8
Nghe tiếng
chuông ở pḥng khách. Giật ḿnh thức giấc, Phương
nh́n đồng hồ. Mặc nguyên quần áo ngủ, bước
xuống khỏi giường, nàng từ từ tiến về
phía cửa. Bên ngoài, qua cánh cửa vẫn nghiêm nghị đóng
kín, vọng ra những lời ngắn gọn vừa đủ
nghe:
- Làm ơn
chờ cho 45 phút.
Một
tiếng đồng hồ sau, hai đứa nhỏ ăn
mặc chỉnh tề vuột nhanh khỏi ṿng tay của
người mẹ, tung ḿnh ra khỏi cửa, chạy thẳng
đến chỗ mà chúng biết bố của chúng đang
chờ chúng mỗi thứ bảy cuối tuần.
Lần
này, chúng trao cho Tâm một mảnh giấy nhỏ, do mẹ
của chúng sai chúng đưa cho bố, với gịng chữ
Việt ngữ:
"Sau
giờ thăm viếng hằng tuần, xin ông đem hai đứa
nhỏ đến trực tiếp nhà hàng chiều nay để
c̣n kịp giờ sửa soạn cho chúng. Chuyện riêng giữa
chúng tôi và hai đứa nhỏ, trước mặt chúng,
xin ông cứ coi như không có ǵ xẩy ra. Thành thật cám ơn
ông."
Hôm ấy,
Tâm đưa hai con đến thăm và chơi cả ngày ở
nhà của Mai-Linh và Bá Vũ Ly, cho đến giờ tiệc
cưới th́ dẫn chúng đến nhà hàng với ḿnh. C̣n
Mai-Linh, như bàn tính, sẽ ở nhà giữ Bá Vũ Ly, không
đi với Tâm đến tham dự tiệc cưới của
Phương, như nàng đă được mời chung với
Tâm.
Mai-Linh bế
Bá Vũ Ly ra mở cửa cho ba bố con Tâm:
- Hai con
có biết ai đây không?
Nghe bố
hỏi, Anh-Tuấn và Cát-Trinh đều ngước mắt
nh́n lên mặt người phụ nữ đang âu yếm
nh́n hai đứa cười ưu ái:
- Cô
Mai-Linh người làm cho bố.
- Anh-Tuấn
giỏi thật. (Tâm xoa đầu thằng con trai của ḿnh).
Cách đây mấy năm không gặp mà con vẫn c̣n nhớ
cô Mai-Linh.
- Chào cô
Mai-Linh.
Nghe Cát-Trinh
tự động chào ḿnh một cách lễ phép và thân t́nh,
Mai-Linh vội ôm chặt Bá Vũ Ly bằng tay trái và giơ
tay phải ra vuốt má Cát-Trinh:
- Chào các
cháu. Các cháu ngoan qúa. Chị thật là khéo nặn. Con trai th́
giống bố như đúc. Con gái lại giống mẹ
như in.
- Ủa,
sao em bé giống anh Việt Thái qúa vậy bố.
Anh-Tuấn
hô lên hỏi bố khi chợt nh́n thấy mặt đứa
nhỏ lúc Mai-Linh cúi thấp xuống để vuốt má Cát-Trinh
- Biết
các con nhớ và thích chơi với anh Việt Thái, bố mới
đem các con đến đây hôm nay đó.
- Mà anh
Việt Thái lớn cơ mà bố. (Cát-Trinh ngơ ngác). Chứ
đâu có "baby" như thế này?
- Em của
anh Việt Thái đó con.
- Nhưng
cô Mai-Linh đâu phải là mẹ của anh Việt Thái hả
bố? (Anh-Tuấn càng thắc mắc).
- Phải,
(Mai-Linh mỉm cười nh́n hai đứa nhỏ), cô không
phải là mẹ sinh ra Bá Vũ Ly, em của anh Việt Thái đây,
nhưng cô thương em của Việt Thái và nuôi em của
Việt Thái, v́ hai anh em Việt Thái không được hạnh
phúc sống với nhau trong cùng một gia đ́nh như các
cháu, được bố mẹ yêu thương.
- Đâu
có, (Anh-Tuấn đính chính), chỉ có hai chúng cháu sống với
mẹ. C̣n bố của chúng cháu phải đi làm xa, cuối
tuần mới về thăm đem chúng cháu đi chơi
như hôm nay mà thôi.
- Mà mẹ
chúng cháu, (Cát-Trinh hứng khởi cởi mở), cứ bỏ
chúng cháu ở nhà ông bà ngoại không hà. Chúng cháu
"boring" và chỉ mong bố về với chúng cháu luôn,
không đi làm xa nữa.
- Mà bao
giờ bố về với chúng con luôn hả bố? (Anh-Tuấn
chợt ngước nh́n bố chờ đợi).
Nhức
nhối. Nghẹn ngào. Nước mắt dàn dụa. Ôm hai
con vào ḷng, tấm ḷng của một người cha dù không
muốn đánh lừa các con ḿnh đi nữa, nhưng Tâm vẫn
không thể nói ǵ hơn với chúng khi chúng chưa có khả
năng chịu đựng được những phũ
phàng của cuộc sống éo le lúc này.
- Bố
đừng khóc nữa. (Cát-Trinh một tay quàng chặt cổ
bố, một tay lau nước mắt cho bố). Chúng con
biết bố thương chúng con lắm, đâu có muốn
xa chúng con và mẹ đâu.
- Hai con
biết vậy th́ được rồi. (Tâm nh́n vào mật
từng đứa con). Một khi gia đ́nh ḿnh ai cũng yêu
thương nhau th́ không một cái ǵ có thể ngăn cách chúng
ta. Dù xa nhau chúng ta vẫn nhớ nhau và muốn gặp nhau.
Ngược lại, cho dù có sống với nhau trong một
"same house" đi nữa, mà các con không chịu nghe lời
bố mẹ, hay các con không muốn sống với bố mẹ
rồi "run away" như nhóm giới trẻ bây giờ,
trong khi đó, bố mẹ lại cứ "neglect" hay
"abuse" các con, th́ cũng đâu có sung sướng ǵ
phải không hai con? Do đó, ngay bây giờ, dù c̣n nhỏ, nếu
các con đă cảm được phần nào chỉ có yêu
thương mới làm nên family", th́ càng lớn, sau này các
con sẽ hiểu được "family" chính là mái ấm
yêu thương của con người, của cha mẹ và
con cái.
- "Mái
ấm yêu thương" là ǵ bố? (Anh-Tuấn thắc
mắc).
- Là một
gia đ́nh hạnh phúc, một "happy family", trong đó,
bố mẹ yêu thương con cái và con cái "love" bố
mẹ đó con. Thế hai con có "love" bố mẹ
không?
Hai đứa
nhỏ không hẹn mà ḥ quay nh́n vào bố và đồng thanh
nói bằng tiếng Mỹ ngọt sớt:
- Yes, we
love you, mom and dad!
Thế
nhưng, tối hôm đó...
Theo đúng
lời căn dặn của Phương, Tâm dẫn hai con đến
trực tiếp nhà hàng, nơi tổ chức tiệc cưới
của nàng ở Hồ Ly Vọng, thành phố điện ảnh
lừng danh thế giới ở Mỹ quốc.
Trước
giờ ấn định khai mạc tiệc cưới
hai tiếng, hai đứa nhỏ đă được trả
về cho mẹ của chúng. Chúng được ông bà ngoại
của chúng, thay mẹ chúng đang bận bịu đủ
thứ, lo sửa soạn cho chúng, cả về h́nh thức
lẫn tinh thần, để chúng có thể "enjoy" mái
ấm yêu thương mới của mẹ chúng.
Thế
rồi tiệc cưới diễn ra hết sức linh đ́nh,
sang trọng, chuyên nghiệp và đầy romantic. Các ca sĩ
nổi danh thay nhau lên hát như cho một đại nhạc
hội. Các cặp được mời đến tham dự
tiệc cưới không ngớt hứng khởi đem nhau
ra sàn nhảy trước sân khấu, ôm nhau đu đưa
theo lời ca và điệu hát suốt cả buổi "đại
nhạc tiệc cưới".
Cho đến
ngay trước nghi thức cắt bánh cưới, người
ta mới chịu ngồi yên và im lặng chút xíu để
lắng nghe tâm sự của một nhân vật, mà xướng
ngôn viên giới thiệu, chính là người chồng ba tháng
trước của cô dâu. Trước mọi con mắt chăm
chú im lặng ngước lên sân khấu để nhận
diện người t́nh qúa khứ của cô dâu, Tâm tiến
thẳng đến vị trí của ban nhạc, trao cho họ
một mảnh giấy, dặn ḍ tí xíu, rồi quay ra nhận
chiếc microphone không giây từ tay người MC, im lặng,
âu yếm hướng thẳng về phía Phương và bắt
đầu lên tiếng:
- Kính thưa
qúi vị, sự hiện diện đông đảo và hân
hoan của toàn thể qúi vị trong tiệc cưới hết
sức "formal", "professional" và "romantic"
hôm nay, đă đủ chứng tỏ sức sống mới
của Phương, như một bảo chứng cho
hạnh phúc hôn nhân sung măn sau này của nàng với một người
chồng nổi tiếng như luật sư Lưu Khanh. Với
tất cả những ǵ nàng hiện có, trẻ trung, nhan sắc,
tiếng tăm, tiền tài, hạnh phúc, không c̣n một qùa
tặng nào nàng cần hay thích hợp với nàng nữa.
Bởi
thế, món qùa tôi xin tặng nàng hôm nay không ǵ khác hơn là chính
con tim của tôi, một con tim đă trao hiến cho nàng hai mươi
năm qua trong đời sống vợ chồng mà nàng vẫn
không cảm thấy no thỏa. Do đó, cho dù hiện nay nàng
có dồi dào về mọi mặt ở một mức độ
sung măn đi nữa, nhưng nàng vẫn thiếu con tim của
tôi, một con tim mà dù bề ngoài nàng có vẻ không chấp
nhận như một qùa tặng vĩnh viễn cho nàng, nhưng
tận thâm tâm nàng vẫn thích tôi yêu nàng như nàng muốn.
Phải,
con tim ấy vẫn không thôi yêu nàng, yêu bằng một mối
t́nh cho không biếu không. Thật ra, dù tôi có yêu nàng chân thật
và tha thiết đến thế nào đi nữa, cũng không
thể nào làm cho nàng hoàn toàn thỏa măn. Theo tôi, không phải
là v́ nàng khó tính hay quá đ̣i hỏi, cho bằng là v́, kính thưa
qúi vị, chắc qúi vị cũng công nhận như tôi, công
nhận là cả tôi lẫn nàng, nếu không muốn nói là
bao gồm tất cả qúi vị nữa, chúng ta đều
không phải LÀ T̀NH YÊU.
Mang thân
phận hữu h́nh và hữu hạn, con người chúng
ta, hiển nhiên hay mặc nhiên, luôn hướng về
và t́m kiếm một cái ǵ vô h́nh và vô hạn, bất biến
và bất tận, cái có thể làm viên măn tầm vóc bất toàn
của chúng ta. Cái mầm mống vô h́nh và thần linh này như
hạt giống đă được gieo ngay trong mảnh đất
nhân tính của con người linh ư vạn vật của
chúng ta, đó là T́nh Yêu. Chính T́nh Yêu là mầm mống trong mỗi
người chúng ta, T́nh Yêu mà chúng ta có, chứ không phải
chúng ta là, sẽ thần linh hóa tất cả chúng ta, sẽ
biến chúng ta nên giống như Thần Linh, Đấng
Tuyệt Đối, Tối Cao, Toàn Thiện. Bởi thế,
như qúi vị thấy, con người hạnh phúc nhất
trong cuộc "đời là bể khổ" này mới
chính là con người viên măn yêu thương, và con người
hoàn thiện nhất trên trần gian đầy hận thù,
cạnh tranh và cạm bẫy này mới chính là con người
có ḷng bác ái vị tha.
Tuy nhiên,
v́ không phải là T́nh Yêu, Toàn Hảo như Đấng Tối
Cao, Đấng mà Thánh Kinh Kitô giáo gọi là "Thiên Chúa"
và định nghĩa "Thiên Chúa là T́nh Yêu", mà chúng ta
muốn được hoàn thiện và hưởng hạnh
phúc trọn vẹn và đích thực phải yêu thương
như chính T̀NH YÊU. V́ chỉ có T́nh Yêu, chứ không phải là
T́nh Yêu, mà T́nh Yêu của chúng ta và nơi chúng ta măi măi sẽ
là một t́nh yêu bất toàn, một t́nh yêu có cân lượng
làm ăn, và có khuynh hướng lên xuống như thủy
triều, hoàn toàn bị chi phối bởi ngoại cảnh
và chịu ảnh hưởng nặng nề bởi đam
mê. Do đó mà chúng ta bao giờ cũng cảm thấy thiếu
thốn không vừa, cảm thấy khao khát khôn cùng và đau
thương khôn xiết.
Chính v́
khát vọng khôn cùng cần phải được thỏa
và đau thương khôn xiết cần phải được
thoát này mới có những cuộc mở đường máu.
Đường
máu này, theo Phật giáo, là diệt dục, là con đường
Bát Chánh Đạo để được siêu thoát vào cơi
Nát Bàn. Đường máu này, theo Do Thái giáo, là cắt b́, là
con đường tuân giữ lề luật Thiên Chúa ban cho
họ qua Moisen, để được sống đời
đời, theo Lời Thiên Chúa hứa với cha ông họ.
Đường Máu này, theo Kitô giáo, là thập giá, là con đường
theo chân Chúa Kitô, Con Thiên Chúa đă nhập thể để
hiến ḿnh làm giá chuộc cho muôn dân, con đường bác
ái vị tha, hy sinh v́ người ḿnh yêu cho đến chết,
và tha thứ cho kẻ thù ḿnh.
Tóm lại,
đường máu này chính là đường chân trời của
con người có lương tri, có tín ngưỡng, đó
là con đường làm lành, lánh dữ, là bỏ ḿnh đi
cho T̀NH YÊU lên Ngôi.
Phải,
theo kinh nghiệm sống, cho đến bao giờ chúng ta không
c̣n là ḿnh nữa, không c̣n t́m ḿnh đến bất chấp lương
tri và tha nhân, bấy giờ T̀NH YÊU mới có thể lên Ngôi
trong chúng ta, mới có thể thay thế cho T́nh Yêu vốn bất
toàn của chúng ta, mới có thể yêu bằng chính con tim yếu
hèn của chúng ta, để con người của chúng ta
thành nguồn sống cho tha nhân và thành hạnh phúc cho cuộc
đời.
Để
cụ thể hóa những gịng tâm sự rất chân thành này
của tôi, nguồn tâm sự mà qúi vị đă tỏ ra sẵn
sàng lắng nghe trong bữa tiệc cưới đặc
biệt này, xin mời qúi vị hăy bước ra sàn nhảy,
để d́u nhau vào đời, cho dù t́nh yêu của chúng ta bất
toàn thế nào đi nữa, chúng ta cũng sẽ gặp được
hạnh phúc nếu chúng ta biết mở đường máu
"cho T̀NH YÊU lên Ngôi".
Lời
ca và điệu nhạc d́u chúng ta vào đời "cho T̀NH
YÊU lên Ngôi" mà qúi vị sắp thưởng thức và nhập
cuộc đây không phải là một nhạc khúc b́nh thường,
với cấu trúc làm nên bởi phần điệp khúc và
phiên khúc, mà về nhạc điệu, chỉ là một luân
khúc ngắn gọn nhưng da diết, và về lời ca,
chỉ là một bản t́nh sử biến thiên nhưng dai
dẳng. Sáng tác nửa đêm về sáng của ngày đầu
năm này tôi viết tại bàn giấy và giờ đây hát
tặng cho riêng Phương, cho vị tân hôn phu diễm phúc
của nàng, cũng như cho toàn thể qúi vị: