- Game gear để cho con chơi trên xe (Anh-Tuấn nhắc bố).

 

 

- Búp bê biết chớp mắt, để con ru nó ngủ (Cát-Trinh phụ họa).

 

 

- Đúng, bố biết các con cưng của bó thích ǵ, bố đă mua cho các con đây.

 

 

Vừa nói, Tâm vừa ra sau xe, mở bửng xe, cầm hai món qùa lên đưa cho hai con.

 

 

- Chúng con mở ra ngay bây giờ được không bố? (Anh-Tuấn hỏi bố).

 

 

- Tùy các con, nếu các con thích chơi ngay cũng được, v́ đằng nào cũng là của các con rồi mà.

 

 

Nói xong, Tâm bắt đầu ngồi vào chỗ của ḿnh và chiếc xe từ từ lăn bánh, hướng về phía bắc của thành phố Anaheim, góc đường Harbor và freeway 5.

 

 

Đồng hồ của Tâm chỉ đúng 11 giờ th́ xe của ba cha con Tâm đến nơi. Hai đứa nhỏ ham chơi đồ chơi trên xe nên không cảm thấy đói, dù chưa ăn sáng ǵ cả. V́ đến trễ, xe phải đậu hơi xa cổng vô. Ba cha con phải chờ chuyến xe wagon nhiều toa của Disneyland đến từng trạm xa để chở du khách đến cổng.

 

 

Sau khi cho hai con ngồi ở một nơi gần cổng, có bóng mát, lại dễ canh chừng, Tâm đứng sắp hàng để mua vé. Lọt vào bên trong cổng của Disneyland là 11 giờ 30 trưa. Việc đầu tiên là Tâm dẫn các con đến quán ăn trưa, v́ bấy giờ quá cả giờ ăn brunch từ 9-11 giớ sáng. Hai đứa rất dễ nuôi, đă ăn hết hai phần lunch con nít bố mua cho ăn.

 

 

- Các con đă ăn no chưa, có sức để đi chơi đến tối chưa?

 

 

Anh-Tuấn giơ cánh tay phải lên với bàn tay nắm lại như qủa đấm, phát biểu:

 

 

- Bố thấy con khỏe chưa!

 

 

Thấy thế, Cát-Trinh cũng lấy hai tay vén bụng lên cho bố và anh coi:

 

 

- Con to bụng rồi nè!

 

 

- Vậy bây giờ ba cha con đi bộ vào cho đến chỗ chơi small world, vừa để tiêu cơm, vừa để thong thả ngắm cảnh hai bên đường được không?

 

 

Thấy chiếc xe ngựa vừa đi ngang qua, Anh-Tuấn nói:

 

 

- Tại sao ḿnh không đi xe ngựa hở bố?

 

 

- Ờ phải đấy bố (Cát-Trinh hồ hởi).

 

 

- Vậy th́ ba cha con ḿnh ra ngay kẻo nhỡ chuyến xe ngựa này.

 

 

Tâm đứng lên, dẹp bàn, vứt hết những ǵ dư thừa vào thùng rác, theo kiểu self-served của fast food, không cần phải bỏ típ cho ai cả, rồi dẫn hai con ra trạm xe ngựa gần đấy.

 

 

Lần đầu tiên được đi xe ngựa, nhong nhong, leng keng, Cát-Trinh nh́n ngó láo liên, tươi cười tíu tít.

 

 

Gần đến lâu đài trắng có nhiều tháp kiến trúc theo kiểu Đông phương, người ta đă nghe thấy bản nhạc bất hủ của small world, như thúc dục du khách mau chân đi vào cuộc thám hiểm thế giới tí hon bên trong. V́ có nhiều chuyến thuyền đi liên tục, vả lại chỉ thích hợp cho con nít hơn người lớn, nên du khách không phải đứng sắp hàng đợi lâu ở small world, như ở những chỗ chơi rùng rợn khác của người lớn.

 

 

Ba cha con lên ngồi cùng một băng ghế, bố ngồi giữa, hai đứa ngồi hai bên. Đường đi bên trong động tối tăm, nhưng hai bên sống động bởi cảnh sắc thiên thai, với muôn h́nh thù tí hon, trang sức bằng đủ mọi sắc dân trên thế giới, đang múa may nhịp nhàng theo điệu nhạc của bài hát small world. Dù đă xem đi xem lại nhiều lần, Anh-Tuấn cũng không ngớt hô hoán:

 

 

- Coi ḱa bố, coi ḱa bố!

 

 

C̣n Cát-Trinh cứ há hốc miệng, giương to hai mắt thơ ngây hết nh́n cảnh này đến cảnh khác mà cũng không kịp. Tâm cũng cảm thấy vui cái vui của các con, thủ thỉ bên tai Cát-Trinh:

 

 

- Chiều nay trước khi về, bố sẽ cho hai đứa đi lại small world một lần nữa, Oké?

 

 

- Wonderful qúa bố hả!

 

 

Sau chuyến đi small world độ hơn 10 phút, Tâm dẫn hai con đi chơi bất cứ nơi nào chúng nó thích và hợp với chúng. Những chỗ thích hợp cho con nít th́ ít phải xếp hàng dài mất giờ. Do đó, mới khoảng 3 giờ chiều, kể như ba cha con đă đi hết một ṿng chơi như ư. Tâm dẫn các con đi ăn kem, uống nước rồi ra ghế công viên ngồi nghỉ, trước khi trở lại small world một lần nữa, trước khi rời Disneyland, dẫn các con đi ăn tối và trả về cho mẹ chúng.

 

 

Ghế công viên bấy giờ đầy người. Thấy phía bên kia c̣n một chiếc chỉ có một người phụ nữ Á Đông ngồi đang coi đứa nhỏ con trai chơi trên cỏ, Tâm liền dẫn hai con đến đó. Gần đến nơi, vội vă, Cát-Trinh đă làm rơi con búp-bê luôn ôm trên ḿnh xuống cỏ. Đứa con trai nhanh nhẹn cúi xuống cầm lên trao lại cho Cát-Trinh.

 

 

- Con nói thank you đi con!

 

 

Nghe bố, Cát-Trinh ôm con búp-bê vào ḷng bằng tay trái, và phủi phủi lưng của nó bằng tay phải, vừa nh́n con búp-bê vừa lên tiếng:

 

 

- Thank you!

 

 

- Không có chi!

 

 

Tâm giật ḿnh. Th́ ra đứa con trai nhỏ này là gịng dơi Việt Nam. Nghe thấy ḿnh nói tiếng Việt, nó trả lời bằng tiếng Việt tỉnh bơ. Nhưng mà tại sao mặt nó không thuần túy Việt Nam, h́nh như lai lai th́ phải, tướng tá có vẻ khỏe mạnh và dữ tợn.

 

 

- Việt Thái con, tại con cứ lăng quăng trên băi cỏ làm em nó đánh rớt đồ chơi, con phải xin lỗi em đi.

 

 

Nghe mẹ nói, đứa con trai trạc bằng tuổi Anh-Tuấn, rất chân thành nói với Cát-Trinh:

 

- Xin lỗi em.

 

 

- Th́ ra chị là mẹ của cháu trai nhỏ thật hiếm qúi này.

 

 

Tâm quay lại người đàn bà Á Đông mà chàng nh́n thấy đằng sau lúc nẫy. Th́ ra chị ta đang có thai, h́nh như sắp đến ngày rồi th́ phải. Như hiểu ư Tâm, người phụ nữ lên tiếng:

 

 

- Nếu ông đang kiếm chỗ nghỉ chân cho các cháu, th́ ông có thể ngồi lại đây, v́ không có ai giữ chỗ này cả, ngoài hai mẹ con tôi.

 

 

- Cám ơn chị nhiều lắm. Hai con, (Tâm gọi và kéo hai đứa lại trước mặt người phụ nữ), cúi đầu chào cô đi con.

 

 

- Ạ cô.

 

 

- Không dám, chào các cháu. (Người phụ nữ đáp lễ, nh́n đứa con trai đang theo dơi việc làm của ba cha con Tâm và của mẹ nó, gật đầu hiểu ư, nó liền khoanh tay lại:)

 

- Chào bác.

 

 

- Chào cháu.

 

 

Nói xong, Tâm không thể cầm ḿnh, vừa lấy tay xoa đầu đứa con trai vừa ngồi xuống chỗ góc ghế trống. Xoa lưng đứa nhỏ, Tâm nói:

 

 

- Cháu giỏi lắm. Cháu đúng là gịng dơi tiên rồng Việt Nam của cha ông chúng ta.

 

 

- Cám ơn bác.

 

 

Nói xong, đứa nhỏ chạy về bên mẹ nó. Lấy tay choàng ngang bụng con, người mẹ nh́n con mà nói:

 

 

- Thật ra con tôi là một đứa con lai Thái. Do đó, nó mới mang tên gọi là Việt Thái. Việt là tên họ, tên gốc, và Thái là tên gọi, nhưng bao giờ nó cũng được gọi bằng tên kép: Việt Thái. V́ nó là đứa con lai mà tôi phải huấn luyện cho cháu kỹ lưỡng, để cháu thực sự trở nên một người Việt thuần túy.

 

 

- Con đi chơi với anh em con của bác đây được không mẹ? (Việt Thái quay nh́n hỏi mẹ).

 

 

- Chúng ḿnh ngồi xuống cỏ chơi game gear được không? (Anh-Tuấn hào hứng rủ Việt Thái).

 

 

- Được, hai con ngồi chơi chung với nhau ngay đây đi. Anh-Tuấn chỉ cho anh chơi với nghe con.

 

 

Nói xong, Tâm nh́n người mẹ chờ đợi sự đồng ư của bà.

 

 

- Anh cho con chơi, nhưng không được phá anh nghe chưa.

 

 

- Vâng, thưa mẹ.

 

 

- Con chơi với hai anh được không bố?

 

 

Cát-Trinh ngước nh́n bố chờ bố cho phép:

 

 

- Được, hễ lúc nào can cảm thấy boring th́ lại đây với bố. Đừng có làm phiền hai anh nghe chưa!

 

 

Thế là ba đứa nhỏ dẫn nhau đến ngồi xuống băi cỏ gần lề đường, hào hứng chơi game gear với nhau.

 

 

- Chị thương cháu qúa. (Tâm tỏ vẻ thán phục người mẹ). Sắp sinh nở đến nơi rồi mà c̣n chịu khó dẫn nó đi chơi như thế này.

 

 

- V́ cả hai mẹ con th́ đúng hơn. Được một người bạn có hai coupons vào cửa chỉ mất nửa giá tiền, tôi đưa cháu đi chơi như đă hứa với nó từ lâu. Cũng lợi dụng dịp này để đi chơi cho khuây khỏa tâm trí, đi bộ nhiều cho khỏe bào thai, cho dễ sinh nở. Ở nhà th́ vừa chật chội, lại bị ḍm ngó với đủ thứ dèm pha chua chát...

 

 

Nói xong, người phụ nữ nh́n xuống đất. Biết người mẹ có tâm sự, Tâm không muốn khơi lên cơn nhức nhối của chị, liền hỏi thăm ḷng ṿng:

 

 

- Chắc chị cũng mới sang Mỹ. V́, theo kinh nghiệm cho thấy, những đứa nhỏ Việt Nam c̣n nói sơi tiếng Việt như con chị đây phải là những đứa nhỏ thuộc các gia đ́nh sang sau năm 1975.

 

 

Nh́n ra phía đứa con của ḿnh, người phụ nữ chậm răi trả lời:

 

 

- Ông nói đúng, tôi mới sang được 5 năm, khi Việt Thái c̣n là một thai nhi 8 tháng trong bụng, giọt máu rơi của nhóm hải tặc Thái. (Như bị nhỡ lời, mạch tâm sự như được khơi đúng nguồn, bị dồn nén bấy lâu, tự nhiên trào ra từ ḷng người thiếu phụ hồng nhan bạc phận). Người chồng của tôi bấy giờ không thể bảo vệ trinh tiết cho vợ, sang đến Mỹ đă tỏ ra khinh bỉ tôi, không thèm ăn nằm với tôi. V́ hạnh phúc gia đ́nh, tôi nghĩ, để phần nào cứu văn t́nh thế, tôi đă toan tính phá thai. Thế nhưng, đứa nhỏ trong bụng tôi hoàn toàn vô tội, đang đạp tứ tung liên hồi như muốn t́m đường ra khỏi bụng mẹ. Một sự sống hoạt động như thế, chân thực như thế, linh thiêng như thế, làm sao tôi, một người mẹ của nó, có thể đang tâm giết nó. Thế rồi, ngày tôi ẵm Việt Thái từ nhà thương trở về là ngày chồng tôi chính thức ra mặt xua đuổi tôi, v́ anh không muốn thấy mặt đứa nhỏ con rơi của tôi, vợ của anh ta.

 

 

Hai mẹ con tôi bơ vơ từ đó. Ợ n bám vào welfare, vào trợ cấp xă hội, cho đỡ phải lâm vào cảnh homeless, cảnh ăn xin ở các đầu đường, với tấm bảng "work for food" hay "need help for child", giơ lên ngang ngực. Dù có trợ cấp xă hội và không phải sống cảnh vô gia cư, hai mẹ con tôi cũng không đủ khả năng để sống riêng tư cho thoải mái, đành phải chấp nhận cuộc sống chung, share pḥng với một người vợ ly dị chồng đang sống một ḿnh với ba đứa con nhỏ.

 

 

Chị ấy cho hai mẹ con tôi ăn ở hoàn toàn miễn phí, miễn là tôi phải đồng ư coi nhà, nấu nướng, giặt giũ, dọn dẹp, coi đứa nhỏ, đưa đón đứa lớn đi học. V́ không làm ra