12- CÔNG BẰNG
Để thực
hiện một cách tốt đẹp những công việc
giáo dục có tính cách bề ngoài đối với thụ
giáo nhân, như coi sóc, chỉ bảo và thưởng
phạt chúng, và để mang lại những thành qủa
mỹ măn cho thụ giáo nhân qua những công việc giáo dục
này, chỉ giáo nhân, dù tự nhiên có yêu thương thụ
giáo nhân mấy đi nữa, cũng không thể nào thực
hiện những công việc giáo dục hệ
trọng đến
sự h́nh thành phẩm cách cao qúi của con người như
vậy một cách thất sách, nghĩa là một cách
bất công và bất nhất đối với thụ giáo
nhân, hay một cách thiếu tin tưởng và thông cảm chúng.
Chỉ cần thiếu một trong bốn tính cách giáo dục
thật là thiết yếu này, công bằng, nhất trí, tin tưởng
và thông cảm, chứ chưa nói đến thiếu,
về phẩm cũng như lượng, hai, ba hoặc
cả bốn tính cách giáo dục ấy, chỉ giáo nhân đă
gặp khó khăn lắm rồi. Trong bốn tính cách giáo dục
quan thiết này, hai tính cách đầu, công bằng và
nhất trí, có tính cách tiêu cực, và hai tính cách sau, tin tưởng
và thông cảm, có tính cách tích cực. Và, trong hai tính cách giáo dục
có tính cách tiêu cực là công bằng và nhất trí, công
bằng trong việc giáo dục là tính cách căn bản
nhất. Tính cách công bằng trong công việc giáo dục được
áp dụng vào ba phương diện khác nhau như sau:
* Công bằng
giữa thụ giáo nhân và chỉ giáo nhân;
* Công bằng
giữa thụ giáo nhân và thụ giáo nhân với nhau;
* Công bằng
giữa thụ giáo nhân và việc giáo dục thụ giáo
nhân.
CÔNG BẰNG GIỮA
THỤ GIÁO NHÂN VÀ CHỈ GIÁO NHÂN
Công bằng giữa
thụ giáo nhân và chỉ giáo nhân ở chỗ, trong tâm trí, lời
nói cũng như tác hành, chỉ giáo nhân phải luôn luôn tôn
trọng thụ giáo nhân, bất kể thụ giáo nhân có
dốt nát, ngu muội, kém cỏi, đần độn, hư
hỏng, xấu xa, tội lỗi, xấu xí, vụng về,
thậm chí bất kính và vô lễ với chỉ giáo nhân đến
đâu đi nữa. Bởi v́, chúng cũng là một con người
như chỉ giáo nhân, chứ không phải là một con
vật. Bởi v́, chúng là hậu sinh của chỉ giáo nhân,
không hay chưa hiểu biết, khôn ngoan và kinh nghiệm
bằng chỉ giáo nhân là tiền bối và là chỉ giáo
nhân của chúng trong tư cách và phẩm cách làm người.
Nhất là, bởi v́, chúng là huyết nhục của
chỉ giáo nhân, được chỉ giáo nhân yêu thương,
một t́nh yêu, theo tinh thần của nó, làm cho chủ
thể
yêu, tức cha
mẹ, theo t́nh, trở thành b́nh đẳng với đối
tượng yêu, tức con cái của ḿnh, mà đă b́nh đẳng,
th́ việc đối xử
công bằng với
nhau phải được tôn trọng trước
hết, nhất là, công bằng ở chỗ, lớn
phải nhường bé, chỉ giáo nhân phải nhường
thụ giáo nhân, mới
hợp lư. Căn cứ vào những nguyên lư, nguyên do và nguyên
tắc về công bằng trên, đối với thụ
giáo nhân,
chỉ giáo nhân nên để
ư đến phần thực hành sau đây:
-Không được
bắt thụ giáo nhân làm một việc ǵ mà chính chỉ
giáo nhân, dù hết sức cố gắng, cũng không
thể làm được. Thí dụ, phạt thụ giáo
nhân qùi gối giang tay cả tiếng đồng hồ liên
tục.
-Không được
xỉ vả, nhục mạ, khinh bỉ thụ giáo nhân một
cách thậm tệ như con chó, con ḅ, con lợn, con
ngựa, con đĩ, con điếm, con quỉ v.v.
-Không được
đánh đập chúng một cách vũ phu, tơi bời,
túi bụi, như đánh một con ḅ không chịu kéo
cầy, một con chó ăn vụng, một con lừa đần
độn, một con ngựa ĺ lợm, một con heo tham
lam, một con khỉ trêu người .v.
-Không nên coi thường
những cố gắng và công tŕnh của thụ giáo nhân đă
nỗ lực thực hiện theo khả năng của chúng,
dù những thành qủa ấy chẳng là ǵ, chẳng hay ǵ,
chẳng hợp ǵ đối với chỉ giáo nhân.
-Không nên phủ
nhận thiện chí của thụ giáo nhân, khi chúng muốn
cởi mở, đóng góp, xây dựng, nhất là khi việc
làm của chúng lại, trực tiếp hay gián tiếp, đụng
chạm đến chỉ giáo nhân, bằng cách bắt
chẹt, bắt bẻ, bác bỏ, phủ đầu, đe
dọa, trách móc. chửi rủa chúng, làm cho chúng cụt hứng,
sợ hăi, chùm chăn, rụt ṿi, không bao giờ dám hé môi với
chỉ giáo nhân
nữa.
-Không nên pha ḿnh vào
lănh vực trách nhiệm và quyền lợi hoàn toàn trực
tiếp thuộc về thụ giáo nhân, khi không có lư do chính đáng
liên hệ đến ích chung, hay khi không có sự đồng
ư của chúng về cái liên quan đến ích riêng của chúng,
bằng
những dọa
nạt, nài ép, cưỡng bách, âm mưu, để thực
hiện cho bằng được ư của chỉ giáo nhân,
nhất là những ư đó có dính dáng đến quyền lợi
và ích lợi của chỉ giáo nhân. Chẳng hạn,
chỉ v́ ḿnh thích văn nghệ mà bắt con cái không thích
văn nghệ và không có khiếu văn nghệ cho bằng
thích vơ nghệ và có khiếu vơ nghệ (lại là thứ
nghệ mà chỉ giáo nhân không thích) phải sinh hoạt, như
đi học đàn, học nhẩy, học hát, học làm
người mẫu, học đóng phim, học viết báo
v.v.
-Không nên sửa
phạt thụ giáo nhân về những lỗi lầm, mà,
trực tiếp hay gián tiếp, đă gây ra bởi chính
những sơ xuất hay thiếu sót của chỉ giáo
nhân, dù vô t́nh đi nữa. Chẳng hạn, quát mắng hay
tạt vả thụ giáo nhân v́ tội hay nói tục của
chúng, trong khi chửi thề lại là những thành ngữ
thông dụng trên đâu môi chót lưỡi của chỉ
giáo nhân.
-Không nên nhai đi
nhai lại một cách mỉa mai những lỗi lầm của
thụ giáo nhân. Nhất là, không nên rao rêu hay chê trách những
lỗi lầm của chúng cho người khác, nhất là
cho đồng bạn của chúng biết như kiểu
than phiền về chúng, hơn là có ư cho đồng bạn
của chúng biết để đề pḥng chúng hoặc để
đồng bạn chúng nhờ đó sẽ giúp chúng đắc
lực hơn.
-Không nên làm hư
hại đến những khả năng thiên phú của chúng,
làm tổn thương đến những ước mong
chính đáng của chúng, làm nhỡ nhàng những công tŕnh
hữu sự của chúng, bằng những hành động
ngăn cấm, ngăn cản, đả phá, phê b́nh,
phản đối, thọc gậy v.v., làm cho chúng nản
chí, thất bại, thua thiệt đáng tiếc.
-Không nên dậy
bảo thụ giáo nhân những điều mà chính chỉ
giáo nhân c̣n hồ nghi, cắt nghĩa cho chúng những điều
sai lạc theo tâm tính và xu hướng của ḿnh, bắt chúng
làm những điều tai hại, tuyên truyền cho chúng
những điều xấu xa, gây cho chúng những ấn tượng
và thành kiến không hay, không tốt về bất cứ một
người hay một sự ǵ đó theo chủ quan của
họ, chứ không phải theo khách quan của chính sự.
-Không nên có thái độ
giận cá chém thớt, cha mẹ tức với nhau lại đổ
lên đầu con cái, hay cha mẹ tức với người
ngoài con cái lại phải lănh hậu qủa bởi đấy
mà ra, hoặc cha mẹ tức với đứa con này, đứa
khác cũng phải chịu ảnh hưởng lây.
-v.v. và v.v.
CÔNG BẰNG GIỮA
THỤ GIÁO NHÂN VÀ THỤ GIÁO NHÂN VỚI NHAU
Ngoài chính ḿnh là
chỉ giáo nhân với các thụ giáo nhân, trong khi giáo dục
từ hai thụ giáo nhân trở lên, chỉ giáo nhân cũng
cần để ư đến tính cách công bằng này
nữa. Tức là, cũng trong tâm tưởng và ngoài ngôn
hành, chỉ giáo nhân phải đối xử với mọi
thụ giáo nhân dưới quyền coi sóc, chỉ bảo và
thưởng phạt của ḿnh một cách hết sức
vô tư và đồng đều, v́ chúng cũng là những
con người như nhau về nhân tính. Hơn thế
nữa, công bằng thật sự c̣n ở tại đối
xử với mỗi thụ giáo nhân theo nhu cầu và tŕnh độ
của chúng một cách chính đáng, chứ không phải đứa
khỏe cũng chỉ cho ăn bằng đứa yếu,
đứa tật nguyền cũng phải làm được
như đứa lành mạnh, và càng không phải đối
xử với chúng chỉ v́ cảm t́nh riêng tư giữa
ḿnh đối với một đứa nào.Dựa vào
những nguyên tắc công bằng trong việc giáo dục
các thụ giáo nhân dưới quyền ḿnh cùng một lúc như
thế, chỉ giáo nhân nên lưu ư đến những điểm
thực hành sau đây:
-Không nên thưởng
phạt một thụ giáo nhân nào đó chỉ v́ nó đă
làm lợi hay tác hại cho riêng cá nhân của chỉ giáo
nhân. Chẳng hạn, không khen thưởng cho những đứa
chăm chỉ học hành, đạt được cao điểm
trong trường, chỉ khen thưởng những đứa
chịu khó giặt quần áo, đánh móng tay, siêng đấm
bóp cho ḿnh; hay không phạt những đứa bắt
nạt anh em trong nhà, chỉ phạt những đứa dám
hỗn láo với ḿnh mà thôi v.v.
-Không nên đem so sánh
đứa này với đứa kia một cách thiên tư.
Chẳng hạn, nâng đứa này lên cố ư để
hạ đứa kia xuống,
hay ngược
lại, có ư hạ đứa này xuống là để nâng đứa
kia lên, làm cho những đứa bị hạ nhục
bẽ mặt, chỉ v́ có ác cảm với chúng, v́ muốn
trả đũa chúng, hay v́ muốn nịnh những đứa
chỉ giáo nhân ưa thích hầu lấy ḷng chúng v.v. Bởi
v́, làm như thế, lợi th́ ít mà hại th́ nhiều.
Ở chỗ, đứa được đem ra làm gương
mẫu sẽ dễ lên mặt coi thường kẻ khác,
nhất là đối với những đứa mà nó được
trực tiếp nêu lên làm mô phạm cho; trong khi đó,
những đứa bị hạ sẽ cảm thấy tủi,
nhục, ghen, tức, nhất là khi nó biết đứa kia
có những cái c̣n kém hơn nó, để rồi đâm ra không
thích nhau, thậm chí dễ bất thuận với nhau,
thật là tai hại.
-Không nên dùng đứa
này làm công an theo dơi đứa kia, để biết t́nh h́nh
của đứa mà ḿnh muốn canh chừng, căn cứ
vào các báo cáo của đứa mà ḿnh tin cẩn giao trách
nhiệm cho. Làm như thế sẽ có rất nhiều
hậu qủa tai hại. Chẳng hạn, gây chia rẽ
giữa chúng với nhau, nếu chúng biết được
sứ mệnh hay mật vụ của nhau; chỉ giáo nhân
sẽ dễ bị đứa mà họ tin tưởng
giao cho nhiệm vụ
theo dơi đánh lừa với những báo cáo gian của chúng,
một khi chúng có ǵ đang tức với chính đứa mà
nó đang theo dơi; chỉ giáo nhân se bị đứa mà họ
đang theo dơi qua một đứa khác mất ḷng tin tưởng
hơn là chúng thêm ḷng sợ hăi chỉ giáo nhân; thụ giáo
nhân bị chỉ giáo nhân cho người theo dơi đó,
nếu biết được âm mưu của chỉ giáo
nhân, chẳng những mất tin tưởng chỉ giáo
nhân, lại c̣n t́m cách giấu giếm và trở nên gian
dối hơn cho khỏi bị lộ tẩy v.v.
-Không được
thưởng phạt hai thụ giáo nhân cùng làm một
việc tốt hay xấu giống nhau một cách thiên
vị, như đứa th́ bị nặng đứa th́
bị nhẹ, đứa được thưởng
nhiều đứa được thưởng ít, nếu
không có một lư do nào chính đáng khác để đứa
bị phạt nặng hơn hay được thưởng
ít hơn, dù có gặp trường hợp như thế, cũng
không cảm thấy ấm ức, tức giận chỉ
giáo nhân.
-Không nên lén lút hay
ngang nhiên lấy của đứa này cho đứa kia để
chiều theo ư thích hay đ̣i hỏi của chúng, trừ khi
v́ nhu cầu khẩn thiết của chúng, hay được
trao đổi một cách công minh để bù đắp
sự thiệt tḥi của đứa phải hy sinh. Cũng
không nên dùng quyền bắt ép chúng phải cho nhau, nhường
nhau những cái mà chúng không muốn. Kể cả việc
bắt đứa này phải làm việc thay cho đứa
kia, nếu đứa kia không có một lư do chính đáng
tạm thời nào đó, cũng không nên làm. Dầu vậy,
đứa được làm thay cũng phải làm
hoặc cho đứa làm thay ḿnh một cái ǵ đó bù
lại một cách công bằng và có vẻ biết ơn nhau
mới được.
-Không nên qui trách
nhiệm thất bại hay lỗi lầm của cả
nhóm, hay cả đám thụ giáo nhân với nhau cho một
ḿnh đứa chỉ huy và chỉ phạt một ḿnh đứa
làm đầu ấy thôi, mà không đả động ǵ đến
những đứa c̣n lại, là những thành phần, không
nhiều th́ ít, không trực tiếp cũng gián tiếp, can
dự vào việc lầm lỗi chung như thế, trừ
phi đứa làm đầu anh hùng đứng ra chịu tội
thay cho cả nhóm.
-Không nên đem lỗi
lầm của thụ giáo nhân này nói với thụ giáo nhân
khác nghe, một khi những điều đó c̣n kín đáo,
chỉ có một ḿnh chỉ giáo nhân biết mà thôi.
-Không nên ban quyền
cho thụ huấn nhân này ra h́nh phạt hay tự tay chúng
sửa phạt lẫn nhau. Cho dù thụ giáo nhân này có xúc
phạm trầm trọng đến thụ giáo nhân kia đến
thế nào đi nữa, cũng không nên làm như vậy. Cùng
lắm, hỏi ư kiến của đứa
là nạn nhân xem có đồng
ư với chỉ giáo nhân về h́nh phạt mà đứa gây
sự phải chịu không, nhưng quyền quyết định
bao giờ cũng phải do chính chỉ giáo nhân cân nhắc
và quyết định, sao cho công bằng, để đứa
bị phạt v́ lầm lỗi của nó gây ra cũng không
cảm thấy uất ức, lại c̣n cảm thấy ân
hận và chấp nhận h́nh phạt của nó.
-Không nên âm thầm
kín đáo lo liệu những phương tiện hay hoàn
cảnh thuận lợi cho thụ huấn nhân nào đó có
cảm t́nh với ḿnh, để chúng có thể chu toàn
huấn lệnh hay mệnh lệnh của ḿnh một cách
dễ dàng và ngon lành. Trong khi đó, những đứa
hay căi lại ḿnh
hoặc hỗn với ḿnh, nghiă là mất cảm t́nh với
ḿnh, chẳng những chỉ giáo nhân không giúp đỡ hay
nâng đỡ để giúp chúng chu toàn phận vụ đă
trao cho chúng th́ chớ, lại c̣n giao nhiều nhiệm vụ
nặng nề, khó khăn hơn cho chúng
làm, để rồi,
hễ không hoàn tất đúng giờ, đúng kiểu, đúng
ư chỉ giáo nhân, chúng sẽ bị phạt thẳng tay v.v.
-Không nên bênh chữa
hay che chở cho một thụ huấn nhân nào, dù có cảm
t́nh với nó mấy đi nữa, một khi thấy nó có lỗi
rơ ràng, không sửa phạt không được, kẻo nó
nhất định sẽ hư đi. Trong khi đó,
lại hay làm cho đứa khác bị phạt bởi
chỉ giáo nhân khác, bằng cách mách khéo, hay bởi chính ḿnh,
bằng những xét đoán ngặt nghèo, tỉ mỉ, hơn
thế, lại c̣n vui
mừng v́ nó bị
phạt hay khi thấy nó bị phạt, hoặc sung sướng
sửa phạt nó một cách mát tay.
CÔNG BẰNG GIỮA
THỤ GIÁO NHÂN VÀ CÔNG VIỆC GIÁO DỤC THỤ GIÁO NHÂN
Công Bằng giữa
thụ giáo nhân và công việc giáo dục thụ giáo nhân ở
chỗ, chỉ giáo nhân cần phải coi sóc, chỉ
bảo hay thưởng phạt chúng một cách hợp t́nh
theo tâm lư của chúng, hợp lư theo đạo lư làm người,
và hợp cảnh theo cuộc đời của chúng, làm sao
cho vừa xứng hợp với chúng, vừa thuận hợp
với trời, lại thích hợp với đời, bao
nhiêu có thể, lúc nào có thể và ở đâu có thể, chứ
không phải chỉ theo ư nghĩ, ư thích và ư riêng của
chỉ giáo nhân mà thôi.Dựa vào những nguyên tắc giáo dục
một cách công bằng giữa thụ giáo nhân và công
việc giáo dục thụ giáo nhân đó, chỉ giáo nhân nên
lưu ư đến những việc thực hành sau đây:
-Không nên bảo thụ
giáo nhân giữ, tránh hay chịu một việc ǵ hay điều
ǵ mà chỉ giáo nhân biết chắc hay hầu như dám
chắc rằng thụ giáo nhân không thể thực hiện
được, dù việc đó hay điều đó có
cần thiết cho thụ giáo nhân đến mấy đi
nữa, và dù việc đó đối với các thụ giáo
nhân khác có dễ mấy đi nữa. Nếu cần, hay
muốn thử chúng, trước hết, phải chỉ
dẫn hay huấn luyện chúng một cách kỹ càng, và
nâng đỡ chúng cả đang khi chúng thực hiện,
cho đến khi chúng có the tự lực hoàn thành.
-Không nên thử thách
thụ giáo nhân qúa sức, dù để trắc nghiệm xem
thụ giáo nhân đă cải tiến tới đâu trong
việc sửa nết xấu hay thăng tiến tới đâu
trong việc tập tính tốt, đến nỗi, nếu
không ư tứ, đức tính sẽ biến thành nết
xấu và nết xấu sẽ hóa thành tội vạ cho
chính thụ giáo nhân, như trường hợp chúng
thấy ḿnh giỏi qúa hóa tự kiêu và khinh người,
hoặc ngược lại, chúng thấy ḿnh dở qúa đâm
nản chí cho hư hỏng luôn.
-Không nên vùi dập đi
những cơ hội tốt, những dịp may cần
thiết cho thụ giáo nhân trong việc phát triển
những năng khiếu bẩm sinh, hay luyện tập
những khả năng hữu dụng cho đời
sống, để con người của chúng được
kiện toàn bao nhiêu có thể. Trái lại, nên t́m hết cách
thuận lợi nhất và những phương thế
thích hợp nhất, nâng đỡ và giúp đỡ thụ
giáo nhân một cách khéo léo, để chúng chẳng những
không bị lệ thuộc vào ḿnh, lại c̣n nhờ đó
mà đạt đến tầm mức kiện toàn của
chúng
một cách chắc
chắn và mau chóng.
-Không nên đ̣i buộc
thụ giáo nhân những điều kiện không cần
thiết hay không thể đáp ứng bởi thụ giáo
nhân, trước khi thực hiện cho thụ giáo nhân điều
này hay điều kia, như thỏa đáng nhu cầu, đ̣i
hỏi hay ư nguyện của chúng, như tha cho chúng
những lỗi lầm v.v.
-Không nên để
mặc thụ giáo nhân đầy thiện chí bị chới
với chơi vơi, đuối sức kiệt lực, đến
nỗi, hầu như, nếu không được
chỉ giáo nhân ra tay
cứu giúp kịp thời, chắc chắn chúng sẽ buông
trôi cuộc đời, sẽ sa ngă hay thất bại
về một phương diện nào đó liên quan đến
sự sống c̣n về thể lư cũng như tâm thần
của chúng. Riêng trường hợp thụ giáo nhân qúa
cố chấp, không chịu nghe lời khuyên bảo của
ḿnh, chỉ giáo nhân có thể để cho chúng vấp
phạm về luân lư, thất bại về hoạt động,
miễn là đừng
để cho chúng nản chí, mà chỉ để cho chúng mở
mắt ra, bằng cách theo dơi, đề pḥng và đỡ
lấy chúng, nếu bất trắc thực sự xẩy
ra cho chúng.