CHÚA NHẬT XIV QUANH NĂM

BÀI ĐỌC I: Is 66:10-14c

“Đây Ta khiến sông b́nh an chảy vào nó”
Bài trích sách Tiên tri Isaia.

Các ngươi hăy vui mừng với Giêrusalem và hết những ai yêu quư nó, hăy nhảy mừng v́ nó. Hỡi các ngươi là những kẻ than khóc nó, hăy hân hoan vui mừng với nó, để các ngươi bú sữa no nê nơi vú an ủi của nó, để các ngươi sung sướng bú đầy sữa vinh quang của nó. V́ chưng Chúa phán thế nầy: “Ta sẽ làm cho sự b́nh an chảy đến nó như con sông và vinh quang chư dân tràn tới như thác lũ, các ngươi sẽ được bú sữa, được ẵm vào ḷng và được nâng niu trên đầu gối. Ta sẽ vỗ về các ngươi như người mẹ nâng niu con, và tại Giêrusalem, các người sẽ được an ủi. Các ngươi sẽ xem thấy, ḷng các ngươi sẽ hân hoan, và các ngươi sẽ nẩy nở như hoa cỏ, và tôi tớ Chúa sẽ nh́n biết bàn tay của Chúa.

Lời của Chúa.


Đáp Ca: (Xin mời Cộng đoàn thưa)

Toàn thể Đất Nước, hăy reo mừng Thiên Chúa.

1.      Toàn thể Đất Nước hăy reo mừng Thiên Chnúa, hăy ngợi vinh quang danh Người, hăy kính dâng Người lời khen ngợi hiển vinh. Hăy thưa cùng Thiên Chúa: kinh ngạc thay sự nghiệp Chúa.

2.      Toàn thể Đất Nước thờ lạy và ca khen Ngài, ca khen danh thánh của Ngài. Hăy tới và nh́n coi sự nghiệp của Thiên Chúa, Người thi thố những chuyện kinh ngạc giữa con cái người ta!

3.      Người biến bể khơi thành nơi khô cạn, người ta đă đi bộ tiến qua sông, bởi đó ta hăy hân hoan trong Chúa. Với quyền năng Người thống trị tới muôn đời.

4.      Phàm ai tôn sợ Chúa, hăy đến, hăy nghe tôi kể lại, Chúa đă làm cho linh hồn tôi những điều trọng đại biết bao! Chúc tụng Chúa là Đấng không hất hủi lời tôi nguyện, và không rút lại ḷng nhân hậu đối với tôi.


BÀI ĐỌC II: Gal 6:14-18

“Tôi mang trong ḿnh tôi những dấu thánh của Chúa Giêsu”
Bài trích thơ Thánh Phaolô Tông đồ gởi tín hữu Galata.

Anh em thân mến, phần tôi ước ǵ tôi đừng khoe ḿnh về một điều ǵ khác, ngoại trừ về thập giá Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta. Nhờ cây thập giá mà thế gian đă chịu đóng đinh cho tôi, và tôi cho thế gian. V́ chưng trong Đức Kitô có cắt b́ hay không cũng chẳng có giá trị ǵ, điều quan trọng là trở nên một tạo vật mới. Nguyện chúc b́nh an và ḷng thương xót đến với những ai rập theo qui tắc đó, và cho cả Israel của Thiên Chúa nữa. Từ nay trở đi, ước ǵ không ai làm phiền tôi nữa; v́ tôi mang trong ḿnh tôi dấu thánh của Chúa Giêsu. Anh em thân mến, nguyện ân sủng của Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, ở cùng anh em. Amen.

Lời của Chúa.


(Xin mời Cộng đoàn đứng)
Alleluia, alleluia. — Chúa phán: “Nếu ai yêu mến Thầy th́ sẽ giữ lời Thầy, và Cha Thầy sẽ yêu mến người ấy, và Chúng Ta sẽ đến và ở trong người ấy”. — Alleluia.


PHÚC ÂM: Lc 10:1-12, 17-20

“Sự bằng yên của các con sẽ đến trên người ấy”
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.

Khi ấy, Chúa chọn thêm bảy mươi hai người nữa và sai các ông cứ từng hai người đi trước Người, đến các thành và các nơi mà chính Người sẽ tới. Người bảo các ông rằng: “Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt th́ ít; vậy các con hăy xin chủ ruộng sai thợ đến gặt lúa của Người. Các con hăy đi. Nầy Ta sai các con như con chiên ở giữa sói rừng. Các con đừng mang theo túi tiền, bao bị, giày dép, và đừng chào hỏi ai dọc đường. Vào nhà nào, trước tiên các con hăy nói: “B́nh an cho nhà nầy”. Nếu ở đấy có con cái sự b́nh an, th́ sự b́nh an của các con sẽ đến trên người ấy. Bằng không, sự b́nh an lại trở về với các con. Các con ở lại trong nhà đó, ăn uống những thứ họ có, v́ thợ đáng được trả công. Các con đừng đi nhà này sang nhà nọ. Khi vào thành nào mà người ta tiếp các con, các con hăy ăn những thức người ta dọn cho. Hăy chữa các bệnh nhân trong thành và nói với họ rằng: “Nước Thiên Chúa đă đến gần các ngươi”. Khi vào thành nào mà người ta không tiếp đón các con, th́ hăy ra giữa các phố chợ và nói: “Cả đến bụi đất thành các ngươi dính vào chân chúng tôi, chúng tôi cũng xin phủi trả lại các ngươi. Nhưng các ngươi hăy biết rơ điều nầy: Nước Thiên Chúa đă đến gần”. Ta bảo các con, ngày ấy thành Sôđôma sẽ được xử khoan dung hơn thành này”. Bảy mươi hai ông trở về rất vui mừng và nói rằng: “Thưa Thầy, nhân danh Thầy th́ cả ma quỷ cũng vâng phục chúng con”. Người bảo: “Ta đă thấy Satan từ trời sa xuống như luồng chớp. Nầy Ta đă ban cho các con quyền giày đạp rắn rít, bọ cạp, mọi quyền phép của kẻ thù, và không có ǵ có thể làm hại được ác con; nhưng hăy vui mừng v́ tên các con đă được ghi trên trời”.

Phúc Âm của Chúa.

Sống Lời Chúa Hôm Nay

Vai tṛ của người môn đệ nhân chứng là ở sứ mạng “ra đi”

Bài Phúc Âm Chúa Nhật XIV Mùa Thường Niên Năm C hôm nay lại càng cho chúng ta thấy rơ chiều hướng của thời điểm Mùa Thường Niên Hậu Phục Sinh, một thời điểm Giáo Hội tưởng nhớ Mầu Nhiệm Chúa Kitô không tỏ ḿnh ra cho dân Do Thái, nhất là cho các tông đồ như thời điểm Hậu Giáng Sinh nữa, mà là tỏ ḿnh ra cho chung nhân loại qua nhân chứng của ḿnh là Giáo Hội. Không phải hay sao, Chúa Nhật XII Mùa Thường Niên Hậu Phục Sinh Năm C hai tuần trước chúng ta đă chia sẻ bài Phúc Âm về chủ đề cốt lơi của người môn đệ nhân chứng là ở niềm tin “Thày Là”, Chúa Nhật XIII mới tuần trước về chủ đề tinh thần của người môn đệ nhân chứng là ở thái độ “theo Thày”, và Chúa Nhật XIV hôm nay về chủ đề vai tṛ của người môn đệ nhân chứng là ở sứ mạng “ra đi”. Đó là lư do chúng ta thấy trong bài Phúc Âm theo Thánh Luca đoạn 10 Chúa Nhật tuần này, Giáo Hội chỉ muốn nhấn mạnh đến việc truyền giáo, từ câu 1 đến câu 9, hơn là đến hậu quả và thành quả truyền giáo, từ câu 10 đến 12 và từ câu 17 đến 20, phần được để trong ngoặc không buộc phải đọc. Tuy nhiên, trong 9 câu Phúc Âm chính yếu cho Chúa Nhật XIV Mùa Thường Niên Năm C Chúa Nhật tuần này, chúng ta thấy một số điều Chúa Kitô nói và làm khiến người đọc hay người nghe thắc mắc không ít và muốn biết Người thực sự có ư nói ǵ và dạy ǵ?

 

Đúng thế, sau đây là những vấn đáp cho bài Phúc Âm hôm nay:

 

1.      Tại sao Chúa Giêsu lại “chọn thêm 72 người nữa”, chẳng lẽ 12 vị tông đồ chưa đủ hay sao, hoặc là tại các tông đồ không đủ tài đức, chẳng hạn hai trong các vị đă đ̣i sát hại người ta như bài Phúc Âm lần trước đề cập tới, hay có lúc các vị c̣n đầu óc trần tục, tỏ ra muốn phân tranh với nhau về ngôi thứ (xem Lk 9:46-48)?

 

Lư do tại sao Chúa Giêsu “chọn thêm 72 người nữa” đă được Người cho biết ngay câu mở đầu những ǵ Người muốn nhắn nhủ các vị trước khi các vị ra đi thi hành sứ vụ thừa sai của ḿnh, đó là câu: “Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt th́ ít; vậy các con hăy xin chủ ruộng sai thợ đến gặt lúa của Ngài”. “72 người nữa” này chính là nhóm thợ gặt tiên phong được sai đi gặt lúa cho chủ ruộng vậy. Ở đây, chúng ta nên lưu ư là Phúc Âm Thánh Mathêu ở toàn đoạn 10 lại cho biết là Chúa Kitô đă chọn và sai 12 tông đồ đi, với những lời tương tự, tuy dài hơn và chi tiết hơn, những ǵ Người căn dặn “72 người nữa” trong Phúc Âm Thánh Luca hôm nay. Ở đây, trong chính cái mâu thuẫn giữa hai tŕnh thuật Phúc Âm có vẻ khác nhau và nghịch nhau này, chúng ta lại thấy chứng cớ rơ ràng cho thấy nhu cầu truyền giáo cần thêm nhiều thợ gặt. Ở chỗ, theo Phúc Âm Thánh Mathêu, Chúa Kitô đă sai 12 tông đồ đi, sau đó, theo Phúc Âm Thánh Luca, Người c̣n “chọn thêm 72 người nữa” cũng để sai các vị đi. Tóm lại, việc truyền giáo chẳng những là trách nhiệm của hàng giáo phẩm kế thừa các thánh tông đồ, mà c̣n của tất cả những ai mang danh môn đệ Chúa Kitô nữa vậy.

 

“Thợ gặt th́ ít” đây, trước hết có thể hiểu là hàng giáo phẩm và giáo sĩ, một thành phần thiểu số và “ít” ỏi, bởi đó mới cần tới cả thành phần tu sĩ và giáo dân. Tuy nhiên, sứ vụ truyền giáo của thành phần tu sĩ và giáo dân không phải là chỉ để bổ khuyết hay hỗ trợ hàng giáo phẩm và giáo sĩ  mà thôi, hơn thế nữa, theo bản chất của phép rửa đ̣i hỏi, hay bản chất của chính vai tṛ làm môn đệ Chúa Kitô đ̣i hỏi, th́ đă là Kitô hữu, dù là giáo dân hay giám mục hoặc giáo hoàng, tất cả đều phải “là muối đất, là ánh sáng” (Mt 5:13-14).

 

2.      Tại sao Người lại sai các vị môn đệ này đi từng cặp “hai người một”, chẳng lẽ thành phần “72 người nữa’ này toàn là những người mới chưa hề ở với Người, lại là thành phần c̣n trẻ trung và ngây ngô lắm hay sao?

 

Lư do tại sao Chúa Kitô sai “72 người nữa” này ra đi từng cặp “hai người một” là v́, ngay sau khi truyền cho các vị: “Các con hăy ra đi”, Người liền báo cho các vị biết trước những ǵ bất hạnh chắc chắn sẽ xẩy ra cho các vị, chứ không giấu diếm, đó là số phận của các vị: “như chiên giữa sói rừng”. Như thế, các vị cần phải đi đôi với nhau “hai người một”, mục đích trước hết là để nâng đỡ nhau, như trường hợp “2 môn đệ đi về làng Emmau” (Lk 24:13) với tâm trạng hoang mang buồn nản về biến cố Thày ḿnh đă tử nạn mà lại nghe là Người đă phục sinh. Chính nhờ “ở đâu có hai ba người họp lại v́ danh Thày, Thày sẽ ở giữa họ”, như Người quả quyết với các tông đồ trong Phúc Âm Thánh Mathêu ở đoạn 18 câu 20, mà Người đă thực sự đến tỏ ḿnh ra cho cặp môn đệ hai người này, làm cho các vị đă hoàn toàn nhận ra Người. Bởi vậy, qua h́nh ảnh “hai người một” được sai đi này, chúng ta lại càng thấy được ư Chúa Kitô muốn việc truyền giáo chẳng những là của mọi thành phần, cả giáo phẩm lẫn giáo dân, mà c̣n là một việc làm chung nữa, v́ đó là việc Người tiếp tục tỏ ḿnh ra cho thế gian, qua mối hiệp nhất của thành phần môn đệ của Người. Trong sổ bộ các thánh tử đạo, cách riêng 117 vị tử đạo Việt Nam, chúng ta thấy liệt kê cả hàng giám mục, giáo sĩ, tu sĩ (Thày Giảng) và giáo dân.

 

3.      Tại sao Người lại sai các môn đệ này “đi trước Người đến các thành và các nơi Ngụi sẽ tới” để làm ǵ, trong khi chính bản thân Người đă từng đi nhiều nơi và đă gặp chống đối, phủ nhận; chẳng lẽ đây là phương cách mới mẻ Người muốn sử dụng để thử nghiệm xem việc Người tỏ ḿnh ra có công hiệu hơn hay chăng?

 

Lư do tại sao Chúa Kitô sai các môn đệ “đi trước Người đến các thành và các nơi Người sẽ tới”, v́ mục đích của việc Giáo Hội truyền giáo, hay thừa sai truyền giáo, là để dọn đường cho thế gian có thể nhận biết Chúa Kitô để họ được sự sống đời đời. Thật ra, khi sai hai phái đoàn thừa sai đi truyền giáo bấy giờ, phái đoàn thứ nhất là 12 tông đồ và phái đoàn thứ hai thêm “72 người nữa”, Chúa Kitô chưa tỏ hết ḿnh ra, do đó, các môn đệ của Ngụi, với vai tṛ như hừng đông báo trước mặt trời công chính đang lên, cần phải dọn ḷng trước cho dân Do Thái đang trông đợi Đấng Thiên Sai đến biết rằng, sẽ có một “Đấng đến sau tôi song cao trọng hơn tôi”, như vị tiền hô của Người đă thực hiện trong Phúc Âm Thánh Gioan đoạn 1 câu 30. Thế nhưng, kể cả sau khi Người đă tỏ hết ḿnh ra qua cuộc Vượt Qua của Người từ tử giá đến phục sinh rồi, tức đă giải thoát con ngụi “vuọt qua sự chết mà vào sự sống” (Jn 5:24) rồi, như ở vào thời điểm Giáo Hội chúng ta đang sống đây, các vị thừa sai Thời Tân Uóc vẫn phải tiếp tục làm việc dọn đụng này, v́ chung loài ngụi vẫn chưa nhận biết Chúa Kitô. Đó là ư nghĩa làm nên thành phần chứng nhân Chúa Kitô, thành phần làm cho thế gian nhận biết Chúa Kitô, chẳng những qua lời rao giảng của ḿnh mà c̣n qua chính tinh thần sống đạo của ḿnh nữa. Một khi thế gian nhận biết Chúa Kitô qua họ, không phải là họ đă thực sự “đi trước Người đến các thành và các nơi Người sẽ tới” hay sao?

 

4.      Tại sao Người cho các môn đệ này biết Người sai họ “đi như chiên giữa sói rừng” mà lại bảo họ “đừng chào hỏi ai dọc đường”, một thái độ chẳng những dễ làm mất cảm t́nh với người ta mà lắm khi c̣n khiến cho người ta ghét bỏ ḿnh nữa?

Ở đây Chúa Kitô chỉ bảo các vị thừa sai “đừng chào hỏi ai dọc đường” thôi, chứ không bảo ai chào ḿnh th́ đừng chào lại, nhất là đến nơi nào rồi th́ Người lại dặn các vị hăy chào chúc “b́nh an cho nhà này”. Như thế, lư do tại sao Chúa Kitô bảo các vị “đừng chào hỏi ai dọc đường”, theo tôi, là v́ “dọc đường” đây liên quan đến vấn đề ngoại giao, vấn đề vận động, trong khi đó, Người không muốn việc loài người nhận biết chân lư, nhận biết Người chỉ v́ nể nang nhau, cảm t́nh với nhau, hay v́ bất cứ một lư do nào đó trần tục, để rồi, như một ngôi nhà xây trên cát, khi băo tố tới liền sụp đổ tan tành, như Người đă khẳng định ở Bài Giảng Trên Núi trong Phúc Âm Thánh Mathêu đoạn 7 câu 25 và 26. Chính v́ ư thức được vấn đề liên hệ “dọc đường” có vẻ nguy hại hơn là sinh lợi này mà, hơn ai hết, Vị Tông Đồ Dân Ngoại đă tuyên bố với Kitô hữu Côrintô ở  Bức Thư Thứ Nhất, đoạn 1 câu 17 thế này: “Chúa Kitô đă không sai tôi làm phép rửa, mà là rao giảng phúc âm, tuy nhiên, không phải bằng lời lẽ khéo léo kẻo thập giá của Chúa Kitô mất hết ư nghĩa của ḿnh”.

 

5.      Tại sao Người c̣n bảo các vị “đừng mang theo túi xách, bao bị, giầy dép” là những thứ tùy thân tối thiểu và tối ư cần thiết cho một cuộc hành tŕnh, chẳng lẽ đó là cách háy nhất trong việc kéo chú ư của người ta và dễ đánh động ḷng người nhất hay sao?

 

Lư do tại sao Chúa Kitô bảo các vị môn đệ thừa sai “đừng mang theo túi xách, bao bị, giầy dép” là v́ Người muốn nhấn mạnh đến tinh thần hoàn toàn dấn thân quên ḿnh của các vị, một tinh thần không thể thiếu để các vị có thể hoàn thành một sứ mệnh cao cả, một công cuộc của Thiên Chúa. Luật độc thân linh mục nơi Giáo Hội Công Giáo Latinh không phải đă được qui định theo chiều hướng này hay sao? Nếu các vị thừa sai c̣n lo đến hay chỉ để ư đến những thứ phụ thuộc và lặt vặt, không sớm th́ muộn, các vị chắc chắn sẽ trở thành, như Chúa Kitô quả quyết ở cuối bài Phúc Aâm tuần trước: “cầm cầy mà c̣n quay trở lại th́ không xứng đáng với Nước Thiên Chúa”, một Nước Thiên Chúa Người đă dứt khoát kêu gọi các tông đồ ở Bài Giảng Trên Núi trong Phúc Âm Thánh Mathêu đoạn 6 câu 33 là phải được t́m kiếm trước hết và trên hết, rồi mọi sự khác sẽ được ban cho sau. Quả thực, trong bài Phúc Âm Chúa Nhật tuần này, Chúa Kitô đă đề cập đến những thứ khác sẽ được Thiên Chúa lo liệu cho các vị thừa sai chỉ chuyên tâm rao giảng Nước Thiên Chúa, khi Người nhắc đến sự kiện các vị sẽ được tiếp đăi và ăn uống xứng với công lao của các vị.

 

6.      Tại sao sau khi Người bảo các môn đệ cứ ăn uống những thứ người ta dọn cho rồi dặn các vị tiếp “đừng đi nhà này sang nhà khác”, phải chăng Người có ư nói với các vị rằng hễ ai có cảm t́nh với ḿnh, tiếp đăi ḿnh tử tế th́ ở, bằng không th́ hăy dũ áo “phủi bụi chân” ra đi?

 

Trước hết, chúng ta nên lưu ư, Chúa Kitô không bảo chỉ ở cố định nguyên một nhà và đừng đi nhà khác. Và lư do tại sao Chúa Kitô bảo các môn đệ thừa sai “đừng đi nhà này sang nhà khác” không phải là v́ và chỉ v́ được họ tiếp đăi tử tế, hơn là v́ nhà ấy đă tin tuỏng các vị, một niềm tin mới chớm nở nên cần phải được củng cố thêm cho vững vàng hơn nữa. Bởi thế, ở đoạn Phúc Âm không buộc đọc hôm nay, Người có đề cập đến trường hợp ngược lại, trường hợp hễ ở đâu không tiếp rước các vị th́ các vị hăy phủi bụi ra đi. Thật vậy, việc “đừng đi nhà này sang nhà khác” liên quan đến niềm tin chân chính hơn là đến t́nh cảm cá nhân tự nhiên, như trường hợp Chúa Kitô được Phúc Âm Thánh Gioan thuật lại ở đoạn 4 từ câu 40 đến 41, trường hợp Người đă ở lại 2 ngày với dân làng Samaritanô, một dân làng đă nghe lời của người phụ nữ trong họ về loan báo cho họ biết rằng chị đă được gặp một vị tiên tri ở bờ giếng Giacóp. Việc Người ở lại với dân làng Samaritanô này là để niềm tin gián tiếp của họ nơi Người được trọn vẹn hơn. Đó là lư do Phúc Âm Thánh Gioan thuật lại thái độ của dân làng ngoại lai này trước và sau thời gian Chúa Kitô ở với họ thế này. Trước khi gặp Người th́ “nhiều người Samaritanô ở làng đó tin tưởng Người v́ chứng từ của người phụ nữ”; để rồi sau khi được thực sự đích thân ở với Người rồi th́: “Nhờ những lời Người nói nên nhiều người khác đă tin tưởng. V́ họ nói với người phụ nữ rằng: ‘Chúng tôi tin tưởng không phải do lời chị thuật lại nữa. Chính chúng tôi đă nghe và chúng tôi biết rằng vị này thực sự là Đấng cứu thế’”.

 

7.      Tại sao Chúa không đề cập đến chủ đề cần phải rao giảng trước, chủ đề “Nước Thiên Chúa đă đến”, mà lại nói đến chủ đề cuối cùng sau tất cả những điều khác, nhất là sau khi nói với các vị “hăy ăn những thứ người ta dọn cho”, làm như phải ăn rồi mới nói, theo kiểu có vay có trả vậy?

 

Lư do tại sao Chúa Kitô không đề cập đến chủ đề “Nước Thiên Chúa đă đến” trước hết mà sau hết, là v́ con người cần phải sửa soạn đàng hoàng rồi mới có thể lănh hội được chân lư. Mà điều kiện thiết yếu để con người có thể nhận ra sự thật đây là ǵ, nếu không phải là một tâm hồn bằng an, một tâm hồn chẳng những khao khát và t́m kiếm chân thiện mỹ của một kẻ thiện tâm: “bằng an dưới thế cho người thiện tâm” (Lk 2:14), mà c̣n là một tâm hồn không bị chi phối bởi t́nh cảm hay tư lợi, là những ǵ vốn làm cho con người không thể nhận ra chân thiện mỹ, trái lại, qua hoàn cảnh bất hạnh trên đời, tâm hồn b́nh an này c̣n có thể nhờ đó nhận ra chân thiện mỹ nữa. Tuy nhiên, một b́nh an như thế con người trần gian không thể nào t́m thấy được ở trên cuộc đời ô trọc này, ngoại trừ thứ b́nh an Chúa Kitô để lại cho thành phần môn đệ của Người, như được Phúc Âm Thánh Gioan ghi nhận ở đoạn 14 câu 27, và quả quyết với các vị ở đoạn 16 câu 33 thế này: “Các con sẽ t́m thấy b́nh an nơi Thày. Trên dương gian các con sẽ gặp khốn khó. Nhưng hăy can đảm lên! Thày đă thắng thế gian”. Phải, cần phải có thứ b́nh an Chúa Kitô ban cho các môn đệ sau khi Người sống lại từ trong kẻ chết (xem Jn 20:19,26), con người mới có thể nhận biết Người, chấp nhận Người và theo Người. Đó là lư do, ngay mở đầu những ǵ Người nói về việc truyền giáo, Người đă căn dặn các vị thừa sai môn đệ của Người biết các vị cần phải làm sao cho người ta biết lắng đọng đă: “Vào nhà nào, trước tiên các con hăy nói: ‘B́nh an cho nhà này’”. Nếu b́nh an của thành phần môn đệ thừa sai làm cho người thiện tâm nhờ đó có thể sẵn sàng và dễ dàng chấp nhận Tin Mừng “Nước Thiên Chúa đă đến”, th́ quả thực tác động chào chúc mở đầu này của họ đă cho thấy rất xác thực bản chất chứng nhân của họ là thành phần được Chúa Kitô sai “đi trước đến các thành và các nơi Người sẽ tới”.

 

Qua 7 vấn đáp trên đây liên quan đến ư nghĩa của bài Phúc Âm Chúa Nhật XIV tuần này, chúng ta thấy được một điều hết sức chân thật này, đó là Lời Chúa nói không bao giờ qua đi, chẳng hạn những ǵ Chúa dạy 72 môn đệ đi truyền giáo trong bài Phúc Âm Chúa Nhật tuần này, tuy hợp với trường hợp của các vị ấy bấy giờ, lúc Chúa Kitô chưa hoàn toàn tỏ ḿnh ra, mà c̣n áp dụng cho cả thời Giáo Hội hiện đại nữa về vấn đề truyền giáo, đó là vấn đề được Vị Tông Đồ Dân Ngoại Phaolô ư thức và chia sẻ trong bài đọc thứ hai: “Nhờ cây thập giá mà thế gian đă bị đóng đanh cho tôi và tôi cho thế gian. V́ chưng, trong Đức Kitô, có cắt b́ hay không cũng chẳng có giá trị ǵ, điều quan trọng là trở nên một tạo vật mới”?

 

Trong bài Phúc Âm cho Chúa Nhật 14 Thường Niên năm C, chúng ta thấy Chúa Kitô thêm 72 môn đệ đi rao giảng “như chiên giữa sói rừng”. Đúng thế, hôm 30/6/2007, Đức Thánh Cha Biển Đức XVI đă gửi cho tín hữu Công Giáo ở Trung Hoa một bức thư. Kèm theo Bức Thư của ĐTC, văn pḥng báo chí Ṭa Thánh cũng phổ biến cả một bản phụ chú giải thích thêm về t́nh h́nh Giáo Hội ở Trung Hoa, liên quan tới nguyên do của bức thư và nội dung của bức thư, với đoạn phụ chú chính yếu tiêu biểu sau đây: “Cẩn thận phân tích t́nh h́nh Giáo Hội ở Trung Hoa, Đức Thánh Cha Biển Đức XVI thấy được sự kiện là cộng đồng này đang chịu đựng trong nội bộ t́nh trạng xung khắc bao gồm cả tín hữu lẫn các vị mục tử. Tuy nhiên, ngài nhấn mạnh rằng t́nh trạng đau thương này không xẩy ra bởi những chủ trương tín lư khác nhau, song là thành quả liên quan tới ‘vai tṛ quan trọng của những thực thể đă từng bị áp đặt như là các thành phần quyết định về đời sống của cộng đồng Công Giáo’. Đó là các thực thể có những mục đích công khai bất khả dung hợp với tín lư Công Giáo, đặc biệt là việc muốn áp dụng những nguyên tắc độc lập, tự trị và tự điều hành Giáo Hội”. Trong cùng ngày 30/6, chính phủ Trung Cộng đă cấm phổ biến Bức Thư này và lên tiếng như sau: “Chủ trương của Trung Hoa về vấn đề cải tiến những liên hệ Trung Hoa và Vatican là những ǵ nhất trí, tức là Vatican phải cắt đứt những mối liên hệ ngoại giáo với Đài Loan và phải nh́n nhận Cộng Ḥa Nhân Dân Trung Hoa như là một chính quyền hợp lệ duy nhất đại diện cho toàn thể Trung Hoa… Yêu cầu Ṭa Thánh Vatican đừng bao giờ can thiệp vào các việc nội bộ của Trung Hoa, kể cả việc nhân danh tôn giáo đi nữa. Chúng tôi hy vọng bên Vatican hăy thực hiện những việc cụ thể và không tạo ra những cản trở mới”.

 

Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL