toán trừ: 1-1=0.

 

 

- Thế nên, tu mới là cơi phúc! Phải không anh?

 

 

- Nhưng, t́nh cũng có thể là thiên thai. Nếu hai người nam nữ, được dựng nên theo h́nh ảnh Thiên Chúa là T́nh Yêu, sống ơn gọi hôn nhân nên 1 thân thể với nhau, như một bài toán nhân: 1x1=1, và đối xử với nhau khi gặp thử thách như một bài toán chia: 1/1=1!

 

 

- Hoan hô. (Mai Linh vỗ tay và ch́a bàn tay búp măng xinh xắn của ḿnh ra trước mặt Tâm). Xin cấp cho em một certificate là đă tham dự khóa dự bị hôn nhân và tu tŕ cấp tốc của anh hôm nay được không!?

 

 

Tâm mỉm cười thân ái nắm lấy tay Mai Linh:

 

 

- Thế nhưng cô em của tôi muốn loại chứng chỉ nào: dự bị hôn nhân hay dự bị tu tŕ? (Tâm chăm chú nh́n Mai Linh đang có vẻ đắn đo:)

 

- Cả hai đều hay, đều đáng chọn. Vậy cấp cho em cả hai được không anh? (Mai Linh rút tay về, chờ Tâm trả lời:).

 

 

- Đến hôm nay tôi mới biết được chân tướng tham lam của cô em tôi. (Tâm chỉ ngón tay trỏ về phía Mai Linh). Muốn lấy chứng chỉ của tôi cũng không có ǵ khó. Chỉ cần cô pass hai cái tests của tôi, một cái về lư thuyết và một cái về thực hành là xong. Có Oké không đây?

 

 

- Oké, Master. Sư phụ của con muốn test bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu. (Mai Linh tỏ vẻ tự tin đăm đăm nh́n Tâm, chờ đợi)

 

 

- Phần lư thuyết có thể test ngay bây giờ. (Tâm hắng giọng bắt đầu). Nào, xin cô thí sinh muốn lấy chứng chỉ dự bị hôn nhân và tu tŕ làm ơn đúc kết những ǵ đă nghe về đề tài liên hợp này.

 

 

- Dạ thưa thày, (Mai Linh làm ra vẻ nghiêm trang khoanh tay lại, cúi đầu một cái cho lễ phép), về phần vấn đáp này, theo trí khôn chậm hiểu của ḿnh, con xin trả lời như sau. Đời sống độc thân tu tŕ là ơn gọi biểu hiệu cho Thiên Chúa là T́nh Yêu, là Thiên Chúa duy nhất. Do đó, đời sống độc thân tu tŕ phải là một đời sống trọn lành, đời sống chiếu giăi t́nh yêu Thiên Chúa. C̣n đời sống hôn nhân là ơn gọi biểu hiệu cho Thiên Chúa là T́nh Yêu, Thiên Chúa Ba Ngôi duy nhất. Do đó, đời sống lứa đôi càng nên một, như Thiên Chúa là T́nh Yêu, Thiên Chúa Ba Ngôi là một, càng trọn lành, càng viên măn yêu thương, càng hạnh phúc...

 

 

- Hết xẩy! Hết xẩy!! (đến lượt Tâm vỗ tay hoan hô Mai Linh). Thôi đủ rồi, cô thí sinh của tôi ơi. Tôi xin hân hoan và long trọng công bố kết quả cuộc thi vấn đáp phần lư thuyết của cô được triple A (AAA).

 

 

- Xin hết ḷng cám ơn sư phụ kiêm giám khảo đă khéo đóng vai "mèo khen mèo dài đuôi". (Mai Linh chắp tay cúi đầu trước mặt Tâm). Xin thày đừng khen vội và chớ quá khen, nhỡ thí sinh AAA này bị rớt phần thực hành th́ sao... Mà bao giờ sư phụ mới tính cho tṛ thi phần thực hành đây?

 

 

- Đă nói là thực hành th́ phải chờ có dịp mới thực hành được chứ cô. (Tâm nh́n ra xa, xa thật xa, như hướng về một tương lai trước mặt). Chính Thiên Chúa sẽ test cô. Theo ơn gọi của Ngài: một là cô sẽ trở thành một nữ tu thuần túy, chết cho đời và chỉ sống cho Thiên Chúa trong tinh thần hy sinh phục vụ tha nhân hai là cô sẽ trở thành một người vợ, sống với người mà Thiên Chúa muốn cho ở với ḿnh, để cả hai cùng nhau phục vụ Ngài nơi con cái Ngài sẽ ban cho ba là cô sẽ sống giữa đời như một trinh nữ, chỉ say mê và tôn thờ thần tượng duy nhất vô cùng khả ái trên hết mọi sự của ḿnh, là chính Thiên Chúa, chính T́nh Yêu bốn là ....

 

 

- Là như ông anh của tôi, (Mai Linh tủm tỉm cười nh́n Tâm), một người tu xuất lập gia đ́nh, hay ngược lại, một người lập gia đ́nh rồi lại đi tu khi được Thiên Chúa gọi vào thời điểm thuận tiện, như trường hợp của một số vị thánh nữ lập ḍng.

 

 

- Thế nhưng, (Tâm đứng lên dứt khoát), tất cả đều phải sống theo một ơn gọi duy nhất là đức ái trọn hảo, là t́nh yêu viên măn!

 

 

 

 

 

 

 

 

  5

 

 

Dừng xe lại. Tắt máy. Đồng hồ của Tâm bấy giờ là đúng 9 giờ sáng.

 

 

Thế nhưng, nếu theo thường lệ của mỗi sáng weekend, th́ những người trong nhà này phải 10 giờ mới dậy. Thương hại, Tâm tự nhủ: thôi cứ để cho họ an giấc, đợi thêm 1 tiếng nữa cũng không sao, đằng nào weekend ḿnh cũng rỗi răi.

 

 

Không được, nếu 10 giờ họ mới dậy, th́ phải đến 11 giờ họ mới có thể hoàn tất mọi nghi thức sửa soạn để bước ra khỏi nhà, như chàng vẫn biết thói quen của họ. Như thế, sẽ nhỡ hết chương tŕnh cuối tuần của ḿnh dành cho họ.

 

Biết đâu họ đang chờ ḿnh th́ sao? Nếu ḿnh đến trễ giờ ấn định cho ḿnh mỗi cuối tuần,  chẳng những ḿnh tự làm mất đi quyền lợi được trọn hưởng của một người có tiền như chàng,  mà nhất là c̣n có thể làm phiền, làm bother người ta nữa, v́ dầu sao người ta cũng có một private life, một đời sống riêng cần phải enjoy, sau một tuần phải vừa đi làm, vừa chăm sóc con cái ...

 

 

Tâm vội bước xuống khỏi xe. Bấm chuông. Hoàn toàn im lặng, một phút. Bấm lần thứ hai. Vẫn tuyệt nhiên bất động, nửa phút. Chẳng nhẽ bấm một lần nữa. Như thế có nghĩa là cả nhà c̣n đang ngủ. Tốt hơn ḿnh nên ra xe chờ...

 

 

Quay lưng định bước đi th́ cánh cửa hé mở, rộng khoảng một gang tay, được căng ngang, ở quăng lưng chừng tầm mắt, bằng một sợi xích nhỏ, được chốt từ khung cửa móc vào cánh cửa, để đề pḥng kẻ gian lợi dụng cơ hội bất ngờ tống cửa xông vô nhà. Qua khe cửa, có đôi mắt nh́n ra quan sát. Chàng vẫy tay, lịch sự lên tiếng:

 

 

- Anh đến đón mấy con đi chơi cuối tuần đây!

 

 

- Chúng nó c̣n đang ngủ. Xin ông chờ cho khoảng chừng nửa tiếng nữa được không, để tôi đánh thức chúng dậy, sửa soạn cho chúng...

 

 

- Mời em và các con cùng đi ăn điểm tâm chung với anh được không?

 

 

- Cám ơn ông. Chờ tôi sửa soạn xong th́ cũng hết ngày mất rồi. Thôi để tôi vào lo cho chúng nó.

 

 

Cánh cửa từ từ khép lại. Tâm ra xe ngồi. Chàng cảm thấy nhức nhối. Tại sao nàng không mời ḿnh vào nhà ngồi chờ. Vẫn biết, theo pháp lư, chàng không c̣n chủ quyền trên ngôi nhà như một owner nữa, v́ chàng không phải là chồng của nàng. Thế nhưng, theo t́nh, nàng vẫn có quyền tiếp chàng như một người khách cơ mà, một người khách vẫn thiết tha yêu ba mẹ con nàng, nên, ngoài vấn đề phải cấp dưỡng cho hai con, chàng đă quyết định tự nguyện tiếp tục trả tiền nhà cho mẹ con nàng ở. Riêng về việc cấp dưỡng riêng cho hai đứa nhỏ, cũng may mà chàng có tiền, bằng không, cũng bị mất quyền thăm con. Đúng là cái xă hội thuần vật chất, lạnh như tiền.

 

Khi lấy nhau th́ cần phải có sự đồng ư của cả hai vợ chồng, và gia tài của cải kể từ ngày lấy nhau, bất cứ kiếm được ở đâu, do ai kiếm được, và kiếm được bằng cách nào, dù người phối ngẫu có biết hay không, cũng sẽ trở thành của chung. Thế mà, trước ṭa án ly dị, chỉ có của cải bề ngoài là hai vợ chồng c̣n được quyền tranh giành hơn thiệt, c̣n t́nh nghĩa vợ chồng sâu xa bề trong th́ dù không muốn cũng đành phải chịu thôi, không thể làm ǵ được nữa.

 

 

Không biết hai đứa nhỏ đă biết việc ly dị của bố mẹ nó chưa. Con cái trong thời đại high technology, nhất là về computer, về điện toán này rất mau tinh khôn, cả về phương diện trực giác cũng như phương diện phán đoán. Những ngôn hành và phản ứng của chúng nhiều khi đă làm người lớn phải bỡ ngỡ lạ lùng và cảm thấy, nếu họ ở vào tuổi của chúng, so với chúng bây giờ, họ chỉ là một người chậm phát triển, developmentally disabled person.

 

 

Những đứa con thời đại tinh khôn về phương diện tự nhiên này, nếu không được giáo dục kỹ lưỡng về luân lư cũng như đạo lư, những vấn đề mà học đường tại Mỹ quốc đă loại trừ, th́ không thể nào sẽ hoàn toàn thành nhân được.

 

 

Giáo dục ngày nay chủ đích là nhắm đến một con người khoa học thực nghiệm và thực dụng, chứ không phải một con người nhân nghĩa lễ trí tín. Được giáo dục để trở thành một con người khoa học thực nghiệm và thực dụng thuần túy như vậy, con cái ngày nay sẽ không thể nào chấp nhận được những ǵ là thần linh vô h́nh, là lương tri bó buộc, là chân-thiện-mỹ tuyệt đối. Ngược lại, hễ chúng thấy cái ǵ thực tế và thiết thực có lợi cho chúng, theo như chúng cảm nghĩ, là chúng làm, là chúng theo, bất kể những ǵ xẩy ra có thể tác hại cho tha nhân, trái với luân thường đạo lư.

 

 

Chúng chỉ biết tôn sùng thần tượng tối cao của chúng là con ḅ vàng, biểu tượng thần linh mà dân Do Thái khi c̣n lưu lạc trong sa mạc 40 năm đă đúc lên để tôn thờ thay cho Thiên Chúa duy nhất của họ mới chính là Đấng đă cứu họ ra khỏi cảnh làm tôi dân Ai Cập 450 năm. Đúng thế, con ḅ vàng, mà con người nói chung và giới trẻ nói riêng, đang sùng bái chính là những luật lệ, sản phẩm của một thứ văn hóa thuần tự nhiên, do con người làm nên, trái với những nguyên tắc luân lư phổ quát, với luật tự nhiên, như luật cho phép phá thai, cho phép ly dị đơn phương với bất cứ lư do cá nhân nào v.v.

 

 

Tội nghiệp cho hai đứa nhỏ, bố c̣n sống mà đă sớm trở thành những đứa trẻ mồ côi bố bất đắc dĩ. Việc làm bố của Tâm bây giờ, theo pháp luật, đă được rút gọn lại ở vấn đề cấp dưỡng, và v́ có khả năng cấp dưỡng, nên được thăm nom chúng hằng tuần. Giả sử bây giờ, dù có tiền, Tâm không đồng ư cấp dưỡng cho chúng nữa, Tâm sẽ mất ngay quyền thăm nom chúng. Tức là, Tâm hoàn toàn sẽ trở thành một người lạ, nếu không muốn nói là kẻ thù, của chính gia đ́nh mà chàng đă tạo lập. Thế nhưng, trừ phi tự diệt sự sống ḿnh, một khi c̣n sống, chàng không thể nào chối bỏ vợ là chính bản thân của chàng, cùng với các con là những chi thể của chàng, dù cho bản thân và những chi thể của chàng có thế nào đi nữa...

 

 

- Bố, Bố!

 

 

Hai đứa nhỏ ăn mặc chỉnh tề, từ nhà chạy ra, về phía xe Tâm đậu. Mở vội cửa xe. Tâm giang tay ôm chầm lấy hai con. Hôn lấy hôn để lên trán, lên má của từng đứa, và để chúng hôn lại.

 

 

- Bố đi đâu mà bây giờ mới về? (Cát-Trinh nhanh nhảu hỏi trước).

 

 

- Th́ bố đi làm chứ đi đâu! Bố thương các con bố bỏ các con làm sao được?

 

 

- Vậy tại sao bố về mà bố lại không vào nhà, cứ  ngồi ngoài xe này làm ǵ? (Anh-Tuấn xâu xa hơn đặt vấn đề với bố).

 

 

- Lúc bố đến, các con đang ngủ, các con đâu biết. Bố chỉ sợ ở trong nhà sẽ làm cho các con cứ ôm cứng lấy bố mà không chịu sửa soạn đi chơi, như bố hứa với các con tuần vừa rồi, lúc bố từ giă các con trước khi bố đi làm. Hôm nay bố tính cho các con đi Disneyland chơi...

 

 

- Đúng rồi, con thích nhất là small world ở đó. (Anh-Tuấn hằng năm được bố mẹ dẫn đi đến Disneyland một lần, nên phát biểu cảm tưởng theo trí nhớ. Trong khi đó, Cát-Trinh ngơ ngác hỏi:)

 

 

- What?

 

 

- Disneyland là một chỗ có đủ thứ tṛ chơi người ta tạo ra, chẳng hạn như đi máy bay nè, đi tầu thủy nè, đi tầu ngầm nè, đi thuyền nè, cưỡi ngựa máy nè v.v. vui lắm con. Năm nào bố mẹ cũng dẫn các con đi, nhưng con c̣n nhỏ không biết ǵ! Hy vọng năm nay đi chơi về con sẽ vui,  sẽ nhớ, và sẽ chóng lớn cho mà coi.

 

 

- Vậy để con vô gọi má ra đi nghe! (Anh-Tuấn tỉnh táo đề nghị và định quay người chạy vô nhà th́ Tâm vội ṿng tay ôm nó lại mà nói:)

 

 

- Hôm nay má có việc riêng không thể đi chung với mấy bố con ḿnh được. Thôi các con lên xe đi ngay kẻo muộn...

 

 

Vừa nói, Tâm vừa mở cửa xe cho hai con lên xe, ngồi ở băng sau.

 

 

- Có đứa nào muốn lên ngồi chỗ của má bên bố không?

 

 

- Thưa bố không! (hai anh em đồng thanh trả lời).

 

Đặt các con ngời vào chỗ đâu ra đấy xong, seat belt cho từng đứa đàng hoàng, Tâm mới cười cười nh́n hai đứa:

 

 

- Hai đứa biết cái bố về mua cho hai con là cái ǵ không?