7

  

G

hé ăn tối xong, Tâm chở Anh Tuấn và Cát Trinh về. Từ ngày Mai Linh từ giă ba cha con chàng vào tu ở một ḍng nữ tại miền Nam California, đi đâu Tâm cũng dẫn hai con đi với ḿnh, như đi phát thanh tối nay. Anh Tuấn và Cát Trinh cũng không bao giờ muốn rời xa bố chúng. Hoàn cảnh côi cút của ba cha con h́nh như đă khiến chúng tự nhiên ngoan ngoăn hơn và yêu nhau hơn. Anh Tuấn bao giờ cũng nhường cho Cát Trinh ngồi băng trên với bố. Cát Trinh bằng ḷng với điều kiện là mỗi người một lần thay nhau được ngồi trên với bố. Nh́n hai đứa con của ḿnh, v́ mệt đang hồn nhiên vô tư thiếp ngủ đi trong xe, Tâm tự nhiên lại ứa nước mắt khi nghĩ đến số phận mồ côi và cô đơn khủng khiếp của chúng, nếu chàng vô phúc gặp phải bất trắc cách nào. Mỗi lúc như vậy, Tâm lại càng nhớ đến Phương và mong gặp lại người vợ vô cùng yêu qúi của ḿnh hơn bao giờ hết...

            Xe quẹo sang con đường dẫn thẳng vào nhà nằm ở dead end cuối đường. V́ nhà chàng cũng ở gần ngay góc đường vừa quẹo, nên ánh đèn pha của chiếc xe đă chiếu sáng toàn ngôi nhà đă xẩy ra biết bao diễn biến buồn thương. Theo thói quen, Tâm tḥ tay xuống dưới tay lái lấy bộ phận remote control viễn khiến để sửa soạn mở garage tự động. Thế nhưng, Tâm chợt để ư thấy bóng đèn trước nhà không sáng lên nữa, khi chiếc xe của chàng đă đi vào vùng ảnh hưởng của nó. Có thể đă bị cháy bóng chăng? Thêm vào đó, cửa garage tự động lại không nhúc nhích khi chàng lấy tay bấm nút của bộ phận viễn khiến để mở nó lên... Tự nhiên Tâm linh cảm thấy có một cái ǵ bất thường liên quan đến buổi phát thanh bị cúp ngang xương của chàng trước 9 giờ tối vừa rồi. Tâm nh́n kính chiếu hậu xem có ai theo dơi không, v́ trên nửa đoạn đường về nhà, mải nghĩ đến vợ con, chàng đă không để ư ǵ cả. Vừa không thấy ǵ phía sau th́ bất chợt, từ phía cửa chính, nằm khuất sâu vô trong theo kiểu kiến trúc căn nhà của chàng, một bóng đen bịt mặt xuất hiện, lấy tay làm hiệu tốp xe và tắt đèn.

 

            - Cái ǵ vậy bố? (Anh Tuấn choàng tỉnh khi chiếc xe bất chợt dừng lại).

 

            - Hai con mỗi đứa đọc 3 Kinh Kính Mừng cầu nguyện cho bố con ta.

 

Nói xong, theo lời tâm nguyện tự nhiên vang lên từ tận đáy ḷng ḿnh: “Này con thuộc về Chúa, xin thực hiện mọi sự Chúa muốn nơi con”, Tâm b́nh tĩnh xuống khỏi xe, đứng ngay bên ngoài cánh cửa để c̣n có thể bảo vệ cho hai con ở bên trong. Từ phía sau xe của Tâm, xuất hiện từ bao giờ, một bóng đen, cũng bịt mặt, đang tiến đến chỗ Tâm đứng. Th́ ra mọi sự đă được bố trí sẵn. Nhưng tại sao họ không sát hại ḿnh một cách âm thầm mà lại phải dàn cảnh như thế này. Tâm tự nghĩ và chưa t́m thấy câu trả lời th́ bóng đen từ garage xuống đă đến sát bên phải Tâm, với khẩu súng chĩa thẳng vào ngực của Tâm, rồi bóng đen ở phía sau xe cũng vừa tới, đứng ngay trước mặt Tâm, dơng dạc nói:

 

            - Chắc ông muốn biết chúng tôi là ai? Đến đây để làm ǵ?? Và tại sao lại phải dàn cảnh như thế này phải không???

 

Tiếng nói hoàn toàn không quen thuộc, cũng không già không trẻ, khoảng cỡ tuổi trung niên.

 

            - Nếu tôi không nhầm th́ các anh là những người có liên hệ đến hiện tượng cúp chương tŕnh phát thanh của chúng tôi vừa rồi?

 

            - Oâng tỉnh lắm. Oâng đă đoán không sai! Là thành phần trí thức, họ không muốn đánh lén ông, bằng không ông đă không c̣n cơ hội đứng ở đây lúc này. Việc họ yêu cầu tổng đài phát thanh bất ngờ cúp chương tŕnh của ông là để tỏ ra phản đối việc ông lên mặt dạy đời mà thôi. Theo họ, ông chưa đến độ phải lănh án tử, v́ dầu sao ông cũng giúp cho cộng đồng không nhỏ trong việc phục vụ giới trẻ, và dầu sao việc dạy đời của ông vẫn không làm nhục đến người trong cuộc như nhóm luật sư Lưu Khanh chủ trương tờ Điểm Mặt vẫn làm. Tuy nhiên, việc ông làm đă tác hại không nhỏ đến thế giá của họ cũng như đến lợi tức làm ăn đang lên của họ. Do đó, hôm nay họ đă chính thức sai chúng tôi đến để đàng hoàng thưa chuyện với ông. Nếu ông không biết điều, cứ muốn làm anh hùng th́ đừng trách ‘bọn hủy hoại lương tâm này’, như lời họ bảo chúng tôi nhắn với ông như vậy.

 

            - Như thế có khác ǵ họ đă dọa nạt tôi. Dầu sao cũng xin các anh cho tôi gửi lời cám ơn qúi vị đă sai các anh đến với tôi trong tối tăm và với súng chĩa ra như thế này. Tại sao chúng ta không ngồi lại để nói chuyện thẳng mặt với nhau có phải hay hơn không? Tôi rất muốn được hội kiến với các vị ấy. Xin các anh chuyển lời hộ tôi được không?

 

Hai tên bịt mặt chưa kịp trả lời th́ một chiếc xe cũng vừa quẹo từ đầu đường chạy thẳng về phía nhà của Tâm.

 

            - Cảnh sát? (Tên cầm súng bén nhậy hơn, cất  giọng trẻ trung lên nói).

 

Để đề pḥng, hắn vội cho hai tay vào túi quần và cả hai đều nháy nhau giấu vội chiếc khăn bịt mặt đi. Chiếc xe dừng lại ngay sau xe của Tâm. Bấy giờ tất cả mới thấy rơ trên nóc xe có đèn của loại xe cảnh sát.

 

            - Đúng cảnh sát thật rồi! Làm sao bây giờ? (Tên cầm súng cuống lên).

 

            - Đừng lo. (Tâm trấn an cả hai). Có ǵ tôi sẽ bao che cover cho các anh. Miễn là các anh đừng phản ứng ǵ bất lợi thôi.

 

Hai viên cảnh sát nhào xuống khỏi xe, song vẫn đứng nấp sau cánh cửa, cùng nhau hô lớn:

 

            - Đứng im. Tất cả giơ tay lên khỏi đầu.

 

Sau khi thấy mọi người ngoan ngoăn và mau mắn làm theo lệnh, họ mới từ từ, với tay súng chĩa thẳng vào ba người trước mặt, tiến đến để bắt đầu lục soát từng người. Tâm rất thắc mắc tại sao cảnh sát lại biết được sự việc này, hay là tổng đài phát thanh đă báo cho họ biết nên họ theo dơi chàng tới giờ chăng? Tuy nhiên, để bảo vệ lâm nguy cho hai tên lạ mặt, nhất là tên đang có súng trong túi, Tâm vội nói bằng Anh ngữ:

 

            - Chúng tôi là bạn bè với nhau. Hai người này đến thăm tôi và chúng tôi đang từ giă nhau, tại sao nhân viên cảnh sát lại đến lục soát chúng tôi như chúng tôi làm ǵ bất hợp pháp vậy?

 

Nghe thấy thế, một trong hai nhân viên cảnh sát bỏ tay súng xuống, trong khi nhân viên kia đứng lại, song vẫn chĩa súng vào nhóm ba người chàng, như để đề pḥng bất trắc, trong khi nhân viên kia bắt đầu chất vấn Tâm:

 

            - Thế th́ ông có phải là Bá Thiện Tâm không?

 

            - Phải, chính tôi đây.

 

            - Vậy th́ c̣n hai đứa con của ông đâu?

 

            - Chúng đang ở trong xe.

 

Nhân viên cảnh sát nh́n vào trong xe và mở cửa cho hai đứa nhỏ ra.

 

            - Ba!

 

Kêu lên xong, Cát Trinh chạy lại đứng bên bố ḿnh, Anh Tuấn cũng đi theo đứa em.

 

            - Lạ thật! Thế th́ tại sao chúng tôi là những nhân viên công lực đi tuần gần đây lại được báo là có hai người lạ đang uy hiếp ba cha con của ông.

 

            - Chắc người nào gần đây chưa bao giờ thấy cảnh chúng tôi đứng nói chuyện trong bóng tối tại khu vực an ninh này khuya như hôm nay nên mới hồ nghi gọi cho qúi nhân viên các ông chăng? Vậy tôi xin hỏi qúi ông nhé, nếu tôi thực sự đang bị uy hiếp hay hăm hại bởi hai kẻ lạ mặt th́ khi thấy nhân viên cảnh sát như qúi ông tới tôi lại không mừng hết cỡ hay sao, và tôi lại không tố cáo chỉ mặt ngay những kẻ hành hung ba cha con chúng tôi hay sao?

 

            - Nếu thực sự không có ǵ th́ chúng tôi xin kiếu và thành thật xin lỗi v́ đă làm phiền đến qúi vị.

 

            - Đó là một phận sự nguy hiểm qúi ông phải dấn thân làm để bảo vệ cho dân chúng. Tiện đây chúng tôi xin cám ơn qúi ông luôn.

 

Sau khi hai nhân viên cảnh sát đút súng vào bao rồi lên xe rời địa điểm, Tâm nói với hai tên lạ mặt mà chàng đă thấy được diện mạo của họ:

 

            - Các anh cũng có thể ra về bằng an. Kể như không có chuyện ǵ cả. Như tôi đă nói với hai vị cảnh sát, hai anh là bạn của tôi, thực sự là như thế, nếu các anh không chê tôi.

 

H́nh như hổ thẹn về việc ḿnh làm, hai người cúi đầu bỏ đi. Vừa qua khỏi sau xe của Tâm, đột nhiên tên trẻ quay trở lại, tiến đến cửa garage, cúi ḿnh xuống, lấy cục gạch nhỏ chèn mép cửa garage sát với sàn ximăng ở phía ngoài garage để bộ phận remote control viễn khiến không bật cửa lên được.

 

            - Th́ ra thế.

 

Tâm nghĩ thầm như vậy. Rồi cả ba cha con Tâm nh́n theo hai người bạn lạ mặt từ từ tiến về phía chiếc xe của họ, đậu khuất dưới gốc cây thuộc vườn trước của ngôi nhà có người đàn bà tàn tật người Mỹ ở mà Tâm đă gơ cửa một lần để t́m tông tích người vợ của ḿnh. Chiếc xe nổ máy, bật đèn, làm sáng tỏ ngôi nhà đó, rồi biến dạng trong đêm. 

 

Sau khi ba cha con Tâm cùng nhau tạ ơn Thiên Chúa đă ǵn giữ cho cả ba được bằng an th́ đă đúng 12 giờ đêm. Anh Tuấn và Cát Trinh hôn bố rồi về pḥng ngủ. Tâm c̣n qùi trước bàn thờ của gia đ́nh để suy nghĩ về việc xuất hiện của hai nhân viên cảnh sát và những chi tiết họ cho chàng biết. Ai là người đă gọi điện thoại emergency khẩn cấp cho cảnh sát? Tại sao người đó lại biết có hai tên lạ mặt gây nguy hiểm đến ba cha con chàng?? Nhất là tại sao lại biết đến cả tên của chàng và trên xe chàng có hai đứa nhỏ nữa??? Theo chàng suy đoán không nhầm th́ tất cả đều phát xuất từ ngôi nhà có chiếc xe đậu của hai người bạn lạ lúc nẫy. V́ khi đèn xe của họ sáng lên, Tâm thấy tấm mành cửa sổ của ngôi nhà này hướng về phía nhà chàng lộ ra, tức cửa sổ không đóng! Theo Tâm để ư trong một thời gian trước đây th́ cửa sổ mặt tiền của ngôi nhà này chỉ mở ra vào các buổi sáng, khi ba cha con chàng lùi xe ra khỏi nhà thôi, sau đó được đóng lại. Thế mà tại sao đêm nay lại khác thường như vậy? Tự nhiên Tâm cảm thấy hứng khởi lạ thường v́ các suy đoán hết sức lạc quan của ḿnh về ngôi nhà quái lạ này và về cả cách chàng nhất định sẽ khám phá cho đến cùng những bí mật trong ngôi nhà ấy, kể từ ngay ngày mai...

 

            - Bố... Bố... Bố...

 

Nghe tiếng gọi xa xăm, Tâm bật dậy trên giường, nheo mắt nh́n Anh Tuấn đang đứng bên cạnh giường của ḿnh.

 

            - Quá giờ đi học rồi bố!

 

            - Thế à con. (Tâm đă hoàn toàn định thần sau một giấc ngủ về sáng). Hôm nay ba bố con ḿnh ở nhà một bữa. Để bố gọi vào trường xin phép cho hai con.

            - Bố bị bệnh hả bố?

 

            - Không đâu con! Một khi c̣n phải lo cho các con của bố như lúc này đây, Chúa sẽ không để bố bất lực. Cám ơn con đă biết lo cho bố. Cứ để em con nó ngủ như ngày weekend cuối tuần cho khỏe. Nếu cần con về pḥng nghỉ tiếp đi. Bố đi gọi cho trường của các con đây.

 

Tuy mới ngủ được mấy tiếng sau cả một đêm suy tư về biến cố tối hôm qua và dự định của ḿnh làm trong ngày hôm nay, Tâm cũng không cảm thấy mệt mỏi. Trái lại, chàng c̣n thấy hứng khởi lạ thường, chẳng khác nào như chuyên viên lái tầu, sau bao ngày bất định lênh đênh trên biển cả v́ một trận hải tố, nay vừa nh́n thấy đất liền. Từ trong pḥng khách, Tâm kín đáo nh́n về phía ngôi nhà Tâm định theo dơi. Theo lệ thường, giờ này cửa sổ mặt tiền của nó trông sang nhà của chàng đáng lẽ đă được đóng lại rồi mới phải. Thế mà hôm nay nó vẫn mở. Bởi vậy, nếu chàng đoán không nhầm, cửa sổ đó sẽ không đóng lại nếu ba cha con chàng hôm nay không đi đâu khỏi nhà. Quả nhiên, sau bữa brunch, vừa sáng vừa trưa, cửa sổ đó vẫn mở. Trước đó khá lâu, khi vừa bắt đầu quan sát, Tâm thấy có một nam thiếu nhi đi xe đạp vứt các tờ nhật báo ở trước sân của các nhà lân cận, song đến ngôi nhà này th́ em đă vào tận cửa để đưa báo và một món đồ ǵ đó. V́ chủ nhà này, như chàng đă một lần ngỡ ngàng gặp mặt, là một bà già người Mỹ tàn tật ngồi trong xe lăn.

 

            - Từ nay tới tối, nếu nghe thấy điện thoại kêu, các con đừng nhắc lên nhé! Có ǵ cứ để cho bố liệu. (Tâm bảo hai con như vậy trong bữa brunch của ba cha con chàng).

 

            - Ưûa, sao vậy bố? (Cát Trinh thắc mắc).

 

            - V́ hôm nay bố câu cá ở nhà...

 

            - Bố nói ǵ con chẳng hiểu chi hết! (Anh Tuấn cũng lấy làm lạ).

 

            - Rồi các con sẽ hiểu bố nói ǵ...

 

Tâm chưa dứt lời th́ qủa nhiên điện thoại reo lên. Tâm mỉm cười như thấy con cá đang từ từ đến gần lưỡi câu của ḿnh, song chàng cũng rất hồi hộp khi sửa soạn giật câu. Lần này mà giật hụt th́ không biết có c̣n dịp ngàn năm một thuở như thế này nữa chăng? Chiều hôm đó, cửa sổ của ngôi nhà lạ ấy vẫn mở và điện thoại nhà của Tâm lại reo lên lần nữa trước bữa tối. Sau tiếng kêu của điện thoại lần thứ hai, Tâm bắt đầu cảm thấy nhức nhối trong ḷng hơn là cảm thấy hớn hở khi nghe tiếng nó kêu lần đầu. Chắc Tâm không c̣n đủ can đảm để đối xử phũ phàng với tiếng ḷng của ai đó ở đầu giây bên kia nữa, tuy chàng có thể đoan chắc rằng, khi nhắc lên, chính chàng mới là nạn nhân đáng thương chứ không phải đối tượng mà chàng tội nghiệp. Chàng đă đoán không sai, sau khi ba bố con đọc kinh tối xong và hai con đă vào pḥng sửa soạn ngủ, chàng đă nhắc điện thoại khi nghe thấy nó kêu đến lần thứ ba trong ngày.

 

            - Alô, tôi Tâm nghe đây!... Alô... Alô...

 

Đêm ấy Tâm đă hoàn toàn thức trắng, giống hệt như đêm động pḥng của vợ chàng với Lưu Khanh, người chồng mới của nàng. Thế nhưng, đêm nay chàng không quằn quại thao thức như đêm đó, mà là hoàn toàn tỉnh táo canh thức. Chàng đă không thực sự tỉnh táo canh thức cho đến nay gần bốn năm trời hay sao, để chờ đợi người vợ yêu qúi của ḿnh về, sau khi nàng báo tin rằng nàng đă bỏ Lưu Khanh? Thế nhưng, chàng vẫn không bị kiệt sức trong chán nản và tuyệt vọng, trái lại, chàng càng sung sức hơn bao giờ. Đến nỗi, chàng đă có thể để cho Mai Linh, người chàng yêu chí thiết cũng là người yêu chàng chí t́nh, ra đi theo ơn gọi linh thiêng của nàng. Giờ đây Mai Linh đă vỗ cánh bay cao trong một cuộc đời thênh thang sống...

 

Sáng hôm ấy, sau khi chở hai con đến trường, Tâm ṿng xe về phía đầu đường gần khu nhà của chàng. Khoảng nửa tiếng sau, Tâm xuống khỏi xe, đứng sẵn ở cuối xe, cố ư chặn đường bỏ báo của em thiếu nhi mà chàng đă để ư hôm qua, khi qua kính chiếu hậu chàng thấy em, đang vừa đạp xe vừa quăng báo, sắp tới gần.

 

            - Chào em. H́nh như em là người Việt phải không?

 

Đứa bé trai dừng xe lại, bỡ ngỡ nh́n Tâm, và lễ độ trả lời:

 

            - Vâng, cháu là người Việt lai Thái.

 

            - À, h́nh như tên cháu là Việt Thái.

 

            - Uûa, sao bác lại biết tên của cháu?

 

            - Cháu c̣n nhớ Anh Tuấn, con của bác không, ở Disneyland cách đây gần 4 năm đó?

 

            - A, chào bác. Th́ ra bác là ba của Anh Tuấn và của Cát Trinh. 

            - Cháu không đi học sao mà sáng nào cũng đi bỏ báo như vậy?

 

            - Thưa bác có. Nhưng cháu không học hè, để lấy giờ giúp mẹ cháu kiếm tiền nuôi Bá Vũ Ly em cháu.

 

            - Nhà cháu ở gần đây không? Lúc nào bác dẫn Anh Tuấn và Cát Trinh đến thăm ba mẹ con cháu! Cho bác số điện thoại của cháu đi.

 

            - Vâng mời bác. Chắc gặp bác mẹ cháu mừng lắm đó. Mẹ cháu vẫn nhắc đến bác luôn.

 

            - Cháu cũng vậy, nếu tiện cứ nghé chơi với Anh Tuấn và Cát Trinh, nhà bác ở trong khu này đây. (Vừa nói Tâm vừa chỉ ngôi nhà của ḿnh cho Việt Thái thấy).

 

            - Vậy mà cháu đâu có biết.

 

            - Việt Thái à, bác thấy h́nh như sáng nào cháu cũng đưa báo đến tận cửa cho người ở trong nhà kia phải không? (Tâm chỉ về phía ngôi nhà chàng đang theo dơi từ hôm qua).

 

            - Vâng, thưa bác. Mỗi lần như vậy họ lại cho cháu một đồng.

            - Bà già Mỹ tàn tật trong nhà đó thương cháu quá hả!

 

            - Uûa, cháu đâu thấy có bà già Mỹ nào tàn tật ở nhà đó đâu bác. Lần nào cũng chỉ có một cô Việt Nam bằng cỡ tuổi mẹ cháu ra cửa lấy báo và một món đồ ăn Việt Nam mà cô nhờ cháu mua mỗi ngày thôi...

 

            - Th́ ra thế. (Tự nhiên Tâm hồi hộp lạ thường). Việt Thái à, bác có chuyện cần nói với cô Việt Nam này, một chuyện có liên quan cả đến hai mẹ con cháu trong tương lai... Vậy hôm nay tiện thể cháu để bác thay cháu mang báo và món đồ ăn Việt Nam vào cho cô ta nhé!

 

            - Dạ được bác.

 

Nói xong, Việt Thái nhanh nhẹn lục đưa cho Tâm hai món đồ. Trong khi đó Tâm cũng móc túi lấy sẵn tờ giấy hai mươi Mỹ kim:

 

            - Thưa bác đây. (Việt Thái lấy hai tay trao đồ cho Tâm).

 

            - Cám ơn cháu. Bác cũng có chút qùa cho cháu và Bá Vũ Ly em cháu. Cháu nói với mẹ cháu là bác gửi lời thăm mẹ nữa nhé.

            - Thôi, cháu xin cám ơn ḷng tốt của bác. Bác làm việc cho cháu đáng lẽ cháu phải cám ơn bác mới đúng.

 

            - Cháu c̣n nhỏ, lại lai Thái, mà nói tiếng Việt vừa sơi lại vừa khéo nữa. Mẹ cháu dạy dỗ cháu giỏi quá. Bác rất hănh diện về cháu. Thôi, nếu cháu không nhận qùa của bác th́ bác nhờ cháu đem về cho một ḿnh em cháu vậy, được không?

 

            - Cháu xin cám ơn bác.

 

Tâm thân t́nh một tay vỗ vai và một tay ch́a tờ giấy bạc trước mặt Việt Thái, làm đứa nhỏ ái ngại nh́n Tâm khi đưa hai tay nhận lấy số tiền Tâm cho. Sau khi Việt Thái đi rồi, Tâm cảm thấy một cơn hồi hộp tự nhiên nổi lên trong ḷng chàng chưa từng thấy, một cảm xúc như của một con tim mới chớm yêu lần đầu tiên đến gặp người t́nh ở nơi hẹn ḥ vậy. Cuối cùng, không thể để lỡ cơ hội ngàn năm một thuở và chậm trễ hoạch định đă xếp đặt, Tâm nhất quyết tiến về phía ngôi nhà định mệnh đó... Sau một chút ngần ngừ, Tâm lấy tay bấm chuông... Cánh cửa mở ra không theo kiểu máy móc được điều khiển bằng remote control do bàn tay của một bà già tật nguyền ngồi trong xe lăn viễn khiến như lần chàng đến trước kia, mà là được chính một bàn tay tháo chốt khóa và vặn nắm cửa mở ra... Bốn ánh mắt nh́n nhau... Bàng hoàng...

 

            - Minh Phương em...!

 

Tâm hết sức âu yếm nh́n người vợ bằng xương bằng thịt của ḿnh đang đứng sừng sững như một pho tượng tuyệt mỹ ở ngay trước mặt ḿnh, bên trong cánh cửa vừa hé mở, nhân vật mà chàng linh cảm thấy ngay sau biến cố đêm hôm qua.

 

            - Anh đây em, anh đến theo tiếng em gọi điện thoại ba lần cho cha con anh ngày hôm qua. Cám ơn em đă luôn ở bên ba cha con anh và coi chừng an nguy cho những người thân yêu nhất của em...

 

            - ...

 

Cô gái ngẩng mặt lên, chan ḥa nước mắt, rồi  mím môi cúi xuống, bên trong cánh cửa vẫn hé mở. Tâm vươn cánh tay trái không cầm hai món đồ nắm lấy bàn tay vợ ḿnh qua khe cửa mở.

 

            - Minh Phương ơi, nếu em thực sự không thể rời xa ba người thân yêu nhất của em, và nếu em biết rơ người chồng, đă trao trọn con tim ḿnh cho em như một kỷ vật vĩnh viễn trong buổi tiệc tái hôn của em, vẫn một ḷng thủy chung với em, vẫn đợi chờ em từng giây từng phút, th́ tại sao em c̣n lánh mặt anh...

 

            - Anh đừng nói nữa... (Minh Phương âu yếm ngước lên nh́n Tâm). Em cũng đâu sung sướng ǵ khi phải ẩn mặt lánh xa ba người thân yêu nhất của ḿnh... Nhưng v́ em cảm thấy em hoàn toàn không c̣n xứng đáng sống với những người thân yêu của ḿnh nữa... Đến nay anh đă t́m ra được em th́ kể như đă đến lúc Chúa muốn em về lại với gia đ́nh của chúng ta, và kể như thời gian lưu đầy đền tội của em cũng đă tạm đủ. Xin anh vào đây với em.

 

Tâm tiến vào bên trong ngôi nhà và ôm chầm lấy Minh Phương. Vừa lúc ấy, nghe thấy tiếng báo động trong nhà, Minh Phương vội rời Tâm:

 

            - Bà cụ đang cần đến em. Anh theo em vào chào bà cụ luôn thể.

 

Trước mặt Tâm bấy giờ đúng là người đàn bà ngồi trên chiếc xe lăn mà Tâm gặp trước đây. Lần này, vừa nghe Tâm chào, bà đă nhận ngay được Tâm, nên nói bằng Anh ngữ:

            - Xin lỗi anh, lần trước tôi đă ngăn cản việc t́m kiếm người vợ thân yêu nhất đời của anh. Nhưng tôi không thể làm ǵ khác ngoài ư của vợ anh. Ngoài ra, chính tôi cũng tỏ ra ích kỷ nữa. Ở chỗ, dù đă biết được sự liên hệ giữa vợ chồng anh, theo như vợ anh tâm sự cho tôi biết khi vừa đến ở với tôi, mà tôi cũng không đủ can đảm mất vợ anh. V́ tôi cảm thấy rằng không c̣n ai có thể lo cho tôi trong những ngày cuối đời tật nguyền này bằng vợ của anh.

 

            - Xin bà đừng nói thế. Nhờ bà mà vợ chồng chúng tôi nói riêng và gia đ́nh chúng tôi nói chung mới được gần nhau trong những ngày tháng qua như vậy, nhất là được hội ngộ nhau lúc này đây. Bà cứ yên tâm, niềm vui của chúng tôi chắc chắn sẽ không thể nào trở thành nỗi buồn của bà là vị ân nhân của chúng tôi đâu. Chẳng những bà không mất vợ tôi mà c̣n được cả gia đ́nh chúng tôi chăm sóc cho bà nữa, nếu bà cho phép.

 

Bà cụ mỉm cười như lấy làm yên tâm và an ủi. Tâm trở ra pḥng khách ngồi chờ vợ chàng lo xong nhu cầu của bà. Theo Phương cho biết, bà cụ bị chứng động kinh grand-mal nặng, cần được coi sóc liên tục cả ngày lẫn đêm. Phương lo cho bà ăn uống, vệ sinh, tắm rửa, thuốc men, giải trí. Phương chỉ lợi dụng Chúa Nhật khi người nhà của bà đến thăm bà mỗi tuần nửa ngày thứ bảy, để chạy đi lễ, sau đó đi chợ mua sắm đồ dùng, thức ăn và tiện ghé lấy thư.

 

            - Thảo nào, (Tâm nghĩ đến việc chàng đă từng theo dơi tông tích của nhân vật mang kư danh HMP ở hộp thư vào những ngày thường mà không bao giờ thấy ai bén mảng tới đó cả). Th́ ra em cũng chính là HMP trong Diễn Đàn Điện Thư của anh?

 

Phương mỉm cười. Nàng vẫn tuyệt đẹp như ngày nào. Thấy Tâm ngây ngất nh́n ḿnh, Phương như hiểu được ư nghĩ của chàng:

 

                - Chắc anh thắc mắc tại sao trong thư gửi cho anh hôm ấy, em viết “khi anh đọc được những gịng chữ này th́ em đă hoàn toàn không c̣n là Phương của ngày xưa nữa. Thật vậy, cho dù anh và hai con có gặp em ngay bây giờ, bảo đảm không ai có thể nhận ra được em. Em đă trở thành một con người xấu xí nhất trên trần gian”, mà nay anh vẫn thấy em như xưa phải không? Là v́, theo em, trên đời này không c̣n ǵ xấu cho bằng tội lỗi, nhất là tội phản bội chồng và bỏ rơi con cái như em đă làm. Do đó, em nhất định ẩn mặt quá ô nhục của ḿnh đi để “không ai có thể nhận ra được em” nữa. Và lư do, đúng hơn là trường hợp càng thúc đẩy em phải lẩn tránh mọi người là v́ em cảm thấy ḿnh xấu xa ghê tởm hơn ai hết và hơn bao giờ hết, nhất là khi em bị chính Lưu Khanh cũng như người bồ theo đuổi Lưu Khanh xỉ nhục cả phẩm giá lẫn nhan sắc của em là những ǵ em vẫn tự măn với đời, những ǵ đă từng làm đẹp cho con người và cuộc đời em. Thế nên, ngay sau câu trên đây em mới viết: “Món quà mỹ phẩm qúi giá hợp với sở thích làm đẹp của em mà một người bạn gái cũ của Lưu Khanh quyết theo đuổi chàng đến cùng tặng em đă biến em thành một bóng ma trên đời”.

 

Nghe báo động, Phương lại xin lỗi Tâm để lo cho bà cụ.

 

            - Thôi, anh cũng phải sửa soạn đến đón hai con học hè về sớm. Em cho anh số điện thoại ở đây đi, để có ǵ anh c̣n gọi em.

 

            - Ở đây điện thoại chỉ để gọi đi chứ không để nhận gọi. V́ bao giờ cũng có em ở nhà. Nếu cần anh cứ việc sang.

 

            - Nếu vậy th́ anh xin em một điều như thế này. Sáng sớm mai anh sẽ sang đây tạm coi bà cụ thay em một lúc, để em có thể về thăm hai con và chở chúng đi học một bữa được không?

 

            - Chắc được. Em sẽ nói chuyện này với bà cụ. Sáng sớm mai anh cứ sang. Bây giờ anh  ra khỏi nhà th́ cửa sẽ tự động đóng lại.

 

Nói xong, Phương vội đi vào pḥng bà cụ. C̣n Tâm, sau khi ra khỏi ngôi nhà bí ẩn, chàng về qua nhà trước khi đến đón hai con, v́ chàng c̣n một việc quan trọng khác phải làm không muốn cho chúng nó biết. Đó là việc chàng gọi điện thoại đến nhà của Việt Thái để hỏi thăm gia đ́nh em và điều đ́nh với người mẹ của em để chị dọn đến nhà của bà cụ mà vợ chàng đang phục vụ chăm sóc ngày đêm. Có thế mới mong vợ chàng về chung sống hẳn với ba cha con chàng. Chị đă rất mừng khi nghe Tâm t́m thấy người vợ của chàng, và đồng ư thay vợ chàng trong việc phục vụ bà cụ để gia đ́nh chàng có thể hưởng hạnh phúc đoàn tụ trọn vẹn.

 

Sáng hôm sau, khi sang coi sóc bà cụ thay Phương, Tâm đă nói với bà về việc mẹ của Việt Thái và Bá Vũ Ly là người phụ nữ Việt Nam rất đạo hạnh và tốt lành sẽ đến trực tiếp ở với bà và chăm sóc bà như Phương. Tin lời Phương, bà cụ đă đồng ư, tuy vẫn tỏ ra rất tiếc Phương.

Trong khi đó, Phương đang nh́n lại từng chi tiết bên trong ngôi nhà đă từng là mái gia đ́nh của nàng. Hoàn toàn không ǵ thay đổi. H́nh ảnh kiều diễm trẻ trung của nàng vẫn sống động trên bức tường ở pḥng khách. Nhất là hai đứa con của nàng, Anh Tuấn và Cát Trinh, ngày nào nàng cũng chỉ trộm nh́n thấy chúng mập mờ và xa xa trong xe bố của chúng, nay thấy tận mắt chúng đang nằm đó, mỗi đứa trên giường của ḿnh, dài người hơn, rơ nét hơn, nhưng gương mặt vẫn ngây thơ như ngày nào.

 

            - Má, má, má...

 

Phương đang ngắm đứa con gái của ḿnh say ngủ trên giường th́ giật ḿnh trước cơn mê sảng của nó. Nét mặt của nó bấy giờ, cùng với tiếng la thất thanh, nhăn lại và cánh tay của nó vươn động như thể muốn níu kéo lấy một cái ǵ đó. Không thể cầm ḷng được nữa, Phương đă ngồi xuống giường ôm chầm lấy đứa con của ḿnh:

 

            - Má đây con. Cát Trinh ơi, má đây con!

 

Cát Trinh giật ḿnh mở mắt ra. Giụi mắt nhiều lần. Nh́n kỹ người đang ôm chặt lấy ḿnh.

 

            - Má... Má... Má...

Tuấn Anh bật dậy v́ tiếng khóc quá to của Cát Trinh. Lạ lùng, Anh Tuấn chạy ngay sang pḥng của em. Chết đứng...

 

            - Má...

 

Tràn đầy nước mắt, Phương giang một cánh tay ra ôm choàng lấy đứa con trai của ḿnh đang nhào đến với nàng. Rồi cả ba mẹ con thi nhau khóc, như chưa từng được khóc, khóc cho thỏa nhớ thương sau những ngày xa cách chờ mong.

 

            - Má đừng bỏ tụi con nữa nghe má.

 

Phương càng gh́ chặt lấy Cát Trinh vừa mới nức nở nói thay cả cho anh ḿnh.

 

            - Không bao giờ nữa đâu các con... Xin các con tha cho má. Má sẽ bù đắp cho các con!

 

Thế rồi mười ngày sau, gia đ́nh ba mẹ con Việt Thái và Bá Vũ Ly dọn tới ở với bà cụ thay cho Phương. Phương đă ở lại suốt hai ngày liền để chỉ dẫn cho chị ấy đủ mọi thứ cần thiết về các việc phải làm, cách làm, giờ giấc, dụng cụ v.v.

 

            - Cám ơn chị chỉ dẫn. Tôi đă biết việc ḿnh phải làm. Xin chị lo cho ngày của chị...

Thật vậy, theo dự định th́ tối ngày thứ năm, 6/8/1998, ngày kỷ niệm 15 năm thành hôn của Tâm và Phương, theo lời Phương đề nghị, Tâm và Phương sẽ cử hành Thánh Lễ mừng 15 năm lập gia đ́nh. Tuy nhiên, v́ Phương đă ly dị Tâm ở ṭa đời cách đây gần bốn năm, vả lại, v́ lúc lấy Tâm ở Việt Nam, tuy cả hai có cử hành hôn lễ trong nhà thờ, song bấy giờ Phương c̣n ngoại giáo, chưa hiểu ǵ hết, chưa ư thức ǵ cả, mà giờ đây Phương đă thực sự trở thành con Chúa như Tâm, do đó, Thánh Lễ mừng 15 năm thành hôn của Tâm và Phương sẽ là một Thánh Lễ mang tính cách tái hôn và có mục đích tái hôn.

 

Thánh Lễ tái hôn của Tâm Phương cố ư cử hành  âm thầm và chỉ mời một số rất đặc biệt, như nhóm Trung Tâm Giới Trẻ Việt Nam, (hai nhân viên phục vụ, ban điều hành Hội Aùi Hữu của Trung Tâm, và ba anh em Minh Kha, Giang Phong và Thiên Sa), hay nhóm chủ trương Chương Tŕnh Phát Thanh Công Giáo “Rạng Ngời Chân Lư”. Tâm cũng không quên mời cả Mai Linh đang là thử sinh của một ḍng nữ. Thánh Lễ tái hôn của Tâm Phương không v́ ít mà buồn tẻ. Tâm hồn của hai nhân vật chính thật sự đă đầy Aân T́nh Thánh tuyệt vời. Thêm vào đó, tiếng dương cầm và vĩ cầm của Thiên Sa cũng thay nhau tấu lên những nhạc điệu ngất ngây...

“Một khi đời con đă thề hứa, con nguyện hy sinh đến tận cùng. T́nh yêu mà con dành cho Chúa, con nguyện thương mến cả nhân gian. Con là hiện thân của Chúa nhân từ, Đấng làm mưa trên kẻ lành người dữ, làm nắng soi cả kẻ dữ người lành, như Cha hiền rộng lượng thật muôn vàn. Một khi đời con đă thề hứa, con nguyện... Con là chứng nhân của Chúa Kitô, Đấng đă đến không phải để luận phạt, nhưng đă đến để cứu đời trầm hư, như mục tử kiếm t́m con chiên lạc. Xin cho con mắt thương xem mọi người là anh em. Xin cho con tim cao cả yêu người như Chúa đă. Xin cho con mắt thương xem mọi người là anh em. Xin cho con tim cao cả yêu người như Chúa đă yêu”.

 

Những lời ca tràn đầy sức sống siêu nhiên này đột nhiên được một giọng nữ hát lên vào lúc mọi người đang im lặng cám ơn rước lễ. Tâm cảm thấy ḷng ḿnh bừng nóng khi nghe lại bản “Đức Aùi Trọn Hảo”, một trong 18 khúc “T́nh Ca Đời Tận Hiến”, mà chàng sáng tác trước khi xuất tu để lập gia đ́nh với Minh Phương. Nếu Mai Linh không đi tu chắc đă không biết đến bài này của chàng, để giờ đây hát lại cho chàng nghe, vào chính Thánh Lễ tái hôn của chàng. T́nh yêu đúng là chân trời của cả đời tu tŕ và hôn nhân!

Đêm tái hôn, trước khi hai vợ chồng cùng nhau lên lại chiếc giường độc thân gần bốn năm trời, Tâm giang tay tỏ ư muốn ôm lấy người vợ dấu ái của ḿnh, th́ Phương bất ngờ qùi xuống trước mặt Tâm. Tâm vội cúi ḿnh xuống nâng Phương dậy. Nhưng nàng đă ôm chặt lấy hai chân Tâm:

 

            - Xin anh tha cho em, người vợ lăng loàn bất xứng của anh. Nhưng em cũng cám ơn anh đă thương em bằng một t́nh yêu siêu nhiên trọn hảo. Chính thái độ có vợ như không có vợ của anh, thái độ tôn trọng nhau trong việc vợ chồng cao qúi của anh, đă làm cho em, ngay đêm em động pḥng đầy chiếm đoạt của Lưu Khanh, bắt đầu mở mắt ra, bắt đầu nhận ra chân lư. Sau một tuần lễ, trong khi thân xác trở thành món đồ chơi cho thú tính của người chồng mới này, tâm hồn của em bấy giờ chỉ nhớ đến anh, chỉ gắn bó với h́nh ảnh của anh, đến nỗi, đă làm cho anh ta thấy em ơ hờ như bất lực th́ hận tức xỉ vả em thậm tệ, để rồi cuối cùng đă tự động bỏ đi với người t́nh cũ của ḿnh, người đă được dịp lên mặt nhục mạ em hết lời. Thế nhưng, con người cũ đầy nhơ nhớp của em đă được biến đổi trong Thiên Chúa là T́nh Yêu nơi phép rửa. Bởi thế, xin anh hăy nhận lấy em như một con người mới, một con người đă hoàn toàn thuộc về Chúa là Đấng đă trao em vào trong tay anh, để hôn nhân của chúng ta, gia đ́nh của chúng ta, nên cung thánh “cho T̀NH YÊU lên ngôi”!

 

Cùng Một Tác Giả

 

 

Vào Đời

(giáo dục nhân bản)

1990 - hết

Lênh Đênh Hải Ngoại

(về nguồn Việt tộc)

1990 - hết

Hạnh Phúc Là Viên Măn Yêu Thương

(tầm vóc con người)

1990 - hết

Đời Thênh Thang Sống

(ư nghĩa cuộc đời)

1993

Mái Aám Yêu Thương

(hôn nhân gia đ́nh)

1994

Cho T́nh Yêu Lên Ngôi

(tiểu thuyết hôn nhân)

1994

Cuối Trời Yêu Thương

(tiểu thuyết nhân sinh)

1998

1 2 3 4 5 6 7