15- THÔNG CẢM
Khác với hai tính
cách trước, công bằng và nhất trí, trong công việc
giáo dục thành phần thụ giáo nhân, là những tính cách
thiên về phương diện tiêu cực hơn là tích
cực, thông cảm, cùng với tin tưởng, lại là
hai tính cách giáo dục thiên về phương diện tích
cực hơn là tiêu cực. Vẫn biết rằng, trong
việc giáo dục, nếu chỉ giáo nhân không biết thông
cảm với và tin tưởng vào thụ giáo nhân, cũng
có thể làm cho thụ giáo nhân bất măn, do đó, sẽ
làm cho chỉ giáo nhân khó giáo dục thụ huấn nhân hơn.
Tuy nhiên, hậu qủa của những tính cách theo t́nh này của
chỉ giáo nhân đối với thụ giáo nhân vẫn không
trầm trọng và nguy hiểm bằng những tính cách giáo
dục theo lư, đó là công bằng và nhất trí, mà chỉ
giáo nhân không thực thi hay thực thi không trọn. Bởi
v́, hai tính cách giáo dục theo lư này trực tiếp nhắm
vào việc giáo dục, trong khi đó, hai tính cách giáo dục
theo t́nh kia lại nhắm thẳng đến con người
được giáo dục là thụ huấn nhân, nghĩa
là, nhắm đến một cấp cao hơn, nhắm đến
chính đối tượng của công việc giáo dục.
Hai tính cách giáo dục theo lư là để hiệu thành công
việc giáo dục thụ giáo nhân,
c̣n hai tính cách giáo dục
theo t́nh là để hoàn thành con người thụ giáo nhân.
Thế nên, mặc dầu hai tính cách giáo dục theo t́nh này
không quan trọng bằng hai tính cách giáo dục theo lư, song
lại cao trọng hơn hai tính cách giáo dục theo lư. Ngoài
ra, hai tính cách giáo dục theo lư khẩn thiết cho chỉ
giáo nhân, người thực hiện công việc giáo dục
thụ giáo nhân, hơn là cho chính thụ giáo nhân, thế nhưng,
hai tính cách giáo dục theo t́nh lại cần thiết cho thụ
giáo nhân, đối tượng của công việc giáo dục
mà chỉ giáo nhân thực hiện.Thông cảm là tính cách giáo
dục tích cực, tính cách theo t́nh quyết liệt
nhất, có khả năng làm tăng hiệu lực của
các tính cách giáo dục có tính cách tiêu cực, đó là công
bằng và nhất trí, hơn thế nữa, c̣n làm hoàn
hảo tính cách giáo dục theo t́nh tương đương
với nó, đó là tin tưởng thụ giáo nhân, trước
khi chỉ giáo nhân có thể hoàn thành và sinh hạ thụ giáo
nhân.
Trên thực tế, có
ba phương diện, đúng hơn, ba mức độ
thông cảm hướng về thụ giáo nhân từ chỉ
giáo nhân, đó là:
* Hiểu biết thụ
giáo nhân (bắt nguồn từ lư trí của chỉ giáo nhân);
* Nâng đỡ thụ
huấn nhân (bắt nguồn từ hành động của
chỉ giáo nhân); và, Nhẫn nhịn thụ huấn nhân
(bắt nguồn từ ư chí của chỉ giáo nhân).
HIỂU
BIẾT THỤ HUẤN NHÂN
Tác động hay mức
độ thông cảm đầu tiên của chỉ giáo nhân
hướng đến thụ giáo nhân, đó là hiểu
biết thụ giáo nhân. Tác động này phát xuất từ
lư trí của chỉ giáo nhân. Với lư trí, bằng học
biết qua sách vở, qua kinh nghiệm bản thân, qua quan
sát thực tế, qua đụng chạm với chính con người
của thụ giáo nhân, chỉ giáo nhân sẽ thông cảm được
tâm tính, tâm sự và môi sinh của thụ giáo nhân. Một
tâmtính gồm có những tính nết, xu hướng, sở
thích; một tâm sự gồm có những quan niệm, chủ
trương, ư hướng của thụ giáo nhân; và, một
môi sinh gồm có không gian, thời gian, nhân gian của thụ
giáo nhân. Nhờ đó, nhờ tính cách thông cảm đó, chỉ
giáo nhân mới dễ dàng và hiệu lực hóa công việc
coi sóc, chỉ bảo và thưởng phạt thụ giáo
nhân một cách công bằng và nhất trí. Với tinh
thần thông cảm này, việc giáo dục thụ giáo nhân có
thể được thực hiện như sau:
-Tiên đoán và tiên
liệu những ǵ cần thiết nơi thụ giáo nhân, dù
chúng không ngỏ ư hay chưa kịp tỏ ra hoặc không
biết trước được nhu cầu của ḿnh, để
giúp đỡ chúng cho đúng lúc, đúng nơi và đúng người.
Giúp đỡ thụ giáo nhân cho đúng người là v́, có
những thụ giáo nhân chỉ thích làm lấy một ḿnh,
lo lấy một ḿnh, hơn là bị người khác pha
ḿnh vào việc của chúng.Và. giúp đỡ cho đúng nơi
và đúng lúc là v́, nếu không, chính việc giúp đỡ
tốt lành của chỉ giáo nhân lại gây hậu qủa
xấu nơi thụ giáo nhân, một là thái qúa, hai là bất
cập. Hậu qủa thái qúa ở chỗ làm cho thụ
giáo nhân trở nên ỷ nại hơn là tự lập; và,
hậu qủa bất cập ở chỗ, làm cho chúng tủi
thân, nếu chúng thất bại, hoặc ngược
lại, làm cho chúng thêm tự phụ bất cần đời,
nếu chúng thành công.
-Không ép uổng hay ép
buộc thụ giáo nhân phải làm một điều ǵ không
khẩn thiết thật sự đến sự sống c̣n
về thể lư cũng như tinh thần làm người của
chúng, mà lại không hợp với tâm tính hay tâm sự cũng
như quyền lợi của chúng, nếu chúng tỏ ra không
t́nh nguyện làm khi được chỉ giáo nhân tỏ ư
muốn chúng làm. Cả những ǵ thật khẩn thiết
đối với chúng, đến nỗikhông thể nào chúng
có thể bỏ qua, chỉ giáo nhân cũng hết sức
t́m cách nào hợp nhất, dễ nhất và đẹp
nhất đối với chúng để chúng có thể
thực hiện một cách tự t́nh và hăng hái cho đến
cùng.
-Nên để cho thụ
giáo nhân, nhất là những đứa đă biết sử
dụng trí khôn, đă có lư trí, được quyền và được
dịp chọn lựa theoư của chúng trong một giới
hạn nào đó. Giới hạn đó là phạm vi do chỉ
giáo nhân gợi ra cho chúng, qua những sáng kiến, điều
kiện, chương tŕnh, phương pháp, ư định
v.v. được chính chỉ giáo nhân nghĩ ra để
giúp thụ giáo nhân hay muốn thụ giáonhân phải thi hành.
Để rồi, nhờ sự tự chọn này như một
cái đà hoạt động, thụ giáo nhân sẽ hết
ḿnh chu toàn theo ư chỉgiáo nhân một cách tự nguyện như
chính ư của chúng.
-Nên thỉnh thoảng
thưởng cho thụ giáo nhân một cách bất ngờ,
ngoài những ước mong của chúng và những giao
hẹn đối với chúng, khi chúng tự làm được
một việc thiện, việc lành thánh nào đó, để
chúng thấy rằng, không phải chỉ v́ việc làm củachúng
mà chúng được thưởng, (như những
việc theo giao ước chẳng hạn), song c̣n v́ ḷng thương
yêu của chỉ giáo nhân nữa; do đó, chúng đừng
làm việc cho được thưởng hơn là để
đáp lại ḷng thương yêu của chỉ giáo nhân mà
nên người theo chủ đích giáo dục của chỉ
giáo nhân kỳ vọng nơi chúng; để rồi,
phần thưởng qúi hóa nhất trên đời mà chúng
sẽ được, đó là tầm mức trưởng
thành trọn vẹn của chúng và là công ích được
xây đắp từ con người thành nhân của chúng.
-Cũng có thể, v́
bất đắc dĩ, đôi khi, tùy trường hợp,
thả cho thụ huấn nhân muốn làm ǵ th́ làm, theo ư nghĩ,
ư thích, ư muốn
của chúng, mà,
theo sự khôn ngoan cũng như lương tâm cùng trách
nhiệm làm chỉ giáo nhân của chúng, đă hết sức
can ngăn chúng, thậm chí không cho phép chúng làm, song chúng cứ
làm và vẫn làm một cách cố chấp và ngang ngược
theo chủ quan của chúng. Bởi v́, làm như vậy,
về phần tiêu cực, sẽ tránh được
những nguy hại cho gia đ́nh khỏi có đứa con bỏ
nhà đi hoang, thành những đứa bụi đời
làm bậy khi đi hoang, và cho xă hội khỏi phải chịu
hậu qủa v́ những hành động bất chính
liều lĩnh của chúng; và, về mặt tích cực,
biết đâu, những việc làm liều lĩnh,
ngoại thường của chúng lại là những
việc làm nên sự nghiệp của nó và cho nó sau này,
bằng không, chính những thất bại của chúng cũng
sẽ dậy cho chúng một bài học đích đáng để
đời mà sống khôn hơn và trưởng thành hơn.
Tuy nhiên, trong trường hợp thử thách cho cả hai,
thụ giáo nhân lẫn chỉ giáo nhân này, trong âm thầm, chỉ
giáo nhân hăy lưu ư đến thụ giáo nhân hơn, và
phải có cách để cứu giúp chúng kịp thời
nếu chúng gặp nguy hiểm cách nào. Nhất là, phải có
một tinh thần rộng lượng bao dung đối với
chúng, một khi chúng biết lỗi quay về với ḿnh.
Kể cả những khi chúng gặp thất bại mà
vẫn ngoan cố, hăy lợi dụng những thất
bại của chúng để an ủi, khuyên nhủ chúng,
nếu cần, chỉ cách cho chúng để chúng có thể
thực hiện được ư riêng của chúng một
cách đỡ tai hại và nguy hiểm hơn, lại c̣n có
phần chắc ăn và tốt lành hơn. Nếu v́ nghe chỉ
giáo nhân mà chúng thành công, chúng sẽ mến phục chỉ
giáo nhân hơn, bằng không, bị cảm kích trước
t́nh yêu thương chăm sóc thật là nhẫn nhịn của
chỉ giáo nhân đối với chúng như thế, tác hành
của chúng một phần nào từ từ sẽ thay đổi,
nhất là mỗi khi chúng gặp thử thách chặn đầu
hay thất bại như vùi dập chúng đi.
NÂNG
ĐỠ THỤ GIÁO NHÂN
Nâng đỡ thụ
giáo nhân là hành động thông cảm thực tế của
chỉ giáo nhân. Mối thông cảm bằng hành động
nâng đỡ thực tế này nơi chỉ giáo nhân,
chẳng những được phát xuất từ ḷng yêu
thương thụ giáo nhân của họ, mà c̣n được
hướng dẫn từ tầm mức hiểu biết của
họ về chỉ giáo nhân. Có thể nói, t́nh yêu thương
của chỉ giáo nhân là động lực thông cảm của
chỉ giáo nhân đối với thụ giáo nhân, và sự
hiểu biết của chỉ giáo nhân là tầm mức thông
cảm của chỉ giáo nhân đối với thụ giáo
nhân. Hay, cũng có thể nói, theo t́nh, chỉ giáo nhân thông
cảm với thụ giáo nhân bằng ḷng yêu thương,
và, theo lư, họ thông
cảm với thụ
giáo nhân bằng sự hiểu biết. Nếu hành động
nhẫn nhịn thụ giáo nhân là một hành động thông
cảm theo t́nh, tức bằng ḷng yêu thương của
chỉ giáo nhân thế nào, th́ hành động nâng đỡ
thụ giáo nhân là một hành động thông cảm theo lư,
tức bằng sự hiểu biết của chỉ giáo
nhân như vậy. Sau đây là những trường hợp
thực tế tỏ ra chỉ giáo nhân hiểu biết thụ
giáo nhân bằng những hành động nâng đỡ thụ
giáo nhân:
-T́m hết cách, trong
khả năng và hoàn cảnh của ḿnh, để giúp thụ
huấn nhân mở mang kiến thức, trau dồi năng
khiếu, luyện tập đức tính, cải thiện
nết xấu, hoàn thành nguyện vọng chính đáng của
chúng, kể cả những nguyện vọng không bất lợi
đối với chúng (chứ không phải đối với
ḿnh).
-Cho thụ giáo nhân
quan sát, hay, kể cả tham dự vào những việc của
ḿnh làm có thể giúp cho chúng phát triển con người của
chúng, nếu được, mà không sợ phiền hà,
ngăn trở và nhỡ nhàng công việc của ḿnh.
Nếu chúng thích và có khả năng làm được
những việc đó, c̣n có thể cho chúng thử sức
một ḿnh, dù tốn giờ, tốn của, tốn công của
ḿnh đi nữa.
-Để ư t́m
hiểu xem những nguyên nhân nào đă làm cho thụ giáo nhân
thất bại trong việc giữ ḿnh hay bỏ ḿnh của
chúng theo huấn lệnh hay mệnh lệnh của ḿnh,
kể cả những thất bại trong việc làm theo sở
thích vô hại của chúng, nhờ đó, giúp
chúng cải tiến
một cách hữu hiệu hơn.
-Phải tỏ ra
sẵn sàng giúp đỡ thụ giáo nhân đến nỗi,
mỗi khi gặp khó khăn, trở ngại, và sau khi đă
hết sức cố gắng xoay sở mà không được,
chúng ch<145> nghĩ đến ḿnh và không ngần
ngại hay lo ngại chạy đến t́m sự chỉ
dẫn, cộng tác của ḿnh, nhất là, t́m sự an ủi
và nương tựa nơi ḿnh mỗi khi chúng bị
thất bại, để rồi, nhờ sinh lực được
truyền sang từ nguồn sống của chúng là ḿnh, chúng
lại hăng hái tiến thân cho đến khi đạt được
ư nguyện của chúng, nhất là, cho đến khi chúng
thành nhân theo như ḷng mong muốn của ḿnh là chỉ giáo
nhân của chúng..
NHẪN
NHỊN THỤ GIÁO NHÂN
Mức độ
cuối cùng của tinh thần thông cảm nơi chỉ
giáo nhân đối với thụ giáo nhân, đó là thái độ
nhẫn nại và nhịn nhục thụ
giáo nhân. Nhẫn
nại đối với những yếu kém, vụng
về, thiếu thốn về thể lư cũng như tâm
lư của chúng, và nhịn nhục đối với
những lỗi
lầm về luân lư cũng như đạo lư của chúng,
cách riêng những lỗi lầm của chúng có liên hệ
trực tiếp đến ḿnh với
danh phận là chỉ
giáo nhân của chúng. V́ tính cách nhẫn nhịn cần
phải vượt qúa tầm hiểu biết theo lư của
con người như thế, nó đ̣i hỏi con người
phải có một tấm ḷng mềm mại và bao dung như
t́nh yêu vị tha, mới có thể luôn luôn tha thiết và thông
cảm với thụ giáo nhân cho đến cùng được,
bằng không, dù là huyết thống ruột thịt của
ḿnh, chúng cũng sẽ bị ḿnh đẩy lui một cách
hữu lư. Sau đây là những cách thức tỏ ra sự
thông cảm bằng t́nh yêu thương hết sức là
nhẫn nhịn của một
chỉ giáo nhân đối
với thụ giáo nhân của ḿnh:
-Không tỏ ra
những thái độ khó chịu với thụ giáo nhân khi
chúng ăn ở hay sống động không được
như ư của ḿnh, bằng những lời than phiền chúng
với người khác cho đỡ buồn bực, than
van bản thân ḿnh v́ bất lực không giúp được
chúng, hay than trách trời đất đă để chúng trở
nên gánh nặng cho ḿnh. Làm như thế, chứng tỏ, không
nhiều th́ ít, trong việc giáo dục thụ giáo nhân, chỉ
giáo nhân đă vô t́nh hay ngấm ngầm yêu thương và phục
vụ chúng chỉ v́ chỉ giáo nhân và cho chỉ giáo nhân mà
thôi, chứ không thực sự hoàn toàn v́ quyền lợi và
ích lợi của chúng.-Không bao giờ tỏ ra bi quan, chán
nản hay thất vọng về thụ giáo nhân, dù chúng có hư
thân hay cứng cổ đến thế nào đi nữa.
Trái lại, đối với những thụ giáo nhân đặc
biệt đó, chỉ
giáo nhân cần phải xét ḿnh lại xem, có phải v́ ḿnh mà
chúng hóa ra nông nỗi ấy không. Nếu phải, tất
nhiên chỉ giáo nhân cần để ư lại. Xin lưu ư,
kể cả khi chỉ giáo nhân cảm thấy ḿnh thực
sự yêu thương thụ giáo nhân nhất, chỉ giáo
nhân vẫn có thể vấp phải những lỗi
lầm về nghệ thuật giáo dục. Con hư tại
mẹ, cháu hư tại bà là v́ thế. C̣n, nếu không
phải lỗi tại ḿnh, thực t́nh theo lương tâm
và khôn ngoan của một người chịu trách nhiệm
đối với thụ giáo nhân, chỉ giáo
nhân lại càng
phải thương hại thụ giáo nhân đặc
biệt này hơn, v́ t́nh trạng tật nguyền nơi
tâm tính của chúng, để rồi, từ đó,
t́m cách thích hợp hơn
với tâm tính ngoại thường của chúng mà giáo dục
chúng, không hoàn toàn th́ cũng một phần nào, cho có kết
qủa tốt đẹp.
-Không bao giờ có
hành động hoàn toàn và tuyệt đối bỏ mặc
hay bỏ rơi thụ giáo nhân, dù chúng có hư hỏng, hỗn
láo đến thế nào đi nữa, kể cả trường
hợp chúng chửi rủa ḿnh, hất hủi ḿnh, hay phủ
nhận ḿnh trước mặt công chúng, mà thực sự ḿnh
không có lỗi với chúng ǵ cả, hay dù có thật đi
nữa, chúng cũng đă đi qúa quyền và phận làm
con của chúng đối với ḿnh. Đối với
những đứa con qúa trời này, sự im lặng đầy
dịu dàng nhân ái của chỉ giáo nhân đối với
chúng là một chiến thuật lợi hại nhất để
đương đầu với chúng cũng như để
khuất phục chúng, không sớm th́ muộn, không mạnh
th́ nhẹ, nhất là khi chúng lâm nguy hay lâm nạn, chỉ
giáo nhân vẫn kịp thời cứu nguy và cứu giúp chúng.-Không
bao giờ t́m cách chơi lại thụ giáo nhân, khi chỉ
giáo nhân bị chúng làm bẽ mặt, làm nhục, làm mất
uy tín của ḿnh, dù ḿnh có lỗi hay không, bằng những lời
vu khống, moi móc, chọc tức, vạch lưng v.v.
rất ư là thâm độc và tàn ác mà chúng có thể nghĩ
ra, để trả thù chỉ giáo nhân chẳng hạn, v́
chúng cảm thấy đă bị chỉ giáo nhân bất công đối
với chúng, nghiệt ngă đối với chúng, đầy
đọa chúng, hành hạ chúng, coi chúng như con vật, đối
xử với chúng chẳng khác ǵ nô lệ cho chỉ giáo
nhân v.v. Đối với những thụ giáo nhân hạng
nặng này, chẳng những chỉ giáo nhân
không nên chơi
lại chúng, mà c̣n phải làm ơn cho chúng để
trả oán của chúng nữa, mới may ra cứu văn được
t́nh thế. Bởi v́, nếu thực sự chỉ giáo nhân
vô tội, hoàn toàn bị chúng hiểu lầm theo chủ quan
của chúng, hành động nhân ái bao dung của chỉ giáo
nhân như thế cũng đủ chứng tỏ cho chúng
biết đâu là sự thật để mà theo rồi.
Bằng, nếu thực sự chỉ giáo nhân cảm
thấy ḿnh có lỗi đối với chúng, sẵn sàng
chấp nhận những hậu qủa thái quá do chúng làm ra
cho ḿnh ấy, th́, tự chúng, khi thấy chỉ giáo nhân của
ḿnh khiêm nhượng và chân thành như vậy, không sớm
th́ muộn, không tỏ tường th́ âm thầm, chúng
sẽ tự hối và tự cải.Tóm lại, Đối
với những trường hợp bất khả giáo dục
v́ những bất lợi hay phản kháng hoặc chống đối
qúa trớn của thụ
giáo nhân, do chúng nghĩ ra hay do chỉ giáo nhân một
phần nào gây ra, nếu chỉ giáo nhân biết nhẫn nhịn
thông cảm với thụ giáo nhân như thế, chẳng
những chỉ giáo nhân không thảm bại trong việc
giáo dục những thụ giáo nhân vượt qúa tầm
tay và ḷng mong ước của ḿnh, hơn thế nữa, c̣n
gặt được kết qủa phi thường trong
việc giáo dục chúng, đó là sinh chúng VÀO ĐỜI.Thật
vậy, Thành phần chỉ giáo nhân làm cha, làm mẹ, đă
cộng tác với nhau trong công việc thụ thai, cưu
mang và sinh ra thể xác của con cái là những thụ giáo
nhân của ḿnh thế nào, các ngài cũng chính là thành phần
cộng tác với nhau trong việc thụ thai, cưu mang và
sinh ra tinh thần của con cái ḿnh như vậy. Tuy nhiên, v́
tinh thần hoàn toàn khác với thể xác theo bản
chất của nó, nên, nó không thể được các
bậc chỉ giáo nhân thụ thai, cưu mang và sinh ra như
thể xác, bằng
huyết nhục và trong xác thể của các ngài, mà là
bằng t́nh yêu và trong tinh thần của các ngài. Để
rồi, qua sự thông cảm của các ngài, như cái nhau
nối liền các ngài với thụ giáo nhân là con cái của
ḿnh, những ǵ tinh túy nhất từ tinh thần của các
ngài, được t́nh yêu của các ngài là động
lực thúc đẩy, sẽ cứ thế mà truyền sang
tất cả cho tinh thần của thụ giáo nhân đang
thuộc về các ngài như một bào thai non nớt
cần được các ngài giáo dục cho đến khi
thành nhân. Do đó, v́ bất cứ lư do ǵ, các ngài là những
chỉ giáo nhân giáo dục tinh thần của chúng không
thể sinh ra chúng, chẳng hạn v́ cái cái nhau thông cảm
của các ngài đối với chúng bị rối loạn
gây ra bởi sự chuyển vận thái qúa hay không đúng
chiều của bào thai thụ giáo nhân, th́ kể như cái
bào thai tinh thần của thụ giáo nhân ấy chắc
chắn sẽ bị hư và việc xẩy thai là hậu
qủa tất yếu sẽ xẩy ra.Thế nhưng, Mục
đích của việc thụ thai và cưu mang là để
hạ sinh, chứ không phải là để xẩy thai, hơn
nữa, chủ đích của chỉ giáo nhân làm cha, làm
mẹ trong việc thụ thai và cưu mang tinh thần của
thụ giáo nhân, con cái của ḿnh, là cố ư làm cho chúng thành
nhân, chứ không phải là một quái nhân. Mà, theo nguyên
tắc và đường lối giáo dục, chỉ giáo
nhân đóng vai tṛ chủ động một cách khách quan,
trong khi thụ giáo nhân chưa biết ǵ chỉ giữ vai
tṛ thụ động một cách tích cực, nghĩa là,
trong việc giáo dục, thụ giáo nhân chỉ có phận
sự ư thức mà cộng tác với chỉ giáo nhân,
thế thôi. Nên, bằng bất cứ cách nào, để hoàn
thành thiên chức chỉ giáo nhân cao cả của ḿnh cũng
như sứ mạng giáo dục trọng đại của
ḿnh, dù có phải nhói đau v́ những đụng chạm
của thụ giáo nhân được cưu mang trong tâm hồn
của ḿnh, nhất là, dù có phải đớn đau
quằn quại v́ sự trưởng thành, đ̣i ra, không
thuộc về ḿnh nữa của chúng, (mà cũng chỉ có
hiện tượng đoạn trường này mới là
dấu hiệu, là bước quyết liệt nhất
trong việc giáo dục cũng như trong việc sinh con),
chỉ giáo nhân mới có thể hoàn toàn măn nguyện vui mừng
khi hạ sinh được một con người
thực thụ thành nhân VÀO ĐỜI.