SUY NGUYỆN và SỐNG ĐẠO
2009, 2010, 2011, 2012, 2013, 2014
Chúa Nhật
Phụng Vụ Lời Chúa
Bài Ðọc I: Gr 38, 4-6. 8-10
"Ngài đã sinh ra tôi làm người bất thuận sống trên vũ trụ".
Trích sách Tiên tri Giêrêmia.
Trong những ngày ấy, các thủ lãnh tâu vua rằng: "Chúng tôi xin bệ hạ cho lệnh giết người này, vì nó cố ý nói những lời làm lũng đoạn tinh thần chiến sĩ còn sống sót trong thành này và toàn dân. Thực sự tên này không tìm hoà bình cho dân, mà chỉ tìm tai hoạ". Vua Sêđêcia phán rằng: "Ðấy nó ở trong tay các ngươi, vì nhà vua không thể từ chối các ngươi điều gì". Họ liền bắt Giêrêmia và quăng xuống giếng của Melkia con Amêlec, giếng này ở trong sân khám đường, họ dùng dây thả Giêrêmia xuống giếng. Giếng không có nước, chỉ có bùn, nên ông Giêrêmia sa xuống bùn.
Abđêmêlech ra khỏi đền vua và đến tâu vua rằng: "Tâu bệ hạ, những người này chỉ toàn làm những điều ác đối với tiên tri Giêrêmia, họ ném ông xuống giếng cho chết đói dưới đó, vì trong thành hết bánh ăn". Vậy vua truyền dạy Abđêmêlech người Êthiôpi rằng: "Hãy đem ba mươi người ở đây theo ngươi, và kéo tiên tri Giêrêmia ra khỏi giếng trước khi ông chết".
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 39, 2. 3. 4. 18
Ðáp: Lạy Chúa, xin cấp tốc trợ phù con (c. 14b).
Xướng: 1) Tôi đã cậy trông, tôi đã cậy trông ở Chúa, Người đã nghiêng mình về bên tôi, và Người đã nghe tiếng tôi kêu cầu. - Ðáp.
2) Người đã kéo tôi ra khỏi hố diệt vong, khỏi chỗ bùn nhơ; Người đã đặt chân tôi trên đá cứng, và đã làm vững bước chân tôi. - Ðáp.
3) Và Người đã đặt trong miệng tôi một bài ca mới, bài ca mừng Thiên Chúa chúng ta; nhiều người đã chứng kiến và tôn sợ, và họ sẽ cậy trông vào Chúa. - Ðáp.
4) Phần con, khốn khổ cơ bần, nhưng mà có Chúa ân cần chăm nom. Người là Ðấng phù trợ và giải thoát con, ôi lạy Chúa, xin Ngài đừng chậm trễ. - Ðáp.
Bài Ðọc II: Dt 12, 1-4
"Chúng ta hãy kiên quyết xông ra chiến trận đang chờ đợi ta".
Trích thư gửi tín hữu Do-thái.
Anh em thân mến, cả chúng ta, chúng ta cũng có một đoàn thể chứng nhân đông đảo như đám mây bao quanh, chúng ta hãy trút bỏ tất cả những gì làm cho chúng ta nặng nề và tội lỗi bao quanh chúng ta. Chúng ta hãy cương quyết xông pha chiến trận đang chờ đợi ta. Chúng ta hãy nhìn thẳng vào Ðức Giêsu, Ðấng khơi nguồn đức tin và làm cho nó nên hoàn tất; vì trông mong niềm vui đang chờ đón mình, Người đã chịu khổ giá, bất chấp sự hổ thẹn, và rồi lên ngự bên hữu ngai Thiên Chúa. Anh em hãy tưởng nghĩ đến Ðấng đã liều thân chịu cuộc tấn công dữ dội của những người tội lỗi vào chính con người của Ngài, ngõ hầu anh em khỏi mỏi mệt mà thất vọng. Vì chưng, trong khi chiến đấu với tội lỗi, anh em chưa đến nỗi phải đổ máu.
Ðó là lời Chúa.
Alleluia: Ga 8, 12
Alleluia, alleluia! - Chúa phán: "Ta là sự sáng thế gian, ai theo Ta sẽ được ánh sáng ban sự sống". - Alleluia.
Phúc Âm: Lc 12, 49-53
"Thầy không đến để đem bình an, nhưng đem sự chia rẽ".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Thầy đã đến đem lửa xuống thế gian và Thầy mong muốn biết bao cho lửa cháy lên. Thầy phải chịu một phép rửa, và lòng Thầy khắc khoải biết bao cho đến khi hoàn tất. Các con tưởng Thầy đến để đem sự bình an xuống thế gian ư? Thầy bảo các con: không phải thế, nhưng Thầy đến để đem sự chia rẽ. Vì từ nay, năm người trong một nhà sẽ chia rẽ nhau, ba người chống lại hai, và hai người chống lại ba: cha chống đối con trai, và con trai chống đối cha; mẹ chống đối con gái, và con gái chống đối mẹ; mẹ chồng chống đối nàng dâu, và nàng dâu chống đối mẹ chồng".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm Cảm Nghiệm
Phụng Vụ Lời Chúa nói chung, căn cứ chính yếu vào Bài Phúc Âm của Chúa
Nhật XX Thường Niên Năm C, có thể nói là câu: “Thầy
phải chịu một phép rửa, và lòng Thầy khắc khoải biết bao cho đến khi
hoàn tất”.
“Phép rửa”
đây Chúa Giêsu muốn ám chỉ những gì, nếu không phải cuộc khổ nạn và tử
giá của Người, “phép rửa” mà chính Người “khắc
khoải biết bao cho đến khi hoàn tất”! Tại
sao? Tại vì, như Người đã khẳng định ngay đầu Bài Phúc Âm hôm nay: "Thầy
đã đến đem lửa xuống thế gian và Thầy mong muốn biết bao cho lửa cháy
lên”.
Đó
là lý do,
“Lửa” được Người “đem xuống thế gian” và “mong muốn
biết bao cho lửa ấy cháy lên” trên thế gian này ấy cũng trở thành
biểu hiệu cho Thánh Linh, Ngôi Vị Tình yêu và Hiệp Thông nơi nội tại Ba
Ngôi, Đấng mà các vị tông đồ sẽ “chịu phép rửa khi nhận
được quyền lực từ trên cao” (Tông Vụ 1:8) ở Giêrusalem trong ngày Lễ
Ngũ Tuần, Đấng hiện xuống như hình lưỡi lửa đậu trên đầu của từng vị
(xem Tông Vụ 2:3),
sau khi Chúa Kitô Thăng Thiên về cùng Cha!
Đó là lý do, trước khi Chúa Giêsu lãnh nhận phép rửa ở Sông Dược Đăng
(Jordan), Người đã được vị Tiền Hô Gioan Tẩy Giả của Người tiên báo về
Đấng đến sau cao trọng hơn ngài rằng: “Tôi
chưa hề biết Ngài, nhưng Ðấng đã sai tôi đến thanh tẩy bằng nước, chính
Người đã nói với tôi: Ngươi thấy Thần khí đáp xuống và lưu lại trên ai,
thì chính Ngài là Ðấng thanh tẩy trong Thánh thần.” (Gioan
1:33).
Thế nhưng, để có thể thực hiện phép rửa trong Thánh Thần vô cùng thiết
yếu, một phép rửa tỏ hiện tất cả mạc khải thần linh của Thiên Chúa, Đấng
là tình yêu vô cùng nhân hậu, nhờ đó, loài người vô cùng thấp hèn và tội
lỗi nói chung, và những ai tin vào Ngài nói riêng, được muôn đời hiệp
thông thần linh với Ngài, thì chính bản thân Chúa Giêsu Kitô Con của
Ngài “phải chịu một phép rửa” khổ nạn và tử giá bất khả thiếu.
Hình ảnh Người “phải chịu một phép rửa” khổ nạn và tử giá bất khả
thiếu đây đã được cả Bài Đọc 1, liên quan đến số phận bị ám hại của Tiên
Tri Giêrêmia, lẫn Bài Đọc 2, về chính Chúa Giêsu Kitô, hôm nay cho thấy.
Bài Đọc 1: “Trong
những ngày ấy, các thủ lãnh tâu vua rằng: ‘Chúng tôi xin bệ hạ cho lệnh
giết người này, vì nó cố ý nói những lời làm lũng đoạn tinh thần chiến
sĩ còn sống sót trong thành này và toàn dân. Thực sự tên này không tìm
hoà bình cho dân, mà chỉ tìm tai hoạ’. Vua Sêđêcia phán rằng: ‘Ðấy nó ở
trong tay các ngươi, vì nhà vua không thể từ chối các ngươi điều gì’. Họ
liền bắt Giêrêmia và quăng xuống giếng của Melkia con Amêlec, giếng này
ở trong sân khám đường, họ dùng dây thả Giêrêmia xuống giếng. Giếng
không có nước, chỉ có bùn, nên ông Giêrêmia sa xuống bùn”.
Bài Đọc 2: “…Người
đã chịu khổ giá, bất chấp sự hổ thẹn, và
rồi lên ngự bên hữu ngai Thiên Chúa. … Ðấng đã liều thân chịu cuộc tấn
công dữ dội của những người tội lỗi vào chính con người của Ngài”.
Đúng thế, “lửa” được “Lời đã hóa thành nhục thể” (Gioan
1:14) là Chúa Giêsu Kitô “đã đến mang xuống thế
gian” đây chính là Thánh Thần, và Người
đã “mong
muốn biết bao cho lửa ấy cháy lên” bằng cuộc khổ nạn và
tử giá của Người. Và đó là lý do ngay sau khi sống lại từ trong cõi
chết, vào buổi tối ngày thứ nhất trong tuần, khi hiện ra với các tông đồ
lần đầu tiên, Người đã thông ban cho các vị Thánh Thần của mình, qua hơi
thở sự sống, từ thân xác phục sinh của Người, được Người thổi trên các
vị (xem Gioan 20: 22), những con người đang ở trong sự chết đầy nỗi sợ
hãi và thất vọng.
Quả thật, thành phần đầu tiên được Chúa Giêsu Kitô thắp “lửa”
Người “đem xuống thế gian” là chính các vị tông đồ, thành phần
chứng nhân tiên khởi của Người, tiêu biểu cho chung những ai được Người
tuyển chọn và kêu gọi làm môn đệ của Người trong giòng thời gian cho đến
tận thế, thành phần nhân chứng của Người, chẳng những “ở Giêrusalem,
khắp Giuđêa và Samaria” (Tông Vụ 1:8), mà còn “cho đến tận cùng
trái đất nữa” (cùng câu vừa trích).
Các vị tông đồ chứng nhân tiên khởi, và cùng với các vị và theo các vị,
Kitô hữu hậu sinh là môn đệ của Chúa Kitô Phục Sinh, “chịu phép rửa
khi lãnh nhận được quyền lực từ trên cao” (Tông Vụ 1:8), là để “các
con sẽ trở thành nhân chứng của Thày” (cùng câu vừa trích), không
phải chỉ, dù trước tiên, ở Thánh Địa (Giêrusalem, Giuđêa và Samaria), mà
còn, sau đó ở “khắp thế giới” (Marco 16:15) nữa, “cho đến tận
cùng trái đất” (Tông Vụ 1:8), cho tới khi Người lại đến trong vinh
quang để phán xét kẻ sống và kẻ chết.
Và chính vì thành phần chứng nhân của Chúa Giêsu Kitô được lãnh nhận “phép
rửa trong Thánh Linh” của Chúa Kitô và bởi Chúa Kitô như thế mà họ
cũng đã, như Người, nhưng với Người và trong Người, trở thành mục tiêu
chống đối của thế gian, bao gồm cả chính những ai thân tình nhất của họ,
đúng như Chúa Kitô đã khẳng định trong Bài Phúc Âm hôm nay:
“Các con tưởng Thầy đến để đem sự bình an xuống thế gian ư? Thầy bảo
các con: không phải thế, nhưng Thầy đến để đem sự chia rẽ. Vì từ nay,
năm người trong một nhà sẽ chia rẽ nhau, ba người chống lại hai, và hai
người chống lại ba: cha chống đối con trai, và con trai chống đối cha;
mẹ chống đối con gái, và con gái chống đối mẹ; mẹ chồng chống đối nàng
dâu, và nàng dâu chống đối mẹ chồng".
Thành phần môn đệ đích thực của Chúa Kitô bị chống đối là vì họ sống
theo tinh thần của Người, theo giáo huấn của Người, một tinh thần và một
giáo huấn siêu việt trên thế gian của Người, theo tác động hiệp thông
của Thánh Linh, những gì hoàn toàn vượt trên thế gian, hơn là phản lại
thế gian, nhưng vì “thế gian chuộng tối tăm hơn ánh
sáng” (Gioan 3:19), nên bất khả tránh xẩy ra tình trạng “chia rẽ
nhau”, mà nạn nhân thua thiệt chính là thành phần thiểu số môn đệ
chứng nhân của Chúa Kitô, như lịch sử của Giáo Hội đã từng chứng thực.
Thực tế cho thấy, không phải là không xẩy ra trường hợp thành phần Kitô
hữu môn đệ Chúa Kitô, không kể những người sống phản chứng Kitô, mang
tích cách “phản Kitô”, còn có những tâm hồn không thể hay không dám
trung thành với Người khi chạm trán và đụng độ với quyền lực hay áp lực
của thế gian. Đó là lý do, trong Bài Đọc 2 hôm nay, Kitô hữu giáo đoàn
Do Thái mới được nhắc nhở và khuyên nhủ hãy theo mẫu gương của Chúa
Kitô, Đấng đã “phải chịu phép rửa” khổ
nạn và tử giá vô cùng khủng khiếp của Người cho phần rỗi của nhân loại
nói chung và cho Giáo Hội của Người được thánh hoá nói riêng (xem Gioan
17:19), như sau:
“Chúng
ta hãy nhìn thẳng vào Ðức Giêsu,
Ðấng khơi nguồn đức tin và làm cho nó nên hoàn tất; vì trông mong niềm
vui đang chờ đón mình, Người
đã chịu khổ giá, bất chấp sự hổ thẹn, và rồi lên
ngự bên hữu ngai Thiên Chúa. Anh em hãy tưởng nghĩ đến Ðấng
đã liều thân chịu cuộc tấn công dữ dội của những người tội lỗi vào chính
con người của Ngài, ngõ hầu anh em khỏi mỏi mệt mà
thất vọng”.
Tuy nhiên, những ai là Kitô hữu môn đệ của Chúa Kitô, thành phần chứng
nhân đích thực và sống động của Người,
ở trong những trường hợp “chia rẽ nhau” như thế, chẳng những
không nản chí và bỏ cuộc, trái lại, còn càng tin cậy vào Đấng Phục Sinh
“được toàn quyền trên trời dưới đất” (Mathêu 28:19), cũng
như vào Đấng Quan Phòng Thần Linh vô cùng khôn ngoan, toàn thiện và toàn
năng là chủ tể của lịch sử loài người hơn bao giờ hết, như tâm tình và
chiều hướng của Bài Đáp Ca hôm nay:
1) Tôi đã cậy trông, tôi đã cậy trông ở Chúa, Người đã
nghiêng mình về bên tôi, và Người đã nghe tiếng tôi kêu cầu.
2) Người đã kéo tôi ra khỏi hố diệt vong, khỏi chỗ bùn nhơ; Người đã đặt
chân tôi trên đá cứng, và đã làm vững bước chân tôi.
3) Và Người đã đặt trong miệng tôi một bài ca mới, bài ca mừng Thiên
Chúa chúng ta; nhiều người đã chứng kiến và tôn sợ, và họ sẽ cậy trông
vào Chúa.
4) Phần con, khốn khổ cơ bần, nhưng mà có Chúa ân cần chăm nom. Người là
Ðấng phù trợ và giải thoát con, ôi lạy Chúa, xin Ngài đừng chậm trễ.
THÁNH MAXIMILIÊN KOLBE
(1894-1941)
Maximilian Kolbe sinh ngày 7 tháng 1 năm 1894 tại Zdunska Wola, Ba Lan với tên cha mẹ đặt là Raymond Kolbe. Em Raymond Kolbe là đứa con trai thứ 2 trong 3 người con trai của một gia đình nghèo nhưng đạo đức vào thời Balan đã bị Nga xâm chiếm. Cha mẹ của ngài đều thuộc về dòng ba Phanxicô, làm thợ dệt tại nhà. Cha ngài là Julius về sau mở tiệm sách đạo, rồi đầu quân chiến đấu cho quyền độc lập của Balan, cuối cùng đã bị người Nga treo cổ như một tên tội đồ phản quốc năm 1914. Mẹ ngài là Marianne Dabrowska, sau trở thành một nữ tu dòng Biển Đức. Anh ngài là Alphonso đã trở nên một vị linh mục.
Ngài là một đứa trẻ ma lanh, đôi khi phá phách, khiến cha mẹ điên đầu. Tuy nhiên, vào năm 1906 khi gia đình ngài ở Pabianice, bấy giờ ngài 12 tuổi và gần đến biến cố Rước Lễ Lần Đầu của ngài, thì ngài được thị kiến thấy Mẹ Maria, để rồi từ đó đời của ngài đã được hoàn toàn biến đổi. Ngài kể lại rằng, "Tôi đã hỏi Mẹ Thiên Chúa rằng sau này tôi sẽ ra sao. Thế là Mẹ đã hiện ra với tôi mang theo với Mẹ 2 triều thiên, một trắng và một đỏ. Mẹ đã hỏi tôi rằng tôi muốn triều thiên nào trong 2 triều thiên này. Triều thiên trắng nghĩa là tôi phải kiên trì sống tinh khiết, và triều thiên đỏ nghĩa là tôi sẽ trở thành một vị tử đạo. Tôi nói rằng tôi xin chấp nhận cả 2 triều thiên".
Ngài đã vào tiểu chủng viện Dòng Thánh Phanxicô ở Lwow Balan năm 1907, và ngài đã tuyệt giỏi về toán học và vật lý. Có lúc ngài muốn từ bỏ theo học linh mục để gia nhập quân ngũ chiến đấu, nhưng lại thôi. Ngài đã vào tập viện của dòng này vào ngày 4/9/1910 ở tuổi 16. Ngài đã nhận tên dòng là Maximilian, rồi khấn lần đầu ngày 5/9/1911, và khấn trọn đời ngày 1/11/1914. Ngài theo học triết lý tại Học Viện Gregory Dòng Tên ở Roma vào năm 1912-1915, và học thần học tại Học Viện Phanxicô Serafico ở Roma từ 1915-1919. Vào ngày 16/10/1917, khi còn là chủng sinh, ngài và 6 người bạn của ngài đã thành lập Phong Trào Vô Nhiễm / the Immaculata Movement (Militia Immaculatae, Crusade of Mary Immaculate), dấn thân cho việc hoán cải tội nhân, chống lại tam điểm (cực lực chống phá Giáo Hội thời bấy giờ), truyền bá Ảnh Mẹ Ban Ơn (như áo dòng của mình), và lòng tôn sùng Đức Mẹ là đường đến cùng Chúa Kitô.
Ngài bị bệnh lao phổi gần chết, và sau đó ngài bị kiệt sức suốt cuộc đời còn lại của ngài. Ngài được thụ phong linh mục ngày 28/4/1918 ở Roma vào tuổi 24, và nhận cấp bằng tiến sĩ thần học ngày 22/7/1922. Cái minh thức của ngài về thần học Thánh Mẫu còn vang vọng cho đến ngày nay, qua ảnh hưởng mà các minh thức này nơi Công Đồng Chung Vatican II đầu thập niên 1960.
Ngài đã trở về Balan ngày 29/7/1919 để dạy lịch sử ở Chủng Viện Krakow. Ngài đã phải nghỉ bệnh từ 10/8/1920 đến 21/4/1921 để chữa bệnh lao phổi tại bệnh viện Zakpane ở Tatra Mountains. Vào tháng 1/1922, ngài bắt đầu phát hành nguyệt san Hiệp Sĩ Mẹ Vô Nhiễm / the magazine Knight of the Immaculate để chiến đấu với tình trạng lãnh đạm, và vào năm 1927 nguyệt san này đã có một ấn bản trên 70 ngàn số. Ngài lại phải nghĩ bệnh một lần nữa, từ ngày 18/9/1926 đến 13/4/1927, những vẫn tiếp tục hoạt động.
Không thỏa mãn với những hoạt động của mình ở Balan, ngài và 4 thày cùng dòng đã đến Nhật bản năm 1930. Trong vòng 1 tháng, chẳng có tiền bạc gì và chẳng biết tiếng Nhật, mà ngài đã in nguyệt san Hiệp Sĩ Mẹ Vô Nhiễm bằng ấn bản Nhật ngữ. Nhưng không ngờ vào năm 1936 đã có 65 ngàn ấn bản. Vào năm 1931, ngài lập một đan viện Phanxicô ở Nagasaki, và tu viện này đã tồn tại bất chấp bom nguyên tử ngày 9/8/1945, và ngày nay đã trở thành trung tâm của dòng Phanxicô ở Nhật bản. Vào giữa năm 1932, ngài đã rời Nhật bản để đến Malbar, Ấn Độ và thành lập thành phố thứ ba, như thành phố đầu tiên là Niepokalanow ở Balan, và thành phố thứ 2 là Nagasaki ở Nhật bản, để phát hành tờ Nguyệt San Hiệp Sĩ Mẹ Vô Nhiễm vậy, nhưng rất tiếc vì thiếu nhân lực nên thành phố thứ ba này sau đó đã không còn tồn tại.
Vị sức khỏe yếu kém, ngài đã phải cắt bớt hoạt động truyền giáo, và trở về Balan năm 1936. Vào ngày 8/12/1938, đan viện Phanxicô của ngài bắt đầu trở thành một đài phát thanh. Vào năm 1939, đan viện này đã có gần 800 tu sĩ, lớn nhất thế giới vào thời ấy, và hoàn toàn tự lập, bao gồm cả việc phục vụ các bệnh xá nữa.
Cùng với một số anh em dòng, ngài đã bị bắt nhốt vào ngày 19/9/1939, sau khi Đức Quốc Xã xâm chiếm Balan lần thứ hai từ ngày 1/9 cùng năm. Các tu sĩ khác ở đan viện này bị đi đầy một thời gian ngắn, còn ngài và một số anh em bị đi tù được thả về ngày 8/12/1939. Mọi hoạt động lại được phục hồi. Trở lại thành phố Niepokalanow, ngài đã tiếp tục thừa tác vụ linh mục của ngài, ở đó ngài đã chất chứa 3 ngàn người Balan tị nạn, mà 2/3 là người Do Thái, đồng thời ngài tiếp tục hoạt động ấn hành tờ nguyệt san ở đó, bao gồm cả những bài viết chống lại Nazi Đức Quốc xã. Chính vì thế mà tờ báo đã bị đình bản, tu viện bị trấn át và tu sĩ bị tản mát, và ngài bị giam nhốt ở nhà tù Pawiak, thủ đô Warsaw Balan vào ngày 17/2/1941.
Vào ngày 28/5/1941, ngài được chuyển đến lò diệt chủng Auschwitz với số hiệu tù nhân 16670. Ngài được chỉ định vào nhóm làm việc đặc biệt do các vị linh mục đặc trách, và bị giám sát bởi các viên canh ngục đồi bại và tệ hại. Việc âm thầm sống đức tin khiến ngài phải làm những công việc tệ nhất khi cần đến ngài, và bị đánh đập hơn ai hết. Có lúc ngài đã bị đánh đập, quất bằng roi, gần như chết vậy. Các tù nhân đã phải lén lút đem ngài đến bệnh viện của trại tập trung, nơi ngài bỏ giờ ra giải tội cho những ai cần đến bí tích này. Khi ngài trở lại trại, ngài thi hành thừa tác vụ với các tù nhân khác, bao gồm cả việc cử hành Thánh Lễ và trao Mình Thánh Chúa từ bánh và rượu được lén đưa vào cho ngài.
Sau đây là câu chuyện chính về biến cố đã biến ngài thành một vị thánh tử đạo năm 1941, vào giữa Thế Chiến Thứ II (1939-1945). Hôm ấy là ngày 30/7/1941, trong nhà giam số 14 tại trại tập trung Auschwitz, nơi mấy tháng trước đó, một nhóm tù nhân vừa được dẫn tới, trong đó có cha Maximilien Kolbe, tu sĩ dòng Phanxicô Balan. Hôm ấy thiếu mất một tù nhân. Các tử tù biết rằng cứ một tù nhân đào thoát là hai mươi tù cùng trại phải nhịn ăn cho đến chết. Đêm ấy không ai trong khu nhà giam chợp mắt được. Mọi người đều sợ hãi, mặc dù nhiều lúc họ vẫn mong chờ cái chết đến để giải thoát họ.
Chết dưới làn đạn, có lẽ còn chịu đựơc, nhưng chết đói chết khát thật là một cái chết kinh sợ nhất. Từ căn nhà hành hình, phát ra những tiếng la rú rùng rợn. Đêm ấy, cha Kolbe lo an ủi đồng bạn và giải tội cho những ai cần. Sáng hôm sau khi điểm danh, tên cai ngục đã báo tin người ta đã không tìm lại được kẻ đào thoát. Cả trại 14 đứng im như trời trồng và hồi hộp chờ án lệnh. Viên cai ngục dừng lại trước hàng những tù nhân và tuyên bố: “Mười đứa trong tụi bay sẽ chết thay nó. Lần sau sẽ là 20 đứa”. Tuyên bố xong hắn ta chậm rãi đi ngang qua hàng đầu, có vẻ suy nghĩ, rồi nói : “Tên này... tên này... tên này. Tất cả 10 người. 10 người bị tử hình”. Lúc đó một trong số những người ấy kêu lên: “Ôi vợ tôi, các con tôi!”. Những người còn đứng trong hàng ngũ thở ra nhẹ nhõm.
Nhưng rồi một chuyện bất ngờ xảy ra: Có một người tù không thuộc nhóm những người bị chỉ định, mạnh dạn bước ra khỏi đám người đang xếp hàng im lặng trong sợ hãi, nhìn thẳng vào người cai ngục. Tên này kinh ngạc lùi lại một chút rồi hô to: “Đứng lại!”
Cha Maximilien Kolbe dừng lại trước mặt y. Thế rồi một cuộc đối thoại chưa từng nghe đã diễn ra. Một cuộc đối thoại điên khùng mà những người sống sót đã kể lại thật chính xác:
- Xin ông cho phép tôi được chết thay cho một trong những người bị lên án này!
Viên cai tù kinh ngạc nhìn cha.
- Anh là ai ?
- Là một linh mục công giáo.
- Anh muốn chết thế cho ai ?
- Người này. Cha Kolbe chỉ vào người vừa mới la khóc.
- Tại sao ?
- Bởi vì đời tôi không còn giúp ích gì mấy. Trong khi ông này còn có gia đình.
Viên cai trại suy nghĩ, rồi đưa tay ra hiệu đồng ý. Cha Kolbe nhập bọn với đám tử tội.
Một phút im lặng. Không ai hiểu rõ sự việc vừa xảy ra.
Các tù nhân bị lột hết quần áo, nhốt vào một căn hầm. Kể từ giây phút đó, người tù không còn gì để ăn và điều kinh khủng là không có gì để uống gì nữa.
Trước kia căn nhà hầm này luôn vang lên những tiếng kêu la thảm thiết. Thật là một địa ngục nhỏ. Nhưng lần này có cái gì đã thay đổi. Mấy người lính Đức quốc xã rất đỗi ngạc nhiên. Đám tử tù cầu nguyện và ca hát. Vẫn có tiếng rên rỉ, nhưng không còn là những tiếng kêu tuyệt vọng nữa.
Ngày thứ 12, tức ngày 14-08-1941 cửa phòng giam đói được mở ra. Mọi người đều đã chết, trừ một mình cha Kolbe, với đôi mắt vẫn sáng dù thân mình tàn rũ. Cha ngồi giữa đất, đầu tựa vào tường, thân mình ngay thẳng và khuôn mặt rạng rỡ. Viên cai ngục bắt ngài đưa tay ra và chích cho một mũi thuốc độc ân huệ. Vị linh mục chết ngay. Họ đưa xe đến xúc xác ngài và các bạn tù đem đi. Như bao nhiêu người khác, xác cha bị hoả thiêu trong lò và nắm tro tàn bị ném tung trong gió bốn phương.
Trong Bài giảng của mình ở lễ tuyên phong chân phước cho vị tử đạo Balan thời Thế Chiến Thứ II năm 1941 này, người ta thấy có sự hiện diện của cụ Giasowniczek, người mà trước kia cha Maximilien Kolbe đã chết thay cho, Đức Thánh Cha Phaolô VI đã nói:
“Lịch sử sẽ không thể quên được trang sử ghê tởm này (của thời Đức quốc xã) nhưng giữa sự kinh hãi, người ta vẫn không thể không nhận ra những tia sáng tố giác bóng tối và đồng thời lướt thắng bóng tối. Một trong những tia sáng ấy, và có lẽ là tia sáng rực rỡ hơn hết, được ban cho chúng ta trong khuôn mặt tiều tụy và bình thản của cha M. Kolbe, vị anh hùng luôn bám chắc vào một niềm hy vọng nghịch lý nhưng có suy nghĩ. Tên tuổi Ngài mãi mãi lớn lao và sẽ nhắc nhở cho ta thấy rằng giữa những con người khốn khổ, vẫn có thể tồn tại những năng lực và giá trị luân lý phong phú biết bao !”
Về phần mình, Đức Hồng Y Karol Wojtyla, người đồng hương Balan với vị chân phước tử đạo 1941 này, vị hồng y vào ngày 16/10/1978, đã trở thành Giáo Hoàng Gioan-Phaolô II, tại phòng họp báo toà thánh Vatican ngày 14-10-1971, đã bày tỏ cảm nhận của ngài như sau:
“Chân phước Maximilien Kolbe không biết hận thù là gì. Trong nhà tù Pawiak, ở Vacsava, trong trại tập trung Auschwitz Ngài nhìn người hành hình cũng như kẻ bị hành hình cùng với một cái nhìn trong sáng, đến nỗi những kẻ tàn bạo nhất phải quay mặt đi: “Đừng nhìn bọn tao như thế”. Con người mang bản số 16670 ấy đã dành được một cuộc chiến thắng khó khăn nhất: ấy là cuộc chiến của tình yêu biết xá tội, biết thứ tha. Ngài đã đi vào trong cái vòng luẩn quẩn hiểm ác của hận thù với một cõi lòng nóng bỏng tình yêu và lập tức cái 'ngón trù ếm' quỉ quái của nó bị giải độc. Tình yêu đã mạnh hơn sự chết".
(Tiểu sử trên đây của Thánh Maximilian Maria Kolbe được TĐCTT Đaminh Maria cao tấn tĩnh, nghiên cứu và tổng hợp, bao gồm cả phần tử đạo từ website của TGP Sài Gòn)
Hãy đem nhiệt tâm tông đồ giúp các linh hồn được cứu độ và được thánh hoá
Kinh Sách Phụng Vụ Giờ Kinh ngày 14/8 - Bài đọc 2
Trích thư của thánh Mắc-xi-mi-li-a-nô Ma-ri-a Kôn-bê, linh mục, tử đạo.
Anh thân mến, tôi rất vui mừng vì thấy anh hăng hái nhiệt thành làm vinh danh Thiên Chúa. Ở thời đại chúng ta, không phải là không đáng buồn khi thấy chủ trương lãnh đạm - như người ta gọi - đang lan tràn dưới nhiều hình thức khác nhau. Chủ trương ấy giống như một cơn dịch lây lan không chỉ nơi giáo dân, mà cả trong các cộng đoàn tu trì nữa. Tuy nhiên, vì Thiên Chúa đáng được vinh quang vô tận, nên bổn phận trước hết và trên hết của chúng ta là đem trọn khả năng yếu kém của mình mà dâng lên Người vinh quang cao cả nhất, cho dù chúng ta không bao giờ có thể dâng cho Người như Người đáng được, vì chúng ta chỉ là những thụ tạo tha hương yếu hèn.
Nhưng vinh quang Thiên Chúa được rạng ngời đặc biệt nơi ơn cứu độ các linh hồn, các linh hồn đã được Đức Ki-tô đổ máu mình ra mà cứu chuộc, nên lòng nhiệt thành hoạt động tông đồ, trước hết và trên hết, chính là làm sao cho thật nhiều linh hồn được cứu độ và được thánh hoá hơn nữa. Nhưng đâu là con đường thích hợp nhất để đạt tới mục đích này, tức là để Thiên Chúa được tôn vinh và nhiều linh hồn được thánh hoá ? Tôi xin nói ít lời như sau : Thiên Chúa là Đấng vô cùng khôn ngoan thượng trí, Người biết rõ chúng ta phải làm gì để Người được thêm vinh quang, nên đã bày tỏ ý muốn của Người cho chúng ta, nhất là qua những vị đại diện của Người trên trần gian.
Vì vậy, chính sự vâng phục, và chỉ có sự vâng phục mà thôi, mới cho ta biết chắc ý muốn của Thiên Chúa. Thật ra bề trên cũng có thể lầm lẫn, nhưng không thể có chuyện chúng ta sống theo đức vâng phục mà lại vấp phải sai lầm. Một ngoại lệ duy nhất : chúng ta không phải vâng phục khi bề trên truyền làm một điều rõ ràng vi phạm luật Chúa, dầu là một vi phạm rất nhỏ, vì lúc đó, bề trên không còn là người chuyển đạt ý Chúa một cách trung thực nữa.
Thiên Chúa, và chỉ một mình Người, là Đấng vô biên, thượng trí và chí thánh, chí nhân. Chỉ một mình Người là Chúa, là Đấng tạo dựng và là Cha chúng ta, là khởi nguyên và cùng đích, là Đấng khôn ngoan, quyền năng và là tình yêu. Thiên Chúa là tất cả. Những sự vật ở ngoài Thiên Chúa càng được quy chiếu về Người thì càng thêm giá trị. Người là Đấng tạo dựng muôn loài, là Đấng cứu chuộc nhân loại và là cùng đích của toàn thể tạo thành. Vì thế, chính Người bày tỏ cho chúng ta ý muốn đáng tôn thờ qua những vị đại diện của Người trên trần gian. Người lôi kéo chúng ta đến với Người, để qua chúng ta mà lôi kéo những tâm hồn khác và liên kết họ với Người trong một tình yêu trọn vẹn hơn.
Anh thân mến, hãy coi địa vị của chúng ta cao trọng chừng nào nhờ lòng thương xót của Thiên Chúa. Nhờ vâng phục, có thể nói là chúng ta vượt qua được những giới hạn hẹp hòi của chúng ta mà sống phù hợp với ý Thiên Chúa, Đấng đang dùng sự khôn ngoan thượng trí vô biên để hướng dẫn chúng ta hành động cho đúng. Hơn nữa, chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn mọi sự khi gắn bó với ý Thiên Chúa, ý muốn mà không thụ tạo nào có thể cưỡng lại được. Đây là nẻo đường sáng suốt khôn ngoan, là con đường duy nhất giúp chúng ta có thể tôn vinh Thiên Chúa hơn cả.
Nếu có con đường nào khác thích hợp hơn thì chắc chắn Đức Ki-tô đã dùng lời nói và gương sáng của Người mà chỉ vẽ cho chúng ta rồi. Nhưng Kinh Thánh đã tóm lược thời gian dài Người sống ở Na-da-rét trong những lời này : Người hằng vâng phục các ngài. Rồi có thể nói Kinh Thánh đã lấy đức vâng phục làm đường nét chính để phác hoạ quãng đời còn lại của Người : rải rác nhiều nơi, Kinh Thánh cho thấy Người xuống thế gian để thi hành ý muốn của Chúa Cha.
Vì vậy, thưa anh em, chúng ta hãy yêu mến, hãy hết lòng yêu mến Cha trên trời là Đấng rất mực yêu thương. Ước chi dấu chứng của lòng yêu mến tận tình này sẽ là đức vâng phục. Chừng nào chúng ta phải hy sinh ý riêng, chừng đó lòng yêu mến được thể hiện rõ ràng hơn cả. Thật thế, chúng ta biết rằng để giúp chúng ta yêu mến Thiên Chúa mỗi ngày mỗi hơn, không có cuốn sách nào thế giá bằng chính Đức Giê-su Ki-tô chịu đóng đinh.
Tất cả những điều đó, chúng ta sẽ xin được dễ dàng hơn nhờ Đức Trinh Nữ Vô Nhiễm. Thiên Chúa đã muốn uỷ thác việc ban phát lòng thương xót của Người cho Đức Ma-ri-a. Điều hiển nhiên là Đức Ma-ri-a chỉ muốn cho chúng ta những gì chính Thiên Chúa muốn. Khi chúng ta hiến mình cho Mẹ, thì trong tay Mẹ, chúng ta sẽ trở thành khí cụ Thiên Chúa dùng để thi thố lòng thương xót của Người, như chính Mẹ là khí cụ trong tay Thiên Chúa. Vì thế, chúng ta hãy để Mẹ hướng dẫn, hãy đưa tay cho Mẹ dắt dìu, hãy sống yên hàn dưới sự dẫn dắt của Mẹ ; chính Mẹ sẽ chăm sóc và tiên liệu mọi sự cho chúng ta, sẽ mau mắn cứu giúp, đáp ứng những nhu cầu hồn xác, đẩy lui những khó khăn phiền toái cho chúng ta.
Ngày 15 tháng 8
Thứ Hai
ĐỨC MẸ LÊN TRỜI
lễ trọng
Phụng Vụ Giở Kinh
Ôi Trinh Nữ, khoác ánh hồng rực
sáng,
Mười hai sao là mũ ngọc tinh tuyền,
Mảnh trăng ngà làm bệ đặt gót sen,
Rực rỡ quá, vinh quang Ngài chói lọi !
Ngài chiến thắng tử thần và tội lỗi,
Lên ngự ngai vàng cạnh Đức Ki-tô,
Làm trạng sư cho chúng tử cậy nhờ,
Trời cùng đất tung hô : tâu Bà Chúa !
Xin bênh vực những thiện nam tín nữ,
Và dẫn đưa bầy chiên lạc trở về,
Cả loài người, nguyên tội đã phân ly,
Xin quy tụ tất cả thành một mối.
Ơn tha tội đổ xuống lòng sám hối,
Đỡ nâng người đang nghèo khổ ốm đau,
Lẽ cậy trông, xin bừng sáng lên nào,
Cho con cái vững tin ơn cứu độ.
Lời vinh tụng dâng Ba Ngôi Thiên Chúa
Đã tặng Ngài một vương miện cao sang,
Lại tôn phong lên tước vị Nữ Hoàng,
Và Thân Mẫu muôn người muôn thế hệ.
Bài đọc 2 phụng vụ giờ kinh sách
Thân xác Mẹ thánh thiện và thật vinh hiển
Trích tông hiến Thiên Chúa vô cùng đại lượng của đức giáo hoàng Pi-ô XII.
Khi giảng dạy hay diễn thuyết cho dân ngày lễ Đức Mẹ Thiên Chúa Hồn Xác Lên Trời, các thánh giáo phụ và các bậc đại tiến sĩ vẫn nói về sự kiện Đức Ma-ri-a được đưa lên trời như một chân lý đã được các Ki-tô hữu hiểu biết và tin nhận. Các ngài đã giải thích rõ hơn về sự kiện đó, dựa vào những lý lẽ sâu sắc hơn để trình bày ý nghĩa và bản chất của sự kiện, nhất là cho mọi người thấy rõ hơn rằng : lễ này không phải chỉ để kính nhớ việc thân xác Đức Trinh Nữ Ma-ri-a sau khi chết không bị hư nát chút nào, mà còn kính nhớ việc Mẹ chiến thắng tử thần và được tôn vinh trên trời cũng giống như Đức Giê-su Ki-tô, Con Một của Mẹ.
Thánh Gio-an Đa-mát là vị giảng thuyết trổi vượt về chân lý vẫn được lưu truyền này. Khi so sánh hồng ân Mẹ Thiên Chúa được đưa về trời cả thân xác với các ân huệ và đặc ân khác Mẹ đã nhận được, thánh nhân đã nói rất hùng hồn như sau : “Đấng đã bảo toàn được nguyên vẹn đức đồng trinh khi sinh con hẳn cũng giữ gìn được cho thân xác mình khỏi mọi hư hoại khi lìa đời. Đấng đã bồng ẵm Tạo Hoá trong lòng mình như bồng ẵm một bé thơ phải được cư ngụ trong nhà Thiên Chúa. Đấng được Chúa Cha nhận làm hiền thê hẳn phải được ở trong loan phòng thiên quốc. Đấng đã ngắm nhìn Con mình trên thập giá và chịu lưỡi gươm đau đớn đâm thâu tâm hồn, lưỡi gươm đã tránh được lúc sinh Con, hẳn phải được ngắm nhìn người Con ấy đang ngự bên hữu Chúa Cha. Đấng làm Mẹ Thiên Chúa phải được những gì thuộc về Con mình và phải được mọi thụ tạo tôn kính như Thân Mẫu Thiên Chúa và như nữ tỳ của Người.”
Còn theo thánh Giê-ma-nô Con-tan-ti-nô, nếu thân xác Đức Trinh Nữ Ma-ri-a, Mẹ Thiên Chúa, không bị hư hoại và được đưa về trời, thì điều đó không những xứng hợp với thiên chức làm Mẹ Thiên Chúa, mà còn xứng hợp với thân xác đồng trinh rất thánh của Mẹ nữa : “Theo Kinh Thánh, Mẹ kiều diễm ; thân xác đồng trinh của Mẹ hoàn toàn thánh thiện, hoàn toàn thanh khiết và đích thực là nơi Thiên Chúa ngự. Cũng vì thế, thân xác ấy không thể tan thành bụi đất. Nhưng, vì là thân xác con người, nên phải được biến đổi mới có thể đạt tới cuộc sống tuyệt vời bất hoại. Tuy nhiên, vẫn chính thân xác ấy nay sống động, vinh hiển rạng ngời, toàn vẹn và được thông chia sự sống hoàn hảo.”
Một tác giả cổ thời quả quyết : “Vì Đức Ma-ri-a là Mẹ hiển vinh của Đức Ki-tô, mà Đức Ki-tô chính là Thiên Chúa, là Đấng cứu độ chúng ta, Đấng ban sự sống và sự trường sinh bất tử, nên Mẹ phải được Đức Ki-tô làm cho sống và cho thân xác Mẹ được nên giống thân xác Người, nghĩa là không bao giờ bị hư hoại. Chính Người là Đấng đã cho Mẹ được trỗi dậy, ra khỏi mồ và là Đấng đã đưa Mẹ lên với Người, bằng cách nào thì chỉ một mình Người biết.”
Tất cả những lập luận suy tư của các thánh giáo phụ đều lấy Kinh Thánh làm nền tảng cuối cùng, mà Kinh Thánh lại trình bày rõ ràng như đặt ngay trước mắt chúng ta một Đấng Thân Mẫu cao cả của Thiên Chúa. Mẹ hết sức gắn bó với Con mình, người Con mang thần tính, và Mẹ luôn thông phần vào vận mệnh của Người Con ấy.
Nhất là phải nhớ rằng : ngay từ thế kỷ II, Đức Trinh Nữ Ma-ri-a đã được các thánh giáo phụ trình bày như E-và mới, mặc dầu lệ thuộc A-đam mới, nhưng lại liên kết hết sức chặt chẽ với A-đam mới trong cuộc chiến chống lại địch thù từ hoả ngục xông lên. Cuộc chiến ấy, như “tiền phúc âm” đã tiên báo, sẽ dẫn đến chiến thắng trọn vẹn trên tội lỗi và tử thần. Trong các tác phẩm của vị Tông Đồ dân ngoại, tội lỗi và tử thần luôn đi đôi với nhau. Vì thế, cuộc trỗi dậy vinh hiển của Đức Ki-tô là phần cốt yếu và chiến lợi phẩm sau cùng trong chiến thắng đó thế nào, thì cuộc chiến mà Đức Trinh Nữ cùng tham gia với Con mình cũng phải kết thúc bằng việc tôn vinh thân xác đồng trinh của Mẹ như thế. Thánh Tông Đồ cũng nói : Khi cái thân phải hư nát này mặc lấy sự bất diệt, thì bấy giờ sẽ ứng nghiệm lời Kinh Thánh sau đây : Tử thần đã bị chôn vùi trong chiến thắng.
Thế nên, ngay từ thuở đời đời, do cùng một quyết định tiền định duy nhất, Thánh Ma-ri-a, Đức Mẹ Chúa Trời đã được kết hợp một cách huyền nhiệm với Đức Giê-su Ki-tô, được ơn vô nhiễm khi thành thai, được ơn đồng trinh vẹn tuyền khi làm Mẹ Thiên Chúa, được hết lòng cộng tác với Chúa Cứu Chuộc, Đấng đã hoàn toàn chiến thắng tội lỗi và các hậu quả của tội lỗi, thì cuối cùng Mẹ cũng được chiến thắng tội lỗi và tử thần. Chiến thắng này là phần thưởng rất cao quý giữa những đặc ân Mẹ đã được. Nhờ đó, Mẹ được gìn giữ vẹn toàn, không bị hư nát chút nào trong phần mộ, và như Con của Mẹ, Mẹ chiến thắng tử thần và cả hồn lẫn xác được đưa về hưởng vinh quang cao cả trên trời. Nơi đó, Mẹ là hoàng hậu sáng ngời rực rỡ bên hữu Con của mình là Đức Vua bất tử muôn đời.
Phụng Vụ Lời Chúa
Bài Ðọc I: Kh 11, 19a; 12, 1-6a, 10ab
"Một người nữ mặc áo mặt trời, chân đạp mặt trăng".
Trích sách Khải Huyền của Thánh Gioan.
Ðền thờ Thiên Chúa trên trời đã mở ra. Và một điềm lạ vĩ đại xuất hiện trên trời: một người nữ mặc áo mặt trời, chân đạp mặt trăng, đầu đội triều thiên mười hai ngôi sao: Bà đang mang thai, kêu la chuyển bụng, và đau đớn sinh con.
Lại một điềm lạ khác xuất hiện trên trời: một con rồng đỏ khổng lồ, có bảy đầu, mười sừng, và trên bảy đầu, đội bảy triều thiên. Ðuôi nó kéo đi một phần ba tinh tú trên trời mà ném xuống đất. Con rồng đứng trước mặt người nữ sắp sinh con, để khi Bà sinh con ra, thì nuốt lấy đứa trẻ.
Bà sinh được một con trai, Ðấng sẽ dùng roi sắt mà cai trị muôn dân: Con Bà được mang về cùng Thiên Chúa, đến tận ngai của Người. Còn Bà thì trốn lên rừng vắng, ở đó Bà được Thiên Chúa dọn sẵn cho một nơi.
Và tôi nghe có tiếng lớn trên trời phán rằng: "Nay sự cứu độ, quyền năng, vương quyền của Thiên Chúa chúng ta, và uy quyền của Ðức Kitô của Người đã được thực hiện".
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 44, 10bc. 11. 12ab. 16
Ðáp: Hoàng Hậu đứng bên hữu Ðức Vua, mặc đồ trang điểm vàng ròng (c. 10b).
Xướng: 1) Hoàng Hậu đứng bên hữu Ðức Vua, mặc đồ trang điểm vàng ròng lộng lẫy. - Ðáp.
2) Xin hãy nghe, thưa Nương Tử, hãy coi và hãy lắng tai, hãy quên dân tộc và nhà thân phụ. - Ðáp.
3) Ðể Ðức Vua Người sủng ái dong nhan: chính Người là Chúa của Cô Nương, hãy phục vụ Người. - Ðáp.
4) Họ bước đi trong niềm hân hoan vui vẻ, tiến vào trong cung điện Ðức Vua. - Ðáp.
Bài Ðọc II: 1 Cr 15, 20-26
"Hoa quả đầu mùa là Ðức Kitô, đoạn đến những kẻ thuộc về Chúa".
Trích thư thứ nhất của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côrintô.
Anh em thân mến, Ðức Kitô đã từ cõi chết sống lại, là hoa quả đầu mùa của những kẻ yên giấc. Vậy sự chết bởi một người, thì sự kẻ chết sống lại cũng bởi một người. Cũng như mọi người đều phải chết nơi Ađam thế nào, thì mọi người cũng sẽ được tác sinh trong Ðức Kitô như vậy. Nhưng ai nấy đều theo thứ tự của mình, hoa quả đầu mùa là Ðức Kitô, đoạn đến những kẻ thuộc về Ðức Kitô, những kẻ đã tin Người xuống thế: rồi đến tận cùng, khi Người đã trao vương quốc lại cho Thiên Chúa Cha, và đã tiêu diệt mọi đầu mục, quyền năng và thế lực. Nhưng Người còn phải cai trị cho đến khi Người đặt mọi quân thù dưới chân Người. Kẻ thù cuối cùng sẽ bị tiêu diệt là sự chết, bởi Người đã bắt mọi sự quy phục dưới chân Người.
Ðó là lời Chúa.
Alleluia:
Alleluia, alleluia! - Ðức Maria được mời gọi lên trời; đạo binh các thiên thần mừng rỡ hân hoan. - Alleluia.
Phúc Âm: Lc 1, 39-56
"Ðấng toàn năng đã làm cho tôi những sự trọng đại: Người nâng cao những người phận nhỏ".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Trong những ngày ấy, Maria chỗi dậy, vội vã ra đi lên miền núi, đến một thành xứ Giuđêa. Bà vào nhà ông Dacaria và chào bà Elisabeth, và khi bà Elisabeth nghe lời chào của Maria, thì hài nhi nhảy mừng trong lòng bà, và bà Elisabeth được đầy Chúa Thánh Thần, bà kêu lớn tiếng rằng:
"Bà được chúc phúc giữa các người phụ nữ, và Con lòng Bà được chúc phúc. Bởi đâu tôi được Mẹ Chúa tôi đến viếng thăm? Vì này tai tôi vừa nghe lời Bà chào, hài nhi liền nhảy mừng trong lòng tôi. Phúc cho Bà là kẻ đã tin rằng lời Chúa phán cùng Bà sẽ được thực hiện".
Và Maria nói: "Linh hồn tôi ngợi khen Chúa, và thần trí tôi hoan hỉ trong Thiên Chúa, Ðấng Cứu Ðộ tôi, vì Chúa đã đoái nhìn đến phận hèn tớ nữ của Chúa. Này từ nay muôn thế hệ sẽ khen tôi có phước, vì Ðấng toàn năng đã làm cho tôi những sự trọng đại, và Danh Ngài là thánh. Lòng thương xót Chúa trải qua đời nọ đến đời kia dành cho những người kính sợ Chúa. Chúa đã vung cánh tay ra oai thần lực, dẹp tan những ai thần trí kiêu căng. Chúa lật đổ người quyền thế xuống khỏi ngai vàng và nâng cao những người phận nhỏ. Chúa đã cho người đói khát no đầy ơn phước, và để người giàu có trở về tay không. Chúa săn sóc Israel tôi tớ Chúa, bởi nhớ lại lòng thương xót của Ngài. Như Chúa đã phán cùng các tổ phụ chúng tôi, cho Abraham và dòng dõi người đến muôn đời".
Maria ở lại với bà Elisabeth độ ba tháng, đoạn Người trở về nhà Mình.
Ðó là lời Chúa.
Đặc Ân Mông Triệu: Niềm Tin và Tín Điều
Là Kitô hữu Công Giáo, nhờ được học hỏi hay tự nghiên cứu, nhất là về Thánh Mẫu Học, ai cũng biết rằng Mẹ Maria đã có 4 tín điều được Giáo Hội đã tuyên tín, trong giòng lịch sử của mình, theo thứ tự thời gian, đó là:
1- Tín điều Thánh Mẫu Maria là Mẹ của Thiên Chúa, được tuyên tín bởi Công Đồng Chung Epheso năm 431;
2- Tín điều Thánh Mẫu Maria trọn đời trinh nguyên, cả trước, trong và sau khi sinh Con, được tuyên tín bởi Công Đồng Latêrano năm 649;
3- Tín điều Thánh Mẫu Maria vô nhiễm nguyên tội, ngay từ giây phút đầu tiên được hoài thai trong lòng thai mẫu, do Giáo Hoàng Chân Phước Piô IX công bố ngày 8/12/1854;
4- Tín điều Thánh Mẫu Maria mông triệu về trời, cả thân xác lẫn linh hồn, sau cuộc đời trần gian này của Mẹ, do Đức Thánh Cha Piô XII công bố ngày 1/11/1950.
Sở dĩ 4 đặc ân trở thành 4 tín điều Thánh Mẫu là vì cả 4 đặc ân và từng đặc ân trực tiếp liên quan đến Chúa Giêsu Kitô Cứu Thế, cũng như đến chính Ơn Cứu Chuộc của Người. Trong Tông Hiến Thiên Chúa Hào Phóng - Munificentissimus Deus để tuyên bố tín điều thứ 4 này, Đức Thánh Cha Piô XII cũng đã khẳng định niềm tin bất khả sai lầm này như sau:
"Người Mẹ Thiên Chúa trọng kính này, từ đời đời, đã kín ẩn liên kết với Chúa Giêsu Kitô, trong cùng một mức độ tiền định, mà tình trạng vô nhiễm lúc Mẹ được hoài thai, tình trạng đồng trinh tuyệt hảo nơi vai trò làm mẹ thần linh của Mẹ, việc liên kết cao quí với Đấng Cứu Chuộc thần linh, Đấng đã hoàn toàn chiến thắng tội lỗi cùng với những hậu quả của tội lỗi, cuối cùng cũng đã đạt được, như tột đỉnh về các đặc ân của Mẹ, do đó Mẹ cần phải được gìn giữ cho khỏi tình trạng bị băng hoại trong mồ mả, và, như Người Con của mình, Đấng đã chiến thắng sự chết, Mẹ cần phải được đưa cả xác lẫn hồn vào vinh quang thiên quốc, nơi, với vai trò làm Nữ Vương, Mẹ ngự trị trong vinh quang bên hữu Con Mẹ, Đức Vua bất tử của các Thế Hệ" (khoản 48).
Theo lập luận tự nhiên, chúng ta cũng thấy rất hợp tình hợp lý nơi 4 Đặc Ân Thánh Mẫu đã trở thành 4 Tín Điều Thánh Mẫu này: Vì Thánh Mẫu Maria được Thiên Chúa tuyển chọn làm Mẹ của Thiên Chúa, Mẹ của Lời Nhập Thể, Đấng Cứu Chuộc Nhân Trần, mà Mẹ, về phần hồn, không thể nào lại bị nhiễm lây nguyên tội, một tình trạng bị ma quỉ thống trị, và về phần xác, không thể nào thụ thai và hạ sinh Vị Thiên Chúa Nhập Thể này như một con người thuần túy, hoàn toàn theo huyết nhục và tình dục tự nhiên (xem Gioan 1:13), mà phải "bởi quyền phép Thánh Linh" (Mathêu 1:20; Luca 1:35), và cuối cùng, chính vì linh hồn của Mẹ vô nhiễm, và thân xác của Mẹ trọn đời trinh nguyên như thế, mà chung nhân tính của Mẹ không thể nào bị tử thần phân rẽ bằng cái chết, và riêng thân xác của Mẹ không thể nào bị băng hoại như một tội nhân. Trong cùng một Tông Hiến tuyên bố Tín Điều Mông Triệu của mình, Đức Thánh Cha Piô XII cũng đã minh định theo chiều hướng này:
"Chúa Kitô đã chiến thắng tội lỗi và sự chết bằng chính cái chết của Người, và ai được tái sinh một cách siêu nhiên nhờ Phép Rửa, cũng đã chiến thắng tội lỗi và sự chết bởi Đức Kitô ấy. Tuy nhiên, theo luật chung, Thiên Chúa không muốn ban cho kẻ công chính trọn vẹn hiệu quả của cuộc chiến thắng chết chóc này, cho đến ngày cùng tháng tận. Đó là lý do thân xác của ngay cả kẻ công chính cũng bị hư nát sau khi chết, và chỉ vào ngày tận thế thân xác ấy mới được liên kết với linh hồn hiển vinh của nó (khoản 4). Vậy Thiên Chúa miễn trừ qui luật chung này cho Đức Trinh Nữ Maria. Nhờ đặc ân hoàn toàn chuyên biệt, đặc ân Hoài Thai Vô Nhiễm của Mẹ đã chiến thắng tội lỗi, do đó mà Mẹ không bị chi phối bởi luật về tình trạng băng hoại trong mồ mả, và Mẹ không cần phải đợi cho đến tận thế cho việc cứu chuộc thân xác của Mẹ (khoản 5)".
Niềm tin về đặc ân Mẹ Maria được mông triệu về trời cả thân xác lẫn linh hồn này đã có từ lâu trong Giáo Hội, đến độ đã trở thành một phong trào thỉnh nguyện thẩm quyền tối cao của Giáo Hội công bố thành tín điều. Như chính Đức Thánh Cha Piô XII đã xác nhận: "Tất cả mọi thỉnh nguyện về đặc ân Mông Triệu của Đức Trinh Nữ Maria về trời, đã được gửi về Tòa Thánh từ thời Đức Giáo Hoàng Piô IX... cho tới ngày nay" (Cùng Tông Hiến khoản 10). Để rồi, sau khi đã "thu thập lại với nhau và cẩn thận cứu xét" (cùng nguồn vừa trích), Đức Thánh Cha Piô XII đã đi đến thẩm định quan trọng đưa đến việc ngài công bố Tín Điều Mông Triệu này, như sau:
"Tất cả những chứng cứ này, cùng với những cứu xét của các thánh Giáo Phụ và các thần học gia, đều được căn cứ vào các Sách Thánh như là nền tảng tối hậu của các vị. Những chứng cứ cùng với những cứu xét ấy, đã cho thấy rằng, Người Mẹ yêu dấu của Thiên Chúa, ở ngay trước mắt của chúng ta, thực sự đã hết sức mật thiết liên hợp với Người Con thần linh của Mẹ, và luôn chia sẻ với số phận của Người. Bởi thế, không thể nào nghĩ về Mẹ, Vị đã thụ thai Chúa Kitô, đã hạ sinh Người, đã nuôi dưỡng Người bằng sữa của mình, và đã ôm ấp Người nơi ngực của mình, lại tách rời khỏi Người nơi thân xác, cho dù không ở nơi linh hồn, sau cuộc đời trần thế này. Vì Đấng Cứu Thế là Con của Mẹ Maria, Người không thể nào làm khác đi được, với tư cách là một vị tuân thủ trọn hảo nhất lề luật của Thiên Chúa, ngoài việc tỏ lòng tôn kính, chẳng những với Ngôi Cha hằng hữu của Người, mà còn với cả Người Mẹ rất yêu dấu của Người nữa. Vì Người có quyền năng ban cho Mẹ đại vinh dự này, trong việc gìn giữ Mẹ khỏi tình trạng bị hư hoại trong mồ, mà chúng ta cần phải tin rằng Người thực sự đã làm như thế" (khoản 38).
Đó là lý do, vào Lễ Trọng Các Thánh 1/11/1950, thời điểm được thẩm quyền của Giáo Hội công bố Tín Điều Mông Triệu, loài người mới trải qua Thế Chiến Thứ II (1939-1945), nhưng nạn cộng sản vô thần vẫn còn tiếp tục gieo rắc lầm lạc và bách hại Giáo Hội, như Mẹ Maria đã tiên báo trong Bí Mật Fatima phần thứ 2 ngày 13/7/1917, đến độ chính vị Giáo Hoàng Piô XII này, vị được tấn phong giám mục vào chính ngày giờ Mẹ Maria hiện ra ở Fatima lần đầu tiên 13/5/1917, vị cảm thấy mình có một thiên duyên đặc biệt với Thánh Mẫu Fatima, đã quan tâm cứu xét và đáp lại bức thư của Nữ Tu Lucia, một trong 3 Thiếu Nhi Fatima thụ khải 1917 còn sống sót, đệ trình ngài ngày 24/10/1940, và ngài đã hiến dâng toàn thể loài người lần đầu tiên cho Mẹ Maria ngày 31/10/1942, mừng kỷ niệm 25 năm Biến Cố Thánh Mẫu Fatima. Ngài hy vọng Tín Điều Thánh Mẫu Mông Triệu sẽ mang lại ích lợi cho xã hội loài người, như ngài đã bày tỏ như sau:
"Chúng tôi, người đã đặt giáo triều của mình dưới sự bảo hộ đặc biệt của Đức Trinh Nữ rất thánh, Đấng chúng tôi đã rất thường chạy đến trong những lúc trầm trọng rắc rối, chúng tôi cũng là người đã hiến dâng toàn thể loài người cho Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ, bằng những nghi thức công khai, và chúng tôi đã nhiều lần cảm thấy việc chở che bênh đỡ quyền năng của Mẹ, tin tưởng rằng việc long trọng công bố và định tín về đặc ân Mông Triệu này, sẽ góp phần không nhỏ vào việc thăng tiến xã hội loài người, vì việc công bố và định tín này góp phần vào vinh quang của Chúa Ba Ngôi Chí Thánh, một vinh quang mà Người Mẹ Thánh của Thiên Chúa cũng được tham hưởng, nhờ những mối liên hệ đặc thù" (cùng Tông Hiến khoản 42).
Cuối cùng, Đức Thánh Cha Piô XII đã long trọng công bố Tín Điều Mông Triệu của Mẹ Maria bằng những lời lẽ chính thức như thế này:
"Vì thế, sau khi chúng tôi đã trào dâng lên những lời nguyện cầu thỉnh xin nhiều lần cùng Thiên Chúa, và đã kêu van ánh sáng của Thần Chân Lý, vậy vì vinh quang của Thiên Chúa Toàn Năng, Đấng đã tỏ ra đặc biệt ưu ái Trinh Nữ Maria, vì vinh quang Con của Mẹ, Đức Vua bất tử qua Muôn Thế Hệ, và là Đấng Chiến Thắng tội lỗi và sự chết, để tăng thêm vinh hiển của cùng Người Mẹ uy nghi cao cả này, cũng như để cho toàn thể Giáo Hội được hân hoan hớn hở; bằng thẩm quyền của Chúa Giêsu Kitô của chúng ta, của Các Thánh Tông Đồ Phêrô và Phaolô, cũng như bằng thẩm quyền của mình, chúng tôi xin thông báo, tuyên bố và minh định là một tín điều được mạc khải thần linh, đó là Người Mẹ Vô Nhiễm của Thiên Chúa, Đức Trinh Nữ Maria trọn đời, khi đã hoàn tất hành trình trần thế của mình, đã được đưa cả thân xác và linh hồn vào vinh quang thiên quốc" (Cùng Tông Hiến khoản 44).
Đặc Ân Mông Triệu: Ý Nghĩa và Giá Trị
Tóm lại, căn cứ vào chính văn kiện Tông Hiến về Tín Điều Thánh Mẫu Mông Triệu này, thì đặc ân Mông Triệu của Mẹ Maria nói riêng, cũng như các đặc ân khác của Mẹ nói chung, là nhờ mối liên hệ mật thiết bất khả phân ly giữa Mẹ và Chúa Kitô Con Mẹ. Không phải chỉ ở nơi dự án thần linh của Thiên Chúa, mà còn ở nơi chính bản thân của Mẹ nữa. Thật vậy, chỉ vì Mẹ "đầy ơn phúc" mà Mẹ được các đặc ân đã trở thành Tín Điều Thánh Mẫu trên đây.
Không phải hay sao, nếu Mẹ "đầy ơn phúc", trước hết và trên hết, là vì Mẹ được "Thiên Chúa ở cùng" (Luca 1:28), được Thiên Chúa ưu ái trên hết mọi tạo vật của Ngài; thế nhưng, ngược lại, về phần mình, chính Mẹ cũng cần phải ở lại với Thiên Chúa, bằng đức tin có phúc của Mẹ (xem Luca 1:45), đức tin tuân phục của Mẹ, như một tỳ nữ xin vâng (xem Luca 1:38), nhờ đó Mẹ "được ơn nghĩa với Chúa" (Luca 1:30), đẹp lòng Chúa, từ lúc Mẹ vừa hoài thai trong lòng thai mẫu, cho đến khi Mẹ ra khỏi trần gian Mông Triệu về Trời!
Chính đặc ân Mông Triệu này, một đặc ân liên quan đến lúc kết thúc cuộc đời trần gian này của Mẹ Maria, đã cho thấy tột đỉnh "đầy ơn phúc" của Mẹ (Luca 1:28), một mức độ đã được bắt đầu từ khi Mẹ hoài thai trong lòng thai mẫu, và là một mức độ được gia tăng từng giây từng phút không ngừng nghỉ, chứ không phải đã "đầy" rồi thì không thể "đầy" hơn được nữa. Đúng thế, không phải như một cái ly, cái chậu, cái bình, cái chum, thùng phi, hay một thứ chứa đựng nào đó to hơn, đã "đầy" thì không thể tăng thêm, trừ khi thay đổi cái chứa đựng to lớn hơn.
Nơi Mẹ Maria thì không phải vậy, hoàn toàn không phải. Ở chỗ, tình trạng "đầy ơn phúc" nơi Mẹ, từ lúc Mẹ hoài thai, càng ngày càng đầy thêm, càng tăng thêm, như chính "Thiên Chúa là ánh sáng" (1Gioan 1:5) "ở cùng Mẹ" (Luca 1:28), càng ngày càng rạng ngời hơn trong Mẹ và qua Mẹ, đến độ, Mẹ nhờ đó đã như Sách Khải Huyền ở Bài Đọc 1 hôm nay cho thấy "mặc mặt trời" (Khải Huyền 12:1), và trở nên "rực rỡ như mặt trời" (Diễm Tình Ca 6:10). Chính ánh sáng mặt trời đã làm cho Mẹ trở thành tinh khiết hơn pha lê, Mẹ mới chói lọi như mặt trời.
Về phần mình, Mẹ "đầy ơn phúc" còn ở chỗ "vì đã tin" nữa (Luca 1:45), con người của Mẹ như quả bong bóng, càng ngày càng căng phồng, nhờ hơi thổi thần linh, ở chỗ, mỗi tác động thần linh của Thiên Chúa nơi Mẹ đều được Mẹ đáp ứng một cách tương xứng, như quả bong bóng dãn nở theo hơi thổi thần linh. Do đó, cho đến khi quả bong bóng nhân tính "đầy ơn phúc" của Mẹ Maria đã căng hết cỡ chịu đựng theo bản chất hạn hẹp nhân tính này, thì Thiên Chúa thả bàn tay chiếm đoạt của Ngài ra, cho Bóng Bay Maria "đầy ơn phúc", nhờ hơi thổi thần linh, đã căng phồng từ trần gian lên tới tận sát giới tuyến thần tính của Thiên Chúa, bay thẳng về trời!
Mức độ "đầy ơn phúc" của Mẹ có thể nói là bao trùm cả trời đất, ngoại trừ chính Thiên Chúa. Bởi thế mới nói mức độ này đạt tới giới tuyến thần tính của Thiên Chúa. Chính vì mức độ "đầy ơn phúc" của Mẹ bao trùm chẳng những cả trái đất này mà, trong Chúa Kitô Con Mẹ, Mẹ đã trở nên Mẹ của nhân loại và Mẹ của Giáo Hội, mà còn cả các tầng trời mà Mẹ đã trở thành Nữ Vương Các Thiên Thần. Chính ĐTC Piô XII, vị đã tuyên tín Mẹ Mông Triệu cả xác lẫn hồn về trời ngày 1/11/1950, cũng là vị giáo hoàng, 4 năm sau, vào năm 1954, đã thiết lập Lễ Mẹ Nữ Vương, kính ngày 31/5, cuối Tháng Hoa Mẹ hằng năm bấy giờ, ngày nay, sau Công Đồng Chung Vaticanô II, đã chuyển sang ngày 22/8, sau Lễ Mẹ Mông Triệu 1 tuần.
Về phần Thiên Chúa, qua biến cố Ngài đưa cả thân xác trinh nguyên và linh hồn vô nhiễm của Mẹ về trời chứng tỏ Ngài đã công nhận mức độ "đầy ơn phúc" của Mẹ và nơi Mẹ đã đạt tới tận giới tuyến thần tính của Ngài. Thật thế, nếu Thiên Chúa là CÓ (xem Xuất Hành 3:14), thì nơi biến cố nhập thể trong cung dạ trinh nguyện của Mẹ, đã trở thành KHÔNG (xem Philiphe 2:6) thế nào, thì nơi biến cố Mông Triệu của Mẹ, Mẹ từ Không đã trở thành Có như vậy, như Mẹ đã từng là nữ tỳ xin vâng (xem Luca 1:38) trở thành Mẹ Thiên Chúa. Nơi Mẹ Maria Mông Triệu, Thiên Chúa như muốn tuyên bố rằng: Ta là CÓ chẳng những nơi chính bản thân mình, mà còn, qua Maria, CÓ trong tất cả mọi tạo vật hữu hình và vô hình Ta đã tạo dựng nên nữa; và "tất cả mọi tạo vật đang ngong ngóng mong chờ tình trạng tỏ hiện của con cái Thiên Chúa" (Roma 8:19) đã hiện thực ở nơi Maria Mông Triệu! Bởi thế, Maria chính là niềm hân hoan vinh dự của tạo vật, và là niềm hy vọng cậy trông của loài người!
Chính vì thế mà Giáo Hội mới tiếp tục dâng lên Mẹ lời Kinh Lạy Nữ Vương, nhất là vào ban đêm, như vẫn được thực hiện ở các dòng tu, trước khi ngủ đêm, kết thúc một ngày sống, như thể, cùng với lời kinh và qua lời kinh này, cùng nhau hướng về quê trời vĩnh cửu, một Thực Tại Mẹ được cả hồn xác Mông Triệu đang được hiệp thông thần linh với Thiên Chúa là Cha và Con và Thánh Thần:
Salve, Regina, Mater misericordiae, vita,
dulcedo, et spes nostra, salve.
ad te clamamus exsules filii Evae, ad te
suspiramus, gementes et flentes in hac lacrimarum valle.
Eia, ergo, advocata nostra, illos tuos
misericordes oculos ad nos converte;
et Jesum, benedictum fructum ventris tui,
nobis post hoc exsilium ostende.
O clemens, O pia, O dulcis Virgo Maria.”
Lạy Nữ Vương Mẹ nhân lành, làm cho chúng con được sống, được vui, được
cậy.
Thân
lạy Mẹ, chúng con, con cháu E-và ở chốn khách đầy, kêu đến cùng Bà;
Chúng
con ở nơi khóc lóc than thở kêu khấn Bà thương.
Hỡi ôi! Bà là Chủ bầu chúng con, xin ghé mặt thương xem chúng con.
Đến sau khỏi đày, xin cho chúng con được thấy Đức Chúa Giêsu, Con lòng
Bà gồm phúc lạ.
Ôi khoan thay, nhân thay, dịu thay, Thánh Maria trọn đời đồng trinh.
Xin mời nghe bài chia sẻ trên đây ở cái link audio mp3 dưới đây:
Xin mời xem TV Show / Youtube ở cái link dưới đây
https://youtu.be/bXPDBVNmbPo - Show 1
https://youtu.be/xYg_vJ4a87U - Show 2
Thứ Hai
(Nếu không bị Lễ trọng Mẹ Mông Triệu át đi như năm 2022)
Phụng
Vụ Lời Chúa
Bài Ðọc I: (Năm II) Ed 24, 15-24
"Êdêkiel sẽ là điềm báo trước cho các ngươi, các ngươi cũng sẽ làm đúng như người đã làm".
Trích sách Tiên tri Êdêkiel.
Có lời Chúa phán cùng tôi rằng: "Hỡi con người, này bằng cái chết bất ngờ, Ta cất khỏi ngươi điều mắt ngươi ưa thích: ngươi chớ than vãn, kêu khóc và rơi lệ. Ngươi hãy âm thầm than van, đừng để tang người chết: hãy vấn khăn trên đầu, xỏ giày vào chân, chớ lấy áo che miệng, chớ dùng bữa nơi nhà hiếu".
Vậy ban sáng tôi đã nói cùng dân chúng, và chiều thì vợ tôi chết. Sáng hôm sau, tôi thi hành đúng như Chúa đã truyền dạy tôi. Và dân chúng hỏi tôi rằng: "Tại sao ông không giải thích cho chúng tôi biết ý nghĩa việc ông làm?" Tôi bảo họ: "Lời Chúa phán cùng tôi rằng: Hãy nói với nhà Israel: Chúa là Thiên Chúa phán như thế này: Ðây Ta sẽ để đền thờ Ta ra ô uế, đền thờ đó là sự hãnh diện của vương quốc các ngươi, sự mắt các ngươi ưa thích, nơi lòng các ngươi kính sợ. Con trai con gái các ngươi để lại, sẽ ngã gục dưới lưỡi gươm. Bấy giờ các ngươi sẽ hành động như tôi đã hành động: Các ngươi không lấy áo che miệng, không dùng bữa nơi nhà hiếu, cứ đội khăn trên đầu và mang giày dưới chân, sẽ không than vãn, không kêu khóc, nhưng sẽ hao mòn trong sự gian ác các ngươi, và ai nấy sẽ than thở với anh em mình. Êdêkiel sẽ nên điềm báo trước cho các ngươi: các ngươi cũng sẽ làm đúng như Êdêkiel đã làm, và khi mà sự việc xảy ra, các ngươi sẽ biết Ta là Thiên Chúa".
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Ðnl 32, 18-19. 20. 21
Ðáp: Ngươi đã bỏ Chúa, Ðấng đã sinh ra ngươi (c. 8a).
Xướng: 1) Ngươi đã bỏ Chúa, Ðấng đã sinh ra ngươi; đã quên Chúa, Ðấng tạo thành ngươi. Chúa đã thấy, và Người đã nổi cơn thịnh nộ: vì con trai, con gái Người đã trêu chọc Người. - Ðáp.
2) Chúa phán: "Ta sẽ che giấu mặt Ta khỏi chúng, và nhìn xem tương lai chúng sẽ ra sao: vì là dòng giống ngỗ nghịch và là con bất hiếu. - Ðáp.
3) "Chúng đã trêu chọc Ta bằng thứ chẳng phải là Chúa, đã lấy sự dối trá mà chọc giận Ta; Ta sẽ trêu chúng bằng thứ không phải là dân tộc, và sẽ dùng dân tộc dại dột làm cho chúng tức giận".- Ðáp.
Alleluia: Tv 118, 34
Alleluia, alleluia! - Lạy Chúa, xin giáo huấn con, để con tuân cứ luật pháp của Chúa và để con hết lòng vâng theo luật đó. - Alleluia.
Phúc Âm: Mt 19, 16-22
"Nếu ngươi muốn nên trọn lành, hãy về bán hết của cải ngươi có, thì ngươi sẽ được kho tàng trên trời".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, có một người đến thưa cùng Chúa Giêsu rằng: "Lạy Thầy nhân lành, tôi phải làm việc lành gì để được sống đời đời?" Người bảo kẻ ấy rằng: "Sao ngươi hỏi Ta về việc lành? Chỉ có một Ðấng nhân lành là Thiên Chúa. Nếu ngươi muốn vào nơi hằng sống, ngươi hãy tuân giữ các giới răn". Người ấy hỏi rằng: "Những giới răn nào?" Chúa Giêsu đáp: "Ngươi chớ giết người, chớ ngoại tình, chớ trộm cắp, chớ làm chứng dối. Hãy thảo kính cha mẹ, và yêu thương kẻ khác như chính mình". Người thanh niên thưa lại rằng: "Tất cả những điều đó tôi đã giữ từ khi còn niên thiếu, vậy tôi còn thiếu sót gì nữa chăng? Chúa Giêsu bảo anh: "Nếu ngươi muốn nên trọn lành, hãy về bán hết của cải ngươi có và bố thí cho người nghèo khó, thì ngươi sẽ được kho tàng trên trời, rồi đến mà theo Ta". Khi người thanh niên nghe lời đó thì buồn rầu bỏ đi, vì anh có nhiều sản nghiệp.
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm Cảm Nghiệm
Tốt Lành vẫn chưa Thánh Đức
Bài Phúc Âm cho Thứ Hai Tuần XX Thường Niên hôm nay tiếp theo ngay sau bài Phúc Âm của Thứ Bảy tuần trước, bài Phúc Âm về "Nước Trời thuộc về những người" sống tinh thần khiêm hạ như trẻ nhỏ.
Về nội dung, có thể nói bài Phúc Âm hôm nay tiếp nối bài Phúc Âm Thứ Bảy tuần trước. Vì trong bài Phúc Âm hôm nay Nước Trời dường như không thuộc về thành phần giầu có như người giầu có trong bài Phúc Âm, cho dù người giầu có này sống đạo đàng hoàng chứ không vì giầu mà bê bối.
Trước hết, người giầu trong bài Phúc Âm sống đạo đàng hoàng, đến độ dường như vẫn còn cảm thấy thiếu một cái gì đó cho dù về vật chất giầu sang phú quí, nên mới lên tiếng hỏi Chúa Giêsu rằng: "Lạy Thầy nhân lành, tôi phải làm việc lành gì để được sống đời đời?"
Sau nữa, "người thanh niên" này không vì giầu mà sống bê bối, như lời anh ta đã thưa cùng Chúa Giêsu, Đấng đã liệt kê các giới răn căn bản trong Thập Giới để được cứu rỗi hay "để được sống đời đời", những giới răn "chớ giết người, chớ ngoại tình, chớ trộm cắp, chớ làm chứng dối. Hãy thảo kính cha mẹ, và yêu thương kẻ khác như chính mình", những giới răn mà anh ta đã tự thú với Người rằng: "Tất cả những điều đó tôi đã giữ từ khi còn niên thiếu, vậy tôi còn thiếu sót gì nữa chăng?"
Đúng thế, con người được dựng nên theo hình ảnh và tương tự như Thiên Chúa nên lòng luôn khắc khoải cho tới khi được nghỉ yên trong Ngài mà cho dù giầu sang phú quí về vật chất họ vẫn cảm thấy xao xuyến bất an làm sao ấy. Thái độ của người thanh niên giầu sang trong bài Phúc Âm đã cho thấy rõ tâm trạng này, chẳng những ở vấn nạn được anh ta đặt ra hỏi Chúa Giêsu: "Lạy Thầy nhân lành, tôi phải làm việc lành gì để được sống đời đời?", mà còn ở hành động cuối cùng của anh ta được Phúc Âm thuật lại rằng: "Khi người thanh niên nghe lời đó thì buồn rầu bỏ đi, vì anh có nhiều sản nghiệp".
Tuy nhiên, tâm trạng vẫn còn "thiếu sót" này của chàng thanh niên giầu có trong bài Phúc Âm hôm nay cũng dễ hiểu thôi. Bởi vì, ơn gọi nên trọn lành không phải ai cũng có thể theo đuổi, hễ muốn là được, mà cần phải được kêu gọi và tuyển chọn như các vị tông đồ. Mà muốn nên trọn lành thì điều kiện tiên quyết đó là từ bỏ tất cả những gì con người sở hữu, nhờ đó họ mới có thể tiến đến chỗ bỏ mình và vác thập giá mà theo Chúa Kitô Vượt Qua được, như chính Người đã kêu gọi trong bài Phúc Âm hôm nay: "Nếu anh muốn nên trọn lành, hãy về bán hết của cải anh có và bố thí cho người nghèo khó, thì anh sẽ được kho tàng trên trời, rồi đến mà theo Tôi".
Dấu hiệu còn cảm thấy "thiếu sót" và "buồn rầu" của người thanh niên giầu có trong bài Phúc Âm dầu sao cũng đáng mừng, vì chúng chứng tỏ người thanh niên giầu có này vẫn còn ý thức đức tin, vẫn còn khao khát nên trọn lành, tuy chưa thể thực hiện ngay được, hơn là những con người tham lam làm giầu đến độ bỏ Chúa, bỏ lễ Chúa Nhật, cho đến khi Chúa để cho thất bại, tan gia bại sản, tan nát gia đình, con cái hư thân mất nết, bố mẹ ly dị v.v., thì đâm ra trách Chúa, hận Chúa, tại sao Chúa để cho họ bị khốn khó như vậy v.v.!? Tại sao họ không tự trách mình bỏ Chúa mà lại trách Chúa bỏ họ nhỉ?! Thật là đáng thương...
Thực tế đã cho thấy, Thiên Chúa đã đối xử với thành phần dân được Ngài tuyển chọn và ưu đãi, trong suốt giòng lịch sử cứu độ của họ, giòng lịch sử cứu độ cho thấy một thứ nghịch đảo nhưng cùng chiều với nhau, ở chỗ, một đàng dân Do Thái càng hư thân mất nết, bội phản Vị Thiên Chúa chân thật duy nhất của họ, như chính Ngài đã tỏ mình ra cho họ, thì Thiên Chúa lại ra tay trừng phạt họ, đánh thẳng vào những gì họ coi là trọng đại nhất, lấy đi nơi họ những gì họ coi là quí giá nhất, nhưng họ lại sống vô cùng bất xứng với những thứ quí báu ấy của họ, để nhờ đó họ nhận biết sự thật về bản thân họ cũng như về chính Đấng bất đắc dĩ phải ra tay chữa lành đôi mắt mù lòa quáng gà của họ.
Qua miệng Tiên Tri Êzêkiên ở Bài Đọc 1 hôm nay, vị tiên tri được Thiên Chúa sử dụng làm mô phạm cho dân chúng, bao gồm cả cái chết của vợ ông, để Ngài phán dạy dân của Ngài như thế này: "Ðây Ta sẽ để đền thờ Ta ra ô uế, đền thờ đó là sự hãnh diện của vương quốc các ngươi, sự mắt các ngươi ưa thích, nơi lòng các ngươi kính sợ. Con trai con gái các ngươi để lại, sẽ ngã gục dưới lưỡi gươm....và khi mà sự việc xảy ra, các ngươi sẽ biết Ta là Thiên Chúa".
Người thanh niên trong bài Phúc Âm hôm nay cũng thế, thái độ tiếc nuối đến độ "buồn rầu bỏ đi" của anh ta, không thể hưởng ứng và đáp ứng lời mời gọi tiến bước cao hơn nữa theo lời của Người, chắc chắn sẽ là một yếu tố bất khả thiếu để anh ta có thể dễ dàng dứt khoát theo Chúa mà nên trọn lành, một khi những gì anh ta còn quyến luyến bấy giờ ấy, bất ngờ bị Ngài làm cho mất đi ngoài ý muốn của anh ta. Bài Đáp Ca hôm nay, được trích từ Sách Tiên Tri Đaniên, đã cho thấy vị Thiên Chúa chân thật duy nhất của dân Do Thái không chấp nhận đời sống bất xứng của họ đối với Ngài, bằng cách Ngài làm sao để biến tình trạng bất xứng của họ xứng với lòng thương xót của Ngài, ở chỗ:
Vì "Ngươi đã bỏ Chúa, Ðấng đã sinh ra ngươi; đã quên Chúa, Ðấng tạo thành ngươi" (đầu câu 1), và "vì là dòng giống ngỗ nghịch và là con bất hiếu" (cuối câu 2), "Chúng đã trêu chọc Ta bằng thứ chẳng phải là Chúa, đã lấy sự dối trá mà chọc giận Ta" (đầu câu 3), mà "Ta sẽ che giấu mặt Ta khỏi chúng, và nhìn xem tương lai chúng sẽ ra sao" (đầu câu 2), ở chỗ "Ta sẽ trêu chúng bằng thứ không phải là dân tộc, và sẽ dùng dân tộc dại dột làm cho chúng tức giận" (cuối câu 3). Mục đích tối hậu của Ngài khi trả đũa dân của Ngài có vẻ ác ôn đầy nghiệt ngã như thế là để mang lại phần rỗi cho họ mà thôi, khi họ nhận biết sự thật về chính bản thân họ cũng như về vị Thiên Chúa chân thật duy nhất đáng tôn thờ của họ.
Thứ Ba
Bài Ðọc I: (Năm II) Ed 28, 1-10
"Ngươi chỉ là người phàm, chớ không phải Thiên Chúa, mà lòng ngươi dám tự cho mình là Chúa".
Trích sách Tiên tri Êdêkiel.
Có lời Chúa phán cùng tôi rằng: Hỡi con người, hãy bảo vua Tirô rằng: Chúa là Thiên Chúa phán như thế này: bởi vì ngươi tự kiêu mà rằng: "Ta là Thiên Chúa, ta ngồi trên toà Thiên Chúa giữa biển", vì ngươi chỉ là người phàm, chứ không phải là Chúa, mà lòng ngươi dám tự cho mình là Chúa! Phải rồi, ngươi khôn ngoan hơn Ðaniel! Không điều bí ẩn nào mà ngươi không biết: Nhờ tài trí và khôn ngoan mà ngươi nên hùng mạnh, và ngươi đã tích trữ vàng bạc trong kho tàng. Nhờ tài trí dồi dào trong việc buôn bán, ngươi đã gia tăng của cải, và tâm hồn ngươi tự cao tự đại về sự phú cường của ngươi.
Vì thế Chúa là Thiên Chúa phán như thế này: Bởi lòng ngươi dám tự cho mình là Chúa, thì đây Ta sẽ dẫn quân ngoại bang, là những kẻ hung bạo nhất trong các dân, đến giày xéo trên ngươi, họ sẽ tuốt gươm chống lại sự khôn ngoan tốt đẹp của ngươi, và làm ô danh ngươi. Họ sẽ giết và triệt hạ ngươi, ngươi sẽ chết như những kẻ chết chìm dưới lòng biển. Trước mặt những kẻ giết ngươi, nào ngươi còn dám nói: "Ta là Thiên Chúa" nữa sao? Vì ngươi là người chứ không phải là Chúa trong tay những kẻ hạ sát ngươi. Ngươi sẽ chết trong tay ngoại bang, như những kẻ không chịu cắt bì: vì Ta đã phán! Chúa là Thiên Chúa phán như vậy.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Ðnl 32, 26-27ab. 27cd-28a. 30. 35cd-36ab
Ðáp: Ta sẽ giết chết và sẽ làm cho sống lại (c. 39).
Xướng: 1) Ta đã phán: "Chúng đang ở đâu?" Ta sẽ làm cho người ta không còn nhớ đến chúng. Nhưng vì giận quân thù, Ta đã giãn ra, kẻo quân thù chúng sẽ nhạo cười. - Ðáp.
2) Chúng sẽ nói rằng: "Tay chúng ta cao cả, chẳng phải Chúa đã làm những sự này". Dân này chẳng có lo lắng, và không có khôn ngoan chút nào. - Ðáp.
3) Bởi đâu một người lại đuổi theo nghìn người, hai người lại đuổi theo một vạn? Vậy chẳng phải vì Chúa đã bán chúng, và Chúa đã chẳng bỏ mặc chúng sao? - Ðáp.
4) Ngày tiêu diệt đã gần, và thời hẹn chóng đến. Chúa sẽ xét xử dân Người, và xót thương kẻ làm tôi Chúa. - Ðáp.
Alleluia: Tv 118, 36a và 29b
Alleluia, alleluia! - Lạy Chúa, xin nghiêng lòng con theo lời Chúa răn bảo, và xin rộng tay ban luật pháp của Chúa cho con. - Alleluia.
Phúc Âm: Mt 19, 23-30
"Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu có vào Nước Trời".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Thầy bảo thật các con: Người giàu có thật khó mà vào Nước Trời. Thầy còn bảo các con rằng: Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu có vào Nước Trời". Các môn đệ nghe vậy thì bỡ ngỡ quá mà thưa rằng: "Vậy thì ai có thể được cứu độ?" Chúa Giêsu nhìn các ông mà phán rằng: "Ðối với loài người thì không thể được, nhưng đối với Thiên Chúa thì mọi sự đều có thể được". Bấy giờ Phêrô thưa Người rằng: "Này đây chúng con đã bỏ mọi sự mà theo Thầy, vậy chúng con sẽ được gì?" Chúa Giêsu bảo các ông rằng: "Thầy bảo thật các con: Các con đã theo Thầy, thì trong ngày tái sinh, khi Con Người ngự trên toà vinh hiển, các con cũng sẽ ngồi trên mười hai toà mà xét xử mười hai chi tộc Israel. Và tất cả những ai bỏ nhà cửa, anh chị em, cha mẹ, vợ con, ruộng nương vì danh Thầy, thì sẽ được gấp trăm và được sự sống đời đời. Nhưng có nhiều kẻ trước hết sẽ nên sau hết, và kẻ sau hết sẽ nên trước hết".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm Cảm Nghiệm
Một tí ti bất khả lọt nhưng cũng bất khả thiếu
"Bấy giờ Phêrô thưa Người rằng: 'Này đây chúng con đã bỏ mọi sự mà theo Thầy, vậy chúng con sẽ được gì?' Chúa Giêsu bảo các ông rằng: 'Thầy bảo thật các con: Các con đã theo Thầy, thì trong ngày tái sinh, khi Con Người ngự trên toà vinh hiển, các con cũng sẽ ngồi trên mười hai toà mà xét xử mười hai chi tộc Israel. Và tất cả những ai bỏ nhà cửa, anh chị em, cha mẹ, vợ con, ruộng nương vì danh Thầy, thì sẽ được gấp trăm và được sự sống đời đời. Nhưng có nhiều kẻ trước hết sẽ nên sau hết, và kẻ sau hết sẽ nên trước hết'".
Trước hết,
thành phần "bỏ mọi sự mà theo Thày" - "sẽ ngồi
trên mười hai toà mà xét xử mười hai chi tộc Israel":
Nghĩa là nhân
loại sẽ được xét xử căn cứ vào chứng từ của thành phần theo
Chúa, một chứng từ cho thấy "đức tin hoạt động qua đức ái"
(Galata 5:6), một chứng từ nhờ đó họ có thể nhận biết Thiên Chúa
mà được sống.
Đó là lý do trong
cuộc chung thẩm, Vị Thẩm Phán Tối Cao đã phân loại chiên dê theo
tiêu chuẩn "đức tin hoạt động qua đức ái" này, khi Người phán
xét cả hai về đức bác ái theo bề ngoài nhưng thật ra phán
xét đức tin của họ, ở chỗ dê không thấy Người nơi thành phần anh
chị em hèn mọn nhất của Người nên không thương giúp bởi đó bị
loại trừ,
còn chiên dù không thấy vẫn ra tay bác ái cứu trợ nên được
cứu độ (xem Mathêu
25:31-46).
Sau nữa, thành phần
"bỏ
nhà cửa, anh chị em, cha mẹ, vợ con, ruộng nương vì danh Thầy" -
"sẽ được gấp trăm và được sự sống đời đời":
Theo Phúc Âm
Thánh Marco đoạn 10 câu 30 thì câu nói của Chúa Kitô đây
còn được xác định rõ ràng "đời này" và "đời sau" nữa: "sẽ
được gấp trăm" ngay "ở đời
này" và "được
sự sống trường
sinh" "ở đời
sau". Mà
nếu thành phần môn đệ theo
Chúa Kitô mà
quả thực "được
gấp trăm" ngay "ở đời này" thì
chắc chắn họ sẽ "được sự sống trường sinh" "ở đời sau".
Đúng thế, ngay "ở đời này" thành phần môn đệ theo Chúa Kitô không phải là thành phần "có tinh thần nghèo khó" nên đã được "Nước Đức Chúa Trời làm của mình vậy" (Mathêu 5:3) hay sao, và họ cũng không phải là thành phần "hiền lành" nên đã "được đất làm của mình vậy" (Mathêu 5:5) hay sao, một thứ "đất" biểu hiệu cho thế gian hay nhân loại. Nghĩa là họ dám đánh đổi tất cả mọi sự họ có để tậu cho bằng được thửa ruộng thế gian là nơi kho tàng Chúa Kitô được chôn giấu (xem Mathêu 13:44). Như thế không phải là họ đã thực sự được "gấp trăm" ngay "ở đời này" hay sao, là được cả Chúa Kitô lẫn ơn cứu chuộc thế gian của Người?
Trong Bài Đọc 1 hôm nay, Thiên Chúa đã cho biết rằng "Ngài hạ kẻ quyền hành xuống khỏi vị cao... Ngài để người giầu có trở về tay không" (Luca 1:52-53), thành phần giầu có về cả tài sản lẫn quyền bính không thể tự cứu mình được, bởi lòng tham vô đáy và sở thích sống hiện sinh hưởng thụ tối đa của họ, nếu không có Chúa nhúng tay vào, bằng những ngăn chặn và phá đổ như thế.
"Hỡi con
người, hãy bảo vua Tirô rằng: ... Bởi lòng ngươi dám tự cho mình
là Chúa, thì đây Ta sẽ dẫn quân ngoại bang, là những kẻ hung bạo
nhất trong các dân, đến giày xéo trên ngươi, họ sẽ tuốt gươm
chống lại sự khôn ngoan tốt đẹp của ngươi, và làm ô danh ngươi.
Họ sẽ giết và triệt hạ ngươi, ngươi sẽ chết như những kẻ chết
chìm dưới lòng biển. Trước mặt những kẻ giết ngươi, nào ngươi
còn dám nói: 'Ta là Thiên Chúa' nữa sao? Vì ngươi là người chứ
không phải là Chúa trong tay những kẻ hạ sát ngươi. Ngươi sẽ
chết trong tay ngoại bang, như những kẻ không chịu cắt bì: vì Ta
đã phán!"
Thật thế, chính vì Thiên Chúa ra tay là để cứu độ, hơn là hủy diệt, cho dù tự bản chất, những việc Ngài làm cho vẻ hung ác tàn bạo, đúng như Câu Họa của Bài Đáp Ca được trích từ Sách Tiên Tri Đaniên hôm nay: "Ta sẽ giết chết và sẽ làm cho sống lại". Nội dung của toàn Bài Đáp Ca bao gồm cả 4 câu xướng đều như thế, nhất là câu thưa, câu cuối cùng "Ngày tiêu diệt đã gần, và thời hẹn chóng đến. Chúa sẽ xét xử dân Người, và xót thương kẻ làm tôi Chúa".
1) Ta đã phán: "Chúng đang ở đâu?" Ta sẽ làm cho người ta không còn nhớ đến chúng. Nhưng vì giận quân thù, Ta đã giãn ra, kẻo quân thù chúng sẽ nhạo cười.
2) Chúng sẽ nói rằng: "Tay chúng ta cao cả, chẳng phải Chúa đã làm những sự này". Dân này chẳng có lo lắng, và không có khôn ngoan chút nào.
3) Bởi đâu một người lại đuổi theo nghìn người, hai người lại đuổi theo một vạn? Vậy chẳng phải vì Chúa đã bán chúng, và Chúa đã chẳng bỏ mặc chúng sao?
4) Ngày tiêu diệt đã gần, và thời hẹn chóng đến. Chúa sẽ xét xử dân Người, và xót thương kẻ làm tôi Chúa.
Thánh Stêphanô Vua Nước Hung Gia Lợi (16/8)
https://davangvn.wordpress.com/2018/08/16/16-8thanh-stephano-o-hung-gia-loi-975-1038/
Giáo Hội là của chung mọi người, nhưng sự biểu hiện của Giáo Hội luôn luôn bị ảnh hưởng bởi nền văn hóa địa phương – có thể tốt hoặc có thể xấu. Không ai được gọi là Kitô Hữu “thuần chủng”; nhưng là Kitô Hữu Việt Nam, Kitô Hữu Hoa Kỳ, Kitô Hữu Mễ Tây Cơ. Sự kiện này rất hiển nhiên trong cuộc đời của Thánh Stêphanô, vị anh hùng dân tộc và quan thầy của nước Hung Gia Lợi.
Sinh trong một gia đình ngoại giáo, ngài được rửa tội khi lên 10 tuổi cùng với người cha, là tù trưởng của sắc tộc Magyar, một bộ lạc chuyên nghề cướp bóc chiếm đóng vùng Danube trong thế kỷ thứ chín. Khi lên nối ngôi cha, Stêphanô đã thay đổi hẳn đường lối cai trị, đưa sắc tộc Magyar theo tinh thần Kitô Giáo và dồn mọi nỗ lực để quảng bá đức tin. Ngài bảo trợ các vị lãnh đạo Giáo Hội, giúp xây dựng các nhà thờ, và là một phần tử ủng hộ quyền lợi của Tòa Thánh.
Nhưng sự đối xử của ngài đối với người ngoại giáo có phần nào quá cứng rắn. Ngài đưa Kitô Giáo trở thành quốc giáo và trừng phạt nặng nề các thói tục dị đoan phát xuất từ ngoại giáo. Ngài cũng ra lệnh mọi người phải kết hôn, ngoại trừ hàng giáo sĩ, và cấm người Kitô giáo không được lấy người ngoại giáo.
Stêphanô cũng dẹp tan nhiều cuộc nổi loạn của các phe quý tộc ngoại giáo nổi lên chống với Kitô Giáo. Ðể thừa nhận công trạng của ngài, vào năm 1000, Stêphanô được Ðức Giáo Hoàng Sylvester II xức dầu tấn phong làm vua Hung Gia Lợi và được nhận vương miện cũng như thánh giá từ tay đức giáo hoàng.
Tuy là vua nhưng đời sống cá nhân của Stêphanô là một bài học thầm lặng cho những người biết đến ngài. Ai ai cũng có thể đến với ngài và mọi người, nhất là người nghèo được ngài đối xử cách công bằng. Ngài dùng tiền của để giúp đỡ người nghèo, nhiều khi ngài ngụy trang để giúp đỡ họ và có lúc tưởng đã thiệt mạng vì hoạt động này.
Stêphanô làm vua Hung Gia Lợi trong bốn mươi hai năm. Ngài từ trần năm 1038 và được Ðức Giáo Hoàng Grêgôriô VII phong thánh năm 1083.
Ðể nên thánh cần có lòng yêu thương Thiên Chúa và tha nhân như Ðức Kitô. Ðức ái đôi khi mang một bộ mặt lạnh lùng nghiêm khắc vì mục đích thiện hảo. Ðức Kitô đả kích sự giả dối của người Pharisiêu, nhưng khi từ trần Ngài đã tha thứ cho họ. Thánh Phaolô ra vạ tuyệt thông một người loạn luân ở Côrintô “để hy vọng linh hồn của họ được cứu rỗi.” Một số Kitô Hữu chiến đấu trong các cuộc Thập Tự Chinh với sự hăng say cao quý, dù rằng có nhiều người tham gia với động lực bất chính. Ngày nay, sau các cuộc chiến vô nghĩa, và với sự hiểu biết sâu đậm hơn về các động lực phức tạp của con người, chúng ta dường như không dám dùng đến bất cứ hình thức bạo lực nào. Sự hiểu biết tốt đẹp này vẫn còn tiếp tục mỗi khi người ta tranh luận rằng, một Kitô Hữu thì có nên là người tuyệt đối yêu chuộng hòa bình, hoặc đôi khi sự dữ cần phải được dẹp tan bằng võ lực.
https://dongten.net/2019/08/15/hanh-cac-thanh-16-08-thanh-stephano-vua-nuoc-hungary/
Thứ Tư
Phụng Vụ Lời Chúa
Bài Ðọc I: (Năm II) Ed 34, 1-11
"Ta sẽ giải thoát đoàn chiên Ta khỏi tay chúng, và đoàn chiên sẽ không làm mồi ngon cho chúng nữa".
Trích sách Tiên tri Êdêkiel.
Có lời Chúa phán cùng tôi rằng: Hỡi con người, hãy nói tiên tri về các chủ chăn Israel, hãy nói tiên tri và bảo các chủ chăn rằng: Chúa là Thiên Chúa phán thế này: Khốn cho các chủ chăn Israel, họ chỉ lo nuôi chính bản thân: chớ thì các chủ chăn không phải lo chăn nuôi đoàn chiên sao? Các ngươi đã uống sữa chiên, đã mặc áo lông chiên, hễ con nào béo tốt, các ngươi làm thịt: nhưng các ngươi không chăn nuôi đoàn chiên của Ta. Con nào yếu đuối, các ngươi không bổ dưỡng; con nào đau ốm, các ngươi không chạy chữa; con nào bị thương, các ngươi không băng bó; con nào đi lạc, các ngươi không đem về; con nào đi mất, các ngươi không tìm kiếm; nhưng các ngươi chăn dắt chúng bằng bạo lực và nghiêm khắc. Các chiên Ta tản mác vì thiếu chủ chăn: chúng làm mồi cho thú dữ ngoài đồng. Các chiên Ta lang thang khắp núi, trên mọi đồi cao, các chiên Ta tản mác khắp mặt đất, và chẳng có ai tìm kiếm. Ta nói, chẳng có ai tìm kiếm.
Vì thế, hỡi các chủ chăn, hãy nghe lời Thiên Chúa phán: Nhân danh mạng sống của Ta, các chiên Ta đã bị cướp mất, các chiên Ta làm mồi cho thú dữ ngoài đồng, vì không có chủ chăn: các chủ chăn của Ta không lo lắng cho đoàn chiên Ta, nhưng chúng chỉ nuôi chính bản thân, mà không chăn nuôi các chiên Ta, vì thế, hỡi các chủ chăn, hãy nghe lời Chúa: Chúa là Thiên Chúa phán như thế này: Ðây chính Ta sẽ đến với các chủ chăn, đòi lại đoàn chiên khỏi tay chúng, và sẽ không cho chúng chăn nuôi đoàn chiên nữa, các chủ chăn không còn nuôi chính bản thân nữa. Ta sẽ giải thoát đoàn chiên Ta khỏi miệng chúng, và đoàn chiên sẽ không còn làm mồi ngon cho chúng nữa.
Vì Chúa là Thiên Chúa phán như thế này: Ðây chính Ta sẽ tìm kiếm các chiên Ta, và Ta sẽ thăm viếng chúng.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 22, 1-3a. 3b-4. 5. 6
Ðáp: Chúa chăn nuôi tôi, tôi chẳng thiếu thốn chi (c. 1).
Xướng: 1) Chúa chăn nuôi tôi, tôi chẳng thiếu thốn chi; trên đồng cỏ xanh rì, Người thả tôi nằm nghỉ. Tới nguồn nước, chỗ nghỉ ngơi, Người hướng dẫn tôi; tâm hồn tôi, người lo bồi dưỡng. - Ðáp.
2) Người dẫn tôi qua những con đường đoan chính, sở dĩ vì uy danh Người. (Lạy Chúa), dù bước đi trong thung lũng tối, con không lo mắc nạn, vì Chúa ở cùng con. Cây roi và cái gậy của Ngài, đó là điều an ủi lòng con. - Ðáp.
3) Chúa dọn ra cho con mâm cỗ, ngay trước mặt những kẻ đối phương; đầu con thì Chúa xức dầu thơm, chén rượu con đầy tràn chan chứa. - Ðáp.
4) Lòng nhân từ và ân sủng Chúa theo tôi, hết mọi ngày trong đời sống; và trong nhà Chúa, tôi sẽ định cư, cho tới thời gian rất ư lâu dài. - Ðáp.
Alleluia: Tv 118, 135
Alleluia, alleluia! - Xin Chúa tỏ cho tôi tớ Chúa thấy long nhan hiền hậu, và dạy bảo con những thánh chỉ của Chúa. - Alleluia.
Phúc Âm: Mt 20, 1-16a
"Hay mắt bạn ganh tị, vì tôi nhân lành chăng".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ dụ ngôn này rằng: "Nước Trời giống như chủ nhà kia sáng sớm ra thuê người làm vườn nho mình. Khi đã thoả thuận với những người làm thuê về tiền công nhật là một đồng, ông sai họ đến vườn của ông.
"Khoảng giờ thứ ba, ông trở ra, thấy có những người khác đứng không ngoài chợ, ông bảo họ rằng: "Các ngươi cũng hãy đi làm vườn nho ta, ta sẽ trả công cho các ngươi xứng đáng". Họ liền đi. Khoảng giờ thứ sáu và thứ chín, ông cũng trở ra và làm như vậy.
"Ðến khoảng giờ thứ mười một ông lại trở ra, và thấy có kẻ đứng đó, thì bảo họ rằng: "Sao các ngươi đứng nhưng không ở đây suốt ngày như thế?" Họ thưa rằng: "Vì không có ai thuê chúng tôi". Ông bảo họ rằng: "Các ngươi cũng hãy đi làm vườn nho ta".
"Ðến chiều chủ vườn nho bảo người quản lý rằng: "Hãy gọi những kẻ làm thuê mà trả tiền công cho họ, từ người đến sau hết tới người đến trước hết". Vậy những người làm từ giờ thứ mười một đến, lãnh mỗi người một đồng. Tới phiên những người đến làm trước, họ tưởng sẽ lãnh được nhiều hơn; nhưng họ cũng chỉ lãnh mỗi người một đồng. Ðang khi lãnh tiền, họ lẩm bẩm trách chủ nhà rằng: "Những người đến sau hết chỉ làm có một giờ, chúng tôi chịu nắng nôi khó nhọc suốt ngày mà ông kể họ bằng chúng tôi sao?" Chủ nhà trả lời với một kẻ trong nhóm họ rằng: "Này bạn, tôi không làm thiệt hại bạn đâu, chớ thì bạn đã không thoả thuận với tôi một đồng sao? Bạn hãy lấy phần bạn mà đi về, tôi muốn trả cho người đến sau hết bằng bạn, nào tôi chẳng được phép làm như ý tôi muốn sao? Hay mắt bạn ganh tị, vì tôi nhân lành chăng?"
"Như thế, kẻ sau hết sẽ nên trước hết, và kẻ trước hết sẽ nên sau hết".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm Cảm Nghiệm
Ân Sủng - Một đảo lộn Thần Linh
Lời Chúa cho Thứ Tư Tuần XX Thường Niên hôm nay được tiếp tục trước hết với Bài Phúc Âm của Thánh ký Mathêu với 16 cầu đầu ở đoạn 20 về dụ ngôn thuê thợ làm vườn nho và trả công đồng đều cho họ bao gồm cả người làm nhiều giờ nhất, từ "giờ thứ ba" trong ngày đến người ít giờ nhất, từ "giờ thứ 11" trong ngày, tức cách nhau 8 tiếng đồng hồ.
"Vì thế, hỡi các chủ chăn, hãy nghe lời Thiên Chúa phán: Nhân danh mạng sống của Ta, các chiên Ta đã bị cướp mất, các chiên Ta làm mồi cho thú dữ ngoài đồng, vì không có chủ chăn: các chủ chăn của Ta không lo lắng cho đoàn chiên Ta, nhưng chúng chỉ nuôi chính bản thân, mà không chăn nuôi các chiên Ta, vì thế, hỡi các chủ chăn, hãy nghe lời Chúa: Chúa là Thiên Chúa phán như thế này: Ðây chính Ta sẽ đến với các chủ chăn, đòi lại đoàn chiên khỏi tay chúng, và sẽ không cho chúng chăn nuôi đoàn chiên nữa, các chủ chăn không còn nuôi chính bản thân nữa. Ta sẽ giải thoát đoàn chiên Ta khỏi miệng chúng, và đoàn chiên sẽ không còn làm mồi ngon cho chúng nữa. Vì Chúa là Thiên Chúa phán như thế này: Ðây chính Ta sẽ tìm kiếm các chiên Ta, và Ta sẽ thăm viếng chúng".
Trước lòng thương xót của vị chủ chiên, chẳng những không lạm dụng chiên, mà còn dám thí mạng sống cho chiên, thì đàn chiên của vị chủ chiên nhân lành này không thể nào không cảm thấy an toàn và no thỏa như bài Thánh Vịnh 22 ở Bài Đáp Ca hôm nay bày tỏ:
1) Chúa chăn nuôi tôi, tôi chẳng thiếu thốn chi; trên đồng cỏ xanh rì, Người thả tôi nằm nghỉ. Tới nguồn nước, chỗ nghỉ ngơi, Người hướng dẫn tôi; tâm hồn tôi, người lo bồi dưỡng.
2) Người dẫn tôi qua những con đường đoan chính, sở dĩ vì uy danh Người. (Lạy Chúa), dù bước đi trong thung lũng tối, con không lo mắc nạn, vì Chúa ở cùng con. Cây roi và cái gậy của Ngài, đó là điều an ủi lòng con.
3) Chúa dọn ra cho con mâm cỗ, ngay trước mặt những kẻ đối phương; đầu con thì Chúa xức dầu thơm, chén rượu con đầy tràn chan chứa.
4) Lòng nhân từ và ân sủng Chúa theo tôi, hết mọi ngày trong đời sống; và trong nhà Chúa, tôi sẽ định cư, cho tới thời gian rất ư lâu dài.
Thứ Năm
Phụng Vụ Lời Chúa
Bài Ðọc I: (Năm II) Ed 36, 23-28
"Ta sẽ ban cho các ngươi quả tim mới, và đặt giữa các ngươi một thần trí mới".
Trích sách Tiên tri Êdêkiel.
Ðây Chúa phán: Ta sẽ thánh hoá danh cao cả Ta đã bị xúc phạm giữa các dân tộc, nơi mà các ngươi đã xúc phạm danh thánh Ta, để các dân tộc biết Ta là Chúa, Thiên Chúa các đạo binh phán, khi Ta tự thánh hoá nơi các ngươi trước mặt họ. Ta sẽ kéo các ngươi ra khỏi các dân tộc, sẽ quy tụ các ngươi từ các nước, và dẫn dắt các ngươi trên đất các ngươi. Ta sẽ dùng nước trong sạch mà rảy trên các ngươi, và các ngươi sẽ được rửa sạch mọi vết nhơ. Ta sẽ thanh tẩy các ngươi sạch mọi vết nhơ các bụt thần. Ta sẽ ban cho các ngươi quả tim mới, đặt giữa các ngươi một thần trí mới, cất khỏi xác các ngươi quả tim bằng đá và ban cho các ngươi quả tim bằng thịt. Ta đặt thần trí Ta giữa các ngươi, làm cho các ngươi thực thi các huấn lệnh Ta, làm cho các ngươi tuân giữ và thực hành các lề luật Ta. Các ngươi sẽ cư ngụ trong xứ Ta đã ban cho tổ phụ các ngươi; các ngươi sẽ là dân Ta, còn Ta, Ta sẽ là Thiên Chúa các ngươi.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 50, 12-13. 14-15. 18-19
Ðáp: Ta sẽ dùng nước trong sạch mà rảy trên các ngươi, và các ngươi sẽ được rửa sạch mọi vết nhơ (Ed 36, 25).
Xướng: 1) Ôi lạy Chúa, xin tạo cho con quả tim trong sạch, và canh tân tinh thần cương nghị trong người con. Xin đừng loại con khỏi thiên nhan Chúa, chớ thu hồi Thánh Thần Chúa ra khỏi con. - Ðáp.
2) Xin ban lại cho con niềm vui ơn cứu độ; với tinh thần quảng đại, Chúa đỡ nâng con. Con sẽ dạy kẻ bất nhân đường nẻo Chúa, và người tội lỗi sẽ trở về với Ngài. - Ðáp.
3) Bởi vì Chúa chẳng ưa gì sinh lễ, nếu con dâng lễ toàn thiêu, Chúa sẽ không ưng. Của lễ con dâng, lạy Chúa, là tâm hồn tan nát; lạy Chúa, xin đừng chê tấm lòng tan nát, khiêm cung. - Ðáp.
Alleluia: Tv 147, 12a và 15a
Alleluia, alleluia! - Giêrusalem, hãy ngợi khen Chúa, Ðấng đã sai Lời Người xuống cõi trần ai. - Alleluia.
Phúc Âm: Mt 22, 1-14
"Các ngươi gặp bất cứ ai, thì mời vào dự tiệc cưới".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu lại phán cùng các đầu mục tư tế và kỳ lão trong dân những dụ ngôn này rằng: "Nước Trời giống như vua kia làm tiệc cưới cho hoàng tử. Vua sai đầy tớ đi gọi những người đã được mời dự tiệc cưới, nhưng họ không chịu đến. Vua lại sai các đầy tớ khác mà rằng: "Hãy nói cùng những người đã được mời rằng: Này ta đã dọn tiệc sẵn rồi, đã hạ bò và súc vật béo tốt rồi, mọi sự đã sẵn sàng: xin mời các ông đến dự tiệc cưới". Nhưng những người ấy đã không đếm xỉa gì và bỏ đi: người thì đi thăm trại, người thì đi buôn bán, những người khác thì bắt đầy tớ vua mà nhục mạ và giết đi. Khi vua nghe biết, liền nổi cơn thịnh nộ, sai binh lính đi tru diệt bọn sát nhân đó, và thiêu huỷ thành phố của chúng. Bấy giờ vua nói với các đầy tớ rằng: "Tiệc cưới đã dọn sẵn sàng, nhưng những kẻ đã được mời không đáng dự. Vậy các ngươi hãy ra các ngả đường, gặp bất cứ ai, thì mời vào dự tiệc cưới". Các đầy tớ liền đi ra đường, gặp ai bất luận tốt xấu, đều quy tụ lại và phòng cưới chật ních khách dự tiệc.
Ðoạn vua đi vào quan sát những người dự tiệc, và thấy ở đó một người không mặc y phục lễ cưới. Vua liền nói với người ấy rằng: "Này bạn, sao bạn vào đây mà lại không mặc y phục lễ cưới?" Người ấy lặng thinh. Bấy giờ vua truyền cho các đầy tớ rằng: "Trói tay chân nó lại, ném nó vào nơi tối tăm, ở đó sẽ phải khóc lóc và nghiến răng!" Vì những kẻ được gọi thì nhiều, còn những kẻ được chọn thì ít".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm Cảm Nghiệm
Ân Sủng - Một thông ban nhưng không... cần đáp ứng tương xứng
Bài
Phúc Âm hôm nay, Thứ Năm Tuần XX Thường Niên, không còn liên tục với
các bài Phúc Âm trong tuần như các ngày trước, mà là một bài Phúc Âm
bắt đầu từ đầu Đoạn 22,
hoàn toàn bỏ Đoạn
21 và 17
câu của Đoạn 20. Tất
nhiên, việc Giáo Hội cố ý chọn đọc các bài Phúc Âm hằng ngày trong
tuần hay Chúa Nhật này phải liên tục với nhau về nội dung, cho dù có
những đoạn và những câu Phúc Âm bị cắt bỏ như vậy, vì có thể những
chỗ ấy chỉ là những biến cố không hợp vào thời điểm phụng vụ này.
Chẳng hạn như biến cố
Chúa Giêsu vào Thánh Giêrusalem và thanh tẩy đền thờ rồi nguyền rủa
cây vả và vấn đề thẩm quyền của Chúa Giêsu (xem Mathêu 21:1-27),
những gì mà hầu hết đã được Giáo Hội cho đọc theo Phúc Âm của Thánh
ký Marco ở các ngày Thứ Sáu và Thứ Bảy Tuần
VIII Thường Niên rồi,
không cần đọc lại hay lập lại nữa.
Nếu bài Phúc Âm
hôm qua về dụ ngôn người chủ vườn nho thuê thợ làm vườn nho và trả
công cho họ bằng nhau liên quan cả đến ân sủng của Thiên Chúa thì
bài Phúc Âm hôm nay về dụ ngôn một "vua
kia làm tiệc cưới cho hoàng tử" lại
càng liên quan đến ân sủng của Thiên Chúa.
Thật
vậy, nếu 4 nhóm thợ được chủ vườn nho thuê làm vườn nho
cho ông để được trả công tương xứng, một khoản tiền công chẳng
những công bằng về lý đối với 3 nhóm thợ đầu mà còn về tình với nhóm
thợ cuối cùng, thì thành phần được mời đến dự tiệc cưới trong bài
Phúc Âm hôm nay đây hoàn toàn liên quan đến tình nghĩa của Thiên
Chúa, tức là họ chỉ việc đến hoan hưởng mà chẳng phải vất vả làm gì
hết, một đặc ân bao gồm chẳng những thành phần được ấn định ám chỉ
dân Do Thái mà còn tất
cả mọi người không trừ ai, ám chỉ
chung nhân loại hay dân
ngoại nữa:
Thành
phần đã được ấn định: "Nước
Trời giống như vua kia làm tiệc cưới cho hoàng tử. Vua sai đầy tớ đi
gọi những người đã được mời dự tiệc cưới, nhưng họ
không chịu đến. Vua lại sai các đầy tớ khác mà rằng: 'Hãy nói cùng
những người đã được mời rằng: Này ta đã dọn tiệc sẵn rồi, đã hạ bò
và súc vật béo tốt rồi, mọi sự đã sẵn sàng: xin mời các ông đến dự
tiệc cưới'. Nhưng những người ấy đã không đếm xỉa gì và bỏ đi: người
thì đi thăm trại, người thì đi buôn bán, những người khác thì bắt
đầy tớ vua mà nhục mạ và giết đi".
Thành
phần không được mời trước cũng được tham dự: "Bấy
giờ vua nói với các đầy tớ rằng: 'Tiệc cưới đã dọn sẵn sàng, nhưng
những kẻ đã được mời không đáng dự. Vậy các ngươi hãy ra các ngả
đường, gặp bất cứ ai, thì mời vào dự tiệc cưới'. Các
đầy tớ liền đi ra đường, gặp ai bất luận tốt xấu, đều
quy tụ lại và phòng cưới chật ních khách dự tiệc".
Căn cứ vào dụ ngôn về việc mở tiệc cưới và mời khách đến dự hôm nay, chúng ta thấy nếu tiệc cưới đây ám chỉ mầu nhiệm nhập thể của Chúa Kitô, Đấng là "Lời đã hóa thành nhục thể" (Gioan 1:14), Đấng đã kết hiệp thiên tính và nhân tính lại với nhau nơi ngôi vị thần linh của mình, thì thành phần được mời đến tham dự tiệc cưới này, tức thành phần được tham phần vào chính mầu nhiệm nhập thể này tất nhiên phải bao gồm cả dân Do Thái là giòng dõi Chúa Giêsu được sinh ra về thể lý, lẫn dân ngoại vì Người mặc lấy nhân tính của cả loài người của họ và như họ.
Chính vì dân Do Thái đã được mời trước, ở chỗ đã được Thiên Chúa tuyển chọn và lập giao ước với qua các tổ phụ của họ, mà họ không chấp nhận Chúa Kitô đã đến trong xác thịt, lại còn giết Người nữa, nên họ đúng là thành phần đã từ chối không đến dự tiệc cưới vậy.
Tuy nhiên, để
xứng đáng với đặc ân tự nhiên được tham dự tiệc cưới cứu độ này, một
ân sủng được ban cho chẳng những dân Do Thái mà còn cả dân ngoại,
chẳng những ban cho những người tốt lành mà còn cả những người không
tốt lành: "bất cứ ai", "bất luận tốt xấu", thành phần tham dự một
khi đã được mời và đã đến tham dự thì cần phải tỏ ra xứng đáng nữa,
bằng không sẽ bị loại trừ:
"Đoạn vua đi vào
quan sát những người dự tiệc, và thấy ở đó một người không mặc y
phục lễ cưới. Vua liền nói với người ấy rằng: 'Này bạn, sao bạn vào
đây mà lại không mặc y phục lễ cưới?' Người ấy lặng thinh. Bấy giờ
vua truyền cho các đầy tớ rằng: 'Trói tay chân nó lại, ném nó vào
nơi tối tăm, ở đó sẽ phải khóc lóc và nghiến răng!' Vì những kẻ được
gọi thì nhiều, còn những kẻ được chọn thì ít".
Như bài Phúc Âm về việc trả lương cho
thợ làm vườn nho, mới nghe qua thì có vẻ bất công thế nào thì
việc ông vua đối xử với
thành phần được ông lùa vào dự tiệc cưới của con ông đã bị ông trừng
phạt vì không mặc áo cưới cũng thế. Ở
chỗ, nếu những
người này biết trước là cần phải
mặc áo cưới thì có lẽ họ đã không vào, bởi bấy giờ họ không kịp sửa
soạn áo cưới hay
không có tiền mua áo cưới v.v.
Thế nhưng, áo cưới đây là gì, nếu không phải, trước hết là chính việc chấp nhận Lời Nhập Thể, Đấng Thiên Sai, Đấng "đã đến trong xác thịt" (xem 2Gioan 7), "đã mặc lấy thân phận tôi đòi, được sinh ra như loài người" (Philiphê 2:7), "bởi một người nữ" (Galata 4:4): "Người đã ở trong thế gian, và nhờ Người mà thế gian đã được tạo thành, nhưng thế gian đã không nhận biết Người là ai. Người đã đến với những ai thuộc về Người nhưng họ đã không chấp nhận Người. Bất cứ ai chấp nhận Người thì Người đã ban cho họ được quyền trở nên con cái của Thiên Chúa" (Gioan 1:10-12).
Chưa hết, áo cưới đây, nếu áp dụng vào thành phần dân ngoại Kitô hữu thì có thể còn được hiểu là lòng biết ơn, do đó không thể tỏ ra thờ ơ lãnh đạm với ơn cứu độ được ban cho mình và chính mình đã lãnh nhận khi chịu Phép Rửa, thờ ơ lãnh đạm đến độ khi được chất vấn tại sao không mặc áo cưới cũng không lên tiếng trả lời. Và một khi thờ ơ lãnh đạm với ơn cứu chuộc thì Kitô hữu sẽ khinh thường và không sống xứng đáng với ơn cứu độ, như thể không mặc áo cưới vậy.
Sau hết, và bởi thế, áo cưới đây còn được hiểu là chính phẩm vị làm con Thiên Chúa của Kitô hữu - không mặc áo cưới nghĩa là không sống với phẩm vị con Thiên Chúa của mình. Nhất là bằng những tội trọng, như thể họ đã cố tình lột bỏ chiếc áo rửa tội của mình đi. Đó là lý do khi người con hoang đàng phung phá trở về, nó đã được cha của nó phục hồi lại cho nó tất cả những gì của một người con, chẳng những thân phận làm con (qua hình ảnh mang giầy, chứ không phải đi chân không như thân phận của một tên nô lệ) và quyền làm con (qua hình ảnh đeo nhẫn), mà còn chính phẩm vị làm con (qua hình ảnh mặc lại cho nó áo đẹp nhất).
Bài Phúc Âm cho thấy một bữa tiệc cưới thịnh soạn và hoàn toàn free, bao gồm toàn là những kẻ xa lạ và bần cùng ở đầu đường xó chợ, bất xứng tham dự theo lời mời nhưng không của chủ tiệc. Cái xa lạ, bất xứng và bần cùng của khách được mời đã được bù đắp bởi chính vị chủ tiệc, vì ông đã chấp nhận họ như thế, ngoài ra, ông còn có sẵn áo cưới cho họ mặc vào để xứng đáng với tiệc cưới trang trọng và quí báu của ông nữa. Tuy nhiên, nếu một khi họ nhận lời mời của vị chủ tiệc mà vào tiệc cưới, mà lại không chịu mặc áo cưới cần thiết cho bữa tiệc cưới ấy, mà cứ theo ý riêng, ý thích lăng loàn bất xứng của mình, thì chính họ đã chọn bị loại trừ.
Chiếc áo cưới của vị chủ tiệc cung cấp cho khách dự tiệc của ông đây, đã được ám chỉ chẳng những nơi thứ nước thanh tẩy, mà còn là chính quả tim bằng thịt, chính thần trí của Ngài được ban cho những ai được mời nữa, như dân Do Thái xưa, hay như Kitô hữu qua Phép Rửa, trong Bài Đọc 1 hôm nay, như Thiên Chúa phán qua miệng Tiên Tri Êzêkiên như sau:
"Ta sẽ thánh hoá danh cao cả Ta đã bị xúc phạm giữa các dân tộc, nơi mà các ngươi đã xúc phạm danh thánh Ta, để các dân tộc biết Ta là Chúa, Thiên Chúa các đạo binh phán, khi Ta tự thánh hoá nơi các ngươi trước mặt họ. Ta sẽ kéo các ngươi ra khỏi các dân tộc, sẽ quy tụ các ngươi từ các nước, và dẫn dắt các ngươi trên đất các ngươi. Ta sẽ dùng nước trong sạch mà rảy trên các ngươi, và các ngươi sẽ được rửa sạch mọi vết nhơ. Ta sẽ thanh tẩy các ngươi sạch mọi vết nhơ các bụt thần. Ta sẽ ban cho các ngươi quả tim mới, đặt giữa các ngươi một thần trí mới, cất khỏi xác các ngươi quả tim bằng đá và ban cho các ngươi quả tim bằng thịt. Ta đặt thần trí Ta giữa các ngươi, làm cho các ngươi thực thi các huấn lệnh Ta, làm cho các ngươi tuân giữ và thực hành các lề luật Ta. Các ngươi sẽ cư ngụ trong xứ Ta đã ban cho tổ phụ các ngươi; các ngươi sẽ là dân Ta, còn Ta, Ta sẽ là Thiên Chúa các ngươi".
Bởi thế, một khi ý thức được ơn gọi cao quí của mình, ơn gọi được Thiên Chúa thương xót "dùng nước trong sạch mà rảy trên các ngươi, và các ngươi sẽ được rửa sạch mọi vết nhơ", như Ngài khắng định ở Câu Họa của Bài Đáp Ca hôm nay, một ơn gọi Ngài cho tạo vật thấp hèn tội lỗi chúng ta tham dự vào mối hiệp thông sự sống thần linh của Ngài và với Ngài, nhờ công nghiệp vô giá Con của Ngài và bởi quyền lực của Thánh Thần, Kitô hữu chúng ta cần phải luôn có một tâm tình của Thánh Vịnh 50 ở Bài Đáp Ca hôm nay:
1) Ôi lạy Chúa, xin tạo cho con quả tim trong sạch, và canh tân tinh thần cương nghị trong người con. Xin đừng loại con khỏi thiên nhan Chúa, chớ thu hồi Thánh Thần Chúa ra khỏi con.
2) Xin ban lại cho con niềm vui ơn cứu độ; với tinh thần quảng đại, Chúa đỡ nâng con. Con sẽ dạy kẻ bất nhân đường nẻo Chúa, và người tội lỗi sẽ trở về với Ngài.
3) Bởi vì Chúa chẳng ưa gì sinh lễ, nếu con dâng lễ toàn thiêu, Chúa sẽ không ưng. Của lễ con dâng, lạy Chúa, là tâm hồn tan nát; lạy Chúa, xin đừng chê tấm lòng tan nát, khiêm cung.
Thứ Sáu
Phụng
Vụ Lời Chúa
Bài Ðọc I: (Năm II) Ed 37, 1-14
"Hỡi các bộ xương khô, hãy nghe lời Chúa. Ta sẽ dẫn các ngươi ra khỏi mồ, và dẫn dắt các ngươi vào nhà Israel".
Trích sách Tiên tri Êdêkiel.
Trong những ngày ấy, tay Chúa đặt trên tôi, và dẫn tôi đi trong thần trí của Chúa: Người để tôi giữa cánh đồng đầy hài cốt; Người đem tôi đi vòng quanh những hài cốt ấy, có rất nhiều bộ xương khô nằm la liệt trên cánh đồng. Và Chúa phán cùng tôi rằng: "Hỡi con người, ngươi nghĩ các xương này sẽ có thể được sống chăng?" Tôi thưa: "Lạy Chúa là Thiên Chúa, Chúa đã biết". Người liền phán cùng tôi: "Ngươi hãy nói tiên tri về các bộ xương này, và bảo chúng rằng: 'Hỡi các bộ xương khô, hãy nghe lời Chúa. Chúa là Thiên Chúa phán cùng các bộ xương như thế này: Ðây Ta sẽ khiến hồn nhập vào các ngươi và các ngươi sẽ được sống. Ta sẽ đặt gân trên các ngươi, sẽ khiến thịt mọc ra trên các ngươi, và cho da bọc các ngươi: Ta sẽ ban hồn cho các ngươi, các ngươi sẽ được sống và biết rằng Ta là Chúa' ". Tôi đã nói tiên tri như Chúa đã truyền cho tôi.
Ðang lúc tôi nói tiên tri, thì có tiếng ồn ào, và tôi thấy chuyển động: các bộ xương họp lại với nhau, xương ăn khớp với nhau. Tôi quan sát, và này đây, gân và thịt mọc trên các bộ xương: có da bọc lại, nhưng chưa có hồn. Và Chúa phán cùng tôi rằng: "Ngươi hãy nói tiên tri về hồn, hỡi con người, hãy nói tiên tri và bảo hồn rằng: 'Chúa là Thiên Chúa phán như thế này: Hỡi hồn, hãy từ bốn phương tiến đến', và thổi hơi trên những kẻ bị giết này, để chúng sống lại". Tôi đã nói tiên tri như Chúa đã truyền cho tôi. Hồn liền nhập vào chúng và chúng được sống. Chúng đứng thẳng lên làm thành một đạo quân cực kỳ đông đảo.
Và Chúa phán cùng tôi rằng: "Hỡi con người, các bộ xương này là toàn thể nhà Israel. Chúng nói rằng: 'Xương chúng tôi đã khô đét, chúng tôi mất hết hy vọng, chúng tôi đã bị tiêu diệt'. Bởi đó, ngươi hãy nói tiên tri cho chúng rằng: 'Chúa là Thiên Chúa phán như thế này: Hỡi dân Ta, này Ta sẽ mở các cửa mồ các ngươi, Ta sẽ kéo các ngươi ra khỏi mồ, và dẫn dắt các ngươi vào đất Israel. Hỡi dân Ta, các ngươi sẽ biết Ta là Chúa, lúc Ta mở cửa mồ các ngươi, và kéo các ngươi ra khỏi mồ, Ta sẽ cho các ngươi thần trí của Ta, và các ngươi sẽ được sống; Ta sẽ cho các ngươi an cư trên đất các ngươi, các ngươi biết rằng: Ta là Chúa, chính Ta đã phán và sẽ thi hành' ".
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 106, 2-3. 4-5. 6-7. 8-9
Ðáp: Hãy chúc tụng Chúa, vì đức từ bi Người còn muôn thuở (c. 1).
Hoặc đọc: Alleluia.
Xướng: 1) Hãy xướng lên, hỡi những người được Chúa thục mạng cho, những người Chúa đã thục mạng khỏi tay quân thù: những người Chúa đã họp lại từ muôn đất nước; từ đông sang tây và từ bắc chí nam. - Ðáp.
2) Xưa họ lạc lõng trong chốn cô liêu hoang địa, không biết đường đi tới thành trì có thể định cư. Lúc bấy giờ họ đói khát, và sinh lực trong người họ hao mòn. - Ðáp.
3) Họ kêu cầu cùng Chúa trong lúc khốn cùng, Người đã cứu họ thoát cảnh gian truân. Người dẫn họ đi trên con đường thẳng, để họ tới được thành trì có thể định cư. - Ðáp.
4) Những người đó hãy cảm ơn Chúa vì lòng nhân hậu, và những điều kỳ diệu của Người đối với con người ta. Bởi Người đã cho người đói khát được no đủ, người cơ hàn được tràn trề thiện hảo. - Ðáp.
Alleluia: Mt 11, 25
Alleluia, alleluia! - Lạy Cha là Chúa trời đất, Con xưng tụng Cha, vì Cha đã mạc khải những mầu nhiệm nước trời cho những kẻ bé mọn. - Alleluia.
Phúc Âm: Mt 22, 34-40
"Ngươi hãy yêu mến Chúa là Thiên Chúa ngươi, và yêu thương kẻ khác như chính mình ngươi".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, những người biệt phái nghe tiếng Chúa Giêsu đã làm cho những người Sađốc câm miệng, thì họp nhau lại. Ðoạn một người thông luật trong nhóm họ hỏi thử Người rằng: "Thưa Thầy, trong lề luật, giới răn nào trọng nhất?" Chúa Giêsu phán cùng người ấy rằng: "Ngươi hãy yêu mến Chúa là Thiên Chúa ngươi hết lòng, hết linh hồn và hết trí khôn ngươi. Ðó là giới răn thứ nhất và trọng nhất. Nhưng giới răn thứ hai cũng giống giới răn ấy, là: Ngươi hãy yêu thương kẻ khác như chính mình ngươi. Toàn thể lề luật và sách các tiên tri đều tóm lại trong hai giới răn đó".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm Cảm Nghiệm
Tình Yêu Bất Diệt - Vinh Hiển Phục Sinh
Bài Phúc Âm hôm nay, Thứ Sáu Tuần XX Thường Niên,
cũng không liên tục với bài Phúc Âm hôm qua, cách bài Phúc Âm hôm
qua 16 câu, trong đó có hai vấn đề được đặt ra cho Chúa Giêsu, trước
hết là vấn đề được nhóm biệt phái cố tình gài bẫy Chúa Giêsu về
việc nộp thuế cho Cesar (xem
Mathêu 22:22:15-22),
và sau đó là vấn đề được
nhóm Saducê đặt ra về niềm tin phục sinh (xem Mathêu 22:23-33), cả
hai vấn đề đã được Phúc Âm Thánh ký Marcô thuật lại ở Thứ Ba và Thứ
Tư Tuần IX Thường Niên trước đây.
Tuy nhiên, bài Phúc Âm hôm nay, bài Phúc Âm trước
hết về điều
răn trọng nhất, dù đã được
Giáo Hội chọn đọc theo Thánh ký Marcô cho Thứ Năm Tuần IX Thường
Niên, Giáo
Hội vẫn chọn đọc lại một lần nữa, vì giới răn trọng nhất trong bài
Phúc Âm hôm nay cũng liên hệ với 2 bài Phúc Âm hôm qua và hôm kia
trong tuần này.
Ở chỗ, nếu con người sống trọn giới răn trọng nhất là mến Chúa hết mình và yêu nhau như mình: "Ngươi hãy yêu mến Chúa là Thiên Chúa ngươi hết lòng, hết linh hồn và hết trí khôn ngươi. Đó là giới răn thứ nhất và trọng nhất. Nhưng giới răn thứ hai cũng giống giới răn ấy, là: Ngươi hãy yêu thương kẻ khác như chính mình ngươi", thì các nhóm thợ làm vườn nho lâu giờ đã không tỏ thái độ bất mãn với chủ và ghen tị với nhóm thợ cuối giờ, và thành phần bất ngờ được mời đến dự tiệc cưới trong hoàng cung sẽ mặc áo cưới xứng đáng với đặc ân diễm phúc khôn lường của mình.
Và vấn đề giới răn trọng nhất này còn liên quan cả đến mầu nhiệm phục sinh nữa. Ở chỗ, tất cả mọi sự trên trần gian này sẽ qua đi, kể cả đức tin, ngoại trừ duy có đức mến. Vì "Thiên Chúa là tình yêu" (1Gioan 4:8,16). Bởi vậy, nếu hai yếu tố làm nên bản tính của con người là linh hồn và thân xác, nhưng linh hồn chi phối thân xác và thân xác lệ thuộc linh hồn thế nào, thì một khi thân xác của con người trở thành khí cụ của lòng mến, tác hành theo lòng mến, theo tình yêu Thiên Chúa, theo đức ái trọn hảo, thì thân xác đó đã chứng tỏ nó mang sẵn mầm sống vĩnh cửu, bất diệt, và trọn hảo nhờ linh hồn thiêng liêng bất tử và trọn lành của nó, và nhờ quyền năng của Thánh Thần, nó sẽ trở nên như thân xác phục sinh vinh hiển của Chúa Kitô (xem Philiphê 3:21).
Một thanh sắt cho dù có bị rỉ xét đến đâu chăng nữa, một khi được nung bằng lửa thì nó cũng trở nên sáng rực như lửa thế nào thì thân xác của con người cũng thế. Cho dù thân xác đó khi còn sống có dâm ô nhục dục đàng điếm chăng nữa, nhưng một khi tâm hồn của thân xác đó biết ăn năn thống hối với tất cả lòng mến, thì thân xác đó sẽ trở nên tinh tuyền. Bởi xác của con người ngày sau sống lại thì trở nên thiêng liêng như thiên thần, như Chúa Giêsu khẳng định (xem Mathêu 22:30).
Trong các thánh nữ đồng trinh, ngoài Mẹ Maria là đệ nhất trinh nữ và là trinh nữ trên hết, một trinh nữ sinh con duy nhất trên trần gian này, thì vị thánh nữ đồng trinh thứ nhất trong hàng ngũ các thánh trinh nữ là Thánh Catarina Tử Đạo, sau đó đến Thánh Nữ Mai Đệ Liên đàng điếm và Thánh Nữ Magarita Cortone cũng thuộc về loại ưu hạng trong số các thánh trinh nữ, như chính Chúa Giêsu đã tỏ cho chị thánh biết, và dấu chứng thực đó là thân xác sống dâm dục 9 năm trời với một người tình và có một đứa con hoang (ngoại hôn) với chàng của chị chẳng những không bị hư hoại mà vẫn còn nguyên.
Thật
vậy, vào
ngày lễ của Thánh Catherine thành Alexandria Tử Đạo (25/11 theo lịch
phụng vụ cũ), khi Thánh Nữ Margarita Cortone
đang
ở bàn thờ để rước lễ thì nghe thấy Chúa Giêsu nói cùng mình rằng:
“Con
Cha ơi, chỗ của con sẽ ở giữa thần Seraphim cùng với các trinh nữ
bừng cháy tình yêu thần linh”.
Nghe thấy thế Thánh nữ sửng sốt đáp lại rằng:
“Lạy
Chúa, làm sao điều ấy có thể xẩy ra được với một con người nhớp nhúa
tội lỗi chứ?”
Chị đã nghe thấy câu giải đáp của Chúa như sau:
“Những
đau khổ vô vàn của con sẽ thanh tẩy tâm hồn con khỏi tất cả mọi thứ
thu hút phạm tội, và trong nỗi đớn đau cùng ăn năn thống hối của mình,
con sẽ phục hồi sự tinh tuyền đồng trinh của con”.
Thánh nữ lại càng cảm thấy sợ hãi trước câu trả lời của Chúa và đã
than lên rằng:
“Ôi Chúa Kitô là Sư Phụ của con, phải chăng Thánh Mai Đệ Liên thuộc về thành phần các trinh nữ trong vinh quang thiên đình?” Chúa liền tiết lộ cho chị biết rằng: “Ngoại trừ Mẹ Maria và Catherine Tử Đạo, không ai hơn Mai Đệ Liên trong hàng ngũ trinh nữ
”.
Bài Phúc Âm hôm nay, được chuyển từ vấn đề kẻ chết sống lại, sang vấn đề giới răn trọng đại nhất là mến Chúa và yêu người, hai giới răn chứng tỏ một sự sống thần linh viên mãn nơi con người, như thể con người vượt qua từ sự chết sang sự sống, hoàn toàn nhờ bởi lòng thương xót Chúa, bởi quyền năng của Vị Thiên Chúa yêu thương nhân hậu. Bài Đọc 1 hôm nay chất chứa những lời Thiên Chúa phán qua miệng Tiên Tri Êzêkiên về cuộc vượt qua của dân Do Thái, không phải cuộc vượt qua ở Ai Cập vào đêm các con đầu lòng, từ người đến vật, bị sát hại, mà là cuộc vượt qua từ tình trạng chết chóc về tâm linh của họ, luôn xa lìa cùng thất trung lẫn phản bội Thiên Chúa của họ, sang tình trạng nhận biết Thiên Chúa như thế này:
"Hỡi dân Ta, này Ta sẽ mở các cửa mồ các ngươi, Ta sẽ kéo các ngươi ra khỏi mồ, và dẫn dắt các ngươi vào đất Israel. Hỡi dân Ta, các ngươi sẽ biết Ta là Chúa, lúc Ta mở cửa mồ các ngươi, và kéo các ngươi ra khỏi mồ, Ta sẽ cho các ngươi thần trí của Ta, và các ngươi sẽ được sống; Ta sẽ cho các ngươi an cư trên đất các ngươi, các ngươi biết rằng: Ta là Chúa, chính Ta đã phán và sẽ thi hành' ".
Một khi những ai được Thiên Chúa nhận biết lòng thương xót Chúa thì không thể nào không đáp ứng lời kêu gọi của thánh vịnh gia trong bài Thánh Vịnh 106 ở Bài Đáp Ca hôm nay "Hãy chúc tụng Chúa, vì đức từ bi Người còn muôn thuở", một đức từ bi được Thánh Vịnh này diễn tả như sau:
1) Hãy xướng lên, hỡi những người được Chúa thục mạng cho, những người Chúa đã thục mạng khỏi tay quân thù: những người Chúa đã họp lại từ muôn đất nước; từ đông sang tây và từ bắc chí nam.
2) Xưa họ lạc lõng trong chốn cô liêu hoang địa, không biết đường đi tới thành trì có thể định cư. Lúc bấy giờ họ đói khát, và sinh lực trong người họ hao mòn.
3) Họ kêu cầu cùng Chúa trong lúc khốn cùng, Người đã cứu họ thoát cảnh gian truân. Người dẫn họ đi trên con đường thẳng, để họ tới được thành trì có thể định cư.
4) Những người đó hãy cảm ơn Chúa vì lòng nhân hậu, và những điều kỳ diệu của Người đối với con người ta. Bởi Người đã cho người đói khát được no đủ, người cơ hàn được tràn trề thiện hảo.
Thánh Gioan Eude (19/8)
Thánh Gioan Euđê là một trong số những người chấn hưng tôn giáo tại Pháp thời vua Luy XVI. Isaac Euđê, cha Ngài là nhà nông kiêm nghề giải phẫu tại thành Ri gần Argentan, đã có ý định trở thành linh mục, nhưng rồi lại bỏ ý định để lập gia đình. Mẹ Ngài là bà Mattha Corbin tưởng sẽ phải son sẻ. Nhưng rồi sau nhờ cầu nguyện, họ sinh được Gioan với bốn em gái và hai em trai nữa.
Gioan có tính nóng nảy, nhưng hiến mình cho Đức Trinh Nữ Maria, Ngài quyết sửa mình bằng cách ngày càng mến Mẹ hơn. Hồi 9 tuổi, có lần Ngài bị một thằng bạn vả mặt, nhớ lời Chúa Ngài đưa má kia ra: còn má này nữa, nếu muốn anh cứ vả tiếp đi. Thằng bạn ngượng ngùng và sau này đã kể lại sự kiện đó với niềm thán phục sâu xa.
15 tuổi Gioan theo học các cha dòng Tên tại Caen. Từ trong huyết quản Gioan đoan hứa dâng mình cho mẹ Thiên Chúa. Nhưng khi trở về nhà, cha mẹ nói với Ngài về việc hôn nhân. Ngài bày tỏ ước vọng với cha mẹ và phải khó khăn lắm mới được cha mẹ ưng thuận. Ngài nhập dòng giảng thuyết và năm 1625 thụ phong linh mục.
Sau ngày thụ phong, Gioan phục vụ giáo xứ ở Aubervilliers. Hai năm sau, một cơn dịch xảy tới tàn phá giáo phận Sees. Các bệnh nhân bị những người khác bỏ mặc và trốn chạy. Gioan chỉ muốn bay tới để giúp đỡ họ. Trong suốt hai tháng trời, Ngài hết mình phục vụ. Khi cơn dịch hạ giảm, Ngài thực hiện sứ vụ tại Caen. Nhưng cơn dịch chưa dứt mà chỉ dời chỗ. Lần này cơn dịch tràn tới Caen. Gioan lại tận tâm quên mình phục vụ. Không có gì làm cho Ngài sợ hãi cả. Nhưng dân chúng lại sợ Ngài truyền bệnh. Bởi đó Ngài bị giam mình trong một cái thùng để ở ngoài đồng ruộng, khiến lúc đó cánh đồng được gọi là “cánh đồng của thánh nhân”. Các nữ tu thương hại Ngài ngày ngày mang của ăn đến cho Ngài. Ngài trở về dòng hiến mình phục vụ hai tu sĩ và bề trên sắp chết vì bệnh dịch. Cuối cùng, cơn dịch tan biến, nhưng Gioan lên cơn sốt, dân chúng khẩn cầu tha thiết cho Ngài được chữa lành và niềm vui thật lớn lao khi người “Samaritanô nhân hậu” tái xuất hiện.
Bây giờ bắt đầu công trình rao giảng và truyền giáo của Ngài. Ngài chống lại lạc thuyết Calvinô, những kinh hoàng của cuộc nội chiến, sự dốt nát của hàng giáo sĩ, những tật xấu của các tín hữu. Chúng ta có thể đo lường hoạt động của một vị thánh như thế nào: 15 ngàn người chen lấn nghe thánh nhân giảng, các tội nhân sám hối và để được xưng tội, họ phải chờ 4 hay 5 ngày mới đến lượt. Trong khi để tiết kiệm thì giờ của họ. Ngài chỉ dùng vài miếng bánh để dưỡng sức. Các thói tục ngoại giáo biến dạng. Ở Autun, cuộc rước Trinh nữ thay thế cho những gương mù ngày Mi-Careme.Ở Meaux dân chúng mang các sách đồi trụy đến công trường để đốt bỏ.
Cha Gioan Euđê đã giảng thuyết khắp vùng Normandie Bretagne, tới tận Saint Etienne. Tại Paris, cha sở thánh thiện của Saint – Sulpice, M.Olier, đã tổ chức cho Ngài 5 kỳ giảng thuyết. Ngài danh tiếng đến nỗi có 10 giám mục hiện diện. Ở Saint Germain-Laye, vua và hoàng hậu đến ngồi vào ghế thính giả. Cha Gioan Euđê thuyết giảng lần cuối cùng tại Sain-Lô.
Suốt 40 năm, cha Gioan đi rao giảng đó đây. Nhưng việc rao giảng chỉ là một phần hoạt động của Ngài. Nhận thấy hàng giáo sĩ không được đào tạo đầy đủ, Ngài từ giã dòng giảng thuyết năm 1643, để lập hội dòng Chúa Giêsu và Đức Maria lo việc tổ chức các chủng viện. Theo lời đề nghị của Đức Hồng Y Richelieu, Ngài lập đại chủng viện ở Caen rồi sau này ở Lisieux, Rouen, Eureux và Renner. Đàng khác Ngài rất thương cảm các thiếu nữ bất hạnh hoàn lương, năm 641 Ngài đã lập dòng Chúa chiên lành để săn sóc họ.
Giữa bao nhiêu công chuyện, ước mơ lớn nhất của thánh Gioan Euđê là phổ biến lòng tôn sùng Thánh Tâm, Ngài là người khởi xướng, viết sách và các thánh thi ca tụng Thánh Tâm. Đây là nỗ lực chống lại chủ trương sai lầm của thuyết Giansêniô.
Ngày 19 tháng năm 1680, thánh Gioan Euđê từ trần, Ngài được phong chân phước năm 1925 được tôn phong hiển thánh.
https://www.tgpsaigon.net/bai-viet/ngay-19-8-thanh-gioan-eude-linh-muc-42318
Mỗi thánh đều có một nét đặc biệt. Ơn gọi của mỗi vị đều có những sắc thái khác nhau, không ai giống ai, không ai như ai cả. Tựu trung, tất cả các vị thánh đều có một mẫu số chung là muốn trở nên trọn lành và họa lại càng giống bao nhiêu càng tốt hình ảnh của Đức Giêsu Kitô.
THÁNH GIOAN ÊUĐÊ LÀ AI ?
Thánh Gioan Êuđê sinh tại miền Normandie nước Pháp, thuộc địa phận Sées ngày 14 tháng 11 năm 1601 ở làng Ri. Thoạt đầu, thánh nhân theo học với các cha Dòng Tên tại Caen và sau đó đi vào Đại Học. Được gần gũi các cha Dòng tên, được hun đúc về tình yêu Chúa và phục vụ tha nhân, thánh Gioan Eâuđê muốn đáp trả lại lời mời gọi của Chúa, nhưng gia đình Ngài ngăn cản Ngài trở thành linh mục. Ý Chúa thật nhiêm mầu, Ngài không bao giờ nản chán và quyết tâm theo đuổi lý tưởng trở thành linh mục của Chúa, Ngài gia nhập hội dòng giảng thuyết do Đức Hồng y Bérulle vào năm 1623 và rất hăng say với công việc loan báo Tin Mừng. Thánh nhân nhiệt thành với công việc, chuyên cần học triết học và thần học, Ngài được gọi lãnh sứ vụ linh mục và sau đó được chỉ định làm cha xứ ở Aubervillier, đồng thời kiêm nhiệm chức vụ giảng dậy ở nhiều nơi trong nước Pháp. Đời sống đạo đức, lối sống thánh thiện, gương mẫu đi đôi với lời giảng dậy có sức thu hút, lôi cuốn nhiều linh hồn. Thánh nhân có tinh thần truyền giáo cao độ, khi trong vùng có dịch bệnh hoành hành, lan rộng khắp nơi, thánh nhân đã tình nguyện đi săn sóc bệnh nhân và an táng những người qua đời.
NHỮNG CÔNG VIỆC NỔI BẬT CỦA THÁNH NHÂN:
Thánh nhân có đời nội tâm sâu sắc, chính Ngài đã chấn chỉnh lại đời sống đạo đức và uy thế của các giáo sĩ bị sa sút, và thánh Gioan Eâuđê đã thiết lập nhiều chủng viện để thực hiện dự tính tốt lành của Ngài trong việc chấn hưng đạo đức và đào tạo giáo sĩ. Năm 1662, thánh nhân đã lập Hội sùng kính trái tim Chúa Giêsu, sau này được đổi tên là Dòng Đấng Chăn Chiên Lành để giáo dục các thiếu nữ trụy lạc, hư đốn, sa đọa.
CHÚA THƯỞNG CÔNG VÀ GIÁO HỘI TÔN VINH THÁNH NHÂN:
Với cố gắng tận lực, với lòng hy sinh, nhiệt thành cao độ, thánh Gioan Eâuđê đã được Chúa gọi về vào ngày 19 tháng 8 năm 1680. Đức thánh Cha Piô X đã cất nhắc Ngài lên bậc chân phước. Đức Giáo Hoàng Piô XII, vào dịp năm thánh 1925, đã tôn phong Ngài lên bậc hiển thánh, và truyền cho Giáo Hội kính Ngài trên toàn thế giới vào năm 1928.
Lạy Chúa, Chúa đã chọn thánh Gioan linh mục làm người rao giảng sự phong phú khôn lường của Đức Kitô. Xin cho chúng con cũng biết theo gương sáng của thánh nhân và nghe lời Người dạy dỗ để ngày càng thêm hiểu biết Chúa và trung kiên sống theo Tin Mừng( Lời nguyện nhập lễ,lễ thánh Gioan Eâuđê).
Linh mục Giuse Nguyễn Hưng Lợi DCCT
http://giaophanthaibinh.org/ngay-19-8-thanh-gioan-eude-st-john-eudes-linh-muc.html
Thật không thể nào biết được ơn Chúa sẽ đưa dẫn đến đâu. Thánh Gioan sinh ngày 14 tháng 11 năm 1601 tại Ri, Normandy, miền bắc nước Pháp. Ngài là một tu sĩ, một tông đồ tuần đại phúc, sáng lập hai tu hội và là người cực lực cổ võ lòng sùng kính Thánh Tâm Chúa Giêsu và Mẹ Maria.
Ngài gia nhập dòng Ôratôriô và thụ phong linh mục năm 24 tuổi. Trong thời kỳ dịch hạch tấn công Normandy năm 1627 và 1631, ngài tình nguyện chăm sóc bệnh nhân trong giáo phận. Ðể khỏi lây bệnh cho các tu sĩ trong dòng, ngài phải sống trong một cái thùng thật lớn ở giữa cánh đồng.
Vào năm 32 tuổi, Cha Gioan trở thành vị tông đồ tuần đại phúc. Tài rao giảng và ơn khuyên bảo người hối nhân đã khiến ngài nổi tiếng. Ngài rao giảng tuần đại phúc trên 100 giáo xứ, có khi kéo dài từ vài tuần đến vài tháng.
Trong sự lưu tâm đến linh đạo của hàng giáo sĩ, ngài nhận thấy trước hết cần phải thăng tiến tâm linh các chủng sinh. Với sự cho phép của bề trên, là giám mục và Hồng Y Richelieu, ngài bắt đầu việc canh tân, nhưng vị bề trên kế tiếp lại không tán thành. Sau khi cầu nguyện và hội ý, Cha Gioan quyết định từ bỏ dòng và sáng lập một tổ chức mới, được gọi là Tu Hội Ðức Giêsu và Mẹ Maria (Dòng Thánh Gioan Eudes), chuyên đào tạo các giáo sĩ qua việc thiết lập và trông coi các chủng viện. Công việc táo bạo này, trong khi được sự tán thành của các giám mục địa phương, lại bị chống đối kịch liệt bởi phe Jansen và chính các linh mục dòng Ôratôriô. Cha Gioan thành lập được một vài chủng viện ở Normandy, nhưng không đạt được sự phê chuẩn của Rôma (người ta nói, một phần là vì ngài không biết khéo đối xử).
Trong việc tổ chức tuần đại phúc giáo xứ, Cha Gioan thật lo âu khi thấy các phụ nữ nghèo đói tìm cách thoát ra khỏi đời sống khó khăn qua nghề làm điếm. Lúc bấy giờ, bà Madeleine Lamy, đang chăm sóc một số phụ nữ hoàn lương, đến nói với Cha Gioan: “Ðầu óc cha đang ở đâu vậy? Có lẽ cha đang nghĩ đến nhà thờ là nơi cha chiêm ngắm các ảnh tượng và nghĩ mình đạo đức. Trong khi đó, những gì cần nơi cha là một căn nhà tử tế cho những người khốn cùng này.” Những lời lẽ ấy, và có lẽ những tiếng nhạo cười đã thức tỉnh ngài. Kết quả là một tu hội mới được thành lập, mang tên Nữ Tu Bác Ái của Nơi Nương Tựa để chăm sóc các phụ nữ bất hạnh hoàn lương.
Có lẽ Cha Gioan nổi tiếng nhất là vì các sáng tác của ngài về chủ đề: Ðức Giêsu là nguồn thánh thiện, Ðức Maria là gương mẫu đời sống Kitô Hữu.
Cha Gioan qua đời ngày 19 tháng 8 năm 1680 tại Caen, Normandy, Nước Pháp. Cha được Đức Thánh Giáo Hoàng Pius X tôn phong Chân Phước ngày 25/4/1909 và Đức CP Giáo Hoàng Pius XI đã nâng Cha Gioan lên hàng hiển thánh năm 1925 và tuyên xưng ngài là cha đẻ việc sùng kính Thánh Tâm Ðức Giêsu và Mẹ Maria.
Thánh thiện là mở lòng cho tình yêu của Thiên Chúa và được tỏ lộ qua nhiều hình thức, nhưng các hình thức ấy đều có một đặc điểm chung: lưu tâm đến nhu cầu của tha nhân. Trong trường hợp của Thánh Gioan Eudes, những người có nhu cầu là các bệnh nhân dịch hạch, các giáo dân trong xứ, những người chuẩn bị làm linh mục, các người gái điếm và mọi Kitô Hữu được mời gọi để bắt chước tình yêu của Chúa Giêsu và mẹ của Người.
“Sự khao khát của chúng ta, mục tiêu của chúng ta, sự bận tâm của chúng ta phải là việc uốn nắn chính mình để trở nên giống Chúa Giêsu, để thần khí của Người, sự tận tụy của Người, lòng thương mến của Người và ý định của Người sống động và ngự trị trong chúng ta. Mọi luyện tập nhân đức phải hướng đến cùng đích này. Ðó là công việc mà Thiên Chúa đã trao cho chúng ta để thi hành một cách không ngừng nghỉ” (Thánh Gioan Eudes, “Ðời Sống và Sự Ngự Trị của Ðức Giêsu trong Tâm Hồn Kitô Hữu”).
https://dongten.net/2019/08/18/hanh-cac-thanh-19-08-thanh-gioan-eudes/
Thứ Bảy
Bài Ðọc I: (Năm II) Ed 43, 1-7a
"Uy nghi Chúa tiến vào đền thờ".
Trích sách Tiên tri Êdêkiel.
Thiên Thần dẫn tôi đến cửa phía đông. Và đây vinh quang Thiên Chúa Israel từ con đường phía đông tiến vào: tiếng của Người như tiếng nước lũ, và địa cầu sáng rực uy nghi của Người. Thị kiến mà tôi đã thấy giống như thị kiến trước kia tôi đã xem thấy khi Người đến huỷ diệt thành phố, và như thị kiến tôi đã xem thấy gần sông Côbar, nên tôi sấp mặt xuống đất. Uy nghi Chúa tiến vào đền thờ theo lối của hướng đông. Thần Trí đỡ tôi lên, và dẫn tôi vào hành lang phía trong. Ðây ánh vinh quang của Chúa tràn ngập đền thờ. Tôi đã nghe có người nói với tôi từ trong đền thờ và người đứng gần bên tôi, bảo tôi rằng: "Hỡi con người, đây là nơi đặt bệ ngai Ta, nơi Ta để chân, nơi Ta ngự giữa con cái Israel đến muôn đời".
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 84, 9ab-10. 11-12. 13-14
Ðáp: Vinh quang Chúa ngự trị trong đất nước chúng tôi (x. c. 10b).
Xướng: 1) Tôi sẽ nghe Chúa là Thiên Chúa của tôi phán bảo điều chi? Chắc hẳn Người sẽ phán bảo về sự bình an. Vâng, ơn cứu độ Chúa gần đến cho những ai tôn sợ Chúa, để vinh quang Chúa ngự trị trong đất nước chúng tôi. - Ðáp.
2) Lòng nhân hậu và trung thành gặp gỡ nhau, đức công minh và sự bình an hôn nhau âu yếm. Từ mặt đất, đức trung thành sẽ nở ra, và đức công minh tự trời nhìn xuống. - Ðáp.
3) Vâng, Chúa sẽ ban cho mọi điều thiện hảo, và đất nước chúng tôi sẽ sinh bông trái. Ðức công minh sẽ đi trước thiên nhan Chúa, và ơn cứu độ theo sau lốt bước của Ngài. - Ðáp.
Alleluia: x. Cv 16, 14b
Alleluia, alleluia! - Lạy Chúa, xin hãy mở lòng chúng con, để chúng con nghe lời của Con Chúa. - Alleluia.
Phúc Âm: Mt 23, 1-12
"Họ nói mà không làm".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng dân chúng và các môn đệ rằng: "Các Luật sĩ và các người biệt phái ngồi trên toà Môsê: vậy những gì họ nói với các ngươi, các ngươi hãy làm và tuân giữ, nhưng đừng noi theo hành vi của họ: vì họ nói mà không làm. Họ buộc những bó nặng và chất lên vai người ta: còn chính họ lại không muốn giơ ngón tay lay thử. Mọi công việc họ làm đều có ý cho người ta thấy: vì thế họ nới rộng thẻ kinh, may dài tua áo. Họ muốn được chỗ nhất trong đám tiệc và ghế đầu trong hội đường, ưa được bái chào nơi đường phố và được người ta xưng hô là "Thầy". Phần các ngươi, các ngươi đừng muốn được người ta gọi là "Thầy", vì các ngươi chỉ có một Thầy, còn tất cả các ngươi đều là anh em với nhau. Và các ngươi cũng đừng gọi ai dưới đất là "cha", vì các ngươi chỉ có một Cha, Người ngự trên trời. Các ngươi cũng đừng bắt người ta gọi là "người chỉ đạo": vì các ngươi có một người chỉ đạo, đó là Ðức Kitô. Trong các ngươi ai quyền thế hơn sẽ là người phục vụ các ngươi. Hễ ai tự nhắc mình lên, sẽ bị hạ xuống, và ai tự hạ mình xuống, sẽ được nâng lên".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm Cảm Nghiệm
"thày", "cha" và "xếp" - không hưởng thụ nhưng phục vụ
Bài Phúc Âm cho Thứ Bảy Tuần
XX Thường Niên hôm nay cách
bài Phúc Âm hôm qua 5 câu, 41-46, những
câu cuối của Đoạn 22, những câu Phúc Âm về vấn đề Chúa
Giêsu đặt ra cho thành phần biệt phái khiến "không ai dám
hỏi Người một điều gì nữa từ đó trở đi" (Mathêu
22:46), đó là vấn đề nếu Đấng Kitô Thiên Sai là con của
Vua Đavít thì tại sao chính vua lại gọi Người là Chúa.
Phải,
Giáo Hội đã không chọn đọc bài Phúc Âm của Thánh ký Mathêu
về vấn đề ấy, vì vấn đề này đã được
Giáo Hội chọn đọc cho ngày Thứ Sáu Tuần IX Thường Niên theo
Phúc Âm của Thánh ký Marcô rồi. Bài
Phúc Âm được Giáo Hội chọn đọc hôm nay liên quan đến thành
phần luật sĩ và biệt phái, thành phần bị Người thậm tệ quở
trách và vạch trần bộ mặt giả hình của họ, như chúng ta đã
thấy 1 chút trong bài Phúc Âm của Thánh ký Marcô ở Thứ Bảy
Tuần IX Thường Niên, và sẽ thấy tất
cả ở trong các bài Phúc Âm của Thánh ký Mathêu cho 3
ngày đầu của tuần tới, tuần cuối cùng theo Phúc Âm của Thánh
ký Mathêu cho Phụng Vụ Lời Chúa ngày thường trong tuần từ
Tuần X Thường
Niên.
Đúng thế, ngay từ bài
Phúc Âm hôm nay, Chúa Giêsu đã nghiêm thẳng vạch trần chân
tướng của hai thành phần luật sĩ và biệt phái đầy kiêu hãnh
và ham danh trong
dân này:
"Họ bó những gánh nặng mà chất lên vai người ta, nhưng chính
họ thì lại không buồn động ngón tay vào. Họ làm mọi việc cốt
để cho thiên hạ thấy. Quả vậy, họ đeo những hộp kinh thật
lớn, mang những tua áo thật dài. Họ ưa ngồi cỗ nhất trong
đám tiệc, chiếm hàng ghế đầu trong hội đường, ưa
được người ta chào hỏi ở những nơi công cộng và được thiên
hạ gọi là 'rabbi'".
Tuy hai
thành phần luật sĩ và biệt phái vốn được coi là thày dạy
trong dân này có những cử chỉ và hành động đầy gương mù
gương xấu phản tác dụng bất khả chấp như vậy, nhưng "Đức
Giêsu (vẫn) nói
với dân chúng và các môn đệ Người rằng: 'Các kinh sư và các
người Pharisiêu ngồi trên toà ông Moisen mà giảng dạy. Vậy,
tất cả những gì họ nói, anh em hãy làm, hãy giữ, còn những
việc họ làm, thì đừng có làm theo, vì họ nói mà không
làm'".
Thế nhưng,
trên thực tế rất khó thực hành theo bản tính tự nhiên của
loài người. Chúng ta hay có khuynh hướng đồng hóa tội nhân
với tội lỗi hay với gương mù gương xấu của họ. Ở chỗ, chúng
ta chẳng những tỏ ra ghê tởm việc làm xấu xa hay tội lỗi của
họ mà còn ghê tởm và khinh bỉ chính con người
của họ nữa. Có
những lúc hay nhiều lúc chúng
ta thường tấn
công họ bằng những lời nói nhục mạ họ, (thậm
chí công khai qua phương tiện truyền thông: báo chí, email,
internet, truyền thanh, truyền hình, thơ nặc danh, hay ngay
cả trên tòa giảng v.v.), hơn
là tế
nhị và nhẹ nhàng khôn khéo sửa
lỗi cho họ để họ dễ
cảm nhận bản thân hèn
yếu
lỗi lầm của mình mà hoán
cải trở về cùng Chúa theo tinh thần và đường lối được Chúa
Giêsu huấn dạy
trong bài Phúc Âm Thứ Tư tuần trước.
Chúng
ta thường đối xử với
anh chị em lầm lỗi của chúng ta như thể chúng ta là con
người toàn hảo, không bao giờ sai lỗi, động
một tí là ném đá nhau, thậm
chí như thể là quan án của họ, có quyền tối
thượng trong việc thưởng
phạt
nhau, trong khi chúng ta chưa thấu suốt được thâm tâm của
nhau như Thiên Chúa là Đấng duy nhất có quyền phán quyết mọi
người.
Quả thực Chúa Giêsu nói về chúng ta quá đúng
khi Người vừa
khiển trách vừa nghiêm trọng cảnh
giác chúng ta rằng: "Đồ
giả hình! trước hết ngươi hãy lấy khỏi mắt của mình cái
xà đi đã rồi ngươi mới thấy được một cách rõ ràng mà lấy đi
cái rằm trong con mắt của anh chị em của ngươi" (Mathêu
7:5).
Tuy nhiên, không phải đối
xử một cách cảm thông với những người anh chị em lỗi lầm của
mình đến độ không còn biết phân biệt đâu là phải là trái
nữa. Ở chỗ, thương tội nhân nhưng không chấp nhận tội lỗi
của họ. Bởi thế, cho dù ở ngay đầu bài Phúc Âm Chúa Giêsu
khuyên hãy tôn trọng quyền giáo huấn của thành phần luật sĩ
và biệt phái, cuối bài Phúc Âm Người vẫn khuyên dạy dân chúng
và các môn đệ của Người "đừng
có làm theo những
việc của họ", mà hãy
sống ngược lại như
sau:
Đúng thế, "Vinh quang Chúa ngự trị trong đất nước chúng tôi", đúng như Câu Họa của Bài Đáp Ca hôm nay, một khi chúng ta có được những nhận thức như thánh vịnh gia trong bài Thánh Vịnh 84 ở Bài Đáp Ca hôm nay như sau:
1) Tôi sẽ nghe Chúa là Thiên Chúa của tôi phán bảo điều chi? Chắc hẳn Người sẽ phán bảo về sự bình an. Vâng, ơn cứu độ Chúa gần đến cho những ai tôn sợ Chúa, để vinh quang Chúa ngự trị trong đất nước chúng tôi.
2) Lòng nhân hậu và trung thành gặp gỡ nhau, đức công minh và sự bình an hôn nhau âu yếm. Từ mặt đất, đức trung thành sẽ nở ra, và đức công minh tự trời nhìn xuống.
3) Vâng, Chúa sẽ ban cho mọi điều thiện hảo, và đất nước chúng tôi sẽ sinh bông trái. Ðức công minh sẽ đi trước thiên nhan Chúa, và ơn cứu độ theo sau lốt bước của Ngài.
Ngày 20 tháng 8
Thánh Bê-na-đô, viện phụ, tiến sĩ Hội Thánh
lễ nhớ bắt buộc
Tôi yêu vì tôi yêu, tôi yêu để tôi yêu
Trích bài giảng của thánh Bê-na-đô, viện phụ, về sách Diễm ca.
Tình yêu tự mình đủ cho mình, tự mình và vì mình đem lại niềm vui. Chính tình yêu là công trạng, nhưng cũng chính tình yêu là phần thưởng cho mình. Tình yêu không tìm lý do, không tìm hiệu quả ngoài mình : hiệu quả của tình yêu là chính tình yêu. Tôi yêu vì tôi yêu, tôi yêu để tôi yêu. Tình yêu là một điều cao cả, miễn là luôn trở về với nguyên lý của mình, miễn là luôn trở lại với nguồn gốc của mình, miễn là ngược trở lại nguồn mạch của mình để luôn luôn được tuôn trào. Trong mọi hoạt động, cảm xúc và tâm tình của linh hồn, chỉ có tình yêu có thể giúp thụ tạo đáp lại Đấng Tạo Hoá, dầu không tương xứng, thì ít ra cũng giống nhau được phần nào. Vì khi Thiên Chúa yêu, thì Người không muốn điều gì khác hơn là được yêu : Thật vậy, Thiên Chúa yêu, thì Người không nhằm điều gì khác ngoài được yêu lại, vì Người biết ai yêu mến Người thì sẽ được hạnh phúc nhờ chính tình yêu đó.
Tình yêu của hôn phu, đúng hơn tình yêu là hôn phu, không đòi hỏi gì khác hơn là được yêu lại và giữ lòng chung thuỷ. Do đó người được yêu có quyền yêu lại. Sao hôn thê có thể không yêu, khi chính nàng là hôn thê của tình yêu ? Sao tình yêu lại không được yêu ?
Thế nên hôn thê có lý khi từ bỏ mọi tình cảm khác để hoàn toàn hiến mình cho một tình yêu duy nhất, vì hôn thê phải đáp lại chính tình yêu bằng cách yêu lại. Nhưng khi hôn thê hoà nhập hoàn toàn với tình yêu, thì tình yêu sẽ là gì so với dòng chảy bất tận của nguồn mạch tình yêu ? Người yêu và tình yêu, linh hồn và Ngôi Lời, hôn thê và hôn phu, tạo hoá và thụ tạo không tuôn đổ dòng yêu thương phong phú như nhau, chẳng khác gì người khát với nguồn nước.
Vậy thì sao ? Không lẽ vì thế mà làm mai một và tan biến hoàn toàn lời ước nguyện của vị hôn thê, niềm khát khao của kẻ mong chờ, lòng rạo rực của kẻ đang yêu, lòng tin tưởng của người hãnh diện, vì vị hôn thê đâu có thể chạy sóng đôi với người khổng lồ, tranh đua vị ngọt với mật ong, tính hiền lành với con chiên, màu trắng với hoa huệ, vẻ sáng chói với mặt trời, tình yêu với Đấng là chính tình yêu ? Không phải thế. Vì thụ tạo nhỏ bé hơn, nên vẫn yêu mến ít hơn. Dầu vậy, nếu thụ tạo yêu trọn tình, thì nơi đâu đã trọn vẹn, nơi ấy chẳng thiếu chi. Vậy yêu như thế là đã thành hôn rồi, bởi không thể yêu đến vậy mà chỉ được yêu lại ít, nên khi hai bên đã thuận tình, thì hôn phối trọn vẹn và hoàn hảo đã được kết ước. Nếu không, lại có kẻ nghi ngờ sự thật này : linh hồn vẫn được Ngôi Lời yêu thương trước và yêu thương nhiều hơn.
Lạy Chúa, Chúa đã cho thánh viện phụ Bê-na-đô đầy nhiệt tâm lo việc nhà Chúa để trở nên ngọn đèn cháy sáng trong Giáo Hội. Nhờ lời người nguyện giúp cầu thay, xin cho chúng con cũng được lòng hăng hái như người, để sống thế nào cho xứng danh là con cái ánh sáng. Chúng con cầu xin
1. Đôi hàng tiểu sử
Thánh Bernađô sinh năm 1090 tại lâu đài Fontaine-les-Dijon, nước Pháp. Nhờ sinh trưởng trong một gia đình thượng lưu và gia giáo, Bernađô sau này đã trở thành người bặt thiệp biết xử sự khôn ngoan với mọi người. Trong số 7 anh em, Bernađô là người con thứ ba. Cậu được gia đình cưng chiều hơn cả vì có tư cách nết na và đạo hạnh hơn các anh em.
Đàng khác Bênadô còn được bà thân mẫu A-let quý mến cách riêng vì một câu chuyện chiêm bao có liên quan tới con bà. Câu chuyện mộng mị đó như sau:
Một tối kia bà Alét mơ thấy trẻ Bênadô đang nô đùa, bỗng hoá thành một con chó cất tiếng sủa vang. Bà đem hiện tượng chiêm bao đó kể lại cho mọi người nghe và ai nấy đều nghĩ đó là điềm báo sau này sẽ trở thành một nhà giảng thuyết đại tài.
Tới tuổi khôn, Bernađô được cha mẹ cho theo học tại trường các thầy kinh sĩ ở Chatillon-sur-Seine. Nhờ sư rèn cặp của các thầy, Bernađô đã dần dần bỏ được tính rụt rè và câu nệ thái quá. Tính nhút nhát đó đã khiến cậu rất sợ hãi khi phải ra trước công chúng; vì thế mà có lần Bênadô đã phải bực mình kêu lên: “Thà rằng tôi chết đi còn hơn nói trước công chúng hay đến trước mặt một người ngoại quốc”.
Năm 16 tuổi giữa lúc cuộc đời đang lên với nhiều hứa hẹn thì bà thân mẫu của Bernađô từ trần khiến cậu phải trải qua một cơn khủng hoảng tinh thần nặng nề, và khiến cậu trở nên trầm lặng và suy tư. Nhưng rồi bỗng người ta thấy cuộc đời của chàng thanh niên ấy xoay hẳn một góc 180o. Chàng đứng lên, cương quyết chống lại mọi thử thách và quyến dũ của gia đình và bạn bè để dâng mình phụng sự Chúa trong dòng Xi-tô. Không những thế Bernađô còn lần lượt lôi cuốn được các anh em và cả ông thân sinh cùng nhiều người khác theo gương mình vào dòng.
Người ta kể lại rằng: Ngày kia người em út của Bênadô là Nivard đang chơi đùa với các trẻ em thì người anh cả bảo cậu rằng: “Các anh đi đây và nhường lại cho các em cả gia nghiệp, em có bằng lòng không?” Người em đáp lại: “Em không muốn thế, sao các anh chiếm nước trời còn để đất đai lại cho em”. Ít lâu sau người em cũng vào dòng.
Bênadô từ ngày dấn thân vào đời sống mới, luôn luôn tự hỏi mình: “Hỡi Bênadô, người vào đây để làm gì?”. Để nhắc nhở mình sống đúng với lý tưởng đã chọn, câu hỏi vắn tắt làm như phương châm cho đời sống, đã giúp thầy Bênadô siêng năng làm việc và làm một cách chu đáo. Một hôm các thầy xin Bênadô nghỉ ngơi để cho các thầy khác gặt lúa bởi vì thấy thầy yếu và không quen. Nhưng thầy khóc lóc xin Chúa cho mình có thể gặt lúa với anh em.
Năm 1115 thầy được cử làm tu viện trưởng Clairvaux một chi nhánh của dòng Xi-tô. Đây là một dịp để thầy hy sinh hãm mình nhiều hơn, dù yếu đuối và sức khỏe rất mỏng manh thầy cũng không chịu thua kém ai trong sự ăn uống kham khổ. Ngài còn mắc chứng đau bụng kinh niên. Tuy nhiên Ngài vẫn cố gắng tham dự các buổi phụng vụ như mọi người khác. Chỉ khi nào không chịu nổi cơn đau Ngài mới bỏ cộng đồng.
Nhận thấy tu viện trưởng Bernađô là người có đầy nhân đức và uy tín nên đức Giám mục Guillaume de Champeaux cho ngài được nhận chức linh mục và sai ngài đi giảng thuyết ở nhiều nơi. Ngài đã vâng lời vui vẻ ra đi. Nhờ đức khiêm nhường sâu thẳm, Chúa đã ban cho Ngài nhiều ơn lạ như nói tiên tri, làm nhiều phép lạ. Hết nhiệm vụ Ngài lại trở về nhà dòng phục vụ. Trong 38 năm làm bề trên, Ngài lập thêm được 68 tu viện chi nhánh của Clervaux. Ngài viết nhiều tác phẩm để bênh vực đức tin, truyền bá lòng yêu mến Chúa và đức bác ái.
Từ bé, Ngài vốn có lòng tôn sùng mầu nhiệm Chúa xuống thế làm người thì bây giờ Ngài cũng năng suy niệm mầu nhiệm ấy. Nhận thấy thánh nhân là người có trí thông minh và tài giảng thuyết cũng như giảng hòa nội bộ. Năm 1145 - Ngài kịch liệt phản đối vua ở miền nam nước Pháp. Lúc còn thanh niên, Ngài rất sợ ra trước công chúng nhưng nhờ ơn Chúa, nay Ngài cảm thấy cương quyết và can đảm nhiều.
Một hôm Ngài tới miền Sens để gặp A-bê-la người mê trí thức và khoa học đời, trước mặt cả cộng đồng giáo sĩ, Ngài phản đối A-bê-la: “Một người công giáo lầm lạc còn nguy hiểm hơn là người theo tà giáo”. Bênadô không phản đối việc trau dồi tri thức nhưng cha nhận đó là phương tiện truyền giáo, Ngài nói: “Người ta không khuất phục tà giáo bằng khí giới nhưng bằng biện luận”. Sau cùng cha Bênadô đã góp phần vào việc tranh đấu bảo vệ mồ thánh Chúa khỏi tay người Hồi giáo. Tuy thành công và danh tiếng nhiều nhưng thánh nhân vẫn khiêm tốn. Đôi khi không làm phép lạ và người ta hỏi thì Ngài chỉ trả lời: trông cậy ở Chúa và Chúa làm còn tôi không có gì đâu.
Sau khi tận tụy và nỗ lực làm việc cho sáng danh Chúa, thánh nhân đã qua đời tại Clairvaux ngày 20 tháng 8 năm 1153 lúc ba giờ chiều ngày thứ năm, thọ 63 tuổi.
Mười năm sau, các tu viện trưởng họp lại lập án xin phong thánh cho cha Bernađô. Ngày 18 tháng 1 năm 1174, án được Đức Alexandro III châu phê. Và năm 1830 Đức Piô VIII tôn phong Ngài lên hàng tiến sĩ Giáo hội.
2. Cuộc sống chứng nhân
Như đã nói ở trên, Bernađô là một người rất khiêm nhường và thánh thiện cho nên Chúa đã thưởng công cho Ngài. Chúa đã ban cho Ngài nhiều ơn lạ như nói tiên tri, làm nhiều phép lạ.
Đây là một giai thoại nổi tiếng khi Ngài ở Clairvaux. Hôm ấy nhà dòng hết muối. Cha Bernađô liền gọi một thầy tên là Guibert đến và bảo:
- Con hãy lấy con lừa (vì đây là con vật duy nhất mà tu viện sở hữu) và đi ra phố mua muối.
- Xin Cha con tiền để trả - thấy Guiber nói.
- Con ơi thánh - Bernađô trả lời -, đã khá lâu Cha không còn tiền cũng không còn vàng. Nhưng trên cao kia có Đấng giữ túi tiền và kho tàng của Cha!
Nghe nói thế thầy Guiber suýt nữa phì cười, nhưng thầy không thể không lưu ý Cha thánh điều này:
- Thưa Cha, nếu con đi với hai bàn tay không thì con cũng trở về chắc chắn với hai bàn tay không.
- Đừng sợ con ạ, hãy tin tưởng. Đấng giữ kho báu của Cha sẽ ở với con và người sẽ tìm cách giúp con có những gì cần thiết để làm xong công tác.
Guiber cúi đầu nhận phúc lành từ tay vị tu viện trưởng và dẫn con lừa ra đi. Các mối nghi ngờ của thầy không hoàn toàn tan biến. Nhưng khi thấy sắp băng qua cửa thành thì có một vị Linh mục đến gần và hỏi:
- Thầy từ đâu đến và đi đâu vậy?
Guiber không do dự thú nhận sự túng thiếu tột độ của tu viện và sự bối rối hiện nay của thầy. Rất cảm động, vị Linh mục dẫn thầy về nhà và cho thầy nửa thùng muối và một số tiền là 30 xu (tương đương với 300 quan Pháp thời nay).
Hãy tưởng tượng xem niềm vui của thầy Guiber lớn như thế nào. Thầy trở về lại tu viện và chỉ còn việc phải làm là ngay lập tức kể lại câu chuyện cho bề trên của thầy nghe.
- Cha đã nói rõ với con, cha Bernađô đáp, và cha lập lại với con điều đó: Đối với người Kitô hữu không có cái gì khác ngoài đức tin!
Lịch sử cũng còn ghi, Ngài lòng sùng kính Mẹ Maria rất lạ lùng. Truyền thuyết cho hay: Mỗi khi đi ngang qua ảnh tượng Đức Mẹ, thánh nhân thường hay chào Mẹ bằng câu: “Kính chào Mẹ Maria!” và một ngày kia, Đức Mẹ đã đáp lại lời chào của ngài: “Chào con, Bernađô!” Bằng cách này, Đức Mẹ cho biết tình yêu và lòng sùng kính thánh Bernađô đã dành cho Đức Mẹ thật lớn lao chừng nào; và Đức Mẹ cũng hài lòng biết bao!
Xin được kết thúc bằng chính lời của thánh Bernađô trích trong bài giảng về sách Diễm Ca Của Ngài: "Khi Thiên Chúa yêu, thì Người không muốn điều gì khác hơn là được yêu: Thật vậy, Thiên Chúa yêu, thì Người không nhằm điều gì khác ngoài việc được yêu lại, vì Người biết ai yêu mến Người thì sẽ được hạnh phúc nhờ chính tình yêu đó."
(Đaminh Maria cao tấn tĩnh tổng hợp lại theo tài liệu của website TGP Sài Gòn)
(ĐTC Biển Đức XVI ngày 21/10/2009 Bài Giáo Lý Giáo Hội Tông Truyền thứ 92/138)