IRAQ VÀ THẾ GIỚI TỪ CUỘC TƯỜNG TRÌNH 2

CỦA BAN THANH TRA VỚI HỘI ÐỒNG BẢO AN LIÊN HIỆP QUỐC

 

 

 

 

Thiên Chúa không chỉ chúc lành cho Hòa Kỳ mà thôi”

 

Thứ Tư 5/3/2003, các thanh tra viên cho biết Iraq đã hủy hoại thêm 9 phi đạn tầm xa nữa là 28 tất cả. Cũng cùng ngày, các thanh tra viên cũng thị sát cuộc hủy hoại 50 lít chất cải điều giải thuộc các phi đạn tầm xa ở Al-Muthana. Các viên chức Iraq đang làm việc với các thanh tra viên về lịch trình hủy hoại hơn 100 loại phi đạn tầm xa này nữa. Thế nhưng, theo họ cho biết, vấn đề này còn tùy thuộc việc Hiệp Chủng Quốc có ý định gây chiến hay chăng.

 

Trong khi đó, cũng vào ngày này, bộ trưởng nội vụ Hoa Kỳ Colin Powell cho rằng Saddam Hussein không có ý định giải giới, đã chuyển các thứ tác nhân hóa chất và sinh trùng đến biên giới Syria và Thổ Nhĩ Kỳ, và đang hợp tác để chia rẽ Liên Hiệp Quốc và làm hư hoại đến việc hỗ trợ cho bản quyết định của Hoa Kỳ liên quan đến cho phép ra quân: “Những cử chỉ nhỏ giọt và quà chậm chạp của Iraq không phải chỉ có ý lừa gạt và làm trì hoãn hành động của cộng đồng quốc tế, mà còn là một trong những mục tiêu hắn muốn chia rẽ cộng đồng thế giới, muốn phân rẽ chúng ta thành những đám cãi lộn. Cái nỗ lực này chắc chắn sẽ thất bại”. Vị bộ trưởng nội vụ này thì “theo tình báo gần đây chúng tôi biết iarq có ý định hủy hoại chỉ một phần của tất cả những phi đạn tầm xa của họ”, nhưng tiếp tục sản xuất những phi đạn khác. Ông nói là các nguồn tin này không thể tiết lộ được nhưng đáng tin.


Cũng vào ngày Thứ Tư 5/3/2003, ngày sứ giả hòa bình của Tòa Thánh gặp Tổng Thống Bush, một viên chức Hoa Kỳ đã cho CNN biết rằng bộ trưởng Nội Vụ Colin Powell và ngoại trưởng Hiệp Vương Quốc Jack Straw có thể “điều chỉnh” một số ngôn từ trong bản quyết định mới kêu gọi Iraq giải giới. Chính phủ Hiệp Vương Quốc, bị quốc nội chống đối, đã mong Hiệp Chủng Quốc cùng với họ chủ trương nêu lên ngày ấn định mới cho việc thanh tra. Viên chức Hoa Kỳ trên đây cũng cho CNN biết Hoa Kỳ không chống lại ý tưởng này. Một viên chức khác cho biết “Chúng tôi chưa tiến đến chỗ đó. Nhưng bao giờ cũng có tư tưởng này”. Một nguồn tin ngoại giao khác cho hay Hiệp Vương Quốc đang làm một cái gì đó, song không cho biết đích xác vấn đề.

Trong buổi họp báo của mình hôm Thứ Năm 6/3/2003, Tổng Thống Bush cho biết vấn đề liên quan đến việc tường trình của ông Blix vào ngày hôm sau Thứ Sáu 7/3/2003 như sau: “Thế giới cần ông ta trả lời một câu hỏi duy nhất, đó là liệu chế độ Iraq có hoàn toàn giải giới vô điều kiện theo quyết định 1441 đòi hỏi hay chăng? Hay Iraq đã không làm như vậy?” Để trả lời cho vấn đề có nên cho Saddam hai hay ba ngày hẹn để giải giới, vị tổng thống này cho biết: “Chúng tôi đang ở trong giai đoạn cuối cùng của vấn đề ngoại giao”.

Cũng trong thời gian này, thời gian sắp sửa đến cuộc tường trình thứ ba của ban thanh tra vào Thứ Sáu 7/3/2003, trong khi phe chủ chiến vận động hết mình cho bản quyết định mới chủ chiến của họ và cố níu kéo các quốc gia thành viên trong Hội Đồng Bảo An, thậm chí còn đi đến chỗ có thể không đưa bản quyết định này ra nếu không chắc ăn, nếu có dưa ra thì cũng phải điều chỉnh làm sao để nó có thể được chấp nhận 100% như bản quyết định thứ nhất, một bản quyết định cũng gay go mất cả gần hai tháng trời cãi nhau và giằng co mới xong, cũng chỉ vì khuynh hướng chủ chiến do Mỹ xướng xuất và khuynh hướng chủ hòa do Pháp chủ trương. Các vị ngoại trưởng của ba nước Pháp, Nga và Đức, ba quốc gia đã công khai phổ biến bản Tuyên Ngôn Phản Chiến ngày 10/2/2003 và bản Phụ Đính Phản Chiến ngày 24/2/2003, đã gặp nhau ở Paris để phổ biến một bản công bố hôm Thứ Tư 5/3/2003 yêu cầu cho các thanh ra viên thêm thời gian.

 

Phe phản chiến chẳng những có ba quốc gia chính là Pháp, Nga và Đức, còn có cả Tầu (là quốc gia thường trực của Hội Đồng Bảo An có quyền phủ quyết như Pháp, Nga, US và UK). Hôm Thứ Năm 6/3/2003, trong một cuộc họp báo ở Bắc Kinh, ngoại trưởng Trung Hoa là Tang cũng bày tỏ chủ trương của Trung Hoa giống như của bản công bố của Pháp, Nga và Đức vừa rồi trong việc cho thanh tra viên thêm thời gian. Ông nói, “vào lúc này đây hoàn toàn không cần phải bỏ bản quyết định 1441 đi và đưa ra một bản mới cho Hội Đồng Bảo An. Những việc làm được vạch định bởi bản quyết định 1441 vẫn còn chưa hoàn tất, nhất là những công việc cần phải được tiếp tục và củng cố các việc thanh tra cho đến khi hoàn tất. Vấn đề Iraq hiện nay đang ở giao điểm của vấn đề giải quyết quân sự hay giải quyết chính trị. Chúng tôi hy vọng có được một giải quyết chính trị trong phạm vi của Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc”.

 

Phần Khối Ả Rập, hôm Thứ Bảy Đầu Tháng 1/3/2003, 22 quốc gia trong Khối Liên Minh Ả Rập đã họp lại về vấn đề Iraq nhưng đã đụng nhau một cách nẩy lửa thế nào, thì cuộc họp thượng đỉnh của Tổ Chức Hội Đồng Hồi Giáo gồm 56 nước hôm Thứ Tư 5/3/2003 về vấn đề Iraq tại Doha nước Qatar cũng đụng nhau vỡ đầu như vậy. Thật vậy, trong bài diễn văn mở đầu của mình, ông Izzat Ibrahim, quyền chủ tịch Hội Đồng Cách mạng, đã tố cáo Hiệp Chủng Quốc trong việc cố gắng chiếm xứ sở của ông bằng những hành động hung hăng. Ngoài ra, ông này còn qui trách cho Kuwait là nguyên cớ làm cho xứ sở của ông bị khổ đau, cho mấy quốc gia lân bang Vùng Vịnh của mình là “những kẻ lừa thày phản bạn” vì cộng tác với Hoa Kỳ và Do Thái. Lời qui trách này làm cho đại diện Kuwait liền đứng lên phản đối, nhưng bị ông Ibrahim quát: “Câm mồm, ngồi xuống đám tay sai nhỏ bé các ngươi, đám khỉ đột các ngươi!” Đài truyền hình Kuwait liền tắt máy và trở lại sau đó. Tóm lại, các nước Ả Rập và Hồi Giáo vẫn còn chia rẽ trầm trọng về vấn đề Iraq, không những trong hai cuộc họp thượng đỉnh này, mà còn ở cả chính sách ngoại giao với Mỹ nữa, có một số nước cho phép Hoa Kỳ lập căn cứ quân sự, cũng có những nước nhất định không.

 

Thứ Tư 5/3/2003 còn là ngày biểu tình của sinh viên học sinh Hoa Kỳ toàn quốc nữa. Chẳng hạn ở Đại Học Stanford Bắc California, có 300 sinh viên xuống đường phản chiến, trong những bảng chữ người ta thấy có hàng chữ “Đó là Trung Đông chứ không phải Hoang Tây (Wild West)”. Ở Los Angeles, Nam California, có 18 người xuống đường bị giam giữ vì cản đường xe cộ trong một cuộc biểu tình liên đức tin được cả trăm người hoan hô. Hằng trăm học sinh ở Đại Học Thành Phố Santa Monica và chứng 500 học sinh Trung Học Venice bỏ lớp ra xuống đường ở bãi cỏ trước cổng trường, mang theo những hàng chữ như “dừng đánh nhau nữa, đừng đánh nhau nữa”.


Ở Madison Wiscosin có 5 ngàn sinh viên xuống đường, theo ban tổ chức, nhưng theo cảnh sát có chừng 2 ngàn. Ở Milwaukee cũng thuộc tiểu bang Wisconsin, có 40 sinh viên xuống đường cả tiếng đồng hồ trước Nghiệp Đoàn Sinh Viên Đại Học Marquette, trong đó có hàng chữ “Thiên Chúa không chỉ chúc lành cho Hòa Kỳ mà thôi”.

 

Ở Đại Học Buffalo ở Amherst, Nữu Ước, một nhóm sinh viên xưng mình là the Radical Cheerleaders ca hát những bài phản chiến. Ở Washington, mặc y phục mầu hồng, cầm hoa tụ họp trước các tòa lãnh sự Pháp, Nga, Thổ Nhĩ Kỳ, Mễ Tây Cơ và Chí Lợi để cám ơn họ vì họ đã chống lại chủ trương chủ chiến của Hoa Kỳ. Ở Albany Nữu Ước còn có 100 người tụ họp ở một khu thương xá để phản đối việc bắt giữ một người đàn ông 61 tuổi mặc áo thun có hàng chữ “Hòa Bình Dưới Thế” và “Hãy Cho Hòa Bình một Cơ Hội” trong khi ông này đang mua sắm ở khu này hai ngày trước.


Hàng ngàn sinh viên học sinh cũng tụ họp lại ở Hiệp Vương Quốc, Thụy Điển, Tây Ban Nha, Úc Đại Lợi và các quốc gia khác. Những cuộc xuống đường ở Hoa Kỳ còn nhắm đến việc phản đối chiến tranh vì chiến tranh ảnh hưởng đến vấn đề giáo dục, chăm sóc sức khỏa và nền kinh tế.

 

Các Kitô hữu ở thủ đô Baghdad đã chính thức yêu cầu chính quyền lấy Ngày Lễ Phục Sinh là ngày lễ của quốc gia. Ngày Thứ Năm Tuần Thánh 17/4/2003, các nhóm Kitô hữu khác nhau sẽ công khai bày tỏ nguyện vọng của mình. Họ cùng với tín đồ Phật Giáo và Ấn Giáo muốn có đại diện trong Bộ Giáo Vụ như các người Hồi Giáo. Họ còn xin có thêm chỗ ở các phương tiện truyền thông và đường phố để trưng bày vào những dịp Phục Sinh hay Giáng Sinh. Hai thập niên vừa qua chính quyền đã đổi ngày lễ cuối tuần từ Thứ Bảy và Chúa Nhật sang Thứ Sáu và Thứ Bảy khiến Kitô hữu phải đi lễ Chúa Nhật vào sau giờ làm việc. Nước này có 88% theo Hồi Giáo trong 133 triệu dân.

 

 

Giáo Hội can thiệp… Mỹ Nga đối chọi… Sinh Viên phản chiến…


Thứ Hai 3/3/2003, để minh định những tin đồn của báo chí Ý cho rằng ĐTC sẽ đến Liên Hiệp Quốc để nói về vấn đề Iraq, văn phòng báo chí của Tòa Thánh cho biết Đức Thánh Cha không hề có dự định này: “Hiện nay Đức Thánh Cha không có dự tính nào trực tiếp đến Liên Hiệp Quốc cả”. Sở dĩ có vấn đề minh định này là vì báo chí cho rằng nếu ĐHY Pio Laghi không thuyết phục được Tổng Thống Bush thì chính ĐTC phải ra mặt với Liên Hiệp Quốc. Cuộc gặp gỡ giữa Tổng Thống Bush và ĐHY sứ giả được dự định vào Thứ Tư 5/3/2003. Tuy nhiên, trước cuộc họp này đã có một cuộc họp sơ khởi fdiễn ra hôm Thứ Hai 3/3/2003 giữa bà cố vấn an ninh quốc gia của Tổng Thống Bush là Condoleezza Rice với 4 vị Hồng Y Công Giáo là Theodore McCarrick ở Washington, DC, Edward Egan ở Nữu Ước, Anthony Bavilacqua ở Philadelphia, và William Keeler ở Baltimore. Nội dung của cuộc họp này ra sao không được tiết lộ.


Thứ Ba, 4/3/2003, ĐTC tiếp Thủ Tướng Ý Silvio Berlusconi để bàn về những giải pháp cho cuộc khủng hoảng Iraq. Cũng như Tây Ban Nha, vị thủ tướng này cũng ngả về phe chủ chiến Hoa Kỳ. Không biết còn vị chính khách nào sau vị thủ tướng này nữa chăng đến gặp ĐTC, như từ Nước Nga hay Pháp. Cho đến nay, kể như ĐTC đã gặp phó thủ tướng Iraq, Tổng Thư Ký Liên Hiệp Quốc, Thủ Tướng Hiệp Vương Quốc, Thủ Tướng Tây Ban Nha, và qua hai vị giả của mình, Ngài cũng đã gặp cả Tổng Thống Iraq và Tổng Thống Bush.

 

Mặc dù đã nỗ lực vận động, nhưng cho tới nay, Hoa Kỳ vẫn không nắm chắc trong tay sẽ chiếm được đủ chín phiếu, trong đó không có một phiếu veto phủ quyết nào của Hội Đồng Bảo An. Cho đến Thứ Ba, 4/3/2003, chính phủ Bush cũng cho biết nếu không ăn chắc bản quyết định mới do họ phác họa và dự tính yêu cầu Hội Đồng Bảo An bỏ phiếu sau khi hai trưởng ban thanh tra tường trình vào Thứ Sáu 7/3/2003. Phần ông bộ trưởng nội vụ Colin Powell đã nói với đài Channel 4 News biết rằng Hoa Kỳ sẵn sàng đi một mình hay với liên minh của mình, nếu không được Liên Hiệp Quốc hỗ trợ: “Chúng tôi sẽ đợi xem họ nói gì vào Thứ Sáu, sau đó tôi có thể nói là vào một thời gian không xa. Chúng tôi không nói tới một thời gian dài. Tôi không muốn nói ngay về mấy ngày, mấy tuần hay một tuần, song chắc chắn tôi nghĩ là tuần tới chúng tôi phải đưa ra những cứu xét quan trọng cho những gì sẽ xẩy ra”. Còn về vấn đề Thổ Quốc từ chối cho Hoa Kỳ lập căn cứ quân sự, ông bộ trưởng nội vụ này cho biết quả là một điều “trái ý”, thế nhưng, theo ông, điều ấy cũng không cản trở Hoa Kỳ thi hành sứ vụ của mình “một cách trọn vẹn và hiệu nghiệm đạt được các mục tiêu của chúng tôi”. Cho đến nay, quân lực của Hoa Kỳ ở Vùng Vịnh đã lên tới gần 300 ngàn. Phát ngôn viên của Tòa Bạch Ốc là Ari Fleischer cho biết “việc bầu bán nên làm. Nó không cần thiết. Vị Tổng Thống này đã nói rõ rồi, đó là… dù Liên Hiệp Quốc có bỏ phiếu hay không chúng tôi cũng giải giới Saddam Hussein với liên minh tình nguyện. Chúng tôi đang tiến hành mọi dự định cho cuộc bỏ phiếu này”.

 

Trong khi đó, vào ngày Thứ Ba 4/3/2003, Tổng Thư Ký Liên Hiệp Quốc Kofi Annan đã lập lại lời yêu cầu của ông về vấn đề cho việc thanh tra vũ khí thêm thời gian, nhất là sau vụ Iraq đã ra tay tự giải giới từ cuối tuần vừa rồi: “Chúng ta hãy nghe các thanh tra viên tường trình vào Thứ Sáu để coi hội đồng này tiến hành ra sao”. Ông cho việc Iraq hủy hoại các phi đạn tầm xa là “một diễn tiến tích cực” và cho biết quyết định của hội đồng này về Iraq sẽ tùy thuộc vào những tường trình vào Thứ Sáu tới đây.

 

Cũng vào hôm Thứ Ba 4/3/2003, ngoại trưởng Nga Igor Ivanov, trong cuộc viếng thăm Luân Đôn, đã nhấn mạnh với Đài BBC World Service là Moscow sẽ không ủng hộ bất cứ biện pháp nào đưa đến chiến tranh, hay không bỏ phiếu cho bất cứ một quyết định mới nào về Iraq. Ông cho biết bản quyết định hiện hành 1441 không hề nêu lên vấn đề quân sự, nếu Hoa Kỳ sử dụng võ lực mà không có quyết định khác sẽ là “một lỗi lầm trầm trọng đưa tới những hậu quả hệ trọng”. Ông còn cho biết: “Nếu tình hình thật sự đòi buộc, dĩ nhiên Nga sẽ dùng quyền phủ quyết của mình như một biện pháp cực chẳng đã để ngăn ngừa diễn biến tệ hại nhất của tình hình ấy. Nga không ủng hộ bất cứ quyết định nào trực tiếp hay gián tiếp dẫn đến việc đánh nhau với Iraq”. Tuy nhiên, ông ngoại trưởng này cũng nhấn mạnh đến vai trò của các thanh tra viên: “Chúng tôi muốn ông Blix và ElBaradei vào ngày 7/3 đưa ra một dự án hoạt động rõ ràng… và cho biết dự án này sẽ kéo dài bao lâu. Tất cả chúng ta đã yêu cầu Iraq thực hiện cho tới nay, Iraq đã thi hành. Bởi thế, các thanh tra viên phải phác ra một hoạt trình cụ thể”.

 

Vào Thứ Tư 5/3/2003, một cuộc phản chiến của sinh viên Hoa Kỳ toàn quốc với chủ đề “Sách Vở chứ không phải Bom Đạn – Books not Bombs” do Liên Minh Hòa Bình của Giới Trẻ và Sinh Viên Toàn Quốc tổ chức. Theo dự định thì có khoảng 230 đại học và trung học sẽ tham dự cuộc xuống đường cả ngày này. Ở hầu hết các trường thì cuộc biểu tình này sẽ bắt đầu từ trưa. Không giống như cuộc xuống đường phán chiến tranh Việt Nam trước đây, những cuộc xuống đường phản chiến làm cho sinh viên phải mất ngày học hay đóng cửa trường cả tuần lễ. Lần này, nhiều nhóm đã chọn biểu tình chừng mấy tiếng đồng hồ, hoặc chỉ trong buổi sáng hay buổi chiều. Theo Sara Ahmed, một trong những người trong ban tổ chức cho biết liên minh hòa bình này cũng chỉ có mục đích gửi sứ điệp cho chính phủ Bush cũng như cho các nhà giáo đại học cũng như trung học là có thể ngăn tránh chiến tranh: “Chúng tôi không muốn thấy cuộc chiến tranh này là một trận đấu cao bồi. Mỗi tòa nhà chúng ta dội bom ở Baghdad sẽ là một ngày 11 tháng 9 khác. Sẽ có những người dân vô tội chết ở đó”.


Nhận định của Thời Điểm Maria: Nếu có những người không biết xấu hổ (phản chiến khỏa thân cuối tuần vừa rồi) mà còn biết phân biệt lành dữ đúng sai, “tôi muốn nói với tất cả các nhà lãnh đạo thế giới có ý nghĩ là họ không hung bạo như Saddam Hussein rằng các người nói dối, các người thực sự là muốn đánh đấm, các người chưa tận dụng hết mọi đường lối ngoại giao”, thì tại sao lại có những con người lãnh đạo của một chính phủ siêu cường đệ nhất thiên hạ không biết hổ ngươi là gì nhỉ? Nếu sinh viên học sinh còn trẻ người non dạ mà còn biết nhận định phải trái, nhận thấy lợi hại, “Chúng tôi không muốn thấy cuộc chiến tranh này là một trận đấu cao bồi. Mỗi tòa nhà chúng ta dội bom ở Baghdad sẽ là một ngày 11 tháng 9 khác. Sẽ có những người dân vô tội chết ở đó”, thì tại sao lại có những đỉnh cao trí tuệ loài người cứ ngông cuồng lao đầu vào những mưu đồ hầu như không biết thế nào là khôn ngoan, là thiện ích, là tình thương nhỉ?
 

 

Sứ Giả hòa bình... Iraq giải giới nhưng... Phản chiến khỏa thân.

 

Tờ Nhật Báo Ý Il Corriere della Sera ngày Thứ Hai 3/3/2003 đã phổ biến cuộc phỏng vấn với ĐHY Pio Laghi, vị sứ giả của Tòa Thánh đang sửa soạn lên đường sang Hoa Kỳ. Vị sứ giả nói: “Tôi sẽ đi bất chấp tất cả mọi khó khăn, dù hy vọng mong manh”. Sáng kiến của ĐTC là chứng từ của một lòng cậy trông mãnh liệt mà ĐTC đã “trao nó cho tôi và Ngài cũng trao cho cả con người mà Ngài xin tôi đến gặp. Thay mặt Ngài, tôi sẽ nhấn mạnh đến vấn đề cần phận tận cụng mọi đường lối ôn hòa. Chắc chắn là cần phải làm sao để giải giới Saddam và chế độ của ông ấy, nhưng nó cần phải làm sao thực hiện mà không cần phải sử dụng đến võ lực bao nhiêu có thể”. ĐHY nói ngài sẽ cố gắng sẽ “chiếu giãi ánh sáng vào bóng tối của những âm dội vang lên từ một cuộc chiến tranh có thể xẩy ra, cũng như nỗi sâu thương và bất công nó có thể gây ra cho rất nhiều con người ta”. ĐHY dự định sẽ hỏi Tổng Thống Bush là “có thích đáng hay chăng việc đào sâu thêm một hố ngăn cách giữa các dân nước?”


Vị hồng y này trước đây là bạn thân tình với vị tổng thống khóa trước cũng như với vị tổng thống Bush cha. Khi Ngài là khâm sứ tòa thánh ở Wasginhton thì Bush cha mới là phó tổng thống. Vị hồng y bày tỏ cảm nhận của mình về “mối thân hữu này đã kéo dài và tỏ ra rất tôn trọng tôi. Có sự tôn trọng, quí hóa và cảm mến. Tôi không có liên hệ như thế với vị đương kim tổng thống này. Chúng tôi sẽ nhìn nhau bằng ánh mắt và lịch sự nói chuyện với nhau, nhưng nó sẽ không phải là một cuộc gặp gỡ giữa những người bạn cũ”.

 

Cuối tuần vừa rồi, Thứ Bảy 1 và Chúa nhật 2/3/2003, theo các thanh tra viên, Iraq đã hủy 10 phi đạn tầm xa và Thứ Hai họ dự định sẽ hủy thêm 9 phi đạn Al Samoud 2 nữa. Thế nhưng, theo Tướng Amer Al-Saadi, cố vấn khoa học của tổng thống, cho biết hôm Chúa Nhật 2/3 là “công việc của ông là để cất đi tất cả mọi lý lẽ được viện ra để gây chiến một cách hợp pháp… tức là theo đường lối Liên Hiệp Quốc. Nếu nhờ thế Iraq không vi phạm mà nếu chiến tranh xẩy ra, nếu chiến tranh bùng nổ thì không phải là vì Iraq đã không làm tất cả những gì nước này có thể làm liên quan đến việc giải giới”. Tuy nhiên, ông đồng thời còn nhấn mạnh rằng “nếu vào những thời gian đầu của thánh này lại xẩy ra là Hoa Kỳ sẽ không đi theo con đường hợp pháp này… thì tại sao chúng tôi lại phải tiếp tục chứ?” Trước những cuộc phản đối khắp thế giới từ thành phần dân chúng cũng như từ các quốc gia trong Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc, hay từ Khối Liên Minh Ả Rập hoặc từ Thổ Nhĩ Kỳ, một số viên chức trong chính phủ Hoa Kỳ đang thúc giục tổng thống Bush là nếu ông thấy rằng cần phải sử dụng chiến tranh thì hãy ngăn chặn những mất mát về chính trị của ông và giờ đây hãy ra tay đi là vừa.

 

Hôm Chúa Nhật 2/3/2003, khoảng 300 phụ nữ hoàn toàn khỏa thân nằm trên sân vận động ở Sydney thành chữ “No War”. Một người trong họ cho biết “tôi muốn nói với tất cả các nhà lãnh đạo thế giới có ý nghĩ là họ không hung bạo như Saddam Hussein rằng các người nói dối, các người thực sự là muốn đánh đấm, các người chưa tận dụng hết mọi đường lối ngoại giao”. Vụ phản chiến khỏa thân này là vụ cuối cùng cho tới nay. Trước đó, ở bờ vịnh West Marin, California, cả 100 phụ nữ khỏa thân nằm thành chữ “peace”. Hôm Thứ Bảy, 1/3/2003, ở thủ đô Chí Lợi Santiago có cả 300 người nam nữ khỏa thân tụ nhau ở một công viên để hô hoán phản chiến, thậm chí đã diễn hành đến cả dinh tổng thống, khiến cho nhân viên công quyền phải dùng súng nước giải tán đám biểu tình này

 

 

Giải Quyết Vấn Ðề Iraq: “Quyền Lực của Luật Pháp chứ không phải Luật Pháp của Quyền Lực”


Trong lúc tình hình Iraq đang căng thẳng, với tất cả nỗ lực của mình, Tòa Thánh Vatican, qua ĐTGM Jean-Louis Tauran, bộ trưởng ngoại vụ, hôm Thứ Năm 27/2/2003, đã  gặp gỡ 177 vị lãnh sự của các quốc gia đang có liên hệ với Quốc Đô Vatican để minh định lập trường dứt khoát của mình về tình hình Iraq. Vị TGM này đã cho biết ĐTC Gioan Phaolô II và Tòa Thánh đã nói với các vị lãnh đạo thế giới về việc tìm giải pháp ôn hòa để giải quyết vấn đề Iraq. Cuộc họp này là do sáng kiến của vị lãnh sự Giovanni Galassi của Cộng Hòa San Marino, trưởng phái đoàn lãnh sự làm việc tại Tòa Thánh, và đã diễn ra tại Nhà Matta ở Vatican. Vị lãnh sự trưởng phái đoàn này đã cho tờ nhật báo Avvenire biết rằng: “ĐTGM Tauran xác nhận là Iraq cần phải tuân theo các quyết định của Liên Hiệp Quốc, song đồng thời ý tưởng về một cuộc chiến tranh ngăn ngừa vẫn là điều không thể nào chấp nhận được”. Theo vị TGM này, ông trưởng ban lãnh sự cho biết thêm: “Quốc gia này không được phép tấn công một quốc gia khác nếu không có việc tuyên chiến của quốc gia đối phương và nếu việc sử dụng võ lực trong trường hợp tấn công này bất cân bằng“. Cuộc họp này đã cho thấy rã ràng là: “Phải tiếp tục các việc thanh tra của Liên Hiệp Quốc là việc quyết liệt trước khi tiến đến một tình trạng bất khả vãn hồi”. Cũng qua vị trưởng ban lãnh sự này, ĐTGM nói rằng việc sử dụng quân lực “sẽ dẫn đến việc sát hại các nhân mạng và tạo nên tình hình bất ổn cho toàn vùng”. Cũng ngày xẩy ra cuộc họp ngoại giao này, ĐTGM Renato Martino, chủ tịch Hội Đồng Tòa Thánh về Công Lý và Hòa Bình đã gặp 20 vị lãnh sự Âu Châu tại tòa lãnh sự Hy Lạp để tái xác nhận lập trường của Tòa Thánh.

 

Ngày Thứ Bảy đầu tháng, 1/3/2003, ba biến cố đã xẩy ra ở thế giới Ả Rập liên quan đến vấn đề Iraq. Trong đó, hai biến cố đã xẩy ra hết sức nẩy lửa. Biến cố thứ nhất là việc Iraq đã hủy hoại hủy hoại vũ khí đại công phá. Biến cố thứ hai là Quốc Hội Thổ Nhĩ Kỳ bỏ phiếu về việc cho Hoa Kỳ lập căn cứ quân sự sửa soạn đánh Iraq. Biến cố thứ ba là Khối Ả Rập họp thượng đỉnh để giải quyết vấn đề Iraq.
 

Trước hết, về việc Iraq hủy hoại 4 phi đạn tầm xa theo yêu cầu của ông Blix, trưởng ban thanh tra quốc tế, đúng như ông ra hẹn vào ngày 1/3/2003. Các thanh tra viên Liên Hiệp Quốc ở Baghdad đã xác nhận điều này. Cuộc hủy hoại này xẩy ra ở Al Taji, địa điểm chính Iraq dùng để sản xuất phi đạn tầm xa và cũng là một căn cứ quân sự ở phía bắc thủ đô Baghdad chất chứa các thứ phi đạn. Chưa hết, Iraq còn cần phải hủy hoại cả các phòng phóng phi đạn nữa vào Chúa Nhật 2/3/2003. Cũng vào Ngày Chúa Nhật này, Iraq sẽ bàn đến vấn đề yêu cầu ban thanh tra hãy lấy đất đai ở vùng Iraq đã đổ các thứ chất anthrax và hơi thần kinh VX trước đây để thử hầu chứng thực là Iraq quả thực đã giải giới những thứ nguy hiểm này từ lâu rồi.
 

Sau nữa là biến cố Quốc Hội Thổ Nhĩ Kỳ bỏ phiếu liên quan đến vấn đề mà họ lưỡng lự cả hơn tuần nay liên quan đến vấn đề có nên cho Hoa Kỳ lập căn cứ quân sự (với 62 ngàn quân, 255 phi cơ chiến đấu và 65 trực thăng) trấn đóng để tấn công phía bắc Iraq hay chăng. Cuộc họp này diễn ra ở thủ đô Thổ Quốc là Ankara. Trước đây cả mấy tuần, Hoa Kỳ thôi thúc Thổ Quốc cấp thời quyết định về vấn đề này, vì nếu Hoa Kỳ có căn cứ quân sự ở Thổ Quốc sẽ giải quyết vấn đề Iraq nhanh hơn, vì làm cho Iraq phải pjhân tán lực lượng chiến đấu cả phía nam lẫn phía bắc (sát với Thổ Quốc). Hoa Kỳ đã điều đình với Thổ về vấn đề tiền bạc để bù trừ thiệt hại chiến tranh nếu xẩy ra cũng như để nhờ đó có thể phục hồi kinh tế sau cuộc khủng hoảng năm 2001. Ngoài ra, Hoa Kỳ còn đẩy mạnh việc Thổ Nhĩ Kỳ được gia nhập Khối Hiệp Nhất Âu Châu. Trong khi đó, Nước Thổ lại sợ rằng chiến tranh sẽ khiến cho sắc dân Kurds ở bắc Iraq tuyên bố trở thành một quốc gia độc lập, trong đó có cả nhóm thiểu số của Thổ Nhĩ Kỳ ở bắc Iraq nữa. Thêm vào đó, áp lực quần chúng rất mạnh, như

cuộc thăm dò cho thấy 94% quần chúng Thổ đa số là người Ả Rập cực lực phản chiến. Trước cuộc bỏ phiếu của quốc hội, 50 ngàn người đã xuống đường ở gần quốc hội và đã có 4 ngàn cảnh sát viên canh giữ trật tự. Đám biểu tình này reo hò “Miễn chiến tranh”, “chúng tôi không muốn làm lính Hoa Kỳ”, “Dân chúng sẽ chặn đứng cuộc chiến tranh này”. Cuối cùng, cuộc bỏ phiếu không thành, trong số 534 vị, có 264 bỏ phiếu thuận, 251 chống, 19 trống, trong khi đó cần 268 phiếu mới được. Một số phần tử phản chiến đã ra khỏi cuộc họp. Chính vì thế cuộc họp sẽ được đời lại tới Thứ Ba, 4/3/2003. Sau khi thấy được kết quả bất thành, cả trăm người Thổ đã vui mừng hớn hở trên những con đường chính ở Ankara, hô hoán những lời như: “Tất cả chúng ta là người Iraq… Chúng ta không sát hại, chúng ta sẽ không chết”.

Sau hết là biến cố Khối Ả Rập họp bàn về vấn đề Iraq. Đây là biến cố sôi nổi đến nẩy lửa còn hơn những gì xẩy ra ở Thỗ Nhĩ Kỳ cùng ngày nữa. Cuộc họp này được diễn tiến ở khu trì mật Sharm el-Sheik Ai Cập giữa 22 quốc gia thành viên của Khối Liên Minh Ả Rập tới tham dự để cùng nhau giải quyết vấn đề Iraq. Không ngờ, cuộc họp được chia làm ba phần, đã bùng nổ ngay ở phần thứ hai, như sau:
 

Phần đầu, Chủ Tịch Nhóm Các Nhà Cai Trị Liên Hiệp Ả Rập (the United Arab Emirates) là ông sheikh Zayed Bin Sultan al-Nahyan đã trình với đại hội bản dự thảo đề nghị Saddam Hussein trao quyền và rời Iraq trong vòng 14 ngày, để “Khối Liên Hiệp Ả Rập, hợp tác với tổng thư ký Liên Hiệp Quốc, coi sóc tình hình ở Iraq trong thời gian chuyển tiếp, thời gian cần phải sử dụng mọi biện pháp cần thiết để làm cho tình hình trở lại bình thường theo ý muốn huynh đệ của nhân dân Iraq” khi nhà lãnh đạo nước Libya Moammar Gadhafi nhận định về việc thiếu hiệp nhất của Khối Ả Rập, cho rằng nước Saudi Arabia đã thành lập “liên minh với ma quỉ” khi yêu cầu Hoa Kỳ nhào vô bảo vệ mình trong trận chiến 1991 với Iraq. Thế nhưng, ông Amr Moussa, Tổng Thư Ký của Khối Liên Hiệp Ả Rập đã nói bản dự thảo này không phải là một điều yêu cầu chính thức, “ngoài việc cứu xét của hội đồng này. Bản dự thảo ấy chẳng liên hệ gì với bản quyết định của Hội Đồng Bảo An. Chúng ta không thấy có lý do nào để đi ra ngoài giới hạn của Hội Đồng Bảo An cả”. Phía Iraq tỏ ra rất giận dữ, ông Dizzat lbrahim, quyền chủ tịch Hội Đồng Cách Mạng Iraq đã phát biểu như sau: “Nhân dân Iraq đã cương quyết sát cánh với nhau như một người để chống lại với các kẻ tấn công. Họ sẽ chiến đấu để bênh vực cho Iraq.
 

Phần thứ hai, Tổng Thống Syria Bashar Assad đã nói rất mạnh là tình hình ở Iraq là tình hình về vấn đề thực dân, và ông cảnh giác các quốc gia trong Khối Ả Rập sẽ từ từ lâm vào tình trạng thực dân này. Tiếp theo là nhà lãnh đạo nước Libya, Moammar Gadhafi, còn đi sâu vào vấn đề hơn nữa, ở chỗ, đã lôi hai nước lân bang của Iraq vào vòng chiến khi cho rằng Kuwait và Saudi đã mở cửa cho Hoa Kỳ đột nhập vào thế giới Ả Rập từ cuộc chiến 1991: “Mối nguy hiểm với Iraq, với chế độ hiện nay là do bởi mối đe dọa ở Kuwait và Saudi Arabia. Hoa Kỳ cảm thấy có tránh nhiệm bênh vực là vì miền này rất quan trọng về dầu hỏa và các nguồn nhiên liệu”. Trong lời lẽ phát biểu của mình, ông còn cho nước Saudi Arabiađã “bắt tay liên minh với ma quỉ”. Nghe thấy thế, Quốc Vương Abdullah của nước Saudi Arabia đã căm hận phản đối: “Vương quốc Saudi Arabia không phải là tay sai của đế quốc”. Rồi ông chỉ ngón tay vào Tổng Thống Gadfafi, cho ông này là “tay sai cho đám thực dân” mà nói: “Đừng có mà áp đặt ý nghĩ của ông vào cuộc xung đột này khi ông không biết sự thể ra sao nghe”. Thế là ông quốc vương này, và các đại biểu của Iraq và Syria rời phòng họp, làm vị ngoại trưởng của Libya cũng phải chạy ra theo để cắt nghĩa về ý tứ của nhà lãnh đạo nước ông. Truyền hình Ai Cập liền ngưng phát hình.

 

Phần thứ ba của cuộc họp thượng đỉnh này là bản tuyên ngôn bày tỏ việc “hoàn toàn loại trừ bất cứ một cuộc tấn công nào vào Iraq” và kêu gọi cho các thanh tra viên có thêm thời gian, đồng thời cũng kêu gọi Iraq hãy tuân hợp các đòi hỏi của Liên Hiệp Quốc về vấn đề giải giới các thứ vũ khí đại công phá. Vị Tổng Thư Ký của Khối Liên Hiệp Ả Rập phát biểu rằng: “Chúng ta hoàn toàn nhắm đến việc thi hành trọn vẹn các quyết định của Hội Đồng Bảo An. Ở đây, chúng ta không ngần ngại nói bất cứ điều gì dẫn đến việc hoàn toàn áp dụng các quyết định của Hội Đồng Bảo An. Nếu bất cứ những gì chúng ta đang làm đây… chưa đủ, vậy thì chúng ta còn có thể làm gì nữa? Chúng ta dứt khoát sẽ chống lại cuộc chiến tranh này. Chúng ta không thể tham gia hay góp phần hoặc ủng hộ cuộc chiến tranh này. Những gì đang tỏ ra vội vã gây chiến là những gì hết sức thất sách ở miền này, trên thế giới và là những gì bất chính. Chúng ta không hiểu được lý do tại sao”.

 

Chúa Nhật 2/3/2003, trong khi ở Iraq xẩy ra việc hủy hoại thêm 4 phi đạn tầm xa nữa, thì ở Pakistan có 70 ngàn người trong một thành phố 14 triệu dân Karachi xuống đường biểu tình phản chiến. Đoàn biểu tình này đặc biệt là tất cả mọi phụ nữ Ả Rập đều mặc y phục truyền thống (burqas) của tín đồ Hồi Giáo (kín từ đầu đến chân như một bà dòng Công Giáo). Có những tấm bảng đề hàng chữ “không có vấn đề chiến tranh chiếm dầu hỏa”, “không có vấn đề đổi máu lấy dầu”, “Bush là tên sát nhân loài người” v.v. Họ hô hoán những lời như “Allah-o-Akbar” (Thiên Chúa Cao Cả) và “Thế giới lên tiếng phản chiến”. Cuộc xuống đường này do liên minh các đảng phái Hồi Giáo thiên hữu là Muttahida Majlis-e-Amal (MMA) tổ chức. Khối liên minh này đã cầm chân được việc chính quyền muốn ủng hộ Hoa Kỳ trong việc bắt tay giúp Hoa Kỳ đánh nước láng giềng của họ là A Phú Hãn trước đây sau vụ 911.

 

Cũng vào ngày Chúa Nhật 2/3/2003 này, tại Thổ Nhĩ Kỳ, thủ tướng Abdullah Gul đã nói trước cuộc họp với Đảng Công Lý và Phát Triển của ông là: “Mối liên hệ thân hữu liên quan đến việc hiểu biết nhau với Hiệp Chúng Quốc vẫn tiếp tục. Người ta không được giới hạn nó vào một biến chuyển như vậy”. Tuy nhiên, sau cuộc họp này, vị phó đảng trưởng đảng này là Eyup Fatsa đã cho báo chí biết rằng: “Bản dự thảo đã bị trì hoãn lại cho đến một ngày vô định. Không có một bản dự thảo nào cho một tương lai bất định”.

 

Về phần Giáo Hội Công Giáo, trước đây báo chí Ý đã tiên đoán ĐTC sẽ sai một sứ giả sang Hoa Kỳ, khi báo chí được tin Ngài gửi sứ giả sang Iraq gặp Tổng Thống Saddam Hussein. Và vị hồng y sứ giả của Tòa Thánh này đã được báo chí tiên đoán là ĐHY Piô Laghi, vị hiện nay 80 tuổi đã là khâm sứ Tòa Thánh ở Việt Nam trước năm 1975, sau đó ngài đã phục vụ nhiều năm ở Hoa Kỳ, nhất là từ năm 1984, khi Hoa Kỳ chính thức bang giao với Tòa Thánh, ngài đã đóng vai khâm sứ như ở Việt Nam trước đây. Văn phòng báo chí của Tòa Thánh hôm Thứ Bảy 1/3/2003 đã xác nhận việc này: “Vị hồng y này… sẽ bày tỏ chủ trương và những hoạt động do Tòa Thánh thực hiện để góp phần vào việc giải giới và hòa bình ở Trung Đông”.

 

Nước Cờ Iraq: Thí con tốt nhốt con xe

Trong bản tường trình cho Hội Đồng Bảo An LHQ lần hai, 27/1/2003, ông trưởng ban thanh tra UNMOVIC Hans Blix cho biết những phi đạn tầm xa của Iraq Al Samound 2 vẫn ở trong giới hạn được phép của Liên Hiệp Quốc. Tuy nhiên, sau đó, theo những tái xét của một nhóm thanh tra quốc tế khác, qua một bức thư tuần vừa rồi, ông đã ra lệnh Iraq phải hủy hoại các phi đạn tầm xa này, vì quá giới hạn được phép. Và hạn cuối cùng để thực hiện điều này là Thứ Bảy 1/3/2003. Thoạt tiên Iraq lấy làm khó chịu và hầu như không muốn tuân hợp với cái thay đổi này của ông trưởng ban thanh tra.

 

 

Tuy nhiên, cuối cùng, qua bức thư hôm Thứ Năm 27/2/2003 gửi ban thanh tra, Iraq đã quyết tâm làm điều ấy, dù trong bức thư này Iraq nói rõ lệnh của ông Blix “bất công” và “lạm dụng” và yêu cầu Liên Hiệp Quốc cho biết những chi tiết để có thể hủy hoại chúng. Cuộc họp bàn về chi tiết phá hủy này sẽ được thực hiện vào Ngày Thứ Bảy 1/3, với vị phó ban thanh tra Demetrius Perricos. Ông Blix cho biết nhận định của mình liên quan đến quyết định của Iraq như sau: “Nó là một phần quan trọng trong việc thực sự giải giới”.

Thế nhưng, đối với phe chủ chiến, quyết định gồng mình hợp tác này của Iraq cần phải hủy bỏ từ 100 đến 120 phi đạn rất công phu và tốn kém này vẫn chưa thỏa lòng họ. Theo họ, Iraq phải hoàn toàn giải giới mới được. Bộ Trưởng Hoa Kỳ Colin Powell tuyên bố vấn đề phi đạn cho thấy Iraq “đang cố gắng lợi dụng tiến trình như một cớ viện để tránh né việc cộng tác”.

 

Phần Tổng Thống Bush, hôm Thứ Năm, 27/2/2003, đã nói với các phóng viên tại Tòa Bạch Ốc về quyết định của Iraq như sau: “Cuộc luận bàn về những đầu phi đạn này là một phần trong chiến dịch lửa đảo của hắn. Này nhé, hắn nói ‘tôi sẽ không hủy hoại các đầu phi đạn’, rồi hắn đổi ý vào cuối tuần này trong việc hủy hoại các đầu phi đạn mà nói: ‘tôi đã giải giới’. Các thứ đầu phi đạn này chỉ là miếng nhỏ trong cả tảng băng. Vấn đề duy nhất hiện nay là việc hoàn toàn và trọn vẹn giải giới là những gì hắn không chịu làm”. Tổng Thống Bush con này lên tiếng phân tích mục đích tấn công Iraq lần này với lần trước của Bush bố năm 1991, người đã bị chỉ trích nặng nề vì đã không dứt điểm Saddam Hussein từ lúc ấy: “Sứ vụ hiện nay là nhân danh hòa bình giải giới Saddam Hussein, và chúng tôi sẽ giải giới Saddam Hussein. Khi quí vị mang quân ra trận, quí vị phải có một sứ vụ rõ ràng. Nếu chúng ta bắt buộc phải ra quân vì hắn không chịu giải giới thì sứ vụ của chúng ta là hoàn toàn giải giới là việc nhắm đến vấn đề thay đổi chế độ. Đó không phải là sứ vụ năm 1991”.

Theo cuộc thăm dò mới của CNN/USA TODAY/Gallup thì thành phần ủng hộ Tổng Thống Bush đã thụt xuống 50%. Kết quả cuộc thăm dò này được phổ biến Thứ Năm 27/2/2003. Cuộc thăm dò được thực hiện bằng điện thoại với 1.004 người lớn Hoa Kỳ giữa ngày 24-26/2/2003. Con số sẽ tiếp tục bầu TT Bush thụt xuống từ 51 (12/2002) tới 47%. Việc tấn công Iraq nếu được LHQ đồng ý là 40%, nhưng nếu Iraq chịu giải giới vào Thứ Bảy này thì con số đồng ý thụt xuống từ 71 còn 33%.
 

Còn Tây Ban Nha và Hiệp Vương Quốc thuộc phe chủ chiến thì sao? Tại Ma Ní Tây Ban Nha hôm Thứ Sáu 28/2/2003, sau khi gặp Thủ Tướng Tây Ban Nha José María Aznar hai ngày Thứ Năm và Thứ Sáu, Thủ Tướng Tony Blair đã cho báo chí biết nhận định của mình về quyết định của Iraq sẵn sàng giải giới vào Thứ Bảy này như sau: “Đây không phải là lúc chơi đùa. Đầu tuần này, lúc nghe thấy Saddam Hussein nói hắn sẽ không phá hủy những phi đạn này là lúc tôi biết rằng vào cuối tuần hắn sẽ loan báo, ngay trước lúc Tiến Sĩ Blix tường trình, là hắn thực sự muốn hủy hoại những phi đạn ấy”. Thủ Tướng Tây Ban Nha, vị đang bị dân chúng chống đối rất nhiều vì ngả theo phe chủ chiến với Hiệp Chủng Quốc và Hiệp Vương Quốc, cũng hiệp ý với Thủ Tướng Tony Blair: “Đây là một trò chơi rất dã tâm của Saddam. Hắn đang đùa giỡn với ước vọng hòa bình của dân chúng”.
 

Ngược lại, với phe chủ hòa, quyết định của Iraq đã được nhiệt liệt hoan nghênh và nâng đỡ. Ngoại trưởng Pháp Dominique de Villepin hôm Thứ Sáu 28/2/2003 đã nói: “Điều này xác nhận là việc thanh tra mang lại những kết quả tốt đẹp. Việc chọn lựa của Pháp, cũng là chọn lựa của đa số cộng đồng thế giới, hôm nay đã được chứng thực”.

 

Phần Khối Ả Rập, các nước thuộc khối này đang lần lượt đến Ai Cập ở khu trù mật Biển Đỏ Sham el Sheikh để họp về vấn đề Iraq vào Thứ Bảy này. Ngoại trưởng Ai Cập Ahmed Maher đã nói về quyết định hủy hoại các phi đạn tầm xa của Iraq như sau: “Tôi nghĩ rằng đây là một bước tiến tích cực… Tôi hy vọng rằng đây là một khởi đầu mới trong việc ngăn tránh chiến tranh. Đó là vấn đề, đó là mối quan tâm chính của chúng tôi cho cuộc họp này, là ở chỗ nếu vấn đề ấy được thi hành nhanh chóng thì nó có thể góp phần vào những mục tiêu chúng tôi đang theo đuổi nơi cuộc họp này”. Ngoại Trưởng Libya, Abdul Salam Toreki, bày tỏ chủ trương là các nước Ả Rập cần phải tiếp tục đường lối họ vốn theo đuổi về vấn đề Iraq: “Tôi nghĩ những gì chúng tôi phải yêu cầu Iraq cộng tác với các thanh tra viên. Chúng tôi phải làm điều này và chúng tôi đã làm, chúng tôi phải khích lệ họ cộng tác”.

Tuy nhiên, vị đại diện của Iraq tham dự cuộc họp thượng đỉnh này là ngoại trưởng thương mại Ali Mohammed Saleh cho biết việc Iraq đồng ý tuân hợp lệnh truyền của Liên Hiệp Quốc là cố ý để cho thấy ý đồ của Bush trong việc thay thế Tổng Thống Saddam Hussein bằng một nhà lãnh đạo ông ta thích: “Điều này là một dấu hiệu cho thấy cái thất bại của Tổng Thống Hoa Kỳ Bush trong việc ông ta hành sử vấn đề này bằng đường lối ngoại giao, và điều này đã chứng tỏ là chiến tranh không phải vì vấn đề giải giới Iraq cho bằng ý muốn thay đổi một chế độ không chịu Hoa Kỳ chi phối”. Ủa, chỗ này sao giống như trường hợp của Tổng Thống Ngô Đình Diệm quá vậy!

Nhận định của Thời Điểm Maria: Thấy người khác tỏ thiện chí cải thiện và cầu tiến con người thiện tâm tự nhiên cảm thấy vui mừng và lên tiếng khích lệ nhau. Chỉ có những kẻ coi nhau là kẻ thù, có dã tâm ác ý mới chẳng những không chấp nhận những việc làm tốt của nhau, mà còn bóp méo những hành động ấy nữa, bằng những phán đoán xấu xa bậy bạ cho người ta. Cũng may những con người chủ quan độc đoán ấy không làm Chúa, bằng không, chẳng bao giờ có thứ tha, dù tội nhân có tỏ ra thống hối. Rất tiếc, chính những quan án thế gian này cũng chỉ là những tội nhân như ai và có khi còn hơn ai hết, chắc họ không cần thống hối, kẻo bị Thiên Chúa hiểu lầm, anh chị em của mình nghĩ bậy. Đây là bài học tâm lý rất chính xác cho thấy, một khi có tinh thần, có lòng thì mới giải quyết được vấn đề. Nếu tôi yêu anh chị em của tôi thì họ đỡ có những điều xấu đối với tôi và nếu có thì cũng dễ xí xóa. Bởi vậy, nếu tôi không biết xí xóa, biết nâng đỡ thiện chí của nhau, thì lòng tôi đang đầy những hận thù ghen ghét, đang coi nhau là kẻ thù, do đó, sẽ không thể nào giải quyết được vấn đề, nếu chính tôi không hạ kẻ thù nội tâm ở ngay chính bản thân tôi trước. Nếu phe chủ chiến tiếp tục bất chấp sự thật, họ sẽ càng ngày càng đi đến đường cùng dead end và không có lối thoát no way out. Qua quyết định của Iraq này, Iraq đã lật ngược ván cờ đang ở vào thế bí, bằng việc thí con tốt là những thứ vũ khí vật chất để nhốt con xe là thế giá và mưu đồ của phe chủ chiến.

Tổng Quan về con người Saddam Hussein
 

Không ngờ tên tuổi Saddam Hussein đã đi sâu vào tâm trí của tất cả mọi quốc gia trên thế giới và đi vào lịch sử thế giới đậm nét như vậy. Con người này được sinh ra vào ngày 28/4/1937 ở một ngôi làng hoang vắng al-Oja, gần tỉnh Kikrit thuộc miền bắc thủ đô Baghdad. Ông là con trai của một người bố nhà quê. Bố ông chết khi ông chưa được sinh ra. Ông được chú cũng là kế phụ của ông nuôi dưỡng. Ông lập gia đình với Sajida Khairallah Telfah và có hai gái và trai. Các người con gái và đứa con trai út kể như chẳng có tiếng tăm gì.
 

Ông đã từng là sĩ quan cao cấp, là chủ tịch Hội Đồng Mệnh Lệnh Cách Mạng, là thủ tường và hiện là tổng thống. Năm 1957, sau khi tham gia Đảng Xã Hội Baath được một năm, ông đã giết người anh em cột chèo là đảng viên cộng sản của mình, nên bị vào tù 6 tháng. Năm 1968, Đảng này nhờ Saddam Hussein tổ chức đã thực hiện một cuộc cách mạng. Sau đó ông hất vị lãnh đạo cuộc cách mạng này là Tướng Ahmah Hassan al-Bakr để lên làm tổng thống vào tháng 7/1979. Hằng trăm phần tử cao cấp của đảng này đã bị tù đầy hay xử quyết. Ông đã tự vệ bản thân bằng việc sử dụng những người thân thuộc họ hàng và bạn hữu của ông ở vùng Tikrit.

Trong cuộc phỏng vấn hôm Thứ Hai 24/2/2003 với Phát Ngôn Thông Tín Viên của Đài CBS là Dan Rather, tại một dinh tổng thống cổ nhất và lớn nhất, một cuộc phỏng vấn đã được truyền hình vào Thứ Năm 27/2/2003 tại Iraq, một biến cố mà hầu hết nhân dân Iraq lần đầu tiên mới được nhìn thấy dung nhan vị tổng thống của họ và thấy ông trực tiếp trả lời những vấn đề liên quan đến đất nước của họ, người ta biết thêm về con người khét tiếng này, qua cuộc phỏng vấn của Ông John Roberts, Trưởng Phòng Thư Tín Tòa Bạch Ốc CBS với ông Rather.

Saddam Hussein là một con người cao ráo, chừng 6 bộ 2. Ông bước đi hơi cứng cát, có thể vì đau lưng. Ông rất trầm tĩnh, ít là bề ngoài, không hấp tấp vội vàng, rõ ràng là qua cuộc phỏng vấn dài hơn 3 tiếng đồng hồ vừa rồi. Ông biết rõ tình hình nguy khẩn đến nơi. Nhưng ông vẫn tỏ thái độ công khai bất chấp. Ông đã sẵn sàng ứng chiến, và tin rằng quân đồng minh sẽ bị thảm bại. Ông vẫn cho rằng ông không thua trong trận chiến năm 1991.
 

Các Giám Mục Hoa Kỳ tái xác nhận chủ trương phản chiến của mình

Hôm Thứ Tư 26/2/2003, ĐGM chủ tịch Hội Đồng Giám Mục Hoa Kỳ là Wilton Gregory đã phổ biến một văn thư lập lại những chủ trương của các đức giám mục Hoa Kỳ về việc Hoa Kỳ có thể dẫn đầu cuộc tấn công chế độ Iraq, những chủ trương theo Giáo Lý Giáo Hội Công Giáo như ngài đã lấy tư cách chủ tịch HĐGMHK viết gửi cho Tổng Thống Bush ngày 13/9/2002. Nội dung của bản văn này như sau:

“Đây là lúc tái xác nhận và tái nêu lên những vấn đề luân thường đạo lý hệ trọng và những quan tâm đã được hội đồng chúng tôi bày tỏ trong bức thư gửi Tổng Thống Bush vào Tháng Chín năm ngoái, cùng với bản văn chính của toàn thể hội đồng giám mục này hồi Tháng 11 năm ngoái.

“Chúng tôi không thấy gì về thái độ cũng như ý hướng hay những nguy hiểm gây ra bởi chính quyền Iraq cả. Hợp với Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II chúng tôi nhấn mạnh đến vấn đề là Iraq đang tỏ ra ‘những quyết tâm cụ thể’ để đáp ứng những đòi hỏi hợp pháp của cộng đồng quốc tế cũng như để ngăn tránh chiến tranh’.

“Hội đồng giám mục chúng tôi tiếp tục đặt vấn đề về tính cách hợp luân lý của bất cứ việc đơn phương ra quân trước để lật đổ chính quyền Iraq.

“Việc sử dụng quân sự ra tay trước hay ngăn ngừa trong vấn đề lật đổ các chế độ nguy hiểm hay hận thù sẽ tạo nên những tiền diễn rắn rối về luân lý và pháp lý. Căn cứ vào những dữ kiện biết được, khó lòng biện minh cho việc dùng võ lực chống lại Iraq, vì thiếu chứng cớ rõ ràng và đầy đủ về một cuộc tấn công cấp thời liên quan đến vấn đề nghiêm trọng hay đến việc Iraq có dính dáng đến vụ khủng bố tấn công ngày 11/9. Cùng với Tòa Thánh và nhiều vị lãnh đạo tôn giáo khắp nơi trên thế giới, chúng tôi tin rằng biện pháp chiến tranh không đạt đủ những điều kiện ngặt nghèo về việc sử dụng võ lực quân sự theo giáo huấn của Công Giáo.

“Theo phán đoán của chúng tôi, biện pháp chiến tranh trong trường hợp này phải được sự ủng hộ rộng rãi của thế giới. Trong lúc sắp sửa xẩy ra những quyết định hệ trọng, chúng tôi hợp với Tòa Thánh một lần nữa thiết tha xin tất cả mọi vị lãnh đạo hãy lui bước khỏi bờ vực chiến tranh và tiếp tục hoạt động với Liên Hiệp Quốc trong việc giới hạn, ngăn chặn và giải giới Iraq.

“Nếu xẩy ra một xung đột về quân sự, chúng ta phải sẵn sàng đối diện với tất cả những tác dụng của cuộc chiến này cùng với những hậu quả của nó. Một dân tộc Iraq đã chịu khổ lâu dài có thể phải đương đầu với những gánh nặng khủng khiếp mới, và một miền đất vốn đầy những xung đột và tị nạn có thể sẽ càng thêm xung khắc và tị nạn, bị tổn thương đặc biệt nhất là các cộng đồng thiểu số chủng tộc và tôn giáo.

“Một Iraq hậu chiến đòi phải có một cuộc dấn thân dài hạn trong việc tái thiết, trong việc trợ giúp nhân đạo và tị nạn, cũng như trong việc thiết lập một chính quyền dân chủ bền vững, trong khi đó ngân quĩ liên bang Hiệp Chủng Quốc ở vào lúc đang bị lũng đoạn vì tiêu xài cho vấn đề quốc phòng và những chi phí chiến tranh.

“Là những vị mục tử và thày dạy, chúng tôi hiểu rằng không phải là dễ dàng có được những câu giải đáp. Thành phần thiện chí có thể sẽ khác nhau về các tiêu chuẩn truyền thống áp dụng vào trường hợp đặc biệt này.

“Tâm trí và lời cầu nguyện của chúng tôi đặc biệt hướng về những ai có thể phải chịu đựng gánh nặng của những chọn lựa khiếp đảm này, những con người nam nữ thuộc lực lượng võ bị của chúng ta cùng gia đình của họ, nhân dân Iraq, và các nhà lãnh đạo quốc gia của chúng ta và thế giới, thành phần phải đối đầu với những quyết định hệ trọng liên quan đến sống chết, đến chiến tranh và hòa bình.

“Ở vào những lúc như thế này, chúng ta hãy hướng về Chúa để xin ơn khôn ngoan và can đảm. Kitô hữu chúng ta được kêu gọi trở thành ‘những tay lính canh hòa bình’, như Đức Thánh Cha đã nhắc nhở chúng ta. Chúng tôi hợp với Ngài để tha thiết xin các người Công Giáo hãy hiến việc chay tịnh vào Ngày Thứ Tư Lễ Tro để cầu nguyện cho ‘việc hoán cải tâm hồn và cho những quyết định chính đáng có một viễn ảnh dài lâu trong việc giải quyết những tranh cãi bằng phương tiện xứng hợp và ôn hòa’”.


 

Không ai phủ nhận mà vẫn bất đồng: Cốt Lõi của vấn đề Iraq?

Theo bản thông báo của văn phòng báo chí của Tòa Thánh Vatican thì sáng Thứ Năm 27/2/2003, đúng như dự định, Thủ Tướng Tây Ban Nha José María Aznar đã đến gặp riêng Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II, sau đó vị thủ tướng này đã gặp Đức Hồng Y Quốc Vụ Khanh Angelo Sodano và ĐTGM Ngoại Trưởng Jean-Louis Tauran. Trong cuộc gặp gỡ nửa tiếng đồng hồ này, ĐTC và vị thủ tướng này: “đồng ý tình hình diễn tiến ở Iraq là nghiêm trọng và cần phải được giải quyết. ĐTC hy vọng là tất cả mọi phe liên hệ, không trừ bên nào, sẽ đi đến chỗ có những quyết định chính đáng và thực hiện những hành động ôn hòa vừa có công hiệu vừa hợp với công lý theo luật lệ quốc tế và những nguyên tắc luân thường đạo lý. Vị lãnh đạo chính quyền Tây Ban Nha này giải thích về đường lối tác hành của Tây Ban Nha cho đến lúc này trong việc đối đầu với cuộc khủng hoảng Iraq chẳng hạn, nhất là với vấn đề khủng bố nguy hiểm là những gì cần đến việc hoạt động chung về phía Tổ Chức Liên Hiệp Quốc. Về những vấn đề này, đã có những chủ trương theo chiều hướng hợp với của Tòa Thánh. Sau hết, cả hai đã xét đến một số khía cạnh về thực tại của Âu Châu, chú trọng đặc biệt đến Bản Thỏa Ước Hiếp Pháp của Khối Hiệp Nhất Âu Châu”.
 

Trong khi đó, các viên chức tình báo Hoa Kỳ cho hay, theo họ thì lực lượng quân sự của Iraq đang chuyển vị trí đóng quân, một là ở Tikirt, quê cha đất tổ của Saddam Hussein hai là ở Baghdad để bảo vệ thủ đô Iraq. Đơn vị quân đội này là một trong hai đơn vị Bảo An Cộng Hòa ở miền Bắc Iraq. Tình báo Hoa Kỳ đã theo dõi việc chuyển quân này mấy ngày nay. Đầu tuần này có cả trăm chiến xe cam-nhông đã rời chỗ để đi lấy quân liệu cho đơn vị này. Nếu việc chuyển quân này kéo về Baghdad thì có lẽ Saddam Hussein muốn quân Hoa Kỳ tiến vào thành phố là nơi dân cư trú ngụ. Vấn đề đặt ra ở đây là liệu Hoa Kỳ có dám tấn công vào thành phần dân chúng ở thủ đô này hay chăng?
 

Tại Thổ Nhĩ Kỳ, vấn đề bỏ phiếu chấp nhận cho 62 ngàn quân của Hoa Kỳ đóng đô để tấn công Iraq vẫn chưa giải quyết xong, và đã bị dời lại cho tới Thứ Bảy này. Lý do là vì họ muốn chờ xem kết quả cuộc họp của Hội Đồng Bảo An vào ngày Thứ Bảy 1/3. Ngoài ra, còn một lý do nữa là hiện nay con số dân Thổ chống chiến tranh lên đến 90%.

Phần Hội Đồng Bảo An dự tính sẽ có một cuộc họp kín vào Thứ Năm 27/2/2003 để bàn về vấn đề Iraq. Trong khi phe chủ chiến là Hiệp Chủng Quốc, Hiệp Vương Quốc và Tây Ban Nha đưa ra bản quyết định mới dứt khoát vấn đề có thể sử dụng võ lực để giải quyết vấn đề Iraq, thì phe chủ hòa là Pháp, Đức và Nga lại kêu gọi việc “giải giới hoàn toàn và hiệu nghiệm” bằng đường lối ôn hòa. Ba quốc gia thành viên có quyền phủ quyết veto là Pháp, Nga và Tầu đều chống lại chiến tranh và kêu gọi Hội Đồng đừng cắt ngang việc thanh tra vũ khí.
 

Tại Bắc Kinh, hai ngoại trưởng của Tầu Tang Jiazuan và Nga Ivan Ivanov đã công bố một bản tuyên ngôn chung kêu gọi “một giải pháp chính trị” cho cuộc khủng hoảng Iraq, theo chiều hướng chống lại chiến tranh đánh Iraq. Theo họ, chiến tranh “có thể và phải được ngăn tránh”, và các thanh tra viên cần thêm thời gian làm việc. Họ muốn tiếp tục thi hành Quyết Định 1441 chưa không thích có bản quyết định mới của phe chủ chiến. Vì theo hai vị ngoại trưởng này, bản quyết định đang được thi hành đây “có đủ căn bản cần thiết để giải quyết vấn đề”. Bởi đó Hội Đồng Bảo An phải tiếp tục thi hành bản quyết định ấy. Tuy nhiên, theo nguồn tin từ Tây Phương cho CNN biết thì Nga và Tầu có thể sẽ không veto quyết định mới do phe chủ chiến phác họa. Tuy nhiên, Pháp vẫn không đổi ý.
 

Tại Paris, Thủ Tướng Pháp là Jean Pierre Raffarin trong cuộc tranh luận ở Quốc Hội đã cảnh giác là việc tuyên chiến trước khi có thêm thời gian ngoại giao sẽ được “coi là liều lĩnh và bất hợp pháp”. Vị thủ tướng này đã nói với quốc hội rằng: “Việc can thiệp bằng võ lực hiện nay, khi mà tất cả mọi cơ hội giải quyết ôn hòa còn đang được thực hiện, sẽ đưa đến chỗ chia rẽ cộng đồng thế giới… Chiến tranh sẽ gây nên một làn sóng khó hiểu và ngờ vực. Chiến tranh sẽ làm suy yếu liên minh thế giới trong việc chống lại nạn khủng bố”. Trong khi vị thủ tướng Pháp được quốc hội của ông hoan hô thì cũng trong thời gian này, tại quốc hội Hiệp Vương Quốc, thủ tướng Tony Blair lại bị quốc hội của ông phản đối và chống lại không ít, nhất là từ đảng của ông. Trong số 199 tỏ ra chống đối ông có 124 thuộc đảng của ông, thành phần sẽ thực hiện một bản tu chính về vấn đề phản chiến. Những lời công bố của vị thủ tướng này nói lên sau khi Pháp, Đức và Nga nộp bản dự thảo của họ cho Liên Hiệp Quốc về bước tiến từ từ giải giới Iraq.

 

Nhận định của Thời Ðiểm Maria:
 

Đối với vấn đề Iraq không ai phủ nhận mà vẫn cứ bất đồng? Vấn đề rất đơn giản mà tại sao cả thế giới giải quyết cả hơn nửa năm nay, từ tháng 10 năm 2002 tới nay, mà vẫn chưa xong, mà vẫn không nổi? Không ai phủ nhận là cần phải giải giới Iraq. Thế nhưng vẫn cứ bất đồng về đường lối giải giới? Phe chủ chiến nhất định tìm hết cách và moi hết mọi lý do để giải giới bằng võ lực bằng được, trong khi phe chủ hòa nhất định phải điều tra rõ ràng rồi mới tính chuyện. Theo lý thì phe chủ hòa đúng, vì muốn giải giới phải biết Iraq có khí giới đại công phá không đã. Đó là lý do cần phải có các thanh tra viên. Vậy thì tại sao các thanh tra viên đang làm việc và chưa tìm ra những thứ cần giải giới thì cứ muốn dùng võ lực nhào vô giải giới là làm sao? Chẳng lẽ các thanh tra viên quốc tế không thể làm việc của mình như được thế giới tin tưởng ủy thác hay sao? Nếu các thanh tra viên đang làm việc của mình và chưa khám phá ra Iraq có gì đáng phải hay cần phải giải giới mà phe chủ chiến đã nhào vô tấn công bằng quân sự rồi thì không phải là họ đã trắng trợn khủng bố trước thanh thiên bạch nhật, không phải chỉ khủng bố riêng nước Iraq mà là khủng bố chung cả quyền bính quốc tế mà Liên Hiệp Quốc là tiêu biểu nữa hay sao? Bởi thế không lạ gì và đáng buồn cười là các cuộc biểu tình khắp thế giới từ 6 tháng nay không ai xuống đường phản đối Iraq và cá nhân Tổng Thống Saddam Hussein, một nhà độc tài dã man vô nhân đạo đáng phải trừ diệt trước mắt Hoa Kỳ, mà lại xuống đường biểu tình phản đối Hoa kỳ và cá nhân Tổng Thống Bush! Chủ trương của các nhà lãnh đạo tôn giáo cũng đều thiên về chủ hòa, giống như chủ trương của Pháp-Đức-Nga và 2/3 quốc gia thành viên của Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc bây giờ. Chẳng lẽ cả thế giới bị mù, chỉ trừ phe chủ chiến? Vậy thì vấn đề ở đây không phải là Iraq mà là Hoa Kỳ. Thử hỏi nếu Hoa Kỳ bỏ đi chủ trương chủ chiến của mình thì liệu Hiệp Vương Quốc và Tây Ban Nha có còn tiếp tục chủ chiến hay chăng? Như thế, cốt lõi của vấn đề là Hoa Kỳ, đúng hơn, là chính phủ Bush, là đầu giây mối rợ gây rắc rối thế giới và khuấy động cả toàn cầu hiện nay. Chỉ cần cá nhân Tổng Thống Bush nghĩ lại, bảo đảm mọi sự sẽ lắng đọng và sẽ được giải quyết tốt đẹp. Vấn đề then chốt là ở chỗ đó!

 

 

Tay Đạo Diễn Vỡ Bi Hùng Kịch Bush-Saddam: Võ Lực Hoa Kỳ Giải Giới Iraq.

Trong một cuộc phỏng vấn được tờ tuần báo Đức Die Zeit phổ biến vào ngày Thứ Năm 27,2/2003, ông trưởng ban thanh tra Liên Hiệp Quốc Hans Blix đã cho biết là “Iraq đã có thể làm hơn nữa” trong việc hợp tác với các thanh tra viên, “và chúng tôi sẽ ghi nhận điều ấy”.

Lời nhận định này của ông Blix xẩy ra trong tuần lễ trước ngày hạn định, Thứ Bảy 1/3/2003, ông đã đưa ra cho Iraq về việc Iraq phải phá hủy hai phi đạn tầm xa Al Samound. Trong khi đó, phe chủ chiến Hiệp Chủng Quốc, Hiệp Vương Quốc và Tây Ban Nha đã phác họa bản quyết định nhất định giải giới Iraq vì Iraq đã vi phạm Quyết Định 1441 vì tỏ ra không chịu cộng tác với các thanh tra viên. Tổng Thống Bush đã tuyên bố hôm Thứ Tư 26/2/2003 rằng Saddam Hussein “sẽ phải giải giới không cách này thì cách khác… Cái nguy của vấn đề không làm gì – cái nguy của việc bảo đảm là Saddam Hussein sẽ thay đổi, cái nguy của việc suy nghĩ và hy vọng về những gì tốt đẹp nhất cho nhân dân Hoa Kỳ – còn nghiêm trọng hơn cả cái nguy dấn quân nếu chúng ta cần phải làm”.
 

Ông Blix còn nói với tờ tuần san này rằng ông hoàn toàn không biết là Iraq có muốn cộng tác với thanh tra viên hay chăng: “Đằng khác, xứ sở này đã trải qua 8 năm thanh tra, 4 năm không thanh tra và giờ đây lại 12 tuần thanh tra nữa. Phải chăng đây là lúc chấm dứt? Tất cả vấn đề là một tiến trình, mới chỉ di dịch được từng li vậy thôi. Cho dù Iraq có cộng tác lập tức, chủ động và vô điều kiện với chúng tôi chăng nữa thì chúng tôi cũng cần cả mấy tháng nữa mới xong”. Cũng tronmg cuộc phỏng vấn của tờ tuần san này hôm Thứ Tư 26/2/2003, ông còn nhận định là Iraq phải “hết sức cố gắng” trong việc làm sáng tỏ những vấn đề liên quan đến việc giải giới của họ: “Tôi không nghĩ rằng chúng tôi có thể nói chúng tôi có một bản liệt kê rất dài về những vấn đề giải giới… Chúng tôi đón nhận mọi nỗ lực, và tôi phải công nhận là mới đây họ cũng đã tỏ ra nỗ lực hơn”.

Sau cuộc gặp gỡ với Thủ Tướng Tây Ban Nha José María Aznar hôm Thứ Tư 26/2/2003, Tổng Thống Pháp Chirac đã cho biết ông hoàn toàn đồng ý với phe chủ chiến Hiệp Chủng Quốc, Hiệp Vương Quốc và Tây Ban Nha là Iraq cần phải giải giới những thứ vũ khí đại công phá. Thế nhưng, ông cho biết: “Chúng tôi khác nhau là ở chỗ làm cách nào để có thể đạt được mục tiêu này. Như quí vị biết Pháp cho rằng vấn đề giải giới có thể đạt được bằng phương tiện ôn hòa, tức là bằng việc thanh tra hơn nữa”.
 

Phần Tổng Thống Saddam Hussein, cũng trong cuộc phỏng vấn với Đài Truyền Hình CBS của Hoa Kỳ, ngoài vấn đề sẵn sàng nói chuyện với Tổng Thống Bush để công khai giải quyết vấn đề trước mặt thế giới qua truyền thanh và truyền hình, ông còn minh định 3 điều khác nữa, đó là ông sẽ không đi đâu ngoài Iraq và sẵn sàng chết tại Iraq, ông cũng sẽ không phá hủy các mỏ dầu của Iraq giành cho nhân dân và quê hương thân yêu của ông, và Iraq không hề có liên hệ gì với tổ chức khủng bố quốc tế Al Qaeda: “Chúng tôi sẽ chết ở đây. Chúng tôi sẽ chết tại xứ sở này và chúng tôi sẽ giữ được vinh dự của mình… Iraq không thiêu rụi cái phong phú của mình và cũng không phá hủy các đập nước”. Sở dĩ điều này được đặt ra là vì trong trận Bão Chiến Sa Mạc Dessert Storm hay cuộc Chiến Vùng Vịnh Gulf War năm 1991, Iraq đã đốt cả trăm vùng dầu hỏa của Kuwait khi quân đội của họ rời bỏ xứ sở này sau cuộc xâm chiếm bị Hoa Kỳ can thiệp. Về vấn đề dính dáng với tổ chức khủng bố quốc tế, ông nói: “Tôi nghĩ rằng chính Ông Bin Laden mới đây, qua một trong một bài nói chuyện của ông, đã dưa ra câu trả lời này là chúng tôi không hề có dính dáng đến ông ấy”.
 

Trong khi đó, tại Hiệp Vương Quốc, Thủ Tướng Tony Blair đang gặp chống đối không ít (1/4) ngay trong đang Lao Động MP của ông trong cuộc bỏ phiếu cho vấn đề Iraq, không phải là vấn đề đánh Iraq mà là vấn đề Bản Quyết Định mới do Hoa Kỳ chủ xướng phác họa. Con số Ử chống đối trong đảng của mình này, cộng với 750 ngàn người xuống đường biểu tình trong tháng Hai này, và các cuộc thăm dò mới đây cho thấy thế giá của vị thủ tướng này đã chìm hẳn xuống. Tình hình này đã làm cho vị ngoại trưởng Jack Straw lo ngại: “Vấn đề đình trệ này sẽ cho Saddam dấu hiệu rõ ràng nhất là sách lược của hắn đang thành công. Nó sẽ cho hắn hay là cộng đồng thế giới không có ý giải giới hắn”.
 

Trong cuộc tranh luận này, ông Chris Smith, nguyên bộ trưởng trong nội các của thủ tướng Tony, bày tỏ như sau: “Có những lúc rất thuận lợi cho chiến tranh. Thế nhưng, vào lúc này đây, thời điểm hình như được quyết định bởi tổng thống Hoa Kỳ chứ không phải bởi lý lẽ của các biến cố xẩy ra. Chúng ta đang nói đến cả hằng ngàn những mạng sống vô tội bị sát hại, về những tử vong hầu như không thể tránh được nơi các lực lượng của chúng ta… cũng như về thái độ lạnh lùng của thành phần quần chúng Hồi Giáo ôn hòa trên khắp thế giới”. Ông George Galloway, một đảng viên Lao Động MP đặt vấn đề về chiến tranh như sau: “Tôi không tin rằng cuộc chiến này sẽ đánh nhanh và đánh gọn. Các hậu quả của nó… ảnh hưởng rung chuyển của nó sẽ gây ra là tình trạng lũng đoạn cuộc sống ở xứ sở này cũng như trên khắp thế giới qua nhiều năm tháng”. Vị phát ngôn viên phụ trách ngoại vụ của Đảng Bảo Thủ là ông Michael Ancram cho biết: “Đôi khi những cuộc xung khắc cần đạt tới hòa bình một cách ngắn hạn bằng mối đe dọa tấn công, và đôi khi cái đe dọa xung đột lại tạo nên hòa bình”.
 

Vấn đề Iraq vẫn là vấn đề chẳng những gây căng thẳng và giằng co trên hiện trường chính trị thế giới mà còn làm nhức nhối lương tâm của các vị lãnh đạo tôn giáo. Vấn đề đánh nhau không phải chỉ liên quan và thuộc về lãnh vực chính trị trần thế, mà trước hết và trên hết liên quan và thuộc về lãnh vực tinh thần và luân lý. Bởi thế, như Tòa Thánh Rôma và các Hội Đồng Giám Mục các nước trên thế giới đã lần lượt lên tiếng phản đối cái thứ chiến tranh ra tay đánh trước để ngăn ngừa, bất chấp tất cả mọi hậu quả xẩy ra sau đó, các vị lãnh đạo Kitô Giáo ở Trung Đông, gồm có Đức Thượng Phụ Michel Sabbah thuộc lễ nghi Latinh, ĐHY Vinko Puljic, TGM ở Sarajevo, và Đức Thượng Phụ Raphael Bidawid ở Babylon thuộc lễ nghi Chaldeans ở Iraq đã lên tiếng trong một bản văn đề ngày Chúa Nhật 23/2/2003 như sau:

 

“Vào giờ phút cả thế giới quan tâm này, tất cả chúng ta đều cảm thấy cần phải hướng về Chúa để nài xin đại ân hòa bình. Hòa bình là con đường duy nhất cần phải đi; nó là một hướng đi bắt buộc. Chúng tôi, những người đã từng sống và vẫn đang sống thảm cảnh chiến tranh, muốn nói cùng toàn thể thế giới, nhất là với thành phần quyền lực trên trái đất này, đó là xin đừng bước vào con đường chiến tranh, vì nó là con đường cùng không lối thoát. Chúa Kitô là hòa bình của chúng ta. Phúc Âm hòa bình phải soi sáng tâm hồn chúng ta và phải hướng dẫn việc chọn lựa của chúng ta để vấn đề bạo lực và chiến tranh hoàn toàn bị loại bỏ. Nếu chiến tranh là hủy hoại và chết chóc, thì hẩu quả thê thảm không kém do chiến tranh gây nên, đó là chia rẽ, hận thù ghen ghét và nhiều thành phần tị nạn… Hãy hy vọng vào Thiên Chúa là Đấng bao giờ cũng lắng nghe lời nguyện cầu của những kẻ bé mọn, người nghèo hèn và kẻ bất lực. Xin đừng bỏ chúng tôi một mình, vì hôm nay đây thế giới cần phải kiến tạo niềm hy vọng này”.


Nhận định của Thời Điểm Maria: Các chính khách trên thế giới không hẹn mà hò rủ nhau đến gặp Đức Thánh Cha về vấn đề Iraq, như hôm Thứ Sáu 14/2 có Phó Thủ Tướng Iraq Tariq Aziz, hôm Thứ Ba 18/2 có Tổng Thư Ký Liên Hiệp Quốc Kofi, hôm Thứ Bảy 22/2 có Thủ Tướng Hiệp Vương Quốc United Kingdoms Tony Blair đồng minh đệ nhất của Hoa Kỳ, và hôm Thứ Năm 27/2 có Thủ Tướng Tây Ban Nha José María Aznar cũng đang sát cánh với Hoa Kỳ. Phải chăng sự kiện chính trị thế giới tìm đến tham vấn thẩm quyền tôn giáo, mà Giáo Hội Công Giáo là tiêu biẻu, để giải quyết vấn đề hết sức nhức nhối lương tâm nhân loại hiện nay, không cho thấy chính trị không thể tách rời luân lý được hay sao? Đó là lý do, theo Ý Chúa Quan Phòng, Giáo Hội Công Giáo, với tư cách là một Quốc Đô Vatican, một quốc gia nhỏ nhất trên thế giới, như hạt cải nhỏ nhất trong các hạt giống, đã giữ vai trò quan sát viên thường trực ở Liên Hiệp Quốc, chẳng khác gì vai trò của lương tâm nơi con người vậy, để nhờ vị thế này của mình, Tòa Thánh có thể lên tiếng nhắc nhở thẩm quyền thế giới phải làm sao luôn biết phục vụ cộng đồng nhân loại trong công lý và hòa bình.

 

Cuộc chiến tranh giữa con người với nhau có thể sắp sửa xẩy ra đây không phải là cuộc chiến giữa Tổng Thống Goerge Bush và Tổng Thống Saddam Hussein, giữa một siêu cường Hoa Kỳ và một tiểu quốc Iraq, giống như giữa một Đại Quốc Trung Hoa với một Tiểu Quốc Giao Chỉ Nam Việt ngày xưa, cho bằng là cuộc chiến giữa con người với ngụy thần, với ma qủi, với “tên sát nhân ngay từ ban đầu”, như Chúa Giêsu vạch mặt chỉ tên hắn trong Phúc Âm Thánh Gioan đoạn 8 câu 44. Đó là lý do tất cả những gì hận thù ghen ghét đều sặc mùi tử khí xông ra từ ma quỉ, và tất cả những gì gây tàn hại cho con người và làm cho con người chia rẽ với nhau, đều phát xuất từ ma quỉ. Còn gì gây tàn hại cho con người và chứng tỏ con người chia rẽ nhau bằng chiến tranh. Chiến tranh là màn bi hùng kịch ma quỉ thích xem nhất, vì hắn chính là tay đạo diễn tài tình nhất, vừa biên soạn, vừa chọn vai, rồi giật giây điều hành con người để họ làm theo đúng như những gì hắn muốn, những gì gian dối theo bản tính của hắn và phá hoại theo xu hướng của hắn. Thế giới văn minh vật chất luôn nói đến nhân quyền ngày nay đang chứng kiến một màn bị hùng kịch Bush-Saddam hết sức sống động và đến hồi gay cấn nhất, không biết sắp sửa hạ màn hay chưa? Chỉ biết rằng cỏ lùng do kẻ thù ma qủi gieo vào thửa ruộng thế gian, cho dù hiện tại tạm thời có mọc lên át cả lúa miến chăng nữa, cuối cùng đám cỏ lùng này cũng sẽ bị thiêu rụi trong lửa đời đời. Vậy, chúng ta hãy tin tưởng cầu nguyện với Đấng làm chủ vũ trụ và lịch sử loài người, Đấng vô cùng khôn ngoan và toàn năng sẽ khéo léo sử dụng những tay sai của Satan để làm công cụ trong việc thực hiện cho “Nước Cha trị đến. Ý Cha thể hiện dưới đất cũng như trên trời”. Amen.
 

   

 

Mở Đường Máu: Bản Quyết Định Mới Dứt Điểm Iraq!


Theo nguồn tin từ các nhà ngoại giao thì bản quyết định mới do Hiệp Chủng Quốc và Hiệp Vương Quốc soạn thảo có thể sẽ được trình cho Hội Đồng Bảo An vào chiều Thứ Hai 24/2/2003 hay cũng có thể sẽ được phổ biến riêng trong phái đoàn ngoại giao. Để, như ngoại trưởng Hiệp Vương Quốc Jack Straw cho biết ở một cuộc họp riêng tại Brussels, các quốc gia thành viên của hội đồng này có giờ cứu xét cho tới giữa tháng Ba, sau tuần hội đồng này nghe ông Blix tường trình lần 3 vào ngày 7/3 về việc thanh tra vũ khí ở Iraq. Trong khi đó, Hoa Kỳ lại muốn Hội Đồng Bảo An bỏ phiếu vào tuần tới.

 

Bản quyết định mới này sẽ nêu lên vấn đề Iraq vi phạm quyết định 1441, ở chỗ không chịu trưng ra trọn vẹn những chương trình sản xuất các thứ vũ khí đại công phá, nên cần phải đi đến biện pháp quân sự. Trong khi đó, về phía Iraq vẫn cương quyết khẳng định họ không có những thứ vũ khí này và hoàn toàn tuân hợp với các quyết định. Bộ trưởng nội vụ Powell tuyên bố ở Nhật là: “Chúng tôi không thể ngồi không chẳng làm gì để cho Iraq tiếp tục chống cự lại ý muốn của cộng đồng quốc tế. Vấn đề không phải là thêm các thanh tra viên. Vấn đề không phải là cho các thanh tra viên thêm thời gian. Vấn đề ở đây là giải giới”.

Trong khi đó, qua cuộc gặp gỡ với vị sứ giả Labanon được Iraq truyền hình, Tổng Thống Saddam Hussein nói: “Không dễ gì đối đầu với Iraq đâu một khi họ lên cơn. Giờ đây họ đang lên cơn giận vì kẻ thù của họ thậm chí không tỏ ra một chút nào tư cách làm người. Những người Hoa Kỳ có thể làm hại và hủy hoại các dinh thự cũng như các kiến tạo, nhưng họ sẽ không thể nào có thể hạ nhục Iraq được”. Ngoại trưởng Nga hôm Thứ Hai 24/2 cho biết cuối tuần vừa rồi cựu thủ tướng Nga là Yevgeny Pmimakov đã thăm Iraq theo lời yêu cầu của Tổng Thống Putin, và vị nguyên thủ tướng này đã gặp Tổng Thống Saddam Hussein hôm Chúa Nhật 23/2. Để đáp lại lời kêu gọi của Nga qua vị nguyên thủ tướng xin Iraq hết sức tuân hợp với Quyết Định 1441 cũng như hoàn toàn cộng tác với các thanh tra viên, Tổng Thống Saddam cho biết sẽ không có vấn đề trở ngại cho hoạt động của các thanh tra viên thuộc cả UNMIVOC hay IAEA.

Đối với bản quyết định mới theo chiều hướng hăng máu chủ chiến này của US (United States: Hiệp Chủng Quốc) và UK (United Kingdoms: Hiệp Vương Quốc), phe phản chiến Pháp-Đức-Nga càng tỏ ra cương quyết chống đối hơn nữa, vì vấn đề là ở chỗ việc thanh tra đang diễn tiến tốt đẹp. Hôm Thứ Hai 24/2/2003, Thủ Tướng Đức nói rằng cả Đức lẫn Pháp không thấy cần đến một quyết định mới vào lúc này đây. Vị lãnh sự Nga ở Liên Hiệp Quốc là Sergei Lavrov, qua cuộc phỏng vấn với đài truyền hình Nga, đã cho biết công việc chính “là đừng để xẩy ra một cuộc chiến tranh mà chúng ta tin rằng bất chính”, vì công việc thanh tra đang diễn tiến và Iraq càng tỏ ra cộng tác với các thanh tra viên. Theo vị lãnh sự này thì Hội Đồng Bảo An không thể chấp thuận bản quyết định mới cho phép trực tiếp hay gián tiếp thanh trừng Iraq bằng võ lực này.

Về phần Pháp, phát ngôn viên của Tổng Thống Chirac cho biết: “Hôm nay đây không có lý do nào lại làm gián đoạn biện pháp thanh tra để chuyển hướng rẽ sang một đường lối suy nghĩ dẫn tới chiến tranh. Bản quyết định mới chẳng hữu ích cũng chẳng cần thiết”. Ngoại trưởng Pháp là Dominique de Villepin nói trong cuộc phỏng vấn với tờ nhật báo Le Figaro phát hành hôm Thứ Hai 24/2 rằng Pháp sẽ giúp cho việc làm của các thanh tra công hiệu bằng việc phác họa một chương trình cho Iraq để Iraq có thể đáp ứng các đòi hỏi cần thiết, bản chương trình phác họa này sẽ được trình bày ở Hội Đồng Bảo An. Vị ngoại trưởng này cho biết các thanh tra viên nói rằng họ đang tiến hành ngon lành, “Đó là lý do tại sao, căn cứ vào đó, chúng tôi chống lại bản quyết định mới, như Tổng Thống của chúng tôi đã nói”. Ông còn cho biết đối với pháp, vấn đề phủ quyết veto bản quyết định mới này “không thành vấn đề”, cũng như nhiều nước khác có quyền veto như Pháp là Nga và Tầu.

 

Theo Đài Truyền Hình CBS cho biết hôm Thứ Hai 24/2/2003 thì, trong cuộc phỏng vấn với đài này 3 tiếng đồng hồ, do phát ngôn viên thông tín Dan Rather thực hiện, Tổng Thống Saddam Hussein đã cho biết ông sẵn sàng nói chuyện với Tổng Thống Bush qua cuộc truyền hình sống và qua cuộc phát thanh bằng đường vệ tinh. Ông nói: “Là những nhà lãnh đạo, tại sao chúng ta không lợi dụng cơ hội này chứ? Tôi sẵn sàng… thực hiện một cuộc trực tiếp đối thoại, một cuộc tranh luận, với tổng thống của quí vị. Tôi sẽ nói ra những gì tôi muốn, và ông ta cũng sẽ nói ra những gì ông ta muốn”. Theo Tổng Thống Saddam Hussein thì nếu Tổng Thống Bush “quyết chiến” thì đây là cơ hội để ông ta “thuyết phục thế giới”. Ý tưởng này của Tổng Thống Saddam Hussein làm mọi người bỡ ngỡ tưởng không thể nào xẩy ra, bởi thế, ông được hỏi là ông có nói giỡn không vậy, Tổng Thống Saddam Hussein trả lời: “Đây là điều đề nghị thiết tha nhất, phát xuất từ lòng tôn trọng của tôi với nhân dân Hiệp Chủng Quốc, với nhân dân Iraq cũng như với dân chúng trên thế giới. Tôi yêu cầu điều này bởi vì chiến tranh không phải là một điều giỡi chơi”. Trong khi đó, Tòa Bạch Ốc cho biết họ không coi lời đề nghị của Saddam Hussein là thật. Vị giám đốc truyền thông của Tòa Bạch Ốc là Dan Bartlett đã nói với CNN rằng: “Sẽ không có vấn đề tranh luận về những gì đòi hắn phải làm”.

Nhận định của Thời Điểm Maria:

Vấn đề thứ nhất ở đây là tại sao US và UN cứ nhất định tìm cách tấn công Iraq mà không dùng cách khác ôn hòa hơn để giải quyết vần đề. Phải chăng Tổng Thống Saddam Hussein khó đối phó hơn Tổng Thống Ngô Đình Diệm, bởi vì Iraq không có nội công làm tay sai cho US như ở Việt Nam? Tại sao các nước phản chiến như Nga, Đức và Pháp có thể nói chuyện với Iraq mà US và UK lại không dám nói chuyện với Iraq?

Vấn đề thứ hai ở đây là tại sao việc thanh tra viên chưa xong, đang tiến hành ngon lành, thì UN và UK lại muốn đánh Iraq? Phải chăng vì US và UK sợ rằng càng để lâu, thì trước hết, việc thanh tra càng cho thấy những gì US và UK tố cáo Iraq từ đầu là Iraq có những thứ vũ khí đại công phá nguy hiểm là gian dối chăng; mà nếu thế thì hai siêu cường này sẽ vỡ mặt với thế giới? Và phải chăng US và UK cũng không thể đợi lâu được, sau nữa, là cả hai vì đã đem quân sang trấn đóng ở Trung Đông hết sức tốn kém, đánh thì chưa được, mà rút về thì cũng bẽ mặt với thế giới?

Tố cáo Iraq có vũ khí đại công phá thì hai bản tường trình của ban thanh tra cho là không thấy. Tố cáo Iraq không chịu cộng tác với thanh tra viên thì Iraq càng ngày càng tích cực cộng tác hơn. Tố cáo Iraq là có dính dáng đến tổ chức khủng bố quốc tế nhưng bằng cớ trưng dẫn không được thế giới hưởng ứng. Sợ rằng Iraq sẽ tấn công Hoa Kỳ và các nước Khối Ả Rập thì thế giới chưa hề nghe thấy Tổng Thống Saddam Hussein tuyên bố điều này; vả lại, trong khi Iraq đang bị thanh tra vũ khí như vậy thì làm sao trở thành một “mối nguy cấp thời” (imminent threat), một lý do có thể ra tay chặn đầu họ.

 

Nếu bảo rằng vấn đề chính là giải giới thì phải biết rằng Iraq có những thứ khí giới đáng bị giải giới hay không đã rồi mới giải giới. Vậy thì tại sao các thanh tra viên đang kiểm soát xem Iraq có những thứ vũ khí cấm hay chăng lại đã dàn quân sẵn và cứ làm sao để hối thúc đánh đấm cho bằng được? Phải chăng những gì được Nga tuần trước cho biết là hoạt động thanh tra đang bị áp lực phải nhường chỗ cho hoạt động quân sự là đúng, như đã xẩy ra vào Tháng 12/1998 trước đây, khi mà, Iraq lên tiếng tố giác là có tình báo trong nhóm thanh tra viên, một tình trạng đã được ông Blix trước lần thanh tra hiện nay đã công nhận là có, thì US và UK, theo người ta cảm nhận, để bịt miệng Iraq, đã đem bom đến dội Iraq, làm cho các thanh tra viên phải ra khỏi Iraq? Phải chăng những gì đang xẩy ra nơi phe chủ chiến US và UK là một màn tái diễn những gì họ đã làm cuối năm 1998, nhưng bằng một cách khác…

Phải chăng phe chủ chiến US và UK đang ở trong tình trạng tiến thoái lưỡng na: đánh thì không được, vì chưa được Hội Đồng Bảo An đồng ý, mà làm liều lại càng chết, vì qua mặt thế giới; rút lui cũng không xong, vì bẽ mặt với thế giới, mà chần chờ thì càng tốn kém với nền kinh tế đang suy bại, nhất là càng gần đến thời điểm tranh cử tổng thống Hoa Kỳ, thời điểm Đảng Dân Chủ đang lợi dụng những thất sách về chính trị, ngoại giao và kinh tế của chính phủ do Đảng Cộng Hòa điều hành hiện nay để chiếm ghế tổng thống vào khóa tới. Bởi thế, US và UK cố gắng mở đường máu vượt thoát con đường lỡ bước lạc vào… Bằng con đường cố đấm ăn xôi chăng?

Chúng ta hãy chờ xem. Nhưng đừng quên cầu nguyện. Vì không phải US và UK làm chủ tình hình thế giới, muốn làm gì thì làm, mà là Đấng Tạo Dựng nên con người cùng với thiên nhiên tạo vật của Ngài, Đấng Quan Phòng mọi sự. Ngài có cách giải quyết của Ngài. Ngài làm được những gì con người không thể. Thậm chí Ngài lợi dụng cả những sai trái và xấu xa của con người để thực hiện ý định thần linh vô cùng mầu nhiệm của Ngài.

Biết đâu trong lúc thế lực chính trị không giải quyết được vấn đề thì Giáo Hội Công Giáo lại làm được, như đã xẩy ra trong trường hợp Cộng Sản Đông Âu sụp đổ vào cuối năm 1989! Biết đâu việc Tổng Thống Saddam Hussein muốn trực tiếp nói chuyện với Tổng Thống Bush là chiều hướng đề nghị trong thư của ĐTC gửi Tổng Thống Saddam Hussein qua vị hồng y sứ giả hòa bình hôm Thứ Bảy 15/2, và biết đâu lời của ĐHY này cho biết sau khi gặp gỡ vị Tổng Thống Iraq này 1 tiếng rưỡi đồng hồ là “Hòa bình vẫn còn khả dĩ ở Iraq và cho Iraq. Bước tiến nhỏ bé nhất trong mấy ngày nữa đây đáng giá là một cái nhẩy vọt tới hòa bình”, chính là thiện chí này của Tổng Thống Saddam Hussein. Thế nhưng, liệu Tổng Thống Bush có nhận lời hay chăng? Nếu không, một là khinh người, hai là sợ bại lộ chân tướng nên muốn tránh né. Đây là cơ hội tốt nhất để hai bên nói chuyện và giải quyết vấn đề tranh chấp, nếu Hoa Kỳ không muốn đối thoại mà chỉ muốn đánh đấm thì thế giới sẽ nghĩ sao về họ? Như thế lại càng chứng tỏ Bản Quyết Định Mới do US và UN phác họa quả thực là việc họ muốn mở con đường máu …

 

 

Bàn Cờ Iraq: chiến tranh tâm lý và chính trị
 

Hôm Thứ Năm 20/2/2003, vị lãnh sự Iraq ở Liên Hiệp Quốc là Mohamed Aldouri cho biết chính phủ của ông đã gửi một bức thư cho Tổng Thư Ký Liên Hiệp Quốc Kofi Annan để “bác bỏ” những tố cáo của Hoa Kỳ là nước của ông có các thứ khí giới đại công phá và ủng hộ các tay khủng bố. Ông cho biết bức thư dài 20 trang này phủ nhận hết những gì Bộ Trưởng Nội Vụ Hoa Kỳ Colin Powell đã nói với Hội Đồng Bảo An hôm 5/2/2003.
 

Cũng hôm Thứ Năm 20/2/2003, ngoại trưởng Nga Igor Ivanov đã nói, tuy không công khai nói rõ nước nào, việc làm áp lực cho các thanh tra viên phải ra khỏi Iraq để mượn cớ tấn công Iraq. Tuy nhiên, một viên chức cao cấp Nga đã cho CNN biết là ông ta ám chỉ Hoa Kỳ. Thật vậy, trong một cuộc họp báo vị ngoại trưởng này cho biết Moscow đã nhận được tín liệu nói rằng các thanh tra viên “đang bị một áp lực hết sức mãnh liệt… buộc những thanh tra viên này rời Iraq như họ đã làm vào năm 1998 hay buộc họ phải cho Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc những thẩm định có thể được sử dụng như bình phong để bắt đầu thực hiện việc ra quân”. Ông nói Moscow đã kêu gọi các thanh tra viên hãy tiếp tục “thi hành một cách khách quan việc làm chuyên nghiệp của họ, và cộng đồng thế giới phải cung cấp cho họ tất cả những trợ giúp về chính trị cần thiết chứ đừng làm áp lực trên họ”. Vị ngoại trưởng này đồng thời cũng kêu gọi Iraq hãy hoàn toàn cộng tác với các thanh tra viên: “Chúng ta đạt được các kết quả cụ thể càng sớm từ những hoạt động của các thanh tra viên quốc tế thì chúng ta càng có nhiều cơ hội để ổn định chính trị”. Nga Số đã từng tuyên bố không ủng hộ bất cứ một quyết định mới nào của Liên Hiệp Quốc cho phép sử dụng võ lực, và vị ngoại trưởng này tin tưởng tình hình có thể được giải quyết trong phạm vi của quyết định 1441.

Ngày hôm sau, Thứ Sáu, 21/2/2003, trong một cuộc họp báo, lãnh sự Iraq ở Nga là Abbas Khalaf đã cho các phóng viên báo chí biết rằng lời công bố của ngoại trưởng Nga ấy đã xác nhận những lời tố cáo của Iraq từ năm 1998 là Iraq không trục xuất các thanh tra viên mà là Hiệp Chủng Quốc đã truyền lệnh cho họ phải bỏ Iraq để làm cớ tấn công Iraq. Ông lãnh sự này nói: “Baghdad đã cảnh giác toàn thể thế giới về điều này từ lúc ấy, thế nhưng không ai chịu tin họ lại còn thậm chí cho rằng Iraq đã trục xuất các thanh tra viên”. Vị lãnh sự này còn thừa thắng xông lên cho Hoa Kỳ thực hiện những cuộc vận động “ngôn từ té re” (verbal diarrhea) để chống Iraq. Tòa Bạch Ốc, theo ông, giờ đây là một “Tòa Hắc Ám bốc lên khói lửa chiến tranh”. Vị lãnh sự này cho biết tòa lãnh sự của ông ở Nga ngày đêm nhận được điện thoại tỏ tình đoàn kết với Iraq. Trả lời cho vấn đề giới truyền thông cho biết có nhiều người tình nguyện muốn đến Iraq để chiến đấu cho Iraq, ông trả lời “chúng tôi không cần dân chúng chiến đấu cho Iraq”, nhưng ông từ chối không cho biết Iraq có cấp giấy nhập cảnh cho những tình nguyện viên này hay chăng. Ông nói rằng Iraq hoan nghênh những ai “phủ nhận” chiến tranh đối với Hoa Kỳ. Ông cho biết các ký giả Nga được ưu tiên cấp giấy nhập cảnh vào Iraq, nhưng ông không cấp giấy này cho các ký giả của CNN, của truyền hình Nhật Bản và các cơ quan thông tin khác ở Moscow.
 

Cũng hôm Thứ Năm 20/2/2003 này, tại Hoa Kỳ, Bộ Trưởng Quốc Phòng Donald Rumsfeld cho biết trong một cuộc phỏng vấn với PBS: “Chúng tôi đã ở vào lúc nếu được tổng thống quyết định là Bộ Quốc Phòng sửa soạn và có khả năng cùng sách lược làm điều này”. Tuy nhiên, ông cho biết, việc chuyển quân đến Trung Đông không có nghĩa là không thể tránh được chiến tranh. Theo ông, chiến tranh chỉ có thể tránh được một khi Iraq tuân hợp với những đòi hỏi giải giới của Liên Hiệp Quốc, hay Tổng Thống Saddam Hussein quyết định tự nguyện bỏ xứ ra đi hoặc bị dân chúng lật đổ.

Thứ Sáu, 21/2/2003, một viên chức Hoa Kỳ nói rằng bản quyết định dự thảo mới do Hiệp Chủng Quốc và Hiệp Vương Quốc phác họa hy vọng cùng lắm sẽ xong vào Thứ Hai hay Thứ Ba tới đây, và Hội Đồng Bảo An sẽ bỏ phiếu vào tuần thứ hai của Tháng Ba, sau ngày 7/3 là ngày ban thanh tra vũ khí tường trình kết quả thanh tra của họ cho hội đồng này lần thứ ba. Bản quyết định mới do hai cường quốc này phác họa nhắm vào ngôn từ nhấn mạnh đến việc có thể sử dụng quân sự để tấn công Iraq. Hai nước này đang thực hiện những cuộc vận động ngoại giao (chẳng hạn bộ trưởng nội vụ Powell đang vận động các nước Á Châu như Nhật có chân trong hội đồng này và Tổng Thống Bush gặp Thủ Tướng Tây Ban Nha Jose Maria Aznar vào Thứ Sáu và Bảy tại nông trại của ông ở Crawford) để kiếm phiếu thuận cho đủ 9 phiếu trong 15, trong đó không có một phiếu nào phủ quyết veto của một trong 5 quốc gia thường trực, trong đó có Pháp, Nga và Tầu. Nguồn tin cũng cho biết, nếu cảm thấy không kiếm nổi số phiếu thuận này thì bản quyết định mới của họ có thể sẽ không được chiềng làng.
 

Cũng vào Ngày Thứ Sáu 21/2/2003, trưởng ban thanh tra Hans Blix đã trao cho vị lãnh sự Iraq là Mohammed Aldouri ở Liên Hiệp Quốc một bức thư cho biết Iraq phải hủy hoại những phi đạn tầm xa al-Samound-2 kể từ ngày 1/3/2003. Vẫn biết, theo tường trình của ông Blix lần hai với Hội Đồng Bảo An vừa rồi thì những phi đạn tầm xa này không trái với qui định của Liên Hiệp Quốc. Tuy nhiên, sau đó, một phái đoàn thanh tra quốc tế đã thử lại và thấy rằng các phi đạn này có thể bắn xa hơn 30 cây số ngoài hạn định 150 cây số của nó. Theo bức thư của ông Blix thì việc hủy hoại này phải được thực hiện trước sự chứng kiến của các thanh tra viên và bao gồm tất cả những gì thuộc về nó, kể cả xăng nhớt, văn kiện, đồ thử, nhưng không liên quan gì đến các cơ sở chế tạo của nó như Hoa Kỳ đòi cũng phải được phá hủy. Phương pháp hủy hoại có thể bằng cách “phá nổ, nghiền nát, nung chảy hay các phương pháp thể lý hoặc hóa chất khác”.
 

Trong cuộc phỏng vấn với CNN tuần vừa rồi, Phó Thủ Tướng Tariq Aziz cho biết chế độ Iraq sẽ chống lại lệnh này: “Những phi đạn tầm xa không cần phải bị phá hủy vì chúng thực tế ở trong tầm mức chúng tôi được phép có”. Theo vị phó thủ tướng này thì sở dĩ những phi đạn tầm xa ấy có thể đi xa hơn giớin hạn của chúng là vì chúng được thử không có những máy móc hướng dẫn. “Vấn đề hoàn toàn bất công và không thể chấp nhận được bởi bất cứ những tiêu chẩn khoa học và an ninh nào… Việc hủy hoại cần phải được căn cứ vào lý trí, một lý trí gắn liền với những vấn đề an ninh và hòa bình”.
 

 

Thứ Bảy 22/2/2003, sau khi gặp Thủ Tướng Jose Maria Aznar Tây Ban Nha tại nông trại của ông ở Texas, Tổng Thống Bush đã cho báo chí biết rằng: “Quyết Định 1441 không cần những dấu hiệu cho thấy tiến bộ hay những dấu hiệu thụt lùi nho nhỏ. Nó đòi phải hoàn toàn và lập tức giải giới. Đó là vấn đề duy nhất trước hội đồng này mà thôi”. Vị tổng thống và thủ tướng này đã gọi điện thoại cho Thủ Tướng Tony Blair và Thủ Tướng Ý Silvio Berlusconi về việc sử dụng chữ nghĩa cho bản quyết định mới họ đang soạn thảo. Cho tới nay, trong Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc phe chủ chiến mới có 4, đó là Hiệp Chủng Quốc, Hiệp Vương Quốc, Tây Ban Nha và Ý Đại Lợi, còn phe chủ hòa có Pháp, Nga, Tầu, Đức và các nước còn lại, như Angola, Cameroon, Guinea, Pakistan, Syria, Chí Lợi và Mễ Tây Cơ. Sau khi gặp Tổng Thống Bush, Thủ Tướng Tây Ban Nha đi đến hai nước thành viên của hội đồng này là Chí Lợi và Mễ Tây Cơ để kéo vây cánh.
 

Cũng vào ngày Thứ Bảy 22/2/2003, trong một cuộc họp với Đảng Xanh của mình ở Bá Linh, Ngoại Trưởng Đức là ông Joschka Fischer đã cảnh giác về việc chiến tranh đánh Iraq có thể sẽ làm tăng cường nạn khủng bố. Ông vẫn tỏ lập trường chống chiến tranh của Đức trong khi việc thanh tra đang tiến hành tốt đẹp: “Câu hỏi chính yếu là: ‘Liệu nạn khủng bố thế giới có bị suy yếu hay lại không ngờ làm tăng phát vì việc sử dụng quân sự?’ Vậy thì điều này có nghĩ a là gì chẳng những đối với tình trạng yên ổn của miền này cũng như của tình trạng an ninh của chúng ta? Đó là lý do tại sao tôi tin rằng chiến tranh chỉ là giải pháp cuối cùng, chứ không phải là giải pháp kế tiếp. Tôi sợ là chúng ta đang đi lạc hướng… Chúng ta muốn có một đường lối để giải giới, nhưng phải là đường lối can thiệp phi quân sự. Chúng ta không muốn thấy xẩy ra cuộc chiến tranh giải giới vì tôi không nghĩ rằng nó sẽ giải quyết được các vấn đề”.

Cũng vào Ngày Thứ Bảy 22/2/2003, một bản tuyên ngôn đã được các ngoại trưởng chấp thuận để sửa soạn cho cuộc họp thượng đỉnh vào Thứ Hai tới đây của Phong Trào Non-Aligned Movement gồm 114 quốc gia, hầu hết là các quốc gia đang phát triển, với con số 55% tổng số dân trên thế giới và gần 2/3 quốc gia thành viên của Hội Đồng Bảo An. Iraq là một trong những quốc gia đứng ra thành lập phong trào này, một phong trào được lập nên từ năm 1955 để trở thành một đường lối trung lập giữa Hiệp Chủng Quốc và Liên Bang Sô Viết. Bản tuyên ngôn này chất chứa những điểm chính yếu sau đây: nếu Iraq tiếp tục hợp tác với các thanh tra viên trong việc loại trừ các thứ vũ khí đại công phá thì các thứ cấm vận từ năm 1991 phải được dẹp bỏ; khuyên Iraq tuân hợp Quyết Định 1441 của Hội Đồng Bảo An và tỏ ra chiều hướng không muốn thấy xẩy ra một cuộc tấn công. Bản tuyên ngôn này là việc đáp ứng của tình trạng xuống đường biểu tình khắp thế giới chống chiến tranh cuối tuần vừa rồi. Bản văn viết: “Chúng tôi lập lại quyết tâm của chúng tôi với những nguyên tắc nồng cốt của vấn đề phi võ lực cũng như vấn đề tôn trọng chủ quyền, sự nguyên vẹn về lãnh thổ, tình trạng độc lập về chính trị an ninh của tất cả mọi quốc gia phần tử”.
 

 

ĐTC tiếp và kêu gọi Thủ Tướng Tony Blair của Hiệp Vương Quốc hãy tránh thảm trạng chiến tranh
 

Trước ngày gặp ĐTC, vị thủ tướng này đã gặp thủ tướng Ý là Silvio Berlusconi. Ông nói: “Tôi hoàn toàn hiểu được việc các phần tử của giáo hội hay thật sự cả nơi xã hội không thích chiến tranh. Đó là lý do tại sao chúng tôi đã cố gắng tránh chiến tranh qua 12 năm trường cùng với mấy tháng ở Liên Hiệp Quốc. Tôi hiển nhiên là biết rất rõ các quan điểm của vị giáo hoàng này và những quan điểm ấy rất minh bạch… Xin cho tôi nói thẳng điều này, đó là chúng tôi không muốn chiến tranh, không ai muốn chiến tranh cả. Những lời được Đức Giáo Hoàng diễn tả cho thấy… đó là việc dân chúng lưỡng lự tiến tới chỗ chiến tranh ngoại trừ đó là giải pháp cuối cùng. Đó cũng là chủ trương của chúng tôi”. Thế nhưng, vị thủ tướng này vẫn chủ trương: “Saddam một là giải giới một cách ôn hòa hay là hắn sẽ bị giải giới bằng võ lực. Thế nhưng, cuối cùng tôi không thể tránh được việc này trừ phi Saddam chọn đường lối giải giới ôn hòa. Hắn biết rằng hắn phải làm gì và hắn có khả năng làm điều đó. Vấn đề là hắn có muốn làm hay chăng”. Phần thủ tướng Ý thì cho biết: “Chúng tôi không phải là những người muốn chiến tranh xẩy ra. Chúng tôi muốn đạt được việc giải giới ôn hòa”.

 

TGM Canterbury, Rowan Williams, vị lãnh đạo 70 triệu tín đồ Anh Giáo, trong đó có thủ tướng Blair, cũng vào chính ngày thủ tướng Tony gặp thủ tướng Ý hôm Thứ Sáu, đã đặt vấn đề về hậu quả chiến tranh với Iraq như sau: “Tôi không nghĩ rằng người ta có thể phủ nhận là không có lý do luân lý nào về việc gây ra chiến tranh đối với trường hợp nhân đạo của nhân dân Iraq. Vấn đề là phải chăng có những thứ can thiệp sẽ làm cho tình trạng tệ hại hơn cho dân chúng ở Iraq cũng như ở vùng đó”. Hôm thứ Bảy 1/2/2003, CNN đã cho biết Vị Giám Mục lãnh đạo Giáo Hội United Methodist là Melvin G. Talbert, 68 tuổi, tức vị lãnh đạo tôn giáo của Tổng Thống Bush, cũng đã lên tiếng nhận định về lý do chính đáng và hậu quả tại hại của chến tranh là: “Iraq chưa từng phạm đến chúng ta. Chiến tranh chỉ làm xuất hiện thêm nhiều tay khủng bố và tạo nên một thế giới nguy hiểm hơn cho con cái của chúng ta mà thôi”.

 

Đúng như dự định, Thủ Tướng Hiệp Vương Quốc Tony Blair đã đến triều kiến Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II hôm Thứ Bảy 22/2/2003 trong vòng 30 phút. Vị Thủ Tướng này là một người theo Anh Giáo, nhưng người vợ tên Cherie lại là Công Giáo. Theo văn phòng báo chí của Tòa Thánh Vatican thì ĐTC đã lợi dụng dịp này để lập lại chủ trương rõ ràng của Ngài là: “đối với tình hình trầm trọng ở Iraq, cần phải hết sức tránh những chia rẽ mới trên thế giới”, tức cần phải hết sức nỗ lực “để ngăn chặn thảm cảnh chiến tranh”. Các tờ nhật báo Ý đã trích dẫn từ những nguồn tin từ Tòa Thánh Vatican cho biết là Đức Giáo Hoàng đã lưỡng lự trong vấn đề gặp vị thủ tướng này, vì ông quyết định giải giới Iraq bằng võ lực nếu Saddam Hussein không chịu tuân theo ý muốn của Liên Hiệp Quốc.

 

ĐTC Gioan Phaolô II gặp Các Vị Lãnh Đạo Tôn Giáo Nam Dương về vấn đề Iraq


Hôm Thứ Năm, 20/2/2003, ĐTC đã tiếp phái đoàn đại biểu tôn giáo GMNI (Gerakan National Moral Movement of Indonesia), một phái đoàn được ĐHY Julius Darmaatmadja, TGM Jakarta, làm phát ngôn viên trong cuộc triều kiến này. Phái đoàn liên tôn Nam Dương này gồm các bậc vị vọng Hồi Giáo, Kitô Giáo, Ấn Giáo và Phật Giáo. Quí vị này đã trao cho ĐTC một “bản văn quan tâm” về vấn đề Iraq. Trong lời đáp từ của mình, ĐTC đã nhắc lại những lời Ngài nói hôm 13/1 với phái đoàn lãnh sự tại Vatican là: “Chiến tranh bao giờ cũng là một thảm bại cho nhân loại” và trong dịp này Ngài thêm: “Nó còn là một thảm trạng cho tôn giáo nữa”. Chính vì khía cạnh thứ hai này, ĐTC đã nhấn mạnh: “Mối đe dọa chiến tranh hay chính chiến tranh cũng không được phép làm xa cách những tín đồ Kitô Giáo, Hồi Giáo, Phật Giáo, Ấn Giáo và các tín đồ thuộc những tôn giáo khác”. Ngài kêu gọi: “Là những nhà lãnh đạo tôn giáo dấn thân cho hòa bình, chúng ta cần phải hoạt động cùng với người của chúng ta, với những người thuộc tôn giáo khác, cũng như với tất cả mọi con người nam nữ thiện tâm, để bảo đảm việc hiểu biết, hợp tác và đoàn kết”. Theo Ngài: “Nhờ việc dấn thân và liên tục cộng tác này”, các nền văn hóa và tôn giáo “mới có thể phá đổ những chướng ngại phân chia họ, mới có thể hiểu biết nhau và tha thứ cho những aiphạm đến họ”. ĐTC khẳng định: “Đó là đường lối dẫn đến hoà bình thực sự trên mặt đất này”.


Cuộc triều kiến này cũng bàn đến vấn đề “biến chuyển về tình hình tôn giáo ở Nam Dương và Á Châu”. Như văn phòng báo chí của Tòa Thánh cho biết: “Các phần tử của phái đoàn này đã kêu gọi Tòa Thánh hãy tiếp tục và đẩy mạnh những nỗ lực ngoại giao để nhờ đó tất cả mọi thành phần trong cuộc tìm thấy được một giải pháp chính đáng và ôn hòa cho cuộc khủng hoảng Iraq, một giải pháp căn cứ vào những nguyên tắc nhân đạo và luân lý được tất cả mọi tôn giáo nắm giữ”.


ĐHY phát nhôn viên của phái đoàn đã nói với hãng thông tấn Fides rằng: “Hôm nay đây, chúng tôi cảm thấy mình có trách nhiệm phải nói lên và phải nói rằng nếu cấn phải có một cuộc chiến tranh với Iraq thì một số người có thể cho nó là một cuộc xung khắc giữa Kitô hữu và tín đồ Hồi Giáo. Tuy nhiên, cuộc xung đột với Iraq không phải là một cuộc chiến về tôn giáo”.


Ông Hasyim Muzadi, vị chủ tịch tổ chức Hồi Giáo lớn nhất ở Nam Dương là Nahdlatul Ulama, cho biết: “Thánh phần lãnh đạo các tôn giáo khác nhau chúng tôi đây qui tụ lại với nhau để bảo đảm rằng hòa bình và tình đoàn kết phải là qui tắc đạo lý của Nam Dương cũng như của toàn thế giới. Chúng tôi sẽ lên tiếng hoàn toàn ủng hộ việc hoàn toàn ngăn chặn chiến tranh với vị Giáo Hoàng này”.


Nhà trí thức Nurcholish Madjid Hồi Giáo chia sẻ quan tâm của mình là “cuộc xung đột có thể sẽ được cắt nghĩa như là một cuộc chiến tranh tôn giáo với hậu quả là cuộc bạo loạn của thánh phần bảo thủ sẽ lan tràn ở Nam Dương cũng như trên khắp thế giới”.


Ông Syafii Maarif, vị lãnh đạo tổ chức Hồi Giáo Mujammadiyah đã cho biết: “Chúng tôi tin rằng Hiệp Chủng Quốc, một siêu cường duy nhất sau cuộc sụp đổ của Cộng Sản, cần phải tỏ ra cho thế giới thấy cái khôn ngoan đại đồng của mình, bằng cách làm mọi sự có thể để bênh vực và bảo tồn nhân loại”.


Ông lãnh sự Nam Dương ở Tòa Thánh là Widodo Sutiyo cùng với một số vị tổ chức cuộc viếng thăm này thêm rằng: “và bằng cách tuân giữ các quyết định của Liên Hiệp Quốc, nhất là quyết định 1441”. Vị lãnh sự còn tiếp: “Chính quyền của chúng tôi tin rằng chiến tranh sẽ không mang lại lợi ích gì cho ai cả, nhất là cho Nam Dương với đại đa số là Hồi Giáo”.

 

 

Một Iraq Nhức Nhối Âu Châu

Tình hình sau cuộc tường trình của ban thanh tra vũ khí trước Hội Đồng Bảo An ngày 16/2/2003 vẫn bị giằng co giữa hai phe chủ chiến và tạm phản chiến. Phe chủ chiến là Hiệp Chủng Quốc với sự ủng hộ hết mình của Hiệp Vương Quốc, và phe tạm phản chiến là Pháp và Đức, cộng thêm Nga và Tầu.
 

Vào ngày Thứ Ba 18/3/2003, vị Lãnh Sự của Iraq ở Liên Hiệp Quốc là Mohammed Aldouri tuyên bố “Iraq đã tuyên bố là là Iraq sẵn sàng cộng tác với UNMOVIC… Chúng ta đang thi hành quyết định 1441. Chúng tôi đang hợp tác với quyết định này”. Trong khi đó, phe chủ chiến đang cùng nhau phác họa một quyết định khác, được biết, nếu được chấp thuận thì đây là quyết định thứ 18 trong tổng số quyết định của Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc về Iraq, buộc Iraq phải giải giới, còn phe phản chiến lại căn cứ vào bản tường trình vừa rồi công nhận Iraq có hợp tác nên muốn cho thanh tra viên thêm thời gian cho đến khi hoàn tất công việc của họ.

Thổ Nhĩ Kỳ vẫn chưa dứt khoát về vấn đề có nên cho phe chủ chiến mượn lãnh thổ để làm căn cứ quân sự tấn công Iraq, vì vấn đề đang cân nhắc lợi hại về kinh tế. Hoa Kỳ đã đưa giá trả cho Thổ Nhĩ Kỳ 6 tỉ Mỹ Kim và cho vay từ 15 đến 20 tỉ, nhưng Thổ Quốc cho rằng như thế vẫn chưa đủ bù lại những thiệt hại về kỹ nghệ du lịch, cùng với giá dầu cao hơn và giá lời ngoại tệ cao hơn. Thổ đòi bồi thường cả chục tỉ mới được. Ngoài ra, dân chúng Thổ vẫn kịch liệt chống lại việc Thổ Quốc tham chiến.
 

Khối NATO, với 19 quốc gia thành viên, ngoài một mình Pháp, còn 18 nước khác, trong đó có cả Đức và Bỉ là hai nước ban đầu theo Pháp phủ quyết việc phác họa dự án quân sự để giúp cho Thổ Quốc khi xẩy ra chiến tranh giữa Hoa Kỳ và Iraq, đã quyết định bắt đầu phác họa chương trình quân sự này.

Khối Hiệp Nhất Âu Châu, với 15 quốc gia thành viên, cũng đang phân rẽ trầm trọng về vấn đề Iraq. Phe phản chiến gồm có Pháp và Đức dẫn đầu Bỉ, Lục Xâm Bảo, Hy Lạp và Áo; phe chủ chiến gồm có Hiệp Vương Quốc, Tây Ban Nha, Ý Đại Lợi, Đan Mạch và Netherlands; còn phe trung lập, không chống phe chủ chiến nhưng lo ngại việc sửa soạn tấn công Iraq, gồm có Ái Nhĩ Lan, Thụy Điển, Phần Lan và Bồ Đào Nha.
 

Khối Hiệp Nhất Âu Châu 15 quốc gia thành viên đã họp khẩn cấp hôm Thứ Hai 17/2/2003. Phe phản chiến, qua Tổng Thống Pháp là Chirac, trước cuộc họp thượng đỉnh này đã dứt khoát tuyên bố với báo chí rằng: “Ngày hôm nay đây không cần đến quyết định thứ hai, một quyết định mà Pháp không còn chọn lựa nào khác ngoài việc chống đối”. Ngoại trưởng Hiệp Vương Quốc Jack Straw cũng tham dự cuộc họp này đã phải công nhận “thật rất là khó” nếu Hiệp Vương Quốc ra tay tấn công Iraq lại không được cộng đồng hỗ trợ. Ông nói trước phiên họp rằng: “Điểm quan trọng là ở chỗ này, vấn đề trọng yếu không phải là vấn đề thời gian mà là vấn đề Iraq có chủ động tuân hợp, có loại bỏ các thứ vũ khí đại công phá của mình hay chăng. Nếu Iraq không chủ động tuân hợp thì vấn đề thời lượng hay số lượng thanh tra viên cũng thể làm thay đổi được”. Ông Javier Solana, trưởng ban qui chế ngoại vụ nói rằng: “Ai cũng biết rằng chiến tranh là giải pháp cuối cùng. Tôi nghĩ rằng mọi người đều đồng ý chiến tranh có thể cần ở vào một lúc nào thôi, song chúng ta chưa ở vào lúc ấy. Chúng ta phải tận dụng tất cả mọi yếu tố ngoại giao cũng như tất cả mọi yếu tố giúp cho các thanh tra viên hoạt động”. Kết quả của cuộc họp thượng đỉnh khẩn cấp này là bản tuyên ngôn của Khối Hiệp Nhất Âu Châu về Vấn Đề Iraq.

 

 

Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II tiếp Tổng Thư Ký Liên Hiệp Quốc về vấn đề Iraq


Thứ Ba 18/2/2003, ĐHY Roger Etchegaray đã dùng bữa với ĐTC và tường thuật cho Ngài nghe về cuộc gặp gỡ với Tổng Thống Saddam Hussein, với các vị có thẩm quyền và với các đại diện cộng đồng Công Giáo nước này.


Cũng Thứ Ba 18/2/2003, theo đúng chương trình, Đức Thánh Cha tiếp Tổng Thư Ký Liên Hiệp Quốc Kofi Annan vào lúc chiều tối, khoảng nửa tiếng đồng hồ liên quan đến vấn đề Iraq. Tiến Sĩ Joaquín Navarro-Valls cho biết cả ĐTC và TTK đều nhấn mạnh đến “vai trò chính yếu” của Liên Hiệp Quốc, và “những giải pháp chính đáng và hiệu nghiệm cho những thử thách trong lúc này vẫn có thể tìm thấy nơi việc tôn trọng luật lệ quốc tế được Liên Hiệp Quốc bảo quản”. Ngoài ra, hai vị đều nhấn mạnh đến mục tiêu cần phải “tránh những khổ đau trầm trọng sau này gây ra cho dân chúng vốn đã chịu đựng nhiều năm cấm vận”.


 

Vị TTK này đã đến Rôma từ tối Thứ Hai 17/2/2003, sau khi đã khuyên Khối Hiệp Nhất Âu Châu 15 nước đừng quay ra xung khắc với nhau về cuộc khủng hoảng Iraq. Vì Khối này chia rẽ nặng nề về đường lối giải quyết vấn đề Iraq, từ những chủ trương như của Đức nhất định sẽ không tham chiến và của Pháp muốn các thanh tra viên có thêm thời gian, đến của Ý Quốc đồng ý với Hoa Kỳ về việc Iraq không chịu hợp tác và của Hiệp Vương Quốc hoàn toàn muốn ủng hộ Hoa Kỳ. Theo ông, “sứ điệp đã mạnh mẽ gửi đến hàng lãnh đạo Iraq, không phải chỉ từ Liên Hiệp Quốc, mà còn từ Khối Liên Hiệp Ả Rập và các quốc gia láng giềng của nước này. Tôi hy vọng họ lắng nghe tiếng gọi này và tỏ ra cộng tác, hoàn toàn cộng tác với các thanh tra viên. Tôi không nghĩ khó có thể tránh được chiến tranh xẩy ra thế nhưng họ phải tiến hành nhanh lên. Chiến tranh không phải là không thể nào tránh được và cần phải đẩy mạnh việc có được một giải pháp ôn hòa, thế nhưng điều này không có nghĩa là Iraq không cần phải tuân hành những bó buộc do Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc đòi hỏi”.


Theo ĐHY Angelo Sodano, Quốc Vụ Khanh của Tòa Thánh thì Thứ Bảy tới đây ĐTC cũng sẽ gặp Thủ Tướng Tony Blair.

 

Ánh Sáng Hòa Bình trên mặt và trên tay Iraq

Đúng như được sắp xếp, vị sứ giả hòa bình của Tòa Thánh đã gặp Tổng Thống Saddam Hussein hôm Thứ Bảy 15/2/2003 tại một địa điểm kín một tiếng rưỡi đồng hồ. Sau cuộc gặp gỡ này, tại trụ sở đại diện của Tòa Thánh ở thủ đô Baghdad, vị hồng y này đã bày tỏ như sau: “Tôi tin rằng cuộc viếng thăm này sẽ góp phần đánh tan một chút nào đó những đám mây mù đang vây phủ trên bầu trời Iraq. Tôi nghĩ tôi đã làm mọi sự có thể với tư cách là sứ giả của Đức Giáo Hoàng và là chứng nhân cho hành động hòa bình của Ngài”. Sau đây là những vấn đáp liên quan đến cuộc viếng thăm lịch sử của vị hồng y sứ giả hòa bình.

Vấn     ĐHY cảm thấy thế nào về cuộc gặp gỡ của ĐHY với một chính trị gia bất khả đến gần, mật kín và đáng sợ nhất thế giới này? Cuộc viếng thăm của ĐHY mang một ý nghĩa như thế nào?

Đáp     Vị Tổng Thống Iraq này vẫn được tiếng là rất hiếm chấp nhận những cuộc gặp gỡ. Bởi thế, sự kiện ông ta tiếp tôi một tiếng rưỡi đồng hồ là một dấu hiệu ông nhìn nhận thẩm quyền về luân lý của Đức Giáo Hoàng. Tổng Thống Saddam Hussein tỏ ra hân hoan đón nhận sứ điệp riêng của Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II đã trao cho tôi. Ông ta bề ngoài là một con người khỏe mạnh, nghiêm cẩn ý thức được các trách nhiệm ông phải có đối với nhân dân của ông. Tôi tin rằng Tổng Thống Saddam Hussein hôm nay có ý muốn ngăn tránh cuộc chiến tranh này.

Vấn     Cuộc viếng thăm của ĐHY có ý nghĩa như thế nào? Phải chăng việc làm trung gian của Tòa Thánh Vatican một cách nào đó là để xoay hướng cuộc xung khắc này?

Đáp     Tôi có thể hiểu được những mong mỏi thật nhiều kỳ vọng vào một cuộc gặp gỡ có tầm vóc quan trọng này mang lại, thế nhưng, bản chất thiêng liêng của sứ vụ tôi thi hành đã khiến cho những lời lẽ của tôi có một giọng điệu riêng biệt. Giáo Hội có cách thức riêng của mình khi nói về hòa bình, nói về việc tạo lập hòa bình với những ai, theo quyền hạn khác nhau, cương quyết hoạt động cho nó hôm nay đây. Tôi xin nhắc lại lời của Đức Gioan Phaolô II là Giáo Hội trở nên phát ngôn viên của “một thứ lương tâm luân lý của nhân loại mong ước hòa bình, một thứ lương tâm cần đến hòa bình”.

Vấn     ĐHY có thể tóm gọn cho chúng tôi biết về cuộc gặp gỡ của ĐHY với Saddam Hussein được không?

Đáp     Dĩ nhiên là chúng tôi nói đến một số vấn đề cụ thể mà tôi không thể đề cập tới vì lòng tôn trọng vị đã sai tôi đến và người đã tiếp đón tôi. Đó là một nỗ lực xem đã thực hiện mọi sự có thể để bảo toàn hòa bình chưa, để tái lập một bầu khí tin tưởng trong việc giúp cho Iraq tìm thấy lại chỗ đứng của mình trong cộng đồng quốc tế. Tâm điểm của cuộc gặp gỡ của chúng tôi là toàn thể nhân dân Iraq, thành phần tỏ ra khao khát một nền hòa bình chân chính và bền bỉ, như tôi đã thấy từ Baghdad cho tới Mossoul, sau rất nhiều năm bị khổ sở và đọa đầy, một tình trạng khổ đau được Giáo Hội hoàn vũ và Đức Giáo Hoàng luôn tỏ ra gắn bó với họ.

Vấn     Làm thế nào để cụ thể tạo nên được một bầu khí tin tưởng ở Iraq cũng như làm sao để các xứ sở ngoại bang tin tưởng được Iraq?

Đáp     Tôi không đến với tư cách là một chính trị gia; công việc của tôi không phải là để sửa soạn cho những việc làm cụ thể, thế nhưng, tôi tin rằng, ở vào lúc này đây, vấn đề quan trọng là việc phục hồi một bầu khí tin tưởng, căn bản của tất cả mọi nỗ lực đang được thực hiện. Việc tái thiết lập lòng tin tưởng này là một việc lớn lao và đòi phải có thời gian; nó được bắt đầu bằng những cử chỉ nho nhỏ. Vả lại, cũng cần phải tin tưởng vào hoạt động của các thanh tra viên Liên Hiệp Quốc nữa.

Vấn     ĐHY đã mong ước là “Iraq có một chỗ đứng trở lại trong cộng đồng quốc tế”. Phải chăng điều này có nghĩa là nếu việc giải giới Iraq được kết thúc và kiểm chứng thì Tòa Thánh sẽ yêu cầu chấm dứt việc cấm vận Iraq?

Đáp     Chắc chắn là như thế rồi. Thế nhưng không phải tôi là người sẽ yêu cầu điều này; Đức Giáo Hoàng đã từng nói lên mấy lần về việc Ngài phản đối vấn đề cấm vận này rồi.

Vấn     ĐHY có nghĩ rằng nhấn mạnh đến các nỗi khổ đau của dân chúng là nhắm đến việc chạy chữa cho những trách nhiệm của chế độ này hay chăng?

Đáp     Có thể là như thế, tuy nhiên, đối với một thành phần dân chúng đã chịu đựng nhiều năm để sống còn thì người ta không thể nói đến vấn đề chạy chữa nữa; không có vấn đề chạy chữa ở đây.

Vấn     Vậy thì cái ưu tiên ở đây là gì?

Đáp     Thay mặt Đức Giáo Hoàng, tôi muốn kêu gọi lương tâm của tất cả những ai, trong những ngày quyết liệt này đây, có thể ra tay can thiệp vào tương lai hòa bình. Bởi vì, cuối cùng, chính lương tâm mới là phán quyết sau hết, mạnh hơn tất cả mọi sách lược, mạnh hơn tất cả mọi ý hệ và mạnh hơn tất cả mọi đạo giáo.

Vấn     Những cuộc xuống đường, những thứ tranh luận, những tối canh thức đang tăng thêm trong những ngày này. Phải chăng đó là một nhận thức mới trong ý nghĩ của quần chúng về hòa bình?

Đáp     Thế giới cần có những cử chỉ nói lên lòng mong ước hòa bình. Tôi nghĩ rằng ý nghĩ của quần chúng cần phải gây tác dụng đối với quyết định của những con người hữu trách, thế nhưng những ý nghĩ này cần phải là một ý nghĩ chín chắn và hiểu biết, vì nói chung có thể xẩy ra nguy cơ bị lèo lái trong đó. Ý nghĩ chín chắn và hiểu biết là một điều kiện cần thiết, mặc dù chưa đủ, đối với vấn đề hòa bình. Nhân dân Iraq tự bản chất có một tinh thần tốt lành, thế nhưng, sau hai trận chiến và cuộc cấm vận, họ đã bị bít chặt tất cả mọi phương diện của đời sống, và không có cơ hội để được hiểu biết.

Vấn     Việc viếng thăm chính yếu về mục vụ của ĐHY được kết thúc hôm nay. ĐHY đã thấy ở Iraq một loại Giáo Hội ra sao?

Đáp     Một Giáo Hội đang sống và hết sức quí mến Đức Giáo Hoàng. Ở một số ít phần đất trên thế giới có một thứ nhiễm tình như vậy, một cảm tình hầu như đối với Đức Giáo Hoàng giành cho một vị đại diện của Tòa Thánh Vatican, một thứ cảm mến phát xuất từ tình trạng phức tạp của một nhóm thiểu số đang sống để tìm cách hiệp nhất với Tòa Thánh Rôma. Ngoài ra, sau chuyến viếng thăm hai ngày ở Mossoul, tôi xin nhấn mạnh đến khía cạnh giáo hội ở đây. Đó là vấn đề đại kết đã được thể hiện bằng một tình đoàn kết cụ thể giữa những người Công Giáo và Chính Thống Giáo, ở chỗ, vào Chúa Nhật, họ thay đổi nhà thờ với nhau và hai cộng đồng giúp đỡ nhau về tài chính để kiến thiết những tòa nhà thờ phượng . Đó là một điểm đáng ca ngợi cần phải đề cao.

Vấn     ĐHY có quan tâm về số phận của các Kitô hữu Iraq hay chăng?

Đáp     Ở đây, trước hết người Kitô hữu là người Iraq, nên họ phải chịu đựng tình trạng giống như cả nước. Ngoại trừ một số rất hiếm trường hợp bất dung nhượng giữa những người Hồi Giáo và Kitô Giáo, nói chung họ vẫn từ từ chấp nhận nhau trong cuộc sinh hoạt hằng ngày. Những người Kitô hữu được coi là những người Iraq thực sự nên họ sống với số phận quê hương xứ sở của mình.

Qua lời phát biểu với phóng viên báo chí hôm Chúa Nhật 16/2/2003 trước khi trở về Rôma, đức hồng y sứ giả hòa bình đã nói rằng: “một đường sáng nho nhỏ dường như đang mở ra giữa những đám mây đen đặc đang lủng lẳng trên đầu chúng ta vào lúc này. Thế nhưng không ai được xả hơi cả. Việc nghỉ ngơi mới mẻ và ngắn ngủi đã xẩy ra đây phải được tất cả mọi người lấy hết thời gian sử dụng nó bằng một tinh thần tin tưởng lẫn nhau, hầu đáp ứng những đòi hỏi của cộng đồng quốc tế. Bước đi nhỏ bé nhất vào mấy ngày nữa đây đáng giá bằng một cái nhẩy xa tiến đến hòa bình”.

Đề cập đến buổi gặp gỡ Thứ Bảy với Tổng Thống Iraq Saddam Hussein, đức hồng ý nói: “Ông đã tỏ ra lắng nghe một cách lâu la và sâu xa lời hằng sống của Chúa và là lời mà hết mọi tín hữu, giòng dõi Abraham chấp nhận như là một thứ men bảo đảm nhất cho hòa bình. Trong lúc tôi rời xứ sở bị cô lập một cách bất công với các xứ sở khác này tôi muốn làm một điều gì đó hơn là một tiếng vang, tôi muốn là một cái máy phóng thanh vang lên niềm khát vọng của một xứ sở hết sức cần đến hòa bình. Phải, hòa bình vẫn còn khả dĩ nơi Iraq và cho Iraq. Tôi trở về Rôma để la lên to hơn bao giờ hết cho xứ sở này”.

Cũng vào ngày Thứ Bảy, 15/2/2003, ngày khắp nơi trên thế giới xuống đường biểu tình phản chiến Hoa Kỳ, cũng là ngày vị hồng y sứ giả hòa bình của Tòa Thánh đang gặp Tổng Thống Saddam Hussein thì tại Assisi, Phó Thủ Tướng Iraq Tariq Aziz, sau khi được triều kiến Đức Thánh Cha ngày hôm trước, đã đến mộ Thánh Phanxicô ở Assisi để cầu nguyện cho hòa bình Iraq. Trước mộ của vị Thánh này, ĐGM Sergio Goretti, khi trao “ánh sáng hòa bình” cho vị phó thủ tướng này, đã kêu gọi ông ta như sau: “Chúng tôi hiệp với Đức Thánh Cha, vị đã hết sức nỗ lực để ngăn ngừa chiến tranh xẩy ra. Các nguồn lợi khổng lồ tiêu xài vào các thứ khí cụ chết chóc phải được sử dụng vào việc giảm bớt tình trạng nghèo khổ và chậm tiến rất khổ đau hiện nay trên thế giới”.

Cây đèn hòa bình vị phó thủ tướng Iraq cầm trên tay ít lâu hôm ấy cũng là cây đèn đã được thắp sáng ở nơi đây bởi các vị đại diện tôn giáo thế giới hôm 24/1/2002. Lễ nghi được kết thúc bằng việc tất cả những ai tham dự bấy giờ, nhất là những tu sĩ Phanxicô đủ mọi ngành, bằng ngôn ngữ của mình, lập lại những lời Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II đã nói trong biến cố 24/1/2002: “Không bao giờ còn xẩy ra bạo lực nữa! Không bao giờ xẩy ra chiến tranh nữa! Không bao giờ xẩy ra khủng bố nữa! Nhân danh Thiên Chúa, chớ gì hết mọi tôn giáo mang lại cho trái đất công lý và hòa bình, thứ tha và sự sống, cùng yêu thương!” Để tỏ dấu hiệu hiệp nhất, vị phó thủ tướng Iraq và cha Vincenzo Coli, bảo quản viên đền thờ Phanxicô, đã cùng nhau nắm cái xừng bằng ngà voi do đạo trưởng Ai Cập Melek el-Kamel đã tặng cho Thánh Phanxicô năm 1219.

Ðaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL, dịch theo tài liệu được Màn Ðiện Toán Zenit phổ biến Chúa Nhật 16/2/2003
 

Cái Nhức Nhối Iraq nơi Hội Đồng Bảo An, trên khắp thế giới và trong Khối Ả Rập

Tổng Thống Saddam Hussein, trước cuộc họp của Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc mấy giờ đồng hồ, đã ra lệnh cấm không cho cá nhân cũng như các hãng được nhập cảng hay sản xuất các thứ vũ khí hóa chất, sinh trùng và hạch nhân. Tuy nhiên, người ta nhận thấy trong bản sắc lệnh này không hề nói đến chính phủ. Phải chăng vì chính phủ đã dứt khoát cho rằng mình không có những thứ khí giới ấy nên không cần đề cập tới? Lệnh cấm này được ban hành sau khi Tổng Thống Saddam Hussein họp với các sĩ quan cao cấp của ông hôm Thứ Sáu 14/2/2003 và trước cuộc họp bất thường của Quốc Hội Iraq một chút. Sắc lệnh truyền: “Tất cả mọi thừa tác vụ phải áp dụng sắc lệnh này và phải sử dụng mọi biện pháp cần thiết có thể để trừng trị ai không tuân hợp với nó”.

Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc đã nhóm họp ngày Thứ Sáu 14/2/2003 để nghe tiến sĩ Hans Blix của nhóm thanh tra UNMVIC và Mohamed ElBaradei của ban thanh tra IAEA, hai vị lãnh đạo phái đoàn thanh tra vũ khí thế giới về kết quả những gì họ đã nỗ lực thi hành cho tới nay, nhất là từ sau ngày tường trình 27/1/2003. Vì vấn đề quan trọng của phiên họp lần này, 5 quốc gia thành viên thường trực của hội đồng này đã phải gửi cả cấp ngoại trưởng đến để tham dự, chứ không để một mình vị lãnh sự ở Liên Hiệp Quốc của họ. Riêng Hoa Kỳ có bộ trưởng nội vụ Colin Powell. Những điểm chính trong bản tường trình của ban thanh tra lần này có thể được tóm gọn như sau:

Ông Hans Blix đã tường trình lần hai với hội đồng bảo an cho biết rằng vấn đề chính của ban thanh tra là ở chỗ định vị trí những thứ khí giới hóa chất, như tác nhân thần kinh VX tử vong, một chất Iraq đã có vào năm 1998 nhưng không thấy Iraq nói đến trong bản khai trình của họ. Ông nói đây là trách nhiệm của Iraq phải đưa ra bằng cớ chứ không phải trách nhiệm của các thanh tra viên tìm kiếm những chứng cớ. “Vấn đề khác và là một vấn đề rất quan trọng, đó là nhiều thứ khí giới và vật liệu nguy hiểm không được kể tới. Người ta không được vội kết luận là chúng hiện hữu. Tuy nhiên, cũng không thể loại trừ cái có thể đó . Nếu chúngsự có thì chúng phải cho biết để hủy hoại chúng đi”. Ông cũng nói phi đạn al-Samoud 2 của Iraq có thể phóng quá 93 dặm (150 cây số) vẫn được các quyết định của Liên Hiệp Quốc cho phép. Ông xác nhận là Iraq không hề biết trước dự định của ban thanh tra. Ông cũng nói những hình ảnh do vệ tinh chụp được như ông Powell trình bày cho Hội Đồng Bảo An mới đây về địa điểm được trưng dẫn chỉ là nơi diễn ra những sinh hoạt bình thường hơn là có những di chuyển những chất liệu bất hợp pháp. Ông cũng cho biết việc thử những thứ hóa chất và sinh trùng từ những khí dụng đáng ngờ vực đều am hợp với bản khai trình của Iraq.

Ông Mohamed ElBaradei cho biết các thanh tra viên cho tới nay vẫn chưa tìm thấy những thứ vũ khí hạch nhân, song họ sẽ tiếp tục điều tra thêm. Ông cho biết Iraq đang tỏ ra cộng tác, cho dù không có sự cộng tác của họ thì thanh tra viên vẫn làm được việc của họ, điều khẳng định này của ông hoàn toàn trái với nhận định của Hiệp Chủng Quốc và Hiệp Vương Quốc: “Đặc biệt với hệ thống kiểm chứng thấu suốt việc tìm đến nơi có hay không có thứ vũ khí nguyên tử trong một quốc gia vẫn có thể thực hiện, cho dù không có sự cộng tác của quốc gia bị ngờ vực”. Ông công nhận Iraq có nộp thêm một số tờ khai trình nữa, nhưng chúng cũng chẳng làm sáng tỏ gì thêm. Ông nói rằng Iraq đã cho phép đến khám xét ở tất cả mọi địa điểm và đã có 4 khoa học gia Iraq được phỏng vấn riêng. “Chúng tôi, cho tới nay, vẫn không thấy có chứng cớ nào về những hoạt động nguyên tử bị cấm đang diễn ra tại Iraq cả. Một số vấn đề vẫn còn đang trong vòng điều tra và chúng tôi không ở vào vị thế tiến đến kết luận về những vấn đề này”. Chẳng hạn như vấn đề là trong khi Iraq không nhập cảng chất uranium trong những năm gần đây, song Iraq đã cố gắng kiếm cho được chất này.

Quốc Hội Iraq theo dõi cuộc họp này của Hội Đồng Bảo An qua truyền hình. Sau đó, ông Mahanned Al-Adhami đã nói: “Hai bản tường trình cho thấy rằng Iraq đã tuân hợp với Quyết Định 1441 và Iraq không có bất cứ một thứ vũ khí đại công phá nào. Bản tường trình (thứ hai) cũng đồng thời cho thấy những cáo buộc của Powell trước Hội Đồng Bảo An là những vì vô bằng”.

Trước những tường trình của hai vị lãnh đạo hai phái đoàn thanh tra vũ khí quốc tế này, Hội Đồng Bảo An tiếp tục chia ra thành hai phe như cuộc họp kéo dài gần 2 tháng trước khi đi đến quyết định 1441 cuối năm 2002. Hai phe kình chống nhau vẫn là một bên gồm Hiệp Chủng Quốc và Hiệp Vương Quốc, với một bên là Nga, Pháp và Tầu. Sau đây là những lời phát biểu của họ sau khi nghe ban thanh tra tường trình:

Syria - Ngoại trưởng Farouk Al-Shara: “Iraq đã chẳng mở tất cả các cửa của mình ra vô điều kiện hay sao? Có lúc Do Thái đã bác bỏ bất cứ hình thức thanh tra nào về những cơ sở nguyên tử của họ, thì nhiều người đã không có lý để mà cho rằng đã có vấn đề qui chuẩn lưỡng diện hay sao?... Những ai đang phát lên những hồi trống trận đã không còn giấu được cái mục đích bí mật của mình nữa, tức mục tiêu không phải là giải giới Iraq khỏi những thứ vũ khí đại công phá. Nếu họ thực sự tìm cách loại trừ những thứ khí giới đại công phá của Iraq, họ sẽ làm như thế bằng việc hỗ trợ cho công việc của các thanh tra viên cũng như ban cho các thanh tra viên có đủ thời giờ để hoàn thành những gì họ đã bắt đầu làm”.

Pháp - Ngoại Trưởng Dominique de Villepin: “Hôm nay không ai có thể cho rằng đường lối chiến tranh sẽ ngắn hơn là đường lối thanh tra. Không ai có thể cho rằng đường lối chiến tranh sẽ dẫn đến một thế giới an toàn hơn, công chính hơn, vững chắc hơn. Vì chiến tranh bao giờ cũng là một thứ trừng phạt thua bại. Nó có phải là phương tiện duy nhất trước nhiều thách đố vào lúc này hay chăng? Bởi thế, chúng ta hãy cho các thanh tra viên Liên Hiệp Quốc thời gian họ cần hoàn thành sứ vụ của họ”.

Trung Hoa – Ngoại Trưởng Tang Jiaxuan: “Vấn đề Iraq đang ở vào một thời điểm then chốt. Nó là niềm hy vọng đại đồng của cộng đồng thế giới trong việc thấy được một giải pháp chính trị cho vấn đề này trong phạm vi của Liên Hiệp Quốc… Chúng tôi tha thiết xin phía Iraq hãy hoàn toàn nhìn nhận tầm quan trọng cùng khẩn trương của những điều chỉ dẫn và tỏ ra tích cực cộng tác hơn nữa… Phía Iraq đã thực hiện một số việc dấn thân. Chúng tôi yêu cầu Iraq hãy làm cho những hứa hẹn này nên tốt đẹp càng sớm càng tốt”.

Hiệp Vương Quốc –Ngoại Trưởng Jack Straw: “Trong việc bảo đảm một kết thúc ôn hòa cho cuộc khủng hoảng này theo như tất cả chúng ta phải làm, tôi hiểu và tôi nghĩ rằng hết mọi người ở đây đều biết là chúng ta chỉ tiến đến giai đoạn này bằng việc làm những gì theo như bản hiến chương Liên Hiệp Quốc đòi chúng ta làm – đó là trở lại với tiến trình ngoại giao bằng mối đe dọa có uy thế về võ lực, và nếu cần, sẵn sàng sử dụng cái đe dọa bằng võ lực ấy. Nếu chúng ta rút lui khỏi cách này, nếu chúng ta quyết định cho một thời gian vô hạn định đối với một ít cộng tác hay không có sự hợp tác thực sự, thì việc giải giới Iraq cùng với nền hòa bình và an ninh của cộng đồng thế giới mà chúng ta có trách nhiệm sẽ không trở nên dễ dàng hơn mà lại càng trở thành khó khăn hơn nữa. Vấn đề này không phải chỉ liên quan đến riêng Iraq, nó là cách chúng ta đối đầu với những thứ lan truyền nguy hiểm ở những nơi khác khắp thế giới”.

Hiệp Chủng Quốc – Bộ Trưởng Nội Vụ Colin Powell: “Tôi lấy làm hài lòng khi nghe thấy giờ đây đã có những sắc lệnh được ban hành, những sắc lệnh đáng lẽ phải được ban hành từ nhiều năm trước đây, thế nhưng ai có thể nghĩ sắc lệnh của Saddam Hussein thực sự nhắm đến ai chăng? – nó có thực sự là vấn đề thay đổi tình thế hay chăng? Và nó xuất hiện vào một buổi sáng khi mà chúng ta đang tiến đến chỗ xem xét đường lối được vạch định bởi Quyết Định 1441. Tất cả những điều này chỉ là những vấn đề trình diễn. Tất cả những điều này đều là những thứ lừa đảo đang chơi chúng ta mà thôi”.