Công việc giáo dục, tự
nó, đă là một vấn đề khó khăn, bởi v́ ba
lư do sau đây:Thứ nhất, đối với chỉ giáo
nhân, nó là một nghệ thuật, chứ không phải là một
việc yêu thương tự nhiên của chỉ giáo nhân đối
với thụ giáo nhân, muốn làm sao th́ làm, tùy theo ḷng của
ḿnh. Nên nó đ̣i hỏi chỉ giáo nhân chẳng những phải
có ḷng, c̣n phải có khả năng xứng hợp và thích hợp
nữa, với công việc giáo dục vô cùng tinh tế và
linh thiêng mà họ đang đảm trách.Thứ hai, đối
với thụ giáo nhân, nó đụng chạm đến chính
tinh thần, tự do và quyền hạn của con người
thụ giáo nhân, lănh vực rất tinh tế và linh thiêng của
thụ giáo nhân mà chỉ có một ḿnh thụ giáo nhân mới
được vào và mới có quyền định đoạt
dứt khoát cho ḿnh, ngoài ra, tất cả, kể cả cha mẹ
sinh ra họ, cũng chỉ là thành phần ngoại nhân, một
thành phần ngoại nhân đặc biệt với tư cách
bảo hộ khi chúng c̣n vị thành niên và cố vấn khi
chúng thành niên.Thứ ba, đối với tác dụng và công
hiệu của chính việc giáo dục, nó phải làm sao cho
thụ giáo nhân khám phá ra chính ḿnh và trở nên chính ḿnh, chứ
không phải chỉ nhận biết chỉ giáo nhân và nên như
chỉ giáo nhân, những người có trách nhiệm trực
tiếp giáo dục chúng, uốn nắn chúng thành nhân, theo những
nguyên tắc và tiêu chuẩn thích đáng với phẩm cách
của chung con người.
Bởi thế,Nếu không khéo
giáo dục, nghĩa là, không biết cách giáo dục thụ
giáo nhân, những con người cao trọng như ḿnh và là
những đứa con qúi trọng của ḿnh, th́ chỉ giáo
nhân đă làm cho chính việc giáo dục thật là hệ trọng
và tốt lành lại trở
nên căn cớ ngược
ngạo và phương tiện phũ phàng tác hại thành phần
thụ giáo nhân là những đối tượng của nó,
thậm chí, có thể làm cho thụ giáo nhân hoàn toàn băng hoại,
không thể cứu văn được nữa...
Thật vậy,
Đặt trường hợp
một chỉ huấn nhân thiếu uy tín giáo dục, tức
là, nói thực tế hơn, chỉ giáo nhân ấy không biết,
hay có biết cũng không theo, không giữ, không thực hiện
những tính cách thiết yếu của công việc giáo dục
là Công Bằng, Nhất Trí, Tin Tưởng và Thông Cảm, th́,
những ǵ sẽ xẩy ra nơi thụ giáo nhân, hay nói ngược
lại, th́ phản ứng của thụ giáo nhân sẽ ra
sao?
Nếu không phải:
Là bất tuân, nếu
chỉ giáo nhân tỏ ra bất công;
Là bất măn, nếu
chỉ giáo nhân tỏ ra bất nhất;
Là bất cần, nếu
chỉ giáo nhân tỏ ra không biết tin tưởng;
Là bất kính, nếu
chỉ giáo nhân tỏ ra không biết thông cảm.
Ngược lại,
Nếu chỉ giáo nhân biết
khéo léo sống với thụ giáo nhân đúng với vai tṛ là
một nhà giáo dục
làm cha làm mẹ của ḿnh, biết
tôn trọng chúng v́ chúng cũng là một con người như
ḿnh, biết thông cảm với chúng v́ chúng là hậu sinh của
ḿnh, biết yêu thương chúng v́ chúng là máu mủ ruột
thịt của ḿnh, làm ǵ cũng chỉ làm v́ yêu thương
chúng
và cho ích lợi của chúng mà
thôi, chứ không phải v́ ḿnh thích hay hợp với ḿnh, và
cho ḿnh thỏa hay theo chủ quan của ḿnh, th́, đối
với họ, thụ giáo nhân không thể nào không có những
thái độ tích cực sau đây:
Tín phục, v́ chỉ
giáo nhân công bằng;
Kính phục, v́ chỉ
giáo nhân nhất trí;
Mến phục, v́ chỉ
giáo nhân biết tin tưởng;
Vâng phục, v́ chỉ
giáo nhân biết thông cảm.
Không một ai trong thành phần
chỉ giáo nhân, dù v́ nghề nghiệp, như dạy học
hay cố vấn tâm lư, hoặc v́ bổn phận, như làm
cha, làm mẹ của thụ giáo nhân, lại thoát được
giai đoạn đă một thời là thụ giáo nhân của
ḿnh. Bởi thế, giờ đây, đứng trong vai tṛ là
một nhà giáo dục, dù theo quyền hạn làm cha làm mẹ
tự nhiên, hay theo khả năng của những nhà giáo
chuyên nghiệp, cũng không thể nào phủ nhận được
cái lợi khí của tính chất dễ dậy và suy phục
nơi thụ giáo nhân.
Bởi v́, chỉ khi nào thụ
giáo nhân biết dễ dậy và suy phục ḿnh, chỉ giáo
nhân mới có thể dễ dàng huấn luyện họ, và họ
cũng mới có thể mau chóng nên người mà thôi. Hai yếu
tố dễ dậy và suy phục nơi thụ giáo nhân này,
không phải là những mục tiêu chính yếu mà công việc
giáo dục nhắm đến như nhân phẩm và nhân cách
của con người thụ giáo nhân, bởi v́, một khi
thụ giáo nhân thực sự đă thành nhân theo đúng tiêu
chuẩn của việc giáo dục, hay, ít nhất, trên phương
diện pháp lư không c̣n bị lệ thuộc cha mẹ nữa,
đặc biệt là khi họ đă lập gia đ́nh, dù c̣n
nhỏ tuổi, bấy giờ, hai yếu tố này, đối
với cả thụ giáo nhân và chỉ giáo nhân, theo lư, sẽ
không c̣n cần thiết nữa. Tuy nhiên, hai yếu tố tối
khẩn này, bao lâu chỉ giáo nhân c̣n trách nhiệm đối
với tiến tŕnh giáo dục, tiến tŕnh làm người
của thụ giáo nhân, lại là những điều kiện
tiên quyết, nếu không muốn nói là những bí quyết để
thành công.
Thế nhưng,
Hai yếu tố dễ dậy
và suy phục này nơi con người của thụ giáo nhân,
tự chúng, không phải là những mầm mống tự bẩm
sinh, như t́nh yêu và lư trí, nơi con người. Thế nhưng,
theo kinh nghiệm, một khi lư trí và t́nh yêu nơi con người
thụ giáo nhân phát triển, trong thành phần những hoa trái
được trổ sinh từ sự phát triển của
t́nh yêu và lư trí đó, có hai yếu tố dễ dậy và suy
phục nơi con người của thụ giáo nhân. Nghiă là,
hai yếu tố dễ dậy và suy phục này, đối
với lư trí và t́nh yêu của con người, chẳng khác ǵ
những mầm mống được gieo vào trong lư trí và
t́nh yêu của họ. Mà, tác nhân gieo những mầm mống
dễ dậy và suy phục này nơi con người thụ
giáo nhân, không phải là chính con người thụ giáo nhân,
mà là con người chỉ giáo nhân.
Bởi v́, muốn gieo giống,
phải có vị thế thuận lợi, gọi là lợi
thế, th́ không ǵ hợp cho bằng địa vị và vai
tṛ của chỉ giáo nhân đối với thụ giáo nhân.
Để rồi, nếu việc gieo giống thành công, kể
như vụ mùa giáo dục đă thành qủa được
một nửa, c̣n một nửa sau đó, chỉ giáo nhân
chỉ việc chăm bón cho cây thụ giáo nhân khỏi bị
sâu ăn bất ngờ và được phát triển tối
đa theo đà trưởng thành của nó. Việc gieo giống
vô cùng khẩn thiết này cũng giống như việc đặt
nền móng cho việc xây cất lâu đài phẩm cách nơi
con người thụ giáo nhân, mà, thiếu chúng, chẳng những
việc xây cất sẽ khó ḷng, nếu không muốn nói là bất
khả, thành tựu, mà c̣n thiệt hại, chẳng những
cho riêng thụ giáo nhân, mà c̣n cho chính chỉ giáo nhân là người
đầu
tư cả công hy sinh lẫn
của yêu thương vào việc thành nhân nơi con người
thụ giáo nhân, con em của họ.
Thế nên,
Trong công việc giáo dục
con người thụ giáo nhân, quan trọng nhất và khẩn
thiết nhất, đối với chỉ giáo nhân, không phải
ở chỗ thông suốt những nguyên tắc và phương
pháp giáo dục, cho bằng làm sao tạo được lợi
thế cho ḿnh trong tâm trí của
thụ giáo nhân, để công
việc giáo dục đạt được tối đa
công lực và hiệu lực của nó, thế thôi.
Thế nhưng,
Chỉ giáo nhân phải làm sao
có thể tạo được lợi thế trong tâm trí của
con người thụ giáo nhân, để thụ giáo nhân tự
động làm theo sự dẫn dắt khôn ngoan chân chính của
chỉ giáo nhân, một cách dễ dàng và dạn dĩ, không gượng
ép và bỏ dở, mà không cần đến sự can thiệp
bất đắc dĩ của những biện pháp tích cực
hay tiêu cực là thưởng phạt?
Trước hết,
Về phương diện
tinh thần, chỉ giáo nhân phải làm sao để thụ
giáo nhân có thể chân nhận rằng, chúng luôn luôn được
chỉ giáo nhân tận t́nh và tận lực yêu thương,
yêu thương một cách hoàn toàn chỉ v́ chúng và cho chúng mà
thôi, không bao giờ chúng bị chỉ giáo nhân coi thường
hay lợi dụng bởi quyền hành và quyền lợi của
các ngài, dù ít hay nhiều, dù kín đáo hay rơ ràng, dù vô ư hay chủ
ư, dù mau hay lâu, dù hữu sự hay vô sự; ngược lại,
chúng cảm thấy chúng được ưu tiên trong cuộc
đời của chỉ giáo nhân, quyền lợi, ích lợi
và phúc lợi của chúng được chỉ giáo nhân quan
tâm trước hết và trên hết, và, nếu có thể, dù
tốn công, tốn của, tốn giờ, các ngài cũng
t́m mọi cách để hết ḿnh phục vụ chúng cho đến
cùng.
Sau nữa,
Về phương diện thực
hiện, chỉ giáo nhân, trong lời nói và việc làm, phải
liên lỉ trung thực phản ảnh tinh thần yêu thương
thụ giáo nhân một cách vô vị lợi và phục vụ
chúng hết sức của ḿnh, bằng tư cách của một
con người giáo dục chân chính, như công bằng, nhất
trí, tin tưởng và thông cảm đối với thụ
giáo nhân, được thể hiện qua những thái độ
sau đây:
Trung thực, không mâu
thuẫn;
Chính trực, không bất
công;
Dứt Khoát, không
thay đổi;
Thực tế, không
mập mờ;
Tôn trọng, không thất
hứa;
Tích cực, không tiêu
cực;
Thích ứng, không chủ
quan;
Cương quyết,
không nhu nhược;
Thông cảm, không chấp
nhất;
Tin tưởng, không
áp lực;
Hy sinh, không vụ lợi;
Nâng đỡ, không đ̣i
hỏi;
Kiên nhẫn, không chán
nản;
Sáng suốt, không nóng
nẩy;
B́nh dân, không trịch
thượng;
Nghiêm chỉnh, không
nuông chiều;
Khích lệ, không dọa
nạt;
Cởi mở, không
giới hạn;
Nhiệt tâm, không vô
t́nh;
Lạc quan, không yên
trí.