Cuối
Trời Yêu Thương
Tiểu
Thuyết Chủ Đề: Đời Thênh Thang Sống
(1983-1998)
Tâm Phương, BVL
1©
H |
ôm nay là ngày
kỷ niệm đúng 3 năm nhận được
thư vợ, một tuyệt bút của nàng. Thế
nhưng, nàng vẫn c̣n đó. Nàng chẳng những c̣n nguyên
trong ḷng của một người chồng và hai người
con không thể nào quên được nàng, nàng c̣n thực
sự hiện hữu trên đời này nữa. Thư
của nàng viết c̣n rơ từng chữ trong đầu
chàng:
“Khi anh đọc
được những gịng chữ này th́ em đă hoàn toàn không
c̣n là Phương của ngày xưa nữa. Thật
vậy, cho dù anh và hai con có gặp em ngay bây giờ, bảo đảm
không ai có thể nhận ra được em. Em đă trở
thành một con người xấu xí nhất trên trần
gian...”.
Đúng thế,
ngay sau khi nhận được thư của vợ, dù đang
lâm bệnh sưng phổi liệt giường, chàng
cũng vùng dậy dẫn hai con để đi t́m nàng cho
bằng được, căn cứ vào chi tiết mập
mờ duy nhất nàng viết trong thư:
“Em đang
học đạo nơi một nhà ḍng nữ...”
Chàng đă sang
Hạ-Uy-Di, nơi nàng đi hưởng tuần trăng mật
với Lưu Khanh, người chồng mới của
nàng, được mười hôm th́ đến “ngày
giải phóng của một tâm hồn”, ngày mà nàng
viết ở đầu thư thay v́ đề ngày tháng
nhất định. Chàng đă đến ṭa giám mục để
hỏi danh sách và địa điểm các ḍng nữ trong
giáo phận. Sau đó, không một ḍng nữ nào mà chàng không đến.
Thế mà vẫn không có nàng.
Sau một tháng
kiếm t́m, chàng đă đến cả trại cùi danh
tiếng, địa điểm phục vụ sinh thời
của chính thánh Đamiên, nơi mà chàng nghĩ rằng nàng
có thể đang ở đó, v́ nàng tự thú trong thư
gửi cho chàng là nàng đă trở thành “một con người
xấu xí nhất trên trần gian”. Cũng không có nàng, hay
có mà chàng không biết. V́ chàng không thể nào nhận ra ai là
vợ của ḿnh trong số những khuôn mặt phụ
nữ không c̣n một chút nhan sắc, ngoài đôi mắt
ngơ ngác, lạ lùng, chăm chú nh́n vào người đàn
ông bảnh trai như chàng đă dám can đảm và đầy
cảm thương đến ngắm nh́n họ.
Chàng đă tới
sát bên một phụ nữ, người cứ cúi gầm
mặt xuống không hề nh́n lên khi chàng có mặt ở đó.
Nghe tiếng chàng chào ḿnh nhiều lần, thiết tha,
người phụ nữ đó cuối cùng cũng đành
ngẩng mặt lên... Mắt chàng không thể nào tin được
trên trần gian này c̣n có một phụ nữ xấu hơn
người đàn bà đang ái ngại nh́n chàng bấy giờ.
Vợ chàng dù có là “một con người xấu xí
nhất trên trần gian” cũng không thể nào là người
đàn bà này, dù đầu tóc và thân ḿnh của chị có
một số nét giống như vợ của chàng.
Chẳng lẽ vợ chàng trong ṿng hai tháng mà trở thành
một con người bị cùi hủi chóng như vậy?
Chắc v́ cảm thấy ḿnh c̣n trẻ, lại bị cùi
hơn ai hết, nên chị phụ nữ này bị mặc
cảm, không dám nh́n đời mà thôi! Do đó, ngay sau khi nghe
chàng nói: “xin chị thứ lỗi cho sự bất lễ
của tôi. Chỉ v́ tôi đang đi t́m một người
vợ hơi giống chị nên mới làm phiền
chị”, chị phụ nữ ấy nhắm mắt
lại, cúi mặt xuống, chấp nhận cuộc đời...
Thế rồi từ
đó, nàng biệt vô âm tín. Tuy nhiên, cho đến bây giờ,
tự nhiên chàng vẫn đinh ninh là nàng vẫn ẩn
nấp ở đâu đó gần chàng và hai con, mà chàng không
biết. Bởi v́, theo chàng, một khi nàng đă ư thức được,
như nàng cảm nhận và diễn đạt trong thư:
“T̀NH YÊU đă hoàn toàn chiếm ngự em”. Chữ “t́nh
yêu” ở đây, cũng như ở một số chỗ
khác trong thư, đều được nàng viết hoa
như thế, là nàng có ư nói đến chân lư “Thiên Chúa là t́nh
yêu” của niềm tin Kitô giáo. Tức là nàng đă được
“Thiên Chúa là t́nh yêu” hoàn toàn chiếm đoạt.
Chính v́ bị ám
ảnh bởi tư tưởng và tin tưởng người
vợ thân yêu của ḿnh vẫn đang ở gần ḿnh
như thế, lúc nào chàng cũng cảm thấy có một đôi
mắt hết sức âu yếm theo dơi 3 cha con chàng. Phần
chàng, trong âm thầm, chàng vẫn t́m kiếm cho bằng được
người vợ một đời muôn thuở là Đệ
Nhất Đồng Loại của ḿnh. Như chàng đă
tiếp tục t́m kiếm qua những trường hợp
khả nghi điển h́nh sau đây.
Trường hợp
hồ nghi điển h́nh thứ nhất là ngôi nhà hướng
về hướng đông ở cùng trong khu nhà của chàng,
theo chàng để ư, vẫn mở cửa sổ vào mỗi
buổi sáng khi chàng lui xe ra khỏi garage để đưa
các con đi học trước khi đến văn pḥng.
Không biết có đôi mắt rất âu yếm nào ở bên
trong cửa sổ được che bằng một
tấm màn mỏng bên trong đó theo dơi 3 cha con chàng hay
chăng, nhưng có mấy lần, không thể đè nén được
khắc khoải và nhớ nhung, chàng đă quay xe trở
về, thay v́ đi làm ngay từ trường học các con
cho tiện đường, để xem cửa sổ đó
c̣n mở hay chăng? Sự kiện lần nào cũng
như lần ấy, cửa sổ đă được đóng
lại sau khi 3 cha con chàng đi khỏi. Đó là lư do đă
thúc đẩy chàng, có hai lần, xuống khỏi xe, đến
bấm chuông căn nhà bí mật kỳ quái này. Lần thứ
nhất, không ai ra mở cửa. Càng t́nh nghi hơn, chàng đă
đến bấm chuông nhà này lần thứ hai, vào buổi
tối sau hôm đó. Nhẫn nại chờ đợi sau ba
lần bấm chuông cách quăng xa xa, cuối cùng th́ cánh cửa
cũng được từ từ mở ra theo kiểu
máy móc, và người mà chàng nh́n thấy sâu bên trong ngưỡng
cửa bấy giờ là một bà già người Mỹ đang
ngồi trên xe lăn, tay cầm bộ phận remote control
viễn khiến để mở cửa cho chàng. Th́ ra bà là
một người hàng xóm bị tật nguyền, sống
cô thân một ḿnh, không con cái hay họ hàng thân thuộc, v́ có
bao giờ vào các ngày cuối tuần chàng thấy ai đến
thăm bà ta đâu. Chắc ngày xưa đi làm được
lợi tức cao, do đó, bây giờ về hưu, dù có
bị tật nguyền như vậy, bà mới c̣n được
một căn nhà riêng ở thoải mái, không phải vào
viện dưỡng lăo. Trong nhà bà hẳn được
trang bị đủ mọi thứ máy móc để tự
sinh hoạt...
Trường hợp
hồ nghi điển h́nh thứ hai là một phụ
nữ h́nh như cũng bị tật nguyền, ngồi
trên hàng ghế thứ nhất dành cho người khuyết
tật, hằng ngày vẫn đến dự lễ ở
ngôi nhà nguyện gần văn pḥng chàng làm việc, nơi
có lễ vào đúng 12 giờ trưa. Nh́n đằng sau,
người phụ nữ này có thân ḿnh rất giống vợ
chàng, trừ mái tóc dài hơn mái tóc xơa vai của nàng. Thế
nhưng, chàng không thể xem thấy dung nhan của người
phụ nữ này, v́ vị linh mục chủ tế mang
Thánh Thể xuống cho nàng, chứ nàng không lên rước
lễ. Tới khi chàng lên rước lễ, cố ư
liếc nh́n người ta th́ nàng đă cúi mặt xuống
chăm chú cám ơn sau hiệp lễ. Mấy lần chàng đă
thử ở lại lâu hơn, cố ư chờ để
nhận diện người vợ thân yêu của ḿnh
nơi người phụ nữ này khi nàng ra khỏi
nguyện đường. Thế nhưng, h́nh như ngày
nào nàng cũng có thói quen ở lại chầu Thánh Thể, bởi
thế, cho tới khi chàng đă hết một tiếng
nghỉ trưa, phải về văn pḥng làm việc, th́
nàng vẫn c̣n gục đầu trước nhà tạm, tóc
xơa xuống, một tác động làm chàng nhớ đến
h́nh ảnh của người phụ nữ tội
lỗi có tiếng trong thành, được Phúc Aâm Luca
thuật lại, ngồi khóc dưới chân Chúa Giêsu,
lấy tóc mà lau, rồi xức dầu thơm và hôn chân
Người. Có thể nào một người giáo dân
tầm thường lại sốt sắng như vậy?
Phải chăng người nữ này muốn bù đắp
lại một quá khứ tội lỗi của ḿnh?? Hay là
v́ “T̀NH YÊU đă hoàn toàn chiếm ngự em”, mà vợ
chàng đă say mê Bí Tích T́nh Yêu như thế??? Thế
nhưng, một tháng sau, chàng bất ngờ trở lại
nguyện đường này vào buổi chiều muộn,
nàng không có ở đó, và vĩnh viễn chàng không c̣n
thấy lại nàng nữa.
Trường hợp
hồ nghi điển h́nh thứ ba là bút hiệu HMP mà chàng
hồ nghi là người vợ mang tên Hoàng Minh Phương
của chàng. Bút hiệu này, cách đây một năm đă xuất
hiện trong Mạng Diễn Đàn Điện Thư www.diendandt@AOL.net
do chính chàng là người khởi xướng và điều
hợp. Các bài diễn đàn điện thư của HMP
chỉ xoay quanh một chủ đề duy nhất, đó
là “Ư Thức Kitô Giáo”. Qua tâm tưởng của các bài
diễn đàn điện thư rất độc đáo
và sâu sắc này, theo chàng, HMP phải là một Kitô hữu,
một Kitô hữu chẳng những thông thuộc Thánh Kinh
mà c̣n hiểu biết thời đại hết sức
tường tận, một Kitô hữu có một đời
sống nội tâm sâu xa, bằng không, sẽ không thể nào
nói lên được những “Ư Thức Kitô Giáo” rất
chân thực, chính xác và thức thời như vậy.
Chẳng hạn như đoạn diễn đàn điện
thư sau đây:
“Nói đến Đạo
thường là nói đến Đức Tin. Bởi
thế, tử v́ Đạo mới là chết v́ Đức
Tin, bỏ Đạo tức là bỏ Đức Tin và
truyền Đạo là truyền bá Đức Tin. Như
vậy, theo ư nghĩa, Đức Tin đồng nghĩa với
Đạo, là mầøu nhiệm của Đạo và là
biểu hiệu cho Đạo, và trên thực tế, Đức
Tin chẳng những là việc chấp nhận Đạo
mà c̣n là việc phản ảnh Đạo nữa.
“Nếu Đức
Tin là biểu hiệu cho Đạo th́ văn hóa là biểu
hiệu cho đời. Đức Tin phản ảnh Đạo
ra sao, th́ văn hóa cũng phản ảnh đời như
vậy. Nếu Đạo thuộc về trời thế
nào, th́ đời cũng thuộc về con người
như vậy, v́ Đạo liên quan đến mạc
khải và đời liên quan đến nhân tạo. Mà nói đến
mạc khải là nói đến những ǵ thần linh, chân
thật nhất và trọn hảo nhất. Trong khi đó,
nói đến nhân tạo là nói đến những ǵ phàm
tục, tạm bợ và tương đối. Do đó,
văn hóa của con người và làm nên con người
phải được thần linh hóa bởi mạc
khải mới trọn hảo và bền vững.
“Như thế, Đạo
hiện hữu là v́ đời và cho đời. Và đă là Đạo
th́ phải là Đạo nhập thể (incarnation) và cứu
thế (salvation). Đạo nào không có tính cách hội
nhập văn hóa (inculturation) và biến đổi văn
hóa (transculturation) th́ không thực sự là và hoàn toàn là Đạo.
“Theo bản
chất được mạc khải của ḿnh, Kitô giáo
thực sự là một Thiên Đạo. Thế nhưng,
Kitô giáo c̣n là một Đạo nhập thể nữa, qua
các công tŕnh về giáo dục và bác ái khắp thế giới,
được thực hiện bởi việc Truyền Bá
Đức Tin”.
Sau khi đọc
được bài diễn đàn điện thư mở đầu
cho loạt bài về “Ư Thức Kitô Giáo” này của HMP, chàng
bắt đầu theo dơi sát con người tàng h́nh qua
tư tưởng và giọng văn ấy. Không phải
như khi chàng quan sát ngôi nhà hàng xóm mở cửa sổ
mỗi buổi sáng 3 cha con chàng ra khỏi nhà, hay như khi
chàng quan sát một con người bằng xương
bằng thịt hằng ngày vẫn dự lễ tại
nguyện đường gần văn pḥng làm việc
của chàng.
Thế
nhưng, cho tới nay, chàng vẫn không thể nào biết được
nguyên chân tướng của HMP này. Chắc chắn HMP không
phải là một thành viên trong nhóm được chàng chính
thức mời cộng tác để thực hiện
chương tŕnh Điễn Đàn Điện Thư cách đây
2 năm. Chàng đă liên lạc với Tổng Hệ Internet
hăng AOL của HMP@aol..com, nhưng dù biết password
của HMP, họ cũng không được phép tiết
lộ thân chủ ḿnh. Nên có lần chàng đă viết
nhận định về loạt bài chủ đề “Ư
Thức Kitô Giáo” của HMP, trong đó chàng ngỏ lời
cám ơn và thẳng thắn xin địa chỉ để
liên lạc bằng thư tín. Chàng đă nhận được
hồi âm. Căn cứ vào địa chỉ hộp thư
của HMP, chàng đă đến tận bưu điện
có hộp thư này để nhất định khám phá cho
bằng được HMP là ai? Thế nhưng, trong thời
gian suốt một tháng trời, chính chàng cũng như
người chàng nhờ thay chàng liên tục theo dơi cả
ngày ở hộp thư đó, vẫn không có ai đến
lấy thư nơi hộp thư có thật này. Có lần
chàng trực tiếp hỏi thuê bưu điện chính
hộp thư đó, cốt ư để khám phá ra t́nh h́nh có
vẻ bí ẩn của nó, song nhân viên bưu điện đă
cho chàng rằng biết hộp thư chàng muốn thuê đang
có người dùng. Không dám đi sâu hơn vào vấn đề
với nhân viên bưu điện về lư do tại sao
cả tháng nay không thấy có ai đến lấy thư ở
hộp thư này, chàng đă lợi dụng việc
viết thiệp cám ơn bài vở của HMP để
liên lạc với HMP qua hộp thư bí ẩn ấy. Và
chàng thực sự đă nhận được hồi âm
của HMP cũng gửi đi từ hộp thư quái gở
này. Trong bức
thư trả lời chữ viết được đánh
bằng máy điện toán rất lịch sự ấy, với
chữ kư tắt HMP cuối thư, chàng đă đọc được
những gịng tâm sự riêng tư của HMP như sau:
“Chỉ nơi
Kitô Giáo tôi mới biết được Đấng
Tạo Hóa là Cha của tôi và tôi được gọi Ngài
là ‘Cha ơi’: Ngài đă sinh ra tôi trong Con Ngài, luôn dưỡng
dục tôi trong Thần Linh của Ngài, để tôi được
lớn lên giống như Ngài, hầu tôi được thừa
hưởng gia nghiệp Nước Trời đời đời
với Ngài!”
Thôi đúng
rồi, Hoàng Minh Phương của chàng chứ c̣n ai
nữa. Phải chăng v́ nàng đă trở lại với
Chúa, như thư nàng viết cho chàng:
“‘Thiên Chúa là
T́nh Yêu’ của anh đă không bỏ rơi em. Chính trong
cơn tuyệt vọng nhất của cuộc đời,
chỉ có chết mới là hạnh phúc, th́ chân lư đă
giải phóng em...”,
nên càng ngày nàng
càng cảm nhận được “Thiên Chúa là T́nh Yêu”
của riêng nàng, và v́ thế, càng lúc nàng càng sâu đậm
thân t́nh hơn với Ngài? Phải chăng cũng v́ say mê
chính T̀NH YÊU mà nàng không c̣n thiết ǵ đến mọi
sự thế gian này nữa, kể cả những người
thân yêu nhất của ḿnh là chồng con của nàng đây??
Thế nhưng,
t́nh yêu Kitô giáo đích thực, vẫn được
gọi là Đức Aùi, nếu chỉ sốt sắng
gắn bó với một ḿnh Thiên Chúa mà thôi, ngoài ra, không để
ư ǵ đến tha nhân, nhất là những người
gần ḿnh nhất, như chồng con của ḿnh, th́ t́nh
yêu này là một t́nh yêu giả tạo hay chưa trọn.
Chính v́ thế, theo gịng tư tưởng trong thư
của ḿnh, sau khi cảm nhận được:
“Em thuộc
về T̀NH YÊU hơn thuộc về bất cứ một
sự ǵ trên trần gian này. Tương lai của em c̣n ư
nghĩa và giá trị ǵ nữa ngoài cuộc đời c̣n
lại ‘cho T̀NH YÊU lên ngôi’”,
Nàng đă kết
luận:
“Tạ từ
anh và hai con, những người thân yêu nhất trên đời
của em. Với T̀NH YÊU, không một sự ǵ có
thể làm chúng ta xa nhau được nữa. Nhờ T̀NH YÊU,
mọi sự đều được biến đổi,
canh tân và hoàn mỹ. Trong T̀NH YÊU, tất cả được
nên một và chỉ là một”.
Càng nhớ
lại nội dung bức thư của vợ ḿnh, chàng càng
cảm thấy ơn Chúa làm việc nơi nàng. Ngài qủa
là T́nh Yêu đă hoàn toàn giải phóng nàng, làm cho nàng hiểu được
tất cả những ǵ mà chàng đă chân t́nh chia sẻ với
nàng, bằng lời nói, nhất là bằng việc hy sinh
tất cả của chàng, hy sinh chính vợ ḿnh, thậm chí
chịu thua cho việc nàng ly dị và tái hôn, cho đến
khi nàng có ơn Chúa. Nếu “Thiên Chúa là t́nh yêu” đă thực
sự làm việc nơi nàng, “biến đổi, canh tân
và hoàn mỹ” nàng, th́ nàng là phụ nữ đẹp
hơn bao giờ hết và hơn ai hết. T́nh Yêu Thiên Chúa
sẽ thúc đẩy nàng nhớ đến chồng con và
một ngày kia sẽ về với chồng con, những
người thân yêu vẫn chờ nàng trở về.
Thế nhưng,
cho dù HMP trong Diễn Đàn Điện Thư của chàng
có không phải là Hoàng Minh Phương dấu ái thật
sự của chàng đi nữa, chàng vẫn cảm
thấy hết sức an ủi, v́ chưa bao giờ nàng
gần chàng hơn lúc này. Không phải hay sao, lúc hai vợ
chồng chàng c̣n ở gần nhau hơn 3 năm về
trước, trong cùng một mái ấm gia đ́nh, th́
mỗi người lại sống theo cuộc đời
riêng tư của ḿnh, hoàn toàn tách biệt nhau, mỗi
người ở một phương trời nào đó,
như thực tế đă xẩy ra, nàng đă tái hôn theo
người chồng mới, c̣n chàng cứ độc thân
bất đắc dĩ, lủi thủi sống với 2
con cho đến bây giờ. Trái lại, chính lúc nàng không c̣n
chung sống với chàng nữa, tức khi nàng mất hút
tận chân mây cuối trời, xa xôi vời vợi, th́
hơn lúc nào hết, nàng đă gặp được chàng, đă
đoàn tụ với chàng trong cùng một “Ư Thức Kitô
Giáo”, như nàng đă thú nhận trong bức thư nàng
tạ từ chàng:
“Chính con tim mà anh
dứt khoát trao tặng em không bao giờ lấy lại, con
tim mà em oan uổng chôn vùi đi trong t́nh yêu đam mê tự
nhiên của em, tưởng như nó đă chết, không ngờ,
như một chút men, mạnh hơn sự chết, nó
thực sự đă làm bùng lên trong em một sự sống
mới”.
- Reng..., reng..., reng...
Tiếng điện
thoại bất ngờ làm chàng giật ḿnh:
- Vâng, tôi Tâm nghe đây.
- Xin lỗi ông, đây có phải nhà của cháu Bá Vũ Ly
không thưa ông?
- Chắc là bà có chuyện ǵ cần đến chúng tôi
phải không?
- Vậy th́ ông chính là ông Bá Thiện Tâm, chồng của bà
Vũ Mai Linh?
- Phải tôi đây, nhưng tôi không phải là chồng
của bà Vũ Mai Linh!
- Nếu thế th́ cháu Bá Vũ Ly bây giờ đang ở với
ông hay với chị Mai Linh thưa ông?
- Nếu tôi không nhầm, qua giọng nói của chị, th́
h́nh như chị chính là mẹ ruột của cháu Bá Vũ
Ly?
- Vâng, xin lỗi ông v́ tôi hơi đường đột
gọi điện thoại đến ông mà không tự giới
thiệu trước. Lư do là v́ tôi không biết chắc đây
có phải là nhà của ông hay chăng? Tôi đă gọi
số điện thoại trên tấm danh thiếp của
cô Mai Linh mà ông cho tôi ở Disneyland cách đây 3 năm,
nhưng số điện thoại này đă bị cúp từ
lâu. Theo địa chỉ trên tấm danh thiếp, tôi đă
đến tận văn pḥng xuất nhập cảng mà cô
Mai Linh làm điều hợp viên quản trị, nhưng
văn pḥng đă đổi chủ, v́ tôi thấy ngoài
cửa đề là “Chương Tŕnh Phát Thanh Công Giáo:
Rạng Ngời Chân Lư”. Một nhân viên đă cho tôi biết
ông cũng là một thành viên chính yếu chủ
trương chương tŕnh phát thanh này, và đă tự động
cho tôi số điện thoại nhà tư của ông.
- Không sao chị. Chắc chị muốn đến thăm
bé Bá Vũ Ly phải không?
- Tôi không phải muốn đến thăm cháu mà thôi, tôi
c̣n muốn... xin ông một điều.
- Vâng, chị cứ việc nói, nếu giúp được
chị điều ǵ, tôi sẵn sàng, như đă từng
chia sẻ với chị trước đây. Chị qúa
biết rồi đó.
- Tôi biết ông là người Công Giáo, v́ niềm tin và tinh
thần Kitô giáo yêu thương bác ái của ḿnh, ông đă
hết sức mau mắn ra tay cứu giúp tôi trong lúc tôi đang
bối rối và chới với trong gịng đời kéo lôi.
Tới nay, cuộc sống đẩy đưa đă xô
tôi dạt vào bờ. Nghĩ lại đứa con mà bấy
giờ tôi đă không đủ sức mang nó theo tôi kẻo
nó bị buông trôi theo gịng đời oan nghiệt, như
biết bao thai nhi khác vẫn bị sát hại hằng
năm trên thế giới, tôi muốn xin ông lại đứa
con của tôi... Giờ đây tôi không thể nào sống
thiếu nó. Trước đây tôi đă lầm, hoàn toàn
lầm to, khi không dám bơi ngược gịng đời,
trong việc chấp nhận đứa con hoang của ḿnh,
chỉ v́ sợ mất đi hạnh phúc hôn nhân của
ḿnh. Tuy nhiên, thực tế đắng cay đă cho tôi
thấy, càng xuôi theo gịng đời, tôi càng bị cuốn
lôi theo trào lưu tự nhiên, đến nỗi, tôi đă
bị đẩy tới những nơi mà tôi, nếu c̣n
tự ḿnh vùng vẫy được, nhất định
chống chọi đến cùng, như tôi đă
cương quyết không phá thai sát sinh cháu Bá Vũ Ly trước
đây, song đă xin ông nhận nuôi cháu cho tôi đó...
Nghe tự sự
của người mẹ này, Tâm cũng không lạ lùng bỡ
ngỡ về kiểu cách nói chuyện trôi chảy và tŕnh
bày bóng bẩy xác đáng của chị, một người
phụ nữ, theo Tâm biết, qua lần tâm sự với
chị ở Disneyland cách đây 3 năm, không có học là
bao nhiêu. Tuy nhiên, thực tế đă cho Tâm thấy
rằng, chỉ trường đời mới có thể
dạy khôn cho con người, và kinh nghiệm đường
đời sẽ làm cho con người lanh lợi rất
nhanh. Càng phải gay go đối chọi với đời,
càng bị khổ nhục, đọa đầy, nếu
c̣n chí hướng vươn lên, con người sẽ càng
sắc bén trong nhận định và càng biết thông
cảm với tha nhân. Qua lời của người mẹ
từng trải này, Tâm linh cảm thấy niềm hạnh
phúc hôn nhân mà chị ta trước đây t́m kiếm cho
bản thân chị, khi nhắm mắt trao đứa con
sơ sinh, (thay v́ giết đi trong bụng ḿnh), cho Tâm và
Mai Linh nuôi nấng, đă bị trục trặc bất
thành, do đó, chị đă hối hận nghĩ đến
con chị. Xuôi theo gịng đời, theo định mệnh,
đôi khi cũng may, như trường hợp của
người mẹ c̣n lương tri và thiện chí này.
Thế nhưng, chỉ sợ rằng, bị va chạm qúa
nhiều khi trôi theo gịng đời, con người sẽ
không c̣n đủ sức để bám lấy tấm ván định
mệnh của ḿnh nữa, như trường hợp may
mắn hiếm họa của người mẹ đây.
Tâm chia sẻ cảm nhận nhân sinh quan của ḿnh với
chị:
- Th́ ra định mệnh bao giờ cũng đẩy đưa
con người vào bến bờ nhân bản. Chị là
Phật Tử, tôi là Kitô hữu, nhưng chúng ta cùng gặp
nhau ở một tụ điểm, đó là đường
chân trời của sự sống làm người. Tôi nuôi
cháu Bá Vũ Ly con chị chỉ v́ nó là một con người,
tức một thực thể cao qúi hơn hết mọi
sự trên đời này. Giờ đây chị muốn
nhận lại cháu để dưỡng dục cháu, theo
tôi nghĩ, tận thâm tâm chị, th́ không phải chỉ v́
nó là đứa con ruột thịt của chị, cho
bằng nó là một con người, một con người
bởi trời mà có hơn là bởi chị mà ra, một con
người chị không thể nào biết được
rằng nó đă h́nh thành trong ḷng chị một cách oan
nghiệt đối với chị song lại hoàn toàn vô
tội và bất hạnh đối với nó. Chị đâu
ngờ là đời chị sẽ có cháu, cũng như
chính chị đâu biết được là chính chị
sẽ hiện hữu trên đời. Bởi thế,
nếu c̣n tin có Đấng Tối Cao, chúng ta không thể
nào coi thường nhau. Mà tôn trọng nhau là chúng ta nhận
biết có Đấng Tối Cao, Đấng cầm
quyền sinh tử tuyệt đối. Và khi tôn trọng
nhau là chúng ta tôn kính chính nhân phẩm linh thiêng cao qúi của
con người do Ngài mà có. Như thế, chúng ta chỉ
bắt đầu yêu thương nhau thật sự, dù yêu
ai đi nữa, yêu vợ chồng ḿnh, yêu con cái ḿnh, yêu cha
mẹ ḿnh, yêu bạn bè ḿnh v.v., khi chúng ta tôn trọng nhau.
Và khi chúng ta tỏ ra tôn trọng nhau chính là chúng ta tôn vinh
t́nh yêu, tức là chúng ta đang làm cho t́nh yêu lên ngôi, lên ngai
báu của nó là nhân phẩm con người... Xin lỗi
chị tôi đă ḷng tḥng lạc đề mất rồi...
- Không đâu. Tất cả những lời ông vừa chia
sẻ rất chí lư và thâm sâu. Nghe ông nói mà ḷng tôi cảm
thấy thấm thía vô cùng. Dầu sao tôi cũng không thể
phủ nhận là tôi đă sống ích kỷ. Gương
sống của ông là một yếu tố chính làm tôi
nghĩ lại, hơn là v́ cuộc sống nổi trôi đưa
tôi về với con tôi. Đă ba năm nay tôi như đánh
mất chính bản thân ḿnh, trong khi tôi cứ tưởng là
tôi đang nắm được nó trong tay, đang
chiều chuộng tôn sùng nó. Càng t́m nó tôi lại càng mất
nó, ở chỗ, tôi luôn sống trong bất an, làm cuộc đời
chẳng c̣n nghĩa lư ǵ nữa, cho tới khi tôi dứt khoát
với chính ḿnh, nhận lại đứa con của tôi,
nhận lại một con người, đúng như ông
nói, do trời ban cho tôi, chứ không phải hoàn toàn do tôi mà
có. Tôi không biết lấy ǵ để đền đáp
ơn ông, một con người chẳng những đă
tốn kém tiền bạc và công lao dưỡng dục cho đứa
con nhỏ của tôi, mà c̣n đưa cả mẹ của
nó về với nó nữa...
- Được hân hạnh giúp chị và nuôi cháu là qúi
rồi. Cuộc đời con người chúng ta, đúng
như chị cảm nhận, chỉ có hạnh phúc khi chúng
ta sống cho nhau mà thôi. Nếu sữa nơi người
mẹ không phải của chính người mẹ cho
bằng của người con và cho người con, v́
nếu không có con người mẹ sẽ không bao giờ
có sữa, và người mẹ chỉ cho con bú mới
tiếp tục c̣n sữa, bằng không sẽ cạn
sữa thế nào, th́ tôi cũng phải cám ơn chị và
cháu mới đúng. V́ nếu không có chị và cháu, tôi đă
không có dịp sống ơn gọi làm người của
ḿnh, ơn gọi sống cho nhau, ơn gọi trở nên
mọi sự cho mọi người, nhờ đó, con
người tự bản chất vốn tầm thường
của tôi mới được và thực sự đă được
trở nên phong phú, cho đến khi nó đạt đến
tầm vóc viên trọn của ḿnh là nên giống như chính
Thiên Chúa, Đấng Kitô giáo chúng tôi gọi là T́nh Yêu, Đấng
đă hóa thành nhục thể và tự hiến mạng
sống ḿnh làm giá chuộc cho chung nhân loại cũng
như cho riêng tôi... À, tí nữa quên một điều tôi
cần phải nói với chị trước khi bé Bá Vũ
Ly về với chị. Đó là việc cháu đă lănh
nhận Bí Tích Rửa Tội để trở thành người
Kitô Hữu Công Giáo như chúng tôi rồi. Xin chị, nếu
được, sau này cho chúng tôi thường xuyên liên
lạc với cháu để dạy đạo cho cháu được
không?
- Tôi phải cám ơn ông mới đúng và c̣n phải xin ông
tiếp tục giáo dục cháu theo tinh thần Kitô giáo,
một tinh thần đă cứu giúp cháu khi người
mẹ của cháu bỏ rơi cháu. Chính tinh thần Kitô giáo
đă nuôi sống cháu cho tới bây giờ th́ cháu cũng
phải trưởng thành theo tinh thần Kitô giáo. Vẫn
biết đạo nào cũng là đạo, cũng dạy
con người làm lành lánh dữ. Thế nhưng, xét về
mức độ làm lành lánh dữ chung chung này, theo tôi
nhận thấy, chỉ Kitô giáo mới c̣n dứt khoát
chủ trương ngặt nghèo trong vấn đề luân
lư hầu như đang bị phá sản hiện nay. Do đó,
việc tôi xin ông cho tôi nhận lại cháu Bá Vũ Ly
cũng là việc tôi thật ḷng muốn cùng với con tôi
sống niềm tin Kitô giáo, một niềm tin làm cho con
người mới thật sự là người và làm
người. Chắc ông không từ chối giúp cho mẹ
con chúng tôi...