- Chào chị.

 

 

- Chào ông bà. (Người sản phụ cảm mến nh́n lên hai qúi nhân phù trợ của hai mẹ con bà). Cám ơn ông bà đă có ḷng từ bi cứu nhân độ thế thương xót đến hai mẹ con tôi trong hoàn cảnh bất đắc dĩ này. Hai mẹ con bất hạnh của tôi thật là phước đức mới gặp được ông bà. Xin Trời Phật phù hộ cho ông bà được luôn sống an mạnh và hạnh phúc trong cuộc "đời là bể khổ" này.

 

 

Thông cảm với người cùng phái, Mai-Linh nhỏ nhẹ tâm sự:

 

- Chúng tôi phải cám ơn chị mới đúng. Chị đă tin tưởng cho chúng tôi có dịp để thực tế chia sẻ nỗi khổ tâm của chị. Chị đă nhất định không phá thai và quan tâm lo cho tương lai của nó đă làm cho chúng tôi hết sức cảm kích. Việc chúng tôi chấp nhận đứa bé đây chỉ là một tác động sang tay của chị. Chúng tôi nguyện hết ḷng thương mến cháu và dưỡng dục cháu nên người như chính con cái của chúng tôi.

 

 

Mai-Linh vừa dứt lời, Tâm liền góp ư với người mẹ đáng thương:

 

 

- Cho dù trên pháp lư, chị đă nhường quyền phụ huynh cho chúng tôi, tuy nhiên, trên thực tế, cháu bao giờ cũng là con ruột của chị. Chúng tôi chỉ là người bảo trợ cho cháu th́ đúng hơn. Bởi thế, bất cứ lúc nào chị cần cháu hay hoàn cảnh cuộc đời cho phép chị có thể sống với cháu, chị cứ việc đến thăm cháu hay mang cháu về với chị. Không c̣n ǵ sung sướng cho chúng tôi khi thấy cả hai mẹ con chị được đầm ấm bên nhau.

 

 

Trước những lời trần t́nh của Tâm và Mai-Linh, người mẹ quay vào nh́n chiếc nôi của con ḿnh, và gịng nước mắt bắt đầu lăn xuống. Lấy cánh tay gạt nước mắt một cách tự nhiên, người phụ nữ chỉ cho Tâm và Mai-Linh thấy đứa trẻ sơ sinh nào là của chị. Theo ngón tay và lời chỉ dẫn của người mẹ, Tâm và Mai-Linh đă nh́n thấy một con trẻ, như mọi con trẻ mới sinh khác chung quanh, không phân biệt nam nữ, đều được quần khăn quanh ḿnh, nằm sấp, mặt quay về một bên nôi.

 

 

Vừa lúc ấy, một nữ y tá người Á Đông tiến về phía ba người đứng, h́nh như là người y tá được cô cán sự xă hội báo cho biết th́ phải, nên cô đă tự động mời cả ba người theo cô vào trong pḥng dưỡng nhi, đến tận bên nôi của đứa nhỏ. Đứa nhỏ dưới mắt của ba người là một đứa con trai ở thế nằm ngửa, tay chân đang cử động như muốn được mẹ ẵm bế ấp ôm, có nhiều nét rất giống mẹ. Mỉm cười nh́n con, người mẹ hỏi Tâm và Mai-Linh:

 

 

- Ông bà đă cho cô cán sự xă hội nhà thương biết ông bà tính đặt tên cho cháu là ǵ chưa?

 

 

- Chị là mẹ ruột của cháu, chị có phận sự phải đật tên cho cháu mới phải.

 

 

Người phụ nữ vẫn nh́n vào đứa con của ḿnh, trả lời cho câu hỏi của Mai-Linh:

 

 

- Trên pháp lư, cháu là con của ông bà, do đó, nó phải mang tên họ của ông bà. Nếu ông bà muốn tôi đặt tên cho cháu cũng được. Nhưng tôi chỉ đặt tên chính cho cháu thôi, c̣n họ của cháu sẽ là họ của ông bà. Có một tên mà tôi luôn luôn nghĩ đến và muốn đặt cho cháu để nói lên việc xa cách của hai mẹ con tôi, đó là "Ly", phân ly hay chia ly.

 

 

Trước lời dẫn giải và đề nghị của người mẹ, Tâm và Mai-Linh nh́n nhau. Cuối cùng Tâm dứt khoát:

 

 

- Tôi là Bá Thiện Tâm. (Nh́n sang Mai-Linh). Em là Vũ Mai-Linh. Vậy th́ chúng ta hăy cùng nhau đặt tên cho cháu là Bá Vũ Ly. Cũng hay, cái tên Bá Vũ Ly theo Việt Ngữ mang một cái âm của một chữ La Tinh, "Parvuli", có nghĩa là "Con Trẻ". Cháu đúng là một "Con Trẻ" Trời ban cho tất cả chúng ta, của chị là mẹ ruột của cháu, cũng như của chúng tôi là những người được hân hạnh tiếp tay với chị để dưỡng dục cháu.

 

- Bá Vũ Ly con. (Người mẹ nh́n vào đứa nhỏ và là người đầu tiên gọi tên nó). Mẹ xin lỗi con v́ mẹ chỉ có thể cưu mang và sinh con vào đời, nhưng vỉ hoàn cảnh éo le, mẹ con ta không thể chung sống với nhau. V́ lợi ích của riêng con, mẹ đă t́m cho con được đủ mẹ cha để có thể thay mẹ dưỡng dục con nên người. Mẹ tin chắc, v́ ḷng bác ái vị tha, họ đă nhận con th́ họ sẽ làm cho con nên người. Và, một khi con nên người, con sẽ không trách mẹ nữa, trái lại, sẽ thông cảm với mẹ hơn, v́ "thành nhân" là con đă trở nên như mọi người, của mọi người và cho mọi người rồi. Mẹ chỉ cầu mong cho con có thế.

 

 

Nói xong, người mẹ tươi cười tin tưởng nh́n Tâm và Mai-Linh. Nhận thấy lời nói của người mẹ tự sự với đứa nhỏ như một lời trăn trối chung cả cho ḿnh, Mai-Linh kết thúc:

 

 

- Phải, chỉ có t́nh yêu viên măn mới làm cho con người thực sự "thành nhân", thành người "như" mọi người, "của" mọi người và "cho" mọi người. Con sẽ được giáo dục để trở nên như mọi người, và con sẽ thấy mọi người đều là thân nhân của ḿnh. Con sẽ được giáo dục để trở nên của mọi người, và con sẽ thấy nhân loại chỉ là một gia đ́nh thân yêu. Con sẽ được giáo dục để trở nên cho mọi người, và con sẽ thấy yêu thương nhau chẳng những là lẽ sống mà c̣n là hạnh phúc của con người và cho con người ở trên đời này. Người thụ thai, cưu mang và sinh ra con đă yêu thương con trao con cho chúng tôi, chúng tôi cũng chỉ v́ thương yêu con đă chấp nhận để dưỡng dục con nên người. Chính t́nh yêu trong cuộc đời sẽ làm cho con tồn tại, sống động và triển nở, cho đến khi con đạt đến tầm vóc đích thực như Trời định cho con nghe Bá Vũ Ly, con trẻ của gia đ́nh nhân loại!"

 

 

Sau đó, Tâm và Mai-Linh rời nhà thương, và quyết định đóng cửa văn pḥng cả buổi chiều cùng ngày để có giờ đi mua sắm đồ đạc cho đứa con nuôi thiêng liêng của ḿnh, đứa con mà ngày mai hai người đă chính thức ẵm bồng trên tay như con ruột của ḿnh.

 

 

Là cha ruột nuôi hai đứa con đă quen, và là đàn bà cũng không lạ ǵ về những nhu cầu của một đứa trẻ, Tâm và Mai-Linh cùng nhau đi mua đồ cho đứa nhỏ: nôi để nằm, mền để đắp, quần áo để mặc, tă để bọc, sữa để bú và đồ chơi để nghịch v.v.

 

Tất cả mọi thứ đều mang về để ở nhà của Mai-Linh. Tối hôm đó, Tâm và Mai-Linh bàn với nhau về việc coi sóc đứa nhỏ. Mai-Linh sẽ là mẹ nuôi trong tuần. Tâm sẽ là bố nuôi cuối tuần. Trong giờ hai người làm việc hằng ngày, đứa nhỏ sẽ được gửi đến một trung tâm Child Care hay Day Care nào đó, chiều Mai-Linh đón về nhà nàng. Cho đến khi Phương lập gia đ́nh, Mai-Linh và đứa nhỏ sẽ dọn về nhà của Tâm dành cho ba mẹ con Phương ở sau khi hai vợ chồng chàng ly dị. Nhưng Tâm vẫn cứ âm thầm ở một ḿnh ...

 

 

Cũng trong thời gian Tâm và Mai-Linh đang lo cho đứa con nuôi của ḿnh, th́ Phương và Lưu Khanh cũng lo cho đám cưới của họ. Chiều tối nào hai người cũng đi sắm nữ trang, đi các tiệm cho thuê quần áo cưới để thử, đi ăn tối, đi nghe nhạc, đi nhảy v.v.

 

 

Cho đến đêm áp ngày thành hôn của ḿnh, sau khi thu xếp mọi sự xong xuôi, lên giường nằm ngủ một chút cho đỡ mệt, nhưng Phương cứ trằn trọc lăn lộn trên giường, trên chiếc giường đă support những cuộc ân ái của hai vợ chồng nàng, chiếc giường mà đêm nay là đêm cuối cùng nàng nằm để ngày mai măi măi trả lại cho chàng.

 

 

"Dầu sao cũng phải công nhận Tâm đă yêu nàng thật t́nh, yêu nàng tha thiết, yêu nàng say mê, yêu nàng trên hết mọi sự, đến nỗi đă bỏ cả Chúa của chàng để theo nàng. Nàng thực sự là thần tượng của chàng. Nhưng khổ nỗi t́nh yêu của chàng vẫn chưa đáp ứng với đ̣i hỏi và kiểu cách của nàng.

 

 

Trong thời gian ly dị chàng, nàng vẫn chưa dứt khoát lấy Lưu Khanh, cho đến khi gặp chàng đi với Mai-Linh, là v́ nàng vẫn đợi chàng. Nàng muốn use, muốn lợi dụng đường lối ly dị để dứt khoát và cương quyết phản đối đường lối yêu thương của Tâm đối với nàng. Ly dị để xem phản ứng của chàng. Ly dị để chờ đợi chàng. Bất cứ lúc nào chàng tỏ thái độ nhượng bộ là nàng sẽ ngă vào ṿng tay của chàng ngay. Cho dù đêm nay, nếu ngay lúc này đây chàng gọi cho nàng, chỉ một cú điện thoại thôi, chắc ngày mai sẽ không bao giờ xẩy ra.

 

 

Hay là ḿnh gọi cho chàng. Biết đâu bị ḿnh trở mặt, chàng trở nên mặc cảm chăng? Yêu ḿnh chân t́nh và tha thiết như vậy, lại biết được sắp sửa đến giờ hoàn toàn mất ḿnh, chàng làm sao có thể ngủ được cho yên. Không dám gọi cho ḿnh, rồi cứ trằn trọc một ḿnh trên giường cả đêm như ḿnh thế này th́ thật là tội nghiệp cho chàng! Dầu sao ḿnh cũng nên try, nên thử một lần chót, biết đâu đây là cơ hội cuối cùng có thể cứu văn được t́nh thế, để đánh động con tim ngược đời của chàng. Cho dù chàng có phản ứng nghịch chiều thế nào đi nữa, ḿnh cũng không nên v́ thế mà trước khi dứt khoát và chính thức sang ngang, lại không có một lời cuối tạ từ nào với chàng". 

 

 

Với tay lên đầu giường lấy chiếc điện thoại, bấm thuộc ḷng số của Tâm. Tiếng điện thoại thứ nhất reo trong tai Phương như chờ đợi. Tiếng điện thoại thứ hai vang trong ống nghe như giận hờn. Tiếng điện thoại thứ ba vang ở đầu giây bên kia như vang trong một căn pḥng hoang vắng.

 

 

Phải, ngay lúc bấy giờ, Tâm đă ra khỏi nhà. Trằn trọc trên giường cho đến nửa đêm, khi mà trên TV người ta đang mừng giao thừa và "count down" từng phút cuối cùng của năm cũ, Năm Quốc Tế Gia Đ́nh 1994 do Liên Hiệp Quốc phát động, cho đến giây phút đầu tiên của ngày đầu năm dương lịch 1995. Chính trong giây phút đầu năm linh thiêng của bán thập niên cuối cùng trước ngưỡng cửa năm 2000 đầy biến động trong lịch sử loài người này, Tâm đang sấp ḿnh cầu nguyện trước cây thánh giá lớn được treo trên tường ở cuối giường ngủ của chàng. Để rồi, trong tận cùng đau thương của cơi ḷng mà chàng đă biết trước không thể nào tránh khỏi nhưng vẫn cương quyết chấp nhận để sống theo ánh sáng của Chân Lư thần linh bất diệt cho tới cùng, chàng đă t́m thấy được chính T́nh Yêu.

 

 

Bấy giờ, chàng cảm thấy cả con người của chàng như bị mất hút vào vùng không gian vô tận, bị ch́m đắm vào một cơi siêu linh chất ngất. Ḷng chàng như được tan ḥa và tận hiệp với một thực tại vô h́nh Toàn Chân-Thiện-Mỹ, một kết hợp mật thiết đến nỗi, kể cả trạng thái gắn bó sự sống c̣n về thể lư giữa thai nhi và thai mẫu, hay tác động giao hợp sinh lư nên một thân thể giữa vợ chồng cũng chỉ là một h́nh ảnh, một biểu trưng phần nào rất mờ nhạt mà thôi, không thể nào so sánh hay cân xứng với cảm nghiệm giao hiệp linh thánh tuyệt đỉnh cao siêu của chàng lúc ấy.

 

 

Với một tâm hồn dồi dào b́nh an hơn bao giờ hết, thần hứng của giờ cầu nguyện chiêm niệm như xuất thần đă kéo chàng đến văn pḥng làm việc của chàng. Ở đó, chàng đang sửa soạn cho Phương một món quà để mừng ngày thành hôn của nàng tối nay.

 

 

Về phần Phương, sau ba tiếng reo của máy móc mời gọi Tâm vang vào hư không, đưa tay qua đầu bỏ điện thoại vào chỗ của nó, vắt tay lên trán, nàng mỉm cười:

 

 

"Th́ ra gần đến lúc lập gia đ́nh lần thứ hai rồi mà ḿnh vẫn c̣n trẻ con thật. T́nh yêu qủa là một mê hồn trận ghê gớm, dù có tỉnh táo đến đâu cũng bị lẩn quẩn, say xẩm và rụng rời qụi ngă lúc nào không biết. Tự bản chất dù nó là một khuynh hướng có vẻ vị kỷ luôn t́m ḿnh thật, nhưng khi hướng về đối tượng, nó lại hết sức vị tha, hoàn toàn nghĩ tốt và thần tượng hóa đối tượng của ḿnh. Trong khi ḿnh cho đến giây phút cuối vẫn c̣n tha thiết nghĩ đến chàng, vẫn c̣n tỏ ra thương hại chàng, biết đâu chàng lại đang giao hoan với "người ta" th́ sao, để bù đắp, để trả thù đời, như ḿnh đối với chàng? Nếu qủa là thế th́ cũng tốt thôi. Ḿnh cũng đỡ ân hận, v́ đă bỏ chàng mà sang ngang. Thế mới biết Lưu Khanh đúng là thật t́nh yêu ḿnh. Bằng không, tại sao hắn chờ ḿnh cho đến bây giờ? Chẳng những hắn chấp nhận ḿnh mà c̣n chấp nhận cả hai đứa nhỏ, con của người khác. Quá khứ ăn chơi có tiếng của hắn cũng là một bằng chứng hiển nhiên hắn không thể t́m thấy một thần tượng nào, cho đến khi ḿnh ly dị và chấp nhận lấy hắn".

 

 

Theo gịng tâm tưởng miên man, Phương thiếp đi...