làm Tâm phải chống trả, phải chiến đấu không ngừng. Như một sự dữ nhất trên đời, một sự xấu nhất trên trần gian, nếu v́ nhan sắc vô tội này, v́ tạo vật xinh đẹp này mà Tâm bỏ chính Đấng Tạo Dựng vô cùng Toàn Chân, Toàn Thiện và Toàn Mỹ, Đấng đă nhưng không yêu thương và kêu gọi  chàng theo Ngài và phục vụ cho Ngài.

 

 

Cho đến khi đang bịn rịn chia tay chung giáo xứ và riêng các học sinh của ḿnh để trở về đại chủng viện, th́ Tâm đă hoàn toàn gục ngă. Ánh mắt tha thiết ngấn lệ của Phương vào giây phút cuối cùng đă chiếm đoạt Tâm.

 

 

Trong cả năm học, Tâm cố tránh xa Phương, v́ ơn gọi linh mục của ḿnh, v́ vai tṛ dạy dỗ của ḿnh và nhất là v́ t́nh cảm có vẻ đơn phương của ḿnh. Đến nay, vai tṛ dạy dỗ đă hoàn tất, t́nh cảm giữa hai con tim bị tôn giáo và vị thế xă hội ngăn cách bấy lâu đă thật sự bắt được mật hiệu truyền cảm và giao cảm của nhau. Nếu nàng mời gọi, chàng đành xin lỗi Chúa...

 

 

Xuất viện, Tâm t́m cách đốt giai đoạn để lập gia đ́nh với Phương trước khi nhập ngũ, làm trọn phận sự của một công dân. Sau tuần trăng mật, Tâm bắt đầu xa vợ từ từ, cho đến thời gian bị cộng sản cải tạo, mà cuối cùng, không thể chịu được cảnh xa vợ, Tâm đă phải liều mạng vượt thoát. Thế mà, giờ đây...

 

 

Tự nhiên, nghẹn ngào quá sức, thay v́ bật khóc, Tâm đă cho tâm tư tuôn ra những lời ca mà, trong tuần trăng mật, Tâm đă gh́ lấy Phương và hát cho Phương nghe, làm Phương xúc động đến nỗi, nàng đă lấy tay bịt chặt miệng Tâm lại!

 

 

Cảm xúc xót xa mănh liệt của Tâm khi vừa nhận được giấy của vợ xin ṭa cho ly dị, đă phần nào dịu bớt theo lời ca thiết tha của Tâm. Thay vào t́nh yêu gắn bó này dành cho Phương như một người vợ dấu ái duy nhất của ḿnh, ḷng Tâm tự nhiên nổi lên một niềm thương hại cho Phương, một nạn nhân, một victim tội nghiệp của khuynh hướng tự nhiên bẩm sinh nơi con người, một hội chứng, một symdrome của xă hội văn minh thuần nhân bản, một biến chứng, một side effect của cuộc sống hội nhập văn hóa, một  incardination mà kết cục, end up ở chỗ bị đồng hóa, bị assimilated.

 

 

Vẫn biết tục lệ "cha mẹ đặt đâu con ngồi đó", theo tâm lư yêu đương tự nhiên và hiệp ước hôn phối, có vẻ hoàn toàn inhuman, hoàn toàn "phản nhân bản". Thế nhưng, trào lưu "tự do luyến ái", mà thành quả là con số ly dị lên đến quá 50% tổng số kết hôn hằng năm, lại càng làm cho xă hội loài người bị "mất nhân bản", bị dehumanized, bị mất đi bản chất làm người đích thực của ḿnh là t́nh thương yêu nhau.

 

 

Vẫn biết tục lệ dùng vơ lực và đ̣n vọt để "dạy con từ thuở c̣n non, dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về", trước con mắt văn minh Âu Mỹ có vẻ hết sức dă man và mọi rợ. Thế nhưng, chủ trương hợp thức hóa việc ly dị cách đơn phương, mỗi khi một trong hai vợ chồng, không phải v́ lỗi lầm trầm trọng phạm đến chính bản chất hôn ước, mà chỉ cần thấy không hợp với nhau nữa, (tức bao hàm cả việc không thích sống với nhau nữa), th́ chẳng khác ǵ người ta, được phép dùng súng để tự vệ, cũng sẽ lợi dụng súng để sát hại nhau bất cứ lúc nào không ưa  nhau.

 

 

Như thế, con người càng văn minh, càng cố gắng tách xa đời sống "man rợ" bao nhiêu, th́, theo chiều hướng duy nhân bản và cá nhân chủ nghĩa hiện nay, càng tiến đến việc "diệt chủng" bấy nhiêu.

 

 

Tuy nhiên, cho dù xă hội có phát động và hợp thức hóa những định chế mang mầu sắc mất nhân bản và có tác dụng diệt chủng như thế đi nữa, nếu tất cả và từng cá nhân là tế bào làm nên xă hội không theo, không hưởng ứng, th́ tự những định chế ấy tự động sẽ mất hiệu lực.

 

 

Thế nhưng, theo tâm lư, là con người tự nhiên, người ta chỉ xu hướng và t́m kiếm những ǵ tự nhiên, những ǵ càng ít bất lợi càng tốt, và càng có lợi càng hay. Do đó, trên thực tế, khuynh hướng tự do luyến ái, trào lưu hưởng thụ, luật  phép ly dị và phá thai đă, đang và sẽ măi măi là những thời trang văn hóa thịnh hành nhất trên thị trường quốc tế cho con người văn minh sặc men duy vật và duy nhân hiện đại.

 

 

Thật ra, xă hội loài người chẳng qua chỉ là một xưởng may, một hăng chế tạo ra những thứ thời trang tự nhiên này mà thôi, chứ không phải là chính nhà chế tạo (inventor/designer) ra chúng. Môi trường sinh sống từ ngày sang Mỹ, nhất là từ thời gian hai vợ chồng chàng bắt đầu đi vào con đường tử giá đến nay, đă phản chiếu lên tim năo của Tâm một nhân sinh quan mới. Theo chàng, nhà chế tạo ra những thời trang tự nhiên ăn khách này chính là tử thần, chứ không ai khác. Hắn chính là thần tối tăm. Gian dối là bản tính của hắn. Tự do vô lối là tinh thần của hắn. Bất phục tùng là cá tính của hắn. Sát hại là chính sách của hắn.

 

 

Tuy nhiên, dù tử thần có mănh lực đến đâu đi nữa, cũng không thể nào làm chủ thế gian này được. Theo Kitô giáo, Tâm không chấp nhận các nhị nguyên thuyết, như Manichaeanism hay Zoroastrianism, chủ trương có hai quyền lực tối cao chủ trị mọi sự trên trời dưới đất nói chung và tâm linh con người nói riêng. Trái lại, Tâm chỉ tin có một Thiên Chúa chân thật duy nhất. Ngài chính là ánh sáng, ánh sáng đă chiếu soi trong tăm tối là thế gian, khi Ngài sai Con Một Ngài là Chúa Giêsu Kitô đến thế gian để làm chứng cho chân lư cứu rỗi này, bằng Lời Thần Linh và bằng cuộc phục sinh từ trong cơi chết của Con Ngài.

 

 

Đột nhiên, Tâm qùi ngay xuống. Móc ở trong cổ ra một tượng thánh giá mà Tâm vẫn đeo trước ngực. Vừa ngắm nghía Tâm vừa cầu nguyện:

 

 

- "Lạy Chúa Giêsu Kitô là Đường, là Sự Thật và là Sự Sống của con và cho con. Thế mà, con đă bỏ Chúa ra đi. Nên con đă lạc đường. Nên con đă lầm lạc. Nên con đă khổ đau.

 

 

"Thế nhưng, lạy Chúa, Chúa quá rơ mọi sự. Mới chỉ là một thày đại chủng sinh mà con đă không giữ nổi ḿnh trước hương sắc trần gian mai nở tối tàn, th́ con làm sao có thể dám trở nên linh mục của Chúa, sống đời độc thân trong trắng cho đến cùng được. Con chỉ sợ con sẽ thành một linh mục phá giới th́ lại càng làm hại cho Chúa hơn và khổ cho con hơn. Do đó, con đă xin phép Chúa cho con rút lui rồi mà.

 

 

"Phải chăng việc vợ con muốn ly dị con đây là hậu quả của việc con bỏ Chúa mà đi? Con đă đong cho Chúa đấu nào th́ Chúa cũng dùng vợ con để đong lại cho con đấu ấy! Con đă phản bội Chúa thế nào th́ Chúa cũng để cho vợ con cũng phản bội con như vậy!

 

 

"Vâng, lạy Chúa, này con đây. Con xin chấp nhận mọi sự Chúa muốn. Miễn là bù đắp được tất cả những ǵ con đă làm mất ḷng Chúa. Có đau khổ v́ t́nh, con mới có thể đền tội phản bội của con. Có chua cay v́ yêu, con mới có thể cảm thông với t́nh Chúa yêu con. 

 

 

"Chúa ơi, trước mặt Chúa, dầu sao Bí Tích Hôn Phối mà con lănh nhận bởi Giáo Hội ban cho con cũng đă thành. Nghĩa là Chúa cũng đă chấp nhận việc con lấy nàng và đă chúc lành cho chúng con. Đối với Chúa, bậc sống nào đi nữa, tu tŕ hay hôn nhân, cũng chỉ là cách thế để làm chứng cho T́nh Yêu Chúa. Cuộc đời tu tŕ làm chứng cho T́nh Yêu Chúa bằng Đức Ái Trọn Hảo (perfect love). Cuộc sống hôn nhân làm chứng cho T́nh Yêu Chúa bằng Viên Măn Yêu Thương (abundant love/ full of love).

 

 

"Phần con, Chúa đă biết đấy. Sở dĩ con ra nông nỗi này cũng là v́ Chúa thôi. Như sống trong thế gian mà vẫn không thuộc về thế gian, con đă sống với vợ, như không có vợ. Nếu con đă bỏ Chúa mà theo nàng, th́, bằng tinh thần, con cũng đang bỏ nàng, hay từ nàng, đúng hơn, với nàng, mà về cùng Chúa đây. Từ ban đầu con đă say mê nàng chỉ v́ nhan sắc của nàng, đến nay, nàng chỉ có giá trị trong Chúa mà thôi, cái giá trị vô cùng cao qúi mà nàng vẫn chưa thể hiểu và bởi thế vẫn không thể nào chấp nhận..."

 

 

Tiếng cửa mở làm Tâm bật ḿnh đứng lên và ngồi lại trong chiếc sofa ở family room. Chờ đợi. Như mọi thứ bảy hằng tuần, Phương đi nhảy. Nhưng không bao giờ Phương về đến nhà quá 12 giờ đêm. Tâm vẫn chua xót một ḿnh ở nhà coi con và chờ cho đến khi vợ về mới đi ngủ.

 

 

- Hay quá. Em đă về rồi... Nhận được giấy vượt biên của em từ chiều, anh đang chờ để bàn bạc vấn đề ra đi với em đây?

 

 

Sau hai tuần không thèm nói chuyện với chồng,  nghe Tâm nói xong, Phương biết ngay là Tâm đă nhận được giấy nàng xin toà ly dị. Phương lẳng lặng đến ngồi ở một góc sofa khác, được kê vuông góc với sofa Tâm đang ngồi, giữ một khoảng cách tương đối với Tâm, như một người xa lạ, hay như một con mồi sắp thoát thân sợ bị bắt lại.

 

 

- Phương em... Anh vô cùng đau đớn... khi nhận được bản án tử h́nh này. (Tâm đưa văn thư của ṭa án cho Phương coi).

 

 

- Anh có thật t́nh yêu thương tôi đâu mà đau ḷng đến thế. (Phương tiếp tục nh́n bâng quơ lên trần nhà). Tôi thiết tưởng văn thư này là một bản phóng thích cho anh th́ đúng hơn. Đáng lẽ anh nên mừng hơn tôi là người vô nghĩa đối với anh mới phải.

 

 

- Phương ơi. (Tâm tha thiết nh́n vợ đang lấy tay ve vuốt những đầu móng tay hồng bóng). Vấn đề ở đây bây giờ không phải là anh hay là em nữa, mà là hai con... Nếu anh không c̣n thích hợp với em nữa, th́ ít nhất em hăy nghĩ đến lợi ích của hai đứa nhỏ vô tội.

 

 

- Anh khỏi lo cho chúng. (Phương gác cả hai chân chưa cởi vớ da chân lên chiếc bàn kê trước bộ sofa, ngả lưng về phía sau). Một ḿnh tôi nặng nề cưu mang chúng trong bụng. Một ḿnh tôi quằn quại hạ sinh chúng vào đời. Một ḿnh tôi cũng có thể nhọc công dưỡng dục chúng nên người. Vẫn biết khi tôi bắt đầu thụ thai chúng cần phải có anh, có sự cộng tác vô cùng sảng khoái của anh. Nhưng trong việc dưỡng dục chúng, nếu vợ chồng sống với nhau mà bất lợi cho chúng thà ly dị nhau th́ hơn.

 

 

- Em vốn chủ trương sống theo tự nhiên mới tránh được hay bớt đi những hỗn loạn trong đời sống, nhờ đó cuộc đời mới thoải mái. Thế th́ tại sao em lại bắt con cái vô tội của ḿnh phải chịu sống cảnh mồ côi bất đắc dĩ, mồ côi kiểu văn minh. Nếu tâm điểm của việc giáo dục là làm cho con cái nên người. Và, con cái chỉ nên người, chỉ trưởng thành khi chúng đạt đến một tầm vóc yêu thương trọn hảo mà thôi. Do đó, cảnh con cái sống thiếu hụt cha hay mẹ cách bất đắc dĩ này, liệu có đáp ứng nhu cầu tối khẩn và điều kiện tối thiểu của việc giáo dục không? Nếu Ông Trời đă định phải có cả hai vợ chồng mới có thể tạo nên con cái về phương diện hiện hữu của chúng thế nào, th́ trong việc tạo dựng nên con cái về phương diện tâm linh của chúng cũng không thể nào thiếu một trong hai như vậy. Một ngày kia, chắc chắn có lúc chúng sẽ căi lộn nhau hay giành giật nhau, em khuyên chúng yêu thương nhường nhịn nhau làm sao được khi mà, trước mắt chúng: "Ông bà có yêu nhau đâu mà dạy chúng tôi thương nhau?" Bấy giờ em sẽ xử trí ra sao?

 

 

- Thôi. Xin thày đừng có dậy tôi nữa. Rất tiếc. Phương của thày hôm nay không c̣n là một nữ sinh Việt văn lớp 12, ngây thơ, dễ thương và dễ dậy của thày ngày xưa thân ái nữa rồi...

 

 

Nói xong, Phương đứng lên vô pḥng, mặc kệ sự thật được Tâm phơi bày. Nh́n theo, Tâm từ từ gục đầu xuống hai ḷng bàn tay bất lực rỗng không của ḿnh.

 

 

 

- "Lạy Chúa Giêsu Kitô là ánh sáng thế gian, ánh sáng sự sống. Xin hăy chiếu soi chân lư cho người vợ yêu qúi của con càng ngày càng đi sâu vào đêm tối tăm sự chết, càng lúc càng bị tử thần nuốt mất..."  

 

 

Bị động, Tâm ngẩng đầu lên. Phương đang ngồi xuống bên chàng. Tay phải của nàng âu yếm quàng sang ôm lấy lưng của chàng.

 

 

- Hai con đâu anh? (Nàng hỏi chồng).

 

 

- Anh cứ tưởng hai đứa bé đâu c̣n nghĩa lư ǵ đối với em nữa chứ... (Tâm có vẻ bỡ ngỡ nh́n thẳng vào mặt vợ). Hôm nay anh dẫn hai đứa đi thăm ngoại. Chúng đ̣i ở chơi với ngoại đến hết weekend rồi.

 

 

- Anh à, anh tưởng rằng em đă hết thương chồng thương con rồi sao? (Phương nh́n xuống thảm dịu dàng tiếp). Em không phải là con người vô trách nhiệm và bất trung thất tín như vậy đâu. Anh nên biết rằng, từ ngày buồn t́nh bỏ chồng bỏ con đi chơi cuối tuần một ḿnh đến nay, em chưa hề để cho ai chạm đến xác thể của em hay động đến đôi môi của em! Tất cả con người và trọn cuộc đời của em vẫn hoàn toàn thuộc về anh. Nhưng tại anh không biết chiếm hưởng đấy thôi!