Không khỏi xúc động trước những lời chí thiết của vợ, Tâm ngồi ngay người lại, một tay nâng cằm Phương lên, một tay lau những giọt lệ của nàng. Kéo nàng vào ngực ḿnh, Tâm thủ thỉ:

 

- Ôi, người vợ tuyệt trần của anh. Đệ nhất đồng loại của anh. Em quá rơ ḷng anh chỉ có một ḿnh em. Mất em là anh mất tất cả. Em là kho tàng Thiên Chúa ban cho anh. Anh nhất định phải ǵn giữ bảo tàng này của Thiên Chúa và cho Thiên Chúa.

 

- Anh vẫn nhất định yêu em chỉ v́ Chúa chứ không phải v́ em. (Phương hất ḿnh khỏi lồng ngực của Tâm, chua chát). Như thế anh cho em với những đứa con gái lăng loàn khác, với những đứa con gái ma chê qủi hờn khác, cũng như nhau, nếu Chúa của anh muốn anh lấy họ. Đó là lư do anh có vẻ coi thường thân xác ngọc ngà của tôi những khi anh tỏ ra không cần ân ái. Đó là lư do anh không thèm ngắm nghiá nhan sắc của vợ ḿnh, không thèm để ư đến vấn đề trang sức của vợ...

 

- Đó cũng là động lực, (Tâm tiếp lời của Phương), để anh có đủ bản lănh trong việc cho em đi chơi một ḿnh từ bấy lâu nay mà không sợ mất em...

 

 

- Cho đến khi, (Phương đứng phắt dậy), anh nhận được bản án tử h́nh chiều nay!

 

 

- Em có thể xóa bỏ hôn ước bất khả phân ly của chúng ta, (Tâm dựa lưng vào sofa, thâm trầm một cách mănh liệt), nhưng em vẫn không thể nào tiêu diệt được t́nh anh yêu em. Cho dù trước pháp luật trần gian, anh sẽ mất em, nhưng trong t́nh yêu Thiên Chúa, anh vẫn có em và càng yêu em trọn hảo hơn, bền vững hơn, cho đến khi em nhận ra chân lư.

 

 

- Như thế có nghĩa là anh đă chấp nhận ly dị? (Phương nh́n thẳng vào mặt Tâm chất vấn).

 

 

- Một khi em đă quyết định xin ṭa cho ly dị, (Tâm khoanh tay trước ngực trả lời), th́ theo luật ly dị đơn phương của Mỹ, ư muốn của anh ở đây cũng chỉ là thừa thăi, vô hiệu. Thế nhưng, theo hôn ước bất khả phân ly, luật phép ly dị không thể nào hoàn toàn vô hiệu hóa ư muốn lấy nhau và c̣n muốn sống với nhau của người bị ly dị. Bởi v́, theo hôn ước, đồng ư lấy nhau là người ta đă chấp nhận trọn vẹn con người của nhau, dù tốt hay xấu, và đă chấp nhận trọn đời, chứ không phải một thời hay cho tới khi chán th́ thôi, con người của nhau. Như thế, con người dù có thay đổi, nhưng hôn ước của hai người ư thức lấy nhau, một khi hiệu thành, th́ vẫn không thay đổi. Do đó, theo hôn ước, anh vĩnh viễn là chồng của em, của một ḿnh em thôi. Em sẽ không thể gặp được một người chồng nào yêu thương em như anh và mang lại hạnh phúc chân thật cho em bằng anh...

 

 

- Anh đừng có lo cho tôi. Cũng đừng quá tự măn. Cứ để thời gian trả lời. Thực tế sẽ cho chúng ta thấy đâu là sự thật. Anh cứ đi theo Chúa của anh đi, mặc kệ mẹ con chúng tôi.

 

 

Nói xong, Phương đi thẳng về master bedroom. Một ḿnh, Tâm qùi xuống ngậm ngùi. Hai tay Tâm giang ra theo h́nh thập giá, như một vị tử đạo sẵn ḷng chết v́ Đức Tin không bao giờ sai lầm của ḿnh. Và, để kết thúc tâm nguyện của ḿnh từ khi nhận được bản án ly dị của vợ, Tâm thành khẩn:

 

- "Lạy Chúa là T́nh Yêu. Chúa đă tỏ bầy bản tính là T́nh Yêu của Chúa qua lịch sử dân Do Thái. Nhưng chính dân Do Thái đă dùng tay quyền lực Rôma để lên án và đóng đanh Con Một Chúa, Đấng mà Chúa đă ban cho thế gian v́ yêu thương họ. Hôm nay, lạy Chúa, người mà con yêu thương nhất trên đời cũng đă nhờ quyền lực thế gian để đóng đanh con. Xin Chúa tha cho nàng v́ nàng không biết việc nàng làm. Như Chúa Kitô đă tự hiến để Nhiệm Thể Người là Giáo Hội được thánh hóa trong chân lư, con cũng sẵn sàng v́ nàng mà hy sinh, để chính t́nh yêu của Chúa trong con lôi kéo nàng lên tới Chúa là Sự Sống đời đời vô cùng viên măn. Amen".  

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

4

 

 

Ngưỡng cửa nhà ở Mỹ, nơi để tiếp khách đến hay tiễn khách đi, hơn là nơi thường xuyên ra vào của các phần tử trong gia đ́nh. Hôm nay, theo pháp luật, Tâm, đường đường là một gia chủ, đă chính thức trở thành một vị khách, như mọi vị khách khác, của vợ ḿnh, của con ḿnh.

 

 

Trước ngưỡng cửa của ngôi nhà mà trước ṭa án hôn nhân mới đây, Tâm đồng ư tiếp tục trả tiền nhà cho vợ con ở, nhưng không được chủ quyền tự do ra vào như xưa, Tâm đang ngồi trên đôi chân kiễng lên trước mặt hai đứa nhỏ, giọng nghẹn ngào:

 

 

-... Bố thương hai con lắm... Từ nay bố không thể sống với hai con nữa... (Tâm cúi xuống nuốt nước mắt, vừa ngẩng lên).

 

 

- Sao bố lại khóc vậy? (Cát Trinh thắc mắc).

 

 

- Bố nói bố thương anh em ḿnh đó! (Anh Tuấn giải đáp thay bố).

 

 

- ... Các con có thương bố không? (Tâm qùi gối, gh́ cả hai con vào ngực).

 

 

- Con thương bố với má nữa! (Cát Trinh bao giờ cũng trả lời rất chính trị như vậy, mỗi lần được bố hay mẹ hỏi câu này).

 

 

 

- Thương bố mẹ th́ phải ngoan, phải vâng lời bố mẹ! (Anh Tuấn tiếp lời Cát Trinh, lập lại điệp khúc giáo dục của bố hằng nhắc nhở hai đứa, nhất là mỗi khi anh em chúng tỏ ra hư).

 

 

- ... Hai con của bố ngoan lắm... Hai con của bố giỏi lắm... (Tâm xoa lưng hai con). Từ nay tuy bố không thể sống với hai con nữa, nhưng bố càng thương hai con hơn... Hai con phải ngoan với má, đừng làm cho má buồn, nghe chưa. Mỗi thứ bảy, bố sẽ đến thăm hai con, mua quà cho hai con, dẫn các con đi chơi và đi lễ. Okê!

 

 

- Bố mua game gear cho con để con chơi trên xe nghe bố. (Anh Tuấn hào hứng xin bố, trong khi Cát Trinh đi đâu cũng được bố cho đi theo quen thói đ̣i theo:)

 

 

- Bố cho con đi với bố...

 

 

- ... Được. Bố sẽ mua game gear cho Anh Tuấn... Cuối tuần bố sẽ cho Cát Trinh đi với bố...

 

 

- Con muốn đi theo bố bây giờ. (Cát Trinh vùng vằng nũng niụ).

 

 

- Bây giờ bố đi làm mà con... Thôi, bố đi nghe hai con cưng của bố...

 

 

Tâm gh́ chặt hai con và hôn từng đứa... Bịn rịn! Mỗi đứa mi một bên má của Tâm... Vô tư! Đứng lên đẩy nhẹ hai con vào trong nhà... Nhức nhối!  Đảo mắt một ṿng bên trong ngôi nhà... Luyến tiếc! T́m mẹ của hai đứa nhỏ để giă biệt... Trống không!

 

 

Không phải như một nguời khách đến thăm trong chốc lát rồi đi, mà là một người khách trọ lâu năm ở ngôi nhà này, Tâm cúi đầu trước định mệnh lủi thủi rời mái gia đ́nh thân yêu của ḿnh ra đi. Không ra đi như một cuộc vượt thoát, escape khỏi trại tù cải tạo cộng sản. Không ra đi như một cuộc xuất hành, exodus vào miền đất chảy sữa tự do và mật nhân bản như Hoa Kỳ. Mà là ra đi như một phạm nhân bị văn hoá một chiều, văn hóa duy nhân bản, humanism, kéo ngang con người thấp xuống theo trục hoành của nó, chứ kéo con người lên theo trục tung mà nó đă bị xóa mờ trên biểu đồ nhân sinh. Tâm ra đi như bị cuộc sống phũ phàng đẩy chàng xa khỏi trung độ của biểu đồ nhân sinh. Chàng bị trục xuất, expelled, deported ra khỏi gia đ́nh, mái ấm yêu thương của ḿnh, để đi vào một đời vô gia cư, homeless thực sự, xa xăm, vô cực.

 

 

Xót xa với những giây phút đầu tiên của kiếp lưu đầy, exile, Tâm hoàn toàn cảm thấy ḿnh lạc loài giữa thế giới văn minh. Thế nhưng, ḷng đạo sâu xa nơi Tâm không dễ ǵ bị bật gốc trong trận tornado, trận băo lốc kinh hoàng thử thách như thế này. Chính đức tin mănh liệt như thấy Đấng vô h́nh của Tâm đă làm cho Tâm hoàn toàn b́nh an vô sự trong cùng tận đau thương.

 

 

Chiếc xe của Tâm dừng lại trước hang đá Đức Mẹ ở cuối sân nhà thờ mà Tâm đi lễ hằng tuần. Tâm niệm sống đạo và đường lối tu đức của Tâm là nhờ Đức Mẹ để đến với Thiên Chúa. Tâm nh́n lên Đức Mẹ với tất cả tâm hồn tan nát phó dâng:

 

 

- "Lạy Mẹ Maria chí ái của ḷng con. Là trinh nữ sinh con độc nhất vô nhị trên đời, Mẹ là mẫu gương sống cho cả hai đời tu tŕ và hôn nhân. Về h́nh thức, Mẹ đă thực sự sống cuộc đời hôn nhân, với tư cách làm vợ thánh Giuse và làm mẹ Chúa Giêsu, nhưng về tinh thần, Mẹ đă sống một cuộc đời tu tŕ đích thực, hoàn toàn trinh nguyên trong trắng, không hề biết đến nam nhân. Giờ đây, con thực sự đă trở thành một người có vợ như không có vợ. V́ lợi ích của hai đứa nhỏ, con hiện nay không tiện lợi dụng đặc ân thánh Phaolô đối với một người vợ vô đạo không muốn sống với ḿnh nữa để trở về với cuộc sống tu tŕ như xưa. Tuy nhiên, với ơn phù trợ của Mẹ, con sẽ cố gắng sống đời tu giữa trần gian. Để một ngày kia, dù cho người đă từng nên một thân thể với con có trở thành vợ của người khác đi nữa, cuộc hy sinh của con v́ nàng từ trước đến nay, và cho nàng từ nay trở đi, sẽ càng chóng đến ngày phục sinh vinh thắng. Giờ đây, con xin hoàn toàn hiến dâng lên Mẹ tất cả và trông cậy mọi sự nơi Mẹ. Xin Mẹ hăy làm chủ con người yếu đuối và thương d́u dắt cuộc đời trần gian của con hôm nay bắt đầu sống lạc lơng lưu đầy..."

 

 

Xuống khỏi xe, Tâm vừa đẩy cửa bước vào đă nghe thấy tiếng của Mai Linh, cô thư kư của ḿnh:

 

 

- Ông chủ đây rồi.

 

 

- Xin lỗi cô. (Tâm dừng lại trước bàn giấy của Mai Linh). Tôi có chút việc riêng đến hơi trễ.

 

 

- Em xin lỗi ông chủ. (Mai Linh hơi cúi đầu xuống). V́ trường hợp cần giải quyết gấp, em đă gọi về nhà để t́m ông chủ, như ông vẫn dặn em...

 

 

- Xin cô đừng ngại. (Tâm đưa tay cầm lấy bao thư gửi hỏa tốc từ tay của Mai Linh trao cho Tâm). Việc ǵ cũng phải tùy cơ ứng biến. Cô thư kư của tôi làm việc được lắm!

 

 

- Cám ơn ông giám đốc. (Mai Linh duyên dáng tươi cười nh́n theo Tâm đang tiến vào bàn giấy của chàng).

 

 

Ba năm trước, là một sinh viên ra trường ở đại học tiểu bang miền bắc nước Mỹ, với cấp bằng cử nhân ngành kinh doanh, business, về kế toán, accounting, đang kiếm việc th́ được Tâm nhận thuê làm secretary, với nhiệm vụ kiêm cả receptionist lẫn bookkeeper, nhưng ăn lương của một kế toán viên. Có hai lư do khiến Mai Linh nhận lời làm việc cho Tâm.

 

 

Lư do thứ nhất, là v́ nàng muốn tránh xa khung cảnh sinh sống có vẻ lạnh lẽo, co ro, buồn thảm trên miền đất tha hương cô độc của ḿnh, nơi cả năm may ra mới gặp được một người Việt đồng hương. C̣n ở nơi được mệnh danh là thủ phủ của người Việt hải ngoại, đó là khu Tiểu Sài G̣n (Little Saigon) nói riêng và vùng Orange County nói chung, trung tâm sinh hoạt ồn ào nhộn nhịp của văn học, nghệ thuật, thương mại và chính trị, đồng thời cũng là đấu trường của các phe đảng phái, của truyền thông xă hội, của giới trẻ băng đảng v.v., thường hay  diễn ra những cảnh đáng buồn, như nàng theo dơi qua báo chí mà bạn bè của nàng thỉnh thoảng gửi cho đọc ké. Tuy nhiên, ư định bỏ nơi đang sống sau khi ra trường, và ư định muốn đến miền đất hứa California sinh sống cho có t́nh đồng hương vẫn c̣n chưa dứt khoát trên cán cân lợi hại, th́ một yếu tố đă chợt đến hóa giải cuộc sống cho nàng như sau.

 

 

Yếu tố hóa giải cuộc sống của Mai Linh chính là lư do mạnh mẽ bắt nàng phải cấp tốc thay đổi môi sinh, đó là yếu tố tư cách của con người thuê nàng. Trong thời gian ngược xuôi đi săn việc làm, như một job hunter, vừa đọc thấy mục quảng cáo job wanted trên một tờ báo Việt ngữ gửi sang hợp với ḿnh, nàng liên lạc ngay. Qua cuộc phỏng vấn bằng điện thoại, telephone interview với Tâm, nàng đă ngoan ngoăn nhận việc. Chưa một lần gặp mặt Tâm, nhưng Mai Linh cảm thấy như đă quen chàng từ trước và có một cái ǵ từ chàng phát ra thu hút nàng lạ thường, qua giọng nói và lời nói của chàng.

 

 

Chưa biết Mai Linh là người con gái ra sao, Tâm cũng đă nhận nàng. Không phải v́ chàng cần việc cho bằng v́ chàng tin nàng. Cũng không phải v́ chàng đă nhập nhiễm nguyên tắc căn bản (basic principle) của nền văn minh Âu Mỹ là đến trước được trước (first come first served), nhiều khi có tính cách cứng ngắc và phản nhân bản rơ ràng, cho bằng v́ chính cảm thức đồng loại cũng như đồng hương nơi chàng.

 

 

Nàng là người dự tuyển, là candidate xin việc  đầu tiên gọi đến apply, và cũng là người cuối cùng được Tâm nhận làm việc cho chàng. Bắt tay vào việc kinh doanh, không phải là Tâm không muốn chọn hay không biết chọn người làm việc cho ḿnh để kiếm lợi tối đa. Nhưng không phải hễ nhào vô "làm ăn" th́ không c̣n "làm người" nữa. Do đó, đối với Tâm, một khi đă t́m được điều ḿnh muốn, điều ḿnh cần, th́