NHẬP ĐỀ
CƯU MANG TUỔI TRẺ
VÀO ĐỜI:
Mỗi con người đều
có ba phương diện: "có, là" và "làm".
CÓ":
Đó là phần h́nh thức của
con người, gồm có hồn thiêng và xác chất, là hai yếu
tố ắt có và đủ để h́nh thành bản tính của
con người; bằng không, sẽ không bao giờ có con người.
Phương diện có này, do đó, chính là phần nhân tính của
con người.
LÀ":
Đó là phần nội dung của
cái con người có. Phần nội dung này làm cho con người,
nói chung, là loài người, chứ không phải là
loài vật thuần chất,
hay là thần linh thuần hồn, và, nói riêng, là một con
người cá thể, chứ không phải là chúng nhân như
bất cứ một con người nào khác trên đời.
Do đó, phương diện là này chính là phần nhân vị
và nhân phẩm của con người.
LÀM":
Đó là phần thể hiện
cái con người có và thực hiện cái con người là.
Chẳng hạn, suy nghĩ là một tác động làm người
của con người, một việc làm để thể
hiện cái có trí khôn của con người khách quan; và, tự
ái là phản ứng làm người của con người,
một thái độ để thực hiện cái là của
con người chủ quan. Phương diện làm này, do đó,
chính là phần nhân cách của con người.
VÀO ĐỜI:
Một con người đầy
đủ phải là một con người bẩm sinh lẫn
con người hiện sinh.
Con người bẩm sinh là
con người được h́nh thành trong và sinh ra bởi
ḷng mẹ của ḿnh. Đó là tất cả những ǵ con
người phải có, tức linh hồn và thân xác, làm nên
nhân tính của họ. Để rồi, nhờ nhân tính này,
con người bẩm sinh sẽ là một con người
theo nhân vị của ḿnh, một nhân vị làm cho họ vượt
trên mọi loài vô tri (động vật), vô giác (thực vật)
hay vô hồn (khoáng vật), không giống như họ.
Con người hiện sinh là
con người được h́nh thành trong ḷng đời
và được sinh ra cho cuộc đời. Nó là tất
cả những ǵ con người phải là theo cá thể làm
nên nhân phẩm của ḿnh, cùng với những ǵ con người
phải làm theo lương tâm làm nên nhân cách của họ, một
nhân cách chủ quan đặc thù của họ, khác biệt
với tất cả mọi cá nhân khác cũng là người
và làm người như họ. Do đó, nó là phần hoàn tất
con người bẩm sinh, để cả hai làm nên con người
hoàn toàn.
Tóm lại:
Con-Người-Đầy-Đủ
= Con-Người-Bẩm-Sinh + Con-Người-Hiện-Sinh.
Con-Người-Bẩm-Sinh
= Nhân-Tính + Nhân-Vị.
Con-Người-Hiện-Sinh
= Nhân-Phẩm + Nhân-Cách.
Con-Người-Hoàn-Toàn
= (Nhân-Tính +
Nhân-Vị) x (Nhân-Phẩm
+ Nhân Cách).
CON-NGƯỜI-HIỆN-SINH:
Đó là đối tượng,
là mục tiêu chính yếu của công cuộc giáo dục. Trên
thực tế, giáo dục nhắm vào nhân cách của con người
hơn là nhân phẩm của họ.
Thế nhưng, theo nguyên tắc, nhân phẩm mới là trọng
điểm của và cho việc giáo dục. Bởi v́, nhân
cách chỉ là phần phản ảnh nhân phẩm của con
người mà thôi. Tất cả những ǵ con người
tỏ ra nơi nhân cách đều thể hiện những
ǵ họ ư thức nơi tâm linh làm nên nhân phẩm của ḿnh.
Bởi thế, trong đường lối giáo dục, chỉ
cần làm sao giáo dục cho con người khám phá một cách
chính xác họ là ai là đủ, sau đó, tự nhiên họ
sẽ biết cách làm người của họ.
Hoặc, ngược lại,
áp dụng vào trường hợp tuổi trẻ đă lớn,
cũng có thể căn cứ vào nhân cách của chúng để,
từ đó, giáo dục họ sống xứng đáng là
con người có nhân phẩm của chúng.Tuổi trẻ được
cưu mang trong đời và được sinh vào đời
là ở chỗ đó. Nhân phẩm của họ được
cưu mang và con người hiện sinh của họ được
sinh vào đời. Và, nơi mà nhân phẩm của họ được
cưu mang, đó là ḷng đời, tức môi trường
sống của họ, một môi trường được
cấu tạo bởi không gian, thời gian và nhân gian, trong đó,
t́nh yêu của cha mẹ đă sinh ra con người bẩm
sinh của chúng chính là cung ḷng mà chúng, như một bào thai, được
trực tiếp hấp dưỡng sự giáo dục của
các ngài. Để rồi, chính con người bẩm sinh, với
những tài năng của linh hồn và quan năng của
thân xác, sẽ là những khả năng cho bào thai tuổi
trẻ trong việc tiếp nhận những dưỡng
chất giáo dục từ ḷng
đời đă được
tiêu hoá bởi con người làm cha, làm mẹ của chúng
trước khi truyền sang cho chúng. Sau cùng, với tất
cả những ǵ đă được h́nh thành trong, bởi
và nhờ cuộc đời, dù tốt hay xấu, lợi
hay hại, đúng hay sai, thiện hay ác, qua cha mẹ của
ḿnh, tuổi trẻ cứ thế mà được sinh VÀO ĐỜI...