Ngày
20 Tháng 9
Thánh Gioan CHARLES
CORNAY TÂN
Linh mục Thừa sai
Paris
(1809 - 1837)
Thanh Gươm Sẽ Xức Dầu Cho Con
“Lạy Chúa xin nhận lời con thống hối thay cho việc xưng tội, và máu con đổ ra
thay cho bí tích xức dầu. Lương tâm con không vương mắc tội trọng nào, nhưng
không v́ thế, con coi ḿnh là công chính... Xin Đức Maria chứng giám cho việc
thống hối, và thanh gươm sẽ xức dầu cho con”.
Đó là lời cầu nguyện và lời chia sẻ chân thành của linh mục Gioan Tân trong ngày
bị xử tử. Trước mặt cha giờ đây, một Thiên Chúa công bằng xét định tội phúc,
cũng là một Thiên Chúa yêu thương khoan hồng tất cả, khi con người dám dâng trọn
vẹn v́ t́nh yêu Ngài.
Xin Chọn Nơi Này Làm Quê Hương
Gioan Cornay Tân sinh ngày 28.2.1809 tại Loudun, nước Pháp, trong một gia đ́nh
giàu có. Thời niên thiếu, ngoài việc học hành, cậu chỉ vui chới với chúng bạn.
Hết bậc thang trung học, được Chúa kêu gọi, cậu xin vào chủng viện Saumur, Mont
Morillon, và sau đó vào đại chủng viện Thừa sai Paris năm 1830. Năm sau thầy
lănh chức phó tế, và xuống tàu đi giảng đạo ở Viễn Đông. Khi đến Macao, bề trên
phái thầy đi đến tỉnh Tứ Xuyên, Trung Hoa, nhưng v́ khi đó đường vào Quảng Đông
bị cấm ngặt, thầy phải đến Việt Nam, có ư đi bộ theo lối Vân Nam cho an toàn
hơn.
Đến Việt Nam thầy lấy tên là Tân và ở xứ An Tôn chờ đợi. Chẳng may hai giáo hữu
Trung Hoa qua đất Việt Nam để đón thầy, khi đến Hà Nội lại mắc bệnh dịch tả và
qua đời, nên thầy Tân liền xuống địa phận Nam, được Đức cha Harvard Du truyền
chức linh mục ngày 20.4.1834. Sau đó, cha ngược lên Sơn Tây phục vụ ở địa phận
Tây Đàng Ngoài. Đường đi Trung Hoa vẫn c̣n trắc trở, nên 1836 cha chính thức xin
ở lại Việt Nam, và được gửi đến xứ Bầu Nọ giúp thừa sai Marette. Hỗ trợ cho cha
có hai thầy giảng Phaolô Mỹ và Phêrô Đường, sau cũng bị bắt một ngày với cha.
Với cha Tân, Việt Nam là quê hương thứ hai mà cha rất thân thương. Khi mang bệnh
nặng, nhiều người đă khuyên cha về Pháp chữa trị, cha nói rằng: “Được Chúa sai
đến đây, tôi sẽ không chịu bỏ về, dù phải chết đi nữa”. Và sau này cha đă toại
nguyện.
T́nh Ngay Lư Gian
ở làng Bầu Nọ có một người tên Đức chỉ huy một băng cướp, đă bị các tín hữu bắt
nộp cho quan. Để trả thù, anh ta tố cáo dân làng Bầu Nọ, che giấu linh mục Âu
châu. Khi ấy, quan trấn Sơn Tây Lê văn Đức cũng chẳng thiết tha với lệnh bách
hại đạo cho lắm, nên cũng lờ đi. Anh liền tố cáo cha Tân xúi dân nổi loạn, y dặn
vợ là Yến giả xin học đạo để biết chỗ cha ở, rồi lẻn đến chôn giấu vũ khí trước
khi báo cho quan. Lần này y thành công. Quan nghe tin có nổi loạn, liền đưa đại
quân gồm 1500 lính đến bao vây làng Bầu Nọ ngày 20.6.1837.
Mới đầu viên lư trưởng Bầu Nọ cũng là người Công giáo, đă t́m cách che chở cho
cha Tân, nhưng khi quan đưa ông tới chỗ giấu gươm giáo và đánh đ̣n điều tra, ông
liền tiết lộ chỗ của vị thừa sai. Lúc ấy cha Tân đang núp trong bụi rậm, thấy
gươm giáo của lính đâm ngay bên ḿnh, biết là không thoát khỏi, cha đứng dậy
bước ra tŕnh diện. Quan liền sai lính đóng gông nhốt vào cũi giải về Sơn Tây.
Cha kể lại trong một lá thơ rằng: “Thứ Năm ngày 22.6, đoàn áp tải khởi hành từ
sớm. Suốt con đường tôi cầu nguyện, nói chuyện và ca hát không ngừng. Dân chúng
tụ tập và khen tôi vui vẻ quá”. Tiếng hát của cha khá độc đáo và kích thích sự
ṭ ṃ của nhiều người. Mấy ngày liền, quan bắt cha phải hát, rồi mới ăn. Cha
liền chọn một khúc thánh ca chúc tụng Đức Mẹ để hát... Từ đây cha bị nhốt tù gần
ba tháng.
Nhận được tin, vua Minh Mạng ủy quyền cho các quan tỉnh cử án. Các quan cho điệu
cha ra ṭa, ép cha nhận tội phiến loạn. Cha trả lời:
“Thưa quan, chúng tôi chỉ chuyên giảng đạo dạy người ta làm lành lánh dữ, dạy
con cái thảo kính cha mẹ, dạy dân vâng phục vua quan. Tôi đâu thể đi ngược lại
giáo huấn của ḿnh mà chống đối nhà vua được”.
Ngày 11.8 cha bị năm mươi roi kép bện bằng nhiều sợi giây, đầu mỗi sợi có một
miếng ch́, khiến thân thể cha bị rách da xé thịt, máu tuôn thắm cả y phục. Thế
nhưng cha không một lời kêu trách, đứng lên cha lại tiếp tục hát thánh ca. Tám
ngày sau, quan bắt cha đạp thánh giá, cha ôm thánh giá lên hôn một cách cung
kính. Lính đánh cha nát ba cây roi mây trước khi trả cha về ngục. Lần khác, khi
bị ép nhận tội làm loạn, cha khẳng khái tuyên bố:
“Không, tôi thà chịu đủ mọi cực h́nh, hơn là nhận tội tôi không phạm đó. Được
sống đây, nhưng phải mang tiếng xấu suốt đời”.
Chết Vẫn C̣n Hát Ca
Cuối cùng các quan kết án cha phải chém đầu, nhưng khi gởi vào Huế, vua Minh
Mạng sửa thành án lăng tŕ. Nhận được tin do cha Jaccard Phán báo, cha Tân viết
thơ cảm ơn và gởi lời vĩnh biệt mọi người. Cha viết thơ về cho gia đ́nh:
“Cha mẹ yêu quư, đừng buồn về cái chết của con. Đó không phải là ngày than khóc,
mà là ngày vui mừng. Xin hăy nghĩ rằng sau những đau khổ ngắn ngủi con chịu th́
con sẽ luôn nhớ đến cha mẹ trên trời cao. Xin nhận nơi đây tấm ḷng thảo hiếu
của con. Cornay.”
Ngày 20.9.1837, cha bị đưa ra pháp trường Năm Mẫu ngoài thành Sơn Tây. Ngồi
trong cũi giữa đoàn lính tráng đông đảo, cha vẫn vui vẻ tươi cười đọc kinh và
hát thánh ca. Đến nơi xử, cha xin phép cầu nguyện một lát, rồi tự cởi áo và nằm
trên thảm trải sẵn. Lư h́nh đóng bốn cọc bốn phía, trói chân tay ngài vào đó.
Theo luật xử án lăng tŕ, lẽ ra phải chặt chân tay trước, nhưng viên quan đă tỏ
ra nhân đạo hơn, cho chém đầu cha trước, rồi mới đến tay chân. Cuối cùng phân xử
thân ḿnh cha làm bốn khúc. Toán lư h́nh thấy ḷng can đảm của tử tội, th́ mơ
ước hăo huyền: Họ móc gan của vị thừa sai rồi ăn sống, có kẻ liếm máu c̣n đọng
lại trên gươm đă chém đầu cha, họ hy vọng nhờ đó họ thêm can đảm.
Được phép quan, tín hữu xứ Bách Lộc đến chôn cất thi thể vị tử đạo tại chỗ. Hai
tháng sau đem về an táng tại Chiêu ửng.
Đức Giáo Hoàng Lêo XIII suy tôn cha Gioan Cornay Tân lên bậc Chân Phước ngày
27.5.1900.
ĐTC GPII phong hiển thánh ngày 19/6/1988
Hiếu Trung, OP