Cuộc Đời Chúa Cứu Thế
Thơ của Lê Ngọc Hồ
1. TRUYỀN TIN
(Luca 1, 26-28)
Có nàng trinh nữ xinh
Như hoa sương b́nh minh
Đơn sơ và chân thật
Sớm, trưa, chiều dâng kinh
Là thiếu nữ tầm thường
Nhưng tính t́nh dễ thương
Giúp đỡ người lối xóm
Soi đời một tấm gương
Buổi sáng trẻ thật tươi
Thiên Thần chào mỉm cười
“Vui lên nàng đầy phúc
Thiên Chúa ở cùng Người”
Ma-ry ngạc nhiên qúa
Lời chào ư nghĩa lạ
Thiên Thần thưa với nàng
“Xin Mary đừng sợ
Nàng đă được đầy ơn
Thụ thai và sinh con
Giesu đặt tên gọi
Ghế ngài ngai vàng son
Ngôi vua đến đời đời
Nhà Giacop muôn nơi
Vương quyền ngài vô tận”
Ma-ry vội tiếp lời
“Điều ấy, được làm sao
Phu thê không ước ao”
Thiên thần xin giải thích
“Quyền năng đấng tối cao
Trẻ sắp sinh là thánh
I-sa-ve bất hạnh
Bao nhiêu lâu không con
Nay có thai sáu tháng
Thiên Chúa rất quyền thế
Nào có ǵ không thể”
Mary nói “Xin vâng
Con đây là nô lệ
Xin thành theo ư ngài”
Ga-bri-el được sai
Kiếu từ chào tạm biệt
Thoát chốc đă dặm ngoài.
2. GIU SE
(Máthêu 1, 19-25)
Giu se, người công chính
Với hôn thê đă định
Sẽ làm lễ kết hôn
Ngày lành chưa kịp tính
Chợt thấy nàng có thai
‘Do Thánh linh an bài’
Lo nhưng không tố giác
Âm thầm thôi văng lai
Trong mộng Thiên thần bảo
“Thai ư chúa sáng tạo
Đặt con tên Giê-su
Đấng cứu đời trọn hảo
Lời tiên tri lưu truyền
Trinh nữ sinh trai hiền
Đến bây giờ ứng nghiệm
Gọi E-ma-nu-el”
Giuse sau cơn mộng
Chỗi dậy mau hành động
Rước Ma-ry về nhà
Khiết trinh trong cách sống
Cần lao trong xóm nhỏ
Niềm vui sống nghèo khổ
Lănh đạo thánh gia đ́nh
Trên sóng đời khốn khó.
3.VIẾNG THĂM
(Luca 1, 39-56)
Bà mẹ trẻ mang thai
Vượt núi đồi dặm dài
Đến thăm người trong họ
I sa ve già có thai
Đến thành xứ Giu đa
Nhà họ Za ca ria
Đặt chân lên cửa ngơ
Ma ry miệng nở hoa
Thai trong dạ nhảy mừng
Ḷng hớn hở vô cùng
I sa ve đầy ơn sủng
Lớn tiếng vội tuyên xưng
“Diễm phúc nhất thế giới
Thai hoa ḷng đang đợi
Đấng chúc tụng ngợi ca
Mẹ Thiên Chúa đến với
Điềm lạ đến với tôi
Nàng vừa mới cất lời
Thai nhi nhảy trong dạ
Hạnh phúc thay nơi người”
Ma-ry liền suy tôn
Sóng ngợi ca ngập hồn
Tiến dâng lên Thiên Chúa
Nhảy mừng thần khí con
Ngài đoái thương hèn nhỏ
Xuống thân phận tôi tớ
Có phước con được khen
Bây giờ đến muôn thuở
Đấng quyền năng sức mạnh
V́ danh Ngài là thánh
Ban cao cả cho con
Nhân nghĩa ngài hưng thạnh
Cho đến măi muôn đời
Những ai kính sợ trời
Ra tay liền cứu vớt
T́nh khoan hậu muôn nơi
Trong sức mạnh toàn năng
Làm tan tác kiêu căng
Hạ xuống khỏi ngôi báu
Suy tôn kẻ khiêm nhường
Đói khó ban dư đầy
Giàu sang cho trắng tay
Thương dân ân cứu độ
Nhân nhĩa đă bao ngày
Đă phán với tổ tiên
Ngài thực thi nhăn tiền
Abra ham ḍng dơi
Cho đến muôn vạn niên…”
T́nh thân thiết hai bà
Cửa tim ḷng cài hoa
Ở chơi chừng ba tháng
Ma-ry trở lại nhà.
4. HÀNH TR̀NH ĐI
BE-LEM
(Luca 2, 1-4)
Thời gian ngày tháng đó
Hoàng đế Au-gus-tô
Lệnh kiểm tra công bố
Thi hành không đợi chờ
Ai về sinh quán ấy
Giu-se Ga-li-lê
Cùng Ma-ry trở về
Đăng bộ tên trên giấy
Đỉnh non ôm mây trắng
Đường rừng Ga-li-lê
Hoàng hôn bước im lặng
Xào xạc cánh chim về
Hai người qua cầu nhỏ
Bùn lạnh đă ngập đầy
Lối ṃn trơn như mỡ
Nàng trên lưng lừa gầy
Giu-se chân dép mỏng
Cố bấm bước đường ṃn
Những ngón tay tê cóng
Vỗ về lưng lừa con
- Ma-ry có lạnh không
Nàng nhỏ nhẹ: “Thưa không
Anh mặc thêm áo lạnh
Em đă choàng chăn bông"
Gío lạnh trải đường trường
Người, vật thở khói vương
Gian khổ cùng chia sẻ
Tim đong đầy yêu thương.
5.KHÔNG C̉N CHỖ TRỌ
< Luca 2, 6 >
Ḱa núi đồi Be-lem
Mùa đông đang buông rèm
Hai người t́m quán trọ
Đây đó đốm đèn đêm
Đâu đâu cũng lắc đầu
Nhiều khi chẳng một câu
Cửa đóng nhanh lần nữa
Nhẫn nhịn chỉ cúi đầu
Bao trăm lần đă hỏi
Giu-se khàn tiếng gọi
Hai người lại ra đi
Ma-ry dấu mệt mỏi
Không giận hờn chỉ im
Rồi dấn bước đi t́m
Cậy trông và phó thác
Hoa hy vọng trong tim
Lăo nh́n nàng ái ngại
Mồ hôi trên da tái
- Nếu ở tạm chuồng ḅ
Kia mái rơm một chái
Giu-se vội gật đầu
Ma-ry nặng mang bầu
Vội đỡ nàng ngồi xuống
Chỗ ổ rơm đen nâu
Giu-se đi lấy cây
Bùn đường trên mặt gầy
Nhen nhúm nhiều củi ướt
Mờ mịt màn khói cay
Ngoài trời mưa đang bay
Qua đường ai có hay
Trong gian lều mỏng mảnh
Màu tin yêu dâng đầy
6.CHÚA SINH RA
< Luca 2, 6 >
Đêm đông đẫm màu đen
Le lói lửa hang hèn
Người ngồi ngoan chịu cóng
Kẻ kiếm củi đốt lên
Be-lem chính thành phố
Của Đa-vít ḍng họ
Giờ măn nguyệt khai hoa
Ma-ry sinh con nhỏ
Một con trai đầu ḷng
Nàng lấy tă quấn con
Đặt nằm trong máng cỏ
Sưởi ấm hơi ḅ non
Cả những con lừa nhỏ
Cũng mon men đến gần
Nhẹ nhàng trong nhịp thở
Âm ấm dâng dâng dần
Ma-ry nhẹ vuốt ve
Những con vật cùng chỗ
Nàng như đang lắng nghe
Vùng vui vào hơi thở
Ma-ry ! Trà sữa nóng
Uống đi cho hoàn hồn
Giu-se tay lóng ngóng
Bồng bé đỏ như son
Bốn ánh mắt gặp nhau
Mang tim yêu một màu
Vùng giao thoa sáng láng
Đẹp như lời nguyện cầu
Ô ! Mưa đẹp lạ thường
Lóng lánh như sao vương
Ánh hào quang tuyệt diệu
Trời Be-lem một phương
Đêm an b́nh êm ả
T́nh yêu thương rất lạ
Đă nối kết Đất, Trời
Cùng con Người tất cả.
7.ĐÂY TIN MỪNG
< Luca 2, 8- 14 >
Mục đồng chăn giữ chiên
Thấy Thiên Thần rực rỡ
Sáng chói lọi một miền
Làm họ run khiếp sợ
Thiên Sứ vội cho hay
"- Đừng sợ ! Ta loan báo
Vĩ đại nhất tin này
Niềm vui mừng trọn hảo
Cho tất cả toàn dân
Nơi hang đá cũng gần
Một hài nhi bé nhỏ
Nằm máng cỏ quấn khăn
Tất cả cho chúng ta
Hôm nay đă sinh ra
Vị Ki-tô cứu Chúa
Gịng Đa-vít nở hoa
Chợt ca đoàn Thiên Thần
Tầng trời vang tiếng ngân
Lời dâng kinh thờ lạy
Ngợi ca thấm giọng vàng
Vinh quang Chúa trên trời
An b́nh mọi muôn nơi
Tặng người ngay công chính
Được Chúa yêu trên đời
Tiếng nhạc thần đi nhẹ
Vào tim năo muôn loài
Về nguồn gịng sữa mẹ
Sức sống lại h́nh hài
Chào mừng kỷ nguyên mới
Bao ngàn năm chờ đợi
Trời Người lại kết duyên
Đất Trời vui chới với
Đây tin mừng trọng thể
Một giao ước ngọc ngà
Đất Trời Người kết hợp
Gịng t́nh trong thái ḥa.
8.MỤC ĐỒNG VIẾNG CHÚA
< Luca 2, 15- 20 >
Khi Thiên Thần từ gĩa
Mục đồng bảo tất cả
Hăy cùng đi Be-lem
Xem xảy ra sự lạ
Họ hối hả lên đường
Gặp hài nhi dễ thương
Đặt nằm trong máng cỏ
Hang lừa tránh gío sương
Những mục đồng chân không
Vui, cảm thấy ấm ḷng
Được ân cần mời sưởi
Bên tí tách lửa hồng
Người dâng ít củi khô
Kẻ biếu nậm sữa ḅ
Em chăn chiên mười tuổi
Tặng Chúa ống sáo thô
Ai cũng bảo em thổi
- A ! Cháu thuộc bài mới
Mọi người khen em ngoan
Rồi im lặng chờ đợi
Tiếng sáo rất đơn sơ
Như ḷng của bé thơ
Ngoài mưa rơi ngập lối
Trong lều t́nh êm mơ
Xin mời tô cháo đậu
Bốc khói thơm mới nấu
Dùng thêm ít bắp rang
Ấm ḷng ly nụ vối
Ai cũng xin ẵm bồng
Ôm ấp Chúa Hài Đồng
Em chăn chiên e ngại
Phần ḿnh có hay không ?
- Em ơi ! Xem đây này
Như chị bế trên tay
Đừng ôm bé chặt qúa
Ồ ! Em bồng qúa hay
Điều Thiên Sứ tỏ bày
Họ nói ra rất rơ
Giu-se qúa ngạc nhiên
Ma-ry cũng bỡ ngỡ
Điều mục đồng nói ra
Ma-ry ḷng giữ kín
Dù bao năm tháng qua
Nàng luôn luôn chiêm niệm
Rồi mục đồng ra về
Ngợi ca mừng Gia-vê
Theo lời đă phán dạy
Họ đă thấy cùng nghe.
9.DÂNG CHÚA GIÊ-SU VÀO ĐỀN THỜ
< Luca 2, 22-40 >
Trời xanh qua mắt biếc
Nh́n áo trắng bậc thềm
Mây hồng dừng chân liếc
Hai ông bà một em
Dâng hài nhi lên Chúa
Theo đúng luật Môi-sen
Đá gấm ánh nắng lụa
Thánh Gia bước bậc thềm
Ma-ry bồng Chúa nhỏ
Xách cặp bồ câu tơ
Giu-se chào cởi mở
Đồng hương vô đền thờ
Ông bà vô đền thánh
Dâng con trai đầu ḷng
Bé xinh tṛng ánh mắt
Da trắng môi như son
Lung linh t́nh bạch lạp
Lũng sáng trong đền thờ
Bao người cung kính lạy
Vùng thơm hương trầm mơ
Công chính và mộ đạo
Cụ ǵa Si-mê-on
Được Thánh Thần linh báo
Sẽ thấy điều đợi mong
Từ lâu rồi ước muốn
Trông thấy Đức Ki-tô
Hôm nay được linh cảm
Ông vội đến đền thờ
Khi Thánh Gia dâng hiến
Lên Thượng Đế hài nhi
Cụ Si-mê-on đến
Xin bồng, nói tiên tri
Cung kính bồng ẵm Chúa
Cụ râu tóc bạc phơ
Áp tóc đen đầu trẻ
Chúa ơi ! Thực ? Mộng ? Mơ ?
"Cho con về ! Lạy Chúa !
B́nh an như lời NGƯỜI
Con đă thấy Cứu Chúa
Vinh quang cho dân NGƯỜI
Và chiếu khắp thiên hạ"
Ông bà phấn khởi mừng
Những lời tiên tri lạ
Cho Giê-su con cưng
Si-mê-on chúc phúc
Cho cả hai ông bà
Rồi quay sang đúng lúc
Thưa với Ma-ry-a
"Bé là duyên cớ lạ
Cho dân Is-ra-el
Được cứu hay vấp ngă
C̣n bà : Đây lưỡi gươm
Sẽ đâm qua ḷng dạ
Tư tưởng kín nhiều người
Tỏ lộ ra tất cả
Trước mắt bao con người"
Lăo tiên tri đáng kính
Mỹ danh là An-na
Bà cầu xin cung kính
Được thấy Chúa sinh ra
Sống cuộc đời góa phụ
Cầu nguyện và ăn chay
Tuổi tám mươi tư đủ
Phụng sự Chúa đêm ngày
Bất ưng bà cũng tới
Dâng lên Chúa ca ngợi
Dân Giê-ru-sa-lem
Ơn cứu độ mong đợi
Trên đường về vui vẻ
Thay nhau bồng Giê-su
Niềm vui người mẹ trẻ
Đă làm tan sương mù
Hai ông bà bàn tính
Sống trong làng xóm nghèo
May khâu Ma-ry định
Thợ mộc Giu-se theo
Na-gia-rét trời tối
Thánh Gia đoạn đường dài
Mẹ nghe tiên tri nói
Suy niệm thêm đề tài
Lớn lên trẻ dũng mạnh
Được đầy ơn khôn ngoan
No nê ơn sủng thánh
Một đức tài vẹn toàn.
10.BA VUA ĐẾN THỜ LẠY
< Máthêu 2, 1- 12 >
Vượt đèo, núi, xuyên rừng
Lễ vật mang trên lưng
Mỗi lần nh́n sao lạ
Năo, tim nhảy vui mừng
Trong sa mạc biển cát
Gian lao và nhịn khát
Nhưng nh́n lên ánh sao
Uống lành cơn gió mát
Giữa sóng gió trùng dương
Theo ánh sao dẫn đường
T́m cứu tinh, chân Chúa
Mở kỷ nguyên t́nh thương
Cùng gặp nhau dưới cầu
Cùng nh́n lên v́ sao
Cùng đi t́m Cứu Chúa
Đúng ư hợp tâm đầu
Be-lem xứ Giu-đê
Thời vua Hê-rô-đê
Phương đông ba đạo sĩ
Đến hỏi thăm tin về ...
Vua mới sinh Do Thái
Xin cho biết ở đâu
Để được đến yết bái
Chúng tôi đi từ lâu
Hê-rô-đê hoảng hốt
Cả thành Giê-ru-sa-lem
Hỏi thượng tế, kư lục
Thưa rằng - ở Be-lem
Sách tiên tri đă viết
"Và ngươi ! Hỡi Be-lem
Không phải là nhỏ nhất
Giu-đê Is-ra-el
Nơi ngươi sinh thủ lĩnh
Chăn dắt dân của ta ..."
Hê-rô-đê suy tính
Hối hả lệnh truyền ra
Bí mật mời đạo sĩ
Cho biết về ngôi sao
Thời xuất hiện hỏi kỹ
Rồi nói lời ngọt ngào
Các ông hăy t́m hiểu
Về hài nhi, nơi sinh
Mọi chi tiết không thiếu
Trẫm bái yết dâng t́nh
Ngôi sao lạ lại thấy
Soi ánh sáng dẫn đường
Họ vui mừng biết mấy
Sao dừng lại một phương
Đến cung kính thờ lạy
Khi trông thấy hài nhi
Phục ḿnh xuống yết bái
Dâng lễ vật nghiêm quỳ
Vàng, mộc dược, hương nhũ ...
Được mộng báo đừng về
Cho tin Hê-rô-đê
Đường lối khác biết đủ
Cả ba nhà đạo sĩ
Nhịp tim nhiều hân hoan
Mắt nh́n Đấng Cứu Độ
Họ thỏa măn hoàn toàn
Rồi lời chào từ giă
Mang theo niềm tin yêu
Luôn hạnh phúc rất lạ
Cảm thấy thương thật nhiều.
11.DI TẢN QUA AI-CẬP
< Máthêu 2, 13-18 >
Thiên Thần vào giấc mộng
Giu-se được báo nguy
Chỗi dậy ! Mau hành động
Qua Ai-cập tức th́
Cứ ở yên chốn đó
Cho đến khi gọi về
Hê-rô-đê phẫn nộ
Đang t́m giết hài nhi
Ngơ hầu lời Chúa dạy
Qua các bậc tiên tri
Con ta từ Ai-cập
Ta lên tiếng gọi về
Hê-rô-đê cuồng giận
V́ đạo sĩ dối lừa
Hung tàn trong phẫn nộ
Dă man một lệnh ra
Giết không c̣n một mống
Trẻ em tại Be-lem
Và phụ cận toàn miền
Từ hai tuổi trở xuống
Theo thời gian hỏi kỹ
Mà ông đă cố ghi
Ở nơi các đạo sĩ
Ứng nghiệm lời tiên tri
"Có tiếng khóc văng vẳng
Nghe được tại Rô-ma
Ra-khel không im lặng
Những đứa con của bà
Chẳng bao giờ c̣n nữa
Lời an ủi không màng
T́m khổ đau chất chứa
Chẳng ngừng tiếng than van ..."
Trên bước đầu di tản
Thánh Gia trong đêm trường
Băng núi, đèo, suối cạn
Chăn hài nhi đẫm sương
Chỉ có chú lừa nhỏ
Đành dùng phương tiện nghèo
Vượt biên trong nguy khó
Núi, đường đèo cheo leo
Đi đường Si-na-i
Vượt vách núi gan ĺ
Trơ vơ vùng sa mạc
Lừa, người lê chân đi
Trên lưng con vật gầy
Ma-ry bồng trên tay
Hài nhi c̣n non nớt
Vượt trường sơn bao ngày
Bốn ánh mắt đồng quy
Vào bé đang ngủ ĺ
Cả hai nh́n một hướng
Bao khổ bay tức th́
Niềm vui cuộc hành tŕnh
Ngắm hài nhi thật xinh
Mắt long lanh sao ánh
Mặt tươi hoa b́nh minh
Người vật vui lặn lội
Chèo đèo leo núi đêm
Vượt cây cầu biên giới
Đến Ai-cập b́nh yên
Trên căn nhà sàn nhỏ
Co ro bên bờ sông
Lối bờ lau con ngơ
Ḍng sông Nil mênh mông
Bên sông Nil êm đềm
Thánh gia đ́nh đă sống
Nước triều nâng gió lộng
Sóng sương ḱm trăng lên
Trong cuộc đời di tản
Thánh gia sống đơn sơ
Đối đăi người điềm đạm
Giàu sang không ước mơ
Tốt với người lối xóm
Tài năng không phô trương
Luôn giữ thơm ṇi giống
Mang nặng t́nh quê hương
Rồi tháng ngày trôi qua
Bé Giê-su như hoa
Tươi đẹp miền sa mạc
Hiền ngoan như lạc đà.
12. CÁC THÁNH ANH HÀI
< Máthêu 2, 16 >
Bé th́ đang bú sữa
Bé chập chững tập đi
Có bé đang vịn cửa
Bé đang ngủ li b́
Bé c̣n ḅ lổm ngổm
Có bé mẹ đang bồng
Bé này tóc để chỏm
Bé kia xinh má hồng
Bé ṿi vĩnh khóc nhè
Bé mơ màng ngủ mê
Bé mút ngón tay cái
Bé mải chơi bên hè
Bỗng đạo quân hung hăn
Ào kéo đến Be-lem
Và những miền phụ cận
Dân bỡ ngỡ c̣n xem
Gươm rút ra sáng ḷa
Từ hai tuổi trở xuống
Giết chẳng c̣n một mống
Băo nổi tiếng khóc la
Bé đang nằm bên mẹ
Bị lôi ra khỏi giường
Bà kinh hoàng sỉu té
Con bị chém giữa đường
Cưng ơi ! Nè trông ngoại
Bỗng bị cướp khỏi tay
Ngoại chạy theo giằng lại
Bị lính quật ngă ngay
Mau trả lại em tôi
Sao bắt em ! Hỡi trời
Chị chẳng c̣n một vía
Xác em ! Đầu một nơi
Máu các em vô tội
Loang lổ trên mặt tường
Có nơi c̣n ngập lối
Tiếng gào khóc bị thương
Một đám táng tập thể
Kinh hoàng tại Be-lem
Máu ngàn ngàn con trẻ
Ướt đẫm các bậc thềm
Trời Be-lem ảm đạm
Tiếng khóc dài nỉ non
Có bà mẹ lệ cạn
Lang thang đi không hồn
Củng cố ngai vàng gỉa (*)
Ngàn bé đổ máu hoa
Một trái tim cặn bă
Bao mắt đẵm lệ nḥa
Bé đă làm nhân chứng
Bao các thánh Anh Hài
Từng máu đào như những
Hồng ngọc trên hoa mai.
(*) Ngai vua một nước nô lệ
13.TRỞ LẠI QUÊ HƯƠNG
< Máthêu 2, 19- 23 >
Hê-rô-đê vừa chết
Thiên Thần Chúa hiện ra
Trong mộng báo cho biết
Mau trở lại quê nhà
Những kẻ toan làm hại
Nguy hiểm cho hài nhi
Không c̣n ! Khỏi sợ hăi
Đă chết rồi, một khi
Ông bà vội thu xếp
Quay về Is-ra-el
Tặng người nghèo đồ đẹp
Chào từ gĩa người quen
Lần này đỡ vất vả
Khi trở lại quê nhà
Leo núi, đèo thong thả
Vui ngắm cảnh đường qua
Sừng sững đỉnh núi đá
Nhà lănh đạo Môi-sen
Được Chúa trao lệnh truyền
Mười giới răn tất cả ...
Nh́n vách núi cheo leo
Ngoằn ngoèo con đường đèo
Vụt bay bầy chim lạ
Chỉ c̣n kịp trông theo
Năm xưa các tổ phụ
Thời kỷ niệm vượt qua
Đói khát trong rừng rú
Gia-vê ban "man-na"
Thịt th́ có chim rừng
Sa xuống cả một vùng
Dân ta vồ bắt lấy
Đem nướng ăn tưng bừng
Về đến Is-ra-el
Nhận tin của người quen
Con Hêrô-đê nối nghiệp
Giu-se quyết định liền
Đến ở Ga-li-lê
Một phố nhỏ miền quê
Tên là Na-za-rét
Dân chất phác đi về
"Ngài sẽ được dân gọi
Là Na-za-rê-ô
Ứng nghiệm tiên tri nói
Tự thủa nào xa xưa"
Thánh gia trong xóm nhỏ
Giu-se thợ mộc nghèo
Nhà ngang hông phố chợ
Đồ dụng cụ leo teo
Ma-ry thêm khâu may
Yêu nội trợ tháng ngày
Giê-su mà mau lớn
Khỏi cần bồng trên tay
Vác ṿ đi lấy nước
Ma-ry gặp người quen
Giê-su theo từng bước
Bên giếng, đá bậc thềm
Ma-ry thường viếng thăm
Người nghèo bệnh trong làng
Giê-su theo bên mẹ
Chỉ cười không nói năng
Giu-se luôn săn sóc
Cho cả hai mẹ con
Trông bé chơi lúc rảnh
Nh́n bé chạy lon ton
Gia đ́nh khi nguyện cầu
Chân thành dâng lên câu
Tin, yêu và trông cậy
Trong t́nh thương nhiệm mầu
Hai mẹ con cùng ca
Dâng lên cho Chúa Cha
Cao lời bài thánh vịnh
Giây phút t́nh thăng hoa
Thánh gia nghèo vui sống
Lại yêu nghề lao động
Với những người chung quanh
Bác ái trong hành động
Một gia đ́nh nghèo khó
Cánh cửa ḷng luôn mở
Yêu tặng mọi niềm vui
Cho những người đau khổ.
14.BÉ GIÊ-SU
< Luca 2, 40 >
Như mọi trẻ b́nh thường
Bé Giê-su dễ thương
Bé hiếu động chạy nhảy
Mẹ dạy bé khiêm nhường
Đến tuổi bé đi học
Rồi nhớ mẹ bé khóc
Thầy bảo đây nhà trường
Bé vâng lời tập đọc
Bé giúp cha dọn chỗ
Bé giúp mẹ dọn bàn
Đi lượm rác bé đổ
Xong việc bé lang thang
Bé gặp đủ mọi trẻ
Ở sân sau hội đường
Cùng thích chơi với bé
Nhiều tṛ chơi dễ thương
Bé thích chú lừa con
Bé tặng chú cỏ non
Cha thương dạy bé cưỡi
Người vật chạy lon ton
Bé thích chơi đủ thứ
Đánh bi và chơi quay
Bé sáng kiến có đủ
Bé nhiều tṛ chơi hay
Mẹ dạy bé nguyện cầu
Hay ca một đôi câu
Học thuộc nhiều Thánh Vịnh
Bé có tài nhớ lâu
Mẹ dạy bé chăm chỉ
Lớn thêm bé học nghề
Bé đục, khoan tỉ mỉ
Bé tài không ai chê
Tăng tuổi tăng tài đức
Bé hay biết vâng lời
Hiền lành luôn chịu cực
Ḷng bác ái không vơi.
15.CHÚA GIÊ-SU GIỮA CÁC NHÀ THÔNG THÁI
< Luca 2, 41-52 >
Ánh sáng lên mười hai
Theo cha mẹ đường dài
Lên đền thánh dự lễ
Trong trắng như hoa mai
Đoàn hành hương tấp nập
Cùng tiến về đền thờ
Lớp sóng người tràn ngập
Nắng lọc trong như mơ
Đồng hương khắp gần xa
Tham dự lễ Vượt Qua
Tạ ân lên Thượng Đế
Những tấm ḷng hương hoa
Kẻ th́ miền Ai-cập
Kẻ về từ Ba-tư
Ông này ở Hy-lạp
Tưng bừng vui có dư
Đủ các hạng giầu sang
Dư ngựa xe trên đàng
Người th́ áo thô cũ
Kẻ xủng xoảng bạc vàng
Đă xong ngày đại lễ
Trên đường dài xứ quê
Trọn một ngày đă trễ
Bé Giê-su không về
Nghĩ trong đoàn lữ hành
Ông bà đi thật nhanh
Hỏi thăm người quen thuộc
Nhưng không có tin lành
Quay trở lại đền thánh
T́m con đă ba ngày
Tim ông bà đập mạnh
Thấy Giê-su thơ ngây
Giữa các nhà thông thái
Bé Giê-su luận bàn
Nghe, hỏi và đối đáp
Những ư, lời khôn ngoan
Các cụ ǵa tiến sĩ
Kinh ngạc trí thông minh
Biết cặn kẽ tỉ mỉ
Nhiều thính gỉa giật ḿnh
Ông bà qúa thất kinh
Thấy diễn tiến sự t́nh
- "Con ơi! Sao làm thế!
Cha mẹ khổ đi t́m!"
- "Sao lại đi t́m con
Cha mẹ không c̣n biết
Phải ở nhà CHA con"
Ông bà nghe nói hết
Chẳng thế nào hiểu thấu
Những điều con nói ra
Suy niệm hoài nung nấu
Giữ kín trong ḷng bà
Trở về Na-za-rét
Vâng phục hai ông bà
Khôn ngoan và hiểu biết
Như mùa xuân thêm hoa
Ân sủng và vóc dáng
Tăng triển theo tháng năm
Trước NGÔI CHA cả sáng
Và trước mặt nhân trần.
16.CHÚA GIÊ-SU CHỊU THANH TẨY
< Máthêu 3, 13- 17 >
Sữa sương mù phủ sóng
Nắng mai khói tan dần
Gịng sông sao sống động
Nhiệt t́nh sôi năo gân
Hôm nay sông Gio-đan
Sóng hân hoan gợn hàng
Giữa ḍng tươi cụm đá
Gió lành đang sang ngang
Um tùm bên bờ sông
Nắng mai xuyên cành gầy
Không gian như im lặng
Thời gian chừng đứng ngây
Vị Gio-an tẩy gỉa
Đi rao giảng ăn năn
Người thanh tẩy tất cả
Từ xa xôi đến gần
Chúa đến với Gio-an
Ông nói lời xin ngăn
"Tôi cần NGÀI thanh tẩy
Sao NGÀI lại đến gần"
"Bây giờ cứ thế đă
- Chúa trả lời Gio-an
Phải làm trọn tất cả
Nghĩa công chính hoàn toàn"
Nước quanh quẩn thân ngà
Nắng hồng dệt muôn hoa
Cây bên bờ nín thở
Mây ngừng trôi ngang qua
Thần khí như chim câu
Rực rỡ ngự trên đầu
Chúa liền lên khỏi nước
Phút thiêng giây nhiệm mầu
Và này trời mở ra
Ánh sáng đẹp chói ḷa
Tiếng từ trên trời phán
Con yêu đẹp ḷng TA
Gịng sông lại êm trôi
Thánh tích mang trên người
Chứng nhân ơn cứu độ
Được chạm đến NGÔI LỜI
17.CHÚA GIÊ-SU TRONG SA MẠC
< Máthêu 4, 1- 11 >
Mênh mông ḿnh biển cát
Cằn cỗi cụm xương cây
Im ĺm không gió mát
Xơ xác xương rồng gần
Được thần khí dẫn đưa
Một ḿnh vào sa mạc
Giữ chay tịnh dư thừa
Không ăn và nhịn khát
Nôn nao cao nắng đổ
Lung linh chỉ bóng h́nh
Năo trải ra, tim mở
Quán thông suốt sự t́nh
Giữa cảnh vật bao la
Giữa im lặng ngọc ngà
Giữa t́nh cho nhân thế
Gịng trí NGÀI thêm hoa
Qua bốn mươi ngày đêm
Thời gian đi êm đềm
Không gian vào thanh thoát
Chiều tàn thêm trăng lên
Trong hoang sơ tịch mịch
NGÀI đă đến thật gần
Như chạm vào cùng đích
Gịng cứu độ thế nhân
Ai trên biển cát trắng
Bóng đổ nghiêng thân dài
Ai hồn vào bến lặng
Tin ra vạn dặm ngoài
Chịu cám dỗ chọn lựa
Sa-tan bèn lăng xăng
"Nếu NGÀI con Thiên Chúa
Biến đá thành bánh ăn"
Nhưng NGÀI đă phán truyền
"Không sống chỉ nhờ bánh
Mà nhờ miệng tinh truyền
Lời Thiên Chúa rất thánh"
Tại thượng đỉnh đền thờ
Ma qủi bèn giở tṛ
"Nếu NGÀI con Thiên Chúa
Gieo xuống êm như mơ
V́ có lời chép rằng
Người ra lệnh Thiên Thần
Kẻo lỡ vấp phải đá
Tay Thiên Sứ đỡ nâng"
Nhưng NGÀI đă trả lời
Đă viết như trong sách
Ngươi chớ có thử thách
Thiên Chúa là Chúa ngươi"
Thấy vinh quang thiên hạ
Trên chót vót núi cao
"NGÀI sẽ có tất cả
Nếu thấy tôi lạy chào"
Hăy xéo đi! Sa-tan!
Đừng lẻo mép lạm bàn
V́ đă có lời viết
Điều nhà ngươi phải làm
Ngươi phải bái lạy Chúa
Là Thiên Chúa của ngươi
Không có quyền chọn lựa
Thờ phượng một ḿnh NGƯỜI
Sa-tan vội chạy dài
Đi xa cả dặm ngoài
C̣n nh́n theo sự lạ
Thiên Thần hầu hạ NGÀI
Từ sa mạc trở về
NGÀI đến Ga-li-lê
Thành thị, làng, ven biển
Ơn Cứu Độ đi về
18.LỜI MỜI GỌI ĐẦU TIÊN
< Máthêu 4, 18-22 > và < Luca 5, 1-11 >
Trời rất xanh, mây trắng
Ven hồ Ga-li-lê
Giờ gió thở, sóng lặng
Thông reo trên đồi quê
Sương long lanh má lá
Hương hôn nhẹ môi hoa
Nắng hồng mai nhuốm cả
Thong thả trôi mây ngà
Môi sóng hôn bờ đá
Nhấp nhô những con thuyền
Tung lưới lo bắt cá
Những dân chài cận duyên
Dân chúng cố chen sát
Được gần để nghe NGÀI
Thấy thuyền trên bờ cát
Ngư phủ giặt bên ngoài
Ngài đang giảng dừng lại
Bên thuyền của Si-mon
Đang giặt lưới mê mải
Với An-rê con ông
Ngài bèn lên chiếc đ̣
Kêu chủ đẩy xa bờ
Si=mon vâng lời dạy
Dân thấy rơ không lo
Khi Ngài giảng dạy xong
Ngài bảo ông Si-mon
Ra khơi mà thả lưới
Ông bối rối thưa rằng :
- "Suốt cả đêm vất vả
Mà không bắt được ǵ
Vâng lời Thầy tất cả
Thả lưới lại xin đi"
Khi họ kéo lưới lên
Cá nặng dám rách lưới
Bạn chài đứng bên trên
Họ kêu đến giúp liền
Si-mon phủ phục dài
Xa tôi ra ! Lạy Ngài!
Đây là kẻ tội lỗi
Xin chỉ dám ở ngoài
Xi-mon quá kinh hoàng
Cả những người chung quanh
V́ mẻ cá quá lạ
Vừa bắt được rất nhanh!
- "Đừng sợ ! Chúa đáp lại
Các con hăy theo ta !
Từ nay hăy mê mải
Thả lưới bắt người ta"
Đi xa xa nẻo dưới
Chúa gặp Gia-cô-bê
Với Gio-an vá lưới
Cùng cha Gia-bê-đê
Chúa cất tiếng kêu họ
Họ ngẩng đầu nh́n lên
Chào cha c̣n ngồi đó
Rồi đi theo THÀY liền
Đẹp thay lời mời gọi
Cử chỉ những ngón tay
Diệu kỳ ánh mắt đợi
Bốn môn đệ theo Thày
Bắt đầu một thời mới
Mọi người ṃn mỏi đợi
Từ đây năm thày tṛ
Tiếng lên đường mời gọi
Vâng lời Thày hết sợ !
Nhưng vẫn c̣n bỡ ngỡ
Những ngư phủ duyên lành
Chứng nhân gịng cứu độ
Trên đường dài ven biển
Lao xao rặng phi lao
Lời tin mừng thể hiện
Đời rao giảng đi vào.
19. BÀI GIẢNG TRÊN NÚI:
HẠNH PHÚC ĐÍCH THỰC
< Máthêu 5, 17-17 >
Hôm nay mây đi vắng,
Trời mặc áo màu xanh.
Gió đi về im lặng,
Tơ liễu đang buông mành.
Chỗ thoải trên đỉnh cao,
Dưới những tàng phi lao.
Dân chúng ngồi nghe giảng,
Uống lời Thầy ngọt ngào.
Nổi bật trên nền trời,
Màu áo trắng tuyệt vời
Tám hạnh phúc đích thực
Đây vàng ngọc từng lời.
Ai khó nghèo tinh thần
Có hạnh phúc bằng vàng
Nước trời là của họ
Niềm vui cùng b́nh tâm.
Đây một hạnh phúc thật,
Cho những ai hiền lành.
Sẽ thống trị trái đất,
Được cơ nghiệp tạo thành.
Phúc những ai ưu phiền,
Sẽ được biến đổi liền.
V́ xin vâng chịu đựng
Được an ủi triền miên
Ai đói khát công chính,
Được hạnh phúc hoàn toàn.
Trên mọi điều lượng định,
Chúa thưởng ban hân hoan.
Phúc ai biết thương xót,
V́ sẽ được xót thương.
Chúa thưởng công người tốt,
Có trái tim cảm thông.
Một hạnh phúc vàng ṛng
Ai tinh sạch trong ḷng
Không đam mê tham vọng
Được giải thoát thong dong
Phúc ai tạo ḥa b́nh,
Chính lời con Thiên Chúa.
V́ xây dựng nhiệt t́nh,
Ḷng thương yêu chọn lựa.
Bị bắt v́ công chính,
Là hạnh phúc vô song.
Thiên Chúa đă ước định,
Ban nước Trời thưởng công.
Bị khốn khó v́ Thầy,
Chân hạnh phúc no đầy.
Hăy vui mừng sung sướng,
Thiên đàng được trao tay.
Kim chỉ nam vô giá,
Cho toàn thể thế nhân.
Ch́a khóa hạnh phúc lạ,
Thầy thương ban ân cần.
Năo, tim dân rung động,
Thầy thương trao tin mừng.
Phương thuốc thần cứu sống
Tạo hạnh phúc khôn cùng.
Trồi, đất, người lộng lẫy,
Người người tim thăng hoa.
Then trời đă đưa đẩy,
Gịng phúc thật thái hoà.
Thầy tṛ vui xuống núi,
Ánh sáng vẻ hoàng hôn.
Khôn ngoan thật đầy túi
Sóng hoan lạc vào hồn.
20. CHỮA LÀNH NHẠC MẪU PHÊ RÔ
(MÁTHÊU 8:14)
Chúa xót thương dân chúng,
Sống cuộc đời lầm than.
Giải thoát họ tinh thần,
Vào niềm vui chịu đựng.
Khi bài giảng vừa kết,
Thấy Thầy đă thấm mệt
Phê Rô ngỏ lời mới,
Thăm nhạc mẫu trước hết.
Trong một gian nhà nhỏ,
Lũng lẵng ngọn đèn treo
Cánh cửa gỗ hé mỡ
Một bà da nhăn nheo.
Qua cửa sổ mắt cáo
Ánh sáng đă lọt vào
Bà già bị cảm mạo
Đă tháng chầy bệnh đau
Bà nằm ốm liệt giường,
Mặt hốc hác thảm thương
Chúa cầm tay đụng đến,
Bệnh biến, mặt như gương
Mọi người đều vui mừng,
Cảm tạ Chúa tưng buừng.
Bà khỏi, đi hầu Chúa
Mời Ngài dự hơa chung
Không bao giờ ước mơ,
Được Thầy viếng năy giờ.
Cả gia đ́nh bỡ ngỡ
Những tấm ḷng đơn sơ.
Đến mưa ơn cứu độ,
Những người hiền tin theo
Cứu bệnh cứu khổ,
Chúa yêu thương dân nghèo
21 THEO THẦY VÔ ĐIỀU KIỆN
< Máthêu 8, 18-22> và < Luca 9, 57-62>
Lũ lượt đoàn dân chúng
Khắp nơi đang theo Ngài
Tất cả đều ca tụng
Lời vàng từ miệng Thầy
Có một người kư lục
Thấy thật là đúng lúc
Đến theo Thầy xin thưa
Ở đâu cũng túc trực
"-Con chim th́ có tổ
Con cáo có hang sâu
Con Người không có chỗ
Để làm nơi tựa đầu"
Lại có người nói ra
Cho con về chôn cha
Rồi con xin trở lại
Theo Thầy đi gần xa
Chúa ngẩng đầu cho biết
-Kẻ chết chôn người chết
Phần con hăy theo Ta
Đừng lo ǵ nữa hết
Cho tôi về giă biệt
Tất cả những bà con
Chúa trả lời cho biết
Cầm cày ngó lui luôn
Bất kham vào nước Chúa
Hăy mau mau chọn lựa
Đi rao giảng nước trời
Tin mừng Thầy phán hứa
Ở đây và bây giờ
Con đừng có đợi chờ
Theo Thầy ngay tức khắc
Ngày mai biết bao giờ
Đáp lại tiếng kêu mời
Của Thầy ở nơi nơi
Tiếng " Theo Ta" muôn thưỡ
Những môn đệ đời đời
22. SÓNG GIÓ! HĂY IM ĐI!
< Máthêu 8, 23- 27 > và < Luca 8,22-25>
Vừa kết thúc bài giảng,
Cùng môn đệ lên đ̣
Trời bắt đầu chạng vạng
Mồ mịt mấy đèn mờ.
Không khí thiệt oi ả,
Làm bức sốt tất cả
Ngài đến bên mạn thuyền
Ngủ vùi v́ mệt lă.
Bầu trời nặng như ch́,
Mây xám không thèm đi
Mặt biển đen như mực,
Môn đệ nói thầm th́.
Bỗng băo giông nổi dậy!
Thuyền con nghiêng chơi vơi
Cột buồn như muốn gẫy
Sóng biển sùng sục sôi,
Thầy vẫn ngủ im hơi!
Họ hốt hoảng đánh thức!
Lạy Thầy ! xin cứu nguy!
Ngài chỗi dậy tức th́,
Chỉ sóng gió sôi sục.
" Hăy im đi!" Ngài quát,
Sóng gió chợt vội im.
Giờ hui hui gió mát,
Băo nỗi đă lặng ch́m.
Quay nói với môn đê:
"_ Cớ sao mà nhát thế?
Đức tin để ở đâu!"
Họ cúi đầu e lệ.
Lung linh t́nh sao đêm,
Soi mặt nước êm đềm.
Bờ xa đèn xóm biển,
Ngọc châu trên nhung đen.
Các môn đệ nghĩ ǵ,
Bên Thầy chẳng sợ chi
Cậy trông, tin, yêu, phục
Cảm động lệ dâng mi...
Thuyền trôi, trôi, trôi nhẹ..
23. CHỮA LÀNH NGƯỜI QỦI ÁM
< Máthêu 8, 22> và < Luca 8, 26-38>
Thầy tṛ cùng đi về,
Bờ đối diện Ga li lê.
Ghê ra sa tên gọi
Thuyền vừa cập bến lề.
Chột người bị quỉ ám,
Mặt gốm ghiếc đen xạm.
Không một manh áo quần,
Ḿnh dơ bẩn, hôi hám.
Tính t́nh thật quái lạ,
Nó chối từ tất cả.
Không thèm ở cửa nhà,
Mà sống ở mồ mă.
Tên này vừa thấy Ngài,
Chạy đến phủ phục dài.
Nó nói thật lớn tiếng,
Làm nhiều người chói tai.
"_ Chẳng hiểu căn cớ ǵ!
Tôi vói Ngài có chi.
Xin đừng làm tôi khổ,
Sao lại bắt tôi đi."
" lạy Ngài con Thiên Chúa
Đấng uy quyền tối cao.
Đức yêsu cứu Chúa
Tôi van xin lạy chào."
Là v́ Ngài truyền phán,
Cho thần ô uế này,
Phải đi ra khỏi ngay!
Thân thể người gặp nạn.
Nhiều lần quỉ chiếm giữ,
Thân xác của người này.
Xiềng xích cũng không đủ,
Bị đập phá gẫy ngay.
"_ Cho biết ngay tên ngươi
"_ Cơ binh "_nó trả lời
V́ nhiều quỉ đă nhập
Thân xác nó lâu rồi.
Chúng năn nỉ cầu khẩn,
Xin Ngài đừng phán rằng,
Phải vào nơi vực thẳm,
Xin nhập một heo đàn.
Trên núi có đông heo,
Có người chăn đi theo
Khi Ngài vừa chấp thuận
Quỉ xô heo lên đèo.
Dưới chân đèo: hồ rộng,
Đàn heo leo sườn cao.
Rồi xô nhau bổ nhào.
Chết không c̣n một mống
Thầy việc lạ xảy ra,
Kẻ chăn đi gần xa.
Từ thành về đồng ruộng
Tin lan khắp mọi nhà
Dân tuốn xem rần rần,
Khi trông thấy nạn nhân.
Bên chân Ngài tỉnh táo
Chỉnh tề có áo quần
Những người dân sở tại,
Thấy thế đâm lo ngại
Xin Ngài rời khỏi đây
V́ họ quá kinh hăi
Nạn nhân xin theo Thầy,
Ngài bảo về chốn cũ.
Kễ việc xảy ra đây
Thiên Chúa làm, là đủ.
Anh lên đường trở về,
Đi khắp thị̣ cùng quê.
Kể chuyện ḿnh phép lạ
Tưởng như nh́n trong mê
Được một đời đồi mới,
Nạn nhân đâu dám đợi
Giải thoát khỏi xích xiềng
Ơn cứu độ đă tới.
24. VÁC GIƯỜNG MÀ VỀ
< Luca 5, 17-26 >
Lên đ̣ Ngài quá giang,
Biển hồ sóng dài hàng
Ca pha na um chốn cũ,
Thầy tṛ trở lại làng.
Họ đem người bất toại,
Bệnh nhân nằm trên giường.
Thấy thế Ngài ái ngại,
Đức tin họ đáng thương
Với bệnh nhân Ngài nói:
"Con ơi! Hăy vững ḷng.
Con đựơc tha tội lỗi
( Cảm nhận bệnh như không)
Biệt phái tự nhủ thầm,
Ông này thật sai lầm.
Nói vậy là phạm thượng,
Nhưng họ lại lặng câm
Dẫu dấu ư tận cùng,
Ngài biết sâu trong ḷng
" Những tư tưởng ngang trái,
Vừa qua của các ông
Cái ǵ th́ dễ nói,
Các ông biết một khi.
Con đă được tha tội
Hay chỗi dậy mà đi
Tha các tội dưới đất,
Là quyền của con người."
Quay sang người bệnh tật
" Vác giường về nhà ngươi!"
Tất cả người thấy,
Người bất toại chỗi dậy
Vác giường trở về nhà,
Dân chúng quá kinh hăi
Vừa cảm động ngạc nhiên,
Cùng tôn vinh Thiên Chúa.
Cho con người có quyền,
Để dân được nương tựa.
Ḷng yêu thương biễn trời,
Ngài thực hiện nơi nơi
Giải thoát khỏi nô lệ
Khổ. bệnh của loài người.
25. TẠI NHÀ MÁTHÊU
< Máthêu 9, 9-12>
Sở thuế Mátthêu đấy
Khi Ngài đi ngang qua
Ngài nói :" Hăy theo Ta "
Ông vâng liền đứng dậy.
Ông kính cẩn mời Ngài,
Mắc cỡ ông gãi tai.
" Hân hạnh cho con quá
Dạ thưa ở xóm ngoài "
Chúa vui ḷng chấp nhận,
Cùng với các tông đồ.
Ông hăm hở hướng dẫn
" Rất gần! Thầy không lo! "
Một nếp nhà lớn rộng,
Tường hoa trắng bao quanh.
Kiến trúc thật thơ mộng,
Lối đi hàng cây xanh.
Những lẵng hoa bốn mùa,
Dây leo song dậu thưa.
Hàng đôn cao chậu kiểng,
Phun nước ṿi như mưa.
Nhà mátthêu tấp nập,
Người thân quen ra vào.
Khách khứa đến dồn dập,
Ông hiếu khách mồi chào.
Ghế nằm dài nệm thêu,
Bàn gụ xếp thật đều.
Hầm rượu ngon lâu nhất,
Thịt thơm trên lửa reo.
Ông mời Ngài chủ tọa,
Bạn thu thuế tất cả.
Dân tài phiệt thương gia,
Có đầy tớ hầu hạ.
Nước rửa tay dầu thơm,
Khăn lau tơ gấm hồng.
Những sơn hào hải vị,
Rượu Bồ đào đẹp trong.
Biệt phái cười mỉm chi,
Đây dấu chỉ c̣n ǵ.
Phen này hết chối căi,
Ông hăy trả lời đi.
Nói với các môn đệ,
Biệt phái hỏi móc họng.
" Sao Thầy dự vui vẻ
Thu thuế và tội trọng? "
Chúa đáp lời so sánh:
" T́m lương y kêu cầu.
Không phải ai lành mạnh,
Mà người bệnh từ lâu.
Ta đây chuộng thương xót,
C̣n lễ vật không cần.
Đến gọi người tội lỗi,
Không để gọi kẻ lành?
Biệt phái đành câm hến
Thắc mắc chẳng chi đâu!
Đuối lư kể cũng thẹn
Hậm hực chồ dịp sau.
Mátthêu bỏ tất cả,
Quyết chí đi theo Ngài.
Người thu thuế tham lạ!
Thành thánh sử tương lai.
Đáp tiếng Chúa kêu mời,
Muôn thời và muôn nơi.
Chúa đụng vào rất lạ,
Làm con biến đổi đời.
26. CHÚA CHỮA LÀNH THIẾU PHỤ BĂNG HUYẾT VÀ CHO CON GÁI ÔNG
TRƯỞNG HỘI ĐƯỜNG SỐNG LẠI
<Máthêu 9, 18-26> và< Luca 8,40-56>
Chúa trên đường trở về,
Dân chúng ở miền quê,
Đang đợi chờ đón rước
Ai cũng muốn gần kề.
Có ông Yairô đến,
Một viên trưởng hội đường
Sấp ḿnh dưới chân Chúa
Xin Ngài băy xót thương.
Đến nhà cứu con gái,
Đứa con một yêu thương.
Gần chết rất đáng ngại,
Ngài bằng ḷng lên đường
Có một phụ nữ sang,
Máu của bà đi hoang,
Mắc cỡ không dám nói,
Bà cứ theo trên đàng.
Đụng áo bà tự nghĩ,
Cũng đủ để chữa lành.
Dù rờ tua ao quư
Niềm mơ ước sẽ thành.
Bà bệnh mười hai năm,
Gia tư đă tiêu tan.
Cúng cả cho thầy thuốc,
Tiền mất tật vẫn mang.
Dân chai chúc bên Ngài,
Kéo theo một đoàn dài.
Thiếu phụ bị băng huyết,
Cố lắm chỉ ṿng ngoài.
Sau bà cố lấn măi,
Rờ tua áo choàng ngoài.
Lập tức máu cầm lại,
Ngài biết liền chẳng sai.
Chúa lên tiếng phán hỏi,
" Ai đụng chạm đến Ta?"
Nhiều người lên tiếng chối,
Phê rô nói như loa:
" Dân chúng v́ chen lấn
Nên đă đụng đó Thầy."
Chúa Yêsu lại phán
" Nhiệm sức vừa xuất đây!"
Thấy không ẩn trốn khỏi,
Bà run rẩy sấp ḿnh.
Bệnh tật bà đành nói,
Bây giờ được chữa lành.
C̣n Ngài nói với bà:
" Đức tin con nở hoa,
Nên con được cứu chữa
Con đi bằng an nha!"
Người nhà trưởng hội đường,
Đến để báo tin buồn.
Con ông ta đă chết,
Đừng phiền Ngài lên đường
Đức Yêsu nghe được,
Lên tiếng bảo cùng ông.
Hăy tin? Đừng buồn khóc!
Nó được cứu! cứ trông!
Khi tất cả đến nhà,
Chúa truyền dân ở xa.
Ngài ra lệnh cho phép.
Vào nhà chỉ có ba.
Ngoài cha mẹ của em,
Ba người được phép thêm.
Phê rô và hai bạn,
Yacobê, Yoan.
Mọi người đều khóc than,
Ngài lên tiếng ủi an.
Đừng khóc ! em không chết,
Nó đang ngủ b́nh an.
Mặt em bé ngây thơ,
Mắt im lặng như tờ
Tóc tơ mờ gối gấm,
Chết hiền như đêm mơ.
Mọi người đều mỉm cười,
Họ lên tiếng nhạo người.
Nó ngưng thở ! đi đời !
Ngài cầm tay em bé,
Cất tiếng nói nhỏ nhẹ :
" Hăy chơi dậy đi em !"
Mắt em từ từ hé.
Lập tức em đứng dậy !
Cha mẹ em thấy vậy
Xúc động ! quá ngạc nhiên!
Tạ ơn cùng sụp lạy.
Ngài vui vẻ ân cần,
Rồi truyền cho em ăn.
" Chuyện xảy ra đừng nói"
Lời Ngài căn dặn dân.
Đẹp thay hai bàn tay
Đem tin mừng của Thầy
Ở đâu Ngài chạm đến,
Đổ vỡ được dựng xây.
T́nh Ngài thật hải hà,
Ḷng thương quá bao la
Cứu giúp cho tất cả
KHông phân biệt gần, xa...
27. SỨ VỤ TÔNG Đ̣ồ
̣ <Máthêu 10,1-6> và <Luca9,1-6>
Thêm một trang lịch sử,
Sai mười hai tông đồ.
Tinh thần Thầy cho đủ,
Lời dặn ḍ có dư.
Dung nhan sứ giả đây,
Người béo cũng như gầy.
Thu thuế hay đánh cá,
Trung niên hay tư trai.
Phê rô hay Simon,
Cùng An rê em ông.
Thô ma và Philip
Thêm " nhiệt thành Siman"
Yoan, Ya cô bê
( con của Zê bê đê)
Yuda Iscariốt
Cùng với ông Tha đê
Ban thô lê mê ô,
Thu thuế Mathêô.
Thêm một Yacobê nữa,
Đủ mười hai tông đồ,
Những dung nhan mùa xuân,
Những dung nhan mùa hạ.
Mùa thu và đông gần,
Của môn đồ tất cả.
Có ông thích im lặng,
Ông nói lớn ồn ào.
Có ông lùn thấp bé,
Ông to con thật cao.
Ông th́ rất toan tính,
Ong lại rạy bốc đồng.
Khi theo Thầy quyết định
Chỉ một tấm ḷng son.
Lời dặn làm hành trang,
Cho tông đồ lên đàng.
Có giá trị vĩnh cữu,
Vượt thời gian, không gian.
Đừng đến các dân ngoại,
Không vào Sa ma ri.
Hăy t́m các chiên lạc,
Nha Is ra el đi.
Các con hăy loan bao,
Nước trồi đă đến gần.
Kẻ chết cho sống lại,
Chữa lành những bệnh nhân.
Hăy chữa sạch phong hủi,
Quỉ ma hăy xua trừ.
Không công mà được giữ,
Hăy cho chớ có từ.
Đừng chuốc lấy vàng bạc,
Hay tiền lặn thắt lưng.
Đừng nhiều giầy, gậy gộc,
Khỏi cồn túi đi đàng.
Đừng có đến hai áo,
Thợ đáng của nuôi thân.
Hăy lên đường giăng đạo,
Đây lời khuyên ân cần.
Vào làng hay thành nào,
Nơi xứng đáng thân trao.
Và lưu lại ở đó,
Đến nhà th́ hỏi chào.
Nếu nhà nào xứng đáng,
Chúc b́nh an c̣n hoài.
Nhà nào không xứng đáng
B́nh an lại về ngươi.
Những ai không thèm nghe,
Rồi nhà họ trở về,
Rũ chân cho sạch bụi
Trả lại họ trưóc hè.
Hăy nghe ta bảo thật,
Cho đến ngày phán sét.
Thành phố Sô đô ma,
Được tha hơn thành ấy.
Sai các con đi đầu.
Như chiên vào đán sói.
Hăy hiền như chim câu
Khôn ngoan như rắn đói.
Những tông đồ được sai,
Đi rao giang đường dài.
Đem tin mừng nước Chúa
Mưa cứu độ dặm ngoài.
28. ĂN GIÉ LÚA NGÀY SABBATH
Thấy vài ngọn đồi thấp,
C̣n bao nhiêu cách đồng.
Lúa nặng đầu cúi rạp
Lúa khác, mầu đang hong.
Màu nâu vàng rực rỡ,
Báo hiệu sắp được mùa
Chim đàn thi nhau mổ
Tiếng ŕ rào như mưa.
Trong cách đồng bát ngát,
Sóng lúa lượn dài hàng.
Từng đàn chim bay ngang
Ngày hôm nay Sabbath.
Thầy tṛ qua cánh đồng,
Vài người quá đói ḷng.
Bát ăn vài gié lúa,
Lót dạ có hơn không.
Biệt phái nói với Chúa
Ḱa Thầy có thấy không?
Môn đệ ăn gié lúa
Ngày Sabbath cấm không?
Chúa trả lời cho biết,
Các ông có đọc không?
Vua Đa vít đói ḷng,
Đă ăn bánh dâng tiến,
Bánh này chỉ dành để,
Thày Thượng tế đến thờ.
Không phải người tế lễ,
Theo luật không được sờ.
Các tư tế đến thờ,
Không nghỉ ngày Sabbath
Cũng không phải tội phạt.
Đấng trọng hơn đền thờ
Ta yêu quư ḷng nhân,
Hôn tất cả lễ vật.
Con người chủ Sabbath,
Không xét người vô can.
Con người không v́ luật,
Luật là v́ con người.
Đây chính là sự thật
Thầy dạy cho loài người
Không có thứ ǵ xinh,
Không có ǵ hôn t́nh.
Yêu chính là đích điểm,
Đem cho đời b́nh ming.
Muôn triệu lần cám tạ,
Thầy giải phóng chúng con.
Luật xác chết không hồn,
Yêu thương là tất cả.
Đạo Thầy không phải luật,
Đạo của Thầy t́nh yêu
Không xét đoán, nói nhiều
Đạo Thầy là sự thật.
29. GIA Đ̀NH ĐÍCH THỰC CỦA CHÚA
Bữa nay trời trong xanh,
Không khí ngon, thôm, lành.
Bậc thang đồi cỏ mượt,
Tơ trời bay ruong manh.
Những thửa ruộng lúa non,
Chân đồi đá mầy ḥn.
Vài cụm cây hoa đỏ,
Tàng cổ thụ xanh um
Những người dân chất phác,
Đời nô lệ khó nghèo.
Cam chụi, không cánh khác
Đợi Tin mừng xin theo.
Trên một ngọn đồi thấp,
Dưới chân sông thật gần.
Dân kéo đến tấp nập,
Xúm quanh ngồi bên chân.
Chúa c̣n đang giảng dậy.
Mẹ, anh em chờ ngoài
Có người thưa như vậy:
" Mẹ, anh em t́m Ngài."
Nhưng Ngài đă trả lời:
" Ai? Mẹ, anh, em tôi?
Chúa chỉ người ngồi đấy
Đây: Mẹ, ang, em tôi.
Làm theo ư Chúa Trời,
Đấu cũng là mẹ tôi.
Và tôi cũng lập lại,
Đó là anh em tôi."
Chúa đă cho cơ hội,
Tất cả mội muôn người.
Món quá quư mời gọi,
Làm ruột thịt của Ngài.
Cũng không cần huyết thông,
Cũng không cần gần nhau.
Theo Thánh ư hằng sống,
Là ruột thịt một màu.
Thầy yêu Cha chừng nào,
Tất cả là làm sao.
Theo ư Chúa Cha định,
Nêu gương vàng ước ao.
Hăy làm theo ư Cha.
V́ con cùng một cha.
Gia tài thật tuyệt diệu,
Hơn châu báu ngọc ngà.
Thầy và con kết thân,
Trong máu mủ thật gần
Nếu con theo Thánh ư
Của Chúa Cha ân cần.
30. TẠI QUÊ NHÀ
Nẵm dài trên đồi thấp,
NaZa rér trải dài.
Cây tươi non tràn ngập,
Nắng đổ đẹp dặm ngoài.
Xa xa núi trường thành,
Đồi gẫn đá long lanh
Ngày Sabbath tuyệt đẹp,
Mắt nắng màu trong xanh.
Ngài trở lại quê hương,
Thứ Bảy vô hội đường.
Giữa mọi người giảng sách,
Ai cũng thấy lạ thường.
Giọng Ngài sao đĩnh đạc,
Cứ chỉ Ngài như thần.
Tiếng Ngài dao bén sắc,
Ảnh hưởng xa đến gần.
Lan cả vùng tiếng tăm,
Thần khí và quyến năng.
Giữa những người cḥm xóm,
Ngài giở sách đọc rằng:
" Thần khí Chúa trên tôi,
Người đă xức dầu tôi.
Sai đem tin mừng đến.
Người nghèo khổ trên đời.
Giải oan người áp bức,
Ban ân xá cho tà.
Năm hồng ân loan báo
Chữa lành kẽ đui mù."
Đọc xong gấp sách lại,
Đưa cán sự trả lại.
Ngài ngồi xuống trang nghiêm
Cả hội trường thở lại.
Đăm đăm họ nh́n ngài.
Ngài nói gọn không dài:
" Hôm nay đă ứng nghiệm
Cho các ngưở đọan này."
Mọi người quá thản phục,
Các lời vàng nôi Ngài,
Và làm chứng đúng lúc,
Ân sưng từ miệng Ngài.
Bỡ ngỡ rồi x́ xào!
" Phải con Giu se sao?
Ḍng dơi bác thợ mộc,
Mà ư sang lời cao !"
"_ Đă hẵn các ông t́m,
Cách ngôn xưa đă nói:
Thầy lang tự chữa ḿnh
Đừng nhờ người, chớ đợi!
Phép lạ làm nơi khác!
Hăy làm ở quê hương !!
Điều Ta muốn nói thật
Trên Ari không được thương
Và không được sủng mộ,
Chính nói quê quán ḿnh.
Minh chứng trang sách cổ
Elia thiệt t́nh
Đến cứu bà góa lạ
ở tại hạt Sidon
Không đến với bà giá
Thuộ nhà Israel
Êlisa tiên tri,
Cứu người cùi Syri
Israel không được,
Cứu chữa một chút ǵ."
Nghe thế đâm tự ái!
Tức giận ! Họ đứng dậy!
Điệu Ngài lên núi cao,
Định xô xuống làm hại.
Vẫn vẻ mặt hoà hiền.
Một cử chỉ thản nhiên.
Lấy tay khẽ gạt họ,
Ngài bỏ đi ngang nhiên.
Tuy không làm phép lạ,
Chứng tỏ tại quê hương
Bệnh đến Ngài chữa cả
Chúa vẫn ḷng yêu thương
Tuy thấy họ cứng ḷng,
Ngài vẫn cứ khoan hồng..
Lai lên đường giảng dậy
Vùng chung quanh dân mong
Ngôi lời lại gieo mưa,
Cho nhân thế dư thừa.
Thời gian vào cứu độ
Mai, sốm, chiều ban trưa...
31.TIỆC BÁNH 5 NGÀN NGƯỜI
Biển hồ rộng mênh mang,
Xa xa núi dài hàng.
Lá buông mành đón gió,
Sóng uống t́nh nắng tan.
Ngài bỏ đó lên đ̣,
Đến một nơi hịu quanh.
T́m biết sau khi ḍ,
Dân kéo đến càng mạnh.
Từng hàng hàng, lớp lớp,
Những người dân khắp vùng.
Cùng một ư nghĩ chung,
Chung quanh Ngài tập họp.
Họ uống từng lời Ngài,
Như nghe từng hơi thở.
Suốt cả một ngày dài,
Quên ăn, quên phiên chợ.
Cả già, trẻ, lớn, nhỏ,
Từ gần đến xa xôi.
Người chăn chiên, dân thợ
Người buôn bán khắp nơi.
Kẻ cao, người thấp bé,
Dân chúng đủ hạng người
Có người c̣n nô lệ,
Người giàu sang hơn đời.
Có ông dáng quư phái,
Có bà áo rách vai.
Có thiếu nữ xinh gái,
Có thanh niên đẹp trai.
Có người làm tôi tớ,
Có người giữ chức cao.
Có chăn chiên bỡ ngỡ.
Có viên quan tại trào.
Tất cả nhiều ước ao,
Giải phóng nước nô lệ
Ngoại xâm đă ra vào
Quê hương nhiều máu lệ.
Thương ! Không người lănh đạo,
Cho những đám chiên hiền.
Phần nhiều là chồn cáo,
Làm dân khổ triền miên...
Thấy dân chúng đông đảo,
Gọi Philip Thầy bảo:
" Mua đâu được bánh ăn
Cho dân ăn lấy thảo."
Ngài nói để thử thôi,
Biết việc sắp làm rồi.
Philip kính cẩn đáp:
" Hai trăm ! đủ dính môi!"
An rê vội thưa rằng:
" Một em bánh có năm.
Và hai con cá nhỏ
Nhưng thấm tháp bao lăm!
" Hăy bảo tất cả ngồi "
Nơi ấy thiệt nhiều cỏ.
Khoảng trên năm ngàn người
Biển người đông vô số.
Rồi Ngài cầm lấy bánh,
Tạ ơn, rồi bè ra
Phân phát cho gần xa
Cá chia ăn rất mạnh.
Mọi người dùng tùy ư,
Ăn no đến dư thừa.
Thu mảnh vụn kẻo phí
Mười hai thúng cho vừa.
Mọi người thấy phép lạ!
Xôn xao xa đến gần,
Đúng Ngài tiên tri cả
Đấng đến trong thế gian
Biết họ đang muốn Ngài,
Suy tôn vua lên ngai.
Ngài bỏ đó lên núi.
Hoàng hôn bóng đổ dài.
32. CHÚA ĐI TRÊN BIỂN VỚI PHÊRÔ
Chúa bảo các môn đệ
Lên thuyền qua trước Ngài
Núi đêm một bóng lẻ,
Thầy cầu nguyện miệt mài.
Thuyền đi nhiều dặm biển,
Mênh mông sóng bạc đầu.
Cánh buồn như điểm trắng
Trời, biển đen một màu.
Trong canh tư đem tối,
trên sóng Ngài đi tới,
Môn đệ tưởng là ma,
Kinh hăi la chối với.
Lập tức, tiếng Ngài rơ:
" Đừng sộ! chính là Ta.
An tâm, nh́n cho tỏ:
Phêrô vội vă ca:
" Lạy Thầy ! Đúng là Thầy!
Cho tôi đi trên nưóc."
Ngài truyền :" Hăy đến đây!"
Bỏ thuyền ông vững bước
Mọi người trố mắt nh́n,
Làm sao có thể tin.
Hai ngưồi trên nước,
Sóng gió chẩng làm ch́m.
Gió phất phơ tà aó,
Màu xanh đêm nhuộm đen.
Ngài bước đi thong thả,
Nước hân hạnh một phen.
Gió to, ông hơang hốt,
Và nhận thấy thân ch́m.
" Thấy ơi ! xin cứu vót!"
Ngài nắm tay ông liền.
" Quân yếu tin Chúa nói.
Làm sao lại hoài nghi"
Hai thầy tṛ sóng bước,
Cùng lên thuyền một khi.
Gió yên cùng sóng lặng,
Họ cùng bái lậy Ngài.
Cùng nói trong sốt sắng:
" Con Thiên Chúa ! chẳng sai!"
Chúa yêu thương môn đệ,
Biết rằng trong tương lai.
Thử thách bằng máu, lệ
Lộ chút quyền Ng̣i Hai.
Các môn đồ sửng sốt,
Trước nhiệm sức của Thầy.
Ngài trần gian có một,
Sự lạ làm ngất ngây.
Rồi họ quá mừng rỡ!
Thầy uy quyền không hai
Chính Ngài đấng cứu độ
Bây giờ và tương lai.
Đây niềm tin củng cố,
Chúa thương các tông đồ.
Gặp khó nguy bỡ ngỡ.
Chuẩn bọ ngay từ giờ.
Thuyền trôi êm biển hồ,
Giữa đem màn sương mơ.
Truyện văn rồi đi nghỉ
Nước ngũ phẳng lặng tờ..
33. DƯ HƯỞNG HỒNG ÂN
Ngài đến vùng Siđôn,
Đá lổm ngổm muôn ḥn.
Da vàng, nâu xám son
Lưỡi biển xanh liếm môi,
Bờ cát chân suờn đồi.
Mái nhà như bát úp,
Trắng lốp dăy tường vôi.
Cỏ hoang mọc đó đây,
Khẳng khiu cây tay gầy.
Vách đá cao đứng đợi,
Một lần được gặp Thầy.
Ḷng Ngài trải rộng ra,
Ơn cứu độ bao la.
Cho tất cả nhân loại,
Gịng thương như hải hà.
Một phụ nữ dân ngoại,
Xi rô phi ni xi.
Con bọ quỉ ám hại,
Nghe tiếng Ngài, bà đi
Bà thuộc xứ Canaan,
Kêu lến tiếng lên than.
Lậy Ngài xin thương xót,
Đứa con bị quỉ hành.
Nhưong Ngài không đáp lại,
Môn đồ đến thưa rằng:
" Bà ấy cứ lải nhải
Cho bà về hết than,"
" Ta chỉ được sai đến
Chiên lạc Israel."
Nhưng bà ta không thẹn
Bái lạy Ngài một phen
" Xin cứu giúp! Lạy Ngài!"
" Ta không nên lấy bánh
Của con cho chó nhai!"
" Xin thưa những vụn bánh
Rơi xuống từ mặt bàn,
Dàn chó xin được hưởng."
" Đức tin bà mênh mang!
Nên chi đă được thương:
Bà lẽo đẽo theo sau,
Cứ đi că giờ lâu.
Chỉ đợi địp thuận tiện,
Bà mới dám kêu cầu.
Bà muốn sao đă được,
Con bà được chữa lành
D5úng giờ Ngài chúc phúc
Hồng ân thật rộng ban.
Từ trên cao nắng đổ,
Nạm vàng những lối đi.
Tim Ngài luôn rộng mở
Bất cứ ai xin ǵ."
Thầy tṛ lại lên đường,
Đem gieo rắc t́nh thương.
Cho những ai khốn khổ
Ngoại quốc hay đồng hương.
34. Đ̉I DẤU LẠ
dân chúng càng mộ mến,
Yêu lời giảng của Ngài.
Nghe nơi nào Chúa đến,
Họ theo đón dài dài.
Biệt phái và Sa đốc,
V́ ghen nên họ đ̣i,
Xin Ngài một dấu lạ,
Tự trời cho họ coi.
Ngài đă nói với họ:
" Các ông cứ chiều chiều,
Thấy ráng vàng th́ gió
Ban mai thấy một điều
Rằng ráng đỏ th́ mưa,
%áng trồi biế xác định!
Dấu thời đại th́ chưa!!
Để mặc các ông tính.
Rơ thế hệ xấu xa!
Thân ngoại t́nh nguyệt hoa!
Lại c̣n đ̣i dấu lạ!!
Ta không cho trừ ra
35. PHÊ RÔ CAN THẦY
Chúa báo các môn đệ:
" Yerusa lem Thầy đi.
Bị nộp các thượng tế,
Khổ nhục bị giết đi
Ngày thứ ba sống lại."
Kéo Thầy lại vói ḿnh
Can gián và kể lể:
" Ḷng Chúa Cha nhiệt t́nh
Chứ đâu có như thế"
Sắc mật Ngài đổi khác,
Giọng nói nghe như lạc.
Như thế chưa bao giờ,
Giận bùng lên để mặc.
Tức th́ Ngài quay sang
Với Phêrô liền phán:
" Xéo đi hỡi Sa tan
Ngươi là cớ vấp phạm
" ư tưởng này của ngươi!
Không phải của Thiên Chúa!
Mà là của loài người!"
Chúa đâu có chọn lựa.
Ngài yêu thương Chúa Cha
Chỉ làm theo ư Ba
Cho dù chết nhục khổ!
Một t́nh yêu thăng hoa!
Trong tất cả hành động,
Trong tất cả mọi lời.
Trong tất cả ư tưởng
Theo ư Cha trên trời.
Phê rô được khen thưởng
Nói đúng ư Chúa Cha *
V́ thương can lạc hướng
Nên chi bị trách la
C̣n t́nh nào bao la,
C̣n yêu nào ngọc ngà.
Nơi Chúa con cứu thế
Đă dành cho ABBa
* Khi Phê rô trả lời nói:
Thầy là đức Ki Tô con
Thiên Chúa hằng sống Mátthêu
16,16
36. CHÚA BIẾN H̀NH TRÊN NÚI
Cảnh nhuộn ánh nắng hồng,
Đường núi uốn khúc rồng.
Màu xanh cây như gầm,
Màu đá đỏ tựa son.
Những cội thông già khụ,
Đá rêu ngồi bên chân.
Có bầy nai lộc nhú,
Uống nước suối thật gần.
Đó đây những bầy chiên,
Có người chăn thật hiền.
Đang đủng đĩnh gặm cỏ,
Sống động cảnh thiên nhiên.
Như chiếc chín khổng lồ,
Úp bên rừng thông mơ.
Đường ngoằn ngoèo lên đỉnh,
Rằng đây non Tabor
Ngài mang ba môn đệ,
Phê rô, Ya cô bê.
Cùng Yoan thật trẻ,
Núi Tabor hướng về.
Chúa yêu thương tông đồ,
Yếu đuối c̣n tay mơ.
Trước biến cố chịu cạn..
Ngài bổ sức từ giờ.
Mây hoa nắng tưng bừng,
Ánh hồng hôn một vùng.
Lững lờ mây trắng mỏng,
Biễn thời xanh không trung.
Tói nơi Ngài không nghỉ,
Mà cầu nguyện miệt mài.
Toát ra đầy thần khí,
Trong những phút giây dài.
Bỗng nhiên đầy sợ lạ,
Ngài hay đổi tất cả.
Từ áo đến dung nhan,
Trong màu nhiệm biến hóa.
Như mặt trời rực rỡ,
Sáng láng dung nhan Ngài
Tươi hôn màu hoa nở.
Tóc đẹp như mây bay.
Mắt Ngài v́ sao sáng,
Dụi hiền như mặt trăng.
Thần khí Ngài chói rạng
Ngón tay Thầy búp lan
Một tay Ngài bỏ xuống,
C̣n tay kia nâng cao.
Bàn chân ngà sống động
Mây quấn quưt ra vào..
Áo Ngài rất diễm tuyệt,
V́ chưng trắng hơn tuyết.
Thợ giặt ở trền gian,
Chịu thua dù đă quyết.
Cử chỉ Ngài uy nghi,
Thanh thoát vùng linh khí.
Thế trần không bén ǵ,
Ṭan cao vời khôn ví.
Hai ông đang hầu truyện
Elea, Moisen
Vấn để Ngài thực hiện
Ở Yeru sa lem.
Sửng sốt nh́n sự lạ!
Phê rô thấy thích quá!
Muốn nói! chẳng đặng đừng!
V́ vui mừng tất cả.
Phê rô thưa lên Thầy
" May! chúng tôi ở đây!
Xin Thầy cho đựơc dựng
Ba l ở chốn này!
Một để xin dâng Thầy,
Một Moisen ở đây.
C̣n Elia nữa
Một để cho ông này."
Chẳng hiểu sao nói thế,
Không biết ḿnh nói ǵ.
Phê rô c̣n đang kể
Bỗng một đám mây đi.
Đám mây thật lộng lẫy,
Rợp bóng trên ba người..
Họ bỗng quá kinh hăi
Hai ông vô mây trời.
Từ đám mây xuất phát
Một truyền phán bỏi trời:
" Ngài là con chí ái!
Các ngươi nghe lời Người."
Họ ngă sấp mặt xuống,
V́ kinh hăi quá chừng.
Chúa Yêsu tới đụng
Họ bỡ ngỡ vô cùng.
" Đừng sợ ! Hăy chỗi dậy!"
Chúa Yêsu nói vậy.
Họ ngước mắt nh́n lên,
Chỉ ḿnh Thất đứng đấy.
Thấy thoáng bóng hoàng hôn,
Khi Thầy tṛ đi xuống.
Tông đồ chưa hoàn hồn,
Củ chỉ c̣n luống cuống.
Nét mặt đầy bỡ ngỡ,
Vừa vui và vừa sộ.
Thị kiến vinh quang Thầy
Năo cùng tim hoa nở.
Không khí như thủy tinh,
Mây thiêng ghi bóng h́nh.
Cảnh vật trong huyền nhiện,
Hoàng hôn như b́nh minh.
37.AI LỚN HƠN
Nước biển hồ xanh biếc,
Đơi bờ đất vàng cam
Mây trắng đang mắt liếc
Bậc đồi xanh màu chàm
Những cột đá hội đường,
Trông vĩ đại phi thường.
Nér điêu khắc tuyệt kỹ
Nền văn minh một phương.
Trên đường Ca par na um
Những hàng cây um tùm
Tông đồ đang cất bước
Họ tranh luận um sùm!
Ai là người lớn nhất,
Trong số các tông đồ.
Không t́m ra sự thật,
Vù ai cũng mơ hồ.
Vào nhà Ngài hỏi họ:
" Dọc đàng tranh luận ǵ?"
Họ chẳng dám thưa chi
Bầ giờ thiệt xấu hổ.
Ngài gọi nhóm mười hai.
V́ thương cắt nghĩa dài:
" Ai cầm đầu ! Trước hết
Hăy làm đầy tớ hoài.
Đăt em bé giữa họ,
Dụi dàng Ngài bỗng nó.
Rồi Ngài giảng dạy rằng:
" Ai tiệp đón trẻ nhỏ
Đón bé v́ danh Ta,
Chính là tiếp đón Ta.
Tiếp đón ta không phải
Chính là tiếp đón Ta
Mà là đấng sai Ta."
Chúa tội nghiệp tông đồ,
Chưa đạt được vùng lư.
Bon chen ai thấp cao.
Đâu phải chân, thiện, mỹ.
Các bé như thiên thần,
Dễ thương! sống rất gần.
H́nh ảnh của Thiên Chúa,
Được yêu thương ân cần.
Các bé rất ngây thơ,
Tính t́nh thật đơn sơ.
Bụi trần chưa dính kỹ,
Gương trong chưa bị mờ!
Các bé thật hân hạnh,
Được Ngôi lời rất thánh.
Dùng thí dụ điển h́nh
Đễ so sánh rất mạnh.
Đây bài học bằng vàng,
Cho những người lănh đạo.
Làm đầy tớ sẵn sàng,
Chúa v́ yêu chỉ giáo.
Kim chỉ nam tuyệt diệu,
Nhưng sao ít người theo.
Quên ḿnh cho đúng điệu
Lănh đạo tinh thần nghèo
Người lănh tụ theo Chúa,
Chỉ cần một chọn lựa.
Ở cuối hết mọi người,
Phục vụ là điểm tựa
38. CHÚA YÊU BÉ THƠ
Dung nhan của các bé,
Là mùa xuân cuộc đời
Mắt nai tơ e lệ,
Là b́nh minh kêu mời.
Các bé là măng non,
Một trong trắng tâm hồn
Là loài hoa chốm nỗ,
Hay nụ nhú con con.
Các bé là trăng trẻ,
Mặng sữa đẹp muôn vẻ.
Rúc rít bầy chim non,
Tương lai của Thế hệ.
Bé trai lẫn bé gái,
Rụt rè đến gần Ngài
Bé dâng hoa mới hái,
Bé biếu bánh đa khoai.
Có bé đang cơng em,
Bé bẽn lẽnm bên thềm/
Giảng xong Ngài âu yếm:
" Các bé lại đây xem!"
Các bé thật hả hê,
Vây quanh Ngài bên hè.
Mon men rồi núi áo
Ngài kể truyện bé mê.
Các bà mẹ ẵm trẻ,
Cho Ngài đụng một lần.
Được thế là vui vẻ
Chúc phúc lành Ngài ban.
Thấy ồn ào dễ sộ!
Làm bực bội tông đồ:
" Chỗ này đâu phải chộ!
Mau mau về đi cho!"
V́ tông đồ rầy la,
Làm cho Ngài phật ư.
" Hăy để đến với Ta
Cản ngăn th́ vô lư
Ai mà giống các bé,
Được thuộc về nước trồi.
Ai không giống các trẻ
Để đón nhận nước trời
Không được vào trong đó!"
Rồi Ngài yêu ẵm bồng.
Đặt tay chúc phúc nó.
Bé hớn hở vui ḷng.
Các bé ngày năm xưa
Chúa thường nghe mẹ kể
Bị giết v́ lệnh vua,
Mắt mẹ con dư lệ..
Niềm an vui hạnh phước
Cho tất cả nhi đồng
Được chúa yêu, yêu măi
Chúa thương tặng đời hồng
39. NGÀI CHÍNH LÀ?
Quyết giảng điều công chính,
Hỏi tội He Rô Đê.
Nên atc vueoeng ra lịnh,
Bắt biệt gian trọng tù.
Pḥng lạnh, chật, âm u,
Tia sánh lọt song tù.
Cánh tuy hoen xích sắt,
Cổ chân kẹp xưng vù.
Thân nằm trong ngục đá,
Tư tưởng vạn dặm ngoài.
Sứ mạng muốn hoài tất
Con đường đi c̣n dài.
Một nhiệm vụ Thanh tẩy,
Để đi trước dọn đường
Chưa trọn, bị sa sẩy,
Cảm trách nhiệm như thường.
Dâng t́nh lên Yavê,
Tân hồn luôn thỏa thuê.
Xác ḱm kẹp ngục tối,
Trí bay bổng đi về.
Yoan nằm trong ngục,
Ngoài kia chính là lúc.
Bao phép lạ chữa lành
Chúa thương dân giáng phúc.
Ông phấn khởi vui mừng,
Môn đồ báo tất cả...
Đức Yêsu lẫy lừng.
Rao giảng làm phép lạ
Ông sai hai môn đệ,
Lên đường đi t́m Ngài.
Thưa một điều trọng thể,
Đă t́m hiểu lâu dài.
Hai môn đệ được sai,
Lễ phép thưa cùng Ngài
Chính Ngài đấng sẽ đến?
Hay c̣n phải đợi ai?
Chúa Yêsu đáp lại:
" Các ông tin Yoan:
Những ǵ mắt đă thấy,
Những ǵ tai đă nghe:
Người mù th́ được sáng,
Kẻ què th́ được đi.
Phong hủi được sạch láng
Cấm điếc lành nói, nghe.
Cho kẻ chết sống lại,
Tất cả được phúc măi
Không vấp ngă v́ Ta
Cú thế mà nói lại.."
Khi họ đă đi rồi,
Ngài giảng dạy những lời.
Về Yoan tẩy giả
Tiếng Chúa vang nơi nơi:
" Ra sa mạc coi ǵ?
Cây sậy rung trước gió?
Đi ra để xem ǵ?
người vận sang áo lụa?
Nhưng Ta cho biết rằng,
Áo mịn màng lụa sang.
Ở đền vua lộng lẫy,
Không ở sa mạc hoang.
Tại sao ngươi ra đi,
Để thấy một tiên tri.
Nhưng mà Ta bảo thật,
Ông c̣n hơn tiên tri
Nơi ông sách đă thuật:
Rằng Ta sai sứ thần.
Cho người đi trước mặt,
Có nhiệm vụ dọn đàng.
Ta bảo thật các ngượi,
Trong tất cả những người.
Sinh ra bởi người nữ,
Yoan lớn hơn người.
Nhưng những người nhó nhất,
Vịnh quang trong nước trời
Th́ cũng là sự thật
Hơn ông ở một thời *
Ra về trong thỏa măn,
Hai môn đệ Yoan.
Xuống thuyền trên bán cạn,
Vượt biển hồ mênh mang.
Hai ông cố nhớ lại,
Tất cả những lời Ngài.
Và họ c̣n nhớ măi,
T́nh yêu thương dài dài,
Ngài dành cho nhân loại..
Mờ xanh hàng chà là,
Nhạt nḥa trong bờ đá,
Con thuyền đă dặm xa.
* Những người trong giao ước mới lớn hơn những
người thánh nhất trong giao ưóc cũ, không
Phải v́ là một cá nhân trọn lành, nhang
hưởng sự thành tưụ đă lứa ( Nguyễn thế
Thuấn, Kinh Thánh, Tân ước trang 35,
Ḍng Chúa cứu Thế Sài g̣n 1976)
40. NGƯỜI THANH NIÊN GIÀU CÓ
Màu đỏ nâu vách đá,
Những thửa ruộng xanh đen.
Mái nhà bằng trắng xóa,
Úa vàng cỏ đồi thềm.
Mặt trời hôn đỉnh núi,
Áng hồng cách sóng hoa.
Con thuyền lưới lướt qua,
Người chài lom khom cúi.
Trên đường ven bờ nước,
Thầy tṛ đang sóng bước
Trong bóng ngả hoàng hôn,
Một du thuyền hừng trước.
Có cánh buồn trắng xóa,
Thân thuyền gỗ bóng son.
Những mái chèo láng lạ,
Những khoan đồng con con.
Chủ thuyền người thanh niên,
Tinh nhanh nhưng dáng hiền.
Lăng xăng vài đầy tớ,
Anh lên bờ trước tiên.
Người thanh niên đẹp trai,
Khuôn mặt thanh hơi dài.
Áo lụa ngà, tay rộng
Đẹp nhung nâu màu đai.
Gặp Ngài anh bái lậy,
Từ lâu những ước ao.
Được nghe lời giảng dậy,
Nay hân hạnh biết bao.
" Kính lạy Thày nhân lành!
Làm sao cho con được
Sống đời đời cơi phước,
Làm cơ nghiệp mộng thành.
"- Sao gọi Ta nhán lành?
Chỉ thiên chúa nhân lành,
Các giới răn ngươi biết?
Lắng nge TA kể nhanh.
Chớ chứnh gian, trộm cườp
Chớ ngoại t́nh, giết người!
Thảo kính cha mẹ ngươi,
Giữ đúng là sẽ được."
"- Thưa thầy, con thực hiện,
Từ lúc thửơ bé thơ.."
Ngài nh́n anh thương mến
Rồi dụi dàng bảo cho:
" Chỉ c̣n thiếu một điều
Gia tài anh đem bán,
Phân phát cho kẻ nghèo
Anh sẽ có kho báu
Chắc chắn ở trên trời,
Rồi theo Ta khắp nơi."
Nghe xong, anh tối mặt
Anh đă nhiều của rồi.
Anh chào Ngài giă biệt,
Bỏ đi ḷng buồn rầu
Điều lành anh đă biệt
Làm sao bỏ sang giàu.
Hoàng hôn bước nhẹ êm,
Làm bóng đen đồi thấm.
du thuyền mờ chấm nhỏ
Trên sóng nước hồ đêm
41.XIN THẦY CHỨC TƯỚC
Biển hồ ga li lê,
Mùa xuân đă trở về.
Hoa đỏ vàng, hong năng
Rực rỡ trên đồng quê.
Sườn đá nâu khổng lồ,
Cỏ non màu xanh mơ.
Xa Xa ch2n núi biếc.
Sóng đang liếm môi bờ.
Ngài ngồi trên tảng đá,
Chung quanh cỏ, hoa,lá
Đang giảng nghĩa Tin mừng
Cho môn đồ tất cả.
Giảng xong nghỉ xả hơi,
Thầy tṛ cùng ngồi chơi.
Nh́n mùa xuân nắng mới
Cảnh đẹp ôm chân trời.
Có bà Zê bê đê,
Mẹ của Yaca bê,
Và Yoan trẻ tuổi,
Đang hấp tấp tiến về..
Cùng hai con gặp Chúa,
Phục lạy rồi xin thưa:
" Ước chi điều chọn lựa,
Xin Thầy ban dư thừa."
Ngài trả lời ba người:
" Muốn Ta làm cho ngươi
Những điều ǵ cho biết."
Họ vội thưa những lời:
" Trong vinh quang của Thầy
Xin Thầy cho bên ngai
Một con ngồi bên tả,
Một bên hữu của Ngài
Chúa trả lời trước hết
" Các ngươi đều không biết,
Điều các ngươi đă xin.
Ngươi có thể uống hết
Chén mà Ta sắp uống."
Họ cùng nói trả lời:
" Dạ thưa, cho con uống
Chúng con xin vâng lời."
Rồi Ngài đă trả lời:
" Chén Ta ngươi sẽ uống,
C̣n tả, hữu chỗ ngồi.
Do Chúa Cha lựa chọn"
Mười tông đồ bực bội,
Khi nghe biết chuyện này.
Gọi tất cả lại hội
Thầy giảng nghĩa cho hay:
" Thủ lĩnh các dân tộc,
Làm chúa tể người dân,
Bắt dân phải ṭng phục
C̣n ở đây anh em
Khác hẳn không như thế,
Ai cầm đầu anh em,
Phải hạ ḿnh nô lệ,
Đễ hầu hạ anh em.
Con người không đến đây,
Để cho được hầu hạ.
Nhưng hầu hạ mọi ngày
Cho anh em tất cả.
Và thí mạng sống ḿnh,
Để làm giá cáu chuộc.
Trong yêu thương chân t́nh
Để cứu đời thần dược."
Thầy lại thêm một lần,
Tặng một bài học vàng.
Ai mà muốn lănh đạo,
Hăy hầu hạ ân cần.
Đừng mong được phục vụ,
Phải phục vụ mọi người.
Điều kiện cần và đủ.
khiêm tốn hầu hạ người.
Ngài yêu các tông đồ,
Ai mà c̣n muốn mơ.
Làm lớn hay lănh đạo.
Dịu dàng Thầy dạy cho..
Đây khuôn vàng thước ngọc,
Cho con cáii loài người.
Muốn lănh đạo phăi học
Phải hầu hạ mọi người.
Luôn luôn Thầy yêu thương
Luôn luôn Thầy khiêm nhường.
Hăy học Thầy cánh sống,
Hăy xem Thầy nêu gương.
Bài học hai ngàn năm
Thầy đă dạy bao lần
Thế nhưng sao lạ quá
Con thực hành khó khăn.
42. C̉N G̀ QUƯ HƠN NGHE LỜI NGÀI
Trên trời mây trắng tinh,
Đó đây ngọn đ̣i xinh.
Hàng cây xanh, xanh biếc
Cảnh càng chứa chan t́nh.
Xa Xa núi trường thành,
Bên gịng sông lam xanh.
Đá nâu vàng ngự trị,
Phản nắng trồi long lanh.
Thầy tṛ trên đường đi,
Gió nhỏ nói thầm th́:
Bê tha nia đẹp,
Đón tiếp Ngài một khi.
Làng Bê tha nia,
Cánh đẹp nổ nhiều hoa
Những bậc thềm đá đỏ.
Lọng che đám mây ngà
Hôm này Chúa viếng nhà,
Mấy chị em Martha.
Maria em gái,
Laza rô thứ ba.
Một căn nhà xây đá,
Vững chăi một mái bẵng.
Cửa ṿm cong xinh lạ,
Ngoài thềm đá ngổn ngang.
Martha đón mời,
Kính cẩn mời Ngài ngồi.
Rồi bà đi nấu nướng
Thức ngon mồi Thầy xơi.
Martha thật dịu dàng,
Dung nhan hiền mặt trăng.
Đẹp xinh nhưng phúc hâu,
Duyên nhiều ít nói năng.
Maria thật xinh,
Con người quá nhiệt t́nh.
Da mịn màng, hồng trắng
Mắt long lanh thật tinh.
Suối tóc huyền đẹp dài,
Buông lôi áo lụa ngoài.
Tươi da trồi xanh nhạt,
Khăn the trắng buông vai
Người thanh niên đẹp trai,
Tóc đen hai bờ vai.
Áo lụa ngà tơ mịn,
Duyên quá! anh cười hoài.
Trong ngôi nhà xinh đẹp,
Ghế trường kỷ gấm dài.
Màn cửa thêu hơi vai.
Khép nép bên chân Chúa,
Maria hầu chuyện Ngài
Hỏi nhiều không chọn lựa,
Nàng chẳng thiếu đề tài.
Chuyện nổ như cơm vàng,
Không c̣n biết thồi gian.
Để Martha bạn rộn,
Một ḿnh bà nấu ăn.
Bà lên tiế:" Thưa Thầy!
Xin quan tôm con đây.
Con bận! Em để mặc,
Bảo em giúp! Thầy sai!"
" Martha! Martha ơi!
Chỉ cần một ít thôi.
Nhiều chuyên chi bối rối!
Maria chọn tốt rồi.
Chẳng c̣n ai giật mất."
Thầy đă nói sự thật,
Lời Ngài sác sống đồi!
Nhẹ nhàng những thứ khác!
Mọi người đều vui vẻ,
Vui hơởng bữa cơm nhà.
Ngoài trời mùa xuân trẻ,
Đang trang điểm muôn hoa.
43. KHẢI HOÀN VÀO THÀNH YERUSALEM
(Máthêu 21, 1-11), (Luca 19, 28-38)
(Marcô 11, 1-11), (Yoan 12, 12-16)
Đi trọn đường cứu độ,
Chúa vào Yê-ru-salem
Ngài chấp nhận thương khó
Chết thập tự đê hèn.
Tông đồ như không hiểu
Dầu Chúa báo nhiều lần
Giờ trọng đại đă điểm
Ngài vui ḷng sẵn sàng
Này Yê-ru-sa-lem
Tên ngươi : trong thánh sử
Người, người hăy đến xem
Vùng địa sử dư đủ ...
Từ trên núi cây dầu
Qua tàng lá giao nhau
Yê-ru-salem xuất hiện
Trang thánh tích nhiệm mầu
Yê-ru-salem thành vàng
Trong một ngày vinh quang
Vua Trời Đất ngự đến
Tung hô sấm dậy đàng
Sai môn đệ hai ông
Đi đến làng trước mặt
Chúa bảo họ sẽ gặp
Lừa mẹ và lừa con
Cởi giây và dẫn về
Ai hỏi nói cho nghe
Chủ sẽ cần đến chúng
Rồi sẽ gởi trả lại
Điều ấy sẽ xảy ra
Cho trọn lời đă chép
Sách Is-ra-el nhà
Tiên tri xưa đă viết
"Báo nữ tử Si-on
Cùng ngươi ! Vua ngươi đến
Ngài cưỡi trên lừa con
Vật chở đồ khiêm tốn."
Vâng lời Thầy truyền phán
Hai ông làm y theo
Mẹ, con, lừa được dẫn
Phủ áo lên lưng lừa
Ngài đă cưỡi lên chúng
Rất đông đảo dân chúng
(Thấy ông La-za-rô
Đă chết lại được sống)
Bây giờ lại gặp Ngài
Hứng khởi tung hô hoài
Đường đi họ trải áo
Nhóm khác chặt lá cây
Tất cả lo dọn lối
Hoan hô, họ tung hoa !
Ngợi khen trong lời nói
Ca tụng ! Hô-sa-na !
Tung hô muôn chúc lành
Đức Yê-su nhân danh
Thiên Chúa nay đă đến
Một mộng ước đă thành
Đây con vua Đa-vít !
Hoan hô ! Hô-sa-na !
Vạn tuế vua hùng liệt !
Máu về tim nở hoa
Hoan hô Đấng Bởi Trời !
Hô-sana chốn cao vời
Ngài đến đây giải phóng
Cho tất cả muôn người.
Trên mặt đường hoa lá
Người người trải áo ra
Cả trẻ em tất cả
La to Hô-sa-na !!
Các bà thật hớn hở,
Miệng tươi như hoa nở
Gào thét lời tung hô !
Những tấm ḷng đă mở
Tất cả thành chấn động !
Hỏi nhau Ngài làm chi
Đáp lại - Lời dân chúng
Đức Yê-su tiên tri
Quê thành Na-za-réth
Thuộc xứ Ga-li-lê".
Dân tung hô cuồng nhiệt
Tới khuya mới ra về
Ṿm cổng nơi thành cổ
Một thời tai, mắt, mở
Sóng sấm động tung hô !
Người mưa ơn cứu độ.
Ngày hôm nay lịch sử,
Của Yê-ru-sa-lem
Vinh quang Ngài dư đủ
Mọi người đă được xem
Một ngày đă qua đi
Yê-ru-salem c̣n ǵ
Phải chăng là nhân chứng
Gót chân Ngài bước đi.
62. NỮA DẶM ĐƯỜNG THƯƠNG
(Luca 23, 26-32), (Matthêu 27, 32-)
(Yoan 19, 17)
Một toán lính La-mă,
Bắt Ngài vác thập giá.
Lên đồi Gol-gô-tha,
Khúc khuỷu con đường đá.
Nửa dặm đường gồ ghề, (1)
Lúc lên cao, xuống thấp
Thập giá dài, nặng nề
Máu thân thể cùng khắp.
Thập giá cây c̣n tươi,
Đẽo sơ sài sần sùi.
Máu thấm đỏ thớ gỗ,
Dài gấp hai thân người!
Ngài vác như tŕu mến,
V́ làm theo ư Cha.
Đây khổ cực ḥ hẹn
Đau đớn thành hương hoa.
Thân thể th́ ră rợi!
Tâm hồn th́ thảnh thơi!
Đă gần tới cùng đích
Cứu độ của Ngôi Lời.
Làm sao có thể tả,
Một gương mặt rất lạ.
Máu, Mồ hôi chan ḥa,
Mắt sáng ngời tất cả.
Thần khí Ngài hướng thượng,
Một thanh thoát dị thường!
Loài người không sao tưởng,
Rách nát không bị thương
Sức con người có hạn,
Đói! Khổ! Nhục bị đ̣n!
Ngă nhiều lần lâm nạn
Cố nhưng sức không c̣n!
Một người làm ruộng về
Ông người Ky-rê-nê (2)
Si-mon là tên gọi, (3)
Thấy cảnh tượng năo nề.
Kiệt lực vác thánh giá!
Ông dừng lại cảm thương!
Lính La-mă chặn đường,
Bắt ông vác thế Chúa.
Đám dân theo đông đúc,
Trong đó có nhiều bà
Khóc than cùng đấm ngực
Thương Ngài nạn khó qua.
Luật có ghi đầy đủ,
Không được tỏ xét thương
những người bị án xử,
Họ khóc lóc như thường.
Đây là lần thứ nhất
Sau bài giảng sự thật
Cho quan Phi-la-tô
Ngài mới lên tiếng nói
An ủi người sầu bi:
"Thôi các con đừng khóc!
Thương Ta mà làm chi!
Nếu có! Con hăy khóc!
Thương bản thân các con!
Và tất cả cháu con
V́ sau này đại nạn
Xảy ra Yê-rusa-lem!
Đến nỗi người ta kể,
Phúc! cho người san sẻ.
Ḷng dạ đă không sinh!
Vú không phải cho bú
Bấy giờ người ta nói;
Với tất cả núi đồi
Hăy đổ xuống chúng tôi!
Chôn vùi đừng chờ đợi.
Cây tươi bị thế này
Cây khô làm sao biết!(4)
Trái tim Ngài chứa đầy
T́nh yêu không kể xiết.
Bà Ve-ro Ni-ca,
Thấy trên gương mặt Chúa.
Máu, mồ hôi vẽ hoa
Năn nỉ lính La-mă:
Cho bà lau mặt Ngài.
Khăn trắng trên mặt máu
Dung nhan in không sai
Bà hôn lên vật báu.
Mắt con trong mắt Mẹ,
Chan chứa t́nh tựa bể.
Sóng thông cảm bi thương
Triều dâng vùng máu lệ!
Giờ đây Ngài thương dân,
Quên ḿnh là nạn nhân!
Quên đau, quên nhục, khổ!
Ánh mắt nh́n ân cần
Lạ thật! như nghịch lư
Tử tội đi ủi an,
Người đi xem rầu rĩ!
C̣n t́nh nào mênh mang!!
(1) Từ đồn-An-tô-nia của
Phi-la-tô đến đồi Gôl-gô-tha
khoảng nửa dặm (700 m)
(2) Ky-rê-nê một thành phố
ở bắc Phi Châu
(3) Ông Si-mon và Ru-phô sau
theo thánh Phao-lô, 3 người
Trở nên nổi tiếng trong
Giáo Hội đầu tiên.
45. Tiệc cưới CANA
(Yoan 2, 1-12)
Trên đường đi Cana,
Vui vẻ vào dặm xa
Núi mùa xuân tươi trẻ
Qua thôn xóm hiền ḥa.
Đồi trải dài trưới mặt,
Đường nhỏ quanh chân đèo,
Ngài cùng nhón môn đệ,
Mẹ Ngài cũng đi theo.
Cana thị trấn nhỏ,
Xóm dân quanh hội đường.
Hàng chà là viền ngơ,
Họ đong đầy yêu đương.
Đám cưới theo phong tục,
Người Do Thái từ xưa.
Lễ nghi thật đúng lúc
Món ngon thật dư thừa.
Cô dâu duyên mặn mà,
Trên đầu quấn giây hoa
Mũ lụa thêu ngũ oắc.
Cô cười tươi hôn hoa.
Ngượng nghiệu bên người đẹp,
chú rể luôn mỉm cười.
Cô dâu hôi khép nép,
Niú áo mẹ bên người.
Tất cả ăn vui vẻ,
Ồn ào tiếng nói cười.
Mẹ Ngài đến nói khẽ:
"_ Họ hết cả rượu rồi!"
Ngài trả lời:" Thưa Bà!
Có ǵ ăn thua dến,
Nỏi giữa con và Bà.
V́ giờ con chưa đến!"
"_ Ngài bảo ǵ làm nấy!"
Mẹ Ngài nói người hầu
Tục Do Thái quán tẩy,
Có sáu chum đá sâu.
Chứa trên mười thùng nước,
Ngài bảo cái người hầu
Mau mau đổ đầy trước,
Đưa quản tiệc nếm sau.
Người quán tiệc vừa thư;
Ong tṛn mắt ngạc nhiên.
Rượu đâu mà ngon dữ!
Gọi chú rễ nói liền:
"_ Thường ta tiếp rượu ngon,
khi say ngà ngà tiếp,
Một loại rượu dở hơn.
Ở đây sao đặc biệt?
Rượu hảo hạng sau rốt."
Phép lạ này sảy ra,
Người biết chuyện sửng sốt
Niềm tin họ nở hoa.
Trong tiệc cưới Cana,
T́nh mẹ Maria.
Thương việc người như thể
Thương chính việc của Bà.
Lư bên ngoài là thế,
Nhưng bên trong vẫn t́nh.
Ngài yêu thương người mẹ,
Theo con như bóng h́nh.
Quang nhanh hơn thời sử,
T́nh của Mẹ và Con.
Nói làm sao cho đủ
Tuy hai xác một hồn.
Rồi tất cả môn đệ,
Ngài, mẹ và anh em
Giă biệt theo tục lệ,
Về ca-phar-na um
Ca-phar-na um đẹp,
Da trời may áo xanh.
Mỹ thuật cài liên tiếp.
Lưng đá tảng tường tháng
Đây Ca-phar-na um!
Những cột đá vĩ đại,
bề thế những hội đường.
Nét điêu khắc sắc măi.
Rong mỏi dặm đường trường,
Qua bao nhiêu hội đường
Ngài cùng các môn đệ
Người gieo giống t́nh thương.
46. GỌI NGƯỜI TỘI LỖI
(Luca 19, 1-10)
Đường đi Yê-ri-cô,
Màu da trời xanh lơ
Xa xa mặt 'Biển Chết.'
Vách núi đá vàng mơ.
Xanh biếc rặng chà là,
Trải dài đều gần xa.
Những chùm sai nặng trái,
Nạm vàng dưới nắng tà.
Ông trửơng ty thu thuế,
Từ lâu nghe tiếng Ngài.
Nhưng thân h́nh thấp bé,
Dân đông theo Thầy dài.
Ông chạy đón phía trước,
Trèo lên một cây xung.
Khi đi ngang Ngài dừng,
Kêu ông mau xuống bước.
"Xuống mau đi ! Zak-khê,
Tiếp TA mau dẫn về
Hôm nay TA ở lại!"
Ông hớn hở hả hê!
Có những người thầy vậy.
Th́ kêu ca than phiền
NGÀI ngụ nhà tội lỗi!
Zak-khê vội thanh minh.
"Dạ ! Xin kính thưa thầy
Nửa gia tài con đây !
Bồ thí người ngèo khó.
Gian lận ǵ của ai !
Gấp bốn con bồi thường."
Chuá nh́n ánh mắt thương,
Hôm nay ơn cứu độ,
Cho nhà này phi thường!
Những người này trước tiên,
Họ cũng là gịng dơi,
Ab-ra-ham tổ tiên,
"Con Người" đến cưú rỗi,
Những sự đă hư đi !"
Chưa từng nghe câu ǵ,
Đầy t́nh thương như thế,
Zak-khê lệ đẫm mi.
Chưa tường thấy bao giờ,
Zak-khê như trẻ thơ.
Ông vui mừng quá sức
Ngẩn người như ngu ngơ.
47. TÁI SINH
(Yoan 3, 1-21)
Có một nhà trí thức,
Vị lăo thánh đấu mục
Tên Ni-cô-đê-mô,
Tiếng lương tâm thúc giục:
Làm sao được gặp Ngài,
Từ lâu hằng mến phục.
Ông hằng thao thức hoài,
Được nghe Ngài đúng lúc.
V́ ông là biệt phái,
Nên chi cũng lo ngại.
Đến gặp Ngài ban đêm,
Tránh thị phi cùng phái.
"Rab-bi ! Xin chào Thầy !
Tôi đă biết từ lâu,
Ngài từ Thiên Chúa đến
Là tôn sư nhiệm màu.
Ngài làm được tất cả,
Linh thiêng các dấu lạ.
Người lhác được ai làm !
Trừ Thiên Chúa nơi họ !
Ngài đáp với ông ta:
"Quả thật ! Quả thế thật !
Ai không bởi TRÊN sinh ra,
Nước Chúa không thấy được
Ni-cô-đê-mô thưa:
"Làm sao người già lăo
Sao Sinh ra thêm thừa ?
Vào bụng mẹ lần nữa?"
"Quả thật ! Quả thật thế !
- Đức Yê-su trả lời
không sinh bởi thần khí
Và nước th́ không thể
Vào được nước Thiên Chúa
Xác thịt sinh xác thịt
Ông chớ có ngạc nhiên
Thần khí sinh thần khí
Phải sinh bởi TRÊN,
Khí muối đâu thổi đến.
Ông th́ nghe được tiếng,
Nhưng không biết từ đâu.
Bởi thần khí cũng vậy."
Ni-cô-đê-mô thưa lại;
"Làm sao mà xảy ra"
Nên Đức Yê-su đáp:
"Ông là bậc làm Thầy,
Làm sao mà không biết
Quả thật tôi nói đây,
Tôi chỉ nói khi biết.
Có thấy mối làm chứng,
Không nhận chứng chúng tôi.
Không tin việc dưới đất,
Tin sao chuyện trên trời.
Không ai tự lên trời,
Trừ tự trời mà xuống.
"Con Người" Đấng trên trời
Như Mô-se ngày xưa,
Giương cao rắn sa mạc.
Bây giờ th́ "Con Người"
Bị giương cao như vâỵ.
Ai tin th́ nhờ NGƯỜI,
Được sự sống đời đời.
Thế gian CHÚA yêu quá
Thí ban con một NGÀI.
Ai tin khỏi hư mất,
Được sự sống đời đời.
Chúa không sai con NGÀI
Đến đây để luận phạt
Mà chính là cứu độ,
Ai tin không bị xử
Không tin bị án rồi
Không tin danh con Chúa.
Án xử như thế này,
Sự sáng đă đến đây
Mà c̣n yêu bóng tối,
Làm việc xấu đă đầy.
Bởi chưng ai làm tội,
Ghét ánh sáng quanh ḿnh
Kẻo họ bị bắt lỗi.
Ai làm sự thật t́nh
Th́ đến với ánh sáng,
Để được thấy rơ ràng.
Là cái việc ḿnh làm
Đă làm trong Thiên Chúa.
Học giả Ni-cô-đê-mô,
Nghe từ năy đến giờ
Những tư tưởng siêu việt
Làm ông đến sững sờ.
Long lanh v́ sao đêm,
Nền bao la nhung đen,
Trông mờ cḥm râu bạc
Ánh sáng sao bậc thềm
Hai người cùng đàm đạo,
Dùng trà bên ngoài trời.
Có lúc cùng đi dạo,
Đến bên bờ giếng khơi.
Thời gian đă qua êm,
Những v́ sao nửa dêm.
Lung linh vừa xuất hiện,
Ủ hương hoa bậc thềm.
Gió đưa mùi đặc biệt,
Đầu tường hoa Ca-per
Như hai vị đă biết,
Nửa khuya đă đến giờ.
Ông kính cẩn chào NGÀI
Trái tim đầy mến phục.
Nghe NGÀI bao giờ dài
Giờ tạm biệt đúng lúc
Khập khiễng gậy thấp cao
Ḷng ông vui dạt dào
Tuổi già đă măn nguyện
Học giả thoả ước ao
Tái sinh làm lột xác,
Mùa xuân mới tâm hồn.
Muôn muôn lần khởi sắc,
Hồn lộng lẫy vàng son.
48. NƯỚC THIÊNG UỐNG
KHÔNG C̉N KHÁT NỮA
(Yoan 4, 1-42)
Sa-ma-ria đường đồi,
Đá lổm ngổm từng nơi.
Lũng, nương xang từng chỗ
Mây trắng, xanh da trời.
Ngựa kéo cầy đất ruộng,
Đồng cỏ uá, ven ngoài.
Phố nhỏ dăy nhà trắng,
Trông xa như tường dài.
Đi bên những bậc thềm,
Đá tảng xanh của đền,
He-rô-đê đại đế,
Tiền Cea-sar dâng lên.
Qua rạp hát lộ thiên,
Đă phủ đầy rêu đá,
Qua năm tháng triền miên
Giờ hoang phế tất cả.
Thầy tṛ đến Sy-khar,
Đất tổ trên Ya-cob.
Nửa trưa nắng chói ḷa,
Thầy tṛ thêm thấm mệt.
Vượt dặm dài Sa-maria,
Thầy Tṛ đói mắt hoa.
Môn đệ đi mua sắm
Thầy ngồi đợi ở xa.
Bên hờ giếng lịch sử,
Ngài mệt ngồi bên bờ
Bỗng một cơn gió dữ
Bụi cát bay mịt mờ.
Thiêng liêng một giếng xưa,
Rêu xanh đă dư thừa.
Rộng bằng hai chiếc thúng
Nước ngọt trong dâng vừa.
Từ xa đang đi lại,
Một thiếu phụ đội ṿ,
Nàng nh́n chăm chú măi
Một khách lạ ngồi chờ.
Nghỉ lâu bên bờ giếng,
Ngài khát khô cả miệng.
Phụ nữ Sa-ma-ri
Đội ṿ lấy nước giếng.
Ngài liền nói với bà:
"Cho tôi uống nước với !"
Bà tươi khuôn mặt hoa
Ngạc nhiên không chờ đợi:
"Làm sao ông Do Thái
Xin uống Sa-ma-ri."
[ V́ Do Thái có luật
không tiếp xúc Sa-ma-ri
Nhưng mà Ngài trả lời:
"Nếu ngươi biết ơn Chúa,
Và ai nói với ngươi
Cho tôi uống nước với
Th́ chính ngươi xin Người
Ban cho nước sinh sống."
Bà ấy nói:" Thưa Ngài
Ngài không có gầu giếng
Mà mực nước th́ sâu
Làm sao Ngài lấy đâu
Cho có nước sinh sống.
Dễ thường Ngài lớn hơn,
Cả trên tổ Ya-cob.
Chính tổ phụ đă ban
Giếng này và đă uống
Cùng con cái gia nhân,
Và tất cả gia súc
Thuộc quyền của tổ tiên?"
Ngài trả lời đúng lúc:
"Phàm ai uống nước này,
Hẳn rồi c̣n sẽ khát.
Những kẻ nào một lần,
Uống nước mà Ta phát.
Đời đời sẽ không khát,
Nơi nước mà Ta cho
Sẽ trở nên suối nước
Uống sẽ sống đời đời."
Người phụ nữ liền thưa:
"Xin cho tôi nước ấy
Để đời hết khát vậy.
Khỏi múc nước ở đây."
Người dịu dàng trả lời:
"Hăy đi gọi chồng ngươi."
"Dạ thưa, tôi không có !"
Đức Yê-su tiếp lời:
"Quả thật! Ngươi nói đúng
Rằng tôi không có chồng,
V́ ngươi năm đời chồng
Hiện người ngươi đang sống
Không phải là chồng ngươi
Điều này ngươi nói thật."
Bà ấy thưa vói Ngài:
"Lạy Ngài ! Tiên tri thật !
Cha ông chúng tôi thờ,
Trên núi này thuở giờ.
C̣n các ông lại bảo
Yêru-sa-lem đến thờ"
Đức Yê-su lại nói !
"Này Bà! Hăy tin Ta.
Không phải ở trên núi
Hay Yê-ru-sa-lem
Nôi các ngươi thờ Cha
Chính v́ các ngươi thờ,
Sự các ngươi không biết
C̣n chúng ta th́ thờ
Điều mà chúng ta biết
Ơn giải thoát đă khởi
Chính từ nơi Do Thái
Giờ đến : ngay bây giờ.
Người thờ phượng đích thật
Là sẽ thờ phượng Cha,
Trong thần khí, sự thật
V́ chính thánh ư Cha
Muốn thờ phượng như vậy.
Thiên Chúa là thần khí,
Nên những kẻ phượng thờ.
Phải thờ trong thần khí.
Và sự Thật tự giờ.
Thiếu phụ nói:"Thưa Ngài
Tôi biết Dức Mê-sia.
Đức Ki-tô sẽ đến,
Ngài loan báo mọi điều."
Đức Yê-su liền nói:
Chính là Ta ! Chính Ngài
Đang nói với ngươi đó."
Xa xa tiếng nói cười...
Các môn đồ đă về,
Ngạc nhiên thấy Ngài nói
Với người Sa-ma-ri
Tuy vậy không ai hỏi
Thưa Thầy ! Thầy muốn ǵ ?
Hay đă nói chuyện chi ?
Bỏ ṿ nước ở lại,
Vội vàng bà ra đi
Vào thành nói tất cả:
Này ! Hăy đến mà xem !
Có Người nói được cả
Biết mọi điều trúng tim!
Mọi sự tôi đă làm !
Ngài đức Ki-tô chăng ?
Dân chúng muốn đến gặp
Nôn nao ra khỏi thành.
Các môn dồ năn nỉ,
Rab-bi ! xin Thầy ăn
Nhưng Ngài dịu dàng chỉ:
"Lương thực Ta phải ăn,
Mà các ngươi không biết !"
Họ nói th́ thầm:" Rồi !
Chắc rằng ai đă mời
Thầy chúng to ăn trước."
Đức Ye-su đáp lại:
"Chính lương thực của Ta
Làm theo Đấng sai Ta
Chu toàn Cha giao phó.
Các ngươi chẳng nói sao
Này bốn tháng có qua !
Th́ mùa màng mới đến
Cho các ngươi biết xa
Hăy ngước mắt lên nh́n,
Lúa chín vàng chờ gặt,
Và thợ gặt lĩnh tiền
Hoa mầu được thu họach.
Cho sự sống đời đời,
Để kẻ gieo, người gặt
Đều hoan hỉ nói cười
Lời tục ngữ cũng thật:
Có người gieo, kẻ gặt,
Sai các ngươi đi gặt
Các ngươi không vất vả làm,
Các ngươi hưởng thu hoạch."
Tự trong thành kéo ra,
Có cả những ông già,
Áo thụng trắng, râu bạc
Nào thanh niên, các bà
Họ đă tin vào Ngài,
Người thiếu phụ chứng thực
Ngài nói được mọi lúc
Mọi sự tôi đă làm.
Họ uống từng lời nói,
Nhiều khi quên cả hỏi
Những người Sa-ma-ri
Họ chỉ xin kêu gọi
Ḷng yêu thương của Ngài
Lưu lại lâu với họ,
Ngài ở lại hai ngày.
Họ th́ thầm nói nhỏ
Với chính người phụ nữ:
"Bây giờ chúng tôi tin.
Không phải v́ chuyện chị
Chúng tôi không phải t́m
Chúng tôi đă nghe hết,
Nên chúng tôi đă biết
Đây thật chính là Thầy,
Ngài là đấng cứu thế."
Trong cơi ḷng sa mạc,
Bây giờ được ứ đầy,
Mưa cứu độ như thác.
Đă đổ xuống hôm nay
Đời ṃn mỏi chật vật,
Ḷng người luôn khao khát,
Lời Chúa là nước thiêng
Uống chẳng c̣n phải khát.
Món quà quư của Chúa,
Biết đâu mà chọn lựa
Nước sinh sống là đây,
Muôn đời được nương tựa.
49. CỦA THIÊN CHÚA
CHO THIÊN CHÚA
(Máthêu 22, 15-22)
Bấy giờ bọn biệt phái,
Cùng phe Hê-rô-đê.
Thử Ngài chúng giương bẫy
Chúng sai người hỏi về:
"Thưa Thầy ! Chúng tôi hiểu:
Ngay thật chính là Thầy.
Dạy đường lối Thiên Chúa
Chân thành chỉ đường ngay.
V́ người này, người nọ.
Chẳng bao giờ bận tâm
Không bao giờ có thói
Coi mặt mà đặt tên.
Xin cho biết sự thể
Rằng Thầy nghĩ thế nào
Có được phép nộp thuế
Cho hoàng đế hay không?"
Thấu suốt ḷng hiểm ác
Đức Yê-su đáp lại:
"Tại sao đánh bẫy Ta
Đồ giả h́nh nhân ái!
"Đưa Ta đồng tiền thuế"
Họ bèn đưa cho Ngài.
"Của ai đây ? Hăy kể
H́nh này, chữ khắc đây."
Họ thưa: " Của hoàng đế."
Lúc đó Ngài trả lời
"Của hoàng đế ! Cho hoàng đế
Của Chúa Trời cho Chúa Trời
Nghe thế họ kinh ngạc,
Bỏ Ngài họ đi ra
Một bài học chính xác
Muôn thời và muôn xa.
Tất cả ǵ con có
Tiền, T́nh và Tài năng
Tất cả là của Chúa
Con dâng Ngài hay chăng?
50 HAI TRINH
CỦA BÀ GOÁ
(Luca 21, 1-4)
Cột dền thờ vĩ đại,
Bằng danh mộc thẳng hàng
Trụ đá gấm bóng măi,
Màn tua thêu chỉ vàng.
Thầy tṛ vào đến thờ,
Ngài cầu nguyện hàng giờ
Gần bên ḥm tiền cúng
Vừa quan sát năy giờ.
Nhiều người đến dâng tiền,
Là những người giàu có.
Nhưng Ngài, chú ư liền
Một bà góa nghèo khó.
Mặt nhăn nheo, tóc trắng,
Quần áo vá nhiều nơi.
Bước chậm chạp, im lặng
Đứng lại bà cố moi
Đồng trinh được cất kỹ,
Trong chéo áo tả tơi.
Thắt hai lần như ư
Rất cẩn thận khỏi rơi.
Lấy được bà nh́n ngắm,
Và nghiêm trang tiến lên
Bỏ nhẹ ḷng thành khẩn
Rồi bước ra khỏi đền.
Ngài nói:" Ta bảo thật,
Tiền bà cúng hai trinh
Bà góa nghèo thiệt t́nh
Cúng nhiều hơn tất cả.
Người giàu cúng của dư,
C̣n bà này túng thiếu.
Tiền ăn c̣n chưa liệu,
Tiền cúng lấy ra từ
Tiền độ thân bà góa."
Ngài thấu hiểu tất cả
Ḷng của mọi con người
Ngài yêu thương rất lạ
Những người khổ, khó khăn,
Người góa bụa, bệnh tật.
Người tội lỗi, tiện dân
Người làm điếm, hành khất.
Ngài đến để cứu độ,
Yêu thương không hề vơi
Con tim luôn rộng mở
Cho nhân loại trên đời
51. NÉM ĐÁ !
HAY KHÔNG NÉM !
(Yoan 8, 1-11)
Ngài trên núi cây dầu,
Cầu nguyện qua đêm thâu
Rạng đông tia sáng mới,
Vầng hồng dâng dâng cao.
Yêru-sa-lem rực rỡ,
Trong nắng của ban mai,
Tường đá gấm đền đài,
Phản ánh màu nắng đổ.
Ngài vào lại đền thờ,
Cùng với các tông đồ.
Toàn dân cùng kéo đến,
Ngài thương giảng dậy cho
Biệt phái và kư lục,
Nghĩ rằng đă đến lúc
Gài bẫy kết tội Ngài,
Bao nhiêu là gắng sức.
Họ đưa một phụ nữ,
Thưa Thầy: "Mụ ngoại t́nh
Quả tang chứng cớ đă,
Luật Mô-se gia h́nh
Chúng tôi phải ném đá!
Nhưng xin thầy dậy sao ?"
Ngài chẳng nói lời nào.
Tay viết trên đất đá.
Người tố cáo thỏa măn,
Rằng anh ta hơn người.
Người đàn bà lăng mạn,
Xấu hổ bị chê cười.
Nét mặt họ nhơn nhơn,
Quay về Ngài chờ đợi
Ông hay nói ḷng nhơn,
Nay xem ông xử tội !
Những ánh mắt khinh bỉ,
Quay về phía tội nhân
Ánh mắt cười: "Ông bí"
Ít ra cũng một lần !!
Càng lâu càng hả hê,
Có tiếng cười hề hề.
Giọng nói đùa diễu cột,
Tiếng cười ngụ ư chê.
Họ cứ măi cố hỏi
Ngẩng đầu lên Ngài nói:
"Hăy ném đá trước tiên,
Những ai mà không tội."
Rồi Ngài lại cúi viết,
Ở trên đất hoài hoài.
Nghe vậy họ tất biết,
Lần lượt rút lui dài
Kẻ cao niên rút đầu,
Rồi kẻ trước, người sau
Cho đến khi rút hết,
C̣n có một ḿnh Ngài
Người thiếu phụ đứng đó,
Khi Ngài ngẩng đầu lên.
Nh́n quanh không thấy họ,
Rồi Ngài hỏi bà liền :
"Bà kia ! Họ đâu rồi ?
Không ai xử tội ngươi ?"
"Thưa Ngài, không ai cả."
Ngài thương đă trả lời:
Ta cũng không xử tội,
Hăy đi ! Đừng phạm lỗi !"
Bà đi, Ngài đứng lên
Chiều đi, chạng vạng tối.
NGÀI thương người yếu đuối,
Lỡ đam mê phạm tội .
Chỉ cần một ḷng thành,
Máu về tim hối lỗi.
Ḷng thương thật hải hà,
Tội nào cũng thứ tha
Chỉ khuyên đừng tái phạm
Tim từ bi hương hoa...
52. LẤY TÓC HUYỀN
LÀM KHĂN LAU CHÂN
(Yoan 12, 1-11)
Áo ngọn đồi xang cả.
Đường về Bê-tha-nia.
Những hàng cây trái vả,
Mùa này đang độ hoa.
Trời: mây mỏng trắng nơn
Như tuyết,biển xanh lơ
Hàng cây cao đứng gọn
Lá cốm non êm mơ.
Về ngôi nhà thân quên.
Thầy tṛ thấy vui khoẻ
Gót đá ca bậc thềm,
Vang tiếng reo xuân trẻ.
Nơi đây La-za-rô
Phép lạ ra khỏi mồ.
Chúa cho được sống laị,
Gia đ́nh bao đợi chờ.
Ân nhân về viếng thăm,
Có Ma-tha phục dịch
La-za-rô cùng bàn,
Ḷng vui mừng tiếp khách.
Biết bao kính phục thầy,
Ma-ri-a ngất ngây.
Ḷng khoan dung Cứu Chúa
Thông cảm nàng tháng ngày
Nhớ xưa trong vùng tội,
Nhưng khi nàng hối lỗi.
Thầy hiểu biết thứ tha
Về đường ngay mở lối.
Thầy đă làm thay đổi,
Thay một trái tim mới.
Giải thoát khỏi đam mê,
Thiện chí đầy hứng khởi.
Bao khao khát tôn thờ,
Nàng luôn những đợi chờ.
Biểu trưng vào thái độ
Tạ ân ḷng ước mơ.
Ma-ri-a lấy dầu thơm,
Cam tùng hương thuần chất
Quí giá một cân hơn.
Làm cả nhà thơm ngát
Nàng qú xuống bên Ngài,
Hôn chân, nâng hai tay.
Áo lụa nàng làm thảm,
Nâng chân Thầy ngang mày.
Phủ phục ở dưới chân,
Hai tay ngà ân cần.
Xức dầu thơm chân Chúa,
Suối tóc huyền làm khăn.
Cử chỉ nào ngọt ngào,
Tôn thờ nào ước ao.
Tin yêu nào chói sáng,
Cậy trông nào đă trao.
C̣n máu nào về tim,
C̣n ǵ để trông t́m.
Đổi đời nào thực hiện,
Hưởng phúc nào lặng im.
Yu-da Is-cari-ôt,
Người mà rất dại dột.
Đem nộp Ngài sau này,
Lên tiếng như ḷng tốt.
Sao không bán dầu thơm,
Lấy ba trăm đồng bạc.
Cho người ngheo phải hơn
Là làm thơm thân xác.
Y nói thế không phải
Bận tâm đế người nghèo
Mà chỉ muốn ăn cắp
Giữ qũy tiền mang theo
Mối ḥng được kiếm chác
Đức Yê-su nói ngay :
"Đừng can thiệp để mặc
Bà giữ lại cho ngay
Để dùng liệm táng Ta
V́ chưng người nghèo khó,
Các ngươi luôn luôn có
C̣n đối với chính Ta
Th́ không phải bao giờ,
Các ngươi luôn luôn có."
Đông dân chúng trông chờ
Được nghe Ngài giảng dạy
Cùng thấy La-za-rô,
Từ kẻ chết sống lại.
Do phép lạ thuở giờ,
Nghe mà sửng sốt măi.
Qua biến cố vĩ đại,
Rất nhiều người Do Thái.
tin vào Đức Yê-su
Bỏ luôn bọn biệt phái.
Từ trong t́nh kính yêu,
Từ tôn thờ đă nhiều
Trong tư tưởng hành động
Suy tôn đă đến điều...
53. THẦY RỬA CHÂN CHO MÔN ĐỆ
(Yoan 13, 1-20)
Đất vùng núi Zi-on
Cho đến nay như c̣n,
Ghi dấu xưa thánh tích,
Vùng địa sử chưa ṃn.
Những hàng cây non cao,
những lời thông ri rào,
Những tường nhà vôi trắng
Như vẫn c̣n xôn xao...
Năm xưa trên đồi này,
Thầy đă ngưng nơi đây
Biết rằng giờ đă đến
Để về với Cha Thầy
Những kẻ thuộc về Thầy,
Ngài yêu mến tháng ngày.
V́ vẫn c̣n tại thế.
Thầy yêu đến cùng đây.
Tỏ mờ ngọn bạch lạp,
Phản ánh trong pḥng ăn.
Cột kèo nhà hạ thấp,
Kéo trần nhà đến gần.
Bốn bức tường xây đá,
Có Thầy tṛ tất cả.
Quây quần bên bữa ăn.
T́nh thân thương rất lạ
Nhưng trong nhóm mười hai,
Mười một yêu thương Ngài
Có một người ham lợi
Đă thương lượng bán Thầy.
Trong một bữa ăn tối,
Quỉ đă gieo mối tội
Vào ḷng tham Yu-đa,
Nộp Thầy một phản bội.
Chúa cha ban mọi sự
Trao trọn trong tay Thầy
Xuất từ Chúa dư đủ,
Đang đi về Cha Ngài
Trong bưă tối hôm ấy,
Rồi Ngài đă chỗi dậy
Cởi bỏ áo sống đi,
Thân quấn bằng khăn thắt.
Phục vụ như đầy tớ,
Rựa chân các môn đồ.
Nước trong chậu Ngài đổ,
Dùng khăn quấn lau khô.
Đến Si-mon, Phê-rô
Ông vẫn c̣n sững sờ:
"Không, không !_ Ông lên tiếng
Thầy ơi ! Chẳng bao giờ !
Nh́n Phê rô Ngài nói:
"Nếu Ta không rửa ngươi,
Sẽ không có phần với
Nơi TA, nghe chưa ngươi!"
Phê rô liền hăm hở:
"Như vậy th́ thưa Thầy.
Chẳng những chân và tay,
Đầu, thân.. và tất cả.."
Đức Yê-su bảo ông:
"Tắm rồi ! thân sạch không
Nên khỏi cần rửa hết
Các ngươi được sạch trong
Nhưng không phải tất cả.
( V́ biết kẻ nộp Thầy.
Nên lời Ngài hỏi lạ)
Các ngươi sạch cả đâu.
Rửa chân họ xong rồi,
Lấy áo khăn mặc lại
Ngài trở về chỗ ngồi
Thầy dịu dàng giảng giải
Các ngươi có hiểu hết,
Những việc Ta thực hành.
Các ngươi thường thưa thốt
Lạy Thầy !, Chúa nhân lành!
Đúng ! Lời các ngươi kể,
Hẳn Ta là như thế.
Vậy nếu Chúa, nếu Thầy
Rửa chân như nô lệ.
Cho tất cả các ngươi,
Th́ các ngươi cũng phải,
Rửa cho nhau từng người,
Bây giờ và măi măi.
Lớn là người sai nó,
Kẻ được sai th́ nhỏ.
Tớ không hơn chủ nhà,
Thật thế! nghe cho tỏ.
Khi các ngươi biết thế,
Thực hành phúc đức dài.
Ta không nói tất cả,
Ta biết đă chọn ai
Cho trọn lời Kinh Thánh:
"Những kẻ thường ăn bánh
Mà tôi đă tặng cho
Lại quay gót làm phản"
Ta nói từ lúc này.
Để cho các ngươi hay
Ngơ hầu khi xảy đến
Các ngươi tin lời Thầy.
Thật thế! Thật thế này!
Ta bảo các ngươi hay
Chịu kẻ Ta sai đến,
Là chịu chính Ta đây.
Mà ai chịu lấy Ta,
Chịu đấng đă sai Ta."
Lời quá cao ! Ư rộng !
Lời Thầy hơn ngọc ngà.
Không ai mà như thế
Thực hành thân nô lệ,
Làm bài học yêu thương,
Cho tất cả môn đệ
Yêu thương tṛ phản bội,
Thầy báo để c̣n lối.
Để tṛ về đường ngay,
Nhưng chân vào vũng lội.
Thầy sao rất khiêm nhường
Tim Thầy biển t́nh thương.
Ṿng tay Thầy giang rộng
Bao quát mọi t́nh trường.
54. HẤP HỐI KÉO DÀI
(Máthêu 26, 36-46) và (Marco 14, 32-42)
Đường đi núi cây dầu,
Bóng tối đă ngả màu.
Lối gồ ghề đất đá,
Những cành lá giao nhau.
Những thân cây to lớn,
Ngự trị trong rừng đêm.
Đá ḥn trông lởm chởm,
Trải dài trên đồi thềm.
Từ trên núi Zi-on,
Ngang thung lùng Ki-dron.
Thầy tṛ đi khấp khểnh
Trên lối đá dốc ṃn.
Hoa xuân sớm chớm mở,
Bóng tối làm nhạt nḥa.
Bên vách núi đá lở.
Những cây dầu trổ hoa.
Thầy tṛ đến một trại
Gọi là ghét-sê-ma-ni
Thầy dặn tṛ ở lại,
Ta ra kia nguyện cầu.
Ngài mang theo Phê-rô,
Tông đồ Ya-cô-bê.
Cùng em Yo-an trẻ.
Ngài xao xuyến năo nề.
Thấy trước những biến cố,
Sẽ sắp săy ra liền.
Bấy giờ Ngài bảo họ:
"Hồn Ta quá buồn phiền
Đến nỗi muốn chết được,
Các ngươi ở đây
Với Ta, mà canh thức
Cầu nguyện một đêm nay
Tiến xa thêm ít bước,
Sấp mặt xuống nguyện cầu:
"Lạy Cha ! Có thể được
Xin cất chén đắng này.
Nhưng xin theo ư Cha,
Đừng theo ư con muốn."
Trong bóng tối nhạt nḥa,
Tim Ngài như vỡ ra!
Các biến cố diễn tiến,
Ngài đang sắp thể hiện
V́ đă thấy trước rồi,
Nên đau khổ đă nếm.
Trở lại thấy tông đồ
Ngủ ngồi, đầu dưới ngực
Ngài nói với Phê-rô :
"Các ngươi không thể thức
Một giờ với Ta sao?
Tỉnh thức mà sầu nguyện,
Liên lỉ kẻo sa vào.
Giữa một cơn thữ thách.
Tâm thần tuy sẵn sàng
Nhưng thân xác yếu nhược!
Đi xa một thôi đàng,
Ngài cầu nguyện như trước.
Trong bóng tối tím đen,
Những loài cây im lặng
Độ nghiêng những đồi thềm
Hốc đá đen trống vắng.
Phủ phục trên tảng đá,
Xao xuyến hồn tất cả.
Đêm lạnh mà mồ hôi,
Hai lần áo ướt quá.
Đây là lần thứ nhất,
Cô đơn quá ngậm ngùi!
Xuống làm người trái đất..
Môn đệ th́ ngủ vùi..
Lá như không dám thở,
Mây như không dám đi.
Hồn đêm không dám mở,
Côn trừng chỉ thầm th́
Chắp bàn tay thật chặt,
Đầu dưới ngực, cúi mặt.
Trong cơn hấp hối dài,
Hơi thở Ngài dồn dập.
Ngài quá yêu Chúa Cha,
Năo tim Ngài hương hoa
T́nh Cha con kết hiệp
Thắm thiết hơn ngọc ngà.
"V́ như chén này!
Lạy Cha ! Không thể qua.
Nguyện ư Cha thành sự,
Con xin vâng lời Cha."
Môn đồ ngủ mê mệt,
Ngủ lăn lóc như chết!
Mắt nặng chĩu nhắm nghiền
Thầy làm ǵ chẳng biết!..
Ngài trở lại cầu nguyện,
Sự thương khó diễn biến
Thấy rơ trước nắt Ngài
Thương khó đă thể hiện !
Tim đập như bể ra !
Biểu b́ máu chan ḥa !!
Giây thần kinh muốn đứt !
Mồ hôi trộn máu hoa !!!
Bị làm nhục biết trước !
Bị môn đồ từ khước !!
Bị xỉ vă muôn bề !
Bị thánh giá ngă bước !
Chết tội phạm năo nề !
Rủa, lăng mạ thảm thê !
Làm ơn bị họ phản !!!
Thiên hạ xúm cười chê !
Đau khổ không ai hiểu !!!
Đau khổ v́ vô đơn !
Đau v́ môn đồ c̣n
Chẳng biết dù đă biểu!
Từng giờ hấp hối dài,
Đớn đau khổ miệt mài.
Trong đêm trường tịch mịch
Chờ đợi chúng bắt Ngài.
Yêu ! Ngài kêu AB-BA!
Tâm thức giờ chói ḷa,
Một tin yêu chấp nhận
Đau khổ này thăng hoa !!
Ngài cảm nhận b́nh tâm,
Hầu hạ Ngài ân cầu
Lau những giọt máu quyện
Chúa Cha sai thiên thần.
Qua xúc động bàng hoàng,
Thần khí giờ vững vàng.
Ổn như từng hơi thở,
Tư thế trong sẵn sàng.
Bấy giờ Ngài trở lại.
Môn đồ c̣n mê măi.
Trong giấc ngũ nặng nề
Ngài dịu lời phán dậy:
"Thôi cứ nghỉ ! Cứ ngủ !
Nay giờ đă đến gần
Bị nộp cho kẻ dữ
"Con Người" đă sẵn sàng.
Dậy thôi ! Dậy Ta đi ?
Này kẻ nộp đă tới."
Như tiếng chân bước đi
Lửa chọc thủng bóng tối !
Chân trời Yêru-sa-lem,
Chập chờn ánh đèn đêm.
Một âm mưu vĩ đại
Gian ác ch́m bóng đen.
55. DÙNG HÔN LÀM ÁM HIỆU
(Máthêu 26, 49-56), (Yoan 18, 1-27)
V́ Ngài đă biết trước,
Khi nh́n trăm ánh đuốc.
Dưới chân đồi xa xa,
Người đi đến đánh thức
Các ông ngủ say sưa,
Ngáy như sấm có thừa.
Đến giờ Thầy chịu nạn,
Các ông biết hay chưa?
Ven theo dăy trường thành,
Yu-đa người phản bội.
Đi đầu để dẫn lối,
Đám đầu trâu lanh chanh.
Kẻ th́ cầm gậy gộc,
Người giáo mác, gươm đao,
Giơ cao những bó đuốc,
Lũ nhặng xanh lao xao.
Yu-đa cho ám hiệu,
Nếu mà tôi hôn ai.
Càng thân thiết đúng điệu
Đó là Ngài chẳng sai.
Chúng đi theo đường đồi,
Dẫn lối tắt đến trại.
Biết Ngài ra nguyện cầu
Yu-đa đưa chúng lại.
Ngài đang nói môn đệ,
Th́ đă thấy Yu-đa
Nhóm mười hai với họ
Theo y đám lâu la
Yu-đa tiến đến Ngài,
"Rab-bi" Ông chào Thầy
Ôm hôn sao thắm thiết !
Chúa nh́n ông thật đầy.
Một cái nh́n thật lạ,
Không làm sao thể tả:
Một chút giận, nhiều thương
Một nh́n như tất cả...
Chúa bảo ông :" Này bạn!
Bạn có mặt đây ư !"
Cổ họng ông tắc nghẹn,
Chúa vẫn nét hiền từ.
Đức Yê-su ra ng̣ai,
Ngài lên tiếng với họ :
"Các ngươi đi t́m ai ?"
Họ đồng thanh đáp lại :
"Yê-su Na-za reth !"
Ngài đáp :" Chính là Ta."
Tự nhiên họ sợ sệt
Vội giật lùi té nhèo.
Ngài hỏi một lần nữa:
"Các ngươi đi t́m ai ?"
Họ nói : Yê-su NazAreth
Đức Yê-su đáp lại:
"Không nghe Ta đă bảo,
Rằng đây chính là Ta.
Nếu t́n Ta th́ để
Những môn đệ đi ra.
Để trọn lời Ngài nói :
"Kẻ Cha ban cho con,
Không để ai hư mất."
C̣n Phê-rô, Si-mon
Rút gươm chém đứt tai,
Đầy tớ của Thượng tế
Đức Chúa Yê-su sai :
"Hăy xỏ gươm vào vỏ
Dùng gươm hại v́ gươm !
Ngươi tưởng Ta không thể,
Xin Cha cấp muôn quân
Thiên thần đầy dũng khí
Như thế làm sao trọn,
Lời sách các tiên tri
Việc xảy ra thật đúng,
Thánh ư Cha một khi.
Chén Cha ban cho Ta,
Lẽ nào Ta không uống."
Quay nói với bọn chúng :
"Như thể đánh cướp sao?
Mang gươm giáo gậy gộc !
Hằng ngày Ta giảng dậy,
Cho dân giữa đền thờ
Vậy sao không đến bắt ?
Sự xảy ra như thế,
Cho trọn lời sấm kư
Các liên tri ngày xưa"
Môn đồ th́ sợ sệt
Bỏ mặc Ngài trốn chạy
Theo Ngài một thanh niên
Bọn chúng bèn túm lấy
Tuột khăn, chạy ḿnh trần
Trong ánh đưốc bập bùng,
Khuôn mặt Ngài thật hùng
Toả hào quang thần khí
Chấp nhận thật ung dung.
Đám lâu la ḥ hét,
Để họ lên tinh thần.
V́ họ vẫn sợ sệt
Ḷng yêu Ngài của dân.
Gươm giáo chen bó đuốc,
Bạn chúng điệu người đi.
Vài môn đồ dơi bước,
Xa xa nói thầm th́.
Thềm đá dốc lởm chởm,
Chúng đă lôi kéo Ngài.
Suốt quăng đi dặm dài.
Tàn bạo thật kinh tởm!
Cắn răng Ngài chịu đựng,
Không c̣n nói một câu
Gắng sức để đứng vững
Kiên trinh làm lời cầu.
Ghét-si-mani đêm nay,
Đau khổ làm nhân chứng.
Ngôi lời bị trói tay,
Cứu đời Ngài chịu đựng.
Ngài thương yêu tông đồ,
Yêu cầu chúng không giữ
Ngài mến yêu Phê-rô,
Ba lần sợ nên chối.
Ngài thương hại Yu-đa,
V́ tham nên lầm lỗi.
Ánh mắt vẫn thiết tha,
Cho tông đồ phẩn bội.
Con tim Ngài bao la,
T́nh thương thật hải hà
Ṿng tay Ngài rất lạ !
Chiên lạc vẫn mặn mà.
Rồi tất cả màn đêm,
Của trại vào lũng tối.
Sững sờ sao có phen
Lịch sử đêm chuộc tội...
56. TRƯỚC ĐÁM THƯƠNG TẾ:
TA LÀ ĐỨC KITÔ ĐẤNG CƯU ĐỘ
(Máthêu 26, 57-74), (Yoan 18, 12-27), (Marcô 14, 55-65)
Hung hăng đám quân dữ,
Họ trói Đức Yê-su
Và hành hạ dư đủ,
Như bắt tên trọng tù.
Ngài im lặng chịu cả,
Hấp hối đớn đau lạ
Đă ở núi Cây Dầu.
(V́ thấy trước tất cả)
Bây giờ chỉ thân xác,
Ngài đă để phó mặc.
Cho đám người ghét ghen,
Cho tàn phường gian tặc
Hồn Ngài thật b́nh tĩnh,
Theo Thánh ư Cha định.
Để cứu chuộc nhân loài,
Hy sinh không toan tính.
Họ bề ngoài đạo đức,
Chính thực nghề áo cơm.
Sợ người khác đến giựt
Nên hét hú căm hờn.
Điệu Ngài đến Han-na,
Bố vợ của Cai-pha.
Là Thầy cả Thượng tế
Chính y đă nói ra.
"Thật ra là rất lợi
Một chết thay cả dân..."
Môn đồ đi theo dơi
Xa xa chẳng dám gần
Chúng tra hỏi cặn kẽ,
Về giáo huấn của Ngài.
Đáp ít nhưng đủ lẽ :
"Tôi đă giảng công khai.
Trong đến thờ, hội đường,
Nói lén lút tôi không,
Xin hỏi người nghe giảng
Đừng hỏi Tôi mất công."
Một lâu la bộ hạ
Hung hăng vả mặt Ngài :
"Trả lời với Thầy cả
Dám nói như vậy à!"
Ngài nghiêm nghị nh́n nói:
"Nếu mà TA nói sai !
Chứng minh điều sai dối !
Nếu nói đúng không sai !
Làm sao ngươi lại đánh ?"
Bỏ nhà của Han-na,
Điệu Ngài đến Cai-pha...
Chân trần giầm sương lạnh!
Kỳ lăo và Thượng tế,
Cố t́m chứng cớ đễ.
Lên án tử h́nh Ngài
Không sao t́m lư lẽ.
Một tên được trả tiền,
Ú ớ nói trước tiên,
Nửa chừng bài không thuộc
Y vội rút êm liền.
Hăng bọ sít cáo gian,
Bịa đặt nói lang bang.
Đầu đuôi không ăn khớp
Thấy cười, đâm bẽ bàng.
Thêm một tên chứng gian
"Từng nghe Yê-su nói
Phá đền thờ rồi làm
Ba ngày xây lại nổi"
Bộ mặt mấy chứng gian,
Nhiều lúc thật bàng hoàng.
Ngây người nh́n cảm phục,
Ngài vô tội đàng hoàng.
Nhiều khi đang hăng nói,
Bất th́nh ĺnh ngập ngừng
Bọn nhắc tuồng làm việc,
"Máy nói" cứ lung tung..
Chứng cớ không giống nhau,
Bọn chúng thêm lúng túng
Đám thượng tế phát rầu
Không t́m nhân chứng đúng.
Thượng tế bên Ngài hỏi:
"Ông không nói ǵ sao
Những người này buộc tội?"
Chẳng thanh minh lời nào.
Ngài vẫn giữ im lặng,
Mặc chúng nói ồn ào.
Đôi mắt nh́n trống vắng
Xóm nhặng xanh xôn xao...
Nhăn mặt đau rồi thôi,
Ngài không nói một lời.
Nhục khổ bị đánh đập,
Ngài vốn biết trước rồi.
Một thượng tế cáo già,
Biết Ngài yêu Chúa Cha.
Câu hỏi về chân lư,
Là Ngài không bỏ qua.
Ngài biết tim đen họ,
Nhưng Ngài vẫn trả lời.
Dạy công khai chứng cớ,
Lịch sử ghi muôn đời.
Thượng tế nới với Ngài:
"Nhân danh Chúa Hằng Sống
Chúng tôi xin thỉnh cầu
Xin ông cho biết đúng
Đức Ki-tô là ông
Con Thiên Chúa Hằng Sống
Có phải như vậy không?"
Đức Yê-su đáp :" Đúng!
Bảo các ông những lời :
Nay các ông sẽ thấy
"Con Người ngự bên phải
Quyền năng và tự trời
Mà đến trên thế gian."
Thượng tế bèn xé áo
Nói lớn tiếng oang oang :
"C̣n cần ǵ tố cáo
Nhân chứng để làm chi
Y phạm thượng ! Phạm thượng !
C̣n các ông nghĩ ǵ ?
Tai nghe đúng phạm thượng !"
Bộ mặt tên thượng tế
Đóng kịch đến tức cười
Ngực đấm lấy đấm để
Tự xé áo tả tơi
Đáp lại họ tuyên bố
"Y can án tử h́nh"
Họ bày tṛ khạc nhổ
Roi vun vút trên ḿnh
Họ gia tăng xỉ vả
Bàn tay thô tát má
Rồi giở tṛ nhạo cười
"Nói tiên tri đi nhá !
Đức Ki-tô cho biết
Là ai đă đánh ngươi".
Không làm sao kể siết
Những roi gậy đánh Ngài
Thân thể Ngài tả tơi!
Thịt nát máu không rời!
Dính tóc, áo, tất cả
Không c̣n h́nh tượng Người.
Nhưng mắt Ngài rất hồn!
Cam chịu không giận hờn
Khổ nhưng ḷng tội nghiệp
T́nh Ngài vẫn màu son.
Thượng tế được cơ hội,
Cùng bè phái, nhớ xưa
Những lần họ bối rối
Bẽ bàng mấy cho vừa.
Nay được dịp trả thù,
Bơ xấu hổ khi trước!
Nhưng ánh mắt Yê-su
Cũng làm họ trùn bước.
Thản nhiên Ngài thương hại
Họ giam ḿnh một kiếp
Mặc cảm đạo đức hèn.
Giả h́nh cho nghề nghiệp
Dưới ánh lửa tỏ mờ,
Ngài sẫn sàng đợi chờ.
Mọi khổ nhục đầy đọa,
Thương khó đă đúng giờ.
Giữa căm hờn như rừng,
Ngài vẫn làm nhiện vụ.
Thương loan báo tin mừng,
Ngài chính đấng cứu độ.
Ngài vẫn không ghét họ,
Vẫn thương, tội nghiệp hoài
Bị đày đọa khốn khổ
Ngục mặc cảm dài dài.
"Con xin cám ơn Cha,
Môi máu đă mỡ hoa.
Nói cho họ biết rơ :
Là Ki-tô con Cha."
Lời nguyện cầu thầm th́,
Giữa thịt da rách rát.
Nhưng Ngài đâu cần chi
Miễn giảng mừng Sự Thật.
57. TIẾNG GÀ LÀM THỨC TỈNH
(Máthêu 26, 69-75), (Yoan 18, 12-27)
Chúng điệu đức Yê-su
Đến nhà của Han-na
Chúng bày đặt tra khảo
Rồi điệu sang Cai-pha
Có Si-mon, Phê-rô,
Thêm một môn đồ nữa.
Cả hai muốn được vô,
Nhưng Phê-rô ngoài cửa
Môn đồ quen Thượng tế
Nói tớ gái canh nhà
Để bạn vào luôn thể
Tớ gái nói với ra
Lại cả chính ông đây.
Thuộc môn đồ người này
Đúng hẳn rồi như thể.
Phê rô đáp: " Có đâu!"
Đêm sương nên trời lạnh,
Đám đầy tớ, quân hầu
Đốt lửa sưởi cho ấm,
Phê-rô mon men gần.
Bọn chúng đă hỏi ông !
"Ông môn đồ người ấy ?"
" Nói cái ǵ đâu không !"
Ông đă chối như vậy.
Một tên hầu khác hỏi :"
(Bà con bị cắt tai)
"Tôi thấy ông ở đó
Trong vườn với người này.
Giọng ông Ga-li-lê,
Hẳn ông thuộc bọn ấy.
Phê-rô ra sức thề
Ông không phải như vậy.
Làm sao có thể t́m,
Nơi Ngài ánh mắt nh́n.
Thương nhiều hơn trách móc
Phê-rô không tự tin.
Chợt tiếng gà eo óc,
Nhớ lời Thầy hôm nào
Phê-rô bật tiếng khóc,
Ăn năn nước mắt trào.
Ngài quay nh́n Phê-rô
Ông lại nhớ đến giờ
Lần thứ hai gà gáy
Chối ba lần năy giờ.
Ông vội t́m mắt Ngài,
Xấu hổ đi ra ngoài.
Khóc kóc rất thảm thiết,
Trọn đời nhớ khóc hoài.
Phê-rô rất khiêm nhường,
Ông vẫn đội gà gáy.
Hối hận thật dễ thương,
Biến cố này nhớ măi.
Từ đây tiếng gà gáy,
Như điệp khúc cảm hoài.
Lương tâm lại run rẩy
Đă ba lần chối Ngài.
58. YUDA "HÔN" RỒI HỐI
Yu-đa Is-ca-riôt,
Rất lấy làm bối rối.
Thấy Ngài bị tử h́nh
Ông sầu buồn quá hối.
Trả ba mươi đồng bạc,
Cho Thượng Tế nói rằng:
"Tôi đă phạm tội ác,
Nộp máu người hiền lương.
Nhưng bọn họ đă đáp:
"Việc ǵ đến chúng ta,
Việc anh lo liệu lấy."
Yu-đa bỏ đi ra.
Cứ nghĩ đến ánh mắt,
Của người rất thiết tha.
Không căm giận gay gắt
Vẫn mắt thương hiền hoà.
Nghĩ đến đó ông buồn,
Gịng lệ lại như tuôn
Ba mươi đồng xiết máu,
Ông đă bán cả hồn
Những đồng tiền loảng xoảng,
Rơi tung tóe trên nền.
Mắt không hồn hốt hoảng,
Dễ sợ đầy bóng đen.
Tung tiền trả thánh điện,
Đi ra những âu sầu.
Các Thượng tế hiện diện,
Bàn, quyết định như sau
Không bỏ kho tiền này,
V́ nó là giá máu.
Nhưng dùng số tiền đây,
Mua đất người thợ gốm.
Làm nghĩa trang chôn cất,
Khách tha phương đến đây.
Từ đó đến giờ này,
Có tên là đất máu.
Để đúng như đă biết
Lời tiên tri thuở xưa.
Yê-rê-mi-a viết:
"Họ đă lấy ba mươi
Đồng bạc làm giá cả,
Mua đấng rất qúy gia.
Theo như một ít người
Is-ra-el đánh giá.
Và họ đem bạc này,
Mua đất của thợ gốm.
Chiếu theo lệnh đă phán.
Chúa truyền cho tôi đây."
Yu-đa thấy ngă ḷng,
Ông thấy không c̣n mong.
Khả năng làm phép lạ,
Thầy dư sức sao không!!
(Làm sao ông hiểu được,
Một chương tŕnh của Ngài)
Giờ đây đă hết thuốc!
Ông nghĩ vậy thở dài.
Nghĩ đến ngày xưa cũ,
Thầy thương yêu mặn mà.
Tin cậy giao thủ quỹ,
Cảnh tỉnh lúc ngă sa.
Bao tông đồ môn đệ,
Thân cận nhóm mười hai
Thầy thương cả già trẻ,
Ông phản bội xé lẻ.
Ông đau khổ triền miên!
Làm đổ máu người hiền.
Chẳng làm sao lấy lại
Tiền! Chao ôi! Đồng tiền!!
Đánh giá lầm t́nh thương.
Của Thầy rất phi thường.
Ông nghĩ đến tự vẫn,
Một quyết định lạc đường.
Lang thang chân vô định,
Ông đi núi cây dầu.
Hết đường để suy tính!
Môi máu! mắt đục ngầu.
Một cái hôn dấu hiệu!
Ôi! trong một đêm nào!
Khốn nạn! Kịch đúng điệu
Tự rủa ḿnh biết bao!
Trên cành núi cây dầu,
Thân chơi vơi, gục đầu.
Tḥng lọng người lủng lẳng,
Bóng đêm nḥa lũng sâu!
59. RAO GIẢNG CHÂN LƯ CHO TRẤN THỦ PHILATÔ
Những cột trụ thẳng hàng,
Nét La Hi kiến trúc
Cân đối tam giác vàng
Uy nghi dinh trấn thủ.
Màu nhung phục đỏ chói,
Gươm giáo chói sáng loà.
Khiên sa nặng như cối
Ṿm cổng quá nguy nga.
Nắng chiếu trên tường thành,
Chạy dài những tháp canh.
Những quân lính La Mă
Lực lưỡng đứng dài hàng
Sáng nay Yêrusalem,
Nắng quái trên mặt thềm.
Gió im, mây lợn cợn
Như có ǵ không êm.
Từ dinh của Thượng tế,
Ḥ hét đến điệu Ngài.
Phi la tô trấn thủ.
Lúc trời sáng ban mai.
Họ không vào dinh quan
Kẻo chúng mắc ô uế
Không ăn lễ Vượt Qua
Họ đứng đợi đó để
Phi la tô đi ra:
"- Các ngươi định tố cáo.
Ông này về tội ǵ?"
Họ lỗ mỗ đáp lại:
- Nếu y không làm tội,
Chúng tôi không đem nộp.
- Hăy xữ ông ấy đi
Các ngươi cũng có luật!
- Chúng tôi người Do Thái,
Không quyền xử tử ai!
( Ngơ hầu để nên trọn
Ngài phải chết cách nào)
Khuôn mặt Phi la tô,
Đường đường lại sững sờ.
Trước bị cáo rất lạ!
Như nhiên chẳng đợi chờ!
Phi la tô vào phủ
Rồi hỏi Đức Yêsu:
- Ông là vua Do Thái?
Ngài thong thả đáp lại:
- Tự ông đă nghĩ thế,
Hay ai khác nói ông?
Phi la tô đáp lại
- Tôi đâu là Do Thái.
Niên trưởng và Thượng tế
Cùng với dân của ông
Họ cố gắng mọi cách
Bắt ông, đem nộp ông
C̣n Ông đă làm ǵ?
Ngẩng lên Ngài đáp lại:
" Nước tôi th́ không thuộc
Ở trên trần thế này.
Nếu thuộc về trần thế,
Bộ hạ tôi không để.
Tôi bị nộp thế này
Cho những người Do Thái.
Chính vậy nước tôi thật
Không thuộc về chốn này."
Phi la tô hỏi Ngài:
- Vậy ông là vua thật?
- Đúng vậy tôi là vua,
V́ đó tôi sinh ra.
Để làm chứng sự thật
Ai thuộc về sự thật
Th́ nghe được tiếng tôi."
Phi la tô lại hỏi:
- Sự thật nghĩa là ǵ?
Ông ra gặp Do Thái.
Rồi nói với họ rằng:
"- Ta đă không t́m được,
Một tội nào nơi ông
Các ngươi thường có tục
Ân xá lễ vượt qua
Các ngươi muốn ta tha
Chính ông vua Do Thái?"
Nhưng chúng đă hét la:
- Xin tha Baraba
C̣n Yêsu không tha!
Baraba tội phạm
Trong một vụ phiến loạn
Niên trưởng và Thượng tế
Thi đua tố cáo Ngài
Không đáp lại một lời
Phi la tô thấy lạ.
Lấy làm ngạc nhiên quá
Ông biết chỉ v́ ghen
Nên bắt Ngài đem nộp,
Để án xử người hiền.
Chưa t́m được quyết định
Bà vợ sai người nhà
Đến nói với ông là
Án xử người công chính
Đừng có nhúng tay vào,
V́ đêm qua trong mộng
Bà bị khổ nhiều rồi
Ông càng thêm lúng túng.
Bao nhiêu năm cai tự,
Chưa bao giờ ông bị
Khó xử như lần này
Đám Thượng Tế ghen tị
Cố t́nh kết án Ngài
Chẳng có chi tội trạng
Thượng Tế xúi dân hoài
La to đ̣i lấy mạng.
Bất cứ hoàn cảnh nào,
Cho dù xảy ra sao
Măi vẫn giảng chân lư
Dù thân thể máu trào.
Thương toàn thể nhân loại,
Do Thái hay dân ngoại.
Chân lư và t́nh thương,
Ngài giảng dậy măi măi.
Đây là lần đầu tiên,
Phi la tô gặp hiền
Bị cáo gian, đầy đọa
Vẫn rao giảng thản nhiên
61. NỢ MÁU
(Mátthêu 27, 24-26), (Yoan 19. 4-16)
Đám Thượng tế điên cuồng,
Miệng la sùi bọt mép.
Cuộc vận động lạ thường
Từ hăm doạ khủng khiếp.
Đến cho tiền đàn em
Để gia tăng áp lực
Biểu t́nh ở dinh thềm
Chúng gào la quá mức.
Chỉ c̣n nghe tiếng thét,
Tên c̣ mồi la to
Cả bọn cùng hô giết
Giậm chân tung bụi mờ.
Những người dân hiếu kỳ,
Đi xem nào biết ǵ!
Bị chúng lôi vào trận,
Hô giết liền một khi.
Lúc đầu th́ ngơ ngác,
Bị lôi cuốn lúc nào.
Vào tṛ chơi độc ác,
Hô giết dần lên cao.
Tên c̣ mồi to họng,
Khoe đủ hai hàm răng.
Xám xịt da môi mỏng,
Mắt nhắm, miệng nói hăng.
Không biết trong đám này,
Có những người trước đây.
Đă được nghe Ngài giảng,
Thương t́nh Ngài ra tay.
Nào chữa cho khỏi què,
Chữa cho khỏi câm điếc,
Khỏi quỉ ám hôn mê.
Chữa bệnh cho khỏi chết.
Họ có nhận ra Ngài,
Hay họ không biết ai!
Hay cho hết hiệu nghiệm,
Bùa linh chẳng kéo dài.
Ngài thương đám quần chúng,
Chúng không biết v́ lầm.
Bị biệt phái lợi dụng
Như lùa cừu vô sân.
Họ điệu Ngài ra ngoài,
Đầu đội triều thiên gai.
Áo gấm đỏ đẫm máu,
Những ḍng đen xậm dài.
Quan nói: "Này! Người đó!
Đám Thượng tế la to:
Đóng đinh nó thập giá
Rồi bộ hạ cùng hô.
Phi-la-tô ra oai;
Nói vói đám dân chúng:
"Ta không thấy ǵ sai
Nơi ông này ! Bằng chứng?
Phi la tô nói thêm:
Ông ta đâu làm ác!"
Chúng gào thét kêu lên
"Hăy đóng đinh thập ác!"
Sai lấy nước rữa tay
Phi-la-tô lại biểu:
"Ta vô can máu này
Kệ các ngươi lo liệu."
Đáp lại họ lớn tiếng:
Và con cháu chúng tôi!!"
Rồi họ hô luôn miệng.
Phi-la-tô trở vào
Quay sang Ngài ông hỏi:
"Ông đă đến bởi đâu ?"
Nhưng Ngài đă không nói
"Ông không trả lời sao ?
Ta có quyền tha bổng
Hoặc đóng đinh ông sao."
Đức Yê-su nhỏ giọng
- Không có quyền trên tôi,
Nếu trên không ban xuống
Nhưng những kẻ nộp tôi
Họ phạm hơn lỗi nặng."
Phi-la-tô th́ muốn,
Xoay xở để tha Ngài.
Chúng cố t́nh lôi cuốn,
Để ông đóng đinh Ngài.
Chúng bảo nhau cùng la:
"Nếu quan quyết định tha.
Thất nghĩa với hoàng đế
V́ nó xưng làm vua."
Cho dẫn Ngài ra ngoài.
Một nơi gọi nền đá.
Phi-la-tô tuyên bố:
"Này là vua các người."
Chúng gào lên phủ nhận,
Đóng đinh nó đi nào
quan làm ra mặt giận:
"Đóng đinh vua ngươi sao ?"
La to, đám thượng tế:
"Quyết không có vua nào
Ngài Cae-sar hoàng đế!"
Đóng đinh chúng ước ao
Trước sự thể như thế,
Chẳng c̣n biết tính sao.
Phó mặc đám thượng tế.
Phi-la-tô bước vào.
Đám lâu la điên cuồng,
Ḥ hét, la tưng bừng
Tự nhận lănh nợ máu,
Để làm gia nghiệp chung.
Ngài thấy thế th́ thương,
Chúng bệnh ghen lạ thường!
Lôi cuốn đám dân chúng,
Để cừu non lầm đường.
Tử tội được tôn vua
Nét mặt máu hiền ḥa
Thương họ chuốc nợ máu
Riêng Ngài đă thứ tha.
62. NỮA DẶM ĐƯỜNG THƯƠNG
(Luca 23, 26-32), (Matthêu 27, 32-)
(Yoan 19, 17)
Một toán lính La-mă,
Bắt Ngài vác thập giá.
Lên đồi Gol-gô-tha,
Khúc khuỷu con đường đá.
Nửa dặm đường gồ ghề, (1)
Lúc lên cao, xuống thấp
Thập giá dài, nặng nề
Máu thân thể cùng khắp.
Thập giá cây c̣n tươi,
Đẽo sơ sài sần sùi.
Máu thấm đỏ thớ gỗ,
Dài gấp hai thân người!
Ngài vác như tŕu mến,
V́ làm theo ư Cha.
Đây khổ cực ḥ hẹn
Đau đớn thành hương hoa.
Thân thể th́ ră rợi!
Tâm hồn th́ thảnh thơi!
Đă gần tới cùng đích
Cứu độ của Ngôi Lời.
Làm sao có thể tả,
Một gương mặt rất lạ.
Máu, Mồ hôi chan ḥa,
Mắt sáng ngời tất cả.
Thần khí Ngài hướng thượng,
Một thanh thoát dị thường!
Loài người không sao tưởng,
Rách nát không bị thương
Sức con người có hạn,
Đói! Khổ! Nhục bị đ̣n!
Ngă nhiều lần lâm nạn
Cố nhưng sức không c̣n!
Một người làm ruộng về
Ông người Ky-rê-nê (2)
Si-mon là tên gọi, (3)
Thấy cảnh tượng năo nề.
Kiệt lực vác thánh giá!
Ông dừng lại cảm thương!
Lính La-mă chặn đường,
Bắt ông vác thế Chúa.
Đám dân theo đông đúc,
Trong đó có nhiều bà
Khóc than cùng đấm ngực
Thương Ngài nạn khó qua.
Luật có ghi đầy đủ,
Không được tỏ xét thương
những người bị án xử,
Họ khóc lóc như thường.
Đây là lần thứ nhất
Sau bài giảng sự thật
Cho quan Phi-la-tô
Ngài mới lên tiếng nói
An ủi người sầu bi:
"Thôi các con đừng khóc!
Thương Ta mà làm chi!
Nếu có! Con hăy khóc!
Thương bản thân các con!
Và tất cả cháu con
V́ sau này đại nạn
Xảy ra Yê-rusa-lem!
Đến nỗi người ta kể,
Phúc! cho người san sẻ.
Ḷng dạ đă không sinh!
Vú không phải cho bú
Bấy giờ người ta nói;
Với tất cả núi đồi
Hăy đổ xuống chúng tôi!
Chôn vùi đừng chờ đợi.
Cây tươi bị thế này
Cây khô làm sao biết!(4)
Trái tim Ngài chứa đầy
T́nh yêu không kể xiết.
Bà Ve-ro Ni-ca,
Thấy trên gương mặt Chúa.
Máu, mồ hôi vẽ hoa
Năn nỉ lính La-mă:
Cho bà lau mặt Ngài.
Khăn trắng trên mặt máu
Dung nhan in không sai
Bà hôn lên vật báu.
Mắt con trong mắt Mẹ,
Chan chứa t́nh tựa bể.
Sóng thông cảm bi thương
Triều dâng vùng máu lệ!
Giờ đây Ngài thương dân,
Quên ḿnh là nạn nhân!
Quên đau, quên nhục, khổ!
Ánh mắt nh́n ân cần
Lạ thật! như nghịch lư
Tử tội đi ủi an,
Người đi xem rầu rĩ!
C̣n t́nh nào mênh mang!!
(1) Từ đồn-An-tô-nia của
Phi-la-tô đến đồi Gôl-gô-tha
khoảng nửa dặm (700 m)
(2) Ky-rê-nê một thành phố
ở bắc Phi Châu
(3) Ông Si-mon và Ru-phô sau
theo thánh Phao-lô, 3 người
Trở nên nổi tiếng trong
Giáo Hội đầu tiên.
63. ĐỈNH CỨU ĐỘ
(Yoan 19, 17-24), (Matthêu 27, 32-38), (Luca 23, 33-38), (Marcô 15, 21-32)
Bắc thành Yêru-sa-lem,
Ngọn đồi tên Núi Sọ
Nơi nhiều người đến xem
Tội nhân bị ném đá.
Và chính quyền La-mă,
Cũng chọn nơi đóng đinh.
Những tội phạm tất cả
Đây là chỗ gia h́nh.
Để dân thấy mà sợ,
Cái uy của chính quyền.
Điệu Ngài lên Núi Sọ,
Việc họ làm trước tiên.
Theo tục lệ Do Thái,
Để an ủi phạm nhân.
Cho uống rượu đắng mật
Thêm mộc dược, nhũ hương.
Rượu làm tê thần kinh,
Cho phạm nhân đỡ khổ.
Rượu của người nhiệt t́nh
Nhờ lính dâng lên Chúa.
Ngài nếm chứ không uống,
Muốn ư thức đớn đau
Trong mỗi giây đời sống
Làm lễ tế nhiệm màu.
Lính lấy thứ đanh lớn,
To hơn loại đóng thuyền!
Giơ búa tạ bạo tợn,
Đóng giữa bàn tay mềm!!
Mắt nhắm! Môi co giật!
Lộ cả hàm răng ngà,
Đầu co! Mạo gai lệch!
Mẹ chết lặng đằng xa!!!
Đóng đinh qua tay khác,
V́ đau thân thể co,
Chúng ra sức kéo giật
Đến lỗ làm sẵn cho.
V́ chúng kéo quá mạnh,
Nên xương ngực giăn ra!
Không một tiếng kêu la
Một chịu đựng rất thánh!
Ngón tay nhỏ co thắt!
C̣n ngón cái ngay đơ!
Máu con phun cùng khắp!
Máu tim Mẹ lệ mờ!
Mỗi đinh một bàn chân,
Đinh lớn đập nát gân!
Thần kinh đau đớn quá!!
Nên làm mặt Ngài nhăn!
Tấm bảng trên đầu Ngài,
Ba thứ chữ hàng dài.
La, Hi và Do Thái,
Đúng không một nét sai.
" Yê-su Na-za-reth
Là vua dân Do Thái"
Nhiều người đă được xem
Làm buồn các Thượng tế.
Họ nói Phi-la-tô:
Đừng viết Vua Do Thái,
Nhưng, tên này tự xưng
Ta là vua Do Thái.
Phi-la-tô trả lời:
Điều mà ta đă viết
Chính là điều đă viết
Họ thấy nhục thật rồi!
Lính khi đóng đinh xong,
Chúng xúm lại chia áo
Làm bốn phần đàng hoàng,
C̣n lại một chiếc áo
Dệt liền không đường khâu
Bắt thăm xem ai được
Đúng Kinh Thánh có câu
Chúng chia nhau những áo
C̣n một chiếc áo dài
Rút thăm mà lấy hết
Những điều tiên tri viết
Từng nét nghiệm vào Ngài.
Không một lời than van,
không cử chỉ oán hờn,
Ánh mắt tràn thương mến,
Sóng yêu ngập gịng hồn.
Đă đau khổ cùng cực!
Đă im lặng chịu nhục!
Tuyệt vời máu kiên trinh
Mọi nơi và mọi lúc.
Thập giá thành thánh giá,
Sinh trái thơm hoa lá.
Rằng đây kim chỉ nam
Cho muôn đời tất cả.
Như đinh Chúa dính chặt
Vào nhân lọai trần gian
Đem nước trời, sự thật
V́ thương Chúa đă ban.
T́nh thương và khổ nhục,
Thánh giá ngự cứu đời
T́m lại được chân phúc
Ngài tái ban cho người.
Những nhận ngàn thương khó,
Cho trọn đường cứu độ.
Bằng tuyệt vời t́nh yêu!
Chết cho người hết khổ
C̣n có t́nh nào hơn!
C̣n có thương nào đẹp!
C̣n có máu nào hồng
V́ yêu vui chịu chết.
Be-lem ngày năm xưa,
Từ đông phương ba vua
Dâng lễ vật chiêm bái
Ngày nay bảng danh vua
Viết bằng ba thứ tiếng,
Của ba nền văn minh
Muôn muôn đời ba miệng,
Tôn vương trong nhiệt t́nh,
Quả thật Ngài là vua,
Xưa, nay, và măi măi.
Chịu khổ, yêu dư thừa
Ngai Ngài hằng tồn tại.
64. TRÊN THÁNH GIÁ
Khi đă đóng xong
lính dựng cây thập giá
Máu chảy xuống giàng gịng
Xuống đất và tất cả.
Muốn uống hết máu con,
Mắt Mẹ nh́n, môi hé
Đây từng giọt máu hồng!
Con ơi! Từ tấm bé!
Mai đệ liên lại bên
Muốn hứng giọt máu thánh
Giọt giọt nhuốm tóc huyền
Tóc từng lau chân thánh
Tông đồ được Chúa yêu,
Đi t́m Thầy ánh mắt.
Hôm xưa dựa ngực yêu,
Giờ giao thoa sóng mắt.
Lời trối trăn cho Mẹ
"Đây Yoan là con!"
Rồi nói với môn đệ
"Đây là mẹ của con!"
Ở dưới chân Thánh Giá
Có chị của mẹ Ngài
Thêm một người thân nữa
Maria klôpa.
Thân giùng xuống v́ nặng.
Lỗ đanh tay ngoác ra
Ngài chịu đựng im lặng
Nhưng tim mẹ lệ nḥa.
Máu đỏ và máu trắng,
Lại đổ xuống như mưa.
Lại thân lần chết lặng,
Mẹ đau đớn dư thừa.
Có những kẻ xỉ vả,
Tự cứu! xuống thánh giá!
Mi định phá đền thờ!
Ba ngày xong làm lại.
Dám thượng tế bài bác
Mi đă cứu ai khác!
Vô phương cứu lấy ḿnh
Vua Do Thái chết chác!
Này! này! " Đức Kitô"
Hăy xuống khỏi Thập Giá!
Để ta tin, tôn thờ..
Họ chế nhạo tất cả.
Cả kẻ cùng đóng đinh,
Cũng hùa nhau đồng t́nh.
Cùng lên tiếng khích bác:
"Phải Kitô thiệt t́nh
Trước hăy cứu lấy ḿnh
sau cứu chúng ta nữa!"
Tên kia mắng bạn ḿnh:
"Chúng ta làm tội lỗi,
Chịu h́nh phát đúng lư!
C̣n ông đâu làm ǵ
Ngang trái lấy một tí
Thôi! Hăy câm mồm đi!"
Giọng dịu lại hắn thưa:
" Bẩm lạy Đức Yêsu!
Xin nhớ đến tôi nữa
Khi về nước của Ngài!"
Ngài lên tiếng trả lời:
"Quả thật! Ta bảo ngươi
Ngày hôm nay sẽ được
Cùng Ta về nước Trời."
Tội nghiệp đám Thượng tế,
Đám hùa theo nhạo chế
Ngài một ḷng thứ tha
Dù hành hạ khinh rễ.
Từ tâm Ngài nở hoa:
Lạy Cha xin thứ tha
Họ làm v́ không biết
Việc họ làm vừa qua.
Nắng mặt trời giữa trưa,
Chói ngói trên thánh giá
Hoa máu vẽ dư thừa
Trên Thánh Thể tất cả.
Thần khí Ngài hướng thượng
Tất cả dành cho Cha.
Sóng t́nh thật vô lượng,
Gịng Thánh Ư giao thoa.
Một gương mặt diệu kỳ!
Một b́nh tâm rất thánh!
Máu không làm biến đi,
Chan ḥa t́nh rất mạnh!
Có bao giờ dung nhan
Của muôn đời thế nhân
Cho dù trên Thánh Giá
Vẫn tin yêu ân cần.
Lời Thầy vang vọng đủ?
Ngày nào treo Ta lên
Ta sẽ kéo mọi sự,
Cùng với Ta kéo lên.
Dung nhan Thầy tuyệt diệu,
Trên Thánh Giá năm xưa.
T́nh ca ḥa đúng điệu
Cứu nhân loại dư thừa.
65. HOÀN TẤT
(Matthêu 27, 45-54) (Marcơ 15, 33-41) (Luca 23, 44-49) (Yoan 19, 28-37)
Máu chảy hoài ! Chảy hết !
Rỉ măi từ vết đinh
Làm sức Ngài gần kiệt
Rời ră sóng thần kinh
Ngài đi trọn con đường
Khổ nhục v́ t́nh thương
Đây giây phút kết thúc
Máu bốc thành trầm hương
Hướng về Cha kính yêu
Ngài đă nói lời yêu
Dùng câu trong Thánh Vịnh
Của Đa-vít Kinh Chiều
"Lạy Chúa ! Chúa tôi ơi !
Sao Người lại bỏ tôi" (*1)
Như một lời nũng nịu
Với người Cha trên trời
Tâm thần Ngài lâng lâng
Như mẹ xưa "Xin vâng"
Hoàn toàn theo Thánh Ư
Một hiếu thảo bằng vàng
Không lời nào nói được
Ḷng yêu của Người Con
Khổ, nhục, chết biết trước
Làm lễ vật vàng son
C̣n có ǵ tuyệt diệu
Sứ mạng chết thi hành
Đàn hồn vào giai điệu
Thánh Thể nhầu nát tan
Giữa trưa không bóng mát
Ngài kêu lên "Ta khát"
Ở đó có rượu chua (*2)
Người lính chạy lật đật
Lấy bọt biển thấm rượu
Người lính dùng cây sào
Cố dâng lên cho cao
Ngài nhận một chút rượu
Tuy là người La-mă
Nhưng nhận xét nơi Ngài
Một hiền nhân rất lạ
Chẳng thấy ở một ai
Khi thấy Ngài kêu khát
Anh ta qúa vội vàng
Làm nhiều người kinh ngạc
Tử tội mà quyền năng
Thượng trí t́nh giao thoa
Năo trạng Ngài nở hoa
Bi hùng trang cứu độ
Gịng lịch sử ngọc ngà
Trên đỉnh non thập giá
Sừng sững trước bao la
Cây cầu nối tất cả
Đất Trời lại giao hoà
Sóng t́nh thương vĩ đại
tràn trề cả đất trời
Gia nghiệp lưu vạn đại
Vượt không gian muôn nơi
Sau khi đă ngây ngất
Trong hào quang sự thật
Ngài nói lời đời đời
"Mọi sự đă hoàn tất"
Vào tuyệt vời chân lư
Ngài phó thác thần khí
Trong ṿng tay Cha yêu
Cho ngưng lại gịng ư
Chợt đổi màu nắng quái
Đất trời và vùng đen
Tất cả chỉ c̣n lại
Hồn hai mắt sao đêm
Và hai mắt chợt khép
Cả đất trời chuyển rung
Biển tím lan cả vùng
Không gian và lũng hẹp.
66. NÊN MỘT
Sắp đến ngày đại lễ,
Người Do Thái có lệ:
Không để xác tử h́nh,
Như sợ làm ô uế!
Muốn xác định đă chết,
Lính đánh cập ống chân
Nhưng khi chúng đă biết
Ngài chết chúng không làm.
Muốn cho thật chắc chắn,
Tên lính lấy lưỡi đ̣ng,
Đâm sườn Ngài bên hắn
Máu lẫn nước chảy gịng.
Để kinh thánh nên trọn
Các điều đă xảy ra:
" Không xương nào đâm thâu qua."
Ngài đă chết không đau,
Lươi giáo thật đâm sâu
Ḷng Mẹ chân thánh giá,
Máu con ngập tim sầu!
Ông hội đồng Yuse,
Xin phép được táng xác.
V́ những người tử tù,
Xác không được chôn cất.
Phi la tô chấp thuận.
Tên sĩ Nicô đê mô
( người đă cùng bàn luận
Với Ngài đêm trăng mờ)
Mang trăm cân mộc dược,
Ong trộn với trầm hương
Xác của Ngài đă được
Tác từ thánh giá thương.
Lấy chính mộ của ông,
Thay thế cả cơi ḷng.
Để ôm thương xác Chúa,
T́nh ghi sâu tấm son
Các bà; Maria,
Và ma da lê na,
Bà sa lô mê nữa,
Hết muốn lau lệ nḥa.
C̣n Ma da lê na,
Sầu giăng mờ lê hoa.
Suối tóc tung hoang lọan
Phấn cùng son nhạt nḥa.
Mặt vắt ra nước mắt
Thân thể th́ thần thờ.
Thầy kính thương đă mất,
Niềm tin xin trông chờ
Tất cả những bàn tay,
Của những người đă đến
Uốp dầu thơm xác Thầy
Thân hương hoa kính mến,
Máu đỏ cùng máu trắng,
Từ bên sườn ứa ra,
Vẽ trên thân câm lặng
Khăn liệm trắng thành hoa.
Lơ thơ những thân mềm,
Của thảo mộc bên thềm
Chung quanh ngôi mộ đá
Thần thờ khi trông lên.
Những nụ hoa chốm xuân,
Cảm nhận đă được gần.
Bên xác yêu cứu chúa,
Gịng nhựa thương vô ngần.
Xác đặt yêu trong mồ,
Lắn ḥn đá lấp lại.
Nhan thánh như sương mơ
Đi qua gịng hiện tại.
Ngôi lời đă nên một,
Với tất cả dương trần.
Một t́nh thương cùng tột
Ngài trao cho thế nhân.
Mồ trinh t́nh lệ đá,
Om thân Ngài tất cả
Thơm thánh thể thân thương
Xôn xao hoa cỏ lá.
Sắc nắng trời nhột nhạt,
Sương nhe lan gần xa
Vườn mộ chiều nắng tắt
Gịng thời gian đi qua.
67. CANH MỒ
Sắp đến ngày đại lễ
Pha-ri-siêu, trưởng tế
Đến dinh Pha-la-tô
Khấu đầu xin kể lễ:
" Xin tŕnh thưa lên quan
Chúng tôi đă nhớ rằng
Người gian dối đó nói
Là đúng theo thời gian.
Ba ngày là sống lại..
Xin quan truyền canh mồ
Kẻo trộm xác không ngờ.
Rồi già mồn họ căi.
Rồi phao tin thất thiệt..."
Phi la tô trả lời:
" Có độc canh kia rồi
Cứ việc lo tự tiện"
Họ làm ngay tức khắc
Vội đóng ấn niêm phong
cho quân lính canh pḥng
Bên mồ rất cẩn mật
Chắn đá tảng khổng lồ
Hàng hàng lính gươm giáo
Túc trực luôn bên mồ
Ṿng ngoài lính thám báo.
Chim không thể bay qua
không lọt khỏi con gà
Chẳng ai dám bén mảng
Tiếng thét lính tuần la.
Thời gian chậm dần trôi,
Thận trọng không một lời
Chờ những ǵ xảy đến
Chưa từng sự lạ đời.
68. CHÚA SỐNG LẠI
Có ǵ thật yêu thương
Có ǵ thật phi thường
Vừa cựa ḿnh thức tỉnh
Ôi! t́nh thi muôn chương
Một tế bào thức dậy
Trong trái tim t́nh yêu
Rồi muôn tỉ thật nhiều
Cũng tưng bừng như vậy
Rất thánh trái tim nồng
Vừa bắt đầu đập lại
Gịng máu xuân màu hồng
Vừa bắt đầu chảy lại
Nói khuôn mặt nhân hiền
Mắt thần thiêng vừa hé
Ngón trên bàn tay tiên
Chợt vừa rung thật nhẹ.
Như mầm lúa vươn cao
Như chồi non nhú nơn
Như cánh phấn hoa đào
Mở bung ra thật gọn
Tuyệt vời pho tượng sống
Nét đẹp quá diệu kỳ
Trong áo choàng ánh sáng
Vừa đứng lên tức th́.
Cả không gian hoa hương
Mộ đá thành thiên đường
Hào quang đang tràn ngập
Nhă nhạc êm lạ thường.
Hào quang mở cửa trời
Các thiên thần chơi vơi
Dâng lên lời hát kính
Khải hoàn ca tuyệt vời.
Thứ Bảy qua nửa khuya
Rạng đông ngày Thứ Nhất
Mai-đệ-liên, Maria
Viếng mồ t́nh chân thật.
Màu nâu vàng tường đá
Lơ thơ đám cỏ xanh
Thấy cửa hang mộ đá
Hai bà vội bước nhanh
Xương rồng phủ dưới chân
Tay cành thông thật gần
Chạm lưng gù ngôi mộ
Mát đá vàng ít gân.
Đất th́nh ĺnh chuyển động
Thiên sứ từ trời xuống
Đẩy đá tảng đậy mồ
Mặt như chớp sáng láng.
Áo trắng tinh như tuyết
Trong hào quang diễm tuyệt
Sững sờ hai bà nh́n
Thiên thần bên cạnh huyệt.
" Các bà đến mà xem
Đây chỗ Ngài đă ngự
( Khăn liệm gấp đầy đủ
Gọn gàng ở đá thềm)
Về mau các bà báo
Các môn đệ của Ngài
Chúa thật đă sống lại
Ga Li Lê gặp Thầy"
Vừa sợ lại vừa mừng
Hai bà rủ nhau cùng
Đem tin cho môn đệ
Tim rộn ră tưng bừng.
Một biến cố vĩ đại
Quá khứ và hiện tại
Tương lai đến muôn đời
Chúa toàn thắng măi măi.
69. TRÊN ĐƯỜNG EMMAU
***
Trên đường đi Emmau
Nắng mói tươi tươi màu
Gió th́ thào tâm sự
Sóng lăn tăn chân cấu
***
Những bông hoa nhơ đỏ
Xúng xính áo mùa xuân
Những nụ đào đang nở
Soi bóng nước trong ngần..
***
Trên đường hai môn đệ
Họ vừa đi vừa kể
Các sự việc xảy ra
Tại thành đô như thế
***
Thầy trên đường tiến bước
Cùng đi với hai người
Nhưng họ không nhận được
Ngài dung dị cất lời:
***
" Trụyện ǵ các ông kể
Mà sao hại buồn thế?"
Một người vội vă thưa:
" Thật ông là ngoại lệ
Không biết truyện lớn lao
Chỉ trong máy ngày trước"
- Thưa hai ông truyện nào?
- Dạ xin kể sơ lược:
***
" Câu truyện Đức Giêsu
Một tiên tri nhân từ
Việc làm và lời nói
Mà bị bắt cầm tù
***
Rồi đóng đinh thập giá
Lănh tụ và thấy cả
của Do Thái chúng ta
Nộp Người, đánh, thóa mạ
***
Thật là đấng cứu chuộc
Ngài sẽ cứu Israel
Đến nay các việc trên
Xảy ra ba ngày trước
***
Mấy phụ nữ trong nhón
Làm chúng tôi hoảng hốn
Họ viếng mộ từ sốm
Và gặp hai thiên thần
***
Nói Ngài đă sống lại
Rồi nhiều người hăng hái
Lại cùng nhau viếng mồ
Sự thực không thể căi.
***
Khỏi đầu từ Môsê
Lời tiên tri thật lạ
Dẫn từng câu nói về
Ngài trong sách tất cả...
***
Làng Emmau đă tối
Ngài như muốn đi xa
Họ thưa trời gần tối
Xin trọ lại một nhà
***
Ba người vào quán nhẻ
Chọn một góc phía trong
Truyện thân t́nh hoa nở
Gịng êm rung đàn ḷng.
***
Rạng ngời khuôn mặt Ngài
Ngẩng cao đầu hướng thượng
Hai ông nghe miệt mài
Uống từng lời sung sướng.
***
Hoàng hôn đi bước nhẹ
Bóng sáng phai phai màu
Lời vàng trôi môi kể
Thấm t́nh ḷng thâm sâu.
***
Bữa dọn lên cho ba
Ngài liền cầm lấy bánh
Làm phép rồi bẻ ra
Trao cho hai ông bánh
***
Mắt hai ông bẻ ra
Rằng đây chính Thầy thật
Ngài biến đi trước mặt
Bốn mắt các ông hoa.
***
Hai ông quá sững sờ
Bảo nhau khi tṛ truyện
Trên đường đi Emmau
Ḷng sốt sắng thể hiện.
***
Khi Ngài giải thánh kinh
Biết bao nhiêu chân t́nh
Một kỷ niệm tuyệt diệu
Luôn giữ măi bóng h́nh.
***
Hai ông quay trở về
Gặp mười một môn đệ
Các ông hấp tấp kể
Truyện Emmau đường quê.
***
Họ cũng hai ông
Thày thật đă sống lại
Hiện ra với Simon
Rất vui mừng kể lại.
***
Emmau với hai ông
Linh thiêng thánh nhạc hồng
Chuyến đồng hành tuyệt
Dư âm măi sáng ḷng.
70.CHÚA HIỆN ĐẾN VỚI CÁC TÔNG ĐỒ MÔN ĐỆ
***
Ngày thứ nhất trong tuần
Chiều tông đồ họp lại
V́ sợ người Do Thái
Cửa đóng kỹ, then cài.
***
Trong bóng tối âm u
Mờ mờ bấc đèn mù
Những mái đầu lo sợ
Tiếng bước chân quân thù.
***
" B́nh an cho các con!"
Thấy Thầy chột đứng giữa
Các môn đệ hoảng hồn
" Thầy đây! Đừng sợ nữa!"
***
Họ tưởng ḿnh thấy ma
Nên Ngài nói với họ:
" Tại sao lại xảy ra
Những suy nghĩ này nọ.
***
Hăy xem chân tay Thầy
Các con hăy rờ ngay
Ma th́ không xương thịt
C̣n Thầy thịt xương đây.
***
Vừa nói Ngài vừa đưa
Bàn tay c̣n vết lủng
vui sợ mấy cho vừa
Có môn đệ lúng túng.
***
Chưa hoàn toàn tin tưởng
Ngài bèn bảo họ rằng:
"- Các con có ǵ ăn?"
"- Thưa mật ong, cá nướng!
***
Trong căn pḥng ấm cúng
Ánh sáng những nụ cười
Bàn tay ngă dấu lủng
Hào quang nét mặt tươi.
***
Ngài dạy bảo dẫn chỉ
Những lời các tiên tri
Và tất cả những ǵ
Sách mô sê, Thánh vịnh
***
Đă được viết về Thầy
Phải thực hiện giờ đây
Lúc đó Ngài soi sáng
Để tông đồ hiểu ngay
***
Sau đó rồi Ngài tiếp
Trong Sách có lời chép
Chịu khổ đức Ki Tô
***
Ngày thứ ba sống lại
Từ nơi người đă chết
***
Nhân danh Người rao giảng
Ơn tha tội ăn năn
Cho khắp cả muôn dân
Yê ru sa lem khổi điểm.
***
Chúng con là chứng nhân
Vói tất cả việc lại
Chúng con hăy ở lại
Nhận lănh Chúa Thánh Thần.
***
Trong mười hai tông đồ
Thô ma Đi đi mô
Không có mặt ở đấy
Được kể, ông nghi ngờ.
***
" Dấu đanh, nếu không thấy
Tay tôi không xỏ vào
Nguyên bàn tay như vậy
Không đặt cạnh sườn sao.
***
Th́ tôi không tin nỏi
Rồi trong tám ngày sau
Cửa đóng kín từ lâu
có Thô ma đang hội.
***
Chúa lại chột xuất hiện
" B́nh an cho chúng con
Lời nhân từ thánh thiện
Nỗi vui lại ngập hồn
***
Nh́n Thôma Ngài nói:
Con để ngón tay Thầy
Và bàn tay con nữa.
***
Đặt vào cạnh ḷng nữa
Và đừng cứng ḷng nữa
Con hăy tin nơi Thầy
Thôma không lần lữa
***
Qú lạy ôm chân Tah27y
" Lạy Chúa tôi! " lắp bắp
Lạy Thiên Chúa của tôi
Dịu hiền Ngài pháp dạy:
***
" V́ thấy nên con tin
Nhưng thật là có phúc
Ai không thấy mà tin
***
Căn pḥng như tràn ngập
Bao hạnh phúc ngất ngây
Lo, Sợ, buồn bay mất
Biển t́nh yêu dâng đầy.
***
Trên những mái đầu yêu
Niềm tin đang thắp sáng
Dầu thời gain trời chiều
Hừng đông như lô rạng.
71. CHÚA XUẤT HIỆN BÊN HỒ TIBÊRIAS
***
Đêm biển hồ Tibêrias
Xa xa dăy núi mờ
Lửa chài khuya hiu hắt
Màn đêm phủ sương mơ
***
Các môn đồ tụ lại
Trở về đây đợi chờ
Thầy sau khi sống lại
Hẹn gặp lại tông đồ.
***
Thời gian thật nặng nề
Nỗi ḷng khi trở về
Đợi gặp Thầy chí ái
Nôn nao lẫn năo nề.
***
Phê rô bèn đứng dậy
" Tôi đi đánh cá đây"
Các người kia thấy vậy
" Chúng tôi theo ông ngay "
***
Cảnh văng biển hồ đêm
Tối thui bậc đá thềm
Vài cánh buồn hư ảo
IN hờ trên sóng đen.
***
Như quái vật khổng lồ
Chân núi đêm đen mờ
Bụi cây bồ lởm chởm
Sóng vỗ ghềnh lô xô.
***
Nỗi buồn đầy cả dạ
Những môn đồ lặng im
Xác trên thuyền đánh cá
Hồn như đang ngóng t́m.
***
Đêm biển hồ im lặng
Thuyền đánh cá cũng vắng
Họ thả lưới cả đêm
Cho đến lúc hừng sáng
***
Chẳng được con cá nào
Ḷng họ lại nôn nao
Nh́n nhau mà không nói
Cùng chung một ước ao.
***
B́nh minh trên biển hồ
Ánh sáng trinh sương mơ
Chân trời hồng rực rỡ
Áo trắng ai trên bờ
***
Thuyền từ từ vào bến
Biết đâu là điểm hẹn
Ở xứ Ga li lê
Thầy ở đâu xin đên
***
Có ai trên bờ xa
Cất tiếng nói vọng ra
- Các con bắt được cá?
- Thưa không được ǵ ạ
***
Ngài lại cất tiếng dạy
"Thả lưới bên phải thuyền
Sẽ được nhiều thật vậy."
Họ vâng theo lời truyền
***
Lúc họ kéo lưới lên
Mọi người cùng lạ quá
Ơi chao! thật nhiều cá
(Môn đệ được chúa yêu)
Nói Phê Rô ngồi bên;
***
"Thầy đấy!" Ông đứng liền
Vội vàng vơ lấy áo
V́ ông đang ở trần
Nhảy xuống biển thật bạo
***
Môn đệ khác chèo đ̣
kéo theo lưới đầy cá
vừa đổ bộ vào bờ
sững sờ v́ thấy lạ
***
Trên những cục than hồng
Có cá thơm đang nướng
Lại có bánh ngon phồng
"C̣n thêm cá đến nưóng!"
***
Phê rô vội xuống thuyền
Keó cả lưới lên đát
Cá nặng kéo chật vật
Bàng hoàng lẫn ngạc nhiên
***
Trắng bạc vô số cá
Lưới đổ đầy cả khoang
Đuôi vây cá màu vàng
Cá! toàn cá tất cả!
***
Một trăm năm mươi ba
toàn cá lớn một mẻ
Lưới không rách như là
Họ đă lo như thế
***
Ngài thân mật bảo họ
Các con lại mà ăn
Họ không dám nói nhỏ
Biết chính Thầy ngồi gần
***
Hồi tưởng lại năm xưa
Cũng một lần lưới cá
Thầy gọi xin vâng thưa
Giờ cũng mẻ cá lạ
***
Chưa bao giờ đẹp thế
T́nh thầy tṛ tuyệt vời
Rưng rưng đôi mắt lệ
Cảm động không nên lời
***
Chung quanh hoa vàng tươi
Chen hoa tím đang cười
Bên biển hồ xanh biếc
Hoa mây trắng đầy trời
***
Trong cảnh trời b́nh minh
Trong một biển ân t́nh
Thầy tṛ vui tiệc cá
Giao thoa bóng với h́nh
72. CHÚA VỀ TRỜI
***
Mây trời mang áo trắng
Đồi cây mặc màu xanh
Gió nín lời im lặng
Mắt sương mai long lanh
***
Đường về Bê ta nia
Vàng dỏ màu xuân hoa
Cây đồi non xanh ngắt
Vươn cao đám trà là
***
Nắng hồng lên rực rỡ
Vách đá nạm vàng y
Trăm hoa thuở xuân th́
Thầy tṛ vùng tim nở
***
Chúa dẫn, môn đệ theo
Thầy tṛ trên đường đèo
Niềm tin yêu chất ngất
Thông lưng đồi ca reo
***
Ngài hết lời dặn ḍ
Cho môn đệ, tông đồ
Thánh linh tăng sức mạnh
Thi hành trọn sứ đồ
***
Các con đi rao giảng
Các con là chứng nhân
Cho Thầy trong mọi lúc
Từ Yê ru sa lem
***
Tất cả yu đê a
Và Sa ma ri a
Đến tận cùng trái đất
Rao giảng v́ danh cha
***
Thầy giơ tay chúc phúc
Rồi từ từ lên trời
Mắt các ông không nói
Nh́n thầy cho đến lúc
***
Một đám mây trắng che
Họ vẫn c̣n chưa về
Nh́n bầu trời xanh ngắt
Điểm mây nơn bông lê
***
Bao la cảnh đất trời
Nhóm người trên đỉnh đồi
Đang bồi hồi xúc cảm
Vừa thấy thầy lên trời
***
Những cánh chim mê mải
Bay giữa khỏang mênh mông
Họ đứng nh́n, đứnh măi.
Bâng khuâng tận cơi ḷng
***
Nh́n trời! trời xanh ngắt!
Nh́n đất! đất núi sông!
Nh́n mây! mây ánh hồng
Bàng hoàng trong sự thật
***
Thầy về trời thật rồi
Giao động hồn chơi vơi
Hoa xuân vành lũng thấp
Mây trắng bay lưng trời
***
Hai mươi aó trắng mới
Hỡi người Ga li lê
Măi nh́n trời không mỏi
Về trời Đức Yê Su
***
Các ông thấy thế nạ
Lúc Ngài đến sau này
Cũng cách thức như vậy
Đứng nghe hồn như ngây.
***
Trên ngọn đồi trống trải
Các ông lưu luyến măi
Thầy yêu đă về trời
Luyến lưu giờ hiện tại
***
Ba cánh chim trời cao
Làm các ông ước ao
Được bay theo Thầy mến
Ḷng yêu thương dạt dào.
Chúa Kitô Hôm Nay
Vẫn măi măi Chúa là người lănh đạo
Của hồn con của tất cả đời con
NGƯỜI là Cha là chủ cả xác hồn
Là mục tử dẫn chiên nhà đến suối
Dầu nguy khó NGƯỜI ra công lặn lội
T́m cỏ non, t́m nước ngọt, lá tươi
T́m cánh đồng đầy hoa cỏ xinh cười
Luôn bảo vệ trước từng bầy lang sói
Trên núi, gió lắng nghe lời CHA nói.
Cha ơi Cha! Sao con cứ buồn luôn?
Con khổ đau và để suối lệ tuôn.
V́ cơi thế sao toàn điều trắc trở,
Ḷng khô héo trái tim t́nh tan vỡ.
Sao con nghèo? Thiên hạ lắm bạc vàng
Áo tả tơi trước bao cảnh giàu sang.
Con dốt nát mà sao ai thông thái,
Con khờ khạo mà sao đời từng trải.
Con vụng mà thiên hạ lắm khôn ngoan.
Đời vui ca mà con phải lầm than.
Đời lắm bạn mà con sao lạc lơng.
Đời no ấm, con đói ḷng! Áo mỏng?
Con hỡi con! V́ con đă có cha.
Lời Cha thấm cho hồn con hoa nở
Biến tất cả để đời con tăng trưởng
Ban dư tràn muôn sủng lộc trên con.
Quí hơn vàng Cha ban thuốc thần an
Hơn ngọc ngà con được hưởng b́nh tâm
Cao quí lắm cha cho toàn gia nghiệp
Đầy can đảm tinh thần không khiếp nhược
Có ǵ hơn một chân lư đời đời.
Có ǵ hơn ân sủng chẳng hề vơi
Dư phước lộc những người con của CHÚA