|
BÀI ĐỌC I: Am 8:4-7
“Chống lại những
kẻ lấy tiền mua người nghèo” Hăy nghe đây, hỡi những ai đàn áp kẻ nghèo khó và muốn tiêu diệt hết những kẻ bần cùng trong cả nước. Các ngươi bảo: “Bao giờ qua tuần trăng mới để chúng tôi bán hàng? Khi nào hết ngày Sabbat để chúng tôi bán lúa mạch. Chúng tôi sẽ giảm lường đong, tăng giá và làm cân giả. Chúng tôi sẽ lấy tiền mua người nghèo, lấy đôi dép đổi lấy người túng thiếu. Chúng tôi sẽ bán lúa mục nát”. V́ Giacób kiêu căng, Chúa đă thề rằng: “Ta sẽ lăng quên tất cả việc chúng làm cho đến cùng”. Lời của Chúa.
Hăy ngợi khen Chúa, Đấng nâng cao kẻ túng thiếu. 1. Hăy ngợi khen, hỡi những người tôi tớ Chúa, chư vị hăy ngợi khen danh Chúa. Nguyện danh Chúa được chúc tụng từ bây giờ và cho đến muôn đời. 2. Chúa siêu việt trên hết thảy chư dân, trên muôn cơi trời, là vinh quang của Chúa... và Người để mắt nh́n coi khắp cả trên trời dưới đất. 3. Người nâng cao kẻ túng thiếu từ chỗ bụi tro, và cất nhắc bạn cơ bần từ nơi phẩn thổ, hầu cho họ ngồi với những bậc quân vương, với những bậc quân vương của dân Người.
“Cầu nguyện cùng
Thiên Chúa cho mọi người. Ngài muốn mọi người được cứu độ” Trước tiên, cha khuyên con hăy cầu xin, khẩn nguyện, kêu van và tạ ơn cho mọi người: cho vua chúa, và tất cả những bậc vị vọng, để chúng ta được sống bằng yên vô sự, trong tinh thần đạo đức và thanh sạch. Đó là điều tốt lành và đẹp ḷng Đấng Cứu Độ chúng ta là Thiên Chúa. Người muốn cho mọi người được cứu rỗi và đến nhận biết chân lư. V́ chỉ có một Thiên Chúa, và một Đấng Trung Gian giữa Thiên Chúa và loài người, là Đức Giêsu Kitô, cũng là con người. Người đă phó ḿnh làm giá cứu chuộc thay cho mọi người, để nên chứng tá trong thời của Người, mà v́ chứng tá đó, cha đă được đặt lên làm kẻ rao giảng, làm Tông đồ (cha nói thật chớ không nói dối), và làm Thầy dạy Dân Ngoại trong đức tin và chân lư. Vậy cha muốn rằng những người đàn ông cầu nguyện trong mọi nơi, hăy giơ lên hai tay thanh sạch, không oán hờn và cạnh tranh.
Lời của Chúa.
(Xin mời Cộng đoàn đứng)
“Các con không
thể làm tôi Thiên Chúa mà lại làm tôi tiền của được” Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Một người phú hộ kia có một người quản lư: và người nầy bị tố cáo đă phung phí của chủ. Ông chủ gọi người quản lư đến và bảo rằng: “Tôi nghe nói anh sao đó? Anh hăy tính sổ công việc quản lư của anh, v́ từ nay anh không thể làm quản lư nữa”. Người quản lư nghĩ thầm rằng: “Tôi phải làm thế nào, v́ chủ tôi cất chức quản lư của tôi? Cuốc đất th́ không nổi, ăn mày th́ hổ ngươi. Tôi biết phải liệu thế nào, để khi mất chức quản lư, th́ sẽ có người đón tiếp tôi về nhà họ”. Vậy anh gọi từng con nợ của chủ đến và hỏi người thứ nhất rằng: “Anh mắc nợ của chủ tôi bao nhiêu?” Người ấy đáp: “Một trăm thùng dầu”. Anh bảo người ấy rằng: “Anh hăy lấy văn tự, ngồi xuống mau mà viết lại: năm mươi”. Rồi anh hỏi người khác rằng: “C̣n anh, anh mắc nợ bao nhiêu? Người ấy đáp: “Một trăm giạ lúa miến”. Anh bảo người ấy rằng: “Anh hăy lấy văn tự mà viết lại: tám mươi”. Và chủ khen người quản lư bất lương đó đă hành động cách khôn khéo: v́ con cái đời nầy khi đối xử với đồng loại th́ khôn khéo hơn con cái sự sáng. Phần Thầy, Thầy bảo các con: “Hăy dùng tiền gian dối mà mua lấy bạn hữu, để khi mất hết tiền bạc, th́ họ sẽ đón tiếp các con vào chốn an nghỉ đời đời. Ai trung tín trong việc nhỏ, th́ cũng trung tín trong việc lớn; ai gian dối trong việc nhỏ, th́ cũng gian dối trong việc lớn. Vậy nếu các con không trung thành trong việc tiền của gian dối, th́ ai sẽ giao phó của chân thật cho các con? Không đầy tớ nào có thể làm tôi hai chủ: v́ hoặc nó ghét chủ nầy và mến chủ kia: hoặc phục chủ nầy và khinh chủ nọ. Các con không thể làm tôi Thiên Chúa mà lại làm tôi tiền của được”. Phúc Âm của Chúa.
----------------------------------
Có những lúc đầy tớ đóng vai chủ nhân ông…
Qua dụ ngôn về cách thức người quản lư giải quyết vấn đề tương lai của ḿnh, sau khi biết được ḿnh sắp bị chủ cho giải nghệ, người ta có thể hiểu lầm là trong những trường hợp đặc biệt, con người ta có thể sống gian dối xảo quyệt. Bởi v́, theo lời của Chúa Giêsu th́ việc làm của người quản lư này đă được ông chủ khen ngợi. Thật vậy, đọc kỹ bài Phúc Âm chúng ta thấy, qua hành động khôn khéo của người quản lư trong dụ ngôn, Chúa Giêsu muốn khuyên dạy con người là “hăy dùng tiền của gian dối mà mua lấy bạn hữu, để khi mất hết tiền bạc, th́ họ sẽ đón tiếp các con vào chốn an nghỉ đời đời”.
Thật vậy, có thể trong quá khứ người quản lư bê bối sắp bị chủ cho giải nghệ này đă phung phá tiền bạc của chủ cho những ǵ có lợi riêng cho bản thân ḿnh, như lấy tiền của chủ để tiêu xài lung tung, hoặc không chịu làm lợi cho chủ mà chỉ biết lợi dụng quyền thế để lên mặt ra oai và hưởng thụ ăn chơi nhậu nhoẹt (x Mt 24:48-49), hay dùng tài sản của chủ để đầu tư làm giầu lén lút cách nào đó. Người quản lư này bê bối đến nỗi chẳng c̣n biết ai nợ nần của chủ ra sao nữa, phải hỏi con nợ mới biết được nợ nần của chủ ra sao.
Chúa Giêsu, qua miệng lưỡi của người chủ trong dụ ngôn, khen người quản lư sắp bị chủ cho giải nghệ này, ở việc anh ta khôn khéo giải quyết hậu sự có lợi cho tương lai của anh ta, khôn khéo không phải ở đường lối gian dối của anh ta cho bằng ở chỗ anh ta biết quay trở về với giá trị làm người, một giá trị nặng về nhân bản, về t́nh nghĩa (bác ái – tha nợ) hơn là về kinh tế, về lợi lộc vật chất. Nghĩa là Người khuyên chúng ta hăy đặt đức bác ái lên trên hết, nhất là trên tiền bạc vật chất, trong hết mọi việc hăy làm theo chiều hướng bác ái; bằng không, nếu c̣n coi của hơn người, c̣n tham lam thất đức, th́ không thể tôn thờ và phụng sự Thiên Chúa được, không thể có đức bác ái trọn lành.
Thật ra, việc làm có vẻ gian dối của người quản lư sắp bị chủ cất chức cho giải nghệ này là một hành động hợp với ư chủ. Bởi v́, sống gần chủ người quản lư này biết chủ của ḿnh hơn ai khác, một người chủ hết sức tốt lành nhân đạo, đến nỗi, ai không thể trả nợ mà van xin ông, ông có thể xóa hết nợ ngay lập tức (x Mt 18:26-27). Như thế, bất cứ điều ǵ người quản lư này, lúc c̣n tại chức, làm trong phạm vi của ḿnh, tự bản chất của nó đều hiệu thành, chẳng hạn như vấn đề giảm nợ cho con nợ. Nghĩa là bất cứ con nợ nào được người quản lư này giảm nợ cho th́ về sau ông chủ cũng không đ̣i lại nữa.
Vấn đề được đặt ra ở đây là dù việc có thành theo phạm vi quyền hạn nhưng vẫn có tội theo phạm vi luân lư. Nhưng nếu hành động ấy lại là một khi hành động đă được chủ khen, th́ trước mặt chủ, hành động lén lút giảm nợ của người quản lư cũng có thể chấp nhận được, cũng có thể thứ tha và thông cảm. Dầu sao người quản lư cũng biết nhận lỗi chứ không mù quáng hay cứng đầu chạy tội bằng những lư lẽ ngụy biện, thậm chí đă t́m cách đền tội bằng việc dựa vào thế giá của chủ và theo tinh thần nhân hậu của chủ để thực thi những việc bác ái bằng chính những tài sản của chủ. Như thế, một cách gián tiếp và sâu xa, hành động của người quản lư sắp bị giải nghệ này cũng là hành động của một người bề dưới nhận biết và tuyên dương bề trên là chủ của ḿnh trước mặt thành phần con nợ.
Nếu biết lợi dụng các vật tùy thân mau qua mà thực hiện đức bác ái là những ǵ có thể thu phục được ḷng người và mua chuộc được bạn bè như thế, th́ con người nghĩ được như vậy và làm được như thế quả thực là “khôn ngoan”, v́ đă biết tích lũy của cải trên trời, nơi mối một không đục khoét và trộm cắp không lấy được (x Mt 6:20; Lk 12:33), tức đă biết biến của cải mau qua tạm bợ trở thành phương tiện phụng sự Thiên Chúa là chủ tể chân thật duy nhất của tất cả mọi sự rồi vậy.
Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL
|