tiền
mặt hay lĩnh lương, không có income chính thức ǵ
cả, nên tôi vẫn an tâm tiếp tục hưởng trợ
cấp như thường, đồng thời, tôi apply xin
trợ cấp housing và cố luyện thêm tiếng Anh để
kiếm việc làm tự lực mưu sinh. Dầu sao tôi cũng
không muốn ở trong hoàn cảnh vừa phải mang
ơn lại vừa phải làm tôi cho người ta như
thế.
Sau ba
năm, đơn xin trợ cấp xă hội của tôi đă
được cứu xét, và cơ quan housing đă chấp
thuận và t́m cho hai mẹ con tôi một chung cư hai pḥng
ngủ khá khang trang yên tĩnh. Với số tiền dành dụm
được, cộng với số tiền AFDC hằng
tháng, hai mẹ con tôi sống thật thoải mái. Bấy giờ
Việt Thái mới lên ba, do đó, theo luật welfare, v́ có
con dưới 5 tuổi, tôi không bị bắt buộc đi
kiếm việc hay học nghề. Thảnh thơi, tôi ra
công dạy dỗ Việt Thái từng li từng tí.
Trong thời
gian này, một người đàn ông đă đến với
tôi, thương tôi, và chấp nhận hai mẹ con tôi. Theo
cảm quan đặc biệt của người được
thương, nhất là người được thương
ấy lại là phái nữ, đặc biệt lại là một
người đă hơn một lần yêu và đă từng
bị đời phũ phàng vùi dập, đau thương,
tan nát, tôi cảm nhận được t́nh của người
đàn ông này. Nhưng, với bản chất tự lập
từ bé của một đứa nhỏ mồ côi cha, tôi đă
hẹn với chàng là sau khi tôi có việc làm đàng hoàng,
chúng tôi sẽ lấy nhau.
Bắt đầu
Việt Thái nhập pre-K, mỗi ngày đến trường
vài tiếng đồng hồ, lợi dụng lúc rảnh
tay không phải coi con, tôi bắt đầu đi xin
việc làm. Nghề hợp với tôi nhất là nghề làm
móng tay và trang điểm mặt. Tôi đă kư giao kèo với
một chủ tiệm Beauty Salon của người
Việt Nam, trong ṿng một năm, mỗi ngày 3 tiếng đồng
hồ, tôi đến tiệm của họ để
học nghề và thực tập như một người
thợ làm free, không lấy thù lao ǵ cả. Nhờ có
khiếu và chịu khó, tuy không có bằng cấp ǵ cả,
chỉ sau sáu tháng, tôi đă trở thành tay nghề số
một trong tiệm, qua mặt cả một vài tay chuyên môn
thâm niên trong nghề.
Đến
khi Việt Thái lên 5 và bắt đầu nhập kindergarten,
tôi đă lấy được license hành nghề và môn bài mở
tiệm. Với số vốn dành dụm của 5 năm
lănh hưởng trợ cấp xă hội, tôi dư sức
tự đứng tên làm chủ một tiểu mỹ
viện như ai. Tuy nhiên, để khỏi bị rắc
rối trong vấn đề welfare, vừa xin cúp trợ
cấp, không ăn mày welfare nữa đă nhẩy lên làm bà chủ
tiệm, cho dù không hề có một gian dối nào trong đó,
tôi cũng tránh né những bất trắc xẩy ra bao nhiêu
có thể.
Thế
là, người đàn ông theo đuổi tôi mà tôi đă hứa
về thời điểm lập gia đ́nh với chàng, đă
đứng tên tiệm cho tôi trên giấy tờ. Ngay sau đó,
hăng của chàng gửi chàng sang ngoại quốc làm đại
diện cho hăng. Hằng năm chàng chỉ được
về Mỹ vào kỳ nghỉ vacation một tháng của
ḿnh mà thôi. Hai tháng nữa th́ chàng về, bây giờ tôi
lại ra nông nỗi này...
Vữa
thở dài, người phụ nữ vừa nh́n xuống
cái bầu của ḿnh... Trong t́nh cảnh tế nhị của
người phụ nữ, Tâm không biết phải nói ǵ
hơn là âm thầm lắng nghe tâm sự của chị, ít
là, nếu không an ủi được chị th́ cũng để
cho chị có dịp vơi đi phần nào những
chất chứa phiền muộn của cuộc đời
thăng trầm mà chị đă và đang một ḿnh
trải qua... Tiếng nói nhỏ nhẹ vừa đủ
nghe của người phụ nữ lại rót vào tai Tâm:
-
Chẳng may, mới sau hai tuần lễ, tiểu mỹ
viện của tôi hoàn toàn bị thiêu rụi trong một vụ
hoả hoạn về đêm của toàn khu shopping. Không mua
bảo hiểm cho tiệm, tôi không được bồi
thường ǵ hết. Tuân theo số mệnh không cho ḿnh
làm chủ th́ đành phải làm công, tôi nhất định
không quay về với trợ cấp AFDC và housing. Tuy người
đàn ông theo đuổi tôi, sau khi biết được
hoàn cảnh xui xẻo của tôi, và ư định của tôi
không xin welfare nữa, đă sẵn sàng cấp dưỡng
hằng tháng cho hai mẹ con tôi, tôi cũng không dám lợi dụng
ḷng tốt của chàng.
Thế
nhưng, để chấp nhận cái giá cho một
cuộc sống tự lập như thế, với đồng
lương làm share của tôi chẳng là bao nhiêu, v́ tôi
chỉ làm trong những giờ con tôi đi học mà thôi,
hai mẹ con tôi đành phải dọn đến share nhà của
bà chủ tiệm mà tôi đang làm share với bà. Bà có hai nhà.
Nhà thứ nhất của riêng gia đ́nh bà. Nhà thứ hai
thay v́ cho thuê th́ bà cho share. Nhà cho share này có 3 pḥng. Pḥng đầu
của một chị đi làm ca 3, từ 9 giờ tối đến
6 giờ sáng. Pḥng giữa, cũng được gọi là
master bedroom, có pḥng tắm và vệ sinh riêng, của một
anh làm ca 2, từ 3 giờ chiều đến 12 giờ đêm.
Người ở pḥng giữa tất nhiên sẽ phải
chịu tiền nặng hơn. Và pḥng trong cùng, sát với
pḥng giữa và cách pḥng đầu, là của mẹ con tôi.
Thế
rồi, đêm đêm, cứ khoảng độ 12 giờ
30 sáng, vữa chợp mắt được một chút th́
tiếng nước tắm ào ào và tiếng kỳ cọ ở
pḥng giữa làm tôi trằn trọc khó ngủ. Đêm đầu
tiên là cảm giác khó chịu v́ bị mất giấc ngủ.
Đêm thứ hai là cảm giác nhớ nhung đến
những người đàn ông trong đời của tôi,
kể cả h́nh ảnh dâm cuồng của tên hải
tặc Thái Lan. Đêm thứ ba là cảm giác đơn thân
gối chiếc của một người đàn bà đă
lâu ngày không được ấp ủ bởi những cánh
tay vững mạnh của phái nam. Càng rạo rực, càng
khao khát. Và cơn khát thực sự ở cổ bấy giờ
đă bắt tôi phải chỗi dạy và xuống bếp
kiếm nước uống. Lần ṃ theo hành lang nhà, có tia
sáng đỡ chói của bóng đèn ngủ, để
xuống bếp. Tôi không muốn bật đèn sáng hơn v́
ngại không muốn thay áo ngủ. Đối diện với
bếp và dining area là family room, bấy giờ h́nh như có
người ngồi ở góc sofa bên phía trong tường, hoàn
toàn mờ ảo. Chắc hẳn là người đàn ông
tắm mỗi đêm khi đi làm về. Như không
biết có sự hiện diện của con người mờ
ảo đó, tôi nhè nhè mở tủ lạnh, rót ly nước
lạnh, uống xong, rót thêm một ly nữa đem về
pḥng. Thế nhưng, chân tôi đă khựng lại khi
tiếng người đàn ông mờ ảo vang gọi:
-
Chắc chị mới dọn đến đây. Tôi đi
làm về muộn có làm chị mất ngủ không vậy?
Tôi đă
đáp lại lời đó. Cứ thế, chúng tôi nói đi
nói lại. Thế rồi, tôi đă ngồi xuống. Và
cuối cùng tôi đă thực sự ở trong ṿng tay của
người đàn ông mờ ảo mà cho tới nay tôi
vẫn chưa biết mặt là ai. V́, ngay đêm sau, tôi
không bao giờ c̣n nghe thấy tiếng nước tắm
và kỳ cọ khêu gợi của người ấp
nữa, cho đến khi tôi thấy ḿnh đă có thai.
Một tháng sau, một gia đ́nh hai vợ chồng với
ba đứa con nhỏ mới sang dọn vào pḥng đó.
Thấy tôi "không chồng mà chửa mới ngoan",
bắt đầu tỏ ra khinh bỉ và tránh xa tôi.
Xấu
hổ, tôi xin nghỉ việc và đành phải trở
lại với trợ cấp welfare, để ít là có
Medi-Cal cho việc sinh nở tốn kém sau này. Thật ra, tôi
đă có ư định phá thai ngay từ đầu, lúc mà thai
nhi mới chỉ là một cục thịt dư trong bụng
ḿnh. V́ tôi không muốn nh́n thấy hoa trái của việc làm
xấu xa của ḿnh. Bấy giờ tôi mới thông cảm được
phần nào tâm trạng của người chồng cũ của
tôi đối với đứa con lai Thái của tôi.
Thế
nhưng, cục thịt chưa thực sự thành h́nh người
đó, như người ta counseling cho tôi và khuyên tôi nên phá đi
cho kịp, tôi vẫn thấy có một cái ǵ linh thiêng, mà
hễ hủy hoại đi khó ḷng mà tránh được có
tội với trời phật. Một cánh tay hay cái đầu
cho dù có bị bắn hay chặt rời khỏi thi thể
của một xác chết đi nữa, nó vẫn có một
cái ǵ linh thiêng, v́ đó là cánh tay, là cái đầu của con
người, chứ không phải của con vật, do đó,
nó vẫn phải được tôn trọng như toàn thân
của con người.
Thế
nhưng, nếu đứa nhỏ được sinh ra, đời
tôi kể như tàn. Không một người đàn ông nào,
kể cả người đàn ông đang theo đuổi
tôi tha thiết, c̣n dám đến gần tôi nữa, v́ tính
nết lăng loàn của tôi. Đứa con thứ nhất
của hại tặc c̣n hiểu và chấp nhận được,
chứ đứa con thứ hai... Như thế, giữ nó
lại, chẳng những bất lợi cho tôi, mà c̣n
bất lợi cho chính đứa nhỏ nữa. Tôi lại
có ư định phá thai vào lúc thai nhi được 3 tháng.
Bấy
giờ, người ta không counseling cho tôi về thời
gian thai nhi đáng phá nữa, mà là về quyền
"pro-choice" được phá của tôi. Cho dù tôi có toàn
quyền trên thân xác của ḿnh, thế nhưng, tại sao
tôi không biết giữ ḿnh, để cho thai nhi vô tội
h́nh thành trong tôi, rồi lại bất công bắt đứa
nhỏ không có khả năng tự vệ phải đền
tội thay cho tôi, phải làm tế vật cho thần tôi
tự ái vĩ đại của tôi.
Nhất
định không chấp nhận giải pháp phá thai, tôi đă
nghĩ đến giải pháp sinh nó ra và cho nó đi.
Thế nhưng, đến thăm một số foster homes
của county, những nhà nuôi trẻ không có cha mẹ hay
bị cha mẹ bạo hành, tôi vẫn thấy những
nơi này không có đủ t́nh thương để giáo dục
cho con ḿnh nên người. Cho con đi là một giải pháp
nhân đạo hơn là phá thai, nhưng cũng là một
giải pháp bất đắc dĩ đối với tôi.
Dầu sao tôi cũng thương nó và muốn nó được
một cặp vợ chồng nào đó thương nó
thật t́nh, chẳng những nhận nuôi nó, mà c̣n giáo dục
cho nó nên người nữa. Đó là lư do tôi vẫn
hằng cầu trời khấn phật cho tấm ḷng thành
của tôi thương con tôi gặp được một
qúi nhân phù trợ, để tôi an tâm về trách nhiệm làm
mẹ đối với một đứa con rơi của
ḿnh, nhờ đó, có thể vui sống một cuộc đời
hôn nhân mới sắp tới đây.
- Chính v́
thế mà chị đă không ngần ngại tỉ mỉ
giăi bầy tất cả nỗi ḷng của chị cho tôi
nghe. Chị nghĩ tôi có thể là một qúi nhân phù trợ
cho thai nhi trong bụng của chị bây giờ?
Tâm nh́n
thẳng vào người phụ nữ chất vấn.
Chị phụ nữ sau khi quay ra nh́n ba đứa nhỏ
vẫn ngoan ngoăn chơi với nhau, trả lời:
- Thú
thật, từ khi thấy ông và hai đứa con của
ông, tôi cảm thấy có một cái ǵ rất đặc
biệt, đến nỗi, đă không kềm chế được
ḿnh và bất chấp xấu hổ để tâm sự
nỗi ḷng của tôi lần đầu tiên với một
người lạ như ông.
- Cám
ơn chị đă tin tưởng kể cho tôi nghe về
cuộc đời riêng tư của chị. Qua câu
chuyện của chị, tôi rất cảm phục tinh
thần sống tự lập của chị, tuy v́ nó mà
chị đă phải trả một giá không vừa.
Thật ra, "nhân vô thập toàn", là người ai cũng
có lúc yếu đuối, nhưng chị đă chấp
nhận trách nhiệm việc làm của ḿnh, chứ không phủ
nhận nó và t́m cách giấu giếm hay thủ tiêu nó đi.
Nếu
tôi không nhầm th́ chị là một Phật tử, c̣n tôi là
một Kitô hữu. Đạo nào th́ đạo, về giáo điều,
dù có dạy tin những chân lư khác nhau mấy đi nữa,
nhưng về luân lư, tất cả đều dạy con người
làm lành, lánh dữ. Quan niệm và cấp độ về
lành dữ, tuy mỗi đạo cũng chủ trương
khác nhau, nhưng tựu kỳ trung chỉ xoay quanh một
trục nguyên tắc thực tế này. Đó là trục
"Ái nhân như kỷ": "yêu nhau như bản thân
ḿnh".
Khổng
tử dạy cách áp dụng nguyên tắc này về phương
diện tiêu cực như sau: "Đừng làm cho người
điều ḿnh không muốn người ta làm cho ḿnh".
Về phương diện tích cực, Đức Kitô đă
dạy cách áp dụng nguyên tắc luân lư cốt lơi này như
sau: "Nếu qúi vị muốn người khác làm ǵ cho
ḿnh, hăy làm cho người khác như vậy".
"Như"
ở đây có nghĩa là "b́nh đẳng". "B́nh đẳng"
ở chỗ: mỗi một và tất cả chúng ta đều
"là người". V́ chúng ta đều là người,
là đồng loại của nhau, có nhân tính như nhau, mà
chúng ta phải yêu thương nhau, tôn trọng nhau, không được
làm bất cứ điều ǵ bất xứng với,
thiệt hại cho hay xúc phạm đến "nhân
tính", cái "là người" nơi ḿnh hay bất cứ
một ai.
Phần
chị, nguyên việc chị không phá thai hai lần đă chứng
tỏ chị "là người" đang đi trên con đường
chánh đạo. Chị cứ an tâm. Nếu đă có "ác
quả ác báo", th́ "ở hiền gặp lành" cũng
dễ hiểu thôi. Chị và tôi đều tin vào thiên định,
mọi sự đă được ông Trời sắp
xếp. Do đó, đứa nhỏ trong bụng chị,
một khi ông Trời đă định cho nó có trên đời,
cũng sẽ lo có người take care cho nó đàng hoàng,
cả xác lẫn hồn của nó.
Vậy,
bao giờ chị sinh nở, nếu chị vẫn giữ
ư định trao đứa nhỏ cho một cặp vợ
chồng nào thật t́nh chấp nhận thương yêu dưỡng
dục cho cháu, th́ chị hăy liên lạc với người
này".
Vừa
nói, Tâm vừa rút trong ví ra tấm danh thiếp của
Mai-Linh, cô thư kư của chàng, rồi đứng lên,
tiến đến trao cho người phụ nữ. Trong
khi người phụ nữ chăm chú cúi nh́n tấm danh
thiếp, Tâm quay gọi các con sửa soạn về. Ba đứa
nhỏ nghe gọi chạy ngay lại.
- Các con
chơi có vui không? (Tâm âu yếm nh́n hai con)
- Anh
Việt Thái chơi giỏi hơn con nữa bố ạ.
(Anh-Tuấn hồn nhiên khoe).
-
Nếu Việt Thái thích game gear của con, con cứ
tặng anh đi, bố mua cho con cái khác.
-
Tặng anh Việt Thái nè. (Anh Tuấn trao game gear cho
Việt Thái Việt Thái nh́n mẹ thăm ḍ)
- Thôi
con, (người phụ nữ tự trọng), ở nhà
thiếu ǵ đồ chơi, nếu con thích món đồ
chơi đó, mẹ sẽ mua cho con sau. Anh cho con chơi
suốt năy giờ rồi, con cám ơn anh chưa?
- Cám
ơn bác, (Việt Thái lễ phép khoanh tay lại), cám ơn
Anh-Tuấn, cám ơn Cát-Trinh.
-
Lần tới, (Cát-Trinh xin bố), bố dẫn hai con tới
đây chơi với anh Việt Thái nữa nghe bố.
- Được.
Các con hăy đến chào cô và anh Việt Thái đi rồi
về kẻo ở nhà mẹ trông.
Hai anh em
khoanh tay nghiêm trang cúi chào người phụ nữ, rồi
tươi cười nắm tay Việt Thái:
- See you
later. Good bye, brother.
- Chào hai
cháu. Xin cám ơn ông. Có ǵ cần tôi nhất định
sẽ liên lạc với người này.
- Thôi,
chúc chị được hồn an, xác mạnh và mọi
may lành trong cuộc sống. Xin chào chị.
Ba cha con
Tâm bước đi trước ánh nh́n tiếc nuối
mến thương của hai mẹ con Việt Thái. Người
mẹ cũng nặng nề chống tay đứng
dạy dắt con theo sau. Tất cả đều đi
về phía cổng. Bên ngoài là thế giới chân thực của
cuộc đời mà họ đang sống...