14-
Lễ Chúa Kitô Vua
Vương
Quốc Sự Sống
Chiêm
Ngắm Lời Chúa là Thần Linh:
A-
"Chúa Giêsu nói với các môn đệ: 'Khi Con Người
đến trong vinh quang, có tất cả mọi thiên
thần hầu cận, Người sẽ ngự trên ngai của
Người, và mọi dân nước sẽ tụ tập
trước nhan Người. Bấy giờ Người
sẽ phân họ làm hai loại, như mục tử phân
chiên ra khỏi dê. Chiên th́ Người để ở bên
phải, c̣n dê Người để ở bên trái. Đức
vua sẽ nói với những kẻ ở bên phải
rằng: Hăy đến, hỡi các người được
Cha Ta chúc phúc! Hăy thừa hưởng vương quốc đă
để dành cho các người từ thuở tạo thiên
lập địa. V́ Ta đói các người đă cho Ta
ăn, Ta khát các người đă cho Ta uống. Ta là khách
lạ các người đă tiếp đón Ta, trần truồng
các người đă cho Ta mặc. Ta yếu đau các người
đă an ủi Ta, tù ngục các người đă viếng
thăm Ta. Thế rồi người công chính hỏi Người:
Lạy Chúa, Có khi nào chúng tôi thấy Chúa đói mà cho Chúa
ăn, hay thấy Chúa khát mà cho Chúa uống chăng?.. Đức
vua sẽ trả lời: Ta bảo thật cho các người
hay, bao lâu các người làm điều này cho một trong
những anh em hèn mọn nhất của Ta là các người
làm cho Ta. Đoạn Người nói với những kẻ
ở bên trái: Hỡi kẻ bị kết án, hăy đi cho
khuất mắt Ta mà vào lửa đời đời đă
dọn sẵn cho ma qủi và các thần của
hắn...'": "Vậy Chúa là Thiên Chúa phán: 'Chính ta
sẽ coi sóc và chăn dắt chiên của Ta... Ta sẽ
giải cứu chúng khỏi mọi nơi chúng bị phân
tán trong lúc mây mù tăm tối... Ta sẽ chăn dắt chúng
cách chính đáng, con nào bị thất lạc Ta sẽ t́m
kiếm, con đi lang thang Ta sẽ mang về, con bị thương
tích Ta sẽ băng bó, con bị yếu đau Ta sẽ
chữa lành, (c̣n con béo tốt và con khỏe mạnh Ta
sẽ hủy diệt). C̣n các ngươi, hỡi chiên của
Ta, Chúa là Thiên Chúa phán: Ta sẽ phân xử giữa chiên này với
chiên kia, giữa cừu đực với dê đực"
- "Chúa chăn nuôi tôi, tôi chẳng thiếu thốn
chi"' "Đức Kitô đă được sống
lại từ kẻ chết là hoa trái đầu mùa của
những kẻ yên giấc. Sự chết qua một người
mà đến' bởi thế, cũng từ một người
mới có việc sống lại từ trong kẻ
chết. Như tất cả mọi người chết đi
trong Adong thế nào th́ tất cả mọi người
sẽ sống lại trong Đức Kitô như vậy,
song mỗi người theo thứ tự lớp lang: Đức
Kitô là những hoa trái đầu mùa, rồi tới khi Người
đến là tất cả những ai thuộc về Người.
Sau đó là cùng tận lúc mà Người trao vương
quốc cho Thiên Chúa là Cha, sau khi mọi quyền vương,
quyền bính và quyền năng bị hủy diệt đi.
Đức Kitô phải cai trị cho đến khi Thiên Chúa đặt
tất cả mọi kẻ thù dưới chân Người,
mà kẻ thù cuối cùng bị hủy diệt là sự
chết. Sau hết, khi mọi sự qui thuận Con, th́
bấy giờ Người tự qui phục Đấng
làm mọi sự qui thuận Người, để Thiên Chúa
là tất cả trong mọi sự".
B-
"Philatô nói với Chúa Giêsu: 'Ông có phải là vua dân Do Thái
không?'... Chúa Giêsu trả lời: 'Vương quốc của
Ta không thuộc về thế gian này. Nếu vương
quốc của Ta từ thế gian này th́ những thuộc
hạ của Ta sẽ chiến đấu để cứu
Ta khỏi bị trao nộp cho những người Do Thái.
Thật ra vương quốc của Ta không ở chốn
này'. Nghe thế Philatô nói với Người: 'Thế th́ ông
là vua chứ ǵ?' Chúa Giêsu đáp: 'Chính ông xưng ta là vua. Lư
do Ta được sinh ra, lư do Ta đến thế gian là để
minh chứng cho chân lư. Ai dấn thân cho chân lư th́ nghe thấy
tiếng của Ta'": "Khi những thị kiến
về đêm diễn tiến, tôi thấy Đấng như
Con Người đến trên mây trời' khi Người tới
với Đấng Xưa th́ đặt ḿnh trước
Vị ấy, Người nhận lănh quyền thống
trị, vinh quang và vương chức' các đất nước
và dân tộc của mọi ngôn ngữ phụng sự Người.
Quyền thống trị của Người là một
quyền thống trị muôn đời, không bao giờ
bị chiếm đoạt, vương chức của Người
sẽ không bao giờ bị hủy hoại" - "Chúa
làm vua, Ngài đă mặc thiên oai"' "Đức Giêsu Kitô
là chứng nhân trung tín, trưởng tử từ kẻ
chết và là thống lănh các vua chúa thế gian... Này Người
đến giữa các đám mây! Mọi con mắt sẽ
thấy Người, ngay cả những kẻ đâm Người.
Tất cả mọi dân tộc trên mặt đất
sẽ cay đắng than khóc Người. Nó là như
vậy. Amen. Chúa là Thiên Chúa phán: 'Ta là Alpha và Omega, Đấng
đang có, Đấng đă có và Đấng phải đến,
Đấng Toàn Năng".
C-
"Dân chúng đứng đó nh́n, và các thủ lănh cứ cười
nhạo Chúa Giêsu mà rằng: 'Hắn là kẻ đă cứu được
những người khác' nếu là Đức Kitô của
Thiên Chúa, Đấng được tuyển chọn, th́
hắn hăy tự cứu lấy ḿnh đi'. Những người
lính cũng trêu chọc Người, đến trao cho Người
dấm chua mà nói: 'Nếu ngươi là vua dân Do Thái th́ hăy cứu
lấy ḿnh đi'. Có một tấm bảng ở trên đầu
của Người: 'ĐÂY LÀ VUA DÂN DO THÁI'. Một người
tử tội bị treo trên thập giá lộng ngôn phạm
đến Người: 'Ngươi không phải là Đức
Kitô hay sao? Thế th́ ngươi hăy cứu lấy ḿnh và
cả chúng ta nữa đi'. Nhưng người kia trách
hắn rằng: 'Cùng bị một bản án mà ngươi
không kính sợ Thiên Chúa hay sao. Dầu sao chúng ta cũng đáng
chịu như thế. Chúng ta chỉ trả giá cho những
ǵ chúng ta đă làm, c̣n người này có làm ǵ sai trái đâu'.
Đoạn người ấy nói: 'Hỡi Giêsu, xin hăy nhớ
đến tôi khi Ngài lên ngai của Ngài'. Chúa Giêsu trả lời:
'Ta bảo thật cho ngươi hay: hôm nay đây ngươi
sẽ ở cùng Ta trên thiên đàng'": "Tất cả
mọi chi họ -ch-Diên đến cùng Đavít ở Hebron
mà nói: 'Này chúng tôi là xương thịt của ngài. Trong thời
gian qua, khi Saolê c̣n làm vua của chúng tôi, th́ chính ngài đă
dẫn dắt các người -ch-Diên. Và Chúa phán cùng ngài: 'Ngươi
sẽ chăn dắt -ch-Diên dân Ta và sẽ là thống lănh
-ch-Diên'. Khi tất cả trưởng lăo -ch-Diên đến
với Đavít ở Hebron, Vua Đavít đă thỏa
thuận với họ ở đó trước mặt Thiên
Chúa, rồi họ xức dầu phong vương cho Đavít
làm vua -ch-Diên" - "Tôi vui mừng, khi người ta nói
với tôi: Chúng ta sẽ tiến vào nhà Chúa"' "Người
(Con yêu dấu của Cha) là h́nh ảnh của Thiên Chúa vô
h́nh, là trưởng tử của tất cả mọi
tạo vật. Trong Người mà mọi sự trên trời
cũng như dưới đất được
tạo thành, những vật hữu h́nh và vô h́nh, dù là các vương
ṭa hay các quyền uy thống trị, dù là các vương
quốc hay các quyền năng: tất cả đều được
tạo nên nhờ Người và cho Người. Người
có trước tất cả mọi sự khác. Nơi Người
mọi sự tiếp tục hiện hữu. Chính Người
là đầu của thân thể Giáo Hội' Người là
khởi thủy, là trưởng tử của kẻ
chết, để Người làm chủ trong mọi
sự. Thiên Chúa lấy làm ưng ư để sự viên măn
tuyệt đối nơi Người, và nhờ Người
mà ḥa giải mọi sự nơi bản thân Người,
tôi nói là mọi sự cả dưới đất cũng
như trên trời, tạo nên an b́nh nhờ máu thập giá của
Người".
Cảm
Nghiệm Lời Chúa là Sự Sống
Năm Phụng Vụ
được mở màn bằng Mùa Vọng, thời gian hướng
về Mầu Nhiệm Giáng Sinh, mầu nhiệm: "Chúa
Kitô: Sự Sống Tỏ Hiện". Năm Phụng Vụ
đạt đến tuyệt đỉnh của ḿnh
nơi Tuần Thánh, thời điểm hướng về
Mầu Nhiệm Phục Sinh, mầu nhiệm: "Chúa Kitô:
Sự Sống Thông Ban". Năm Phụng Vụ được
kéo dài cả Mùa Thường Niên Hậu Phục Sinh, thời
điểm hướng về Mầu Nhiệm Giáo Hội:
"Chúa Kitô: Sự Sống Tái Sinh". Và nếu Mùa Thường
Niên Hậu Phục Sinh được bắt đầu
bằng một số Lễ Trọng có ư nghĩa sâu xa liên
quan đến Sự Sống, như Đại Lễ Chúa
Thánh Thần Hiện Xuống: "Nguyên Lư Sự
Sống", Lễ Thiên Chúa Ba Ngôi: "Thực Tại
Sự Sống", Lễ Ḿnh Máu Thánh Chúa Giêsu: "Bí Tích
Sự Sống", Lễ Thánh Tâm Chúa Giêsu: "Nguồn
Mạch Sự Sống", th́ Mùa Phụng Vụ cũng được
kết thúc bằng Lễ Chúa Kitô Vua: "Vương
Quốc Sự Sống".
Lư do tại sao Lễ Chúa Kitô Vua được Giáo Hội đặt
vào Chúa Nhật cuối cùng của Mùa Thường Niên
Hậu Phục Sinh nói riêng và Năm Phụng Vụ nói chung,
có thể t́m thấy câu giải đáp ở bài đọc
thứ hai năm B, đó là v́: "Đức Kitô đă được
sống lại từ kẻ chết là hoa trái đầu mùa
của những kẻ yên giấc... Đức Kitô phải
cai trị cho đến khi Thiên Chúa đặt tất
cả mọi kẻ thù dưới chân Người, mà
kẻ thù cuối cùng bị hủy diệt là sự
chết. Sau hết, khi mọi sự qui thuận Con, th́
bấy giờ Người tự qui phục Đấng
làm mọi sự qui thuận Người, để Thiên Chúa
là tất cả trong mọi sự".
Như thế, từ
khi Chúa Giêsu "đă được sống lại từ
kẻ chết", và "lên chỗ của ḿnh bên hữu
Thiên Chúa" như bài đọc thứ hai năm B
tuần trước đă xác nhận, cho tới khi "Người
đến trong vinh quang, có tất cả mọi thiên
thần hầu cận, Người sẽ ngự trên ngai của
Người, và mọi dân nước sẽ tụ tập
trước nhan Người", như lời Chúa Giêsu
trong bài Phúc Âm năm A tuần này, là thời gian Người
"phải cai trị cho đến khi Thiên Chúa đặt
tất cả mọi kẻ thù dưới chân Người".
Đức Kitô
"phải cai trị" đây, như được xưng
tụng trong bài đọc thứ hai năm C, chính v́ "Người
là trưởng tử của tất cả mọi tạo
vật. Trong Người mà mọi sự trên trời cũng
như dưới đất được tạo thành,
những vật hữu h́nh và vô h́nh, dù là các vương ṭa
hay các quyền uy thống trị, dù là các vương
quốc hay các quyền năng: tất cả đều được
tạo nên nhờ Người và cho Người. Người
có trước tất cả mọi sự khác. Nơi Người
mọi sự tiếp tục hiện hữu. Chính Người
là đầu của thân thể Giáo Hội' Người là
khởi thủy, là trưởng tử của kẻ
chết, để Người làm chủ trong mọi
sự. Thiên Chúa lấy làm ưng ư để sự viên măn
tuyệt đối nơi Người, và nhờ Người
mà ḥa giải mọi sự nơi bản thân Người,
tôi nói là mọi sự cả dưới đất cũng
như trên trời, tạo nên an b́nh nhờ máu thập giá của
Người".
Thế nhưng,
tại sao "Đức Giêsu Kitô là chứng nhân trung tín, trưởng
tử từ kẻ chết và là thống lănh các vua chúa
thế gian", như bài đọc thứ hai năm B nói đến,
không cai trị cho đến đời đời luôn đi,
mà chỉ cai trị tạm thời "cho đến khi
Thiên Chúa đặt tất cả mọi kẻ thù dưới
chân Người"? Nếu không phải, cũng theo bài đọc
hai năm B, là v́ "Chúa là Thiên Chúa phán: 'Ta là Alpha và Omega, Đấng
đang có, Đấng đă có và Đấng phải đến,
Đấng Toàn Năng'". Như thế, Thiên Chúa là "Đấng
đang có, Đấng đă có và Đấng phải đến,
Đấng Toàn Năng" muốn dùng thời gian để
tỏ ḿnh ra, và lịch sử cũng chỉ diễn
tiến trong Đấng "là Alpha và Omega", tức là
Nguyên Ủy và là Cùng Đích của mọi sự. Ngài chính
là, theo bài đọc thứ nhất năm B, "Đấng
Xưa" mà "Con Người đến trên mây trời...
đặt ḿnh trước Vị ấy, nhận lănh
quyền thống trị, vinh quang và vương chức'
các đất nước và dân tộc của mọi ngôn
ngữ phụng sự Người. Quyền thống
trị của Người là một quyền thống
trị muôn đời, không bao giờ bị chiếm đoạt,
vương chức của Người sẽ không bao giờ
bị hủy hoại".
Thế nhưng,
v́ "vương quốc của Ta không thuộc về
thế gian này", như lời Chúa Giêsu minh định với
Philatô trong bài Phúc Âm năm B, mà Người, như lời
chế nhạo của dân chúng, của các thủ lănh, của
quân lính và của tên tử tội là "đă cứu được
người khác", song Người vẫn không muốn
"tự cứu lấy ḿnh", như lời họ
thách thức. Trái lại, Chúa Giêsu đă khẳng định
với Philatô trong bài Phúc Âm năm B là "lư do Ta được
sinh ra, lư do Ta đến thế gian là để minh chứng
cho chân lư", thứ "chân lư" mà chính nhà cầm
quyền Philatô rất muốn biết và đă tự suy ra:
"Thế th́ ông là vua chứ ǵ?"
Phải, Chúa Giêsu
không bao giờ tự xưng ḿnh là Vua, khi Người c̣n
sống trên trần gian. Người chỉ nhận ḿnh là
Vua khi Người phán xét thế gian mà thôi, qua câu Người
nói trong bài Phúc Âm năm A: "Bấy giờ Người
sẽ phân họ làm hai loại, như mục tử phân
chiên ra khỏi dê. Chiên th́ Người để ở bên
phải, c̣n dê Người để ở bên trái. Đức
vua sẽ nói với những kẻ ở bên phải
rằng: Hăy đến, hỡi các người được
Cha Ta chúc phúc! Hăy thừa hưởng vương quốc đă
để dành cho các người từ thuở tạo thiên
lập địa". Bởi v́, dù tự bản tính, như
bài đọc thứ hai năm C đă tuyên xưng, Đức
Kitô là Vua và có toàn quyền trên mọi loài, nhưng một
khi chưa tới lúc Người chính thức "phân chiên
ra khỏi dê", th́ cả trong thời gian Người
"phải cai trị cho đến khi Thiên Chúa đặt
tất cả mọi kẻ thù dưới chân Người"
đi nữa, Người vẫn tiếp tục thân
phận "kẻ cao trọng nhất ... sẽ là người
phục vụ", như lời Người dậy các môn
đệ trong bài Phúc Âm Chúa Nhật 31 Thường Niên
năm A.
Thật vậy,
trong Giáo Hội, qua Giáo Hội, và nhờ Giáo Hội,
dầu đă về trời, Chúa Kitô vẫn tiếp tục
phục vụ nhân loại. Nơi Mầu Nhiệm
Nhập Thể, nhân loại đă trở nên "xương
thịt của ngài", như dân -ch-Diên nói với vua Đavít
trong bài đọc thứ nhất năm C. Chính v́ thế,
cho dù nhân loại có được các vua chúa thế gian cai
trị đi nữa, như dân Do Thái nói với vua Đavít
là "khi Saolê c̣n làm vua của chúng tôi", thật ra là
họ vẫn ở dưới quyền của Đức
Kitô, như trường hợp dân Do Thái thú nhận với
vua Đavít: "th́ chính ngài đă dẫn dắt các người
-ch-Diên". Nếu "ai dấn thân cho chân lư th́ nghe
thấy tiếng Ta", đúng như lời Chúa Giêsu nói
trong bài Phúc Âm năm B, th́ họ sẽ nhận thấy
rằng Đức Kitô mới thực sự là Vua của
nhân loại, theo lời Chúa phán trong bài đọc thứ
nhất năm A: "Chính ta sẽ coi sóc và chăn dắt
chiên của Ta... Ta sẽ giải cứu chúng khỏi
mọi nơi chúng bị phân tán trong lúc mây mù tăm
tối... Ta sẽ chăn dắt chúng cách chính đáng, con
nào bị thất lạc Ta sẽ t́m kiếm, con đi lang
thang Ta sẽ mang về, con bị thương tích Ta sẽ
băng bó, con bị yếu đau Ta sẽ chữa
lành".
Điển h́nh
nhất trong đàn chiên này là con chiên "tử tội"
cùng bị treo trên thập giá bên Người, như bài Phúc Âm
năm C thuật lại, sau khi nh́n nhận ḿnh "chỉ
trả giá cho những ǵ đă làm, c̣n Người có làm ǵ
sai trái đâu" mà cầu cùng Chúa Giêsu "xin hăy nhớ đến
tôi khi Ngài lên ngai của Ngài", đă được Người
húa rằng "hôm nay đây ngươi sẽ ở cùng Ta
trên thiên đàng". Nếu Chúa Kitô không chịu xuống
khỏi thập giá mà vẫn cứu được người
tử tội này th́ không phải Người là Vua T́nh Yêu của
loài người hay sao!
Nếu người
tử tội này là tiêu biểu cho thành phần, như lời
Chúa Giêsu nói về cuộc chung thẩm trong bài Phúc Âm năm
A, "chiên Người để ở bên phải", th́
phải chăng thành phần "dê Người để ở
bên trái" sẽ được hiện thân nơi con người
tử tội cũng bị treo trên thập giá bên Người
như người tử tội kia mà lại "lộng
ngôn phạm đến Người", thành phần "sẽ
cay đắng khóc than Người", như bài đọc
thứ hai năm B diễn tả, v́ số phận của
họ được Chúa Giêsu xác định trong bài Phúc Âm
năm A là: "Hỡi kẻ bị kết án, hăy đi cho
khuất mắt Ta mà vào lửa đời đời đă
dọn sẵn cho ma qủi và các thần của
hắn".
Cũng chính v́
nhân loại, nhờ Mầu Nhiệm Nhập Thể của
Chúa Kitô, đă trở nên "xương thịt của
ngài" như thế, và v́ là "kẻ thuộc về Người",
như bài Phúc Âm Thứ Năm Tuần Thánh nhắc đến
và nhận định, nên Người đă "tỏ t́nh
yêu họ đến cùng", mà "bao lâu các người
làm (hay) không làm cho một trong những anh em hèn mọn
nhất của Ta là các người làm (hay) không làm cho
Ta", như Người tuyên bố với cả thành
phần chiên lẫn dê trong cuộc chung thẩm. Như
thế, nếu yêu thương là điều kiện
tối yếu định đoạt số phận đời
đời của con người trong việc "thừa
hưởng vương quốc đă để dành cho các
người từ thuở tạo thiên lập địa",
như lời Chúa phán trong bài Phúc Âm năm A, th́ vương
quốc này không phải là Vương Quốc Sự
Sống của Vua T́nh Yêu Giêsu Kitô hay sao!
Lạy Cha chúng con ở trên trời, trong "Chúa Kitô:
Sự Sống Tái Sinh", và qua Bí Tích Rửa Tội,
"Cha đă chăn nuôi (chúng con) nên (chúng con) chẳng
thiếu thốn chi" (đáp ca năm A). Xin Cha là "Chúa
làm vua, Ngài đă mặc thiên oai" (đáp ca năm B) cho
"(chúng con) mừng vui khi người ta nói với (chúng
con): Chúng ta sẽ tiến vào nhà Chúa" (đáp ca năm C),
đó là cho chúng con được Đức Kitô trong ngày
chung thẩm lên tiếng mời gọi: "Hăy đến,
hỡi các người được Cha Ta chúc phúc! Hăy
thừa hưởng vương quốc đă để
dành cho các ngươi từ thuở tạo thiên lập điạ".