2©

 

 

T

hế là, thủ tục giấy tờ về pháp lư liên quan đến vai tṛ người bảo hộ được hoàn tất, bé Bá Vũ Ly đă trở về với người mẹ ruột thịt của ḿnh. Mới 3 tuổi đầu, chắc chắn bé sẽ không thể nào biết hay nhớ được quăng đầu đời của ḿnh, một thời gian non yếu, thơ ngây, hoàn toàn xa mẹ và lạc mẹ, chẳng khác nào như mất mẹ. Bé cũng sẽ vĩnh viễn không thể nào nhận thức được gốc gác hiện hữu hết sức oan khiên lạc loài của ḿnh, nếu mẹ ruột của bé hay cha mẹ nuôi của bé không tiết lộ cho bé biết. Bé đă thực sự mang lại niềm hoan lạc và ủi an cho người mẹ ruột của bé thế nào th́ bé cũng đă vô t́nh để lại nỗi buồn thương, nhung nhớ lẫn đơn côi nơi người mẹ nuôi của bé như vậy.

 

Đúng thế, Mai Linh đă thực sự cảm thấy mất mát một cái ǵ đó, không thể bù đắp được. Một nỗi buồn hết sức thấm thía cứ hoang mang cả tâm thần nàng kể từ ngày Bá Vũ Ly ra đi. Phải chăng là v́ nàng đă mất hẳn một con người, một bé Bá Vũ Ly mà nàng cưng yêu như con ruột của nàng? Không, nàng phải mừng cho bé th́ đúng hơn, v́ bé được vĩnh viễn đoàn tụ với mẹ của bé! Hay là v́ nàng bắt đầu cảm thấy thiếu một cái ǵ đó, thiếu người để chăm sóc, dù vất vả mệt nhọc... Ba năm âm thầm hy sinh nuôi dưỡng Bá Vũ Ly, nàng cảm thấy cuộc đời ư nghĩa hơn bao giờ hết. V́ nàng đă sống trọn vẹn ơn gọi thân phận làm người của ḿnh là cho đi, là hy sinh, là phục vụ. Nàng không có bầu sữa nguyên chất mẹ để nuôi lớn bé, thế nhưng, t́nh thương tự nguyện hết sức tha thiết của nàng đă nuôi sống bé, nhất là đă làm cho bé hồn nhiên phát triển như chưa hề mất mẹ. Để rồi, lúc thực sự được ở trên chính đôi tay của người mẹ ruột của ḿnh, được ôm chặt vào chính ḷng đă cưu mang ḿnh, bé lại bàng hoàng ngơ ngác. Và bé đă bật khóc thét lên, khi bé cảm thấy ḿnh như bị bắt cóc, lúc người mẹ ruột của bé bắt đầu bế bé rời xa Mai Linh, xa ĺa mái ấm yêu thương 3 năm của bé, đến nỗi, bé đă nhất định vùng vẫy để vượt thoát, bằng đôi chân đạp đẩy vào người  mẹ ruột, bằng cả hai tay yếu mềm chới với cầu cứu về phía người mẹ nuôi, bằng miệng lưỡi mới biết chuyện tṛ, gào lên thảm thiết càng lúc càng xa dần: “Mẹ ơi... Mẹ ơi... Mẹ ơi...”.

 

Phải, giờ đây, gần 12 giờ khuya rồi mà Mai Linh vẫn c̣n trằn trọc. Một ḿnh nằm trên giường, giữa bóng đêm lờ mờ bởi ánh đèn ngủ trong căn chung cư của ḿnh, bên cạnh là chiếc nôi của Bá Vũ Ly hoàn toàn trống vắng, Mai Linh cảm thấy cô đơn và buồn nhớ hơn bao giờ hết. Nàng không thể phủ nhận được là nàng nhớ Bá Vũ Ly. Giờ đây nhất định là cháu đang ngủ say trong ṿng tay ôm của chính người mẹ cháu. Nàng mừng cho đứa con nuôi đáng thương của nàng, sau một thời gian mất mẹ nay được đoàn tụ với mẹ. Nhưng niềm vui của nàng h́nh như hơi bị gượng ép theo lư luận dồn nén, hơn là theo cảm t́nh tự nhiên.

 

Bởi thế, thay v́ vắt tay lên trán càng làm cho nàng suy tư nghĩ ngợi, nàng trở ḿnh nghiêng sang phía phải, gối má vào hai bàn tay theo kiểu nằm dễ ngủ nhất của nàng, để có thể thiếp đi, lấy sức mai c̣n làm việc. Ba năm nay, ngày nào cũng vậy, nàng cũng đi ngủ vào 11 giờ đêm, và dậy lúc 5 giờ sáng. Bá Vũ Ly rất ngoan, ngủ từ 8 giờ tối, và không hề đ̣i bú về đêm, nên đêm nào mẹ nuôi của bé cũng được yên giấc cho tới khi thức giấc đúng giờ định thần. Nàng không bao giờ dùng đồng hồ báo thức, chẳng những v́ nàng không muốn phá giấc ngủ của Bá Vũ Ly cho đến 7 giớ sáng, mà c̣n v́ nàng đă quen giấc như vậy. Cuộc sống của nàng thật b́nh an và thoải mái. Nàng không bận tâm ǵ ngoài việc yêu thương và chăm sóc cho đứa con nuôi của nàng. Vẫn biết cha nuôi của nó là Tâm, nhưng Tâm c̣n phải lo cho hai đứa con ruột của chàng ở bên nhà riêng của 3 cha con chàng. Nàng chỉ qua thăm 3 cha con chàng vào mỗi cuối tuần, hay coi 2 đứa nhỏ cho chàng khi chàng bận công vụ phải đi xa.

 

Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng nàng ở bên nhà chàng mấy ngày liền cách đây 3 năm. Bởi v́ lúc ấy, chàng hoàn toàn kiệt sức bởi chứng xưng cuống phổi bộc phát ngay đêm tân hôn vợ chàng động pḥng với người khác, trong khi đó, chàng lại nhận coi 2 đứa con nhỏ như vợ chàng gửi gấm để chàng coi sóc trong suốt thời gian hưởng tuần trăng mật của chị ở Hawaii. Thời gian chàng bỏ nhà đi t́m người vợ thân yêu của chàng, nàng ở lại bên nhà chàng để một ḿnh coi sóc cả 3 đứa nhỏ. Nàng rất thông cảm với hoàn cảnh của chàng, bằng tất cả những ǵ nàng có thể, như coi sóc 2 đứa con cho chàng mỗi khi cần, để an ủi chàng. Kể từ ngày biệt tăm người vợ thân yêu của ḿnh, chàng cũng đóng cửa văn pḥng xuất nhập cảng do chàng làm chủ và nàng điều hành trước đây. Sau đó, chàng đổi nghề, xoay sang ngành xă hội và truyền thông; c̣n nàng th́ ở nhà, ngày ngày chăm sóc cho đứa con nuôi, đón 2 con chàng đi học ở trường tư thục về chung cư của nàng, giúp cho 2 đứa làm bài vở, dọn bữa tối cho cả nhà dùng sau khi chàng đi làm về, rồi ba cha con chàng về lại nhà riêng của chàng, ngôi nhà mà chàng đă hoàn toàn để lại cho vợ và 2 con sau khi bị ly dị, c̣n chàng th́ ở tại căn chung cư hiện nàng đang ở. Tiền ăn ở chung riêng, kể cả mọi thứ chi phí khác, kể cả bảo hiểm sức khoẻ, cho 5 người lớn nhỏ, đều do một ḿnh lương tháng của chàng cung cấp và đài thọ. Nàng biết sống như thế rất tốn kém cho chàng, trong khi căn nhà chàng ở vốn có thể chứa được cả bằng ấy người. Thế nhưng, niềm hy vọng duy nhất là được gặp lại người vợ dấu ái không ai trên đời này có thể thay thế được của chàng, dù chị có là một con người xấu xí nhất trên đời, đă làm cho chàng dứt khoát quyết tâm kiên tŕ chịu đựng, chẳng những chấp nhận tốn kém về vật chất, mà c̣n bất chấp cô đơn về t́nh cảm nữa.

Nàng cảm thấy thèm muốn một chút hạnh phúc của con người một lần đă được làm vợ của chàng. Dầu sao trên giấy tờ, với tư cách pháp nhân là mẹ nuôi của bé Bá Vũ Ly, nàng cũng là vợ của chàng. Tên của đứa con nuôi của nàng không mang cả hai tên họ Bá của chàng và Vũ của nàng hay sao? Rất tiếc nó lại được gọi là “Ly”, tên mà người mẹ ruột của bé, khi c̣n trong nhà thương hộ sinh, đă đặt cho bé, để nói lên việc chia ly và phân ly của hai mẹ con bà. Thảo nào số phận chia ly và phân lư cứ theo bé. Bé đă chẳng mới chia ly và phân ly với cha mẹ nuôi của bé hay sao? Giá mà nó là đứa con ruột của chàng và nàng th́ tên của nó phải được gọi là Bá Vũ Liên, để nói lên mối liên kết ân t́nh...

 

Mung lung đến đây, tự nhiên nàng co ḿnh lại, thế nằm của một thân thể cô đơn, và trở ḿnh nghiêng về phía trái, nằm đè lên con tim của nàng, như để cố ngăn chặn một dồn nén thâm sâu đă lâu ngày chỉ được đậy tạm bằng mối t́nh dưỡng mẫu đối với đứa bé mồ côi bất đắc dĩ hết sức đáng thương và dễ thương. Giờ đây, cái nắm b́nh được đậy tạm này đột nhiên không c̣n nữa ... Và cái mà nàng cả tuần nay cảm thấy bị hụt hẫng và thiếu thốn khôn nguôi, h́nh như không hẳn là v́ nguyên việc vĩnh viễn mất mát đứa con nuôi của nàng, mà c̣n v́ nàng thao thức mong được chia sẻ số phận diễm phúc của người vợ biệt tăm của chàng. Vẫn biết sắc đẹp của nàng hơi kém vợ chàng chút xíu, nhưng t́nh nàng gắn bó chàng trong thời gian chàng bị vợ bỏ đă không thể bù đắp khoảng cách bề ngoài này hay sao? Vả lại, hai đứa con của chàng cũng rất mến nàng như mẹ của chúng nó, chắc chắc sẽ hết sức vui mừng khi nghe cha chúng nó tuyên bố sẽ thành hôn với nàng. Hay là chàng không muốn bị mang tiếng là lợi dụng nàng, lấy nàng về để hầu hạ cho 3 cha con chàng chăng, nên đă âm thầm chịu đựng cho đến bây giờ? Một số lần nàng đă bắt gặp đôi mắt chàng nh́n nàng một cách vừa ái ngại vừa âu yếm làm sao ấy? Như thế th́ chỉ c̣n một cách duy nhất, đó là nàng sẽ thẳng thắn ngỏ ư với chàng...

 

            - Mai Linh em, Bá Vũ Ly đi rồi, em c̣n ở đây làm ǵ, về nhà với 3 cha con anh cho vui!

 

            - Thật không anh?! Em chưa kịp đề nghị th́ anh đă kêu mời rồi. Thật không uổng công em tôn sùng mộ mến thần tượng của em từ trước tới nay

 

            - Thế bấy lâu ở đây một ḿnh với đứa con nuôi của chúng ta em có buồn không?

 

            - Em khuây khỏa th́ đúng hơn. Nghĩa là một khi c̣n có người để thương, c̣n phận sự làm mẹ hằng ngày để chăm sóc, em h́nh như cảm thấy cuộc sống độc thân của em như thế là đầy đủ ư nghĩa lắm rồi...

 

            - Như thế tức là, giờ đây, cuộc sống độc thân của em, sau giai đoạn làm dưỡng mẫu, không c̣n đứa con nuôi nữa, em lại càng cảm thấy bị hụt hẫng hơn bao giờ hết phải không? Em muốn được thực sự làm mẹ và có một người chồng...

 

            - Người anh của em tài thật. Cả những ǵ em cất giấu kỹ lưỡng và chôn chặt trong tận đáy ḷng mà anh cũng biết được. Nếu không thương em chí thiết th́ anh đâu có một linh cảm bén nhạy, một cảm thông nên một với em như thế. À, th́ ra thấu suốt được tâm sự của em, anh đă kêu mời em về ở với anh. Thật ra em cũng đang tính tâm sự với anh về vấn đề tế nhị này th́ anh đă...

 

            - Phải, anh không bao giờ phủ nhận là anh vốn đă thương em. Từ ngày người vợ dấu ái của anh giở chứng đến hồi kịch liệt th́ em đă xuất hiện đến ở bên anh. Nhất là từ ngày nàng bỏ anh mà đi, và đi biệt tăm cho tới nay, nếu thiếu em, chung ba cha con anh và riêng anh đă không thể nào có được ngày hôm nay...

 

            - Bởi thế mà người anh của em định t́m cách bù đắp cho em một cách cân xứng phải không?

 

            - Không phải đâu em. Anh không bao giờ có ư lợi dụng em, để khỏa lấp cảnh cô đơn nam tính của ḿnh, hay để bớt gánh nặng gà trống nuôi con của anh. Ngoài ra, dù em có chấp nhận cảnh làm vợ thêm mẹ thế đi nữa, anh cũng không bao giờ chấp nhận đâu. Không phải v́ anh coi thường t́nh yêu và ḷng tốt của em, mà v́ anh không thể đi ngược với nhân phẩm làm người, nơi em cũng như nơi anh mà thôi. Ngoài ra, bây giờ dù anh có chiều ư em, chung sống vợ chồng với em đi nữa, một khi ḷng anh lúc nào cũng ôm ấp người vợ cũ của ḿnh, th́ anh làm sao có thể trọn t́nh với em được. Và phần em, em chắc chắn sẽ không bao giờ cảm thấy em thực sự là vợ của anh, nhất là khi anh lỡ có làm phật ư em cách nào, bấy giờ em tiếc nuối thân phận tự nguyện làm một người kế mẫu thuần túy hầu hạ hai đứa con anh mà không được ǵ th́ đă muộn mất rồi... Chắc em sẽ thắc mắc là, nếu vậy, anh c̣n kêu mời em về sống chung với ba cha con anh cho vui làm ǵ? Sở dĩ anh hỏi em như vậy là để biết tâm hướng của em hiện tại. Nếu em từ chối, tức là em không có hay không c̣n t́nh ư ǵ với anh; ngược lại, nếu em đồng ư liền, tức là em rất tha thiết với anh, nên anh, v́ thương em hơn bao giờ hết, đành phải nói thẳng với em để em c̣n lo cho tương lai đầy tươi sáng của em!

 

            - Như thế nghĩa là anh dứt khoát không chấp nhận giải pháp thay thế, dù em thật t́nh thương anh và sẵn sàng trả bất cứ giá nào để được thay thế. Anh vẫn thường chia sẻ, với em cũng như với mọi người anh tâm sự, là con người không thể hoàn tất ơn gọi làm người của ḿnh và không thể nào đạt được trọn vẹn hạnh phúc đích thực, một khi không biết hiến thân phục vụ, theo khả năng và hoàn cảnh của ḿnh. Giờ đây, em thật t́nh muốn theo đuổi ơn gọi này với anh và hai cháu, trong hoàn cảnh rất thuận lợi như  phép đạo giành cho anh đang ở vào trường hợp được phép giải hôn và tái hôn khi bị người vợ ngoại giáo của ḿnh bỏ đi lập gia đ́nh khác, th́ anh lại phũ phàng cản ngăn...

 

            - Mai Linh ơi, anh không cản ngăn em đâu, mà anh đang mở cho em con đường đưa đến một đời thênh thang sống hơn đấy thôi. Em có biết là con đường nào không?

 

            - Phải chăng anh muốn nói với em là bao giờ anh tận mắt nh́n thấy thi thể người vợ dấu ái nhất trên đời của anh th́ em mới được diễm phúc thay thế phải không?

 

            - Anh chưa hề nghĩ đến điều này. Tuy nhiên, con đường anh muốn đứa em tinh thần của anh bước vào, thênh thang và cao cả hơn những ǵ em đang mong ước, đó là con đường tu tŕ, một con đường sẽ đưa em đến với mọi người chứ không riêng ǵ ba cha con anh. Một con đường làm em thuộc về mọi người và trở nên mọi sự cho tất cả mọi người như thế không phải là con đường đáng theo cho đứa em chỉ tha thiết với cuộc sống hiến thân phục vụ hay sao?

 

            - Thế nhưng, đi tu cũng phải được Thiên Chúa kêu gọi, chứ đâu phải cứ thất t́nh hay chán đời mà đi được đâu anh?

 

            - Thất t́nh hay chán đời mà đi tu, trước con mắt thế gian có vẻ là ích kỷ và tầm thường thật đấy. Thế nhưng, Mai Linh ơi, em đă quên rồi sao, Thiên Chúa là T́nh Yêu vô cùng khôn ngoan và toàn năng của chúng ta có thể biến sự dữ nên sự lành ư? Ngài đă chẳng hóa thành nhục thể là những ǵ hèn hạ hay sao? Đă chẳng chấp nhận thập giá vô cùng nhục nhă hay sao?? Để làm ǵ hả em??? Nếu không phải để qua việc nhập thể và tử giá, vừa không cần vừa khốn nạn này, của Ngài, chúng ta thấy được t́nh yêu nhưng không vô cùng của Ngài đối với chúng ta, nhờ đó, chúng ta sẽ nhận biết Ngài và theo gương Ngài hơn. Như thế là Ngài đă chiếm đoạt được con tim chúng ta, và dùng con tim của chúng ta như nguồn mạch để tuôn trào t́nh yêu vô cùng sung măn của Ngài đến tận cùng trái đất. Do đó, nếu cuộc đời của một con người thất t́nh hay chán đời mà đi tu, sau đó lại trở nên mọi sự cho mọi người, th́ đâu phải là ích kỷ và tầm thường phải không em?!

 

            - Anh nói đúng lắm. Anh thật sự đă mở ra cho em một con đường... mà em cần phải tiến lên...

 

            - Cô Mai Linh ơi, cô Mai Linh, cô đi đâu rồi...

 

Tiếng của Cát Trinh, đứa con gái của chàng, đang gọi nàng, khi nàng vừa từ giă cha nó để lên đường phục vụ tha nhân trong cuộc sống tu tŕ. Nàng đă nhất định không quay lại theo cảm xúc tự nhiên không thể cầm hăm, kẻo tiếng gọi trần gian làm cản trở tiếng gọi linh thiêng của nàng...

 

            - Cháu là Cát Trinh đây, cô mở cửa cho cháu vào đi...

Th́ ra, tiếng đập cửa lẫn tiếng gọi cửa liên hồi làm nàng giật ḿnh thức giấc. Vội liếc nh́n đồng hồ, đă 8 giờ sáng lúc nào không hay. Th́ ra, mệt qúa, sau cơn trằn trọc, nàng đă thiếp vào một giấc mơ nửa đêm về sáng. Vơ vội chiếc áo khoác ở đầu giường để che tạm bộ quần áo ngủ c̣n đang mặc trên ḿnh, nàng vội vàng ra mở cửa. Cánh cửa được mở về bên nàng đứng:

 

            - Cát Trinh cháu.

 

            - Chào cô. Cô Mai Linh chắc cũng bị bệnh như cháu hả?

 

            - Anh!... (Mai Linh nh́n ba của nó đang đứng ngay bên cạnh nó với ánh mắt hết sức ái ngại nh́n nàng). Cát Trinh hôm nay bị bệnh để em coi cháu cho. Mời anh và cháu vào nhà.

 

            - Thôi, cám ơn em. Em có sao không? Để anh đưa em đi bác sĩ nhé.

 

            - Cám ơn anh. Anh lo cho em qúa. Em có sao đâu. Đêm vừa rồi thức khuya hơn mọi ngày nên sáng nay dậy trễ thôi mà. Anh cứ đi làm đi... Cát Trinh vào đây với cô...

 

            - Vậy anh đi làm nhé. Nếu cháu bị nóng đầu, em làm ơn đưa cháu đi bác sĩ ngay hộ anh nghe. Anh đă cho cháu uống tạm mấy viên Tylenol của con nít sáng nay rồi. Hy vọng hôm nay được em chăm sóc, ngày mai cháu đi học lại b́nh thường.

 

            - Anh cứ an tâm. (Mai Linh xoa đầu Cát Trinh,  đứa bé 6 tuổi, đă đứng bên cạnh ḿnh và đang nh́n lên ba của nó). Em sẽ cố lo cho cháu.

 

            - Vậy anh đi nhé. Cát Trinh ngoan nghe con.

 

Đóng cửa lại, Mai Linh dẫn Cát Trinh xuống bếp:

 

            - Cháu ăn sáng chưa?

 

            - Thưa cô cháu không thấy đói.

            - Nếu bệnh đang làm cháu khó chịu th́ cháu nên vào giường cô ngủ một giấc cho khỏe, bao giờ cháu dậy cô sẽ cho cháu ăn cũng được.

 

            - Ở bên cô cháu cảm thấy vui và không thấy mệt ǵ cả.

 

            - Cháu nói vậy là sai rồi. Cô đâu có bằng ba của cháu. Đáng lẽ ở với ba cháu phải vui hơn và không thấy mệt mới phải chứ.

 

            - Chúng cháu biết ba chúng cháu rất thương chúng cháu. Nhưng ba chúng cháu đâu có thể nào chăm sóc chúng cháu như má của chúng cháu được. Ngày nào chúng cháu cũng mong gặp lại má của chúng cháu. Lần nào đọc kinh tối, ba chúng cháu cũng nhắc chúng cháu cứ cầu nguyện với Chúa, th́ chắc chắn mẹ chúng cháu một ngày kia sẽ về với chúng cháu...

 

Vừa dẫn Cát Trinh đến ngồi với ḿnh ở chiếc sofa gần đó Mai Linh vừa nói:

 

            - Thế ba chúng cháu có được tin ǵ về mẹ chúng cháu không?

 

            - Ba chúng cháu không hề nói cho chúng cháu biết ǵ hết! C̣n cô có nghe ba cháu nói ǵ về mẹ cháu không, cô nói cho chúng cháu nghe đi. Chúng cháu không có mẹ nên chúng cháu coi cô như mẹ của chúng cháu, và rất thích sống với cô. Ở bên cô chúng cháu thấy vui thật là vui.

 

            - Cám ơn các cháu đă thương mến cô. Thật ra các cháu có mẹ chứ không phải là không có mẹ như cháu vừa nói. Cô chỉ tạm thay thế mẹ chúng cháu để chăm sóc cho chúng cháu thôi... cho tới khi...

 

Mai Linh tính nói thêm: cho tới khi cô lập gia đ́nh với ba chúng cháu để thật sự làm mẹ kế của chúng cháu (hay) cho tới khi cô hiến dâng trọn cuộc đời ḿnh để phụng sự Chúa trong tất cả mọi người... Nhưng nàng đă kịp thời ngưng lại ngay.

 

            - Cho tới bao giờ hả cô? (Cát Trinh quay sang chăm chú nh́n Mai Linh).

 

            - Cho tới khi... (Mai Linh nh́n vào khoảng không trước mặt) các cháu không cần cô nữa.

 

            - Chúng cháu bao giờ cũng cần cô và thương cô mà. (Cát Trinh ôm chầm lấy Mai Linh như sợ ai lấy mất đi báu vật của ḿnh).

 

            - Thế sau này hai đứa học hết trung học, rồi bỏ nhà đi học ở xa, hay đi lập gia đ́nh, th́ có cần cô nữa không?

 

            - Chúng cháu bấy giờ không cần như bây giờ, nhưng ba chúng cháu rất cần cô?

 

Mai Linh không tin Cát Trinh đă nói như thế:

 

            - Làm sao chúng cháu biết được là ba chúng cháu cần cô?

 

            - Tối nào đọc kinh, (Cát Trinh buông Mai Linh ra rồi hồn nhiên kể), ba chúng cháu cũng giục chúng cháu cầu cho cô, xin Chúa trả ơn cho cô là người đă giúp đỡ 3 cha con chúng cháu rất nhiều. Khi nào chúng cháu cần chi hay bị một điều ǵ, như cháu hôm nay, là ba chúng cháu liền nhắc đến cô...

 

Tất cả những lời chân thành phát ra từ miệng của Cát Trinh làm Mai Linh cảm thấy hết sức  an ủi và hy vọng. Nghĩ lại giấc mơ nữa đêm về sáng của ḿnh, nàng mỉm cười tự nhủ: thực tại mới là cái đáng tin. Tuy nhiên, theo kinh nghiệm cho thấy, không thể nào có mộng mơ nếu không có thực tại, nói cách khác, mộng mơ dầu sao cũng phản ảnh phần nào thực tại. Chẳng hạn, nàng không thể nào mơ thấy chàng có thái độ với nàng như thế, nếu trên thực tế chàng không có ít nhiều tư tưởng hay chủ trương như thế. C̣n ai gần chàng như nàng và hiểu chàng như nàng, có thể nói, c̣n hơn cả chính người vợ của chàng khi chị c̣n ở với chàng. Do đó, tất cả những lời lẽ và ư hướng của chàng trong giấc mơ nửa đêm về sáng của nàng chắc chắn phải có thật.

 

Sau khi hai cô cháu tâm sự và ăn trưa, thân xác yếu bệnh của Cát Trinh đă không thể chống trả với cuộc tấn công của giấc ngủ, bởi nhiệt năng bốc lên từ việc tiêu hóa thức ăn làm mờ cả mắt. Phần Mai Linh đến trước tượng Đức Mẹ cầu nguyện hết sức sốt sắng và thiết tha. Cuối cùng nàng đă quyết định: tối nay nàng sẽ nói chuyện riêng với chàng; nàng sẽ thành thực tỏ ư nguyện muốn chính thức chung sống với 3 cha con chàng; nếu chàng đồng ư th́ rơ ràng là Chúa muốn nàng sống đời sống hôn nhân gia đ́nh; bằng nếu chàng từ chối theo kiểu giấc mơ của nàng, th́ qủa nhiên ư Chúa muốn nàng hiến thân trong cuộc sống tu tŕ.

Thế là, tối hôm đó, sau khi ăn tối chung với nhau như thường lệ, lúc tiễn ba cha con chàng ra khỏi cửa, nàng hỏi chàng:

 

            - Tối nay anh có bận ǵ không?

 

            - Có bận cũng không thể ưu tiên hơn những ǵ em cần đến anh. (Tâm h́nh như đoán được tự sự của nàng từ sáng nay).

 

            - Vậy th́ em sẽ sang đọc kinh tối chung với mấy bố con anh, sau đó em có chuyện thưa với anh.

 

            - Ờ hay quá. (Anh Tuấn hô lên). Cát Trinh sẽ khỏi bệnh nếu có cô Mai Linh ngủ với nó đêm nay.

 

            - Thế hả cô? (Cát Trinh nắm lấy cánh tay Mai Linh, lắc lắc hỏi).

 

            - Được, nếu ba chúng cháu đồng ư. (Mai Linh mỉm cười).

 

            - Được không ba? (Cả Cát Trinh và Anh Tuấn cùng bộc phát một lúc).

 

            - Hoàn toàn tùy cô Mai Linh! (Tâm dứt khoát không lưỡng lự như có sẵn câu trả lời từ trước).

 

            - Hay quá. Chúng con cám ơn Ba. (Cát Trinh cưới hớn hở nói thay cho cả Anh Tuấn).

 

Mai Linh cũng không thể nào ngờ được Tâm đă giải quyết nhanh như vậy. Hai đứa nhỏ ngồi cùng xe với nàng, chứ không đi với ba chúng nó, trên đường về nhà của chúng, lại là một yếu tố mạnh mẽ hơn nữa khiến nàng cảm thấy h́nh như gió đang thuận theo chiều hướng ư nghĩ ban đầu của nàng, hơn là chiều hướng của cơn mơ nửa đêm về sáng vừa qua. Tuy nhiên, trong buổi kinh tối với ba cha con chàng, nàng vẫn phú dâng mọi sự cho Chúa, hoàn toàn tùy Chúa là Đấng dựng nên nàng và dẫn dắt cuộc đời nàng cho đến nay. Sau đó, Anh Tuấn tiếp tục bài vở trong pḥng riêng theo thường lệ tới 10 giờ đêm. C̣n Cát Trinh lên giường nằm chờ cô Mai Linh...

Trong khi đó Mai Linh và ba của chúng đang ngồi bên nhau ở family room là căn pḥng gia đ́nh để tâm sự.

 

            - H́nh như từ ngày đứa con nuôi của chúng ta đi khỏi, em có tâm sự phải không?

 

            - Đúng là không ǵ có thể giấu được con mắt người anh tinh thần của em! Chẳng trách được hầu như ai cũng biết đến anh ở cộng đồng người Việt và khối Công Giáo địa phương này.

 

            - Nhưng cũng có cái chắc chắn anh không thể nào biết được, nếu em không nói ra, như những ǵ em sắp cho anh biết?

 

            - Thật ra, điều em sắp nói đây anh đă thừa biết từ lâu, song tự ḿnh anh không muốn đả động đến nó thôi.

 

            - Đúng, có những điều anh đă thừa biết từ lâu. Chẳng hạn như tương lai của em. Em không thể sống như vậy măi được. Nhất là từ khi đứa con nuôi đă được Chúa bất ngờ cất đi khỏi em, như thể Ngài muốn bật đèn xanh cho em đi theo ơn gọi của Ngài. Thời gian em làm mẹ nuôi có thể là khởi điểm của ơn gọi vĩnh viễn làm mẹ của em, một người mẹ trần gian trong cuộc sống hôn nhân hay một người mẹ thiêng liêng trong cuộc sống tu tŕ. Chắc hôm nay em muốn cho anh biết dứt khoát về một trong hai ơn gọi mà em đă chọn lựa này phải không?

 

            - Phải, em qủa thực đă chọn lựa. Thế nhưng, như anh biết đấy, không phải con người chọn lựa Thiên Chúa, mà là Thiên Chúa chọn lựa con người, bằng cách gọi chúng ta, và chúng ta theo Ngài khi chúng ta tỏ ra chấp nhận việc lựa chọn của Ngài dành cho chúng ta. Tuy nhiên, làm sao con người có thể biết chắc chắn Thiên Chúa gọi ḿnh hay chọn lựa ḿnh vào đúng bậc sống của ḿnh, nếu không có một cái ǵ đó để căn cứ, như việc Ngài bật đèn xanh, theo kiểu nói của anh vừa rồi, phải không ông anh tinh thần của em?

 

            - Như thế là em mới chỉ đang ở trong t́nh trạng sẵn sàng theo Chúa, chứ chưa chọn lựa ǵ cả?

 

            - Vâng, đó là lư do em đến với anh tối hôm nay đây...

 

            - Ư em nói là để anh cho em biết ư Chúa muốn ǵ nơi em? Em đă phong thần cho anh mất rồí! Anh làm sao mà biết được. Giá ngày xưa cứ tiếp tục tu th́ bây giờ anh đă có thể làm linh hướng cho em rồi. Tiếc quá!

 

            - Chính v́ anh không c̣n tu anh mới có thể lập gia đ́nh... Anh có bao giờ nghĩ đến việc tái hôn hay không?

 

            - ...Nói đến điều này th́ anh cũng không giấu ǵ em. Thật ra anh cũng đă nhiều lần nghĩ đến điều này, nhất là mỗi khi trông đến hai đứa nhỏ mồ côi mẹ bất đắc dĩ... Không phải là anh đă không nghĩ đến em. Trong âm thầm, có những lúc anh đă mỉm cười sung sướng khi nghĩ đến ba cha con anh được em chăm sóc. Thế nhưng, anh không thể sống ích kỷ như thế được, vẫn biết lấy em về không phải chỉ để khỏa lấp khoảng trống cô đơn của một người đă từng làm chồng như anh, mà c̣n để hai đứa con mồ côi bất đắc dĩ của ḿnh được chăm sóc nữa. Thế nhưng, giá trị con người em không phải để làm việc thay thế này. Cho dù có v́ thiết tha yêu anh, em hoàn toàn tự nguyện chấp nhận thân phận hy sinh đi nữa, anh cũng không thể nào theo đương lối mercy killing để làm cho đời em chết một cách măn nguyện như thế được. Không phải v́ anh coi thường t́nh yêu chân thành của em, hay không tin vào tinh thần phục vụ lành thánh của em. Trái lại, chính v́ t́nh yêu nồng nàn và tinh thần hy sinh của em, mà việc lập gia đ́nh với em vốn là một chước cám dỗ giằng dai đối với anh, chẳng những từ ngày vợ anh ly dị anh, nhất là vào những lúc anh thất bại trong việc t́m kiếm tung tích của vợ anh cho đến bây giờ...

 

            - Anh sống như thế có khác nào đi tu, c̣n hơn cả một vị chân tu nữa. Thôi, anh khỏi cần phải nói thêm. Chính gương của anh, nhất là qua những lời anh vừa nói, em đă nhận ra ơn gọi của em rồi. Thiên Chúa đă muốn em hiến dâng đời ḿnh cho Ngài trong cuộc sống tu tŕ...

 

Thế là, đêm hôm đó, bé Cát Trinh vẫn nằm ngủ một ḿnh...

 

 1 2 3 4 5 6 7