làm chủ mà lại “thắt lưng, đặt họ vào bàn mà hầu hạ họ”, bởi v́ “chủ về thấy họ c̣n tỉnh thức”.

Trước hết, cái lạ đầu tiên là việc chủ mà không có ch́a khóa để có thể tự động vô nhà trong dụ ngôn này không phải là v́ ông bỏ quên ch́a khóa ở nhà, mà là v́ ông đă hoàn toàn tin tưởng và tuyệt đối tín nhiệm thành phần “quản lư” của ḿnh, đến nỗi, như Chúa Giêsu phán cùng tông đồ Phêrô trong Phúc Âm Thánh Mathêu đoạn 16 câu 19 như sau: “Thày sẽ trao cho con ch́a khóa nước trời. Những ǵ con tuyên bố cầm buộc dưới thế cũng bị cầm buộc trên trời; những ǵ con tuyên bố tháo cởi dưới đất cũng được tháo cởi trên trời”. Nếu dưới đất cầm buộc hay tháo cởi th́ trên trời cũng cầm buộc hay tháo cởi như thế, th́ không phải là chỉ có một quyền bính tối thượng, một ch́a khóa duy nhất đă được trao vào tay vị đại diện của Người trên thế gian này sao? Và chiếc ch́a khóa quyền linh này c̣n được các vị thừa tác viên thánh chức của Người dùng để mở cửa chuồng chiên là Chúa Kitô ra mà nuôi dưỡng chiên của Người (xem Jn 10:7, 9), bằng các phép bí tích Người lập.

Sau nữa, cái lạỉ thứ hai là việc chủ trở thành đầy tớ để hầu hạ thành phần gia nhân đă cố gắng tỉnh thức chờ ông về, không phải là v́ ông cảm thấy nợ nần họ, ở chỗ, trong khi ông đi ăn cưới vui vẻ th́ họ phải vất vả thay ông coi nhà, hay ông cần phải nịnh bợ họ, để lần sau họ tiếp tục giữ nhà cho ông một cách “trung thành” và “khôn ngoan”, kẻo ông bị thiệt hại cách nào. Trái lại, ông “thắt lưng” phục vụ họ hoàn toàn là v́ yêu thương trọng kính họ và muốn họ cũng được dự phần làm chủ với ông, như Chúa Giêsu đă làm cho các môn đệ của Người trước Bữa Tiệc Ly trong Phúc Âm Thánh Gioan ở đoạn 13, từ câu 3 đến câu 5: “Biết rằng ḿnh đă từ Thiên Chúa mà đến và phải trở về cùng Thiên Chúa là Cha, Đấng đă trao ban mọi sự cho ḿnh, Chúa Giêsu chỗi dậy khỏi bàn ăn và cởi áo choàng của ḿnh ra. Người lấy tấm khăn quấn quanh ḿnh. Đoạn đổ nước vào chậu và bắt đầu rửa chân cho các môn đệ và lấy khăn quấn bên ḿnh mà lau chân cho họ”.

Như thế, mục đích của thái độ nhất cử lưỡng động “thắt lưng” và “thắp đèn lên” của thành phần môn đệ Chúa Kitô nói chung và của các vị thừa tác viên thay mặt Người nói riêng c̣n là để nhờ đó họ được Người làm cho họ xứng đáng hiệp thông với Người, như Người dứt khoát với riêng tông đồ Phêrô trước khi rửa chân cho ngài: “Nếu Thày không rửa chân cho con, con sẽ không được dự phần với Thày”.

Tóm lại, ư nghĩa câu “thắt lưng và thắp đèn lên sẵn sàng”, như Chúa Giêsu khuyên dạy trong bài Phúc Âm Chúa Nhật XIX Mùa Thường Niên Hậu Phục Sinh Năm C tuần này có thể được hiểu theo hai ư nghĩa: thứ nhất, đó là hăy tỉnh thức và cầu nguyện, và thứ hai, đó là hăy trung thành và khôn ngoan, tuy nhiên, dầu sao hai ư nghĩa thực hành này cũng mới chỉ là nguyên tắc hướng dẫn mà thôi. Tức là Kitô hữu chúng ta phải làm sao biết áp dụng hai ư nghĩa của nguyên tắc hướng dẫn này vào đời sống hằng của chúng ta nữa mới được. Chẳng hạn, là một người chồng và cha, hay một người vợ và mẹ, hoặc một người con và cháu, hay một tu sĩ và giáo sĩ, hoặc là một sinh viên, bác sĩ, kỹ sư, luật sư, cán sự xă hội, chuyên viên tâm lư v.v., chúng ta cần phải “thắt lưng và thắp đèn lên sẵn sàng” như thế nào….?

 

Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL
 

 

HỠI ĐOÀN CON NHỎ


“Hỡi đoàn con nhỏ”. Đây phải là câu nói khiến chúng ta thật sự xúc động. Nó không những nhắc nhở bạn và tôi cái yếu đuối, mỏng ḍn và nghèo nàn của chính ḿnh, mà c̣n chỉ cho chúng ta biết ḿnh là ai, và đang được săn sóc, lo lắng, nâng nưu bởi ai.

Về cái yếu đuối, mỏng ḍn và nghèo hèn của tôi, của bạn, nó gắn liền với thân phận và kiếp người của chúng ta. Chúng ta là những tạo vật nghèo hèn. Phần đông chúng ta sinh ra trong nghèo khó, lớn lên trong nghèo khó, và khi chết cũng trở về với cát bụi trong cái nghèo khó của ḿnh. Bởi một lẽ duy nhất, chúng ta là hư vô, không có ǵ, và cũng không thể tự ḿnh làm được ǵ. Những cái chúng ta có, đang sở hữu, tất cả đến từ bàn tay nhân lành của Thiên Chúa, Cha chúng ta ở trên trời.

C̣n việc chúng ta được săn sóc, lo lắng, cưng chiều bởi ai, th́ tất cả cũng đă biết. Thiên Chúa, Cha nhân lành, người Cha đầy ḷng thương yêu của chúng ta ở trên trời. Bởi v́ nhờ Ngài, cũng chính do Ngài, chúng ta được hiện hữu, được sinh ra vào đời, được lớn lên, và được như ngày hôm nay. Ngài đă cho chúng ta hơi thở, sự sống, trí khôn, tài năng, và sức lực. Ngài là người đă dẫn dắt chúng ta qua mọi nẻo đường đời, từ khi chúng ta c̣n thơ trẻ cho đến ngày hôm nay, và Ngài cũng sẽ tiếp tục dẫn chúng ta tới mục đích của cuộc đời: hạnh phúc Thiên Đàng, quê hương vĩnh cửu.

Tâm t́nh mà Chúa Giêsu đă trải ra cho các môn đệ khi nói với các ông về những băn khoăn, lo lắng, và những thử thách cuộc đời, và cho biết trước rằng cuộc đời đích thực, gia tài đích thực, và sự giầu có đích thực là những ǵ thuộc về nước trời. Ngài như bảo các ông rằng đừng có lo chi những cái thuộc về thế trần. Và trong con mắt Ngài, những môn đệ và cả chúng ta nữa, thật quá đơn sơ, quá bé nhỏ, và quá yếu đuối đến nỗi Ngài không c̣n từ ǵ thích hợp để gọi cho bằng gọi tất cả là “con nhỏ”.

Cũng qua tâm t́nh ấy, chúng ta biết chắc chắn điều này, nếu chúng ta là những con nhỏ của Ngài, chúng ta sẽ không lo thiếu thốn, không sợ nguy hiểm, và không ǵ có thể làm hại được chúng ta. Bởi v́ Ngài là Thiên Chúa toàn năng, và cũng là Cha của chúng ta. Trong khi so sánh ḿnh với những cha mẹ trần gian, Ngài đă nói: “Nếu các ngươi là những kẻ tội lỗi mà c̣n biết cho con cái ḿnh những của tốt lành, Cha trên trời c̣n ban Thánh Thần Ngài cho những kẻ kêu xin người hơn thế nữa” (Lc 11:13).

Thật vậy, Ngài luôn muốn chúng ta hạnh phúc, sung sướng, yêu đời, và hài ḷng với những ǵ Ngài ban tặng. Và một trong những ân huệ đặc biệt ấy chính là sự bằng an của tâm hồn. V́ thế, Ngài nhắc nhở chúng ta “đừng sợ”, và bằng một cử chỉ âu yếm, Ngài đă gọi chúng ta là những con nhỏ. Bởi v́ đối với các trẻ nhỏ th́ không có ǵ làm chúng hoảng sợ khi chúng đang ngồi trên gối mẹ, hoặc dựa đầu vào vai cha chúng. Đây là h́nh ảnh và triết lư sống vừa tâm lư, vừa tâm linh, vừa nhẹ nhàng, nhưng cũng vừa thực tế. Chúa muốn ta không chỉ sống bằng t́nh cảm bông lung, bằng những hoài băo xa vời, hoặc nh́n Ngài bằng những suy luận tŕu tượng, viễn vông. Ngài muốn chúng ta đụng chạm đến Ngài, cảm nhận được Ngài, và thực tế hơn, ḥa nhập vào cuộc sống Ngài bằng t́nh yêu nồng nàn, và đơn thuần tín thác của một trẻ thơ để Ngài săn sóc, lo lắng, và che chở cho chúng ta. Ngài cũng muốn chúng ta bằng an, tin tưởng nơi Ngài, v́ Ngài “đă sẵn ḷng ban nước trời” cho chúng ta: “Hỡi đoàn con nhỏ đừng sợ, v́ Cha các con đă vui ḷng ban nước trời cho các con” (Lc 12:32).

Nước trời là ǵ? Đó không phải là chính Ngài, người Cha nhân từ, Thiên Chúa t́nh thương.

Nước trời là ǵ? Đó không phải là một trạng thái sống bằng an, thanh tịnh và trong sáng. Nó vượt trên mọi lo toan trần thế, mọi mưu tính của con người, và mọi của cải vật chất, những thứ phù du, mau qua và chóng tàn.

Và nước trời là ǵ? Đó không phải là sự ḥa hợp trong t́nh yêu cha con với Ngài. Được làm con Ngài, và được Ngài thương yêu, săn sóc, cũng như cảm nhận được t́nh thương ấy trong chính cuộc sống của ḿnh.

Nhiều người ngược xuôi, vất vả, đôi lúc nguy hiểm đến tính mạng để t́m kiếm những của cải trần thế. Nhưng như nhà phú hộ ngu ngốc kia, chỉ trong đêm nay khi sự chết ập tới, tất cả chỉ là phù du. Hơn nữa, v́ ngu ngốc nên đành để mất linh hồn ḿnh. Vất vả ngược xuôi để rồi tay trắng, đó là trạng thái sống của những người thuộc về thế gian. Ngược lại, nước trời được ban cho những con nhỏ của Chúa là trạng thái sống bằng an, tin tưởng, và tín thác.

“Cha các con đă sẵn ḷng ban nước trời cho các con” (Lc 12:32). Chúa Giêsu thật sự đă khiến chúng ta hết sức xúc động. Ngài đă làm cho tim chúng ta thổn thức và xao xuyến khi gọi chúng ta là những con nhỏ. Nhất là khi nghe Ngài tuyên bố rằng Chúa Cha đă sẵn ḷng ban nước trời cho chúng ta. Cả một đời người, cả một trần gian dài dù vất vả đến đâu, dù hy sinh đến thế nào mà chiếm được nước trời th́ cũng là quá đủ. Nhưng ở đây, Chúa đă hứa ban nước trời cho chúng ta ngay hôm nay và ngay trong lúc này. Đó chẳng phải là Ngài đă thổi vào tâm trí chúng ta ḷng yêu mến, để chúng ta yêu Ngài, và để Ngài hoàn toàn tự do đối xử với chúng ta như người Cha nhân lành, giầu t́nh thương đối xử với con ḿnh. Nếu vậy chúng ta c̣n phải băn khoăn, lo lắng, phiền muộn ǵ đối với những của cải vật chất, phù du, mà không để ḷng yêu mến và tín thác nơi Cha trên trời.

 

Trần Mỹ Duyệt